Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 69





Thân Sĩ đưa hoa, xem như là huấn luyện cuối cùng của Lâm Lan đối với mèo quýt trước khi nó rời khỏi quán trà.

Tuy nói bởi vì Dao Dao nên Tiêu gia tuyệt đối sẽ nuôi Thân Sĩ thật tốt, nhưng một con mèo muốn gia nhập vào một gia đình mới thì tóm lại sẽ có một kỳ ma hợp với thích ứng.

Thân Sĩ càng biểu hiện được thông nhân tính cùng làm người khác ưa thích thì lại càng có lợi cho cuộc sống sau này của nó.

Đối với con mèo tâm cơ này tới nhà mới có thể tóm được tim của vợ chồng Tiêu gia hay không, cửa hàng trưởng Lâm vẫn rất có lòng tin, tại phương diện tranh thủ tình cảm đại quýt vẫn luôn rất lành nghề.

Lúc đại tiểu thư ở bên kia ôm lấy di động không ngừng kêu oa oa, cửa hàng trưởng Lâm đã vội mấy chuyện khác trong quán trà.

Lúc một nhà Dao Dao rời đi, bụi bạc hà mèo trồng ở sân sau kia đã nở rất tươi tốt.

Đóa hoa với sắc tím nhạt đứng vững trên cành hoa với dạng bảo tháp, ôm nhau thành đám, chen đầy rãnh hoa.

Lúc này, một đôi trảo mèo nhỏ màu lông vàng đỏ lấy tư thế ôm kẹp lấy một chùm, đúng là mèo Abysinian Pudding, lúc này đương sự mèo hoàn toàn không có đoan trang ưu nhã của ngày thường, đã vùi cả đầu vào trong đám bạc hà vừa cắn lại liếm, hoàn toàn là say mê vào trong đó đến hoàn toàn không thể tự kiềm chế.

Không chỉ là Pudding, bên cạnh nó còn có mấy con mèo đang cọ vườn hoa. Có con hút hương vị xong rồi trực tiếp lăn lộn tại chỗ, cái bụng ngửa lên uốn a uốn éo; có con nằm bò bất động, hai móng vuốt kéo một mảnh lá cây xuống tinh tế cắn; có con thì là hưng phấn xoay tới xoay lui, bởi vì quá hưng phấn mà đột nhiên liền xoẹt một cái nhào vào mèo người ta đang hút high đến bất động mà gắng sức liếm lông; còn có con lợi hại hơn, không phải nhảy mũi thì chính là đang chảy nước miếng.

Cái hình ảnh đám mèo này đang tụ chúng hút bạc hà mèo đã hoàn toàn lật đổ bộ dáng bình thường của bọn chúng, dù sao thì đám trà khách ngồi trong đại sảnh chỉ cách tường thủy tinh vừa nhìn vừa dùng di động quay video lại đều đã cười đến mồm méo xệch.

“Ha ha ha ha! Mấy video cùng ảnh chụp này đủ để tôi vui vẻ mấy tháng!”


“Tôi cũng vậy, rất nhiều ảnh đều có thể trực tiếp làm thành gói biểu cảm!”

“Nhìn Pudding này, trước đó là một Abysinian vờ cao quý, sau khi dùng bạc hà là một con mèo con gặm cỏ sa điêu!”

“Lạp Xưởng mới thật là mạnh á, dùng bạc hà sau đó ta là bé mèo con mạnh nhất, sàn xe thấp nhất cũng có thể chinh phục đại lão ca Thủy Ngân!”

“Kim Than mới là tuyệt nhất, Xiêm La không hổ là husky trong mèo, nhìn cái thân mình nhỏ này xoay này, đều sắp làm tôi chết cười.”

“Husky trong mèo rõ ràng là mèo bò sữa mà, cậu xem bộ dáng ngốc nghếch của lấm chấm kìa, dáng vẻ chảy nước bọt còn liều mạng cọ luống hoa làm tôi cười rút gân!”

Đương nhiên, trong quán trà, 16…… À không, hiện tại là 15 con mèo cũng không phải con nào cũng có phản ứng đối với loại thực vật mang đến ảo giác cho mèo này, có mèo con hoàn toàn không có hứng thú đối với bạc hà mèo, bọn chúng thập phần cao lãnh uốn ở một góc khác của quán trà, tùy ý để mấy đồng lọai high quá mức này bị đám thú hai chân cười ha hả chụp một tấm lại một tấm hình xấu.

Nhân viên Tiểu Tống nhìn không được lắc đầu thở dài: “May mà tình huống này chỉ liên tục mười lăm phút, hơn nữa lại vô hại với mèo, bằng không chỉ nhìn thôi tôi liền muốn nhổ cỏ.”

Lâm Lan bên cạnh nghe vào trong tai, vừa định nói hai câu liền thấy Lạp Xưởng hút đến high trong sân nhào vào trên người Thủy Ngân một phen, tình cảnh Munchkin chân ngắn nhỏ sàn xe cực thấp liếm lông nhận làm tiểu đệ cho mèo Maine to dài hơn 1 mét quá buồn cười, thế cho nên một đám người lại cười lật ra, cũng làm cho cửa hàng trưởng Lâm lập tức tắt tiếng.

“Aiz, trồng cũng trồng rồi, để bọn nó high một chút đi, cũng là một loại biện pháp giải quyết áp lực cho mèo con mà.” Cuối cùng, Lâm Lan chỉ có thể tô bổ lại như thế, “Đúng rồi Tiểu Tống, cuộc thi nhiếp ảnh gì đó của cậu kia có kết quả rồi sao?”

Đều đã trôi qua hơn hai tháng, làm sao cũng nên có tiến độ đi?

Nói đến đây, Tống Tân Dân lộ ra tươi cười: “Những bức ảnh em đưa đi dự thi đã vào danh sách chọn lọc, giờ đã sắp tiến vào giai đoạn bình chọn cuối cùng, nhiều nhất là không quá một tuần, kết quả tranh tài liền có thể ra, hơn nữa tác phẩm đoạt giải đều sẽ đăng lên tạp chí.”

“Có nắm chắc đoạt giải chứ?”

“Có!” Tống Tân Dân trả lời thật sự khẳng định, xem như không tin vào kỹ thuật của mình, cậu cũng tin tưởng vị người mẫu mèo kia. Khí chất của con mèo đầu đàn kia chỉ cần là người có mắt đều có thể cảm thụ được.

Cuộc nói chuyện phiếm ngắn ngủi kết thúc, qua một lát sau, Lâm Lan liền cầm chổi với ki hốt rác đi thanh lý hiện trường party bạc hà mèo mà bé mèo con lưu lại, đem đám hoa tàn lá rách mà chúng nó cắn quét hết tất cả.

“Quá nhiều rồi, sang năm trồng ít một chút.” Vừa quét, cô vừa âm thầm lẩm bẩm, “Kẹo Sữa, đừng đuổi theo chổi của chị, cẩn thận cũng quét em vào luôn đó.”

Silver shaded còn chưa ra khỏi dư vị của bạc hà vẫn cứ làm theo ý mình như cũ, cuối cùng là bị Tống tiểu ca lật ngược tứ chi lên xách ra ngoài, mãi cho đến khi được bỏ vào ổ mèo hình chén, bộ dáng ngốc nghếch đầu đặt tại mép chén mà đầu lưỡi lệch qua một bên miệng kia lại lần nữa dẫn tới tiếng cười cùng tiếng di động chụp hình của đám trà khách.

Tràng diện này sau khi bạc hà mèo đã mọc tốt thì ba ngày hai đầu đều sẽ phát sinh, chúng khách quen đối với cái này lại là làm không biết mệt, bởi vì thật sự buồn cười quá.

Mà các nhân viên thường xuyên nhìn thấy đã dần dần miễn dịch đối với cái này, tỉ như đại tiểu thư, hiện tại so với nhìn mèo tụ chúng hút bạc hà thì cô càng để ý hai tháng tiền lương mình tích góp phải xài thế nào.

Trước đó nhìn thấy dáng vẻ Dao Dao được ba mẹ bé che chở trăm bề trong lúc chữa bệnh, Vương Giai Y không thể tránh khỏi nghĩ tới chính mình.

Lúc nhỏ cô bởi vì người yếu nhiều bệnh nên cũng là được chăm sóc cẩn thận mà lớn như thế, hồi nhỏ đều không thể lý giải từ tâm của ba mẹ, sau khi đã hiểu rất nhiều chuyện trong quán trà thì càng nhìn càng hiểu được.

Nhưng chính bởi vì hiểu được lý giải được, Vương Giai Y ngược lại thật không dám chủ động gọi điện thoại liên hệ với người trong nhà.


Trái ngẫm phải nghĩ, không hạ quyết tâm gọi điện thoại nổi, đại tiểu thư trực tiếp nhận sợ nhảy vọt qua hạng mục này, nhéo tiền lương nóng hổi đổi thành kéo Lâm Lan ra ngoài dạo phố mua đồ.

“Lan Lan, tiền lương hai tháng này em đều tích góp được đây này.” Vương Giai Y đưa ra lời mời với Lâm Lan, “Tiền, tiền không nhiều. Cho nên, chị có biết chỗ nào có cửa hàng thích hợp đủ để em mua quà không?”

Lâm Lan đầu tiên là sửng sốt một chút, nhìn thấy biểu tình thập phần khẩn trương kia của đối phương mới nghe rõ ý tứ chân chính của cô ấy.

Đại tiểu thư là muốn mua quà cho người trong nhà, có điều bởi vì cô ấy làm công không kiếm được nhiều tiền lắm nên không có cách nào tiêu phí xa xỉ hào hoa giống như bình thường, nhưng cấp độ sinh hoạt của nhà cô ấy bày ra chỗ đó, đồ vật đẳng cấp quá thấp đại tiểu thư lại không bằng lòng, dứt khoát lại đây hỏi dân địa phương là cô đây một chút là tiền lương mấy ngàn này đi chỗ nào tiêu xài thì thích hợp nhất.

“Chọn quà à, đi chỗ nào mua thì đương nhiên là chị biết.” Lâm Lan không cự tuyệt, kỳ thật mâu thuẫn giữa đại tiểu thư với người nhà cô ấy vô cùng đơn giản, giằng co từ mùa đông năm ngoái đến cuối xuân năm nay cũng nên gần kết thúc rồi, “Em tính mua cho mấy người?”

“Ba người.” Vương Giai Y theo bản năng trả lời, nhưng trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến chia bình quân xuống cô chỉ có thể mua đồ giá hai ngàn đồng cho mỗi người, mặt đại tiểu thư lại bắt đầu nóng hổi, “……Không, bằng không em lại tích góp thêm một tháng đi.”

“Không cần, đủ tiền rồi.” Lâm Lan đánh gãy cô ấy lùi bước, lại kéo xuống liền phải đến hè rồi, “Giá cấp bậc này đủ để mua được quà với chất lượng cùng phẩm vị đều rất không tệ, sẽ không có không đem ra được. Hơn nữa em cũng không nghĩ một chút, có con gái nhà ai lấy hết hai tháng tiền lương đầu tiên của mình ra mua quà mà không để lại chút nào không? Phi thường có thành ý được chứ?”

Cửa hàng trưởng Lâm xảo diệu tránh đi cái sự thật là đại tiểu thư với người nhà cô căn bản chả thiếu mấy ngàn khối này, chỉ nhắc tới tính trân quý của số tiền mồ hôi nước mắt mà người ta vất vả hai tháng, lập tức dỗ đối phương đến vui vẻ, gấp không chờ nổi mà hẹn xong ngày mai cùng nhau đi dạo phố.

Các cô dạo phố, Tống Tân Dân đương nhiên phải bắt bị bắt một mình trông quán nửa ngày: “……”

Một mình trông quán không phải trọng điểm, trọng điểm là cửa hàng trưởng đem công lực lừa dối mèo con ra lừa dối người, thế mà còn lừa dối thành công mới là chỗ cậu muốn phun tào.

Đợi đến ngày thứ hai, vào lúc Tống Tân Dân một mình trông coi quán trà nhìn thấy Trình Phong Dương đã không phải là lần đầu tiên tìm người lại vồ hụt thì, loại câm nín này lại gia tăng thêm một tầng.

Chút nhạc đệm ngắn này trong quán trà, Lâm Lan không biết, có biết cũng chỉ có thể để Trình Phong Dương hoặc là đi về hoặc là sờ mèo chờ trong quán trà, cô đã đến trung tâm thương mại được chỉ định với Vương Giai Y.

“Chính là cửa hàng này.” Cửa hàng trưởng Lâm – dân địa phương, chỉ vào quảng trường với dòng người chảy không ngừng giới thiệu cho đại tiểu thư, “Nó tại thành Tây đã xem như là cấp bậc trung thượng đẳng rồi, nhãn hiệu hàng xa xỉ trong này không nhiều, nhưng chất lượng đồ vật cùng hậu mãi của đồ bán thì tương đối vượt qua thử thách, danh tiếng tốt lắm, đồ mới của tất cả người nhà chị năm trước đều là mua ở trong này.”

“Cái này em có ấn tượng, em nhớ rõ cái khăn quàng cổ chị mua lúc ăn Tết kia, tuy rằng là nhãn hiệu chưa từng nghe qua, nhưng kiểu dáng cùng chất lượng đều rất tốt nha!” Đại tiểu thư cũng rất mau liền nhớ lại một vài việc, biểu lộ vốn dĩ là thấp thỏm trở nên an ổn xuống.

Vương Giai Y đi theo Lâm Lan đi vào tòa nhà trung tâm thương mại, lúc cửa hàng rực rỡ muôn màu gần ngay trước mắt, hai cô gái rất nhanh liền đắm chìm vào niềm vui thú dạo phố mua sắm. Lúc này đây đại tiểu thư rất ít dạo những cửa hàng khác ngoài nhãn hiệu xa xỉ đã được kiến thức hiệu suất chi phí siêu cao của hàng tầm trung.

Lan Lan nói đúng nha, “Giá rẻ không phải hàng tốt” là bởi vì “Rẻ”, nhưng đến trên cái chỉ tiêu của đơn giá bốn chữ số này thì, đại đa số thương phẩm thông thường đã không thể tính là rẻ!

Lấy ánh mắt mua sắm nhiều năm của mình, Vương Giai Y chọn trúng một cái cà vạt, một đôi khuyên tai, còn có một chiếc măng sét bằng đá quý, phân biệt đối ứng với ba mẹ và anh trai trong nhà. Những vật này nếu không nói về giá trị nhãn hiệu thì vô luận là chất lượng hay là kiểu dáng đều không thua mấy nhãn hiệu lớn kia, giờ đây Vương Giai Y hết sức hài lòng đối với chuyến mua sắm này.

“Thế nào? Đồ cũng không tệ chứ?”

Lúc Lâm Lan cười hỏi như thế, Vương Giai Y cũng chỉ còn lại có xách túi mà vui vẻ gật đầu.

Dạo trung tâm thương mại mấy tiếng, tới gần giờ cơm hai người đều đói.

“Lan Lan, hôm nay cảm ơn chị, em mời chị ăn cơm Tây nha!” Đại tiểu thư kéo Lâm Lan, liền muốn chui vào một nhà hàng Michelin đối diện trung tâm thương mại.


Dọa cửa hàng trưởng Lâm đế mức lôi người ngược trở về tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc cự tuyệt: “Giai Y đừng như vậy, ngẫm lại tiền lương chúng ta vì mua quà đã xài hết cả buổi sáng, lại ngẫm lại một bữa cơm còn đắt hơn cả tiền lương xem, không cảm thấy không đúng chỗ nào à?”

Hình như là rất không đúng.

Vương Giai Y hơi hơi le lưỡi, lập tức sửa miệng: “Vậy chúng ta đi đâu ăn?”

“Vừa đi vừa xem thử đi, ở gần đây có rất nhiều quán cơm, đến lúc đó em lại chọn cái em thích mà vào.” Lâm Lan đề nghị như thế, Vương Giai Y vui vẻ tiếp nhận.

Ngày xuân gió nhẹ ấm áp, hai người đều là đã lâu không ra ngoài dạo phố mua sắm nên cảm thấy đặc biệt khoan khoái. Cửa hàng trưởng Lâm bỗng nhiên nghĩ tới mình mở quán trà chính là điểm này không tốt, làm công cho bản thân kết quả chính là ngày nghỉ cũng mất.

Mới vừa tính toán có phải là nên cho mình một thời gian nghỉ ngơi cố định không, Vương Giai Y bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai.

“Á! Có chuột!”

Thuận theo tiếng hét chói tai của cô ấy nhìn sang, Lâm Lan phát hiện một con chuột cống mới chui ra khỏi cống thoát nước, tốc độ của chuột rất nhanh, tiếng hét chói tai ngắn ngủi của Vương Giai Y vừa kết thúc nó đã sắp chạy vào trong lùm cây của vành đai xanh.

Vào thời khắc nó sắp nhảy vào trong đó, đột nhiên một con mèo con lại chui ra ngoài, lấy đòn tấn công cực kỳ nhanh ác chuẩn một trảo đè chuột lại, sau đó là vung cắn, ôm đạp, qua lại ném cắn một con rồng…… Chuột hoàn toàn mất đi sức phản kháng, bị mèo con ngậm trong miệng mang đi lập tức biến mất không thấy nữa.

“Thật, thật là lợi hại……” Vương Giai Y quên đi kinh hãi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú chỗ lùm cây sớm đã không còn bóng dáng kia.

Mèo mà trước nay đại tiểu thư từng thấy đều là ăn đồ ăn cho mèo, cơm mèo chơi gậy cho mèo, chưa từng thấy qua hiện trường bản mèo vờn chuột thế này, hơn nữa con mèo kia tối đa cũng chỉ lớn cỡ ba tháng, thân mình nhỏ gầy gò còn không mập bằng con chuột kia.

“Gần đây nhiều quán cơm, chuột được nuôi mập rất bình thường.” Lâm Lan cũng không nhịn được nói, “Có điều cạnh tranh giữa mèo hoang rất ư là kịch liệt.”

Chú mèo mới bây lớn đó liền lợi hại như vậy, cố tình còn gầy thành như thế.

Lâm Lan cùng Vương Giai Y đều cho rằng đây là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi, sau khi hai người về thì tìm quán cơm lấp bụng, đang định đi tàu điện ngầm về nhà, không ngờ lại bắt gặp con mèo con kia.

Nó cắn con chuột trước đó bắt được thành hai nửa, đưa đến trước mặt mèo cái, ủi đầu đưa cho mèo to ăn, thỉnh thoảng còn kêu to thúc giục.

Nhưng tất cả mọi người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, con mèo mẹ kia sớm đã chết.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.