Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 59





“Đúng rồi, Lan Lan, lúc trước anh có nhắc với em, còn nhớ rõ chuyện nói muốn giới thiệu vụ làm ăn cho em chứ?”

Trình Phong Dương là vào lúc hai người ăn gần xong rồi mới nhắc tới chuyện này.

“Nhớ kỹ nha.” Lâm Lan dùng cơm dùng đến thật vui sướng ngẩng đầu nhìn anh ấy, ý cười treo trên mặt từ sau khi ngồi xuống vẫn không tán đi, lúc này tâm tình vô cùng tốt trêu chọc nói, “Thế nào, anh có mèo muốn bán cho em, hay là nghiệp vụ gì khác về mèo?”

“Anh nào có mèo gì nha.” Trình Phong Dương lập tức lắc đầu, nuôi một con Collie đã đủ để anh mệt mỏi, bảo anh đều đã có 17 con mèo còn có dư sức thu mèo mới giống kiểu như Lan Lan đây thì lại làm không được, “Là nghiệp vụ khác về mèo, muốn hỏi em một chút xem em có hứng thú hay không.”

Từ sau lần rút thưởng được bàn lò hôm ấy kia, thời gian đã qua đi hơn nửa tháng Lâm Lan mới lại chạm mặt với Trình Phong Dương, đã minh bạch tâm tư của đối phương nên cô chẳng phản cảm thái độ đối phương xử sự như vậy chút nào. Cuộc sống không phải phim truyền hình, mỗi người đều có chuyện mình muốn làm, đối phương đầu tiên là chuyên chú vào sự nghiệp của mình, tiếp theo mới là tích cực theo đuổi muốn tình yêu, theo Lâm Lan đây mới là chính xác.

Chính cô cũng bởi vì cái gọi là cảm tình làm cho choáng váng đầu óc, phẫn nộ đến vì trả thù mà tự hủy trường thành. Nếu không phải là ngoài ý muốn có được một cái bàn tay vàng, hoặc là nói bởi vì ỷ có ba mẹ làm hậu thuẫn cho, thì mình lúc này khi đã từ bỏ mấy năm dốc sức làm lụng cũng không phải là cái bộ dáng nhàn nhã này.

Trạng thái của anh ấy hiện tại cũng rất tốt, Lâm Lan cũng rất tình nguyện ở chung với anh ấy thế này.

“Nghiệp vụ cụ thể là thế nào, anh phải nói thì em mới có thể biết có hứng thú hay không nha.” Cô cười trả lời một câu.

“Là thân thích của bạn anh…… Không, nghiêm chỉnh mà nói, nên xem là nhà của một khách hàng mà anh từng nhận đơn xảy ra chuyện đi.” Trình Phong Dương giải thích đại khái vài câu với Lâm Lan, “Sau khi cả nhà bọn họ vào ở trong một căn biệt thự mới thiết kế xong, chú mèo cưng vốn dĩ vẫn luôn rất dịu ngoan hữu hảo đột nhiên liền tính tình táo bạo, sẽ cào cắn người còn chưa tính, còn đi tiểu loạn khắp nơi. Vốn dĩ dọn vào nhà mới là một chuyện rất vui vẻ, hiện tại bởi vì biến cố của mèo, cả nhà đều thật không vui.”


“Có thể là mèo mới đến chỗ xa lạ, không quá thích ứng?” Lâm Lan nghe xong nghiêng đầu nghi hoặc.

“Không, hai tuần đầu mới dọn vào đều khá tốt.” Trình Phong Dương lắc đầu, “Về sau lại đột nhiên không thể hiểu được mà càng ngày càng táo bạo, cắn người, đi tiểu bậy. Mà nếu nói nó hoàn toàn biến thành mèo dữ sao, thì lúc tính tình bình tĩnh trở lại cũng sẽ cọ người làm nũng giống như trước đây ấy, nhưng thật sự dẫn người tới đi sờ nó, nó lại đột nhiên cào cắn, khiến cho gia đình kia cũng chẳng biết làm sao bây giờ. Con mèo kia đã được nuôi 6 năm ở nhà khách hàng, là thú cưng rất tình cảm trong gia đình, cho nên chưa từng suy xét sẽ vứt bỏ nó, nhưng bây giờ đã ép buộc hơn mấy tháng, gia đình kia thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Lúc anh nghe được chuyện này, bọn họ đã đang suy xét có cần dọn về nhà ở cũ mà ở không.”

“Liền…… Không đi tìm bác sĩ thú y kiểm tra chút xem có sinh bệnh hay không à?”

“Ngay từ lần đầu tiên nó bỗng nhiên đi tiểu loạn đã liền mang đi kiểm tra rồi, cũng nghĩ là ở chỗ mới hai tuần rồi đột nhiên nhiễm bệnh gì mới có thể như vậy, nhưng kết quả lại biểu hiện là nó rất khỏe mạnh. Cho nên đây mới là chỗ bọn họ không hiểu được.” Trình Phong Dương trả lời, “Sau khi anh biết chuyện này thì đề cử em với khách hàng, đồng thời còn gửi video em làm cho đàn mèo biểu diễn trong quán trà qua đó, sau khi cả nhà khách hàng thấy thì tỏ vẻ hy vọng em có thể đi qua hỗ trợ xem một chút, nếu có thể giải quyết liền quá tốt.”

Đối phương nói đến nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Lâm Lan cũng không cảm thấy là Trình Phong Dương ngẫu nhiên biết được rồi lại thuận thế đề cử kết quả với người khác, cô hơi tạm dừng một chút, lúc này mới tiếp tục mở miệng: “Vậy có video tương quan để em tìm hiểu một chút sao? Có lẽ có thể nhìn ra được chút gì đó.” Có tiếng kêu gốc của mèo thì càng tốt, nói không chừng liền có thể lập tức biết được nguyên nhân.

“Ách, cái này…… Thật đúng là không có.” Trình Phong Dương mắc kẹt một chút, “Có điều bổn ý của người khách kia của anh là hy vọng em có thể tự mình đi một chút, nhìn xem hiện trường mới càng tiện phán đoán. Nhìn mèo nhỏ qua màn hình thì cũng không nhìn ra cái gì phải không?”

Vậy cũng đúng.

Lâm Lan đồng ý nhận lấy vụ làm ăn này, Trình Phong Dương thật cao hứng, hai người hẹn xong là cuối tuần đi nhà người khách kia xem mèo, lúc đó tất cả mọi người đều có rảnh mà.

Cho tới lúc này, cơm cũng ăn gần xong rồi, Lâm Lan thuận thế gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, hai người ra khỏi cửa quán cơm.

Lúc đi ra quán cơm, con ly hoa béo trước đó kêu hô muốn ăn cá lớn đã nằm xuống lại trên cái nệm ngoài cửa kính, tiếp tục hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp buổi trưa.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa cũng chỉ là run run lỗ tai, cũng chẳng thèm để ý, thân mình hải sâm rót nước kia lúc lên lúc xuống ngủ đến bình yên.

Thật là một con mèo vừa tinh lại gian. Nghe thanh âm phân biệt động tĩnh trong ngoài cánh cửa, có khách tiến vào liền đứng dậy đi theo, bởi vì biết lúc này đi phòng bếp thì sẽ có cá tanh ăn; đối với khách đi ra thì liền thờ ơ, bởi vì không có lợi có thể mưu toan.

Lâm Lan dư vị lại không nhịn được mà cười.

“Sao vậy?” Trình Phong Dương quay đầu nhìn cô, “Con mèo béo này sao thế?”

“Không có.” Lâm Lan cười phủ nhận, “Chỉ là nghĩ tới lúc này đây anh đi ăn cơm với em không có chuyện xấu gì, rất tốt.”

Cô vừa nói xong, Trình Phong Dương nháy mắt nhớ tới nỗi đau khi bị thương mắt năm trước.

“Mau đừng nói nữa, đó đều là nước mắt a.” Thanh niên tỏ vẻ chuyện đã qua nghĩ lại mà kinh, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà che mắt lại, “Cuối năm ngoái thật sự là rất xui xẻo, năm nay thế nào cũng nên để anh xoay người gặp may mới đúng.”

“Ha ha ha ha. Vận đen đã là chuyện năm ngoái, năm mới phải thật may mắn mới phải!”

Trên đường về nhà cũng là vui sướng, đặc biệt là nhà hai người chỉ cách nhau một con phố, cũng không tồn tại tình huống ai tiễn ai phải cố ý đi đường vòng, tự mình đi về nhà đều trở nên bớt việc.


Con phố trước tiểu lâu, một màn Lâm Lan ra khỏi xe Trình Phong Dương từ biệt đối phương bị mẹ Lâm trông tiệm ngay tại trong quầy bán quà vặt vừa vặn nhìn thấy.

Nhìn bộ dáng con gái trên mặt tươi cười đi thẳng đến quán trà của mình, một kiểu tâm tình cực tốt, Vương Tú Chi nhíu mày nhìn theo cô đẩy cửa vào quán.

Trong quán trà mèo, hết thảy cứ kinh doanh theo lẽ thường.

Lúc Lâm Lan trở về, bởi vì là giờ cơm nên lúc này trong quán không có mấy người khách, cho nên hai gã nhân viên trong quán, một người ngồi sau quầy bar nhìn máy tính bảng, một người khác thì là đang sửa sang lại ảnh chụp mèo các kiểu bố trí trên tường.

“Hẹn hò đã về rồi?” Thấy Lâm Lan trở về, Vương Giai Y đằng sau quầy bar ngẩng đầu trêu chọc một câu.

Lâm Lan hào phóng cười một tiếng: “Đừng nói bừa, chỉ là ăn cơm mà thôi.” Sau đó liền vòng đi tới phòng nghỉ nhân viên, “Chị đi ra sau sửa sang lại sổ sách tháng 2 một chút, đằng trước vẫn là giao cho em với Tiểu Tống.”

“Dạ lão bản Lan Lan, không có vấn đề lão bản Lan Lan.” Đại tiểu thư cười đùa làm một cái quân lễ chẳng chính quy chút nào với cô.

Trong phòng nghỉ, Lam Lan đặt một cái máy tính, ngày thường chuyên dùng để ghi sổ kế toán, quán trà này của cô kinh doanh đơn giản nên sửa sang lại sổ sách đương nhiên cũng không phức tạp, trừ đi phí điện nước phí tổn hư hao vật tư với tiền lương nhân viên này nọ, còn lại chính là lợi nhuận.

“…… Còn tạm đi.” Vận doanh hơn hai tháng, vẫn là kiếm tiền, nhưng nếu nói kiếm không ít thì chính là nói nhảm. Hơn nữa lợi nhuận hai tháng này so sánh với phí trang hoàng thêm phí nuôi mèo mà Lâm Lan đã tiêu trước đó quả thực không đáng nhắc tới, ít nhất còn phải làm hai năm mới có thể nói là không lỗ có thể kiếm lời.

Cứ như vậy, vụ làm ăn “nghiệp vụ thu nhập thêm” giống như Tào Vũ Trạch hoặc là Trình Phong Dương giới thiệu kia thật ra lại có thể kinh doanh cho tốt, nếu có thể đánh ra danh tiếng, tốc độ hồi vốn cũng có thể càng nhanh một chút.

Lâm Lan nghĩ như vậy, liền bắt đầu kéo chuột lên nhanh chóng ấn phím: “Có thể có thể, là lúc lại tạo một bảng sổ sách……”

Lời lầm bầm lầu bầu còn chưa nói hết, một con mèo chẳng biết lúc nào đã nhảy lên bàn, là mèo quýt Thân Sĩ thuận theo khe hở của cửa phòng chen vào, sau đó trực tiếp ngã một cái lên bàn phím trước mặt Lâm Lan, cả mèo ngang thành dạng sợi chắn bàn phím kín mít.

“Meo ô—“ Bé mèo con màu da cam xinh đẹp với tư thái quyến rũ vươn trảo với bao tay màu trắng về phía cô, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay đang cầm chuột của cô.

(Lan Lan, đừng chơi máy tính, tới chơi với em đi!)

Lâm Lan: “……” Vừa nãy không đóng chặt cửa thật sự là sai lầm mà.

Chính sự là không làm được rồi, cuối cùng cửa hàng trưởng Lâm đành phải ôm mèo quýt vuốt lông cho nó: “Lần sau không được chạy tới chỗ này biết chưa? Hôm nay vụ mấy đứa hữu hảo giao lưu với Grey tiến hành đến bước nào rồi?”

“Meo.” (Con mèo kia vẫn như cũ, đối với thú hai chân khác thì hờ hững. Có điều hôm nay lúc thú hai chân nữ trong quán cho nó ăn cơm có trộm đạo nó một chút, nó không cào người.)

Đại tiểu thư chung quy là không khắc chế ý niệm được, vẫn duỗi tay a.

Có điều đây cũng là chuyện tốt, chứng minh Grey đang từ từ thả đề phòng xuống với đám Giai Y thường cho nó ăn cơm.


“Thân Sĩ, em có tìm được quan xúc phân muốn cùng theo về nhà chưa?” Sờ cái đầu nhỏ của con mèo đệ nhất tâm cơ của quán trà, Lâm Lan buồn cười hỏi chuyện của nó.

“Ô……” Thanh âm rõ ràng trầm thấp xuống. (Chưa có đâu, thú hai chân đi vào không có kẻ nào thật tình muốn mang em về nhà.)

Ở trong quán trà mèo một thời gian càng dài, đồ mèo quýt hiểu càng nhiều, chớ xem thường trí thông minh của đứa bé hai ba tuổi, đầu của mèo cũng có thể tiếp thu rất nhiều tin tức, chính vì vậy, Thân Sĩ đã không có cái loại vội vàng mà khi nhìn thấy thú hai chân cảm thấy hứng thú đối với nó liền muốn đi theo cùng vào ngày đầu tiên buôn bán kia.

Nó đã học phân biệt được thú hai chân nào là chân chính thích mèo, người nào lại chỉ muốn sờ hai cái cho đỡ nghiện là xong rồi. Tỉ như là bé trai lần đầu tiên tới liền nói muốn mang nó về nhà kia, cũng tỉ như là Vương Giai Y với Thang Hiểu Nhã vì mèo mà lưu lại làm công.

Nhưng mà càng hiểu, có đôi khi Thân Sĩ lại luôn sinh ra xúc động muốn cướp quan xúc phân. Kỳ thật nó cũng từng thử, nhưng mà mấy cô ấy phản ứng bình thường với nó, mèo quýt đành phải lại trở lại bên người cửa hàng trưởng Lâm lần nữa.

“Đừng làm mèo trà xanh nha Thân Sĩ.” Lâm Lan sờ đầu mèo, “Khẳng định sẽ có thú hai chân chỉ thích em xuất hiện, đừng có gấp, em mới hai tuổi, còn có thời gian rất dài để đợi người kia mà.”

Trạng thái mà Thân Sĩ theo đuổi là một đời một thế một người một mèo, cái kiểu thú hai chân có được hậu cung giai lệ ba ngàn mèo như Lâm Lan đây tự nhiên lập tức bị knock out, chỉ có thể xem là người thu lưu với nuôi cơm.

Cũng bởi vì như thế, cửa hàng trưởng Lâm cũng không có nói một bí mật cho mèo con đơn thuần: Kỳ thật quan xúc phân nuôi mèo đều rất hoa tâm, nếu không phải là thời gian tinh lực có hạn, bọn hắn chắc chắn sẽ không chỉ nuôi một con.

Chỉ cần đủ điều kiện, bọn hắn sẽ chỉ càng nuôi càng nhiều, thu thập càng nhiều mèo con đáng yêu.

Tỉ như cô.

Cũng tỉ như đại tiểu thư rõ ràng ồn ào là chân ái đối với Chinchilla, nhưng vẫn là không nhịn được mà duỗi tay mấy lần với mèo rừng.

“Chúng ta ra ngoài đi.” Ôm mèo quýt, cửa hàng trưởng Lâm ra khỏi phòng nghỉ, “Hồi nữa chị chuyển TV đến phim về động vật mà mấy đứa thích, tuy rằng không nhất định có thể nghe hiểu được lời kịch, nhưng mà một vài động tác của mèo mèo chó chó trên đó vẫn là rất đáng được tham khảo.”

Thời gian nhàn nhã của quán trà nhoáng cái liền trôi qua, rất nhanh, liền đến cuối tuần đã hẹn tốt với Trình Phong Dương.

Cửa hàng trưởng Lâm đáp ứng lời mời muốn đi xem mèo dữ nhà người khác.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.