Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 22





Tết Nguyên Đán, cả nước nghỉ.

Đồng thời cũng là thời điểm tốt để các đại thương gia làm các hoạt động tuyến trên tuyến dưới tứ phía, mở di động ra là có thể trông thấy các loại APP mua sắm điên cuồng nhắc nhở các loại chiết khấu giảm hết, để điện thoại di động xuống đi trên đường cũng có thể nhìn thấy nghe được không ít biểu ngữ các cửa hàng kéo lên hoặc mở loa ra hô to các loại hoạt động ưu đãi.

Thang Hiểu Nhã chính là một dân đi làm phổ thông thừa dịp nghỉ đi ra dạo phố, là cái loại viên chức văn phòng làm sáu nghỉ một lại có lúc còn phải tăng ca kia.

Người trẻ tuổi bây giờ vô luận là sinh hoạt hay là áp lực công việc đều rất lớn, rất nhiều người thậm chí đều bởi vậy đã mất đi hứng thú xã giao, càng đừng đề cập tới tìm người khác phái yêu thương lâu dài.

Là trò chơi nó chơi không dễ hay là ngủ bù không đủ thơm, thời gian nghiệp dư của chính mình đều không đủ dùng, còn nhất định phải lãng phí ở trên thân người khác?

Thang Hiểu Nhã đã không muốn tiếp tục dối trá khách sáo lẫn nhau ở chỗ làm việc biểu thị, tình nguyện một mình ra đi ở đường cái không thả đầu óc cũng không muốn đi phí sức suy nghĩ làm thế nào để ứng đối vừa vặn với người bên cạnh.

“Mua hai tặng một? Tất cả giảm 30%? Tất cả 50 nguyên… trở lên? Cái chữ ‘trở lên’ kia ông có thể lại viết nhỏ một chút sao?” Đi ngang qua từng cửa hàng, Thang Hiểu Nhã vừa ăn trứng gà trong tay vùa thấp giọng phun tào: “Không có chút ý mới nào a, ngày lễ ngày tết chỉ cần làm hoạt động đều là mấy cách này, đã nhiều năm như vậy cũng chưa đổi kịch bản a.”

Lúc này một trận gió lớn thổi qua, Thang Hiểu Nhã không khỏi run một cái.

“Lạnh quá! Quả nhiên mặt trời mùa đông đều không được việc!” Cô thuận miệng oán trách một câu, kỳ thật thời tiết hôm nay rất không tệ, ánh nắng chiếu lên trên người cũng rất ấm áp, nhưng chỉ cần có gió đông thổi qua thì thế nào cũng sẽ không thoải mái.

Sau đó cô liền có chút muốn mua một ly thức uống nóng, không câu nệ là trà sữa hay là cà phê, tóm lại uống vào trong bụng có thể ấm áp thân thể là xong.

“Hình như… nhớ rõ là phụ cận bên này có một quán trà sữa a?” Đem cổ cùng cằm bọc lấy trong khăn quàng cổ, Thang Hiểu Nhã lần theo ấn tượng ít ỏi trước kia tìm kiếm cửa hàng, không có cách nào, đã có mấy tháng không tới một mảnh quảng trường bên này đi dạo, có thể nhớ thô sơ giản lược bên này có cửa hàng gì đã thực không dễ dàng.

Đợi sau khi cô dựa vào biển báo giao thông quen thuộc trong trí nhớ thật sự tìm tới vị trí cụ thể thì mới phát hiện quán trà sữa trước kia đã không thấy, thay vào đó…

“Oa –!”


Không phải do cô gái trẻ tuổi này lập tức bật thốt lên kinh hô, con mắt của cô đã muốn bị một con mèo ragdoll đứng trên giá đỡ hình hoa kiểu Âu sau tủ kính cửa hàng hấp dẫn triệt để.

Ánh nắng ấm áp nhu hòa trong mùa đông xuyên thấu qua tủ kính pha lê sạch sẽ, chiếu vào trên người con mèo đang duy trì tư thái ngồi ngay ngắn kia, đem lớp lông dày vốn đã mềm xốp chỉnh tề đánh ra vầng sáng dìu dịu, cái mũi nhỏ phấn nộn cùng đôi mắt pha lê sáng long lanh như lam bảo thạch khảm trên cái đầu có đường vân hai chữ V, cái yếm cổ tuyết trắng trước ngực kia càng làm nó nổi bật lên phá lệ ưu nhã mê người, nếu không phải cái đuôi to bồng bềnh kia thỉnh thoảng nhẹ nhàng vung vẩy thì thật sự xinh đẹp như con thú bông lông tơ kia vậy.

“Mèo ragdoll thật khá!” Thang Hiểu Nhã đã tuyệt không hề lịch sự bám lên trên tủ kính pha lê, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm mèo con, chẳng sợ kỳ thật giá đỡ mèo bên trong còn cách lớp kính một đoạn, vẫn là không cách nào ngăn cản cỗ nhiệt tình lúc này của cô: “A a, thật đáng yêu!”

Tựa hồ đã thành thói quen với việc bị nhân loại dùng loại ánh mắt si hán mà nhìn, mèo ragdoll không hoang mang chút nào, nâng một cái vuốt lên bắt đầu liếm lông cho mình. Cách cửa sổ pha lê sát đất thật dày, Thang Hiểu Nhã không nghe được động tĩnh bên trong, nhưng có thể nhìn ra trong lúc ragdoll nhỏ liếm lông meo một tiếng đối với bên cạnh.

Cô vô thức thuận theo ánh mắt mèo ragdoll nhìn về phía bên cạnh, thế này mới chú ý tới mình đang nhìn chằm chằm là một tủ kính nửa bên phải của một cửa hàng, nửa bên trái còn có một cái giá đỡ, hơn nữa là một giá đỡ hình trái tim cùng phong cách.

Cái giá đỡ này càng thêm xa hoa, là một kiểu hình trái tim lớn, phía trên đứng sáu con mèo đen, ở lõm nhọn phía trên ngồi một con, hình cung hai bên trái phải đều ngồi hai con, phía dưới đáy cũng ngồi một con.

Cách mắc giá thật sự xảo diệu, trong đó bốn con mèo đen hai bên trái phải vừa vặn thuận theo dáng tủ đem bốn cái đuôi rủ xuống dán ở trên, vừa vặn ghép thành một hình trái tim hoàn chỉnh.

Nếu như nói giá đỡ hình hoa bên phải của mèo ragdoll làm cho Thang Hiểu Nhã tâm động hô to xinh đẹp đáng yêu, hình trái tim từ sáu con mèo đen cùng nhau đua ra bên trái đây khiến cho cô giật mình.

Mấy con mèo con này cũng quá ngoan quá nghe lời, đặc biệt là mấy con mèo đen này, mặc dù Thang Hiểu Nhã cũng thích động vật nhỏ, đối với mèo đen là vô cảm, trong trí nhớ từng gặp phải mèo đen trong đêm còn đem cô dọa cho phát sợ. Nhưng hôm nay nhìn thấy bọn chúng trong tủ kính thì ngoài ý muốn phát hiện, mèo đen còn ưu nhã xinh đẹp hơn so với cô nghĩ.

Đặc biệt là hiện tại, da lông màu đen bóng loáng không dính nước dưới ánh mặt trời kia lóe ra ánh vàng rực nhàn nhạt, nhìn đặc biệt cao cấp.

Thang Hiểu Nhã ngơ ngác nhìn chốc lát, bước chân lui về sau một khoảng, một lần nữa ngửa đầu nhìn về phía bảng hiệu cửa hàng – bảng hiệu ‘Quán trà mèo’ hơi có chút sắc thái đồng thoại treo trên cửa lớn phía bên trái tủ kính pha lê.

“Cà phê mèo a…” Cô lẩm bẩm một câu.

Sau đó không chút do dự tiến lên, đẩy cửa lớn pha lê ra đi đến.

Nháy mắt bước vào quán, Thang Hiểu Nhã nghe thấy được tiếng kêu của nhóm mèo, y như là mèo đen với mèo ragdoll đang trao đổi với nhau ở chỗ tủ kính. Nếu cô có thể nghe hiểu tiếng mèo, sẽ biết bản thân không nghe lầm.

Ragdoll: “Meo ô…” (Mẹ nói đúng, lại có một nhân loại bị mỹ mạo của ta hấp dẫn vào.)

Chúng mèo đen nhỏ: “Meo meo meo!” (Cũng có rất nhiều nhân loại là bị chúng ta hấp dẫn vào!)

Ragdoll: “Meo!” (Mẹ từng nói ta đẹp mắt nhất!)

Chúng mèo đen nhỏ: “Meo meo meo!” (Lan Lan nói bây giờ chúng ta cũng siêu cấp đáng yêu!)

Mèo đen mẹ áp trục ở đầu trái tim: “Meo ngao ô ô –“ (Không được ầm ĩ, Lan Lan đã giao phó hôm nay chúng ta phải làm một đám mèo trưng bày thật tốt, dám làm hư đừng trách ta đánh mấy đứa!)

Nháy mắt, khu tủ kính náo nhiệt yên tĩnh, chúng mèo trưng bày tiếp tục làm hết phận sự tận nghiệp, Lan Lan nhưng đã cường điệu với chúng nó rằng về sau có thể có rất nhiều đồ hộp mèo chủ động đưa tới hay không, đều xem hôm nay.

Mấy lời mèo tiếng meo này Thang Hiểu Nhã hoàn toàn không biết, cô chỉ là hưng phấn mà đi tới, con mắt còn nhìn chằm chằm khu tủ kính bên kia, nơi đó bị tường pha lê cách ly ra một khu chuyên môn để triển lãm, không phải nhân viên cửa hàng không thể vào, bởi vậy có thể nhìn thấy vài người khách cũng bị hấp dẫn vào bám trên tường pha lê nhìn mèo.

Bây giờ còn là buổi sáng, người bên trong tiệm này không nhiều cũng không ngoài ý muốn.

“Hoan nghênh vào quán trà mèo!” Tiếng chào hỏi vang lên bên tai, một cô gái xinh đẹp buộc tạp dề in tên quán đứng ở cửa ra vào cười tiếp đãi cô.

… Cũng không biết là nhân viên cửa hàng hay là bà chủ, bộ dáng tuổi trẻ đáng yêu như thế, hẳn là nhân viên cửa hàng đi. Đang suy đoán lung tung không trách nhiệm, nhân viên quán kia lại tiếp tục nói với cô.

“Khách nhân, nếu muốn vào bản tiệm thả lỏng thì mời tới bên này rửa tay trừ độc trước.”

Thang Hiểu Nhã thuận tay của cô ấy thấy được một cái bồn rửa tay độc lập ở phía bên trái cửa lớn cũng dùng tường pha lê chia ra, có thể tiến hành rửa tay cùng trừ độc ở bên trong, lại không lo lắng sẽ để giọt nước hất vào trong quán.


Đi vào cà phê mèo chơi phải tiến hành trừ độc đơn giản, Thang Hiểu Nhã cũng từng đi mấy chơi rồi biết quy củ này, phi thường phối hợp vào bên trong làm trừ độc, sau khi ra ngoài còn nhìn bốn phía: “Có bọc giày cho tôi không?”

“Bọc giày ở trong này.” Thấy cô phối hợp như vậy, cô nhân viên quán kia cười đến càng thân thiết hơn, chỉ vào một bên khác ngay ở gian phòng, một cái máy bọc giày đặt ở đó: “Giẫm chân ở phía trên một chút, sẽ liền có màng giày tự động bao trùm ở đế giày.”

Cái máy bọc giày này Thang Hiểu Nhã đã từng thấy qua ở tiệm nào đó, lúc ấy còn muốn mua một cái ở trên mạng dùng ở nhà, nhưng chịu xúc động tiêu phí rồi tỉnh táo lại thì phát hiện trong nhà mình căn bản không đãi khách được mấy lần, hoàn toàn không cần mua nên liền tiêu tan suy nghĩ.

Không nghĩ tới thế mà được thể nghiệm một lần trong cà phê mèo.

Quá trình vào cửa hàng kết thúc rất nhanh, Thang Hiểu Nhã bắt đầu tự do hành động, cô dò xét trang hoàng cùng bày biện trong bốn phía quán này, cảm thụ đầu tiên khi vào chính là quán thập phần sáng sủa ấm áp, phong cách sắc điệu lấy vàng nhạt với xanh non làm chủ làm cho người ta thập phần thả lỏng.

Trong tiệm trước sau đều dùng tường pha lê, nhìn sáng sủa không ít đồng thời cũng rộng lớn không ít, khu đãi khách rộng rãi an trí mấy loại bàn phong cách khác biệt, dựa vào tường có sô pha vải nỉ cùng bàn dài nguyên bộ, hoặc là cạnh bàn dựa vào tường mà xây cùng ghế chân cao, ở giữa thì là nệm mềm có thể ngồi xếp bằng với bàn thấp, hoặc có thể là ghế dựa người lười bằng bong bóng hình người có thể bị đè ép thành bất kỳ hình dạng gì, thậm chí chỗ tường pha lê cửa sau còn bày một cái giường trải nệm êm lớn nhỏ, khách nhân có cần có thể trực tiếp nằm lên trên, hưởng thụ thời gian hưu nhàn người cùng mèo chung sống.

Trên sàn nhà sạch sẽ, thỉnh thoảng có chú mèo đi qua, Thang Hiểu Nhã âm thầm phân biệt, phát hiện đi lại đều là mèo sủng vật phẩm tướng cực kỳ tốt, mèo lam Xiêm La Munchkin đều rất được, cô thậm chí nhìn thấy một con mèo Abyssinian màu đỏ vàng bị một người khách khác ôm vào trong ngực trêu đùa, đối phương đang đút đồ hộp mèo cho nó, một mặt kiểu cha già yêu chiều.

Biểu tình kia mặc dù Thang Hiểu Nhã ghét bỏ, nhưng không phải không thể lý giải.

Có lẽ do mới khai trương, bên trong cũng không có bao nhiêu cái mùi mà ngửi phải sẽ thấy không khỏe sinh ra do mèo quá nhiều lúc cô đi cà phê mèo, ngược lại, thế mà lại có một cỗ mùi hương trà sữa hợp lòng người.

Thang Hiểu Nhã bị cỗ mùi hương này nhắc nhở, nhớ tới ban đầu mình chỉ là muốn gọi một ly trà sữa.

Trực tiếp ngồi xuống chỗ bàn ghế kiểu nệm mềm, cô cầm lấy bảng thực đơn nhỏ đứng ở trên bàn nhìn lướt qua, bên trên không chỉ có bán các loại nước trà điểm tâm, cũng có các loại đồ ăn cho mèo, thậm chí còn viết các hạng mục phục vụ có thể gửi nuôi hoặc thu lưu sủng vật mèo.

Giá cả tổng thể mà nói thật không đắt, ít nhất là trình độ mà chi tiêu của dân đi làm là cô đây hoàn toàn có thể tiếp nhận, thả xuống lòng cuối cùng, Thang Hiểu Nhã theo tâm ý của mình gọi một phần ăn có trà bánh là 40 nguyên: “Xin cho tôi cái này.”

Nói xong quả quyết quét mã thanh toán hai chiều in trên bảng một chút, trực tiếp trả tiền.

Hương vị trà bánh bên trong cà phê mèo kỳ thật đều bình thường, Thang Hiểu Nhã cũng không ôm hi vọng lớn bao nhiêu, chỉ cần có thể có một miếng uống nóng là được, còn lại đi tìm một bé mèo con đáng yêu ôm trong ngực sờ…

Khóe mắt dư quang quét đến một cái nệm trước đó nhìn thấy, trên kia chẳng biết lúc nào nằm xuống một sinh vật hình thể thon dài lại bá khí xinh đẹp.

Đó là một con mèo to xinh đẹp có hoa văn vằn hổ, chiều cao có hơn một mét, đồng tử kim sắc dựng thẳng uể oải híp, phía dưới cổ là một cái yếm màu trắng xinh đẹp đến mức hoàn toàn không thua ragdoll trước đó, cái đuôi to xõa tung vung vẩy có tiết tấu. Mùa đông chính là thời kỳ chúng mèo xù lông, xem như thời khắc đỉnh cao của giá trị nhan sắc, con mèo này càng là như thế, thậm chí Thang Hiểu Nhã cảm thấy tựa hồ có một cỗ khí thế bá vương không ngừng phát ra từ trên người con mèo này.

Thang Hiểu Nhã nháy mắt mở to hai mắt nhìn, run rẩy chỉ qua: “Maine, mèo Maine Coon? Trong quán cô còn có mèo Maine a!” Là Maine bề ngoài bá khí cao lãnh, trên thực tế tính tình siêu tốt trong truyền thuyết a!

“Đúng vậy nha, quý khách.” Nhân viên quán đi theo cười trả lời: “Đây là con mèo hình thể lớn nhất trong bản tiệm, tên là Thủy Ngân. Không chỉ là Maine, còn có các tiểu khả ái khác nha,”

Thang Hiểu Nhã đã muốn không quản những lời “Trà bánh lập tức tới ngay, quý khách chờ một lát” này của nhân viên cửa hàng phía sau, cô miệng mở rộng tròng mắt trừng, người đã không tự giác đứng dậy, nâng móng vuốt Lộc Sơn* lên liền muốn bổ nhào qua con mèo to màu xám bạc kia.

*: Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo” hình thành. (Nguồn từ gg ca ca =]])

… Sau đó bị một cái tránh của mèo to trực tiếp tránh khỏi.

Thân thể Thang Hiểu Nhã mất cân bằng, cả người vồ hụt ghé vào trên nệm, thậm chí còn nảy hai lần, lúc nhanh chóng bò dậy thì liền thấy con mèo Maine đã tránh thoát kia lúc này đã nhảy lên giá mèo đi đóng ở trên tường, lúc này nó nhìn xuống từ trên cao.

“Meo ô.” (nhân loại, muốn sờ ta, không có cửa đâu.)

Mèo Maine Thủy Ngân tự cho là cười nhạo với khinh thường, sau khi giọng nói của nó bị bại lộ thì hình tượng bá khí bễ nghễ mới rồi triệt để bị hủy, nó nhìn thấy nhân loại phía dưới càng thêm hưng phấn.

“A a a, mèo Maine quả nhiên vừa bá khí vừa đáng yêu a!” Muội tử hai tay nâng mặt kích động đến không được: “Thủy Ngân, ta nhất định phải đụng được mi!”

Giờ khắc này, mặc dù xưa nay người mèo ngôn ngữ bất đồng, nhưng Thủy Ngân có thể từ ánh mắt cùng trong giọng nói của cô ấy đã đoán được hàm nghĩa chính xác. Mèo to tiếp tục khinh thường meo một tiếng, vẫy đuôi một cái, thuận theo giá mèo đi tiếp tục giẫm chỗ cao mà chạy.

Thang Hiểu Nhã đuổi theo thân ảnh mèo Maine lúc này mới phát hiện huyền cơ trên vách tường ––– chỗ cao bốn phía tường vậy mà đều có trang bị giá mèo đi, chúng thông suốt bốn phương, vừa không ảnh hưởng chúng thuộc hạ đi lại, cũng có thể cho mèo không gian hoạt động tùy ý lui tới rất lớn. Loại tiện lợi có thể tùy thời xem chừng địa bàn của mình từ chỗ cao này sẽ cho mèo cảm giác an toàn cùng cảm giác thoải mái dễ chịu rất lớn.


A, có thể còn có một tác dụng ẩn tàng – làm cho mèo không muốn bị sờ có thể tùy thời tránh né cái móng heo của nhân loại.

Không được! Cô sẽ không bỏ qua!

Dù cho bị Maine ghét bỏ mà bạo kích rớt một nửa mạch máu, Thang Hiểu Nhã nắm chặt 50% HP còn lại biểu thị cô tuyệt đối không nhận thua, nhất định phải đoạt con mèo này tới tay!

Chúng mèo trưng bày phi thường ra sức, buổi sáng ngày gầy dựng đầu tiên Tết Nguyên Đán liền dẫn tới nhiều khách như vậy. Trước đó bởi vì sợ quấy nhiễu đến mèo cũng chưa dám làm nghi thức cũ như đốt pháo linh tinh gì đó, vốn cho rằng đến cổ động chỉ là một số người quen biết chung quanh, tỉ như khách trọ trẻ tuổi vừa vặn nhàn rỗi, cũng tỉ như ba mẹ cùng Trình Phong Dương tới hỗ trợ, kết quả tình huống còn tốt hơn so với Lâm Lan tưởng tượng, người xa lạ vẫn là không ít.

Mèo trong tiệm đều rất được hoan nghênh, trên cơ bản thật nhanh chóng đều bị các khách nhân chia cắt, có vài con mèo còn ỷ vào diện mạo xinh đẹp, thậm chí còn thôn tính. Tỉ như con Chinchilla kia…

“Meo meo! …A ô a ô… meo ô…!” (Tên nô tài này, đem tay ngươi nâng thấp một chút, chọt đến mặt ta! Còn có tên nô tài kia, ta không thích que mèo hiệu này không cần đưa tới!… Nô tài bên kia ngươi làm gì, không cho phép di tình biệt luyến đem đồ hộp của ta chia cho con mèo lạp xưởng kia ăn nha meo!)

Tiếng nói ngọt ngào giống như là nũng nịu kia, ai có thể nghĩ tới hàm nghĩa chân thực được phiên dịch ra lại hôi thối như thế. Nhìn ba tráng hán giơ đồ hộp kia vừa cho nó ăn còn phải vừa bị nó mắng, trên mặt vẫn là các kiểu cưng chiều nhộn nhạo như “Nó thật đáng yêu, nó đang nũng nịu với ta”, Lâm Lan cảm thấy mình không nhìn xuống nổi nữa mặt không biểu tình bưng trà bánh vừa làm tốt tiếp tục đi về phía trước.

Lại nói cũng không phải tất cả mèo trong chúng mèo con của tiệm đều nguyện ý phối hợp công việc của cô, đi dùng đại chiêu bán manh đổi đồ hộp hoặc que mèo cho mình ăn.

Cũng tỷ như con Maine đến bây giờ không cho bất kỳ một khách nhân nào dính tay vào, thậm chí vẫn luôn trốn tránh kia. Quả nhiên vẫn là phải dùng chiêu gì đó để nó trung thực nghe lời……

“Bà chủ, cho tôi một cái… không được, ba cái đồ hộp!” Lúc cô bưng trà bánh tới cho vị khách nữ mới tới, chợt nghe thấy cô gái này khí thế hùng hổ hô với cô.

Thang Hiểu Nhã nhớ tới nghe nói mèo Maine thực có thể ăn, một cái khẳng định là không đủ, cô cũng không tin ba cái còn không dẫn con mèo to này xuống được!

Lâm Lan: “…”

Thì ra là thế, suýt nữa quên mất mèo trừ bỏ bán manh ra còn có một chiêu câu người khác.

Dùng ánh mắt ẩn hàm thâm ý nhìn thoáng qua con Maine còn đang đi trên giá, Lâm Lan cảm thấy mèo to tiếp tục giữ vững kiểu này cũng rất tốt, vừa quay đầu lại là cái mỉm cười thân thiết cấp buôn bán: “Được quý khách, tôi lập tức đưa cho ngài.”

Hiện tại mèo to Thủy Ngân thực mộng bức*.

*: Ý chỉ mơ màng không hiểu, kiểu ngu người ấy.

“Miêu miêu mi xuống dưới a!” Nữ nhân dưới đáy kia cầm đồ hộp quơ nói với nó: “Mi xuống dưới ta cho mi ăn đồ ngon nha!”

Vì cái gì?

“Có đủ hay không? Có đủ hay không, mấy cái này đều cho mi ăn nha!”

Nó đã cố ý biểu hiển cao lãnh như vậy, không được dịu dàng ngoan ngoãn cũng không thân người, vì cái gì những nhân loại này ngược lại còn càng quấn nó hơn trước kia a!





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.