Quả là một đêm ngàn vàng đủ để tôi tạc ghi lên bia đá, dùng những thơ từ bay bổng nhất để ký khắc rồi phết lên đó một lớp sơn son thếp vàng. Lục Thành Tắc mang đến cho người ta một cảm giác không chỉ đơn thuần là một tình yêu lung linh “hư hư thực thực” mà tôi có thể hình dung được. Anh lịch lãm nhưng cũng không thiếu phần càn rỡ, khiến tôi vừa cảm thấy được trân quý nhưng lại tựa như bị cưỡng đoạt. Một sự lâng lâng mà ngay cả sau khi kết thúc, cả người tôi vẫn không thể áp chế được chút run rẩy kéo dài.
Sự thoả mãn đúng nghĩa chính là ít dư âm còn tồn đọng, người ta cần lắng mình để làm sống lại những khoảnh khắc cao trào đã qua. Hai chân tôi vẫn quấn chặt lấy eo anh không buông, mãi đắm chìm trong cái tư thế mị người này.
Cơ thể của hai chúng tôi đều nóng bừng và ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, Lục Thành Tắc đành cõng tôi lên đi tắm. Ừ đúng vậy, là “cõng” thật đó, bởi vì tôi đã yêu cầu mà. Tôi ấn vai anh xuống để leo lên trên lưng, chỉ với một mục đích duy nhất là được nhỏ nhẹ thầm thì bên tai anh ấy: “Anh làm người ta thương chết mất thôi”.
Cả người Lục Thành Tắc bỗng khựng lại, bờ vai dày rộng run lên nhè nhẹ: chính xác là anh đang lén cười một cách quang-minh-chính-đại.
Đương lúc tắm, tôi chợt tò mò hỏi: “Mỗi ngày anh đều ngồi dính vào máy tính, vậy cơ bắp của anh từ đâu mà ‘mọc’ ra vậy?”
Anh đáp: “Anh thích đi bơi”.
Tôi kinh ngạc: “Ơ, anh đi bơi thật đấy à?”
Lục Thành Tắc nói: “Ừ, là thật. Lúc rỗi anh vẫn thường đi. Chỉ sau khi quen em mới bắt đầu ‘sa ngã’ thôi.”:p
Tôi tỉnh táo nhíu mày, hồi tưởng lại đoạn hội thoại giữa hai chúng tôi trước đây: “Đừng nói với em anh còn làm bánh, đạp xe, chơi bóng rổ nữa nhé”.
Lục Thành Tắc đáp: “Ừ, có luôn.”
Thì ra, chỉ mỗi “chơi game” mới là lời dỗ ngọt tôi. Tôi tức tối dùng vòi hoa sen xối vào người anh: “Cái đồ lừa đảo này!!!”
Anh nhanh nhảu trốn vào trong góc tường, rồi dùng tay vuốt phần tóc ướt che trước trán ra sau. Những giọt nước như châu ngọc đọng trên đôi hàng mi của anh, dưới làn hơi nước mờ ảo phủ ngập căn phòng kín, trông anh như một ảo ảnh đẹp đẽ động lòng người.
Tôi bất giác bấu chặt cánh tay anh.
Anh bị đau, mờ mịt nhìn tôi khó hiểu.
Tôi hỏi: “Có đau không?”
Lục Thành Tắc gật đầu.
Tôi: “Đau là được rồi”.
Lục Thành Tắc vẫn ngơ ngác: “???”
Tôi đáp: “Em phải xác định thử xem anh có đúng là người sống không, hay là người máy.”
Lục Thành Tắc dở khóc dở cười: “Người máy đâu thể vô nước được.”
Tôi nói: “Biết đâu da anh được làm từ vật liệu chống thấm nước thì sao”.
Anh ôm cứng lấy tôi trong lồng ngực, giọng điệu có chút xấu xa hoà lẫn với hơi nóng hầm hầm trong phòng tắm: “Ừ, cũng có thể lắm chứ. Bằng không khi nãy cùng em ở trên giường đã chập điện hỏng mất rồi phải không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu đi – ngó vách tường, không thèm chấp nhặt anh nữa.
Thấy vậy, anh liền xoay đầu tôi lại, cúi người hôn tôi. Nụ hôn vừa rời, anh dừng lại nhìn ngắm người trước mặt. Ánh mắt anh gần kề, nồng đậm nhu tình và ướt át, làm tôi tưởng như anh vốn đã yêu tôi từ rất lâu rồi. Anh thật sự rất yêu tôi.
Trở về giường, tôi bắt đầu rã rời và buồn ngủ, bèn cuộn người trong vòng tay anh, mơ màng khép mi. Trong lúc ý thức dần mất, tôi vẫn cảm nhận được người bên cạnh đang hôn lên trán mình, rồi lại hôn thêm một cái lên chóp mũi. Sao anh lại thích hôn tôi đến vậy, người tôi có phải làm từ kẹo đường đâu?
Tôi chớp chớp mắt, uể oải gọi một tiếng: “Gấu trúc nhỏ à.”
Lục Thành Tắc: “Ừm, anh đây.”
Tôi cười khẽ nhưng không đáp lời.
Lục Thành Tắc trông tò mò ngốc ngốc, hỏi: “Sao gọi người ta rồi không nói gì hết vậy?”
Tôi hỏi bừa một câu: “Tụi mình thế này là đang quen nhau ư?” (đang là người yêu í)
Lục Thành Tắc trả lời ngay không chút nghĩ suy: “Tất nhiên rồi.”
Cái phản ứng như thể “đây là chuyện đương nhiên” của Lục Thành Tắc làm đầu tôi nổ “ầm” một cái. Những ý nghĩ ngọt ngào ban nãy bỗng chốc tan tành khói mây. Tôi mở to mắt ra: “Thật vậy sao? Tụi mình đã quen nhau rồi à?”
Lục Thành Tắc: “Ừ, đúng rồi.”
Tôi cảm thấy mí mắt mình giật nhẹ: “Từ khi nào cơ?”
Hiển nhiên, anh vô cùng sửng sốt: “Từ bây giờ, từ lúc nãy, và còn… từ hai ngày trước nữa…” Lục Thành Tắc không thể tìm ra được một mốc thời gian chính xác, cuối cùng anh nhìn tôi trìu mến rồi mỉm cười: “Sao em lại ngạc nhiên như vậy?”
Tôi ngồi thẳng dậy: “Bởi vì em hoàn toàn không biết điều này.”
Lục Thành Tắc cũng ngồi dậy, điều chỉnh lại tư thế, nghiêm túc đối mặt với tôi với một bộ dáng “đang đàm phán”: “Vậy bây giờ tụi mình xác định mối quan hệ được không?”
“Khoan đã, chờ một chút”, tôi ngăn lại: “Anh có chắc không? Có cần phải suy nghĩ thêm không?”
Đôi mày của Lục Thành Tắc nhíu nhẹ: “Vậy, anh phải suy nghĩ gì đây?”
Tôi nói: “Tụi mình mới biết nhau được… mười ngày chưa?” Tôi không đếm kỹ, ắt hẳn là không tới con số đó rồi.
Lục Thành Tắc nói: “Tụi mình biết nhau vừa tròn một tuần, hôm nay là ngày thứ bảy.”
Khi nói ra câu này, biểu cảm gương mặt anh như thể không cách nào hiểu được mạch suy nghĩ của tôi, tựa như một chiếc mặt nạ màu xám trong suốt được chắp vá từ những mảnh ghép phức tạp, khiến quầng hào quang rực rỡ bao quanh anh bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Tôi cũng không biết bản thân đang lắng lo điều gì. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Lục Thành Tắc không hiểu đủ về con người tôi mà tôi cũng không đủ hiểu con người anh ấy. Tôi càng không muốn vội vã ràng buộc mình trong một mối quan hệ định sẵn. Tuy nói ra sẽ làm người khác cực kỳ mất hứng, nhưng những mâu thuẫn sâu bên trong nội tâm này thực sự tồn tại. Vì vậy, tôi nhất định phải lắng nghe cảm nhận của chính mình, chứ không phải hồ đồ, tự “lừa mình dối người” mà tiếp tục thúc đẩy mối quan hệ đó. Tuy nhiên, quá trình phán đoán của tôi đã xảy ra một sai sót chết người: tôi không bao giờ ngờ được, trong mắt Lục Thành Tắc, tình cảm giữa chúng tôi đã sớm hình thành một bước tiến nhảy vọt.
Trầm mặc một vài giây, tôi nhỏ nhẹ đưa ra một lời đề nghị để cứu vãn tình hình: “Tụi mình tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa được không? Vừa hay hai bên đều có thể tĩnh tâm lại mà suy nghĩ thấu đáo.”
Đôi mắt đen láy của Lục Thành Tắc xoáy sâu vào tôi: “Vậy em còn muốn cân nhắc điều gì?”
Tôi bất động một chốc, sau đó liền nói thẳng: “Em nghĩ, em cần suy nghĩ thêm.”
Lục Thành Tắc nói: “Nhưng anh không cần.”
Buông ra bốn từ không chút xúc cảm, anh bắt đầu làm một số hành động khiến tôi trở tay không kịp nhưng vẫn có thể hiểu được nguyên nhân đằng sau. Như là: anh lặng lẽ nhặt chiếc áo hoodie ở cuối giường để mặc vào, sau đó xuống giường mặc nốt chiếc quần dài.
Tôi nhìn anh mặc quần áo chỉnh tề, trái tim ban nãy vừa được lấp đầy giờ lại nứt ra trống hoác. Có một tia hụt hẫng, có một chút đớn đau.
Sau cùng, anh bình đạm nói: “Anh về đây, em nghỉ ngơi đi nhé”.
Tôi đắn đo không biết có nên thuyết phục anh ở lại, vì bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, nhưng tôi đoán là sẽ không thành công.
Tôi xuống giường cho có lệ, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Anh dường như không ngờ rằng tôi lại có thể chạy ra ngoài khi còn chưa kịp mặc quần áo, bèn hốt hoảng nhìn khắp xung quanh, thấy trong nhà không có cái cửa sổ nào, mới thở phào nói: “Em quay về phòng đi.”
Tôi bảo: “Muộn lắm rồi, tối nay anh ở lại đây đi.”
Anh kiên định nhìn tôi, đáp: “Vẫn chưa muộn lắm đâu.”
Tôi biết trong lời nói của anh còn có một hàm ý khác, nhưng hiện tại tôi không cách nào đưa ra một đáp án chính xác cho anh.
Sau vài giây im lặng, giọng anh trở nên ôn hòa nhưng cũng có phần xa cách: “Em vào trong đi, đừng để bị nhiễm lạnh. Anh đi đây”.
(Ở bên trên, ý anh Lục là: Bây giờ em đồng ý làm người yêu anh vẫn chưa muộn lắm đâu 🙁)
Vừa ngồi xuống giường, tôi liền nghe tiếng anh đóng cửa.
Nói thật thì tôi không cảm thấy tức giận. Chính xác thì, đó là cảm giác thất vọng và mất mát cùng cực.
Lục Thành Tắc đi rồi, căn phòng lại trở nên trống vắng và lạnh lẽo như trước, giống như một chiếc tủ lạnh to lớn mà bên trong rỗng tuếch không chứa gì. Tôi tựa người vào đầu giường, ngồi nghịch nghịch ngón tay trong ngơ ngẩn. Có trời mới biết tôi đang nghĩ cái quái gì. Còn tôi, tôi chỉ cảm thấy hốc mắt mình dần dần nóng lên, đau rát như bị kim châm chích, sau đó cơn đau lại âm thầm lắng xuống, tan đi.
Chợt để ý thấy chú chim trang trí của Lục Thành Tắc vẫn còn đặt trên bàn làm việc, tôi liền xuống giường cầm nó lên, cố gắng nhón chân vài lần để treo nó, nhưng rốt cục lần nào cũng thất bại, dù có giẫm lên gối vẫn với không tới, nên tôi đành đặt nó lại vào trong chiếc hộp giấy kia.
—o0o—
Ngày hôm sau, lúc gần đến giờ ăn trưa, cũng là lúc đang chuẩn bị đi họp, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Lục Thành Tắc. Tựa như khi có người dán một tờ giấy ghi chú (giấy note), anh chỉ mới nghe lời nhắc nhở “hãy đọc nó đi” chứ chưa kịp xem nội dung trên đó viết gì. Tôi bất giác cảm thấy có một chiếc máy tạo nhịp tim nhân tạo được cấy trong lồng ngực vừa bị ai đó kích hoạt và kéo cao tới mức tối đa.
Trên khung chat, anh điềm nhiên gửi một lời mời: “Trưa nay em có muốn ra ngoài ăn cơm với anh không?”
Phảng phất như, đêm qua hai chúng tôi chưa từng nói lời chia tay.
Tôi đoán rằng có lẽ lúc về nhà anh cũng đã suy nghĩ rất lâu, sau đó bèn quyết định thỏa hiệp với quan điểm của tôi, hoặc là gặp mặt để thương lượng một chút. Nhưng thật không may, trưa nay tôi có hẹn gặp khách hàng. Tôi cố gắng phát huy năng lực văn chương của mình để “nặn” ra một câu trả lời bóng bẩy, chủ yếu là… từ chối lời mời của anh.
Song, tôi không ngờ rằng sự việc này lại trở thành một lằn ranh giới, chia cắt hai chúng tôi.
Những ngày tiếp theo đó, tôi không còn “tình cờ” đụng phải Lục Thành Tắc trên tàu điện ngầm nữa. Chúng tôi cũng không còn bất kỳ liên lạc gì với nhau, không nói với nhau câu nào.
Có vài lần tôi tự hỏi không biết anh đã xóa tôi ra khỏi danh sách bạn bè hay chưa. Nhưng mà không có, tôi vẫn nhìn thấy được “Khoảnh khắc” của anh, chỉ là anh không có cập nhật gì mới cả.
Danh mục bài hát của anh cũng tương tự, không chia sẻ thêm bài hát nào.
Mỗi ngày tôi đều xem đi xem lại nhiều lần Wechat của anh, tựa như một thói quen đã ăn sâu vào máu. Vào cuối tuần lúc họp mặt bạn bè, tôi đề cập qua vấn đề này với những người bạn như thường lệ. Ai ai cũng quan tâm tới chuyện: “Đã lên giường hay chưa?”. Thấy tôi gật đầu, bọn họ phấn khích tới mức nhảy dựng: “Thế thì tốt rồi! Ngủ được không phải là ‘túm được đuôi’ rồi sao?”
Tôi nhất thời cảm thấy hụt hẫng, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, mỉm cười: “Tiếc quá, chỉ mới ngủ với nhau có một lần.”
Tuy vậy, tôi không có cảm giác chán nản u sầu như kiểu “đất trời sụp đổ”. Cuộc sống của tôi vẫn như trước không có gì thay đổi: tan làm, đi dạo phố, ca hát, uống rượu, chơi Ma sói [1], lướt Weibo-Douban-Taobao, cập nhật trang cá nhân và nghe những bài nhạc mới. Dạo gần đây, tôi thường nghe đi nghe lại bài hát: “Sóng ngầm“. Hồi học đại học, trước khi có bạn trai lần đầu tiên, tôi hoàn toàn không thể “cảm” được Vương Phi lắm, chỉ thấy giọng hát cô ấy có chút mộng mị, ca từ có phần huyền ảo vậy thôi. Tuy nhiên, sau khi chia tay, tôi lại thấy thấm hơn trước:
“Sợ một ngày bi kịch sẽ lặp lại.
Cuộc đời em, biết đâu là như vậy.
Những gì càng tốt đẹp, càng không thể chạm tới.
Lịch sử có thể lại tái diễn,
Tại nơi phố thị hoa lệ này.”
Lục Thành Tắc có lặng lẽ dõi theo tôi như cái cách tôi dõi theo anh hay không? Có chăng bluetooth điện thoại anh bây giờ đã kết nối với một chiếc tai nghe khác? Từ phương diện sở thích nghe nhạc đa dạng của anh, tôi có thể thấy xu hướng của anh không hề đơn độc, rất dễ dàng tìm được một người hợp gu.
Càng nhiều lựa chọn thì lại càng nhiều niềm vui: này thì cuộc sống, này thì tình cảm, mọi thứ có lẽ cũng chỉ đến vậy.
Thế nên, tôi càng khao khát thì lại càng bi quan, càng dũng mãnh thì lại càng sợ hãi, càng đắm chìm thì lại càng tỉnh táo.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc tôi tự hoài niệm. Tôi hoài niệm về khoảng thời gian nồng nàn lãng mạn đó, khoảng thời gian khiến tâm hồn tôi thăng hoa, cuồng say suốt một tuần. Cuộc đời con người ta dù dài cách mấy, thì một cuộc kỳ ngộ đẹp tuyệt như vậy rất khó gặp được lần thứ hai. Cũng giống như, nếu bạn là người thích nhìn ngắm bầu trời, sẽ dễ dàng nhận ra rằng ngày nào bầu trời hoàng hôn cũng sẽ có màu hồng lam, nhưng mãi mãi cũng không bao giờ là đồng nhất.
—o0o—
Cũng vào một buổi chiều như mọi buổi chiều khác, tại công ty, tôi đi dọc theo dãy cửa sổ bằng kính trong, đến ngồi vào chỗ làm việc của mình.
Ngay khi màn hình máy tính được bật lên, có thông báo khẩn của giám đốc sáng tạo gửi riêng cho tôi. Chị quản lý bộ phận nghiên cứu khách hàng [2] vừa sinh non, phải nhập viện để theo dõi, không thể tiếp tục phụ trách dự án hiện tại được nữa.
Mà lúc này tôi lại đang chưa nhận dự án mới, vì vậy giám đốc bèn hỏi tôi có thể đảm nhiệm thay cô ấy không.
Đó là hạng mục cộng đồng Oasis hợp tác với Lipay. Một nửa team, tổng cộng năm người, đều phải sang công ty đối tác để hợp tác làm việc và nghiên cứu thị trường, trong vòng… một tháng.