Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 15



Editor: Meounonna.

Đi dạo cả ngày ở Hải Đại, thân phận của Du Dao không bị bại lộ, trước mắt mà nói, người biết thân phận của Du Dao chỉ có một vài hàng xóm xung quanh nhà và mấy ông bạn già có quan hệ khá tốt với Giang Giọng Lâm mà thôi. Những người này cũng không phải người hay đi nhiều chuyện, rêu rao khắp nơi, nên chuyện của Du Dao và Giang Trọng Lâm chỉ bị lan đi ở phạm vi nhỏ, cuộc sống của hai vợ chồng cũng không bị quấy rầy.

Vào một ngày nọ, Giang Trọng Lâm nhận được một tấm thư mời. Là do Hiệp hội Văn học Hải Thành gửi đến, Hiệp hội Văn học Hải Thành tên đầy đủ là Hiệp hội Sáng tác và Nghiên cứu Văn học Hải Thành, được thành lập vào mấy chục năm trước, là một hiệp hội rất khó gia nhập và cực kỳ coi trọng lý lịch, có uy tín rất cao trong giới, trong hội có không ít các giáo sư đầu ngành nổi tiếng tài giỏi, học vị cao đã về hưu. Giang Trọng Lâm cũng là một thành viên trong đó, dù sao thì trong cùng một giới, trong hiệp hội có rất nhiều người quen biết nhau.

Hiệp hội Văn học Hải Thành theo thường lệ mỗi năm sẽ đài thọ đi du lịch tập thể một lần, tất cả thành viên trong hội đều nằm trong danh sách được mời, còn có thể mang theo người nhà. Giang Trọng Lâm nhận được thiệp mời của năm nay, do dự một lát rồi cầm thiệp đi hỏi Du Dao.

Du Dao kinh ngạc hỏi: “Đi du lịch với Hiệp hội Văn học hả?”

Giang Trọng Lâm ôn hoà đáp: “Đúng vậy, năm ngoái anh không có đi, năm nay mấy người bạn đều đặc biệt gửi tin nhắn riêng cho anh, hy vọng rằng năm nay anh có thể tham gia, anh từ chối thì không ổn lắm. Mọi người thường ngày đều có công việc riêng, liên lạc không nhiều lắm, cũng chỉ có dịp này là có thể tụ tập họp mặt một lần, em cảm thấy sao, có rảnh thì đi cùng anh nhé?”

Du Dao: “Em là một đứa suốt ngày chơi game, vô công rỗi nghề, anh còn hỏi em có rảnh hay không hả?” Cô quẹt lên tấm thư mời điện tử trong tay Giang Trọng Lâm một cái, lật xem địa chỉ.

Không xa, là một nông trang sinh thái dành để nghỉ dưỡng, dưới chân một ngọn núi gần Hải Thành.

“Đi ra ngoài chơi đương nhiên là em muốn đi, lúc trước anh đi qua rồi hả? Đều là dạng nông trang nghỉ dưỡng này à?” Du Dao tiện miệng hỏi.

“Không phải.” Giang Trọng Lâm lắc đầu, “Loại du lịch kiểu này không phải mỗi năm đều sẽ tham gia đông đủ, mấy năm nay anh cũng đi qua vài lần, không nhiều lắm. Mấy năm trước địa điểm đi du lịch cũng xa hơn một chút, nước ngoài cũng có, có điều mấy năm trước đi Đôn Hoàng1, trong nhóm có mấy người già, tuổi khá cao chịu không nổi, sinh bệnh dọc đường, suýt chút nữa xảy ra chuyện liên quan tới mạng người, nên sau này hiệp hội chỉ tổ chức đi mấy chỗ gần đây, ngắn ngày thôi.”

Cho dù nhiều ông lão bà lão tinh thần sáng láng, không chịu thua kém đến đâu, mỗi năm lựa chọn địa điểm đi du lịch đều nói hết tất cả địa danh sông núi nổi tiếng của tổ quốc ra, mong muốn tham quan phong cảnh tú lệ hùng vĩ muôn nơi, nhưng tất cả những nơi quá xa và quá nguy hiểm với người cao tuổi đều bị bỏ phiếu phủ quyết, có vài thành viên trong hiệp hội không vừa ý, người của hiệp hội bên kia không dám làm mích lòng, rơi vào đường cùng đành phải liên hệ thẳng với người nhà, sau này khi tất cả mọi người đều thống nhất được ý kiến, không còn phản đối gì nữa, cho nên bây giờ đều đi các loại nông trang, trại cá, vườn cây ăn trái, sơn trang nhàn tản,… v.v

Tốt xấu gì cũng có thể giải khuây một chút. Lúc Du Dao sắp xếp hành lý, hỏi Giang Trọng Lâm: “Trong số những người lần này đi có người nào biết chuyện của chúng ta không anh?”

Giang Trọng Lâm: “Có hai người bạn anh biết.” Anh nói rồi, giúp Du Dao gấp lại bộ quần áo- khi nãy Du Dao tiện tay nhét vào hành lý- mới đặt trở lại vào vali.

Du Dao dứt khoát ném luôn quần áo lót cô mới lụm lên tới bên cạnh anh, bản thân thì đi xếp áo khoác. Vì Giang Trọng Lâm nói nhiệt độ ở nông trang trong núi khá thấp, mấy ngày nay đúng là thời tiết đã bắt đầu lạnh rồi, nên phải mang thêm vài bộ quần áo dày.

“Vậy anh có muốn nói cho họ biết em là vợ của anh không?”

Giang Trọng Lâm: “…Chủ yếu anh sợ em ngại phiền thôi, sau khi biết chuyện của tụi mình rồi, bên anh thì chắc không có ai tới làm phiền đâu, nhưng em thì khác, em vẫn còn trẻ, mọi người sẽ tò mò về những thứ em đã trải qua. Nên đến lúc đó, em có thể tự quyết định nên nói làm sao, suy nghĩ và cảm nhận của em là quan trọng nhất.”

Du Dao xoay đầu lại nhìn anh: “Sao anh cái gì cũng kêu em tự chọn hết vậy.”

Biểu cảm của Giang Trọng Lâm bình tĩnh ôn hoà ‘rót’ cho Du Dao một bát ‘súp gà tâm hồn’ hiệu ‘ông lão thông thái’ (*): “Chỉ có bản thân mới có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình thôi, những người khác không có cái quyền đó đâu, dẫu cho anh có là chồng của em.”

(*): Ý chỉ nam chính đang muốn nói ‘triết lý nhân sinh’ với nữ chính. (Chicken soup of soul: Súp gà cho tâm hồn -tên sách có thật luôn đó các bạn, nó tựa tựa như câu chuyện ‘Quà tặng cuộc sống’ vậy í)

Du Dao không còn gì để nói nữa. Từ lúc cô đến đây, Giang Trọng Lâm nói rất nhiều điều, đối với bất cứ chuyện gì đều góp ý cho cô, những anh chưa bao giờ có ý định thay cô ra một quyết định nào cả. Việc này thật ra đúng là rất tôn trọng cô, những đồng thời, điều này cũng khiến Du Dao cảm thấy, anh đối với cô quá xa cách, khách sáo. Có lẽ tình cảm của Giang Trọng Lâm với cô là thật, nhưng cũng chính cái khoảng cách như gần như xa này luôn làm cho lòng cô có nỗi muộn phiền vô cớ.

Có lẽ là vì trong cuộc sống hôn nhân 1 năm ngắn ngủi kia, cô bị anh chàng họ Giang nào đó nuông chiều ra tính nết này. Giống như một con chó nhỏ mỗi ngày lúc nào nhìn thấy bạn, nó sẽ vô cùng sung sướng, vẫy đuôi không ngừng, nhào tới liếm bạn, sau đó bạn rời xa nó thật lâu, thật lâu, con chó nhỏ đó biến thành con chó già rồi, bạn biết mấy năm này nó rất nhớ, rất nhớ bạn, nhưng nó đã mất đi sự nhiệt tình của lúc trước rồi, tuy là lúc bạn sờ đầu nó, nó vẫn ngẩng đầu nhìn bạn, trong mắt của nó vẫn có sự yêu thương, lưu luyến như xưa, nhưng bạn vẫn sẽ vì mất đi sự thân mật lúc trước mà không vui.

Con chó già bối rối không hiểu vì sao vợ mình đột nhiên xụ mặt, cô quăng hành lý mới thu dọn được một nửa xuống, lấy cây dù định ra ngoài.

“Sao vậy em?”

Du Dao mặt lạnh tanh, “Em đi mua con gà về, tối nay hầm canh gà cho anh uống.”

Thầy Giang: “???”

Ngày mà Hiệp hội Văn học Hải Thành tập hợp đi chơi trời trong nắng ráo, vừa hay vào đầu tháng 9, đã bắt đầu mùa thu rồi, mọi người cùng nhau ngồi trên chiếc xe khách lớn đi đến nông trang, rời khỏi địa phận Hải Thành, đi vào một thế giới xanh tươi an hoà, bầu không khí bỗng chốc trở nên trong lành vô cùng, khác xa so với chất lượng không khí trong thành phố, làm cho tâm tình của người ta bất tri bất giác trở nên thư thả, buông lỏng rất nhiều.

Du Dao mở cửa sổ, tuỳ ý để gió mát phả vào mặt, trong tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của Giang Trọng Lâm và hai người khác cùng với sự xóc nảy nhẹ của xe khách, cô mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tuổi của hai người ngồi gần đang nói chuyện với Giang Trọng Lâm chắc cũng ngang ngang anh, quan hệ với anh vẫn luôn rất tốt, chính là hai người biết thân phận của Du Dao. Cho nên lúc Du Dao vừa bước lên xe, cô chào hỏi hai người họ trong sự giới thiệu của Giang Trọng Lâm. Đối với người xuyên thời không 40 năm như cô, không phải là tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận một cách tự nhiên, êm đẹp, trong đó có một ông lão nhìn cô có chút gò bó, không tự nhiên, một ông lão khác thì không nhịn được nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt tò mò, vì không để hai ông lão cảm thấy mất tự nhiên, Du Dao không có ý định chen miệng vào đề tài nói chuyện của họ, toàn bộ hành trình trên xe cô đều ngủ.

Sau khi cô im lặng ngủ thiếp đi, Giang Trọng Lâm lấy ra một cái chăn từ bên cạnh đắp lên cho cô, kéo cửa sổ lại một chút, chỉ để lại một cái khe nhỏ cho gió lùa vô, giọng nói chuyện với bạn bè của anh cũng giảm đi một chút.

Hai ông bạn già thấy động tác của anh, ban đầu là cười trêu anh, sau đó trong lòng bất giác thở dài thật sâu.

Tình cảnh thế này, đúng là không biết nói sao mới tốt. Người quay về rồi, tuy là một chuyện tốt, nhưng người vợ năm xưa dường như bị thời gian lãng quên này, đối với ông bạn già của họ mà nói, sao có thể nói không phải là căn nguyên của sự đau khổ và chua xót chứ. Chung quy vẫn cảm thấy tiếc hận và bất bình thay anh.

Nhưng cho dù họ có bùi ngùi xúc động cách mấy, là người ngoài cuộc, không nên nhận xét gì về chuyện này, chỉ có thể ấm lạnh tự người biết mà thôi.

Một đường đi đều rất bình an, Giang Trọng Lâm và hai ông bạn già thi thoảng nói vài câu, những người khác trên xe chỉ tới chào nhau lúc lên xe thôi, số ít người tò mò Du Dao ngồi kế bên Giang Trọng Lâm, cũng không dám đánh bạo hỏi thẳng.

Đợi đến khi cuối cùng cũng tới đích đến, Du Dao không cần người nhắc đã tự động tỉnh, ngáp một cái, gấp cái mền trên người mình lại, đưa cho Giang Trọng Lâm.

Mọi người xuống xe, có một sinh viên trẻ đi theo một giáo sư nào đó từ một chiếc xe khác xuống đi tới bên đây, nhìn thấy Giang Trọng Lâm, rất nhiệt tình muốn giúp Giang Trọng Lâm xách hành lý.

“Thầy Giang, năm nay thầy lại đến đây một mình ạ, em giúp thầy xách hành lý nhé.”

Cậu sinh viên nhiệt tình này tên là Trần Quả Ngôn, ba năm trước cậu ấy cũng từng theo thầy mình tham gia chuyến du lịch của Hiệp hội Văn học, trên đường đi cậu ấy rất quan tâm, chăm sóc thầy mình và các thầy giáo lớn tuổi đi một mình khác, Giang Trọng Lâm rất thích cậu thanh biên hào sảng nhiệt tình này, thấy cậu ta chạy đến, cười cười với cậu chàng, vẫy vẫy tay. “Không cần đâu, em giúp thầy em là được rồi, bên thầy không cần em giúp đâu.”

Trần Quả Ngôn cười nói: “Thầy Giang không cần khách sáo mà.”

Lúc này Du Dao đã kéo vali tới, Giang Trọng Lâm đón lấy một cái, còn muốn lấy cái túi trên tay Du Dao. Du Dao nhẹ nhàng ném túi lên người mình, “Không cần anh cầm.”

Trần Quả Ngôn nhìn Du Dao, ngây ra một chút, lúc sau mới hỏi, “Ủa, Thầy Giang, lần này thầy đi cùng với sinh viên của thầy ạ.”

Giang Trọng Lâm không trả lời cậu ấy, chỉ vào một ông cụ mập mạp bên chiếc xe khác, “Thầy em đang gọi em kìa, mau qua bên đó đi.”

Trần Quả Ngôn chỉ đành cười cười với họ, mau chóng chạy qua bên kia, chạy được một nửa còn quay đầu nhìn họ.

Du Dao và Giang Trọng Lâm mỗi người kéo một cái vali đi về phía phòng nghỉ của nông trang. Bây giờ chức năng lưu trữ và sắp xếp của vali rất tốt, đặt vào trong rất nhiều đồ đạc nhưng thể tích có vẻ vẫn rất nhỏ, vả lại kéo như thế này, trên tay không cần dùng lực nhiều, rất nhẹ nhàng.

Chuyến này đến nông trang chơi ba ngày, nơi ở là phòng gỗ. Tuy nhìn bên ngoài là các ván gỗ ghép nối đơn giản với nhau, nhưng đi vào phòng rồi mới biết, cách bày trí trong phòng rất dễ chịu, đa phần là đồ gia dụng bằng gỗ, các thiết bị được lắp đặt đầy đủ, phòng ốc bàn giao cho họ diện tích không nhỏ, trong phòng ngủ có hai cái giường, một phòng khách nhỏ ngăn cách với một gian nhà vệ sinh, trên ban công có thể nhìn thấy phong cảnh cây rừng rậm rạp gần đây, vườn trái cây cách đó không xa, và một đầm sen1 rộng lớn.

Du Dao và Giang Trọng Lâm ở chung một phòng ngủ, ngủ riêng trên hai cái giường. Hai người sau khi quét mở phòng, Du Dao sắp xếp hành lý xong xuôi, đi dạo xem xét khắp nơi trong ngoài phòng một vòng rồi mới nằm dài trên giường.

Giang Trọng Lâm ngồi trên một cái giường khác, lo lắng hỏi cô, “Sao vậy em, ngủ trên xe lâu vậy tồi, bây giờ còn mệt hả? Có phải bị gió thổi nên đau đầu rồi không?”

Du Dao đúng thật cảm thấy hơi khóc chịu, có chút mệt, rõ ràng ngủ nhiều vậy rồi mà vẫn buồn ngủ, có lẽ là vì ngồi trên xe lâu quá, cô ngồi dậy xoa xoa mặt, “Không sao, sức khoẻ của em luôn tốt mà, sao có thể vì dính chút gió mà đau đầu được.”

“Không khí ở đây tốt, anh có thấy không, bên kia có một đầm sen kìa.” Du Dao lấy lại tinh thần, chỉ vào cửa sổ sát đất1 đang mở rộng, họ có thể thấy rõ đầm sen rộng lớn ở nơi xa kia. Đó là do nông trang này trồng, nghe nói là có tới mấy chục cái đầm lận, tiếc là vào mùa này, hoa sen tàn gần hết rồi, đài sen1 thì chắc còn một ít.

“Vậy chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó qua bên kia tham quan nhé.” Giang Trọng Lâm thấy cô thích liền nói như thế, lấy ra bình giữ nhiệt trong hành lý đưa cho cô, để cô uống chút nước ấm bỏ thêm mật ong.

Một lát sau, có người đến gõ cửa, là một người trẻ tuổi trong hiệp hội, thông báo cho mọi người đến đại sảnh ăn cơm trưa.

Lúc này đã là 12 giờ trưa, ngồi trên xe cả một buổi sáng đúng là rất đói bụng, Du Dao và Giang Trọng Lâm đứng dậy đi ra đại sảnh. Họ vừa tới đại sảnh, liền nghe được tiếng cười to vang dội của một ông lão.

Ông lão mập mạp với gương mặt to đang nói chuyện với người bên cạnh, thấy Giang Trọng Lâm đi tới, ông ấy liền vẫy tay với Giang Trọng Lâm, giọng nói lớn mang theo ý cười hào sảng, vang vọng cả đại sảnh, “Ông Giang lại đây, mau qua bên đây ngồi, ông đó người gì mà suốt ngày bận rộn, không biết bao lâu rồi tôi chưa được gặp ông nữa, cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa nhà rồi đó phỏng. À, chắc ông chưa biết chuyện này nhỉ, năm nay Tào Thanh Linh cũng tới, nhưng bà ấy có việc bận, tới muộn chút xíu. Bà ấy tới, ông vui lắm phải không?”

Ông lão nói tới đây, vẻ mặt mập mờ, nháy mắt với Giang Trọng Lâm. Ý nghĩa sâu xa trong đó, khiến Du Dao không khỏi híp mắt lại.

Giang Trọng Lâm nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng ông lão mập mạp, “Đừng có nói bậy.”

Sau đó anh xoay đầu nhìn Du Dao, đẩy mắt kính một cái, do dự chút rồi nói: “Không có…”

Du Dao cười như không cười, “Không có là không có cái gì, em còn chưa hỏi, anh đã không có.” Nói xong cô đi vào đại sảnh tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Chú thích:

- Đôn Hoàng: Đôn Hoàng là một thành phố cấp phó địa thuộc địa cấp thị Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Một ốc đảo nằm trên Con đường tơ lụa xưa, không chỉ là nơi dành cho những đoàn thương nhân dừng nghỉ, mà còn là điểm giao thoa văn hóa, nghệ thuật và Tôn giáo giữa Đông và Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.