Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 67





Ánh nắng ngày xuân thật ấm áp, chiếu vào trên thân người đi đường hết sức thoải mái.

Hoa cỏ nơi vành đai xanh nở đến tươi tốt, dưới trời xanh, cảnh phố phường hoa thắm liễu xanh cảnh đẹp ý vui.

Nhưng tâm tình của mẹ Tiêu lại hoàn toàn tương phản với thời tiết hôm nay, u buồn mà âm trầm, một đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm vào trên người con gái mình đang nắm.

“Dao Dao, con xem, thời tiết hôm nay tốt bao nhiêu nè.” Trong nội tâm khổ sở, nhưng trên mặt người phụ nữ trẻ không lộ ra nửa điểm, mang theo nụ cười ôn nhu thân thiết nói chuyện với con gái, “Chốc nữa là tàu điện ngầm sắp tới rồi, mẹ mang con ngồi xe đi vườn bách thú xem gấu trúc, có vui không nào?”

Cô bé bị cô nắm cỡ chừng tám tuổi, mặc váy dây jean đáng yêu, tóc được tỉ mỉ tết thành hai bím, trên đầu và giày da mũi tròn nhỏ đều có trang trí bằng những đóa cúc non màu vàng nhạt, phối thêm với khuôn mặt nhỏ ngọc tuyết đáng yêu kia, tuyệt đối được xứng được với một câu xinh đẹp tinh xảo.

Nhưng lúc này, cô bé nhỏ lại không phản ứng chút nào với sự hỏi han của mẹ ruột, ngay cả biểu tình của mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào, một đôi mắt thẳng tắp mà nhìn về phía trước, trừ bỏ bởi vì bị nắm tay mà theo quán tính đi lên trước ra thì không có hỗ động gì nữa.

Thật giống như là, cô bé căn bản không nghe thấy giọng của mẹ mình vậy.

Nhưng trên thực tế thì mẹ Tiêu biết rằng, con gái Dao Dao nghe thấy, thân thể Dao Dao rất khỏe mạnh, đặc biệt là sau khi cô trở về gia đình tốn hao hết cả tâm tư mà chăm sóc liền chưa từng sinh bệnh một lần nào nữa.

Nhưng vậy thì thế nào?

Thân thể thần sắc có bệnh thì dễ trị, bệnh tâm lý khó mà trị liệu a.


Nghĩ tới qua một năm này con gái từ tiểu thiên sứ biết cười biết nhảy biến thành bộ dáng hiện tại đây, lòng mẹ Tiêu liền đau như dao cắt.

Lại một lần nữa không có bất kỳ hồi đáp nào, mẹ Tiêu cũng chỉ là mấp máy môi, đè chua xót nơi đáy mắt xuống, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với con gái: “Dao Dao không thích vườn bách thú, cho nên không để ý tới mẹ? Vậy chúng ta sửa lại đi vườn bách thảo được không? Trước kia con đã từng nói với ba mẹ rằng con thích vườn bách thảo của mùa xuân nhất, bởi vì nơi đó có vườn hoa cúc non nhỏ con thích, bây giờ con nói chuyện với mẹ, mẹ liền dẫn con đi có được không nào?”

Không có trả lời, cũng không có giao lưu ánh mắt, cô bé chỉ là cũng dừng lại bước chân theo động tác dừng lại của mẹ, trừ đó ra không có bất kỳ phản ứng nào nữa.

“Dao Dao vẫn là không nói lời nào? Vậy mẹ xem như là con không muốn đi, hay là tiếp tục theo kế hoạch cũ đi xem gấu trúc lớn nhé?” Mẹ Tiêu kéo tay con, tiếp tục chậm rãi mà đi, “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, có thể nhìn thấy rất nhiều động vật. Không chỉ có gấu trúc lớn, còn có sư tử, khỉ, đà điểu, chim công xinh đẹp nè…… Dao Dao con cũng đã rất lâu rồi không tới đó xem rồi nhỉ?”

Hôm nay mình vẫn hát kịch một vai như cũ, nhưng có một số việc làm một năm như một ngày, hồi lâu về sau kỳ thật cũng đã quen. Cho nên mẹ Tiêu vẫn là tiếp tục nói chuyện với con gái.

“Dao Dao thích xem động vật nào nhất nào? Hồi nữa đến vườn bách thú chúng ta chính là người đầu tiên đi xem. Để mẹ đoán xem, là gấu trúc lớn? Hay là lão hổ lớn? Bằng không chính là……!?”

Lời còn chưa nói xong, một cái tay nhỏ ngoan ngoãn để cô nắm đột nhiên chủ động tránh thoát, con gái vẫn luôn như một đứa trẻ an tĩnh lại tự mình đi lên, chạy về phía trước.

Sau khi trải qua kinh hoảng ngắn ngủi, mẹ Tiêu lập tức đuổi theo.

Sau đó, thấy được con gái đẩy cửa xông vào trong một cửa hàng.

Một cô bé không có người lớn đi theo bên cạnh đột nhiên xông vào quán trà, tiêu độc cũng chưa làm màng giày cũng chả bọc liền trực tiếp chạy về phía khu cửa tủ kính, bám vào tường thủy tinh lớn tiếng quát to với tủ kính nháy mắt kinh động đến tất cả mọi người trong quán trà.

Tình huống thế nào vậy?

Một loạt động tác của cô bé quá nhanh quá đột ngột, dẫn đến Tống Tân Dân cách gần nhất cũng chưa kịp phản ứng lại.

“Mèo! Mèo vàng!” Cô bé còn đang mạnh mẽ đập vách tường thủy tinh, giọng rất cao, tiếng vang đánh ra cũng rất lớn, trực tiếp hù dọa tất cả mèo phơi nắng trong tủ kính.

“Bạn nhỏ, em không thể thế này……” Tống Tân Dân lập tức đi qua ngăn cản, lúc sắp tiếp cận cô bé, tiếng chuông cửa quán lại lần nữa vang lên.

“Dao Dao!” Là mẹ Tiêu vội vàng chạy tới.

Mấy phút sau, Dao Dao bị mẹ ôm vào lòng, mặt đối mặt ngồi xuống với cửa hàng trưởng tại một góc quán trà.

“Ngại quá lão bản, Dao Dao nhà tôi thêm phiền toái cho mấy vị, tôi cũng không biết sao hôm nay con bé đột nhiên xông tới.” Ôm con gái, mẹ Tiêu không ngừng xin lỗi hỏi han.

Mà Dao Dao ngoan ngoãn bị ôm thì là thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chằm mèo quýt trong lòng cửa hàng trưởng Lâm, bộ dáng cô bé không nói một lời, mặt không biểu cảm mà gắt gao nhìn chằm chằm mèo làm Lâm Lan không khỏi giơ tay hơi hơi che mắt Thân Sĩ.

Đối với mèo mà nói, đặc biệt là một con trước kia vẫn là mèo hoang mà nói, nhìn thẳng đôi mắt của bọn nó liền có nghĩa là hẹn đánh nhau. Tuy nói Thân Sĩ bởi vì được cô huấn luyện rồi nên chắc là sẽ không duỗi móng vuốt, nhưng đối mặt với một đứa bé rõ ràng là không thế nào bình thường thì cửa hàng trưởng Lâm cảm thấy vẫn là đề phòng vạn nhất thì tốt hơn.


Động tác này của cô làm cho Dao Dao rất bất mãn, khuôn mặt không biểu tình của cô bé xuất hiện điềm báo khóc nháo, đưa tay liền muốn vượt qua bàn đi cướp Thân Sĩ: “Mèo vàng! Của em! Trả lại cho em!”

Nếu không phải mẹ cô bé sớm đã biết tình huống sẽ xuất hiện của con gái mà ôm bé thật chặt trước thì, có khả năng Thân Sĩ thật phải bị nhéo lấy một mảng da.

“Oa—-“ Dao Dao không đạt được mục đích, tiếng khóc la lập tức bộc phát ra, lời nói việc làm vô cùng ngang ngược, Lâm Lan cảm thấy nếu không phải mẹ bé ôm lấy, bạn nhỏ này có khả năng sẽ lập tức biểu diễn lăn lộn tại chỗ.

“Dao Dao đừng như vậy! Đây không phải mèo vàng của con, là của nhà người khác!” Cuối cùng mẹ Tiêu phí sức rất lớn mới trấn an con gái xuống lần nữa.

Một phen khóc nháo của đứa nhỏ này dẫn tới Vương Giai Y với Tống Tân Dân trong quán trà đều không tự giác mà áp sát cả lại, may mà chiều hôm nay không có người khách nào, bằng không thật có khả năng đều bị dọa cả rồi.

Nhưng dù cho là thế, hai vị nhân viên phục vụ trên thực tế đều là người tốt nghiệp đại học danh tiếng ra này đều cau mày mà gắt gao nhìn chằm chằm cô bé kia.

“Vị……phu nhân này, biểu hiện mới nãy của con cô…… Hình như là bệnh tự kỷ?” Vào lúc này đại tiểu thư mở miệng.

Tống Tân Dân không nói chuyện, nhưng mà lộ ra thần sắc tán đồng.

Gọi không trả lời, tầm mắt không đáp lại, không giao lưu với người khác, chỉ chuyên chú về bản thân, còn là một đứa bé…… Theo nhận thức của bọn họ, biểu hiện đó đều là thập phần phù hợp với bệnh tự kỷ, cũng chính là chứng bệnh cô độc ở trẻ em.

“Mới không phải! Con gái của tôi không phải bị tự kỷ!” Đầu vai mẹ Tiêu run lên, ôm lấy con gái cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà tiến hành phản bác, “Dao Dao mới không phải là trẻ em tự kỷ, con bé chỉ là nhất thời bị kích thích, phong bế chính mình mà thôi!”

Rõ ràng là phản bác, nhưng người mẹ này vẫn là rơi lệ ào ào.

“Con tôi trước sáu tuổi đều tốt đẹp…… Đều tại tôi, đều tại tôi với ba con bé luôn luôn bận rộn làm ăn không để ý chăm sóc con bé, mới khiến cho Dao Dao biến thành thế này……”

Có lẽ là nóng lòng muốn giải thích Dao Dao là một đứa trẻ khỏe mạnh không có vấn đề, lại có lẽ chỉ là muốn tìm người thổ lộ hết, mẹ Tiêu nói trải nghiệm của cả nhà mình cho ba người Lâm Lan.

Vợ chồng họ Tiêu mở cửa hàng buôn bán, bọn họ là một đôi vợ chồng từ nơi khác đến Thành Tây dốc sức làm, ở cái tuổi không coi là nhỏ tiền tiết kiệm không quá nhiều lại có con thì sao có thể lười biếng, sau khi hai vợ chồng mở cửa hàng thì tập trung tinh thần kiếm tiền nuôi gia đình. Tuy rằng cũng rất thương con, nhưng thời gian vẫn luôn không đủ dùng, muốn tiền thì liền không thể ở chung với con nhiều, muốn ở chung với con thì liền không kiếm được càng nhiều tiền, hai vợ chồng trù tính tương lai của cả nhà, vẫn là lựa chọn kiếm tiền.

Cũng bởi thế, Dao Dao xem như là nuôi thả mà lớn.

Tuy rằng ba mẹ không dành nhiều thời gian làm bạn với bé, nhưng vì cửa hàng mình mở cách ba mẹ rất gần, cô bé cũng không có không thích ứng, lại thêm chung quanh cũng có rất nhiều trẻ con nhà hàng xóm có thể cùng nhau chơi đùa, thời thơ ấu vẫn là rất vui vẻ, tính cách cũng rất hoạt bát.

Nhưng có lẽ chính là bởi nuôi thả quá mức, về sau mới ủ thành bi kịch ngoài ý muốn.

Vào một ngày nào đó một năm trước, Dao Dao đi ra chơi với bọn nhỏ hàng xóm, đám gấu con này thế mà chạy tới công trường bỏ hoang phụ cận, đợi cho đến tối rồi mấy đứa bé khác đều trở về, Dao Dao lại chưa trở về.

Tối hôm đó vợ chồng Tiêu gia cơ hồ là sắp điên rồi, mang theo hàng xóm thậm chí là báo cảnh sát tìm ba tiếng trong đêm tối, cuối cùng tìm được Dao Dao lâm vào hôn mê cũng còn đang phát run trong một cái giếng bỏ đi.

Từ đó về sau, cô bé hoạt bát bởi vì trận kinh hách này trở nên không bao giờ biết mở miệng nữa, bé phong bế chính mình, chẳng quan tâm về thế giới bên ngoài.


“Tôi thật sự rất hối hận, hối hận vì sao mình cứ bận kiếm tiền lại không quan tâm Dao Dao một chút!” Mẹ Tiêu nức nở đau buồn, “Nếu lúc ấy tôi cẩn thận hơn, nhìn sắc trời nhiều một chút, hỏi hàng xóm thêm một câu thì cũng không đến mức để Dao Dao một mình lẻ loi ở trong cái giếng bỏ đi kinh khủng lâu như vậy, lúc đó con bé mới sáu tuổi mà!”

Mà bây giờ nói cái gì cũng muộn rồi.

“Tôi không còn bận rộn làm ăn nữa, về đến nhà toàn tâm toàn ý làm bạn với Dao Dao, chăm sóc Dao Dao, không tiếp tục để con gái gặp phải chút ngoài ý muốn nào. Nhưng vậy thì thế nào, đều đã muộn……”

Người mẹ bi thương sám hối, ba người trẻ tuổi đối diện nghe được không tự giác ưu thương, nhưng Dao Dao bị ôm vào lòng lại một điểm phản ứng cũng không có, tựa hồ là bởi ký ức tối hôm đó quá đáng sợ, bé vì bảo vệ mình nên đem tất cả cảm xúc bao gồm sợ hãi ở trong đó cùng chặn lại cả ở bên ngoài.

Nhưng mà, bây giờ đứa bé này lại có phản ứng với Thân Sĩ.

Lâm Lan nghĩ như thế, bỏ cái tay che đầu mèo ra, Thân Sĩ vừa lộ mặt, đứa bé mặt không thay đổi lại bắt đầu kích động kêu to: “Mèo! Mèo vàng!”

Cô bé lại một lần nữa duỗi hai tay ra, làm ra động tác muốn ôm nhào về phía mèo quýt trong sự giam cầm của mẹ ruột.

Lâm Lan nhìn hành vi của bé, bỗng nhiên nhớ lại tất cả lời nói hành động của bé khi xông vào quán trà ban đầu và trong lúc nói chuyện, trong đầu linh quang chợt lóe.

“Có phải đêm hôm đó Dao Dao cũng từng gặp một con mèo không? Con mèo kia rất giống Thân Sĩ của tôi, cho nên mới làm bé ngộ nhận.” Cô đột nhiên mở miệng, “Dao Dao ngã vào trong giếng bỏ đi từng nhìn thấy nó ở miệng giếng, hơn nữa rất nhiều lần muốn đưa tay ôm nó!”

Đập tường thủy tinh cũng tốt, vượt qua bàn cướp mèo cũng thế, thậm chí là bây giờ đang cố gắng vươn tay cũng vậy, kỳ thật đều là vì muốn ôm Thân Sĩ vào lòng. Phảng phất như đang cố gắng duỗi dài tay, đem hy vọng chống đỡ tinh thần duy nhất cho bé ôm lấy thật chặt dưới đáy cái giếng bỏ đi kia.

“Mèo……?” Mẹ Tiêu hai mắt đẫm lệ khẽ giật mình, biểu tình lâm vào hồi ức, bỗng nhiên cô như là nghĩ đến gì đó, toàn thân chấn động, “Hình như…… tối hôm đó trước khi bọn tôi tìm được Dao Dao, đúng là nghe thấy tiếng mèo kêu ở gần đó. Lúc ấy vẫn là vì nó không ngừng kêu réo nên mới bị dẫn đi xem xét tình huống ở đó.”

Nói tới đây, cô ấy không khỏi che kín miệng lại, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.

Cái đêm tối đen lại bất lực ấy, thì ra là có một con mèo trợ giúp bọn họ tìm được con!

Nội tình ẩn tàng bởi vì đứa bé tỉnh lại liền phát bệnh kéo dài một năm, vào hôm nay bởi vì con gái bắt gặp một con mèo cực kỳ tương tự mà lập tức cởi bỏ hơn phân nửa.

“Lâm, Lâm lão bản.” Mẹ Tiêu lau khô nước mắt, vẻ mặt tha thiết mà nhìn về phía con mèo trong lòng Lâm Lan, giống như là thấy được hy vọng chữa khỏi cho con gái, “Cô có thể bỏ những thứ yêu thích mà đưa con mèo này cho tôi không, vô luận là thù lao gì tôi đều nguyện ý thanh toán!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.