Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 71





Lúc nghe thấy mèo con đột nhiên nói ra câu này, Lâm Lan bỗng nhiên trầm mặc.

Cô có thể dỗ dành được sự tín nhiệm của mèo con, dỗ nó ngoan ngoãn ở trong lồng không nháo, dỗ nó thật vui vẻ ăn đồ ăn để lớn lên thật tốt. Nhưng nghe thấy nó tâm tâm niệm niệm mèo mẹ đã chết thế này, Lâm Lan bỗng nhiên liền không muốn lừa dối nữa.

“Nó không ăn được.” Cho nên sau một lúc trầm mặc, Lâm Lan nói thẳng, “Tiểu Tú Cầu em nghe chị nói này, mẹ em bởi vì bị thương nặng đã bỏ mình, đã không có cách nào ăn được đồ ngon rồi.”

Chuyện của con mèo con này với mèo mẹ không hề dễ xử lý giống như là mèo hoa Cầu Cầu với ông Lý đã chết bệnh kia, mèo con là đã tận mắt nhìn thấy mèo mẹ chết đi mà không phải cái gì cũng không thấy giống như Cầu Cầu, dù cho hiện tại nó không hiểu, về sau chắc chắn đều sẽ hiểu.

Quan trọng nhất là, vào trước khi không rõ ràng chân tướng tử vong là gì, con mèo con này tuyệt đối sẽ tiếp tục hành vi ăn bất kỳ thứ gì đều sẽ tiết kiệm hơn phân nửa cho mèo mẹ này, cái này tuyệt đối không được.

“Tiểu Tú Cầu, em có biết bỏ mình là ý gì sao? Chính là chết đi, sẽ không còn động nữa, sẽ không kêu, sẽ không đứng dậy liếm lông cho em, càng sẽ không ăn được thứ gì.”

Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương của mèo con, cao vút lại ai thiết, làm cho Vương Giai Y ở bên ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ đó hoảng sợ, theo bản năng đứng lên muốn đi tới chỗ đó.

Chỉ là người mới vừa đi tới cửa phòng, cửa phòng đã tự mình mở ra trước. Cô thấy Lan Lan một tay xách cái lồng nhỏ có mèo tú cầu, tay kia xách thắt lưng xác chết mèo mẹ, nhìn thấy cô ở ngoài cửa liền trực tiếp đi tới.

“Giai Y.” Lâm Lan đưa hết đồ cho Vương Giai Y, chính cô thì đi lấy các loại công cụ làm vườn như găng tay với xẻng, trực tiếp lên đường, “Đi thôi, nếu em đã quyết tâm muốn nuôi tiểu tú cầu, cũng là tự em mang xác chết mèo mẹ về, vậy thì làm đủ bộ những chuyện sau đó luôn, cùng tiểu Tú Cầu tiễn mẹ nó tới hành tinh mèo đi.”

Mèo Tú Cầu nhỏ mới ba tháng ghé vào lồng cứ mãi bi ai kêu thảm về phía cái túi đựng mèo mẹ, mãi cho đến khi cái túi kia được đặt chung chỗ với lồng mèo mới ngừng lại, thân thể nho nhỏ cách lồng dính sát vào túi.

Vương Giai Y đã đỏ mắt không biết bao nhiêu lần, bây giờ cái cô có thể làm cũng chỉ là cho tiểu Tú Cầu gần mẹ nó thêm một chút, lại gần là không thể nào, xác mèo đã bắt đầu dần dần hư thối, tiểu tú cầu đã tắm rửa khử trùng rồi nên không thể giống như trước nữa.


“Thế này…… Thật sự không sao chứ?” Trên đường đi, Vương Giai Y không biết nên nói thế nào, về sau phải trơ mắt nhìn mèo mẹ bị vùi vào trong đất gì đó, liệu có thể mang đến bóng ma tâm lý cho mèo con không.

Lâm Lan quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, lại thả ánh mắt lại trên đường: “Vậy là em cũng quá xem thường mèo. Tuy rằng Tú Cầu là mèo con, nhưng cũng là một con mèo hoang hàng thật giá thật. Mèo mẹ che chở nó chết đi, nếu như không có chúng ta mang nó đi, con mèo này có khả năng sẽ còn ngây thơ một hồi, nhưng vẫn sẽ rất nhanh liền hiểu được vì sao lại như thế như cũ. Làm đời sau của mèo hoang, tử vong hẳn là chuyện mà bọn chúng không hiếm lạ nhất và cũng dốc hết toàn lực tránh khỏi nhất.”

Hô hấp Vương Giai Y cứng lại, cô chợt nhớ tới chuyện Lâm Lan cách vài bữa sẽ hốt đồ ăn cho mèo đi nuôi đàn mèo hoang, về sau Tống Tân Dân cũng thường xuyên đi hỗ trợ, chỉ có cô bởi vì yểu điệu hơn nữa lại là người phụ trách ẩm thực của quán trà nên vẫn không đi, giờ nghĩ lại, đối với chuyện của mèo hoang thì trong quán ai cũng càng hiểu hơn so với cô.

Nhìn con mèo con gầy trơ cả xương này, lại dòm dòm xác chết mèo mẹ bị bao lại trong túi, hồi tưởng lại cái kết luận là đánh nhau đến trọng thương rồi chết mà bác sĩ Lưu thuận tiện nhìn thoáng qua xác mèo đã nói lúc đến phòng khám thú cưng trước đó, đại tiểu thư quen thuộc với mèo thú cưng ưu nhã tốt đẹp bỗng nhiên ý thức được hoàn cảnh của mèo hoang còn tàn khốc hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Hai nhân loại trầm mặc một trước một sau đi trên đường, mèo Tú Cầu ghé vào lồng cũng không nhúc nhích. Nó ngơ ngác tựa bên người mẹ, cái đầu nho nhỏ hoàn toàn nghĩ mãi không rõ.

Rõ ràng lúc mẹ còn có thể động đã mang nó theo cùng nhau kiếm đồ ăn, bọn nó dựa vào tranh đấu cướp đồ ăn như thường ngày, lúc mẹ cho nó đồ ăn giành được còn nói với nó là mệt mỏi muốn ngủ, vì sao sau đó vừa nằm xuống liền cuối cùng mãi không tỉnh lại chứ.

Về sau mẹ không thể động nữa, nó liền tự mình đi tìm đồ ăn, mang đồ ăn về cho mẹ giống như mẹ đối với nó, nhưng mà mẹ chính là cứ mãi không ăn.

Mãi cho đến khi nó đột nhiên bị con thú hai chân này bắt lấy, một thú hai chân có thể nói chuyện với nó nói cho nó biết, mẹ đã chết, cẩn thận nói cho nó biết, về sau sẽ không liếm lông cho nó nữa, sẽ không dạy nó đi săn, càng sẽ không động đậy với kêu to. Tú Cầu đã dần dần biết đi săn một mình lập tức hiểu được hàm nghĩa của tử vong.

Kỳ thật lúc đi theo mẹ không phải nó chưa từng thấy, chỉ là chính bản thân Tú Cầu trước nay không ý thức được, nó chỉ là một con mèo con còn được mẹ che chở mà thôi.

Thú hai chân kia nói cho nó biết, về sau tên của nó gọi là Tú Cầu, sẽ có một thú hai chân khác nuôi nấng cùng chăm sóc cho nó thay mẹ nó, để làm trao đổi, các cô sẽ giúp đỡ đưa mẹ nó đến hành tinh mèo, để nó từ biệt lần cuối cùng với mẹ.

Từ biệt là cái gì, Tú Cầu không biết. Hành tinh mèo là chỗ nào, thú hai chân nói cho nó biết đó là một thế giới mà tất cả mèo vĩnh viễn sẽ không đói bụng, tất cả mèo rốt cuộc không cần lo lắng về đồ ăn, giờ Tú Cầu liền làm chuyện đưa mẹ đến hành tinh mèo, thú hai chân nói, đây cũng xem như là từ biệt.

Dừng lại ở một nơi hẻo lánh yên tĩnh có ít người qua lại, Lâm Lan với Vương Giai Y đào một cái mộ nhỏ cho mèo mẹ đưa nó vào, trong lúc này ánh mắt của mèo con bị nhốt trong lồng mèo chớp cũng không chớp mà nhìn, chỉ vào lúc mèo mẹ bị vùi vào trong mộ lấp đất lại mới không ngừng kêu thảm thiết, lúc còn lại rất là yên tĩnh.

Làm xong cái nghi thức nho nhỏ này, hai người lại dọn dẹp hết công cụ đi về.

“Chị đã nói với Tú Cầu, sau này chính em sẽ thay mẹ nó chăm sóc nó, bọn em sẽ luôn luôn ở cùng nhau.” Lúc Lâm Lan xách lồng mèo lên đưa cho Vương Giai Y, đột nhiên nói, “Giai Y, lời chính em đã nói cần phải tính toán cẩn thận nha, Tú Cầu nó thật sự rất tốt.”

Vương Giai Y ôm lồng mèo không nói chuyện, chỉ là đỏ mắt hung hăng gật đầu.

Trong quán trà, Trình Phong Dương buổi sáng đã vồ hụt, buổi chiều thiếu chút nữa lại vồ hụt. Cũng may mà nhân viên Tiểu Tống nói cho anh lần ra ngoài này sẽ không quá lâu, tối đa cũng chỉ một tiếng, nhà thiết kế Trình rốt cuộc vẫn là không cam lòng vồ hụt hai lần nên dứt khoát an vị xuống với đám người sờ mèo.

Quả nhiên lượng công việc gì đó hẳn là nên thích hợp giảm bớt, còn tiếp tục như vậy thì thật sự phải không bắt được vợ.

Trong ngực ôm mèo, nhà thiết kế Trình vừa duỗi tay thuận lông mèo từ đầu tới đuôi, vừa cau mày bắt đầu nghĩ lại bản thân không nên để tùy ý công ty chồng đơn hàng cho anh.

Trong lúc này anh đương nhiên cũng không nhàn rỗi, biết được chuyện hôm nay Lâm Lan làm từ miệng của Tống Tân Dân sớm đã thân quen, chuyện bồi vị đại tiểu thư dạo phố mua đồ thì không nói, sau khi trở về con mang một con mèo nhỏ về, giờ chuyến ra ngoài thứ hai này là nhặt xác chôn mèo mẹ của mèo con.

—– Chỉ hận mình mãi luôn đến chậm một bước, bằng không thì nương cái việc tốn thể lực này anh nhất định có thể theo cùng á!

Động tác sờ mèo của thanh niên đang bóp cổ tay* càng lớn, sau biến Silver Shaded nằm bò trong lòng thành một miếng bánh mèo màu trắng.

*: ý chỉ tiếc hận đến bóp cổ tay ấy.


Lúc này, tiếng chuông cửa quán trà reo lên, là hai người kia đã trở lại, xách theo mèo con với biểu tình đau buồn, hiển nhiên là khổ sở vì chuyện của mèo mẹ.

Trình Phong Dương không thích biểu tình như thế của Lâm Lan, theo bản năng liền đi quầy nước gọi hai ly trà sữa bưng qua cho các cô.

“Đều cao hứng lên đi.” Để ly trà lên trên bàn các cô ngồi, Trình Phong Dương chỉ vào mèo con trong lồng bên cạnh nói, “Hôm nay bọn em rõ ràng là chuyện tốt mà, không phải sao? Trợ giúp một con mèo con có cuộc sống mới tốt đẹp còn chưa tính, còn giải quyết tốt hậu quả cho mẹ nó. Về sau bất luận là mèo con hay là bọn em thì đều có thể tiếp tục cuộc sống vui vẻ, sao lại không vui như thế? Chỗ này có điểm nào không đáng để cao hứng à?”

Lâm Lan với Vương Giai Y đều sửng sốt, cùng ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Nói đến hình như đúng là thế này, lúc các cô gặp được Tú Cầu thì mèo mẹ sớm đã chết, không tồn tại cái loại cứu chữa không có hiệu quả kia, lại thay mèo mẹ cứu vãn một con mèo với tình cảnh nguy hiểm, miễn cho nó tiếp tục cuộc sống lang thang có nguy hiểm cho mạng sống.

“Về sau Tú Cầu sẽ còn đi theo Vương đại tiểu thư về nhà, trải qua cuộc sống mèo phú quý, vừa từ tầng dưới chót xoay người lên xã hội thượng lưu, còn có cái gì không vui?”

Câu nói sau cùng của Trình Phong Dương hoàn toàn chọc cười hai cô, nhất là chính Vương Giai Y, vừa cười còn vừa giật mình: “Đúng nha, hình như vẫn thật là như thế.”

Một phen lời nói dí dỏm của anh ấy lập tức đánh tan vẻ u sầu của hai cô, tâm tình rất nhanh liền sáng sủa lên.

“Chính là như vậy nha, Tú Cầu.” Vương Giai Y nhẹ nhàng vỗ vỗ lồng mèo bên người, “Về sau em với Bạch Ngân ngoan ngoãn cùng nhau về nhà với chị, chị sẽ vẫn luôn bồi tiếp mấy đứa.”

Tú Cầu không tính là mèo của quán trà, nhưng bởi vì đại tiểu thư ở trong quán trà, nên trước khi cô ấy rời đi hẳn là sẽ vẫn luôn lưu lại trong quán trà, tiền ăn thì đại tiểu thư chủ động đề xuất trừ trong tiền lương của cô ấy, đối với cái này thì Lâm Lan đương nhiên là càng không có ý kiến.

Giải quyết vấn đề của Tú Cầu, cô cảm thấy giờ đây đại tiểu thư hẳn là phải đối mặt với một vấn đề mới.

“Không biết Bạch Ngân yếu ớt với Tú Cầu tuy nhỏ nhưng dữ dằn có thể hòa hợp không nhỉ? Tính cách hai con mèo này có thể nói hoàn toàn là cực đoan nha.” Cửa hàng trưởng Lâm dần dần sửa thành hình thức ăn dưa âm thầm lầm bầm về tiết mục mới với nhà thiết kế Trình, “Anh xem hai con mèo này có giống thiên kim đại tiểu thư phú quý với đóa hoa khổ tình kiên cường độc lập do cơ duyên xảo hợp mà cùng nhau ở dưới mái hiên hào môn trong TV hay không?”

Trình Phong Dương nghe xong liền vui vẻ, lập tức đi theo cùng tán gẫu: “Vậy anh cược 5 cái bút, theo như kịch bản của phim truyền hình, giai đoạn trước nhất định là phần thắng của đại tiểu thư phú quý lớn, về sau đóa hoa khổ tình kiên cường lật bàn tất thắng.” Giờ anh ấy cùng một tâm thái với Lâm Lan, có điều cũng có chỗ buồn bực, “Nếu mà hai con mèo chung một mái nhà không hợp thì quan xúc phân sẽ rất khó xử, em không có ý định nhắc nhở cô ấy lập tức chú ý sao?”

“Không vội cái nhất thời này.” Lâm Lan lắc đầu, cô còn nhớ rõ vì sao cả một buổi sáng này chính mình bị đại tiểu thư kéo ra ngoài dạo phố đó, “So với chuyện hai con mèo kia, hiện tại em ấy còn có chuyện càng quan trọng hơn.”

Ban ngày ở trong quán trà vui tươi hớn hở, lúc chạng vạng đóng cửa quán ai về nhà nấy đều nhạt đi không ít, Vương Giai Y mang theo Tú Cầu trở về phòng của mình, sau khi đóng cửa thì trên mặt chỉ còn lại bất an.

Cúi đầu, nhìn tiểu Tú Cầu chính mình mang về nhà muốn đích thân chăm sóc, mắt Vương Giai Y lại không khỏi đỏ ửng lên.

Ôm mèo ra khỏi lồng đặt trong lòng, cô ngồi trên sô pha rối rắm một trận, vẫn là cầm di động lên ấn xuống một chuỗi số cực kỳ quen thuộc.

Tốc độ kết nối điện thoại còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng, cô vốn cho là đổi thẻ điện thoại số lạ gọi tới điện thoại tư nhân của ba sẽ đợi rất lâu, kết quả chưa đến 2 giây đã thông.

【Là Giai Y sao?】 Đó là giọng của ba, có chút gấp gáp, có chút kích động, quen thuộc đến làm cô ý thức được thật sự đã lâu không gặp,【 Giai Y, con…… 】

【Đưa tôi!】 Lời người đàn ông còn chưa nói xong đã bị cướp di động, tiếng người phụ nữ truyền đến từ bên trong,【 Giai Y hả, là mẹ đây! Bảo bối, con gần nửa năm cũng không gọi điện thoại về nhà, cũng không biết chúng ta sẽ lo lắng sao? Đột nhiên gọi điện thoại về là xài hết tiền rồi? Mẹ lập tức chuyển cho con…… Đều tại ba con cái ông già chết tiệt này, trước đó mẹ đã nói 1 triệu kia sao đủ con dùng chứ……】

【Nói bậy cái gì đó!】 Ba Vương cách xa một chút có thể nghe thấy được không cao hứng,【Lúc trước mấy người cũng đều đồng ý để con bé thay đổi, giờ vừa nhận được điện thoại liền lập tức đổi giọng, cả nhà chỉ một mình tôi làm người xấu à? Mau hỏi số thẻ mới của con gái, tôi lập tức chuyển tiền qua cho con bé. Làm nhân viên phục vụ hơn hai tháng cũng gần đủ rồi.】

【Em à, ba mẹ vẫn luôn ghen tị đó. Nói là em có rảnh thì liên hệ với Tào Vũ Trạch, còn gửi video về mèo cho Dịch Hàng, nhưng mà ngay cả vòng tròn bạn bè cũng không gửi cho bọn họ một cái. Gần nửa năm, em xem như là đã nguôi giận chủ động liên hệ với trong nhà, không dễ dàng a.】


Trong nháy mắt, nước mắt Vương Giai Y rơi lã chã.

“Ba, mẹ, anh —-“ Nghe người nhà quan tâm, cúi đầu nhìn Tú Cầu trong lòng, Vương Giai Y chưa từng cảm thấy xấu hổ vì chính mình như thế vào giờ khắc này, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi —-Con cuối cùng vẫn là để mọi người quan tâm con, lại một chút tự giác cũng không có, thật xin lỗi —-“

Vừa nhận liền thông điện thoại, sau khi mình rời nhà đi thì mỗi ngày há mồm liền tới, thầm oán nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại có lời quan tâm, mấy cái này là ý vị thế nào Vương Giai Y đều rõ ràng hơn so với ai khác.

Giờ khắc này, trừ bỏ xin lỗi ra cô cũng không biết nên vì bản thân mình vẫn luôn tùy hứng như thế nói cái gì.

Cô đột nhiên nói xin lỗi cùng tiếng khóc thương tâm làm cho bên kia điện thoại nháy mắt binh hoang mã loạn.

【Sao đột nhiên lại khóc vậy? Là bị ai khi dễ? Con gái ngoan đừng sợ, có ba ở đây! Ba ba lập tức qua bên chỗ con!】

【Mẹ với anh con cũng lập tức tới ngay, bảo bối đừng khóc, nói cho mẹ xảy ra chuyện gì, chúng ta lập tức giúp con!】

Nghe giọng nói lo lắng quan tâm trong điện thoại kia, nước mắt Vương Giai Y lại chảy càng dữ dội.

“Không có, không ai khi dễ con!” Cô nức nở lắc đầu, “Ba, con nhớ mọi người! Con rất muốn gặp mọi người a!”

Em gái xa cách gần nửa năm không gặp khóc gọi điện nói nhớ bọn họ, người nhà họ Vương sao nguyện ý chậm trễ, lập tức lái xe đến thành Tây.

Chỗ hiện giờ con gái thuê bọn họ biết rõ trong lòng, vào lúc chính Vương Giai Y còn chưa biết đã vụng trộm qua đây nhìn rất nhiều lần, tài xế lái xe cũng lái đến ngựa quen đường cũ.

Chỉ là không giống với lần lượt quan sát như trước, lần này, cả nhà Vương gia đều chính thức hiện thân, lúc chiếc Maybach đen nhánh kia dừng dưới tiểu lâu đã kinh bạo rất nhiều ánh mắt của người qua đường tan tầm về.

Lâm Hữu Dư chậm rì rì khóa lại quầy bán quà vặt chuẩn bị lên lầu chờ cơm chiều cũng bị hoảng sợ, chờ lúc phát hiện tất cả người trong xe đều vào trong lầu hai của tiểu lâu nhà ông thì mới hậu tri hậu giác ý thức được là người nhà của vị đại tiểu thư nhà giàu kia tìm tới.

Sau khi về nhà, ông liền gấp không chờ nổi mà chia sẻ việc này với những người khác trong nhà, đồng thời sờ tóc phát biểu cảm tưởng: “Ai nha, đây thật đúng là kéo đủ, mùa đông năm ngoái đến lập tức là mùa hè mới có người đến đón.”

“Thanh niên mà, chính là tùy hứng. Có điều đứa bé tiểu Vương này tuy rằng yếu ớt chút còn có chút bướng bỉnh, nhưng phẩm hạnh còn rất tốt, cũng không phải người không thể chịu khổ.” Bà nội Lâm ngồi ở đó cũng nói theo một câu, “Giờ hòa hảo rồi là tốt rồi, người một nhà nào có cái gì không nói ra được.”

Sau khi Vương Tú Chi trong phòng bếp nghe xong, liếc mắt nhìn con gái cũng đang hỗ trợ bưng cơm một cái: “Đây là nói tiểu Vương thật sắp phải về?”

“Ba mẹ, tạm thời con không có ý định trở về.” Lầu hai, Vương Giai Y khóc một trận dữ dội xong cầm tay ba mẹ lắc đầu với bọn họ, “Hiện tại con có chuyện muốn làm, con muốn giúp một đám mèo hoang này, muốn tiếp tục học bên người Lan Lan.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.