Diệp Tri Thu và Tưởng Định Bắc ra khỏi khu triển lãm rồi sang khách sạn Ngũ
Châu, họ vào tiệm cà phê ở tầng một rồi tiếp tục nói chuyện. Diệp Tri Thu nghe
anh ta giới thiệu tình hình cơ bản của công ty, sau đó cô đưa ra một số ý kiến
về việc định vị sản phẩm.
Tưởng Định Bắc nghe rất chăm chú, anh đưa ra
những câu hỏi cũng rất chuyên nghiệp, hai người ngồi nói chuyện đã gần một tiếng
đồng hồ. Diệp Tri Thu quay đầu lại thì thấy Tân Địch và Đới Duy Phàm đang đi
vào, cô giơ tay vẫy. Tân Địch vênh vênh mặt, khoác một ba lô nhỏ đi tới, còn Đới
Duy Phàm thì một tay xách chiếc túi, tay kia kéo va ly, rõ ràng anh chàng đang
làm nhân viên phục vụ cho cô nàng, khuôn mặt có vẻ bực bội vì đã tỏ ra rất cố
gắng mà vẫn không làm nàng vừa ý, trông bộ dạng rất buồn cười.
Tưởng Định
Bắc thấy Tân Địch thì mắt sáng lên, anh ta nói: "Tân Địch, tôi đã ngưỡng mộ cô
từ lâu rồi".
Tân Địch buồn cười, nhìn anh ta và nói: "Ngưỡng mộ đức cao
hay là tài hoa xuất chúng của tôi đấy?".
Câu trả lời đó không làm khó
Tưởng Định Bắc, anh ta cười nói: "Có cả, chị là thiết kế có tiếng rồi, trung
tuần tháng Ba vừa rồi tôi đã xem buổi trình diễn của chị ở Bắc Kinh, tôi xin thú
nhận là lúc đó đã mượn danh một nhà báo mang máy ảnh vào đó. Đúng rồi, tôi còn
chụp cho chị và anh đây một kiểu đấy", anh ta chỉ vào Đới Duy Phàm. "Về cá nhân
tôi mà nói thì những bức ảnh đó từ góc độ chụp tới ánh sáng đều rất đẹp, chị cho
tôi email, khi nào về sẽ gởi cho chị".
Tân Địch thừa nhận cách tâng bốc
này rất dễ chịu, nhưng nhắc tới Đới Duy Phàm, cô vẫn không tỏ thái độ gì. Đới
Duy Phàm vội đưa danh thiếp ra và nói: "Cám ơn anh, nên gởi vào email của tôi,
một nhà thiết kế lớn như cô ấy không quan tâm đến những việc như vậy
đâu".
Tưởng Định Bắc trao đổi danh thiếp với anh rồi đứng lên cười nói:
"Hôm nay quả thật tôi đã thu hoạch được rất nhiều. Cô Diệp, nếu cô có hứng thú
với việc làm đại lý cho chúng tôi thì tôi sẽ dành chính sách ưu đãi nhất cho cô.
Giờ tôi phải đi trước, chúng ta sẽ liên lạc lại sau, ngày mai mời các vị đến
công ty tôi một chuyến".
Nhìn Tưởng Định Bắc đi rồi, Tân Địch mới cầm tập
tạp chí của công ty anh ta lên xem, cô nói: "Chụp tốt, thiết kế cũng bình bình
nhưng có nét riêng. Thu Thu, cậu chọn nhãn hiệu này à?".
"Mấy hôm trước
có xem qua một nhãn hiệu ở Hàng Châu, thiết kế tốt hơn, đợi tí nữa tớ lấy tư
liệu cho cậu xem, chắc chắn cậu sẽ thích. Nhưng tớ sẽ không làm với nhãn hiệu
đó, phong cách của nhà thiết kế càng nổi bật thì phạm vi được quần chúng hoan
nghênh càng hẹp, không dễ làm. Tớ muốn chọn một nhãn hiệu nào mang tính thương
mại, nhân tố thiết kế không thể thiếu được nhưng cũng không được nặng nề
quá!".
Tân Địch nói giọng thương tâm: "Thu Thu, cậu thật biết cách làm
tổn thương người khác đấy! Các nhà thiết kế trong mắt cậu vô vị thế thôi sao? Cứ
cảm thấy không thích là bỏ ngay không tiếc nuối gì".
Diệp Tri Thu cười và
an ủi cô: "Tiểu Địch, rõ ràng tớ là fan hâm mộ cậu cả cuộc đời này đấy, biết
không hả? Các thiết kế của cậu và Tố Mỹ đã ăn ý với nhau tuyệt vời đến thế,
không có thiết kế của cậu thì chắc chắn nhãn hiệu này sẽ mất bản
sắc".
Điều đó không an ủi được Tân Địch, cô thở dài nói: "Cái này thì chỉ
nói lên rằng, tớ càng ngày càng chẳng có phong cách cá nhân gì nữa".
Đới
Duy Phàm cười nói: "Cô thật khó chiều đấy".
Tân Địch lườm anh ta một cái,
đang định nói tiếp thì Diệp Tri Thu vội chen vào: "Thế sao các cậu lại đi với
nhau?".
Tân Địch nói trước: "Chúng tớ chỉ tình cờ gặp nhau ở Hồng Kông
thôi".
Dới Duy Phàm gật đầu, cười đau khổ: "Đúng, đúng là tình cờ gặp".
Chưa nói xong thì điện thoại đổ chuông, anh ta xin lỗi rồi đi ra chỗ khác nghe
điện thoại.
Diệp Tri Thu cười: "Tiểu Địch, anh ấy lại đắc tội gì với cậu
à? Nhìn cậu ghê gớm quá!".
Tân Địch muốn nói nhưng lại thôi, sau đó
chuyển sang đề tài khác: "Tố Mỹ hôm nay có triển lãm ở phòng đa năng của khách
sạn Ngũ Châu, cậu có đi xem không?"
"Hôm qua tớ gặp Tổng giám đốc Tăng ở
sân bay nên không đi xem. Haizzz, cậu vẫn là nhân viên của Tố Mỹ, không phải đi
cổ vũ sao?".
Tân Địch lắc đầu: "Tớ chẳng có hứng, can hệ gì tới tớ, chẳng
thích bằng đi dạo chợ". Cô ta cười nghịch ngợm: "Thật ra, tớ cũng muốn biết,
khuôn mặt lạnh băng của Tăng Thành khi thố lộ với cậu trông như thế
nào".
Diệp Tri Thu cười nói: "Đừng nói linh tinh, tớ cũng đang định đi
dạo chợ đây. Đi cùng nhé!".
Nhân viên của Tố Mỹ đã đặt phòng trước cho Tân Địch, cô lên phòng cất đồ rồi
xuống ngay, vừa hay gặp đoàn khách đang từ thang máy đi ra, quả nhiên buổi trình
diễn đã kết thúc. Tuy cô đã được thấy biểu hiện của Tăng Thành khi gặp Diệp Tri
Thu, nhưng không tránh được nỗi thất vọng, vì chỉ thấy Tăng Thành, Đới Duy Phàm
và Diệp Tri Thu ngồi đối diện nhau, ba người đều tỏ vẻ bình tĩnh như thường
ngày.
Tăng Thành dù gì cũng là ông chủ, nên Tân Địch có phóng khoáng đến
đâu cũng phải qua đó chào hỏi: "Tổng giám đốc Tăng, tôi đã đi công tác Hồng Kông
về rồi, đang định đi khảo sát thị trường, rồi mai đi xem triển lãm".
Tăng
Thành gật đầu rồi nói; "Cô vất vả quá!".
Đới Duy Phàm đứng lên: "Đi thôi
Tân Địch, đi nhanh cho kịp giờ".
Tân Địch suýt buột miệng nói: "Ai đi với
anh!" thì kịp hãm lại, vì cô nhận ra dáng vẻ Tăng Thành, rõ ràng ông ta muốn nói
chuyện riêng với Diệp Tri Thu. Cô nháy mắt với Diệp Tri Thu rồi nói: "Tạm biệt
nhé, bọn tớ đi trước đây".
Tăng Thành mỉm cười nhìn Diệp Tri Thu: "Hôm
qua tôi không kịp hỏi, nghe nói em đã xin thôi việc, còn ký một điều khoản bổ
xung hợp đồng rất đặc biệt, bây giờ em tính thế nào?"
Tăng Thành nắm bắt
thông tin nhanh nhạy như vậy khiến Diệp Tri Thu không biết ứng xử ra sao, cô
đành cười mỉa mai: "Ba doanh nghiệp đó tôi đều không muốn làm, điều khoản bổ
xung đó chỉ để cho Tổng giám đốc Lưu yên tâm thôi. Lần này tới đây, tôi định tìm
một thương hiệu phù hợp để làm đại lý".
"Thế đã tìm được
chưa?"
"Tôi đã lưu tư liệu của một số thương hiệu, cũng phải tìm hiểu sâu
hơn nữa." Diệp Tri Thu không định nói cụ thể với ông ta những khó khăn mình đang
gặp phải.
"Em hạ quyết tâm lớn như vậy, lại không muốn làm việc ở doanh
nghiệp thời trang nữa, điều này chắc có can hệ tới lời cầu hôn của tôi
rồi."
Diệp Tri Thu vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt bình tĩnh và ấm áp
của ông, cô cười chua xót vì biết chắc ông đã biết đến những lời đồn thổi
kia.
"Không ngờ tôi lại gây khó khăn cho em đến vậy. Rất xin lỗi em, Tri
Thu."
"Nhưng tôi cũng không từ bỏ, chẳng qua chỉ là bỏ một công việc đã
khiến mình suýt phải đánh đổi cả sức khỏe và mạng sống thôi". Diệp Tri Thu cố
gắng nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng: "Tranh thủ lúc còn trẻ, thử lựa chọn
hướng đi khác không phải là điều xấu".
Tăng Thành gật đầu: "Với năng lực
và sự chăm chỉ của em, làm việc gì cũng không phải là vấn đề lớn. Có điều, em
cần phải giải phóng mình, ưu điểm của em cũng chính là nhược điểm, thường thì
suy nghĩ kỹ quá sẽ càng dễ ràng buộc bản thân mình hơn".
Diệp Tri Thu
đương nhiên hiểu nhược điểm của mình, nhưng việc giải phóng bản thân, nói thì dễ
còn làm mới khó. Việc cô luôn suy nghĩ thấu đáo đã là thói quen bao năm nay rồi,
dù đó là trong công việc hay tình yêu. Nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng với Hứa
Chí Hằng, cô không thể im lặng lâu hơn được nữa, vì thế cô nói: "Tôi không nghĩ
mình là người hiểu biết, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ cẩn thận để tránh phạm sai
lầm ở mức thấp nhất.
"Ngay ở trong công việc, tôi cũng ủng hộ cấp dưới có
can đảm nhận mình sai, tôi nghĩ nếu không có sai xót gì thì cũng giống như đã bỏ
mất khả năng lựa chọn đúng đắn của bản thân. Hơn thế, tôi chỉ có thể cố gắng
tránh để mình không mắc sai lầm, nhưng không thể giúp người khác hạn chế lỗi sai
của họ. Người luôn phải suy nghĩ quá nhiều như tôi thì chỉ khiến mình gánh chịu
cái sai của người khác thôi."
Diệp Tri Thu tập trung lắng nghe, Tăng
Thành bỗng dừng lại, lát sau mới nói tiếp: "Tôi thấy mình đã quen với kiểu nói
"thuyết giáo" đối với em rồi".
"Sao có thể nói là "thuyết giáo" được, làm
việc với ông, tôi đã học được rất nhiều điều."
"Điều đó chỉ làm cho tôi
và em ngày càng xa nhau thôi", Tăng Thành cười chua chát, "Đành vậy thôi, Tri
Thu, chúng ta cùng đi ăn nhé, tôi muốn nói chuyện với em thêm một
chút".
Diệp Tri Thu gật đầu, cô luôn cố gắng tránh mặt Tăng Thành, nhưng
giờ cô mới phát hiện, việc trốn tránh như vậy không thể giúp mình thoát khỏi
những lời đồn đại cũng như khó khăn trong cuộc sống, chi bằng cứ thản nhiên mà
đối mặt với nó.
Hai người ra khỏi khách sạn, Tăng Thành lái chiếc
Mercedes Benz, biển số Thẩm Quyến, đưa cô tới một nhà hàng chuyên về món ăn châu
Âu. Tầng thượng của nhà hàng đó khá rộng, nên mỗi bàn ăn đều có một chiếc ô che
nắng, không gian nơi đây được tô điểm bằng các loại cây của vùng nhiệt đới, vì
vẫn còn sớm nên mới chỉ có một số khách. Tới khi mặt trời đã lặn hẳn, những làn
gió nhẹ thổi, vào buổi tối thế này, thành phố ven biển ở thời điểm giữa hè mang
đến cho người ta cảm giác khoan khoái, khác hẳn các thành phố nằm sâu trong lục
địa.
Ở nhà hàng này, hải sản là món chính. Đồ ăn được đưa tới rất nhanh.
Tăng Thành gọi rượu nho trắng, ông chỉ rót cho cô một ly và nói: "Dạ dầy ổn rồi
chứ hả? Em uống chút thôi nhé!".
"Tổng giám đốc Tăng, buổi biểu diễn hôm
nay thế nào?".
"Phản ứng tốt, các doanh nghiệp đông lao động ở vùng duyên
hải thực sự đang có nhu cầu hướng vào sâu trong lục địa, lãnh đạo khu dự án còn
nhiệt tình kêu gọi hơn cả tôi, hiện giờ áp lực của họ trong việc tìm các chủ đầu
tư cho dự án phát triển rất lớn." Tăng Thành không muốn đề cập nhiều đến công
việc nên ông uống một ly rồi nói: "Tri Thu, hóa ra tôi bị em từ chối một cách
triệt để rồi, không còn hy vọng nào nữa".
Diệp Tri Thu cười không biết
nói sao. Ông lại tiếp lời: "Em đừng căng thẳng, tôi đã nói rồi, tôi tôn trọng sự
lựa chọn của em".
Mọi người đều nói về sự lựa chọn, cô thở dài và nói:
"Đây vốn dĩ không phải là sự lựa chọn của một người. Tổng giám đốc Tăng, trước
kia ông cũng đã yêu, đúng không?".
Tăng Thành cười rồi nói: "Đúng, dù sao
thì tôi cũng đã có thời trai trẻ, tuy nhiều người không tin điều đó lắm".
Diệp Tri Thu bối rối, đương nhiên cô không có ý châm
chọc Tăng Thành, thực ra năm nay Tăng Thành cũng mới chỉ ba mươi tám tuổi, dáng
gầy nhưng chững chạc, vẫn chưa có kiểu mập mạp của tầm tuổi trung niên. Dộ tuổi
này đang là thời kỳ phong độ nhất của đàn ông.
Cô biết mình đã mở đầu
không ổn, nhưng nói năng trau chuốt với Tăng Thành chỉ bằng thừa, cô cười mỉa
mai: "Đàn ông khi nghĩ về mối tình cũ như thế nào tôi không rõ lắm, nhưng tôi là
người bình thường, không có chí hướng lớn, cái tôi cần chỉ là một công việc ổn
định và một mái ấm. Tôi đã từng cho rằng, sau khi cuộc tình với Phạm An Dân kết
thúc, chờ cho nỗi đau nguôi ngoai, tôi sẽ bình tâm lại, tìm một người thích hợp
để kết hôn và sống cho qua ngày".
"Xem ra tôi không phải là người mà em
thấy là phù hợp rồi."
Diệp Tri Thu lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô nhìn
thẳng Tăng Thành. Cô nhẹ nhàng nói: "Không, nếu không gặp bạn trai hiện tại, có
lẽ ông là người phù hợp nhất. Nhưng bây giờ thì khác, nếu tôi chỉ thấy phù hợp
mà đồng ý thì khác nào đã phụ lòng ông".
Trái tim Tăng Thành đau thắt,
lúc này đèn điện đã thắp sáng. Diệp Tri Thu vẫn nhìn thẳng, rất ít khi cô thản
nhiên đón nhận tia nhìn của ông như thế. Lần đầu tiên ông cảm thấy, cô không coi
ông là chủ cũ, ông nói giọng ấm áp: "Hình như tôi đã làm một việc đúng, nhưng
lại không đúng thời điểm, cuối cùng thì để mất em".
"Tổng giám đốc Tăng,
để mất tôi không phải là điều đáng tiếc. Tôi không hạ thấp bản thân, nhưng có
nhiều người xứng đáng với ông hơn".
"Haizzz, em lại lấy cách tôi thường
an ủi em để an ủi tôi rồi". Tăng Thành lắc đầu cười rồi nói tiếp: "Không, Tri
Thu, tôi không cần an ủi, có một điều tôi muốn nói với em, không phải vì tôi
thấy em là người vợ phù hợp mà cầu hôn đâu."
Diệp Tri Thu sững sờ, rõ
ràng Tăng Thành không cần nghe cô nói thêm gì, ông châm điếu thuốc, thở ra các
vòng khói, mắt nhìn xa xăm, dường như tâm trí đang để ở nơi khác. Một lúc sau,
ông dụi điếu thuốc rồi nói; "Nhưng những điều này không quan trọng, chỉ cần em
sống thật tốt là đủ rồi".
"Tổng giám đốc Tăng, tôi sẽ sống
tốt".
"Em xem, tôi lại ra giọng giáo huấn em rồi, em là người sống rất cố
gắng và chăm chỉ. Tri Thu, cần thư giãn một chút, em còn trẻ, đang là lúc hưởng
thụ cuộc sống."
Diệp Tri Thu lắc đầu cười gượng ,vẫn mỉa mai: "Lần này
nói với ông, tôi sẽ cố sống thật thỏa mái, tôi nói nghiêm túc đấy. Tôi hy vọng
mình có thể thư giãn hơn một chút, nhưng đối với tôi, hình như việc cố gắng thư
giãn là một nghịch lý, tôi hy vọng đầu óc mình sớm được thư thái".
"Về
trí tuệ thì em không thiếu, chỉ thiếu tự nhiên và tự tin. Tôi còn nhớ mãi dáng
vẻ em lần đầu tiên phát biểu ở Hội nghi bán hàng, em cầm quyển sổ ghi chép rồi
lần lượt nói về con số thống kê ở các nơi, giọng nói run run, tay cũng lập cập.
lúc đó tôi nghĩ, thật đáng ghét, một cô gái xinh xắn như vậy mà lại khiến người
khác phải trách móc, thế là em bị tôi điều đi khắp các thị trường trong
nước."
Đương nhiên Diệp Tri Thu còn nhớ, khi mới bắt đầu công việc, cô
thường bị căng thẳng, lúc nào tham gia cuộc họp của bên Kinh doanh cũng thấp tha
thấp thỏm chờ đến lượt mình, lòng bàn tay thường toát mồ hôi. Tới khi được thăng
chức, bắt đầu tham gia những cuộc họp có Tăng Thành tham dự, cô càng căng thẳng
hơn. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn không sao hiểu nổi mình lại khắc phục được nhược
điểm đó.
"Rồi càng về sau này, em càng biết trấn tĩnh bản thân hơn, những
bài phát biểu có tính lập luận cao, làm việc không bao giờ tính toán thiệt hơn,
luôn làm người khác yên tâm. Có điều, tôi cảm thấy em vẫn là cô gái lúc nào cũng
có cảm giác không an toàn, bị ép trưởng thành, luôn mặc áo giáp để cố gắng thích
ứng với mọi hoàn cảnh, nhưng trong lòng thì không cứng rắn như thế, may mà em
vẫn giữ được sự dịu dàng vốn có..." Tăng Thành đột nhiên im lặng.
Diệp
Tri Thu quay đầu lại, cắn chặt môi, cố gắng để nỗi xúc động qua đi. Cô đang đối
mặt với người đàn ông hiểu rõ mình, xót thương cho sự nổ lực và cố gắng của
mình, hiểu được cảm giác thiếu an toàn mà mình luôn cố gắng để người khác không
nhận thấy.
Ông hiểu cô đến thế mà cô chỉ coi ông là một ông chủ nghiêm
khắc và có trí tuệ, lúc nào cũng có dáng vẻ uy nghiêm của người lãnh đạo, không
thể biết được những suy nghĩ trong lòng ông. Cô đã không còn cơ hội để hiểu ông
nữa, càng không thể lựa chọn con đường bằng phẳng để giao phó đời mình cho
ông.
Cô cố gắng để không khí thoải mái hơn một chút rồi cười nói: "Ông có
nhận thấy ở Tố Mỹ, rất nhiều nhân viên đều cố gắng học theo cách xử lý công việc
của ông không?".
Trước đây, Tăng Thành không ý thức được điều này, ông
biết mình có yêu cầu rất cao đối với nhân viên và công việc, không phải cấp dưới
nào cũng chịu được điều đó. Nhưng giờ nghiêm túc nghĩ lại, một số nhân viên chủ
chốt đã làm ở công ty lâu năm đều có điểm tương đồng như vậy, ông nói: "Tôi hy
vọng cách làm việc của mình có thể trở thành đòn bẫy cho tiền đồ của mọi người,
không ngờ lại còn ảnh hưởng đến cả cuộc sống của họ nữa".
"Ai dám đảm bảo
rằng cả cuộc đời mình luôn ngây thơ, phải dùng các cách khác nhau để thích ứng
với xã hội này, Tổng giám đốc Tăng, tôi trân trọng những kinh nghiệm mà mình đã
có được khi ở Tố Mỹ, chưa bao giò tôi hối hận vì mình đã làm mọi việc như hôm
nay, nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn đi con đường đó".
Tăng Thành càng
thêm buồn, ông cười nói: "Tri Thu, chúng ta không nói về vấn đề này nữa
nhé!".
Lúc này, cảm thấy gần gủi nhau hơn, hai người khẽ chạm ly rồi uống
cạn, tất cả tâm tư đều được giữ trong im lăng.