Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 23





Ngày đầu tiên khai trương quán trà, tình huống còn tốt hơn so với trong tưởng tưởng của bọn họ, các trưởng bối nhà họ Lâm đều rất cao hứng.

“Lúc đầu tôi nghĩ là không có ai nguyện ý vào tiêu tiền.” Đứng ở khu vực quầy nước chỉ có nhân viên cửa hàng mới có thể đi vào, Vương Tú Chi vừa quan sát khu nghỉ ngơi vừa nói chuyện với chồng bên cạnh.

Mắt thấy một vài người khách mắt cũng không chớp bỏ ra hơn mấy chục thậm chí trên trăm khối, chỉ vì mua vài cái đồ hộp cùng que mèo cho mèo trong tiệm ăn đùa với chơi, bà thật líu lưỡi.

Đổi lại là bà, choáng váng mới có thể bỏ tiền mua đồ đắt như thế cho mèo của người khác ăn mấy cái này… không phải, nơi này bà căn bản vào cũng sẽ không vào.

“Mẹ Lan Lan, thời đại khác biệt.” Lâm Hữu Dư nghiêng đầu nói chuyện với vợ, cũng thực cảm thán: “Quan niệm tiêu phí của người trẻ tuổi bây giờ hoàn toàn không giống với đời chúng ta kia nha, khi đó chúng ta có thể bữa bữa ăn thịt xem như ngày tháng tốt lành, hiện tại cũng không phải vậy sao.”

Đúng lúc này, Trình Phong Dương ôm hai thùng hàng đi vào quầy nước: “Cô chú, cô chú xem hai cái thùng này có phải là thả bên này hay không?”

“Tiểu Trình đừng nhúc nhích, để đó cho chúng ta!” Hai vợ chồng vội vàng mỗi người một thùng đem đồ trong tay anh ấy dỡ xuống hết, quen cửa quen nẻo bỏ vào chỗ trống bên dưới quầy bar: “Con đã giúp không ít việc, thật sự không cần mệt như vậy, hôm nay con nghỉ ngơi ngay trong tiệm đi, hồi nữa cô bảo Lan Lan làm chút trà sữa cùng bánh kem cho con đưa đi.”

“Không cần đâu cô, con không mệt.” Vuốt tầng mồ hôi mỏng trên trán, Trình Phong Dương cười đến cởi mở, biểu lộ mới mẻ lại hưng phấn: “Mặc dù nhà con có cái cửa hàng lớn cho bên ngoài thuê, nhưng thật chưa từng tham dự làm cửa hàng buôn bán. Kiểu như hôm nay đây vẫn là lần đầu, thật có ý tứ!”

Nhìn cái thằng nhóc soái khí này trên người cũng bao lấy một cái tạp dề quán trà mèo, trên mặt treo nụ cười ngốc nghếch, miệng còn nói ngây ngốc, đôi vợ chồng nhà họ Lâm chỉ cảm thấy con trai nhỏ nhà lão Trình thật là ngây ngốc.

Rõ ràng còn lớn hơn một tuổi so với con gái bọn họ, làm việc cũng rất tốt, thế nào thấy ngốc nghếch ngơ ngác như vậy chứ? Có điều ngốc còn rất được thích.

“Ba mẹ, hai người đang nói thì thầm cái gì đó?” Lâm Lan vẫn luôn bận rộn ở bên ngoài đi tới: “Lấy cho con ba cây que mèo cùng hai cái đồ hộp nữa, có khách muốn!”

“Đến đây!” Vương Tú Chi vừa đáp ứng một tiếng, trên tay còn chưa kịp làm gì, Trình Phong Dương đã nhanh hơn bà mà lật đồ ra từ trong thùng ở kệ hàng phía sau đưa tới.


“Cám ơn anh nha Phong Dương.” Lâm Lan nhận lấy một phen rồi liền vội vã đi rồi.

“Ai, Lan Lan, tôi giúp cô đi!” Trình Phong Dương cũng mau chóng đuổi theo, “Một mình cô khẳng định cũng không làm hết nổi.”

Hai người một trước một sau tiếp đón khách trong cửa hàng. Lưu lại vợ chồng lão Lâm biểu lộ phức tạp.

“Tiểu tử này… xem ra là thật sự muốn trở thành con rể tôi.” Lâm Hữu Dư hạ kết luận: “Nhưng mà nhìn Lan Lan vẫn là không có phản ứng gì.”

“Mấy ngày nay nó hầu hạ mấy con mèo này đều hầu hạ nghiện, đoán chừng trai tráng lắc lư trước mặt nó mỗi ngày cũng không có cảm tưởng lớn.” Vương Tú Chi một câu nói toạc thiên cơ, trái lại cũng mừng rỡ như thế, con gái nếu là quá dễ theo đuổi đàn ông liền dễ dàng không quý trọng, tựa như thằng khốn bắt cá hai tay với con gái bà trước kia, lúc ấy rốt cuộc mới ra trường tuổi còn nhỏ, hiện tại chắc chắn sẽ không còn như vậy.

“Mẹ, lại lấy cho con hai cái gậy mèo!” Lúc này Lâm Lan lại trở về.

Vương Tú Chi lập tức đưa đến, chỉ là trong lòng cũng không tự giác tính lên doanh thu bao nhiêu, chờ con gái đi xa, bà nhìn quán trà càng ngày càng đông khách bị mèo hấp dẫn vào cửa, vẫn là không nhịn được lắc đầu.

“Không hiểu không hiểu, thật sự là không hiểu được mấy thanh niên này a.”

Hoàn cảnh cửa hàng Lâm Lan tốt, tùy tiện tìm một cái chính là một góc tốt để chụp ảnh đánh thẻ, huống chi trong quán trà còn có nhiều mèo sủng vật quý báu như vậy, nhu thuận dính người lại biết nũng nịu, tiếng kêu còn dễ nghe, làm một đám khách chỉ bởi vì thích mèo mới vào lưu luyến đi tới đi lui, trên cơ bản thì trên mặt mỗi người đều treo tươi cười bình thường không thấy được ôm mèo sờ, hoặc là cùng mèo chơi trò chơi.

Dùng gậy đùa mèo đó là thao tác nhỏ cơ bản nhất, một vài khách thường xuyên chơi với mèo thậm chí đã tự mình khai phát ra bộ phận tuyệt kỹ ẩn tàng của bé mèo con.

“Đến, Kim Than, đấm tay với ta!” Trên một cái sô pha lười hình tròn, một vị khách nữ ngồi quỳ gối phía trên, trên một chỗ khác phồng lên của chiếc ghế sô pha bị đè ép hình giọt nước ngồi xổm một con mèo Xiêm La, khi khách xòe bàn tay ra với nó thì nó cũng chủ động vươn móng vuốt găng tay đen của mình ra.

Nháy mắt khi năm ngón màu đen cùng bàn tay mảnh khảnh của nhân loại chính thức tiếp xúc, chỉ nghe thấy di động ai đó phát ra một tiếng tạch, một màn này đã được dừng lại trên màn hình điện thoại. Đương nhiên tiếng tạch tạch không chỉ một chút, là sau vài lần rồi mới chưa đã thèm mà kết thúc.

“Thế nào, chụp được chứ?” Nữ khách cấp tốc đứng dậy, tiến đên bên người khuê mật chụp ảnh cho cô ấy nhìn di động: “Ai nha, thật manh thật đáng yêu!”

Trong tấm ảnh, động tác cô ấy cùng mèo Xiêm La vỗ tay nhau rất rõ ràng, ánh sáng trong quán trà thực nhu hòa, phi thường thích hợp để chụp ảnh, chẳng những làm bên mặt cô nổi bật lên thập phần nhu hòa, cũng làm cho chú mèo con đối diện kia lông tóc sáng bóng, vừa ấm áp lại đáng yêu.

Cô vừa la như vậy xong, còn chưa kịp thưởng thức thêm hai lần, trong tay đã bị nhét hai chiếc di động, trừ của chính cô, còn có của khuê mật: “Hiện tại đến mình, cũng nhanh chụp cho mình mấy tấm!”

Mèo Xiêm La Kim Than, phi thường phối hợp cho hai vị nữ sinh này cùng nhau bày pose chơi chụp ảnh chung, không chỉ tư thế ‘Give me five’, còn có đa dạng khác —-

Tỉ như các cô ngồi tự chụp, nó an vị ở trên đùi các cô vờ ưu nhã;

Tỉ như các cô ôm nó làm tay cái kéo làm đặc tả, nó liền đem đầu cọ ở cằm các cô muốn làm một cái nghiêng đầu giết;

Còn có muốn chơi mèo ngồi đầu vai hoặc là mèo đi cánh tay, chỉ cần điều kiện cho phép, mèo con Kim Than đều có thể làm theo.

—- Trên thực tế không chỉ là mèo Xiêm La, toàn bộ mèo trong tiệm tất cả đã trải qua huấn luyện đều biết mấy cái này, đây chính là bộ phận kỹ xảo của bán manh mười tám thức Lâm Lan dạy cho bọn chúng để có thể cướp đoạt càng nhiều đồ hộp.

Bọn chúng chỉ là tùy tiện thử nghiệm mấy chiêu nhỏ, không nghĩ tới những nhân loại này liền bắt đầu muốn chết muốn sống, đối với bọn chúng vừa ôm vừa hôn, còn vừa nhảy vừa kêu.

“Bà chủ, lại lấy cho tôi một cái đồ hộp!”

Bé mèo con tiệm này thật sự quá hiểu chuyện, quả thực thông nhân tính MAX a!

Hôm nay bọn họ muốn cả một ngày đều ngâm mình trong cà phê mèo này, chụp ảnh tuyệt không thể ngừng, vòng bạn bè các kiểu đăng lên a!


Bên kia, Thang Hiểu Nhã ngồi trên giường nệm êm rốt cục cũng đã được như nguyện mà ôm đến mèo to tâm tâm niệm niệm, có điều đối phương là ghé vào bên trên mà chuyên tâm ăn đồ hộp, mà cô thì là thừa cơ mà sờ sờ ôm ôm mèo các kiểu, đồng thời cũng giống như các khách khác trong tiệm mà cầm di động chụp chụp chụp các kiểu.

Giá trị nhan sắc của trang hoàng cửa hàng rất cao, giá trị nhan sắc của mèo cũng rất cao, khi bỏ ra gần hai tờ Mao gia tiền chơi gái… Phi, là tiền đồ hộp, cuối cùng Thang Hiểu Nhã đã dẫn con mèo to này từ trên giá xuống, hôm nay không ở trong tiệm này cua đến cuối cùng, cô khẳng định là sẽ không đi ra ngoài. Con mèo Maine lớn này hôm nay bị cô nhận thầu, bằng không thì không hồi vốn được nha!

Ăn của người ta năm sáu cái đồ hộp, ngay từ đầu Thủy Ngân muốn quỵt nợ, tính ăn xong lau sạch liền quay thân mèo đi, nề hà nó vừa định giãy dụa rời đi từ trong ngực nhân loại này, mèo ragdoll cùng quân đoàn mèo đen vẫn luôn làm bản trưng bày trong khu tủ kính đều bị Lâm Lan thả ra.

Bé mèo con mới xuất hiện, còn là đám mèo ngay từ đầu đã hấp dẫn người vào cửa hàng này, trong đám khách lại lập tức xuất hiện xôn xao mới.

Có mấy người khách trực tiếp đổi đầu tường, bưng lấy đồ hộp còn chưa bị mèo khác ăn xong đi lấy niềm vui cho các mèo mới.

“Oa! Mèo ragdoll đến đây, mèo ragdoll đến đây!”

“Gọi là Lam Bảo Thạch đúng không? Đôi mắt thật là xinh đẹp nha!”

“Lam Bảo Thạch, đến chỗ của ta nha! Cho mi ăn đồ hộp!”

“Sao mi lại đi chỗ đó, đến tiểu bảo bối, đến chỗ chị này, chỗ chị đây còn có que mèo chưa xé bao nha!”

Mèo ragdoll vừa lại đây, mới nhảy lên giá mèo đi cố định giữa sân thì lập tức liền bị nhân loại tự động đưa lên các loại đồ hộp cùng que mèo vây quanh, cũng tặng kèm khuôn mặt si hán tươi cười của bọn họ.

“Hắc hắc hắc, mèo con, mi thật xinh đẹp…” Có một người khách không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra trực tiếp bật cười.

A, nhân loại.

Những người khách này đều tranh nhau tranh qua xem ragdoll, thậm chí lấy đồ hộp đi đùa nó, vậy thì khẳng định có vài chú mèo con không có khách, đặc biệt là con Chinchilla nào kia đã thôn tính trước đó, lúc này một đôi mắt tròn căng đang đều là mộng bức cả mà nhìn bên kia.

“Meo –“ (Sao lại thế này? Chúng nô tài của ta đâu? Vì cái gì cầm đồ hộp của ta cho mèo khác!)

“Meo!” (Mau trở lại nha các nô tài! Trước đó không phải các ngươi còn thích ta nhất sao!)

Lúc này Lâm Lan đi tới, yêu thương đem con mèo ngốc bị cướp khách còn không tự biết này vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của nó một phen: “Đứa bé ngốc, đây chính là tình yêu của nhân loại nha. Tuyệt đối không có khả năng chỉ vì một con mèo nhỏ mà dừng lại.” [Pen: sao nghe nhân loại chúng ta như hoa hoa công tử vậy nhể =]]]

Cho dù có mèo nhà, thì vẫn sẽ nhớ thương mèo hoang nhỏ ngoài tiểu khu, sờ mèo hoang nhỏ còn chưa đủ, đi ở trên đường sẽ còn bị các bé mèo con xinh đẹp trong cà phê mèo hấp dẫn.

Đối với người thích mèo mà nói, chỉ sờ soạng một con mèo căn bản không có khả năng thỏa mãn bọn hắn, bởi vì bọn hắn có thể sờ trọc mấy con.

“Hơn nữa Bạch Ngân à, trước đó mi cũng ăn không ít đồ hộp, cũng nên nghỉ ngơi tiêu cơm một chút.” Ôm Chinchilla, Lâm Lan đưa nó vào trên giá hình hoa khu tủ kính: “Mèo trưng bày hai giờ đổi một con mèo, hiện tại tới lượt mi đi ngồi.”

Bạch Ngân muốn õng ẹo kháng nghị với Lâm Lan, nhưng nó mắt sắc phát hiện một con mèo đen nhỏ đi theo bên chân cô, Chinchilla còn nhớ rõ trận đòn kia nháy mắt nhu thuận.

Mà mèo Maine Thủy Ngân chỗ kia cũng đang gặp phải chuyện giống vậy, làm hai con mèo duy nhất bị mèo đen đánh trong quán trà, hơn nữa còn là hai con mèo trong tên đều có chữ ‘Ngân’, Thủy Ngân cùng Bạch Ngân đều tràn ngập sợ hãi cùng kiêng kỵ đối với mèo đen trong quân đoàn mèo đen.

Khi ánh mắt tử vong của mèo đen mẹ Mặc Mặc bắn phá tới, thân thể Thủy Ngân chuẩn bị tránh thoát ôm ấp của Thang Hiểu Nhã nháy mắt cứng đờ, tùy ý để đối phương ôm nó sờ cùng cọ các kiểu, hoàn toàn không dám phản kháng.

“Meo…” Thủy Ngân phát ra tiếng nức nở thực đáng thương. (Vì sao lại thế này, ta không muốn bị nhân loại sờ a…)

Hoàn toàn không biết rõ tình hình Thang Hiểu Nhã vẫn sờ mèo to sờ siêu vui vẻ như cũ, lại lấy một cái đồ hộp mèo từ bên người ra: “Meo meo đến, cho mi ăn!”


“Meo ô!” Maine hình thể lớn lượng ăn cũng lớn chui cả đầu vào bên trong. (Được rồi, có ăn liền nhịn ngươi một chút đi.)

Ôm mấy con mèo đã ăn không ít vào tủ kính nằm bò, Lâm Lan quay đầu quét mắt một vòng trong tiệm, bờ môi nhẹ nhàng mấp máy.

Chúng mèo đen cùng ragdoll cùng nhau ra, nhưng trình độ được hoan nghênh hoàn toàn không thể so sánh, Lam Bảo Thạch bị một vòng người vây quanh, nhưng sáu con mèo đen chỉ có hai ba con được ôm đi.

Tình huống thật sự là không ngoài dự đoán, nhưng cũng làm cho cô bất đắc dĩ, rõ ràng chúng tiểu Mặc Mặc đều thực đáng yêu nha, xúc cảm khi ôm cũng siêu tốt.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa tiệm bị đẩy ra vang lên, Lâm Lan lập tức quay đầu: “Hoan nghênh tới đây… A, Diêu nữ sĩ?”

Chính là vị đưa mèo Abyssinian cho cô mấy tháng trước, lúc này gặp lại, bụng Diêu nữ sĩ lại lớn hơn một vòng, lúc này xách theo một lẵng hoa gật đầu chúc cô: “Tôi từ chỗ Hứa Hướng Phi thăm dò được hôm nay cà phê mèo của cô khai trương, cố ý tới cổ động, chúc việc buôn bán của cô càng làm càng rực rỡ.”

“Cám ơn cô, Diêu nữ sĩ.” Lâm Lan nhận lấy lẵng hoa, lại vô thức dò xét tứ phía sau lưng cô ấy, tìm kiếm gì đó.

“Đừng nhìn, chỉ có một mình tôi đến.” Diêu nữ sĩ biết Lâm Lan đang làm gì, trực tiếp chọc phá: “Bọn hắn ngay cả mèo cũng không cho phép tôi nuôi, làm sao có thể cho tôi tới đây hôm nay, tôi ra ngoài một mình, không nói cho bọn hắn.”

Hiển nhiên, bởi vì chuyện tặng mèo, cái gia đình kia xuất hiện khe hở rõ ràng.

Lâm Lan không có thói quen xen vào việc nhà người khác, chỉ có thể cười nói sang chuyện khác: “Cô đến xem Pudding à, tôi dẫn cô ngồi xuống trước, sau đó ôm nó đến.”

Phụ nữ có thai nha, làm sao cũng phải cẩn thận chiếu ứng một chút.

Đưa Diêu nữ sĩ đến một chỗ bàn có ghế sa lon mềm dựa vào tường ngồi xuống, Lâm Lan rất nhanh lại ôm mèo Abyssinian đưa qua.

“Pudding!” Diêu nữ si vừa thấy được yêu sủng, cảm xúc mẫn cảm của phụ nữ có thai làm cho cô lập tức liền đỏ cả vành mắt, đem nhóc con hơn một tháng rồi không gặp ôm vào trong ngực, cô thật sự không nhịn được rơi nước mắt: “Puddding…”

Abyssinian dịu dàng ngoan ngoãn tùy ý cô ấy ôm, thậm chí còn nâng đầu lên muốn liếm sạch lệ trên mặt cô ấy: “Meo ô…” (Mẹ, con tốt lắm, đừng khóc.)

“Meo –“ (Mỗi ngày Lan Lan đều làm rất nhiều đồ ăn ngon cho con, sẽ còn chải lông cho con, con còn có rất nhiều đồng bạn cùng nhau đùa giỡn, không cô đơn chút nào.)

“Meo ô…” (Mẹ, Lan Lan có dạy con săn bắt thế nào, hôm nay con cũng săn được đồ hộp từ chỗ những nhân loại khác. Về sau con cũng có thể tự mình đi săn, mẹ không cần lo lắng con rời nhà sẽ không sống nổi.)

Pudding kêu to từng tiếng nhu hòa, không ngừng an ủi chủ trước của nó, hai năm ăn ý làm Diêu nữ sĩ nghe được ý an ủi của mèo, ý lệ càng sâu. Mà Lâm Lan nghe hiểu được hàm nghĩa tiếng kêu lại rũ mí mắt xuống, không khỏi mím môi lại càng chặt.

“Gì kia, Diêu nữ sĩ, cô liền chơi thật tốt với Pudding đi. Tôi đi làm chút đồ uống cho cô.” Tìm lý do, Lâm Lan quay người rời đi.

Hình tượng này sẽ làm cho trong nội tâm cô lên men nha.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.