Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 31





“Tôi giống như không giúp đỡ được gì.” Trình Phong Dương cười khổ ăn ngay nói thật, “Xem như không có tôi ra mặt thì chuyện này cô cũng có thể tự mình xử lý tốt.”

Anh nửa là vui sướng nửa là thất bại, vui sướng vì cô gái mình thích rất lợi hại, cũng thất bại bản thân không đủ lợi hại hơn, có thể vượt lên trước giải quyết phiền toái vì cô.

“Không có chuyện đó!” Lâm Lan lập tức phản bác, “Nếu hôm nay không phải anh nhắc nhở, tôi đều không nhớ nổi chuyện phải lập tức thu lệ phí.”

Cô mở quán trà mèo này vốn cũng không phải là đi về hướng kiếm tiền, chỉ cần không lỗ vốn là thắng lợi, cho nên kinh doanh thật sự tùy ý, cũng rất dễ dàng xuất hiện vài vấn đề nhỏ.

Dựa vào có thể giao lưu với mèo, Lâm Lan muốn có được vài con mèo hi hữu nhẹ nhõm hơn so với người khác rất nhiều nhưng không có nghĩa là sau khi cô có được mèo rồi cũng chỉ cố vui vẻ. Khi đã vô cùng rõ ràng tình huống sẽ xuất hiện về sau khi trong quán trà sẽ có không ít chủng loại mèo, thì cân nhắc đến tai họa ngầm tiếp sau đó liền thuận lý thành chương. Đặc biệt là lần trước bởi vì đi cục cảnh sát trả cái ví tiền mà thiếu chút nữa dính quan hệ với án giết người, lòng Lâm Lan vẫn còn sợ hãi, đương nhiên là càng thêm tích cực mà sớm lưu lại một tay.

Nhưng có tay sau không có nghĩa là thật sự gặp phải liền có thể cấp tốc phản ứng kịp, thậm chí không có chút hoảng loạn nào a.

Trình Phong Dương có thể ngăn khuất cô ở đằng trước trước tiên, cho cô thời gian ứng đối đầy đủ, để cô thập phần ung dung giải quyết vấn đề viên mãn, Lâm Lan vô cùng cảm kích.

“Trình Phong Dương, cám ơn anh.” Nghĩ đến đây, Lâm Lan cười đến càng thêm sáng lạn, “Có thể quen biết anh thật tốt!”

Mặc dù sự kiện trả ví tiền cho cô không ít kinh hãi, nhưng có thể bởi thế mà gặp được cũng kết bạn với người trước mắt này, cô thực tình cảm thấy rất may mắn.

Có điều như vậy, quả nhiên buổi tối mời anh ăn xiên que cũng quá keo kiệt a, vẫn là đi tìm một cái nhà ăn chính thức…

“Đừng đừng! Liền ăn xiên!” Thanh niên vừa nãy còn đang suy nghĩ cô ấy cười lên thật là dễ nhìn cấp tốc hoàn hồn, “Tôi chỉ thích xiên nướng, đến lúc đó cô gọi cho tôi đầy một bàn lớn cho tôi thả bụng ăn là được!”


Nói giỡn, chính thức chọn nhà ăn đi ăn một bữa cơm cũng câu nệ nhiều hơn, nào có bình dân lại càng dễ thân cận hơn so với ăn xiên. Nhà thiết kế Trình sống chừng 20 năm rốt cuộc thức tỉnh não yêu đương yên lặng tính toán trong lòng.

Cứ thích ăn xiên nướng như vậy à… Lâm Lan thấy anh ấy kiên trì như thế, gật đầu, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm, buổi tối nhất định phải chiêu đãi thật tốt, nhất định phải để cho lão bản nhà xiên nướng sau phố kia xuất ra bản lĩnh giữ nhà mới được!

Trong quán trà mèo Lâm Lan với Trình Phong Dương hai người nói chuyện đằng sau quầy bar, lúc này ngoài quán trà Vương Giai Y bị Tào Vũ Trạch mạnh mẽ lôi ra ngoài đang tràn đầy oán khí kêu to.

“Làm gì vậy, anh Vũ Trạch, anh bóp em đau!” Cô nàng kiều khí bất mãn kêu to.

Tào Vũ Trạch vội vàng buông tay, nhìn cô nhỏ xoa dấu đỏ nhàn nhạt trên cổ tay, vốn dĩ cũng là cảm xúc nghẹn tức không khỏi thêm mấy phần bất đắc dĩ.

“Giai Y, sao em lại ở chỗ này?” Anh hạ thấp giọng hỏi thăm, “Lúc này em hẳn là ở mình ngoan ngoãn chờ ăn Tết đi?” Bằng không chính là hẹn một vài bạn bè quen biết ra ngoài dạo phố mua sắm các kiểu, như thôn trong thành loại này lúc thường ngày thì nha đầu này có thể ngay cả nhìn cũng không liếc một cái.

“Ai cần anh lo a!” Vương Giai Y bị bóp đau hiện tại chỉ cảm thấy thực ấm ức, hốc mắt đều có chút đỏ trừng anh ấy: “Hảo tâm giúp anh tìm được mèo, trước tiên liền gọi điện thoại nói cho anh biết, anh còn đối với em như vậy, về sao em không muốn để ý đến anh nữa!”

Cách phát biểu của học sinh tiểu học với xấu tính.

Bất đắc dĩ của Tào Vũ Trạch lại tăng thêm một điểm: “Em, có phải lại giận dỗi với trong nhà nữa không? Trên người còn không có tiền nên chạy tới chỗ này chơi?”

“Em, em mới sẽ không có không có tiền đâu!” Vương Giai Y lập tức cứng cổ tranh luận, nhưng dưới ánh mắt của người quen thì giọng nói không tự chủ được nhỏ xuống, “Lần này là ba ông ấy quá phận mà… Tóm lại, ông ấy không nhận sai em sẽ không trở về!”

Thời gian này vì tìm mèo nên Tào Vũ Trạch cũng không chú ý tới tình huống gia tộc khác, nhưng làm bạn quen biết từ nhỏ, tình huống của Vương Giai Y anh vẫn là vô cùng rõ ràng. Cô nàng này khi còn nhỏ từng rớt xuống nước một lần dẫn đến bệnh nặng một trận, thân thể vẫn luôn rất suy yếu, nuông chiều thật lâu mãi cho đến sau khi thành niên mới hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh.

Nhưng mà bởi vì thân thể bệnh ốm kia, người nhà thương yêu cô sủng quá mức, chúng thầy trò trong trường học được chào hỏi qua đều nhường cô, không so đo với một cô bé ốm yếu, thời gian dài, liền đem cô nàng này nuôi đến ngây thơ lại chỉ có mình, đến lúc trưởng thành vẫn là một bộ tâm tính trẻ con.

Ý xấu thật không có, nếu nghiêm khắc trách cứ cô cũng có thể nghe lọt có chỗ thu liễm, nhưng một người đã quen thói bản thân là trung tâm đâu thể nào có thể lập tức biến tốt, thỉnh thoảng không phân trường hợp mà tùy hứng với hành vi thất lễ cũng rất để cho người ta đau đầu. Tựa như biểu hiện vừa nãy của cô trong quán trà, một câu chào hỏi cũng không nói liền vượt qua chủ nhà dẫn anh đi tìm mèo, trong lúc đó còn muốn tranh chấp với người ta, Tào Vũ Trạch thì mơ hồ lại câm nín.

Còn may người ta không so đo.

Có điều bây giờ trọng điểm phải quan tâm không phải cái này.

“Lần này bác Vương lại làm gì sai?” Nuôi con gái thành một em bé lớn, Tào Vũ Trạch cũng rất đồng tình với trưởng bối Vương gia, mỗi lần đều là Vương Giai Y cố tình gây sự, cố tình cuối cùng đều là trưởng bối xin lỗi cô đi dỗ cô.

Nói thật, thật ra anh ấy có chút… Không được, anh không được hâm mộ, bị nuôi thành bộ dáng này không đáng để cao hứng chút nào a.

Vương Giai Y không hề hay biết, nghe được lời anh ấy hỏi này lập tức y đổ hạt đậu mà dốc xuống rơi hết ra: “Anh Vũ Trạch, ba ông ấy thật quá đáng! Năm nay em liền tốt nghiệp đại học, ông ấy lại còn nói còn muốn đưa em vào trường học kiểu phong bế tiếp tục học, cắt mất tiền tiêu vặt của em không tính, còn nói nhất định phải cho em ăn chút đau khổ để mà nhớ thật lâu! Đây là chuyện mà một người ba làm với con gái sao! Em làm gì sai mà muốn khi dễ em như thế, cố tình trong nhà đều ủng hộ. Trường học kia em đã sớm nghe ngóng, người trong đó thế mà đều phải tự mình giặt áo nấu cơm, mỗi ngày còn phải luyện tập huấn luyện vào thời gian cố định y như làm lính vậy, mỗi ngày chỉ có thể ăn ở nhà ăn khó ăn của trường học, y như ngồi tù vậy, em mới không đi đâu!”

Tào Vũ Trạch thời đại học cũng là tự mình giặt áo xếp chăn nhưng thật ra chưa từng nấu cơm: “…” Xem ra bác Vương cũng ý thức được tình huống của con gái ông ấy, muốn dùng sức mạnh bẻ trở lại a.

“Dù sao, bọn họ không xin lỗi, em chắc chắn sẽ không trở về!” Vương Giai Y một mặt tức giận, giống như là nghĩ đến gì đó cô một mặt cảnh cáo, “Anh Vũ Trạch, chuyện em ở trong này không cho anh nói với trong nhà em. Bằng không, bằng không…”

Cô muốn tìm phương thức uy hiếp, phát hiện bản thân hình như thật không có cái gì có thể uy hiếp đến chỗ Tào Vũ Trạch, đôi mắt tìm lung tung một vòng thấy được túi mèo anh ấy xách trong tay lập tức tìm tới cửa đột phá.

“Bằng không em liền ôm Duy Duy của anh đi, để cửa hàng trưởng Lâm huấn luyện Duy Duy chỉ thích em không thích anh!”

“……”. Được copy tại # tru mtruyen. co m #


Tuy nói có thể hoàn toàn không để trong lòng, nhưng Tào Vũ Trạch vừa tìm được mèo về vẫn là vô thức nắm thật chặt túi mèo trong tay, anh có chút đau đầu. Bỏ mặc một đại tiểu thư không biết nhân gian khó khăn như thế sinh hoạt trong hoàn cảnh ở thôn trong thành, anh không biết rõ tình hình thì cũng thôi đi, hiện tại chẳng những đã biết mà đối phương còn tìm mèo về giúp anh, tổng không có khả năng thật sự gì cũng không quản.

“Rồi, anh không nói cho bọn họ.” Tào Vũ Trạch bất đắc dĩ nói, “Nhưng mà em phải đáp ứng anh là không thể tùy tiện chạy loạn, bình thường cứ ở trong phòng thuê…”

“Bình thường em vẫn luôn ngốc trong quán trà kia a!” Chỉ vào quán trà mèo cách đó không xa, Vương Giai Y hưng phấn chia sẻ với anh, “Trước đó cửa hàng trưởng Lâm nói điều kiện mua mèo anh cũng thấy đấy nhỉ? Em thích một con Chinchilla trong quán nhà cô ấy, siêu cấp muốn! Nhưng mà cửa hàng trưởng nói em không thể được sự đồng ý của mèo con, hiện tại em đang học chăm sóc nó, mỗi ngày đều ở chung với nó đó! Đúng, phòng ở em thuê với quán trà chỗ tòa nhà này đều là của nhà cửa hàng trưởng Lâm, anh cũng đừng lo lắng vấn đề an toàn của em a, em lại không ngốc, sao có thể chạy loạn bậy a!”

Cũng phải, ngây thơ không có nghĩa là ngốc thật.

Nhưng mà vị cửa hàng trưởng Lâm kia là chủ nhà của tòa nhà này làm cho Tào Vũ Trạch có chút ngoài ý muốn, nhưng nhớ lại phương thức kinh doanh tản mạn trong quán trà một chút, anh rất nhanh liền bình thường trở lại.

Chẳng phải là không sợ không kiếm được tiền mới dám tản mạn như thế, còn đặt ra quy củ mua mèo hà khắc như thế à? Nếu như là cửa hàng một lòng nghĩ kiếm tiền, trong tay lại nắm thủ đoạn huấn mèo tốt như vậy, căn bản sẽ không làm như thế.

Nghĩ đến cái này, trong lòng Tào Vũ Trạch vừa động, một suy nghĩ muốn kéo chút kinh doanh cho cửa hàng trưởng Lâm hiển hiện, nhưng rất nhanh lại đè xuống.

Lại 2 tuần nữa liền qua Tết, chờ năm sau nhắc lại cái này cũng không muộn.

“Chính em nắm chắc trong lòng là được.” Đem túi mèo ôm vào trong ngực, Tào Vũ Trạch nhìn về phía Vương Giai Y, “Khi em còn nhỏ người yếu luôn luôn không thể ra ngoài chơi, lần này chuẩn bị ở lâu ở bên ngoài, các mặt phải chú ý liền có thêm, trong nhà không thể so với bên ngoài, nói chuyện làm việc đều cẩn thận chút đi. Cửa hàng trưởng Lâm là người tốt, em tạo mối quan hệ nhiều với cô ấy sẽ không lỗ.”

“Anh thật sướt mướt a anh Vũ Trạch, nhanh ôm Duy Duy của anh về nhà đi.” Vương Giai Y không kiên nhẫn nhất là nghe mấy căn dặn lải nhải đó, từ nhỏ đến lớn đều nghe đến lỗ tai mọc kén, “Em đã là người trưởng thành, chuyện nên làm thế nào trong lòng em hiểu rõ!”

Nếu mi hiểu rõ sẽ rời nhà trốn đi?

Trong lòng Tào Vũ Trạch ha ha, ngoài miệng vẫn là không nhiều lời, tạm biệt cô, liền mang theo túi mèo trở về trong xe của mình.

Vương Giai Y nhìn thấy xe lái lên đường cái, không quản anh ấy nữa, bước chân vui sướng lại trở về trong quán trà. Giúp anh trai quen biết tìm mèo về, lại không bại lộ chỗ mình ở sẽ không bị trong nhà bắt về đi học, cô vẫn là thật cao hứng.

Bên kia đã lái xe lên đường Tào Vũ Trạch sau lưng liền bấm điện thoại của Vương gia.

“Là bác gái Vương sao? … Con là Tào Vũ Trạch ạ, dạ bác buổi chiều tốt lành… Con tìm được con bé Giai Y kia… Con bé rất tốt, chơi mèo trong một nhà cà phê mèo đâu, chỉ là lại đang phát tính tình trẻ con không chịu về nhà… Người ở thành Tây sát vách, cụ thể ở đâu con không thể nói cho bác, con đáp ứng con bé không thể nói, chỉ có thể nói cho bác là hiện tại một mình con bé trôi qua cũng không tệ lắm… chuyện đưa tới trường học liền chậm rãi đi, hiện tại con bé đang học nuôi mèo, đã có chút ý thức chăm sóc người, nói không chừng lần sau gặp mặt sẽ thay đổi làm mọi người chấn động đấy… Ai ai, bác yên tâm, không cần bác nói con cũng sẽ chăm sóc, dù sao Giai Y cũng là em gái từ nhỏ đã chơi đùa với con.”

Một cuộc điện thoại gọi xong, Tào Vũ Trạch thở hắt ra thật sâu.

Quay đầu nhìn về túi mèo cột dây an toàn chỗ ghế phụ, Mỹ ngắn bạc vằn hổ an tĩnh ngồi xổm, đôi mắt tròn căng xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ tò mò nhìn cảnh sắc trước cửa sổ xe, thần sắc Tào Vũ Trạch lập tức mềm mại.

“Chờ chút nữa, Duy Duy. Rất nhanh chúng ta liền đến nhà mới, về sau liền ở bên kia, không về nữa.”

5 giờ chiều, quán trà mèo đóng cửa đúng giờ, Lâm Lan hoàn toàn không để ý đến oán giận của vài trà khách nói hẳn là mở đến bảy tám giờ, cùng các công nhân viên nên làm gì thì làm đó.

Đợi cho khách đều tan hết, Trình Phong Dương cũng từ biệt nói phải về nhà thay quần áo khác, lúc chỉ còn lại người một nhà, Lâm Lan ôm mèo Ragdoll chạy tới nũng nịu với cô, biểu lộ có chút khổ đại cừu thâm tuyên bố: “Các đồng chí, không bằng bỏ biểu diễn mèo một lần mỗi tuần đi? Khách quá nhiều, mệt mỏi quá a.”

Trước mắt thì biết làm trà bánh quầy bar bên này chỉ một mình cô, tiểu Tống nhưng thật ra có thể học, chỉ là hương vị làm được không tốt bằng cô, có vài trà khách soi mói chỉ nhào vô ăn uống mà không phải tới vì mèo vì thế mà kháng nghị, làm cho Lâm Lan đau cũng đắc ý.

Nhưng mà cuối tuần người thật sự nhiều lắm a, cô không muốn mệt đến ngã như vậy a!

Cửa hàng trưởng là bà chủ nhà tỏ vẻ cô không muốn trải qua ngày tháng là xã súc, muốn mở quán trà mèo đều là hướng về phía quầy bán quà vặt thanh nhàn của ba mẹ kia mà làm chuẩn a, vì cái gì nó liền bốc lửa đến không giống cà phê mèo chứ!


“Đừng nha! Sẽ ít đi rất nhiều khách hàng!” Thang Hiểu Nhã lập tức phản đối, vui thú mỗi cuối tuần không thể cứ vậy mà mất đi, “Cửa hàng trưởng cô mở tiệm là làm ăn, cửa hàng trưởng không muốn kiếm tiền không phải là xẻng phân quan tốt! Tiền càng nhiều mới có thể mua càng nhiều đồ ăn cho mèo với đồ hộp a!”

Lâm Lan cúi đầu nghĩ buôn bán ngạch hôm nay, lâm vào trầm tư.

Tống Tân Dân thì lại không có ý kiến gì, bận rộn cũng chỉ là một ngày mỗi tuần nên hoàn toàn có thể tiếp nhận, nhưng cửa hàng trưởng muốn càng thanh nhàn hơn thì cậu một kẻ làm công đương nhiên là trừ nhấn like thì vẫn là nhấn like, dù sao tiền công cũng sẽ không có biến hóa.

“Ừm, vậy liền đổi thành hai tuần một lần đi.” Ngẫm lại Thang muội tử nói cũng có đạo lý, tiền ăn mỗi ngày của các bé mèo con đúng là vấn đề, trực tiếp gõ xong quyết định, cô quay đầu nhìn về phía đương sự còn có dị nghị, “Lại nói, bình thường ở đơn vị trước Tết đều rất bận đi, làm sao cô còn rảnh rỗi tới làm thêm cuối tuần?”

Nghe vấn đề đó, sắc mặt Thang Hiểu Nhã mệt mỏi: “Hàng tháng đều làm 6 nghỉ 1, nếu cái công ty rách này trước qua Tết còn bắt tôi không ngừng tăng ca đi đổi cái gì mà điều chỉnh nghỉ ngơi Tết Âm lịch, lão nương sẽ lập tức từ chức.” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đều có chút dữ tợn.

Hiện trường bỗng nhiên trầm mặc, một lát sau vẫn là Lâm Lan mở miệng: “Khụ, gì kia, bây giờ quan hệ của cô với Thủy Ngân càng ngày càng hòa hợp, lại cố gắng một trận thì nói không chừng liền thật sự có thể cưới nó về nhà. Xác định sau đó muốn chuyển tới chỗ này ở sao?”

“Đó là dĩ nhiên! Thứ tư tuần sau thời hạn thuê của tôi kết thúc, rất nhanh liền có thể chuyển đến!” Nhắc đến mèo Maine to âu yếm, Thang Hiểu Nhã lập tức vui vẻ, “Không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm tôi có thể thăng cái chức nho nhỏ, tiền lương lại có thể tăng một chút, chờ chuyển tới chỗ này ở, có thể tính góp tuyệt bút đồ ăn cho mèo cho nó.” Mèo Maine thực có thể ăn, không kiếm nhiều một chút làm sao nuôi nổi.

Đây quả nhiên là chân ái a.

Không chỉ là Lâm Lan, Tống Tân Dân đã sớm nghe nói qua Thang Hiểu Nhã vì một con Maine mà tới làm thêm cũng đang âm thầm cảm khái.

Ba người đang nói chuyện, cửa lớn lại bị người nhẹ nhàng đẩy ra.

“Ngại quá, chúng tôi đã muốn đóng cửa.” Tống Tân Dân lập tức đi chào hỏi.

“Tôi là tới tìm Lâm Lan.” Người tiến vào là Tiền Huyên khách trọ lầu 4, cô nàng sắc mặt mệt mỏi, lúc nhìn thấy Lâm Lan trên mặt mới nở nụ cười.

“Đây là thế nào? Cô nhìn thật mệt mỏi.” Lâm Lan nhanh chóng nghênh đón.

“Đừng nói nữa, còn không phải là tăng ca liên tục gây ra sao.” Tiền Huyên dẫm màng giày tìm cái đệm đặt mông ngồi xuống, mệt đến hình tượng cũng chẳng quản, “Hàng năm đều là thế này, vì để dành kỳ nghỉ của năm, trong công ty không phải 956 thì là 957 [?], tôi chính là cái 957 kia, một tuần tăng ca không nghỉ đổi điều chỉnh nghỉ ngơi.”

Thật thảm a, Lâm Lan cùng Thang Hiểu Nhã đồng thời lộ ra vẻ đồng tình với cô ấy.

“Không nói cái này, tôi có việc tìm cô.” Tiền Huyên khoát tay đưa ra chính đề, “Công ty điểm danh phái tôi đi tổng bộ Thượng Hải tham gia báo cáo hội hằng năm, phải đi 3 ngày, tôi không cách nào mang Nữu Nữu đi qua, có thể gửi nuôi chỗ cô đây chứ?”

Pen: mình bị bệnh, vừa đỡ chút nên giờ mới đăng chương mới, mọi người thông cảm nhé.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.