CHAP 13 – BIỆT DANH
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Trong một căn nhà xinh xắn, người vợ đang chuẩn bị bữa sáng, người chồng ngồi ghế sopha đọc báo. Thật là một cảnh tượng yên bình, 1 bức tranh gia đình đẹp đẽ
Nhưng nếu để ý kĩ, sẽ thấy mặt cả 2 đều rất căng thẳng
Thần ném tờ báo xuống ghế, phóng bật ra cửa. Thuyên nhanh như cắt lao ra ôm lấy eo hắn kéo vào
- Buông ra
- Không, anh dám bỏ tôi lại hả, đừng hòng
- Nhưng họ là cha mẹ cô mà
- Họ nói là đến thăm chúng-ta, chúng ta đó
- Khônggg, tôi không muốn, buông ra buông ra
Bức trang đẹp đẽ trong phút chốc bị đạp đổ không thương tiếc. Giờ nhìn 2 người đó xem, chẳng chút gì giống vợ chồng trẻ mới cưới. Đó cũng là lý do tụi nó sợ cha mẹ đến. Cha mẹ của Thần thì không sao, nhưng của Thuyên thì khác, vì 2 ông bà vẫn nghĩ 2 đứa nó có tình cảm từ trước nên mới đồng ý cho cưới. Đây vốn dĩ là một dịp rất tốt cho Thần , vì có khi biết được sự thật, cha mẹ Thuyên sẽ bắt 2 đứa ly hôn, thế là hắn được giải thoát. Nhưng chẳng ngờ chuyện đến tai Mama Dương, nên tối qua hắn đã nhận được chỉ thị: Nếu làm cho ông bà thông gia nghi ngờ thì rất đơn giản, cuốn xéo khỏi nhà ngay lập tức. Và Thần rất rõ mẹ mình, bà không bao giờ nói suông
Nghĩa là khi cha mẹ vợ đến, hắn và nó phải đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc. Eo. Nghĩ đến đó thôi hắn đã phát buồn nôn
- Này tôi nghĩ mình phải thay đổi cách xưng hô, gọi là anh-em hay vợ-chồng gì đó
- Dẹp đi
- Vậy thì phải có biệt danh
- Biệt danh để làm gì?
- Không coi phim àh, yêu nhau người ta hay gọi bằng biệt danh còn gì
- Được rồi. Gọi cô là đười ươi, thấy thế nào?
- …..
- Khỉ đột?
- ….
- Tinh tinh?
- Này, là gọi yêu đấy, không phải gọi đểu nhau đâu. Gọi tôi là Ngốc đi
- Ngu thì có
- Thiên thần?
- Buồn nôn
- Gấu iu?
- Rõ tởm
- …
- Joe?
- Hở? Nghĩa là gì??
- Có coi bộ phim hôm qua không?? Con khỉ đột tên Joe..
Chiếc gối bay đáp ngay trúng mặt Thần
- Biệt danh thì phải đặt cho đúng chứ, gọi bằng mấy cái tên sến rợn và phi sự thật kia tôi ngứa họng không gọi nổi
- Nhưng có cần gọi là khỉ đột không?
- Ơ hay tôi đâu có gọi cô là khỉ đột. Là Joe, Joe đó, nghe cũng hay đó chứ
- Nhưng nghe men quá
- Cô tường mình nữ tính lắm chắc
- Nhưng…
- Còn ý kiến nữa thì dẹp
Hắn quay mặt đi vẻ cương quyết. Thuyên bực bội dậm chân. Dáng vẻ này nghĩa là chấp nhận rồi đấy. Hắn lén mỉm cười đắc thắng
- Rồi, vậy gọi anh là gì đây??
- Khỏi
- Ừ tôi cũng chẳng có cái biệt danh nào đủ xấu xí để miêu tả con người đê tiện của anh, gọi tên vậy
Chuông cửa kêu, tụi nó giật mình, nhìn đồng hồ thì đã 9 giờ rồi. 2 đứa nó hoảng lên. Chưa chuẩn bị gì hết, cơm nước quần áo nhà cửa đều vô cùng bê bối
Ông bà An đứng đợi ngoài cửa giật mình, tiếng trả lời đâu không thấy mà chỉ nghe một loạt tiếng động kì lạ. Bà An hơi lo lắng, đưa tay nhấn chuông cửa lần nữa
Thì vừa lúc Thần đi ra mở cửa. Thuyên cũng chạy ù ra ôm lấy cha mẹ
- Ôi nhớ 2 người quá
Bà An cốc nhẹ trán nó rồi mỉm cười. Sau đó họ vào nhà.
- Ơ, gần trưa rồi mà con chưa nấu cơm àh
- Dạ.., ờ..hehe
- Hỏi chơi thôi chứ tôi rành cô quá mà. Nè, mẹ có làm sẵn thức ăn rồi đây
- Yeahh, mẹ tuyệt nhất
Thuyên ôm lấy cổ mẹ, rồi cả 2 mẹ con vào bếp chuẩn bị bữa trưa, Thần cũng bị nó lôi vào bếp làm sai vặt luôn
Sau một lúc om sòm ồn ào, cuối cùng bà An phải đuổi 2 cái đứa phiền phức kia ra
Và chỉ sau 5 phút bữa ăn đã sẵn sàng
4 người ngồi vào bàn ăn mà 2 đứa nó không ngừng liếc xéo nhau (2 anh chị phải đóng cảnh vợ chồng tình tứ đó TT). Thuyên gắp miếng bò, Thần cũng gắp trúng miếng đó, không ai nhường ai, tụi nó cứ lấy đũa chọt chọt nhau. Lúc sau chợt nhớ ra cha mẹ đang nhìn mình, mới cười giả lả chuyển sự chú ý
- Àh đũa của con bị “kẹt” vào miếng thịt, haha – lý lẽ của Thuyên
- Con biết khỉ..àh không Joe thích ăn thịt bò nên “cố” gắp cho cô ấy – lý lẽ của Thần
Ông bà An cũng không nói gì. Bữa cơm tiếp tục
Ăn xong, bà An bắt nó đi rữa chén, đương nhiên hắn cũng không thoát được. Thế là trong bếp lại ỳ xèo
- Anh rửa nước, lau khô rồi sắp lên kệ
- Sao tôi phải làm nhiều vậy, cô đi mà làm
- Tôi rửa xà bông rồi
- Vậy để tôi rửa xà bông
- Không, tôi thích xà bông
- Vậy hả, này thì thích
Vừa nói Thần vừa trét bọt bong bóng lên mặt Thuyên
- Hahahha, Joe có râu (ý hắn muốn nói là khỉ đột có râu)
- Anh..dám, chết này
Nó đưa cả 2 bàn tay đầy xà phòng bôi lên mặt hắn. Rồi cuộc chiến xà phòng khai hỏa
- Này, 2 đứa làm cái quái gì thế???
Bà An bàng hoàng la lên, cảnh tượng trước mặt thật thê thảm, cả nhà bếp toàn xà phòng, 2 đứa nó cũng được phủ xà phòng từ đầu đến chân, đang nhe răng cười với bà
Rốt cuộc cũng là bà An xắng tay lên rửa chén, Thuyên lạch bạch chạy ra vườn tưới cây. Thần thì được ông An gọi ra sân sau
Không khí im lặng. Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện riêng với ba vợ. Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa thôi (vì hắn đâu phải vì yêu nó nên mới cưới), nhưng hắn cũng thấy căng thẳng lạ thường
- 2 đứa kết hôn được bao lâu rồi???
- Dạ.., tuần sau nữa là được 1 tháng
- Uhm.., tiểu Thuyên không ăn hiếp con chứ?
- Sao ạ? Đương nhiên là có rồi ạ, con bị cô ta làm cho thê thảm lắm, cha mau đem cô ta về đi
Thực lòng hắn rất muốn gào lên câu đó, nhưng mà, “chỉ thị”…híc
- Dạ không có ạ
- Vậy thì tốt, con nhỏ đó cứng đầu, bướng bỉnh, lại hay bày trò chọc phá người khác, ta đã hi vọng sau khi lấy chồng nó sẽ đỡ hơn
- Không hề - suy nghĩ của hắn
Ông An dừng lại một chút, rồi nói tiếp
- Ngày mai 2 chúng ta sẽ đi chuyến chữa bệnh từ thiện ở Mexico, có lẽ…khá lâu sau mới trở về Hàn Quốc. Ta mong con sẽ chăm sóc tiểu Thuyên thật tốt
- Dạ vâng, đó là trách nhiệm của con – nói vậy chứ trong lòng hắn gào thét dữ dội
- Con gái của ta..từ lúc chào đời đã chịu sự bất công, ta thật sự không ngờ có ngày được thấy nó cưới chồng, ta chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nó, và con, chính là điều tốt đẹp ấy. Khôi Thần, ta biết con không yêu tiểu Thuyên, nhưng..hãy chờ một thời gian nữa, có được không??
Thần hơi bất ngờ, không ngờ cha Thuyên đã biết (đóng kịch “đạt” quá mà == ). Hắn còn chưa biết phải trả lời thế nào thì một tiếng cười vang lên thu hút lấy sự chú ý của hắn
Thuyên đang thích thú tưới cây, đây là công việc mà nó thích làm nhất, mỗi lần như vậy nó lại hất vòi nước lên cao tưởng tượng như trời đang mưa
Thần nhìn dáng vẻ khoái chí “đáng ghét” đó, khẽ mỉm cười
- Có lẽ cha nói đúng, con không kết hôn vì yêu Joe (gọi nãy giờ quen miệng rồi), nhưng..con nghĩ con có thể thích ứng được với cô ấy trong một thời gian dài. Vì thế cha mẹ cứ yên tâm đi từ thiện, con sẽ chăm sóc thật tốt Joe của con
Tiễn cha mẹ về rồi cả 2 ngồi xuống thở phào. Cuộc viếng thăm này cũng không đáng sợ lắm, nó thở phào vì nếu cha mẹ biết sự thật chắc chắn bắt nó ly hôn, đó là điều nó không-muốn-nhất. Còn hắn thở phào vì không cần phải cuốn gói khỏi nhà. Chưa ngồi thở được bao lâu thì chuông cửa lại kêu
- Đến rồi đến đến rồi làm quái gì mà nhấn liên tục thế?
Thuyên vừa lầm bầm vừa ra mở cửa. Đứng sau cánh cửa là một cô gái có lẽ trạc tuổi nó, rất xinh đẹp, trên tay ôm một con chó nhỏ. Cô ta nhìn nó, nghểnh mặt nói
- Đây là nhà cô àh?
- Không lẽ nhà cô
- Nói chuyện với người khác vậy đó hả, đúng là vô văn hóa
Cô ta chưa nói xong thì cánh cửa đã đóng sầm lại, Thuyên chẳng rảnh đâu mà nghe
- Này này này
Cô ả kia vừa gào vừa nhấn chuông liên tiếp
- Hư chuông nhà tôi là cô nhả tiền ra đền đấy
Nó bực bội gắt vào mặt cô ta. Thấy ồn ào nên Thần cũng ra coi. Vừa thấy hắn, ả kia đã tròn mắt ngẩn ngơ
- Ai đấy??
- Mụ điên nào đó
Ả lập tức nhìn sang nó, đôi mắt thay đổi 180 độ
- Cô mới là điên đấy. Có phải lúc nãy cô vừa xịt nước lung tung không, có biết trúng tôi không, xem đi, bộ đầm hàng hiệu của tôi bị ướt hết rồi này
- Trúng cô àh, xin lỗi
Nó nhún nhún vai, nói một cách hời hợt. Nếu ả cư xử đàng hoàng chút thì nó đã không tỏ thái độ thế này
Vừa lúc cánh cửa lại định khép lại, thì một bàn tay lập tức chặn lại. Một bàn tay da ngăm to tướng, từ bàn tay này có thế thấy được nhiều điều, rằng chủ nhân của nó là một người đàn ông lực lưỡng khá lớn tuổi, và ông ta, đang rất tức giận