Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Chương 8: Hiên viên huynh, huynh cầm nhầm kịch bản rồi (2)



[Hiên Viên Ngạo Thiên và Sở Giao quả thật là một đôi do trời đất tạo nên.

Ngay cả tính tự luyến cho rằng người khác theo dõi mình đều giống nhau như đúc! Hơn nữa nghi ngờ cũng là cùng một người!

Tôi tuyệt vọng với thế giới này rồi.

Xuyên việt đại thần, cầu ngài ban thưởng hào quang phù hộ con dân đáng thương của ngài đi ∑(っ °Д °;)っ.

—– trích từ “Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên”]

(tự luyến: hay chúng ta gọi dân dã là ATSM – ảo tưởng sức mạnh)

Hiên Viên Ngạo Thiên và Sở Ca trầm mặc nhìn nhau. Ánh mắt của người trước rất căm phẫn, người sau thì có vẻ như bình tĩnh nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đượcánh mắt cậu nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên đã đờ đẫn cả rồi.

Sở Ca không rõ căn bệnh đa nghi bất ngờ phát tác của Ngạo Thiên huynh là do chuyện gì gây nên, cuối cùng cũng chỉ cho ra được một kết luận, có thể là Ngạo Thiên huynh đã dự định cầm kịch bản lên và thúc ngựa phi như bay trên con đường ngu ngốc đó một đi không trở lại. Vì thế cậu cảm thấy chắc chắn mình phải bày tỏ sự thân thiết và đồng tình với đồng bạn Hiên Viên Hàn. Có một ông anh trai nắm chắc kịch bản não tàn vậy thật quá bi thương không gượng dậy nổi a.

Vốn có dự định ôm thái độ đứng ngoài bàn luận, Sở Ca đột nhiên cảm thấy có chút bất thường, vì trong đầu óc của tên pháo hôi nhỏ nhoi thuộc lòng tình tiết truyện này đã thành lập được một đẳng thức, từng biến lần lượt hiện lên: Ngạo Thiên huynh xem kịch bản = nữ chính được sủng ái = thất thải tường vân = Sở Ca bị K.O!

Bị suy luận của chính mình dọa đến mức Sở Ca muốn quỳ lạy cái thế giới tràn ngập ác ý này. Xuyên việt đại thần, ngài thực sự không thể phù hộ con dân khả ái của ngài được sao?

Tốt xấu gì thì trước khi xuyên qua cũng xem nhiều điện ảnh với tiểu thuyết như vậy, vào thời khắc hiện tại, sau khi thông qua vô số lần chịu đựng ác ý đến từ thế giới này Sở Ca cuối cùng đã lĩnh ngộ thấm thía được ý nghĩa sâu xa để nhân vật phản diện pháo hôi có thể sinh tồn tiếp.

Muốn tránh tình tiết truyện thì mi quá non rồi! Tình tiết truyện cho đến giờ không phải mi muốn tránh là có thể tránh được đâu.

Nghĩa bóng của việc tiếp tục sinh tồn của nhân vật phản diện chính là trắng án!

Nghĩ thông suốt điểm này, Sở Ca chợt đưa tay túm lấy Hiên Viên Ngạo Thiên… à tay áo anh ta. Cậu cũng muốn cầm lấy tay của Ngạo Thiên huynh nhưng hai tay Ngạo Thiên huynh vòng trước ngực rồi, không dễ để cậu cầm được đâu QAQ, đương nhiên loại chi tiết không ảnh hưởng đến toàn diện này căn bản không cần để tâm đến!

Giọng điệu Sở Ca thâm tình bi ai, vẻ mặt đau khổ, bộ dạng kia có thể so sánh với Đậu Nga khi bước lên đài tử hình. Cậu nói: “Hiên Viên đại ca, thật sự em không theo dõi hai người đâu, anh tin em đi! Em thực sự không thích cái cô gái tên Sở Giao kia đâu, một chút cũng không! Thật đấy!

Đối phó với tổng tài satan thế này, phương pháp nâng cao độ hảo cảm một mũi tên trúng đích chính là phải nói rõ không có chút hứng thú gì với nữ chính. Sở Ca yên lặng cộng 1 điểm cho sự cơ trí của mình.

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Anh thực sự không muốn thừa nhận vừa rồi mình bị hành động bất ngờ của Sở Ca hù dọa suýt thốt lên thành tiếng một chút nào! Không hổ là giếng băng sâu! Đang đối diện mà cậu ta đột ngột hành động thế làm anh còn tưởng rằng cậu ta định ám sát chứ! Còn về ả nữ nhân ghê tởm kia, tôi ước gì cậu thích cô ta đấy, hai người nhanh kết duyên trọn đời đi để cho cô ả cách xa tôi một chút có được không?

(Từ “giếng băng sâu” là đồng âm với “bệnh thần kinh”)

Tổng tài đại nhân thắng ở chỗ có được một khuôn mặt băng sơn. Cho dù trong nội tâm có gào thét mắng mỏ Sở Ca đến điên cuồng nhưng đứng trước cậu thì anh cũng chỉ nhíu mày mặt không đổi sắc, vẫn duy trì biểu cảm cao ngạo lạnh lùng như đế vương.

Nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên cũng ý thức được mình quả thật có chút đa nghi quá mức. Một giếng băng sâu như thế này không giống như được trang bị trí thông minh về theo dõi và âm mưu nhỉ? Đương nhiên, coi như là vậy thì tuyệt đối cũng không thể tha cho tên giếng băng sâu năm lần bảy lượt chống đối anh, làm anh cảm giác mình như một kẻ mù chữ thế này được.

Vì thế Hiên Viên Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn bàn tay tái nhợt đang túm lấy áo mình, nói: “Buông ra.”

Ánh mắt như muốn đâm thủng đối phương làm tên cuồng soi mói kia thu tay lại trong nháy mắt. Cậu tuyệt đối sẽ không nói cho tổng tài đại nhân là cậu thấy được thất thải tường vân trong ánh mắt anh ta!

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy cậu thức thời liền nói tiếp: “Tốt nhất là cậu với cô ta không có quan hệ gì, bằng không… Hừ.” Nếu như nữ nhân kia tiến đến gần mình làm mấy chuyện ghê tởm vậy đều có liên quan đến Sở Ca thì Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không ngại làm cho Sở Ca hiểu rõ một chút, cho dù là bạn thân với em trai anh thì cũng không thể làm anh tức giận như vậy.

Sở Ca chờ anh ta đi xa rồi mới giật giật y phục của đồng bạn đứng bên vờ làm bối cảnh rất lâu. “Cậu có phát hiện ra câu nói kia của anh cậu rất nội hàm không?” Tuy rằng cậu càng muốn hỏi rằng có phát hiện ra anh ta hầm hừ rất ngạo kiều không, nhưng nhìn bộ dáng kia của Hiên Viên Hàn thì Sở Ca quyết định cái mương khoái trá như vậy một mình cậu biết là được rồi.

Hiên Viên Hàn dùng ánh mắt như thấy Thượng Đế để nhìn Sở Ca, lại dùng giọng điệu càng thêm sùng bái nói: “Sở Ca, cậu là người đầu tiên đối điện với anh tôi còn dám phân tâm, khi anh ấy đi xong còn dự định nói xấu sau lưng nữa.”

Sở Ca nhún nhún vai, sùng bái thì anh đây tiếp nhận được nhưng còn cái chức danh người đầu tiên thì vạn vạn không thể, đó là đặc quyền của nữ chính. Cậu nghĩa khí sửa đúng cho Hiên Viên Hàn: “Tôi tuyệt đối không phải người đầu tiên, chỉ do có người trước tôi nhưng cậu không phát hiện ra thôi.”

Hiên Viên Hàn gật gật đầu.

“Ừ, không nên đổi chủ đề.” Sở Ca nhìn đồng bạn mình như vậy làm cậu cảm thấy vui mừng sâu sắc, thế là tiếp tục đề tài vừa rồi. “Cậu có phát hiện anh cậu lúc nãy nói chuyện lộ ra khí chất vô cùng bá đạo không?”

Hiên Viên Hàn vẫn gật đầu, ánh mắt hơi mê man làm bại lộ ra nội tâm khó hiểu của mình.

Sở Ca nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên đang đứng ở giữa đại sảnh nói chuyện với một đám người cả trai lẫn gái, vẻ mặt như thần côn bảo: “Đó đều do anh cậu nhất kiến chung tình rồi.”

Bắt mình tốt nhất không nên có quan hệ gì với nữ nhân kia, hoàn toàn có thể lý giải là “Đó là nữ nhân của ta, cậu dám chạm vào ta chặt tay” a! Sở Ca cảm giác sau khi xuyên việt thì IQ của mình càng ngày càng cao, thậm chí còn mở ra một cảnh giới mới.

Hiên Viên Hàn lẳng lặng dịch mông của mình sang bên. Cậu nghĩ nếu đồng bọn cố ý đi tìm đường chết thì cậu muốn ngăn cũng không được, chỉ cầu đại ca nhìn thấy cậu đã cách khá xa rồi thì đừng giận chó đánh mèo đến mình thôi.

Bỏ đi nhạc đệm Hiên Viên Ngạo Thiên này, tổng thể mà nói thì sinh nhật Hiên Viên Hàn trôi qua rất viên mãn. Làm một đứa trẻ vị thành niên ngoan ngoãn, vào tầm 10h Sở Ca tạm biệt bạn mình tỏ vẻ mình phải về nhà đi ngủ rồi.

Chờ cậu nằm trên giường nhà mình, nhắm mắt và theo thói quen hồi tưởng lại những việc xảy ra trong cả ngày hôm nay, cậu vẫn cảm thấy cho dù xuất hiện một chút hiểu lầm thì cậu cũng đã thành công giúp mình trắng án.

Vào lúc Sở Ca cùng Chu công đang tương thân tương ái, Hiên Viên Ngạo Thiên cầm một tờ giấy trên tay và cười lạnh.

Con trai độc nhất của Sở gia? Hừ, một tên côn đồ ăn chơi trác táng bố mẹ đều mất còn bị thuộc hạ chiếm lấy quyền lực, sao có thể vô hại như mặt ngoài cậu ta bày ra được? Tiếp cận em trai mình là có mục đích gì? Độ cong khóe miệng của Hiên Viên Ngạo Thiên càng lúc càng lớn, nếu như cậu muốn diễn bộ dạng não tàn đó thì tôi cũng không ngại đóng kịch với cậu. Nhưng Tiểu Hàn thật sự coi cậu ta là bạn bè, nếu như cậu ta dám phản bội Tiểu Hàn… chính mình sẽ làm cho cậu ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Hiên Viên – thiên – vị – em – trai tiện tay ném tờ giấy vào thùng rác. Trên tờ giấy đó có ảnh chụp của một thiếu niên tóc tai nhuộm đủ mọi màu sắc, chính là bộ dạng Sở Ca vừa mới xuyên việt đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.