Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 81: Phiên ngoại (kết)





Nhà họ Lâm của thôn trong thành kết thân với nhà họ Trình của tiểu khu đối diện. Người kết hôn là con gái duy nhất của nhà họ Lâm với con trai duy nhất của nhà họ Trình, hơn nữa sau khi kết hôn thì vợ chồng son trực tiếp ở lại ngay trong phòng của tiểu lâu nhà họ Lâm bên này, rõ ràng là gả cưới bình thường, lại bởi vì nhà mới ở ngay cách vách nhà mẹ vợ, cơ hồ là không quá khác với ở chung cùng cha mẹ vợ, làm cho rất nhiều người nhớ đến điểm này đều không khỏi muốn cười.

Có điều Trình cô gia làm đương sự đây hoàn toàn không ngại với cái này, thậm chí là sau khi phát hiện lái xe đi làm với tan tầm càng tiện lợi hơn còn có chút đắc ý dào dạt, bị người nhắc tới vụ này liền bắt đầu khoe khoang mình lái xe về nhà thì hai bên trái phải đều có chỗ đậu xe, muốn đậu bên nào liền đậu bên ấy, sống sờ sờ là một bộ dáng chiếm được hời lớn, làm cho người vốn dĩ muốn chọc ghẹo anh lập tức không còn hứng thú, cứ thế mà tự nhiên liền không ai nhắc lại chuyện anh ấy đi theo bà xã ở nhà vợ.

Thời gian lâu rồi, mọi người đều tập mãi thành quen, từ sau lúc đó lại qua một năm, đứa bé đầu tiên của bọn họ sinh ra.

“Là con trai à.” Lâm Lan chính thức làm mẹ người ta có chút suy yếu mà nằm ở đó, chép miệng có chút tiếc nuối, “Rõ ràng là em rất muốn có con gái.”

Trình Phong Dương hầu hạ trái cây ở cạnh vừa nghe, lập tức thả đồ xuống nắm lấy tay cô: “Không sao bà xã, thai này không phải con gái thì chúng ta có thể thai tiếp theo, thai tiếp theo nhất định là tiểu cô nương xinh đẹp.”

“Vậy thì chỉ có thể xem anh thôi.” Lâm Lan cũng không có gì đặc biệt chấp nhất với giới tính của con, nghe được chồng an ủi không khỏi cười, “Em chỉ là từng nghe nói rằng con trẻ là nam là nữ không phải do mẹ quyết định, là xem ba, về sau chúng ta có thể có con gái hay không thì xem anh có cố gắng không cả đấy.”

Loại chuyện này sao anh có thể làm được, Trình cô gia nghe bà xã chế nhạo xong ho khan một tiếng: “Gì kia, bà xã à, em nói con chúng ta tên là gì thì tương đối hay nhỉ? Trước đó anh với ba mẹ bọn họ đã chuẩn bị một đống tên cho con, đại danh nhũ danh đều có, nếu không thì em một cái từ trong đó?”

Tạm thời đừng nói là trong nhà vì lấy cái tên tự nhận là dễ nghe cho cháu cả mà làm ầm ĩ cỡ nào, dù sao thì cuối cùng tên của bé con vẫn là xác định tốt khi lên hộ khẩu —— gọi là Trình Ngọc Thư, nhũ danh Thư Thư.

Mang Thư Thư từ bệnh viện về nhà, vợ chồng son đều là lần đầu tiên làm cha mẹ thật ra hơi có chút luống cuống tay chân, lúc này chỗ tốt của trưởng bối ở ngay cách vách lập tức liền thể hiện ra đây.

Lúc nào cho bú, vỗ nấc sữa như thế nào, làm sao để thay tã giấy cho bé con…… Dù sao thì cha mẹ tay mới với kinh nghiệm là không đây đã đi theo học được không ít.

“Ngay từ đầu đều là thế này, về sau từ từ rồi liền thuần thục.” Không chỉ có mẹ ruột an ủi như vậy, mẹ chồng ôn hòa của Lâm Lan cũng nói như thế, “Nếu mà con thật sự không chăm sóc nổi, cũng có thể để chúng ta trông cháu cho.”

Lâm Lan vừa mới làm mẹ nào nguyện ý, liền nói chính mình có thể, dù sao thì cửa hàng của cô ở ngay dưới lầu, chờ hết ở cữ rồi là hoàn toàn có thể không có áp lực nào để vừa trông con vừa mở quán trà.

Đi theo sau Lâm Lan nhọc lòng không chỉ có cha mẹ trưởng bối hai nhà thôi đâu, còn có một đàn mèo mà cô nuôi với một con Collie.

Đặc biệt là Tuyết Hoa làm mèo nhà hoàn toàn, con mèo đực lớn này đối đãi với Thư Thư quả thực còn muốn gấp gáp hơn cả bà mẹ ruột là Lâm Lan đây.


Trong lúc Lâm Lan ở cữ cũng đang học chiếu cố em bé, mèo trắng lớn bên cạnh liền cứ mãi vây quanh đó, thường thường liền kêu vào tiếng với Lâm Lan.

(Lan Lan, em nghe thấy Bảo Bảo khóc! Bé không thích túi ngủ chị mặc cho nó!)

(Lan Lan, Bảo Bảo khóc sao chị lại không bế lên dỗ dành chứ! Phải liếm liếm bé mới sẽ không kêu!)

(Lan Lan, chị có thể trông con hay không hả!)

Lâm Lan vẫn luôn bị nó kêu meo meo phiền: “……”

Cô nhìn nhìn chó Collie Tinh Tinh vẫn luôn bảo trì yên tĩnh, chỉ dùng đôi mắt chó ướt dầm dề mà nhìn cô với bé con bên cạnh, chú chó còn lắc lắc cái đuôi mà lấy lòng khi cô nhìn qua; tiếp đó lại nhìn về phía mèo trắng lớn Tuyết Hoa gấp đến độ tai đều sắp dán thành máy bay, vì em bé mà hung dữ với cô, trầm mặc vài giây, sau đó một tay bế mèo lên, nhét ở cạnh bé con, trực tiếp nói với mèo trắng ngây ngốc: “Em được em tới dỗ đi, về sau nó khóc liền giao cho em dỗ hết!”

Vì thế Trình cô gia tan tầm về nhà đều mang theo đồ ngon cho vợ đẩy cửa chính ra liền nhìn thấy một màn như sau.

Trên giường, em bé ngẩng mặt ngủ say sưa, cạnh cái đầu nhỏ của bé có một con mèo tuyết trắng nằm nghiêng bên cạnh, đầu hai vật nhỏ dán bên nhau, đều đang ngủ khò khò.

“Em bỏ gánh đây, về sau con đột nhiên khóc liền cho Tuyết Hoa dỗ. Ừm, mèo bảo mẫu chuyên dùng để dỗ khóc.” Cô vợ mặc đồ ở cữ nói như vậy với anh với cái trường hợp này.

Đối với cái này, Trình Phong Dương mới làm ba đó là một chuỗi dấu chấm hỏi, tuy rằng mèo Lan Lan từng thuần xác thật đều rất thông minh, Tuyết Hoa dù cho có không đi làm và hỗ động với khách ở quán trà thì cũng rất thông nhân tính, nhưng mà để mèo dỗ con gì gì ấy, cái này có đáng tin không thế hở?

Về sau chờ lúc anh thật sự kiến thức được đến nửa đêm Thư Thư khóc nháo chẳng có lý do, là Tuyết Hoa lập tức nhảy vào xe nôi vừa là cọ vừa là ủi mà thật sự dỗ con trai ngủ lại lần nữa ấy, ba ba trẻ tuổi đội đôi mắt thâm quầng hoàn thành một loạt bộ biểu tình từ vui mừng đến được giải phóng, sau đó yên tâm ngủ.

Mèo bảo mẫu, thật tốt; cú đêm, càng đỉnh. (ý nói mèo bảo mẫu đã tốt rồi, mà mèo còn hay làm cú đêm nữa thì càng đỉnh.)

Có Tuyết Hoa vị bảo mẫu mới này hỗ trợ cái gánh nặng em bé cứ sẽ làm ầm ĩ không có lý do lúc nửa đêm này, hai vợ chồng chỉ cần phụ trách cho con bú sữa với thay tã thôi thật sự nhẹ nhàng không ít, rốt cuộc thì cái ngày tháng tối khuya không ngủ phải ôm con, vừa dỗ chính là một hai tiếng thật sự là chịu tội á.

“Bà xã, anh vẫn là có chút không hiểu, Tuyết Hoa là một con mèo đực, vì sao lại biết trông trẻ như vậy?” Ban ngày, lúc ở nhà, Trình Phong Dương ngồi trên sô pha ở phòng khách, nhìn giường em bé bị chó collie Tinh Tinh nhẹ nhàng lay động, bên trong có một đứa bé với một con mèo đang ngủ, biểu tình thập phần phức tạp.

Mèo với chó trong nhà đều biết hầu hạ trẻ con, anh hẳn là cao hứng mới phải, nhưng chính là cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Lâm Lan quay đầu lại liếc mắt nhìn chồng một cái: “Đại khái là trời sinh đi. Giống như năm trước em theo anh về nhà ông cố ấy, anh cũng không thấy bà cố chuốc say gà trống rồi đưa gà con cho nó, về sau con gà trống kia còn biết trông con hơn gà mái sao.”

Trình Phong Dương: “……” Không cách nào phản bác.

Trong lúc Lâm Lan ở cữ, đó là cả nhà che chở, chồng đẩy rất nhiều công việc thường xuyên làm bạn giúp đỡ chăm sóc Bảo Bảo, cách vách chính là ba mẹ với bà nội thỉnh thoảng lại đây xem tình huống, bởi vì hiện tại Lâm Lan không thể nấu cơm, một ngày ba bữa cơm trong nhà đều là mẹ Lâm với bà nội Lâm nấu xong rồi bưng tới đây, mẹ chồng cũng là mỗi ngày đều sẽ lại đây, không phải là đưa mới nguyên liệu nấu ăn tươi mới thì chính là canh bổ đã nấu sẵn, cả nhà chị chồng Trình Tinh Vũ cũng là một tuần tới thăm một lần, mỗi lần tới cũng đều là đưa rất nhiều đồ bổ tới, hơn nữa bởi vì là người cùng thế hệ, chị chồng sẽ còn truyền thụ kinh nghiệm chăm con của lứa bọn họ cho cô, mỗi lần Lâm Lan đều nghe đến say sưa ngon lành.

Có điều mỗi lần Trình Tinh Vũ tới lại đều là rất cảm thán, trong cảm thán còn mang theo chút oán niệm: “Sớm biết được nuôi thú cưng tốt như vậy, lúc trước khi chị sinh Mộng Mộng cũng nên thêm một con.”

Lúc chị ấy nói chuyện, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm giường em bé bên kia, chỉ thấy em bé bên trong trợn tròn mắt nằm ngửa ở đó không khóc cũng không nháo, chỉ là cái tay phải nho nhỏ đang gắt gao mà nắm lấy một cái đuôi tuyết trắng, mèo trằng lớn dịu ngoan mà ghé vào cạnh đứa trẻ, giống như một món đồ chơi lông xù cỡ lớn mà cũng giống như một người thủ hộ trung thực bảo vệ bé con.

Cách vài bước ngoài giường em bé, chính là bạn nhỏ Lý Mộng Mộng hơn 7 tuổi với vẻ mặt tò mò cùng thèm thuồng mà cũng nhìn chằm chằm vào trong.

“Lông xù xù, lại trắng tinh tinh…… Mợ, Tuyết Hoa thật tốt nha, vẫn luôn canh em trai.” Cô bé nhỏ vẻ mặt thèm thuồng, “Khi nào thì em tỉnh ạ, con cũng muốn ôm ôm Tuyết Hoa.”

Lâm Lan lập tức cười: “Em đại khái còn phải rất lâu mới có thể tỉnh, đến lúc đó nói không chừng con đã về nhà với mẹ rồi. Có điều không sờ được Tuyết Hoa, con có thể đi xuống quán trà dưới lầu ôm một chú mèo khác nha, Lam Bảo cũng rất nhớ con đó.” Có nhân viên ở đó, hơn nữa bên cạnh chính là ba mẹ nhìn chằm chằm, cho nên dù cho cô không thể ra ngoài, quán trà vẫn cứ vận chuyển theo lẽ thường.

Vừa nghe Lâm Lan nhắc tới mèo Ragdoll xinh đẹp, mắt Lý Mộng Mộng lập tức sáng lên, lực chú ý kia dời đi quá ư là nhanh, vội vàng nhìn về phía Trình Tinh Vũ: “Mẹ ơi, con muốn đi quán trà!” Bé sắp bị bộ dáng em trai ngủ cũng có mèo làm cho thèm chết rồi!

Trình Tinh Vũ đương nhiên là không bẻ lại con gái quấn quýt si mê, bất đắc dĩ nhìn về phía em dâu cáo từ, đi xuống lầu thỏa mãn nguyện vọng ôm mèo của con gái.

Lâm Lan cười nhìn theo bọn họ rời đi, quay đầu lại tiếp tục nhìn bé con nhà mình đang được mèo chó đồng thời hầu hạ, đã có vài phần dự đoán đối với tương lai bé là cái quang cảnh gì.

Rất nhanh, chúng khách quen của quán trà mèo liền phát hiện ở một góc cửa hàng có thêm một cái giường trẻ con lắc lắc phong cách mèo con. Ngay từ đầu bọn họ tưởng là chuẩn bị cho chúng mèo, rốt cuộc thì đúng thật là có mèo thỉnh thoảng nhảy vào lại nhảy ra, chờ về sau cửa hàng trưởng Lâm bế một em bé từ trong đó ra mới phát hiện thì ra giường em bé thật là dùng để cho bé con.


“Những người khác trong nhà đều có việc làm, liền mang con vào trong quán chăm sóc.” Mẹ ruột cửa hàng trưởng ôm con cười giải thích, “Có mấy chú mèo nhỏ của tôi đây, tôi thật đúng là không sợ không chăm con tốt.”

Còn không phải sao, lập tức thêm tới mười mấy con mèo bảo mẫu đấy, con nào cũng là cao thủ dỗ người, em bé Thư Thư mỗi ngày đều vui vẻ đến hỏng.

Chỉ là từ sau khi bé con vào quán, thái độ của chúng mèo nhỏ đối với cưa hàng trưởng Lâm có chút không tốt lắm.

“Lan Lan, chị có thể trông con không thế?”

—— Cái câu trên này đây tựa như lời kịch mà mẹ chồng ác độc trách cứ con dâu được xem là câu mà chúng mèo thường xuyên phun với cô, hơn nữa bé con vừa khóc là chúng nó sẽ liền hà hơi tỏ vẻ bất mãn với cô, một loạt biến hóa cảm xúc từ khó chịu vào lúc đầu đến về sau là để mấy bé mèo đó tự mình đưa tới cửa làm bảo mẫu kia của Lâm Lan cũng chẳng qua chỉ có chừng một ngày.

Ố kề, mấy đứa chúng mi con nào cũng tự xưng là biết trông con hơn cô, vậy thì để chúng mi trông thôi.

Bạn nhỏ Trình Ngọc Thư chính là chậm rãi lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy, dưới sự làm bạn của mười mấy chú mèo bảo mẫu, bé học xong nói chuyện với đi đường, hơn nữa không thầy dạy cũng hiểu được mà thăm dò một vài hành vi ngôn ngữ của mèo, chợt xem thôi, thật giống như là kế thừa thiên phú tiếng mèo của mẹ vậy.

Ngay từ đầu lúc Lâm Lan phát hiện điểm này cũng là hoảng sợ, chờ về sau mới phát hiện là đều không phải thế, bàn tay vàng của cô cũng không có công năng di truyền, con trai sẽ hiểu một vài nhu cầu của mèo hoàn toàn là bởi chúng nó bồi bé lớn lên từ nhỏ.

Có điều đứa bé này thông minh lanh lợi thì thật ra là sự thật, mới hai tuổi rưỡi mà bé đã hoạt bát làm ầm ĩ, hơn nữa còn là một tiểu lảm nhảm.

“Ma ma, mẹ nhìn Bong Bóng này, lại chạy tới bể cá trộm vớt cá vàng nà!” Tiểu đậu đinh chỉ vào chú mèo lớn lông dài màu xám trắng bị bắt tại trận đang trộm cá ở bên kia lớn tiếng cáo trạng: “Mẹ nhìn móng vuốt nó lại ẩm ẩm ướt ướt rồi, lại sẽ làm trải giường của con…… làm, làm ướt hết!”

Phương thức nói chuyện bằng tiếng phổ thông kẹp một chút tiếng địa phương này, phối hợp giọng nói còn sữa của trẻ con, còn rất khôi hài.

Đương nhiên, càng khôi hài vẫn là con mèo ngốc nào đó vụng trộm muốn giấu móng vuốt đi, nhưng lại quên rằng mình đứng ở chỗ cao mà thiếu chút nữa lăn xuống.

“Bong Bóng, giả ngu là vô dụng.” Bế mèo xuống dưới, Lâm Lan cầm lấy cái đệm thịt ướt nhẹp của của nó vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cá vàng của bể cá không thể ăn chị đã nói rất nhiều lần rồi nhỉ? Em mà còn như vậy, chị liền đưa em cho Mặc Mặc đập đó.”

Mèo lông dài lập tức phát ra tiếng mèo kêu lấy lòng, thanh âm vừa ngọt ngào lại dễ nghe, làm người ta không tự chủ được mềm lòng.

“Điểm này thật đúng là giống mẹ ruột mi, lúc trước Niên Niên cũng là dỗ Vệ Yến với một đám người trong công ty cô ấy như vậy.” Bất đắc dĩ thả mèo ra, Lâm Lan liền không truy cứu nữa.

Con trai mình đã hai tuổi rồi, đám khách trọ của tiểu lâu tất nhiên cũng đã xảy ra không ít biến hóa vào đoạn thời gian này.

Vệ tiểu thư nhận nuôi Niên Niên năm trước đã tích cóp đủ tiền dư, mua nhà mới ở thành Tây rồi mang theo Niên Niên dọn đi rồi. Một lão nhân viên cuối cùng trong quán trà của cô là cô em Thang Hiểu Nhã còn dọn sớm hơn, vào năm cô với Trình Phong Dương kết hôn ấy liền vào ở trong nhà mới mà cô ấy còn đang trả góp, đồng thời cũng mang theo mèo Maine to Thủy Ngân trong quán.

Làm cho Lâm Lan không ngờ được vẫn là Hứa Hướng Phi với Tiền Huyên cùng ở lầu 4 giống Vệ Yến, hai người này người thì nuôi Husky kẻ thì nuôi mèo xanh, bởi vì chó cứ mãi chọc ghẹo rồi bị mèo đập cho nên hai người chạm mặt hẳn là xem như cứ mãi không thoải mái, không nghĩ tới về sau thế mà lại thành người yêu, năm nay liền muốn kết hôn, thiệp mời thì ngay vào hai ngày trước đã đưa vào trong tay nhà họ Lâm rồi.

Khách thuê muốn nói biến hóa lớn nhất, hẳn là vị đại tiểu thư Vương Giai Y này đi.

Lúc trước rõ ràng chỉ nói là muốn mở một sở thu nhận mèo, sau đó mời Lâm Lan hỗ trợ thuần mèo, nhưng mặc kệ là đại tiểu thư hay là Lâm Lan thì đều không nghĩ tới, chỉ là một sở thu nhận tính chất công ích thôi mà cuối cùng lại diễn biến thành cảnh tượng hiện tại.

“Oa —— thật nhiều a!” Bạn nhỏ Trình Ngọc Thư lần đầu tiên đến sở thu nhận trực tiếp bị sợ ngây người, “Ba ba ma ma, đây là vườn bách thú mèo sao?”

Nếu không phải trên chỗ cạnh cửa viết rành mạch một loạt chữ to Sở thu nhận mèo hoang thành Tây, người vào nơi này ai cũng sẽ không nghĩ đây thế mà là sở thu nhận mèo hoang.

Sắc màu ấm áp sáng ngời, phong cách kiến trúc hình mèo đáng yêu, bên trong càng là được lắp đặt thông đạo mèo thiên mã hành không cùng với nhà cây cho mèo với sắc thái tạo hình khác nhau, khắp nơi đều là những chú mèo màu lông sạch sẽ, người đi bộ trong đó, thật giống như được đàn mèo xoay chung quanh ấy. Đây không giống như là sở thu nhận, ngược lại càng giống như một nhà triển lãm mèo kiểu khác.

Mỗi một chú mèo hoang ở nơi này đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, tính cách cao lãnh thì sẽ tránh ở trên giá đi cao cao, thân người thì sẽ nguyện ý cho người ta ôm một cái, đối với người thích mèo mà nói, nơi này không thua gì một thiên đường.

“Ngay từ đầu em chỉ là tùy tính tình của mình mà tới, nghĩ rằng đây là nơi mà về sau mình vẫn luôn làm việc, đương nhiên phải ấn theo sở thích của mình mà xây nhà cho xinh đẹp một chút, đáng yêu một chút. Điểm này em phải cảm tạ ông xã chị, anh Trình thật sự thiết kế rất tốt, rất hợp gu của em.” Sở trưởng của sở thu nhận – Vương Giai Y, lúc nói đến đây cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn lướt qua Trình Phong Dương bên cạnh mà than nhỏ, “Nhưng em thật không ngờ tới nơi này sẽ biến thành một điểm du lịch hot trên mạng cửa thành Tây á.”

Nhiều người tới đây như vậy, không làm chút hoạt động như là để bọn họ bỏ tiền mua chút đồ ăn cho mèo, đồ hộp mèo cho chúng mèo con thêm bữa thì quả thực thật có lỗi với lưu lượng khách này.

Tuy nói đầu to của sở thu nhận thật ra vẫn là mảng dựa vào Lan Lan hỗ trợ thuần mèo này, nhưng thật sự không ngại mà kiếm chác chút tiền của các du khách một phen để bổ khuyết một chút lỗ thủng khi nuôi cả đàn mèo này.

“Cảm giác vẫn là Lan Lan chị lợi hại nhất, thế mà nghĩ được cách đem mèo cũ đã thuần tốt bồi dưỡng thành mèo đầu đàn, sau đó dùng nó đi thuần những mèo hoang tự đi đến khác, quản lý thật sự là bớt rất nhiều chuyện, mấy chú mèo hoang đã thần phục mèo đầu đàn chưa từng cào cắn người, rất nhiều người sau khi tham quan sở thu nhận rồi đều động tâm tư nhận nuôi đó!” Lúc đại tiểu thư nói đến rất là vui vẻ, nhưng rất nhanh cô liền thu liễm tươi cười, “Có điều mèo nơi này của em cũng sẽ không tùy tiện cho người nhận nuôi, vì điều kiện hà khắc nên thật ra đã khuyên lùi không ít người chỉ là tâm huyết dâng trào.”


Đây cũng là mục đích ban đầu của cô.

Lúc nghe qua tin tức nói sau khi người nhận nuôi mang mèo đi rồi lại tùy tiện vứt bỏ, thậm chí còn có kẻ cố ý nhận về nuôi để ngược đãi ấy, đại tiểu thư đã biết mèo hoang không dễ dàng cỡ nào tình nguyện tự mình tiêu tiền nuôi cũng sẽ không cho người tùy tùy tiện tiện mang đi, dù sao quy củ ở ngay đó, muốn mèo thì phải nhận.

Nhìn đại tiểu thư trở nên thành thục giỏi giang rất nhiều, trong lòng Lâm Lan cảm khái, trên mặt vẫn là mỉm cười: “Thời gian không còn sớm, bọn chị tiếp chị mang bé đi dạo xem mèo, không quấy rầy người bận rộn làm việc này nữa.”

Từ biệt Vương Giai Y, một nhà ba người tiếp tục tham quan bên trong, bạn nhỏ Thư Thư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được có nhiều mèo tụ tập trong nhà như vậy trừ quán trà ra, lại còn có con không có sợ người, thậm chí là cào người giống như những con mèo hoang trên đường nữa, hoàn toàn là hưng phấn đến không xong, trực tiếp chơi từ sáng mãi cho đến 2 giờ chiều mới vì sức cùng lực kiệt mà trực tiếp ngủ trong lòng ba mình, chuyến hành trình này tất nhiên cũng đến đây là kết thúc.

Chờ đến lúc nhóc con tỉnh ngủ thì đã là giờ cơm tối.

Lúc được bế đến ghế ăn cơm cho trẻ em, Thư Thư tỉnh ngủ liền đói rất tự nhiên mà liền tự mình cầm muỗng bắt đầu ăn cơm, có điều nhóc vừa ăn lại vừa thỉnh thoảng nhìn về phía ba ba ma ma bên cạnh.

“Hôm nay đại tiểu thư khen anh thiết kế tốt, làm anh đắc ý đến không nhẹ nhỉ, đã phiêu lâu thế cũng không sai biệt lắm đi?”

“Chỉ sợ không được, từ lúc sở thu nhận thành điểm du lịch hot trên mạng thì nhà thiết kế là anh đây thật sự nổi rồi, bên công ty kia chính là tới mấy đơn lớn lận, chỉ tên bảo anh đi làm. Bà xã, anh cảm thấy về sau anh sẽ còn càng phiêu!”

“Vậy được, vậy anh liền tiếp tục phiêu đi.” Lâm Lan buồn cười mà duỗi tay gắp một miếng cá chua ngọt anh yêu nhất cho anh, “Đừng phiêu quá mức rồi lật xe liền không thành vấn đề.”

“Đó sao có thể a, anh còn muốn tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm đâu!” Trình Phong Dương đắc ý mà ăn đồ ăn vợ gắp cho, “Lan Lan, tay nghề em hình như lại tăng nha, nấu cơm càng ngày càng ngon!”

Lời này Lâm Lan thích nghe, nét cười trên mặt cũng nhiều chút: “Vậy thì anh liền ăn nhiều một chút.” Cô nói, lại gắp một miếng thịt hầm vào chén con trai.

Đây là canh thịt nấu măng tươi dùng lửa nhỏ nấu hai tiếng, xem như là món chính của bữa cơm chiều nay, Trình Phong Dương bồi vợ con đi dạo bên ngoài ban ngày sớm đã đói bụng, ăn cá xong rồi liền nhanh chóng quét sạch cơm trong chén, sau đó cầm muỗng múc vào chén.

Tiểu Thư Thư chuyên tâm gặm thịt bên kia nhìn thấy động tác của anh không khỏi tò mò một câu: “Ba ba là muốn uống canh sao?” Bé hoàn toàn không hiểu canh có gì ngon mà uống.

“Phải đó.” Trình Phong Dương thuận miệng trả lời, “Bảo Bảo cũng phải uống nhiều canh.”

Đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là không yêu canh canh nước nước, mỗi nhìn bé chỉ một chén cơm khô là có thể ăn xong hết, Trình Phong Dương nhìn cũng cảm thấy nghẹn chết được, cố tình chính con trai lại hoàn toàn không cảm thấy.

Này không phải sao, nghe thấy anh khuyên như vậy, bạn nhỏ Trình Ngọc Thư lập tức lộ ra thần sắc rối rắm.

“Không muốn.” Bé con ngồi ở đằng kia cầm cái muỗng vẻ mặt nghiêm túc phản bác, “Ba ba ăn canh, Bảo Bảo ăn thịt.”

Trình Phong Dương đang muốn ăn canh thiếu chút nữa trực tiếp phun ra, Lâm Lan đối diện đã không nhịn được mà cười ha ha.

Cuộc sống sau khi kết ôn bình đạm lại cũng ôn nhu, Lâm Lan rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, có đôi cha con này cùng những chú mèo con đáng yêu nhất kia bồi bên người, cô tin tưởng mỗi ngày của mình vẫn sẽ trải qua thật sự thú vị như cũ.

Editor: Cuối cùng lại một bé đã xong, đây là bé thứ hai mình đã hoàn thành, cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ trong thời gian qua nhé. Tạm biệt chị Lan, anh Dương, bé Thư và các bé mèo con, còn rất nhiều nhân vật đáng yêu nữa, tin rằng các anh chị sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi. Và mình xin PR một xíu.

Sắp tới mình sẽ làm một cuốn mới tên là “Lại thấy, 1982” của tác giả Tầm Hương Tung, cuốn này là kiểu điền văn, cũng là cuộc sống bình đạm, cố gắng làm giàu nhưng cũng khá thú vị (với mình là thế), mong là bé sắp tới sẽ được mọi người ủng hộ ạ ^_^





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.