Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Chương 10: Tình hữu nghị của nam nhân là từ đánh nhau mà ra (1)



[Ra ngoài lăn lộn luôn luôn phải trở về, dám xuyên việt thì phải có lá gan đối mặt với ác ý đến từ toàn bộ thế giới.

Thế nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà.

Xuyên việt đại thần xin hãy thương xót tặng con một bàn tay vàng, ngài thấy có được không?

—- trích từ “Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên”]

Biết rõ trước mặt là hiểm nguy vẫn muốn động thân tiến lên trong một số trường hợp có thể được xưng là anh hùng, nhưng ở đa số các trường hợp còn lại sẽ được gọi là thằng ngu. Sở Ca tự nhận mình không phải là thằng ngu nhưng cậu vẫn đứng tại chỗ nhìn thẳng tên mắt tam giác kia.

Không vì lý do nào khác, đơn giản chỉ là cậu vừa xoay người thì phát hiện đằng sau lưng mình cũng có ba tên đang tiến đến. Tấn công hai phía, rõ ràng là không định để cậu có cơ hội chạy trốn mà.

Sở Ca yên lặng ngồi xuống, thả mèo trắng trong lòng xuống dưới đất và nói với nó: “Con trai à, ba con có chút việc, con tự đi về tìm chú Chung, biết không?”

Cậu vừa nói vừa gãi gãi cằm mèo trắng. Cậu biết con trai mình hiểu được ba nó đang nói gì.

Quả nhiên khi cậu nói xong, mèo trắng meo meo với cậu vài tiếng rồi lách mình chạy đi.

Tên mắt tam giác nhíu mày nhìn hành động của Sở Ca. Một tên côn đồ trong đám đằng sau lưng gã nói: “Đại ca, không cần để ý đến con mèo kia sao?”

Tên mắt tam giác liếc tên đệ kia một cái, vẫn dùng ngữ điệu âm dương quái khí đó nói: “Mày không nghe thấy Sở thiếu gia gọi nó là con trai à, chúng ta có việc cần bàn bạc với ba nó, giữ con trai lại làm gì?”

Lời này có vẻ là nói cho tên đệ sau gã nghe, nhưng có chút đầu óc liền hiểu được gã đang cười nhạo Sở Ca. Bất quá Sở Ca cũng không cảm thấy chuyện này hệ trọng lắm. Cậu kéo kéo chiếc cà vạt trên áo sơ mi của đồng phục học sinh, nhìn thẳng tên mắt tam giác kia. “Các anh em lấy tư thế này đến đây, không phải chỉ là để tìm tôi nói chuyện phiếm cả ngày chứ?”

Tên mắt tam giác lúc này mới chuyển tầm nhìn quay trở lại trên người Sở Ca, dùng một loại ánh mắt làm Sở Ca cảm thấy vô cùng khó chịu quan sát đi quan sát lại cậu nhiều lần, rồi mới nói: “Sở thiếu gia, mấy ngày không gặp ngài thế mà ngài càng ngày càng thêm lợi hại rồi. Tìm một con vợ bỏ qua chủng tộc không nói, ngay cả con trai cũng có rồi.” Gã giễu cợt một câu, nhìn Sở Ca hoàn toàn không định đáp trả lại gã liền nói tiếp. “Hôm nay mấy anh đến tìm mày kỳ thực cũng không có chuyện đặc biệt. Chỉ là Sở thiếu gia, sẽ không phải là lúc đầu bị đánh rồi lựa chọn quên luôn vài chuyện chứ?”

Người kia vừa nói vừa đưa tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái chà xát vào nhau làm Sở Ca muốn không hiểu được bọn họ đến tìm mình vì gì cũng khó – đây là đến đòi tiền.

Nếu như có thể dùng của đi thay người, Sở Ca nghĩ trong tình huống một người đối mặt với một đám này, cậu rất cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra. Thế nhưng cậu sờ sờ túi quần. Nghìn không nên vạn chớ đừng, sau khi cậu xuyên việt vẫn kéo dài thói quen của kẻ nghèo như trước – mỗi ngày đến trường ngoại trừ mang tiền cơm thì cậu cũng chỉ mang thêm 10 đồng thôi. Má nó làm sao cậu có thể nghĩ tới trong cái thế giới tổng tài rải rác khắp thiên hạ này, loại học sinh nghèo như cậu sẽ bị cướp chứ! Tên Sở Ca nguyên bản kia có thể quen biết loại bạn bè này thì quả không hổ danh tay chuyên nghiệp đi mò đường chết!

Sở Ca ôm tâm trạng thử một lần, lấy 10 đồng trong túi ra đưa cho tên mắt tam giác: “Tôi chỉ có ít tiền như vậy.”

Kết quả chứng minh thật ra cậu không nên thử.

Khi tên mắt tam giác thấy rõ màu tờ tiền Sở Ca cầm trong tay, gã lập tức cuồng bạo. Gã hung hăng vung một cái tát về phía Sở Ca, nhưng do Sở Ca nhanh chóng ngồi sụp xuống nên đã tát vào khoảng không.

Tên mắt tam giác nghiến răng, ngũ quan có chút nhỏ hẹp giờ lại càng gần sát nhau. Gã nói: “Sở thiếu gia, mày coi bọn anh là ăn xin hả?”

Sở Ca vẫn còn ôm đầu ngồi xổm dưới đất. Vừa rồi may mà cậu cơ trí phản ứng nhanh, chỉ nghe tiếng gió vút qua trên đầu thôi đều dọa cậu suýt tè ra quần rồi đó. Sở Ca chợt phát hiện ra, tên Sở Ca trước kia có phải bị đám côn đồ này đánh chết không.

Nghe tên mắt tam giác kia đang nói chuyện với mình, Sở Ca nghĩ thầm rằng loại cướp tiền trẻ vị thành niên như các người còn không bằng ăn xin, người ta ăn xin chí ít trước khi đi còn khách khí nói một câu cảm ơn! Nhưng mà tất nhiên những lời này không thể nói ra được. Cậu chậm rãi đứng dậy, lui về phía sau hai bước để an toàn không bị một kích K.O chết mới dừng lại nói: “Trong túi tôi chỉ có ít tiền như vậy, nếu các người không lấy thì tôi cũng không có cách nào biến ra nhiều hơn được.”

Mấy tên côn đồ khác nghe cậu nói như thế không hẹn mà cùng nhìn về phía tên mắt tam giác kia, trong ánh mắt đều mang theo nghi vấn. Bây giờ nên làm gì?

Tên mắt tam giác nhíu mày: “Những lời này của Sở thiếu gia là thế nào vậy. Không có tiền cũng được, lấy viên ngọc mày đeo trên cổ xuống cho chúng tao là xong.”

Nghe gã nói vậy, Sở Ca biến sắc. Cậu đưa tay nắm chặt khối ngọc thạch trên cổ, lông mày nhíu chặt nhưng không nói gì.

Viên ngọc trên cổ từ khi cậu xuyên việt đến giờ đều không tháo xuống. Là một khối hồng ngọc ấm áp, viên ngọc tròn dẹp lớn hơn trứng gà một chút, trên đó không có hoa văn gì phiền phức mà chỉ khắc một chữ “Sở” đầy mạnh mẽ.

Chú Chung nói, ngọc này là chứng minh gia chủ được đời đời tương truyền. Tuy nói Sở Ca không chút quan tâm đến thân phận gia chủ Sở gia này, nhưng cậu biết, một người duy nhất đối xử với cậu như người thân trong nhà ở thế giới này là chú Chung rất coi trọng việc này.

Có đôi khi Sở Ca cảm giác là mình như A Đấu, còn chú Chung chính là Khổng Minh tiên sinh.

Chú Chung coi trọng Sở gia. Nên khối ngọc gia truyền của Sở gia này cậu nhất định sẽ không tùy tiện giao cho người khác. Huống hồ cho dù không có chú Chung, cậu cảm thấy mình cũng không phải là kẻ tùy tiện giao một viên ngọc liếc nhìn là biết bảo vật vô giá này cho một đám đầu đất này.

Sở Ca lặng lẽ quan sát hoàn cảnh chung quanh. Đột nhiên cậu nhìn thẳng tên mắt tam giác và nở nụ cười, giễu cợt nói. “Bọn mày là cái thá gì mà cũng dám xin đồ của thiếu gia đây?”

Những lời này thực sự là cao thủ trong kéo thù hận mà, cậu cảm thấy mình thực OT.

Vừa dứt lời, tên mắt tam giác đứng đối diện đã vung một quyền về phía cậu. Một quyền lần này là từ trên xuống dưới hoàn toàn ngăn chặn trường hợp Sở Ca ngồi xuống tránh được cú đấm này.

Chỉ tiếc tên mắt tam giác trăm triệu không nghĩ tới, Sở Ca cư nhiên có thể không biết xấu hổ nằm vật xuống lăn lộn tại chỗ!

Kỳ thực Sở Ca cũng không muốn vậy đâu, kế hoạch ban đầu của cậu là mình có thể nhào lộn một vòng để tránh được một kích rồi nhân tiện K.O tên đứng đằng sau cậu. Nếu trách thì phải trách điểm thuần thục của kỹ năng quá thấp, còn chưa đạt được tiêu chuẩn để dùng. Kỹ năng xoay người khí phách đã biến thành lăn lộn thấp kém rồi.

Cũng may tố chất tâm lý của Sở Ca quá tốt, cậu một chút cũng không cảm giác được hành động vừa rồi của mình mất mặt đến mức nào. Nhanh chóng bò từ dưới đất lên, cậu liền nhào về phía một tên thấp nhất trong ba tên đứng sau cậu, thậm chí còn thấp hơn cậu nửa cái đầu để dùng gã làm cửa đột phá.

Ý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn nhẫn.

Sở Ca trơ mắt nhìn người nọ vung quyền chạm vào nắm đấm cậu tung ra. Cậu nghe được tay mình phát ra một tiếng “Rắc”.

Mẹ nó, đau quá QAQ.

Sở Ca bi phẫn. Chuyện này nhất định là do cậu chọn sai đối thủ rồi, đối phương cường đại quá mức, tuyệt đối không phải cậu chiến đấu ngu!

Mắt nhìn đối phương nhanh chóng tung ra quyền thứ hai đã đến gần trước mặt, Sở Ca bi ai nhắm mắt lại buông xuôi không phản kháng. Cậu tự an ủi mình trong lòng. Không sao, trên mặt có sẹo là tượng trưng cho đàn ông chân chính…cái lông ấy! Này là biểu tượng của việc tàn phá nhan sắc hiểu không!

Sở Ca: QAQ cầu trời giáng thất thải tường vân xuống nhận gã kia đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.