Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ

Chương 1: Chúng ta sống chung thế nào



Sáng sớm hôm nay khi tôi rời giường thì phát hiện bị mất điện, đi ra ngoài hỏi thăm một lát mới được báo rằng cáp điện đang bảo hành nên cả khu mất điện nửa ngày, vì vậy tôi ôm nỗi đau không có wifi chỉ có thể đi vào phòng sách tìm một cuốn sách để trau dồi cảm xúc.

Trong phòng sách có rất nhiều sách, mà tất cả đều thuộc về một người khác, trên danh nghĩa là bao dưỡng, ngay cả bản thân tôi cũng thuộc về anh ta. Đúng rồi, tên anh ta là Trương Trạng.

Được rồi, hiện giờ tôi có một nhiệm vụ rất chi là khó khăn ―― tôi muốn tìm ra một quyển sách tôi có thể đọc và có ý nghĩa trong cả đống sách vô vị đang nằm nghiêm chỉnh trên vách tường, bất kể là kinh dị huyền nghi, võ hiệp huyền huyễn tôi đều có thể đọc được hết.

Chọn một vòng tôi đành hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, gì thì gì cũng phải ban cho tôi một quyển viết chữ Hán chứ....



Chỉ còn tầng cao nhất trên giá sách là tôi chưa tìm, tôi ngước đầu, đột nhiên nhớ tới một tuần trước tôi có vào phòng sách gọi Trương Trạng ra ăn khuya, thì thấy anh ta thả một hàng sách lên tầng cao nhất của giá sách, thấy tôi bỗng dưng xông vào thì biểu tình khi đó của anh ta có chút hoang mang hiếm thấy. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy nói không chừng lúc đó anh ta đang lén lút xem cái gì mờ ám mà không muốn tôi biết, nếu không thì tại sao lúc đó mặt anh ta lại đỏ lên?

Tôi bò lên thang tìm thử, ngón tay xẹt qua từng cái gáy sách đóng bìa cứng ngắc, nhưng rồi tôi phát hiện ra có một hàng sách được sắp xếp không đúng lắm, tôi thử giật chúng ra ngoài, kết quả hóa ra đó chính là một cái rương được làm giả thành một hàng sách! Cái rương rất nặng đã thế còn có cả mật mã 4 chữ số. Tôi lúc ấy vừa tràn trề tinh thần khám phá vừa cứ có cảm giác có tật giật mình bất an, ấy vậy mà tay đã xoay mật mã rương rồi, không thử một lần thì tôi thấy không cam lòng lắm, thế là tôi thử nhập ngày tháng hôm nay vào...

Cái rương thế mà lại mở ra.

Quá dễ dàng, dễ dàng như một âm mưu vạch sẵn. Tôi đóng cái rương lại, nhập lại ngày tháng hôm nay một lần nữa, cái rương lại mở ra! Tôi nhiều nhất cũng dùng đến mười mấy con số khác nhau thử mười mấy lần, cuối cùng cũng xác định, tổng giám đốc Trương anh minh thần võ trong truyền thuyết mua phải một cái rương rởm rồi....Tôi mang theo tâm tình khoái trá khó có thể giải thích mở cái rương ra, bên trong vài quyển vở cũ nát, tôi cầm quyển trên cùng lên lật qua lật lại, ngạc nhiên phát hiện ra quyển vở đó chính là nhật ký của Trương Trạng. Tôi cuống quýt khép quyển nhật ký lại, chìm vào cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nửa ngày sau, tôi tự tát mình một phát, cảm thấy bản thân quá không biết xấu hổ, sao mà lại có thể xâm phạm quyền riêng tư của người khác được! Thế nhưng, quyển nhật ký ấy như thể dính chặt vào tay tôi, tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhớ tới cái vẻ kiêu ngạo đập cho ba cái gậy cũng không đánh rắm lấy một cái của Trương Trạng, cuối cùng tôi vô cùng đê tiện vô cùng vô liêm sỉ bắt đầu xem trộm nội tâm của Trương Trạng.

Nhật ký của Trương Trạng vô cùng đơn giản rõ ràng, không, phải nói là vô cùng đơn sơ, có lúc thậm chí còn chỉ có đúng một câu khô khan kiểu như "Hôm nay trời mưa", "Cơm ăn không ngon" sau dòng ghi ngày tháng, lật đi lật lại, rốt cuộc tôi cũng tìm được một câu dài:

Ngày hôm qua cậu ấy đính hôn, mình uống rất nhiều rượu, ngày hôm sau lúc tỉnh lại thấy đang nằm ngủ chung với một tên đàn ông có rất nhiều lông, say rượu loạn trí, rất khó chịu.

Tôi liếc mắt xem ngày, đưa ra kết luận rằng cái tên đàn ông có rất nhiều lông ấy chính là tôi...Tôi gặp Trương Trạng vào đêm trước Giáng sinh, hôm đó bạn bè trong quán bar mở party hóa trang, tôi hóa thân thành một tên thuần lộc đẹp trai biến thái đến dự, nói thật, con người tôi một khi lên cơn là có thể chạy khắp dải ngân hà chinh phục cả vũ trụ, thế nên Trương Trạng hoàn toàn không chịu nổi mị lực của tôi, đâm sầm vào lồng ngực tôi, quát: "Một đêm bao tiền? Anh hầu hạ cho tốt, tôi gọi xe đến đón anh." Sau đó nhét một cái chìa khóa xe Ferrari vào trong quần xì của tôi, rồi lăn đùng ra đất ngủ mê mệt.

Tuy rằng tôi quanh năm suốt tháng không làm việc đàng hoàng nhưng trông tôi thật sự giống cái loại đê tiện bán sắc lắm sao?

Nhưng pháo đã hẹn, không đánh có mà là đồ ngốc, tôi ngồi chồm hỗm giở trò với tổng giám đốc Trương vừa nhiều tiền vừa ngốc, mặt thì không thấy rõ cơ mà người thì rất gầy, cái mông cũng không tệ lắm, tôi huýt sáo ôm lấy anh ta đi mướn phòng. Tổng giám đốc Trương xỉn ngoắc cần câu rất có phong tình trên giường, tuy rằng cứ gọi tên người khác, nhưng mà có quan hệ gì đâu, tận hưởng lạc thú trước mắt, sảng khoái là tốt rồi.

Mà sau đó một tháng, tôi khắc sâu lĩnh ngộ cái gọi là tiêu trừ chủ nghĩa tư bản là tất yếu. Tổng giám đốc Trương mặc quần vào cái là trở mặt tỏ ra không quen biết, đã thế còn vung một đống tiền thuê mấy anh giai vạm vỡ bắt trói gô tôi lại trong một đêm trăng sáng.

Tôi cho rằng tình tiết tiếp theo của chuyện này chính là tổng tài bá đạo cưỡng ép yêu đương, nhưng mà tổng giám đốc Trương sau khi xác nhận tôi không có bệnh sinh dục gì thì thành lập mối quan hệ bao dưỡng lấy cơ sở việc □□ thuần khiết. Đương nhiên, theo bản năng tôi muốn phản kháng một chút, cơ mà kiếm tiền kiểu này đúng là lời thật, ngoài cho nhà ở xe đưa xe đón còn cho cả một cái thẻ tín dụng vô hạn, điều kiện đề ra chỉ là nửa tháng đánh pháo một lần, đồng thời trong thời gian đó không được phép tìm người khác, không được dối gạt đối phương, làm tôi kí hợp đồng xong mà thấy kích động nho nhỏ....

Tôi tiếp tục lật, vào thời điểm một tháng sau, tôi thấy bên trong nhật ký có một câu: Mình bao dưỡng cái tên nhiều lông đó.

Sách, tức giận nha, anh ta cư nhiên không khích lệ kỹ thuật cày cấy của tôi tí nào, tôi vì xứng đáng với khoảng tiền bao dưỡng kếch xù của anh ta mà mỗi lần lên giường đều rất chi là nghiêm túc được không? A, không, trọng điểm là tôi phải tức giận vì cái biệt danh tên nhiều lông kia mới đúng.

Lật đi lật lại, tôi dần dần nhảy ra khỏi môn đạo, Trương Trạng xem chừng là một người vạch ra một ranh giới rất rõ ràng giữa cuộc sống bên ngoài và cuộc sống nội tâm của mình, hơn nữa anh ta rất không am hiểu cách thể hiện tình cảm bên trong của mình, trong nhật ký anh ta rất ít khi thao thao bất tuyệt về những chuyện diễn ra trong ngày, nếu như hôm đó không vui thì anh ta sẽ mượn cảnh tả tình, ví dụ như là "Ngày hôm nay thời tiết không tốt", mà nếu mà vui thì chắc chắn trong nhật ký sẽ có một câu "Ngày hôm nay ăn cơm thật ngon".

Cho nên với cuốn nhật ký như thể nhặt được bên trong nhà trẻ này, trong lòng tôi không khỏi có hàng vạn con ngựa nhảy chồm chồm khi đọc được câu: Thật ra tên nhiều lông đó rất tốt.

Không kịp phòng bị đã được phát thẻ người tốt khiến tôi không khỏi đánh mắt nhìn xem ngày đó là ngày nào, tôi nhìn chăm chú vào dòng chữ ghi ngày 15 tháng 3, ừa, là ngày của người tiêu dùng, tôi dù thế nào cũng chẳng phải đồ ngốc đến độ đi đòi quyền hành gì với tổng giám đốc Trương lắm tiền ha? Tôi sờ sờ cái cằm mơ hồ đã đầy râu, ngày 15 tháng 3 là ngày sinh nhật của Trương Trạng thì phải, tôi cau mày hồi tưởng, chỉ có thể nói là năm đó tổng giám đốc Trương trải qua một ngày sinh nhật được xem là rất thảm.

Cái ngày mà cả một người ngoài cuộc như tôi cũng phải nảy lòng trắc ẩn.

Tôi thật ra cũng không biết đó là ngày sinh nhật của Trương Trạng, tôi vốn định đi ra quán Internet tổ đội suốt cả đêm cơ, mà xét thấy lần trước khi Trương Trạng đến tìm mà không thấy tôi đã sững sờ mấy ngày không thèm để ý đến tôi để giáo huấn, cho nên tuy nói rằng ngày đó không phải là ngày Trương trạng đến bán pháo theo lệ, nhưng Trương Trạng nhu cầu bất định ngộ nhỡ không tìm thấy tôi là lại trưng ra cái mặt lạnh, vì để ngừa tổng giám đốc Trương vương bá khí phát dục tôi đành phải mở điện thoại ra định vị xem Trương Trạng đang ở đâu, nhà Trương Trạng và chỗ tôi ở là hai hướng khác nhau, vì thế nên nếu anh ta đã mò đến rồi thì tốt nhất là tôi đừng tốn công qua đó.

Tôi mở GPS ra thì phát hiện vị trí của Trương Trạng có chút kỳ quái, đã có lần tôi ôm lòng hiếu kỳ đối với Trương Trạng nên đã mở GPS liên tục một tháng trời để theo dõi hành trình của anh ta, kết luận được rằng cả ngày Trương Trạng chỉ có hai điểm lộ tuyến đó là công ty và nhà, mà có đi xã giao đi chăng nữa thì cũng đúng 10 giờ là về đến nhà, tuy rằng lúc nào cũng bận rộn đến độ gà bay chó sủa, duy chỉ có mấy ngày là anh ta có điểm lộ tuyến thứ ba đó chính là tới chỗ tôi để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, không chơi gái không cá cược không chơi ma túy, quả thực là một người có tiền lòng dạ trong vắt như một dòng nước a, lạc thú duy nhất của cả đời hình như chỉ có mỗi kiếm tiền.

Mà hiện tại kẻ cổ thanh ấy đang tọa lạc trên quảng trường giữa hồ Thanh Nam, quảng trường giữa hồ Thành Nam không phải là nơi mà các lão thái thái quần cư nhảy điệu nhảy quảng trường đâu mà là một trung tâm giải trí mới xây xong gần một năm nay, chính là cái nơi để ăn ăn ăn mua mua mua, mà bởi vì nằm gần cái hồ to tổ bố nhất cái thành phố X này nên nơi đó trở thành địa điểm hẹn hò ăn khách nhất của năm nay. 

Lúc đó tôi bĩu môi, quảng trường giữa hồ cách chỗ tôi không xa, tôi đã từng rủ tổng giám đốc Trương đi đến đó ăn khắp quảng trường với tôi vô số lần, anh ta lại miễn cưỡng muốn cùng tôi đi ăn mì ăn liền, lần nào đánh xong pháo cũng mặt không chút thay đổi ngồi trước mặt tôi húp mì ăn liền, quả thực.

Hừ, không biết dẫn theo tiểu yêu tinh nào mà lại cho đi ăn ngon thế.

Tôi đang muốn lấy giấy ghi lại vị trí định vị thì tình thế là sinh biến, cái cục tròn tròn đại diện cho tổng giám đốc Trương đã biến mất.

Tình huống này có chút đặc thù, Trương Trạng khi ra ngoài sẽ mang theo vệ sĩ, xác suất bị trộm mất điện thoại không lớn, xác suất điện thoại đột nhiên tắt nguồn cũng rất mong manh, ngoại trừ việc gì cần cho công tác ra thì Trương Trạng rất ít khi nâng móng vuốt lên nghịch điện thoại, cho nên phần trăm pin điện thoại anh ta quanh năm ngày tháng đều ở trên mức 80%, tôi vẫn thấy cái danh lão già tương đối hợp với anh ta.

Nói thật, tôi có chút lo lắng. Đoạn thời gian đó Trương trạng bận đến độ lên thiên, nghe nói là phải chuẩn bị một hạng mục vô cùng lớn để đối mặt với người cùng ngành. Người này a, bị tiền tài dẫn dắt là rất dễ bí quá hóa liều, tôi chủ yếu là lo Trương Trạng làm ăn kinh quá bị người khác ôm hận, lỡ gặp phải kẻ nào không muốn sống, thân thể nhỏ bé của tổng giám đốc Trương làm sao chịu nổi.

Tôi hít sâu một hơi, định vị chính xác vị trí của Trương Trạng rồi lái xe đuổi tới.

Theo như hệ thống phim truyền hình bày sẵn, tôi lòng như lửa đốt chạy tới nơi là sẽ nhìn thấy Trương Trạng thâm tình ôm hôn một tên pháo hôi, sau đó tôi lệ rơi đầy mặt thương tâm rời đi, để lại một màn khổ tình máu chó tung bay khắp màn ảnh.

Nhưng mà, xe của tôi càng đi càng thấy vắng vẻ, khi đó là tháng ba lạnh giá đầy sương mù, cả đường tôi đi cơ hồ không gặp được ai, tôi gọi điện hỏi thư ký của Trương Trạng mới biết Trương Trạng đã an vị trong xe của một người bạn từ ba giờ, cũng không nói là đi nơi nào.

Tôi cúp điện thoại xong thì cảm thấy trời đất mát lạnh thế này không phải là tổng giám đốc Trương quả thực khiến cho Vương thị phá sản nên bị người bắt đến một gian phòng tra tấn rồi đó chứ.

Sự thật chứng minh, là tôi nghĩ nhiều rồi. Cổ tôi xoay một cái đã thấy tổng giám đốc Trương đang ngồi một thân một mình ở ven đường ngước cổ 45 độ hít sương.

Sau khi tôi đi xuống thì trực tiếp bị cái khí chất hoàng tử nhỏ u buồn của anh ta chọc cười, tiện thể còn có hơi tức giận, lúc giận lẫy ngay cả điện thoại cũng không chịu bắt máy, ai không biết còn tưởng anh đi chết rồi đấy chứ.

Đến gần rồi tôi mới phát hiện hai mắt anh ta nhắm nghiền, hơn nữa cả người thoạt nhìn ướt sũng, nom y như một cây cải thảo ướp muối.

Không lẽ bị bắt cóc xong nhảy xuống hồ nước chạy thoát, sau đó do thể lực không chống đỡ nổi nên ngồi ven đường khóc thút thít à.

Tôi vội vàng cởi áo lông ra bọc Trương Trạng lại, sau đó làm bộ bình tĩnh hỏi anh ta xem có phải có người đuổi giết anh ta hay không.

Anh ta nhìn thấy tôi đầu tiên thì không thể tin được trợn tròn mắt, sau khi sửng sốt xong thì rúc vào trong lồng ngực của tôi, hai tay lạnh phát điên thế mà dám luồn vào bên trong quần áo tôi sờ sờ thân thể nóng rực, tôi đột nhiên nghe thấy anh ta run cầm cập nỉ non: "Tô Diêm....Tôi lạnh..."

Nói thật, lúc đó anh ta dùng cái giọng yếu ớt mang theo sự oan ức gọi tôi khiến tôi thiếu điều cứng luôn.

Tôi hít sâu một hơi, ôm Trương Trạng vào trong xe, bật nhiệt độ điều hòa tăng lên rồi bắt đầu tận sức lột sạch Trương Trạng, sau khi lột sạch thì tôi ôm lấy anh ta điên cuồng ve vuốt hệt như đang tắm rửa, Trương Trạng đoán chừng thật sự bị đông cứng rất lâu rồi nên dù cho nhiệt độ bên trong đã rất cao, cả người bị tôi sờ đến đỏ ửng mà anh ta vẫn không ngừng phát run, răng trên răng dưới đánh vào nhau khanh khách, tôi nhìn mà còn thấy lạnh thay.

Tôi sờ một hồi lâu, nhiệt độ của Trương Trạng mới hồi phục bình thường, tôi một tấc lại một tấc sờ lên cơ thể anh ta, còn đặc biệt quan tâm hỏi xem anh ta có chỗ nào thấy đau hay không có cảm giác không.

Trương Trạng lắc đầu một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Anh có muốn làm không?"

Tôi bị anh ta làm cho nghẹn ứ, kém chút nữa thì nổ tung tại chỗ: "Bị bắt cóc còn muốn chơi xe chấn, sao em lại giống lão ngựa giống thế này!"

Trương Trạng gảy gảy thân dưới đã hơi độn lên của tôi, nhìn tôi sâu kín.

Nha, làm vậy mất mặt lắm nha.

Tôi dùng áo khoác bao kín Trương Trạng, lúng túng nói: "Đây là phản ứng rất dỗi bình thường do anh thấy em thỏa thân."

Trương Trạng gật gật đầu, cằm cọ vào hõm cổ tôi. Tôi nghe anh ta nhẹ nhàng nói: "Tôi không bị bắt cóc, tôi không cẩn thận rơi xuống nước."

Nghi vấn tầng tầng, tôi muốn hỏi anh ta cớ sao đang yên ấm lại đến hồ giữa công viên, vì sao lại rơi xuống hồ, anh ta không biết bơi cũng có thể bò lên mà, còn có, anh ta thoạt nhìn vừa lo sợ lại vừa yếu đuối lắm.

Nhưng tôi không hỏi, quan hệ của chúng tôi không đến mức ấy. Mà với một tên thích bát quái như tôi thì quyết định đúng đắn nhất là sau đó dùng đại bọc đường dỗ anh ta nói thật. Lúc chúng tôi về đến nhà đã gần sáu giờ, Trương Trạng vào buồng tắm rửa ráy còn tôi thì ngồi trong nhà bếp nhìn chằm chằm một miếng bánh ga tô nho nhỏ ngẩn người. Ngày hôm nay vốn định sau khi từ quán Internet về thì mua lương thực dự trữ cho cả tháng, vạn vạn không nghĩ tới, tổng giám đốc Trương nhà tôi lại rớt xuống hồ...

Tuy rằng rất đói nhưng tôi vẫn quyết định dâng miếng bánh ga tô matcha ngọt ngào bé nhỏ này cho tổng giám đốc Trương đang đau khổ, tôi cao thượng phải chờ ít nhất là một canh giờ nữa mới có thể được ăn đồ ăn ngoài mang đến.

Tôi đi vào phòng ngủ, đúng lúc Trương Trạng đang tròng áo ngủ lên người, tôi đưa bánh ngọt cho anh ta nói trước tiên phải lót bụng đã.

Anh ta chậm rãi ăn một miếng rồi hỏi sao tôi lại biết hôm nay là sinh nhật anh ta.

Ừ, thật ra tất cả đều là trùng hợp.

Tôi chần chờ không biết có nên thú nhận rằng tôi không biết ngày sinh nhật của anh ta hay không, bởi vì nếu anh ta mà nổi hứng đòi quà sinh nhật thì đúng là lúng túng quá.

"Ồ", Trương Trạng ăn một miếng, sau đó "Bụp" một tiếng miếng bánh matcha xinh đẹp đáng yêu của tôi bị ném vào thùng rác.

Tổng giám đốc Trương lãnh diễm cao quý: "Ăn không ngon, đi nấu cho tôi bát mì ăn liền, nhớ cho thịt bò hầm vào."

Ha ha, em cứ như vậy rồi sẽ có ngày bị tôi đâm chết giãy trên giường đó tổng giám đốc Trương.

Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn chìm đắm trong nụ cười nói cho anh ta biết mới nãy anh ta mới vứt đi khẩu phần lương thực duy nhất còn sót lại trong cái nhà này rồi.

Sau đó tôi bóp mông anh ta ái muội hỏi xem anh ta có muốn ăn tạm thứ gì khác hay không.

Có thể do tôi lưu manh thành tính, Trương Trạng tát bép cái tay đang ve vuốt của tôi xuống, lăn vào trong chăn cuộn thành một cục, buồn buồn nói: "Tôi muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi."

Cách ba mét mà tôi vẫn cảm nhận được tổng giám đốc Trương wuli đang không vui.

Theo lẽ thường mà nói, nếu bạn gái tâm tình không tốt mà anh lại đi ra ngoài, chẳng nói chẳng rằng quay đầu đi luôn thì tuyệt đối chính là một lựa chọn sai lầm. Nhưng vấn đề là ở chỗ, Trương Trạng không chỉ không phải bạn trai tôi mà mối quan hệ giữa chúng tôi chính là mối quan hệ vụ lợi thuần khiết.

Tôi dùng dằng đứng đó trong phút chốc, cuối cùng quyết định chấp nhận, lễ phép hỏi anh ta xem có muốn tâm sự với tôi không.

Tôi chờ 5 phút, đến khi tôi định xoay người chuẩn bị chuồn thì lại nghe thấy giọng Trương Trạng vang lên từ trong chăn: "Anh nói xem, nếu một phụ nữ có thai rơi xuống nước thì liệu cô ta có sẩy thai không?"

Lượng thông tin của câu này quá lớn, lúc đó tôi ngây ngẩn cả người, nếu không phải tôi biết rõ cấu tạo thân thể của Trương Trạng, nhìn cái bộ dạng thương tâm của anh ta lúc này khéo lại tưởng anh ta sẩy thai không chừng....

Lúc đó tôi không đáp lại, chỉ là ôm lấy Trương Trạng, mãi cho đến khi thức ăn bên ngoài mang đến.

Rất lâu sau đó, ta mới từ moi được từ thư ký của Trương Trạng ít bát quái để chắp vá thành câu chuyện xảy đến với Trương Trạng ngày ấy. Nghe đâu Trương Trạng đó giờ chưa từng cảm thụ hình thức thi cử của Trung quốc, toàn bộ quá trình học hành của anh ta đều diễn ra ở nhà, sau khi đủ 18 tuổi thì sang Anh quốc làm học vị, do làm con trai độc nhất trong nhà nên anh ta vừa tốt nghiệp đã kế nghiệp cha, hồ bằng cẩu hữu rất nhiều nhưng bạn tâm giao chỉ có một thằng tên là Lôi Thư Nhàn, tôi đã gặp mặt rồi, lớn lên cũng khá đẹp trai, nhưng từ trong ra ngoài đều tỏa ra bầu không khí thẳng nam không thể cong nổi. Phỏng chừng Trương Trạng khổ sở thầm mến hắn rất lâu, thế nhưng trong lúc hai người du học bên Anh, Lôi Thư Nhàn đã tìm thấy thiên nữ định mệnh của hắn, vợ hắn tôi cũng gặp rồi, tóc vàng mắt xanh, ngực to mông mẩy, nói được ít tiếng Trung nghe rất khôi hài. Vấn đề là vậy, bọn họ có biết chuyện Trương Trạng khổ sở thầm mến Lôi Thư Nhàn hay không? Tôi cảm thấy họ chắc chắn không biết, thứ nhất, lúc bọn họ nhìn thấy tôi mà vẫn cho rằng Trương Trạng thẳng như thể điện tử kích quang, thứ hai, lý trí của Trương Trạng tự chủ tự cường, lúc anh ta đối mặt với Lôi Thư Nhàn đều nghiêm mặt đối xử theo hình thức bạn bè tuyệt không bao giờ quá giới hạn. Nếu không phải hồi đầu khi tôi đánh pháo nghe thấy Trương Trạng gọi tên Lôi Thư Nhàn thì tôi tuyệt đối cũng không thấy được Trương Trạng có tí gì là thích anh ta.

Được rồi, trở về chủ đề chính, ngày đó không phải là sinh nhật Trương Trạng sao, vợ chồng nhà họ Lôi dẫn anh ta ra ngoài chơi, thuận miệng nói cho Trương Trạng biết là bọn họ muốn cho ra đời một tiểu thiên sứ, muốn nhận Trương Trạng là cha nuôi, Trương Trạng ngoại trừ ép bản thân mình tỏ ra vui sướng ra thì chẳng có lựa chọn nào, sau đó anh ta mất hồn mất vía dựa vào lan can, "Bộp" một cái lộn người rơi luôn xuống hồ, Trương Trạng không biết bơi còn Lôi Thư Nhàn đương nhiên cũng chẳng biết! Đành phải để phụ nữ mang thai xông pha chiến đấu vớt Trương Trạng lên. Sau đó, Lôi Thư Nhàn vội vàng mang vợ đi bệnh viện kiểm tra. Còn tại sao Trương Trạng lại tự nguyện đứng đó, đoán chừng là do anh ta cảm thấy bản thân rất dư thừa. Lúc đó Trương Trạng đại khái cảm thấy vừa chua xót vừa hổ thẹn, nếu không phải tôi may mắn gặp được anh ta thì phỏng chừng giờ anh ta đã làm cậu bé bán diêm luôn rồi, ngẫm lại thì lúc đó đúng thật là tôi tự dát thanh quang cho mình.

Từ ngày đó về sau tôi cảm thấy địa vị của mình trong lòng tổng giám đốc Trương bay vọt lên, đương nhiên không phải là thái độ của anh ta đối với tôi thay đổi, anh ta vẫn lạnh như băng xa cách với tôi thôi, cái tôi gọi là địa vị nâng lên trong lòng Trương Trạng chính là chúng tôi từ mấy ngày đánh pháo một lần dần dần biến thành ở chung, bất quá chúng tôi vẫn làm việc và nghỉ ngơi chuyện trò với nhau rất ít, trước và sau khi sống chung, trạng thái cuộc sống của tôi cũng không thay đổi nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.