Ngày xảy ra chuyện đó, tôi vừa mới chỉnh xong một tên bi3n thái.
Tên đó coi trời bằng vung, không chỉ sờ mông tôi trên đường mà còn dám ăn nói ngông cuồng.
Thế này mà nhịn được thì không còn gì không nhịn được nữa!
Dựa vào bản lĩnh mấy năm học tán đả[1], tôi dứt khoát đánh kẻ bi3n thái đến nỗi nằm trên đất kêu cha gọi mẹ.
[1] Tán thủ dân sự thiên về lối đánh đầu gối và cùi chỏ gần giống với quyền Thái hay còn gọi tán đả vương (Sandawang) hoặc tán thủ vương (Sanshouwang); ở các trận đấu này tính chất kịch liệt và lối đánh tàn khốc được đưa lên hàng đầu, cho nên các môn các phái võ thuật Trung Quốc hiện nay hầu hết đều đưa nội dung này vào huấn luyện trong chương trình thực hành võ thuật (Nguồn: Wikipedia).
Xong chuyện đang định phủi tay áo rời đi, lại bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông chạy siêu xe đang dừng đợi đèn đỏ.
Một tay anh ta nắm vô lăng, đầu nhìn về phía tôi, trông rất đẹp trai, khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết không phải dạng người dễ chọc.
Thực tế đúng là không dễ chọc.
Bởi vì người này sẽ sớm trở thành sếp lớn của công ty tôi, cũng là lãnh đạo trực tiếp của tôi – Sở Thời Trăn!
Chắc ngày mai tôi sẽ không vì bước chân trái vào công ty trước mà bị sa thải đâu nhỉ?
Đang lúc muốn khóc không ra nước mắt, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên: Cô gái này lợi hại thật, cũng không biết sau này ai xui xẻo lấy phải cô ta nữa.
Ai đấy? Ai đang nói chuyện vậy?
Tôi nhìn dáo dác, nhưng xung quanh lại chẳng có ai.
Bỗng dưng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tầm mắt tôi dán chặt vào người đàn ông chạy chiếc siêu xe.
Bên tai vang lên tiếng còi ô tô inh ỏi, thì ra là đèn xanh sáng lên, chiếc siêu xe đằng trước lao vút đi.
Còn tôi vẫn hóa đá tại chỗ.
Hóa ra mẹ không lừa tôi…
Từ nhỏ mẹ đã nói với tôi rằng, phụ nữ trong nhà chúng tôi có một đặc điểm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay chân mệnh thiên tử, cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của người đó.
Tôi vẫn luôn cho rằng đây là lời lừa gạt trẻ con, không ngờ lại là thật!
Hay nói cách khác, Sở Thời Trăn – người chỉ dùng một bức ảnh đã có thể khiến muôn vàn đồng nghiệp nữ trong công ty thần hồn điên đảo, lại là định mệnh của tôi?
2.
Sở Thời Trăn là lãnh đạo nhảy dù của công ty chúng tôi.
Là chi nhánh lớn nhất dưới trướng của tập đoàn Thường Thanh, việc thay đổi các vị trí cấp cao của công ty thường rất thận trọng, nhưng Sở Thời Trăn lại làm lính nhảy dù, nhưng không một ai dám buôn chuyện.
Bởi vì anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn.
Hiển nhiên, dù là chi nhánh lớn đến đâu, rơi vào tay anh ta cũng chỉ là đến thực tập.
Hơn nữa bức ảnh thẻ đĩnh đạc đẹp trai của anh ta truyền khắp công ty đã chiếm được cảm tình của toàn bộ đồng nghiệp nữ, nên hoàn toàn không tồn tại khả năng đàm tiếu.
Mà người như vậy, lại là chân mệnh thiên tử của tôi…
Tôi thật sự choáng váng rồi đây.
Điên rồ hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Sau khi vào làm, Tần Vũ Kha đột nhiên đi tới gõ nhẹ mặt bàn của tôi, che miệng thấp giọng nói: “Sếp Sở gọi cậu đến văn phòng của anh ta.”
“Tớ?” Tôi kinh ngạc tột độ.
“Đúng vậy.” Cô ấy ném cho tôi một ánh nhìn tự giải quyết cho tốt, vỗ nhẹ vai tôi: “Mau đi đi, đừng để anh ấy đợi lâu.”
Tôi bước từng bước nặng trĩu như đi tảo mộ vào trong thang máy.
Một cái chớp mắt, vô vàn cảm xúc.
Không ngờ anh ta sẽ để ý tới bộ đồng phục nhân viên tôi đang mặc trên người, thậm chí giữa một biển nhân viên còn tìm được tôi một cách chính xác.
May mắn hay bất hạnh.
Chờ đợi tôi là số phận bị sa thải.
Tôi không khỏi ngửa mặt lên trời thét một tiếng, chẳng phải đây là định mệnh của tôi sao?!
Là đây à?
Dưới sự dẫn dắt của chị thư ký, tôi đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
Sở Thời Trăn ngồi nghiêm túc ở đằng sau bàn làm việc lớn, đầu ngón tay cầm chiếc bút máy màu xanh ngọc. Cổ áo sơ mi cởi hai cúc, tóc tai cũng hơi bù xù, nhưng cả người vẫn toát lên vẻ khôn khéo giỏi giang, có phong thái quý ông của một công tử.
“Ngồi đi.” Anh ta hất cằm nhìn tôi, “Chờ tôi xem xong tài liệu này.”
Thời gian ngắn đến không kịp đối mặt, tôi cũng không thể nghe được trong lòng anh ta đang nghĩ gì, muốn gì.
Ngay sau đó, anh đưa bút lên ký tên vào phía cuối tài liệu, tiếp đến mười ngón tay đan vào nhau chống trên bàn, nhìn về phía tôi.
“Biết võ à?” Anh ta hỏi.
“Từng học ạ.” Tôi đáp lời.
“Tôi cũng đang cần một vệ sĩ, cô suy nghĩ một chút.”
Tôi rất kinh ngạc: “Sao lại là tôi?”
Chẳng lẽ đây là chuyện tâm linh về chân mệnh thiên tử? Cho dù chúng ta không liên quan gì đến nhau nhưng cuối cùng vẫn sẽ tới gần.
“Vì trông cô không giống….” Anh ta nói: “Tôi cũng cần một vệ sĩ bí mật, ở ngoài cô là thư ký của tôi, nhưng vào những lúc tôi gặp nguy hiểm, cô phải nhanh chóng đứng ra bảo vệ tôi, hiểu không?”
“…” Hơi hơi hiểu.
Anh ta thấy tôi không lên tiếng, nghiêm mặt nói: “Lần này cô đánh người trên đường, lại mặc đồng phục công ty, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của công ty.”
Tôi sợ bị sa thải, vội vội vàng vàng giải thích: “Sếp Sở! Tôi không cố ý đâu! Tên đó chính là bi3n thái! Anh ta sờ mông tôi trên đường! Cầu xin anh đừng sa thải tôi mà!”
Sở Thời Trăn khẽ nhướng mày: “Vệ sĩ, có làm không?”
“…” Không ngờ là lại đợi tôi ở câu này.
Tôi không tự chủ được cúi đầu: “Làm.”
3.
Ngày đầu tiên làm vệ sĩ, bàn làm việc của tôi được chuyển từ phòng Thị trường tầng 5 sang phòng Tổng giám đốc ở tầng 18.
Sau một ngày, tôi cảm thấy mình tới đây là để ăn không ngồi rồi.
Tất cả thư ký xung quanh đều vội vội vàng vàng với điện thoại và tài liệu không ngừng nghỉ, chỉ có tôi là lạc lõng ngồi trong góc chơi Spider Solitaire.
Gần đến giờ tan tầm, tôi chầm chậm ấn mở hết phần mềm này đến phần mềm khác, đang định tắt máy, tổng tài đại nhân cao quý sang trọng đã xuất hiện ở trước phòng Tổng giám đốc.
Do đó, tôi bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên trong sự nghiệp làm vệ sĩ của mình.
Sở Thời Trăn dẫn tôi đến dự một buổi tiệc sinh nhật. Trong sảnh tiệc, toàn là đàn ông cùng phụ nữ cầm ly rượu đi qua đi lại, ánh sáng chói lóa và sang trọng từ đèn chùm pha lê trên đầu chiếu lên khuôn mặt tươi cười của mọi người xung quanh, vô cùng náo nhiệt.
Tôi học dáng vẻ của Sở Thời Trăn, tay cầm ly rượu nhấp một ngụm, hương vị không tồi, vì thế mạnh dạn uống thêm vài ngụm.
Sở Thời Trăn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Tửu lượng tốt lắm sao?”
Tôi vừa định nói bình thường, nhưng lời đến bên miệng đã bị một giọng nói vừa dính vừa ngấy chặn lại: “Anh Thời Trăn!”
Tôi thấy buồn nôn.
Lại nhìn Sở Thời Trăn, trông anh ta như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Khuôn mặt điềm tĩnh của anh ta hiếm khi lộ ra vẻ kinh ngạc và hoảng loạn, tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã nắm lấy bả vai tôi, đẩy tôi ra đứng trước mặt anh ta.
Một cô gái mặc váy đỏ nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt tôi, mái tóc màu hạt dẻ choàng áo choàng, trông có vẻ ngoan ngoãn và dịu dàng.
“Anh Thời Trăn.” Cô ta lại gọi thêm lần nữa một cách trìu mến.
Tôi nuốt nước bọt, có cảm giác như mình vừa cướp bạn trai của người khác, nhưng tình huống này không cho phép tôi nghĩ nhiều, kế đó tôi đã bị một lực mạnh kéo vào trong một vòng ôm ấm áp.
Giọng nói trầm trầm dễ nghe của Sở Thời Trăn vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Hạ Sơ.”
Tôi mờ mịt nhìn anh ta, đôi mắt tràn ngập ám chỉ nhưng tôi nào hiểu, nhưng nghe tiếng lòng lại hiểu.
Phối hợp một chút.
Tôi theo đà nghiêng đầu tựa vào vòm ng ực anh, nhìn cô gái trước mặt đang tức giận bất mãn vì danh xưng bạn gái, bình tĩnh nói: “Xin chào, tôi tên là Hạ Sơ, bạn gái của Thời Trăn.”
Đáy mắt cô gái đó xẹt qua nét thù hằn, ghen tỵ, không cam lòng và cảm xúc khác, tôi đoán chắc là đang đau lòng rồi đây.
Những tưởng kế tiếp sẽ có một trận ác chiến, nhưng Sở Thời Trăn lại không có hứng thú tham chiến, nhanh chóng kéo tôi rời khỏi hiện trường.
Được nửa đường, tôi không chịu nổi tò mò: “Sếp Sở, anh bảo tôi làm vệ sĩ…. Là bởi vì cô ấy sao?”
“Không phải.” Sở Thời Trăn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Đáng tiếc, cái liếc mắt đó đã bán đứng anh ta.
Cũng không thể để cô ấy biết mình bị Tương Tương bắt đi được, quá mất mặt!
Tôi không nhịn được cười thầm trong lòng, cố kìm khóe môi đã rướn lên, thân mật khoác lấy tay anh ta: “Đi, chúng ta đi chúc mừng sinh nhật.”
4.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường lớn của khách sạn.
Phải mất hơn năm giây tôi mới ý thức được bản thân đang ở đâu, vội vàng hoảng loạn kiểm tra quần áo trên người, kết quả vẫn còn nguyên.
Còn nguyên?!
Vậy nên những chuyện tình yêu trong tiểu thuyết và phim truyền hình khi nữ chính say rượu sẽ xảy ra chuyện gì đó với nam chính đều lừa người ta sao?
Không biết có nên khen Sở Thời Trăn là chính nhân quân tử hay là chê anh ta làm đàn ông nhưng không lên được hay không…
Ôm trong lòng những cảm xúc phức tạp vào nhà vệ sinh tắm rửa xong, đang lo không tìm được quần áo để thay, chuông cửa bỗng vang lên.
Nhìn qua mắt mèo, là người tài xế tối hôm qua.
Tôi mở cửa ra, chú ấy cẩn trọng đưa một cái túi giấy: “Sếp Sở bảo tôi mang đến cho cô.”
Tôi nhìn chằm chằm, là quần áo, vội cảm ơn rồi nhận lấy, chú ấy nói: “Túi bên cạnh là bữa sáng, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Tôi vẫn hơi mông lung: “Đi đâu vậy ạ?”
“Công ty.”
“Ồ.” Tôi thầm mắng trong lòng, tư bản hút máu người, dù tối hôm qua tăng ca đến rạng sáng thì hôm sau cũng không quên bảo tôi đi làm đúng giờ.
Đóng cửa lại, tôi bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua..
Rất nhiều người đến mời rượu Sở Thời Trăn, tôi là bạn gái, đương nhiên phải uống cùng anh ta một ít, dần dà càng uống càng nhiều, đầu cũng ngày càng choáng váng.
Chỉ nhớ trước khi say mèm, nhìn đầu Sở Thời Trang biến thành ba cái, dường như anh ta còn vỗ vỗ mặt tôi, hỏi tôi: “Nói đi, nhà cô ở đâu?”
Sau đó tôi không nhớ rõ nữa.
Chắc là không có vấn đề gì đâu ha…
Nghĩ như vậy, tôi tự tin ngồi lên xe của tài xế, cả quãng đường cậu ta đều im lặng, chỉ khi dừng đèn đỏ mới nhắc nhở tôi một tiếng: “Sếp Sở nói lúc nào cô đến công ty thì vào văn phòng tìm cậu ấy ngay.”
“Có chuyện gì sao chú?”
Trên mặt chú ấy thoáng lộ vẻ rối rắm, linh cảm bảo tôi chắc có điều gì đó không ổn, đến khi đèn xanh sáng lên, chú ấy mãi mới nói: “…. Có thể là chuyện tối hôm qua.”
Tôi bị chú ấy làm lo lắng: “Tối qua xảy ra chuyện gì ạ?”
“Thì là…” Thậm chí chú ấy còn đỗ xe lại ven đường, nghiêm túc nói với tôi về chuyện này: “Tối hôm qua cô uống say, cứ ôm sếp Sở, nói cậu ấy là của cô. Cô ôm cậu ấy, hôn cậu ấy, lại còn… còn lột quần áo của cậu ấy nữa….!”