Mùa đông năm nay mãi tháng 12 mới bắt đầu lạnh, vài
trận mưa đông ào ào đổ xuống khiến lòng người càng buồn nao nao. Cái rét ngấm
vào da thịt, buốt thấu tim gan.
Hòa với khí trời âm u, lạnh giá, tâm trạng của Gia Ưu
cũng u ám như đêm đông. Từ sau khi Đàm Áo quay về Hồng Kông điều trị đến giờ,
cuộc sống của cô từ một thân ba chốn nay về một thân
hai chốn. Cô cứ quanh quẩn từ Tạp chí đến nhà mình, nhà mình đến tạp chí. Hàng
ngày, trừ lúc đi làm còn lại cô luôn nhốt mình trong phòng, bật máy tính, nghe
nhạc. Nhiều khi cô không làm gì, cứ bật máy lên nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tiểu Đóa vô cùng lo lắng trước tình trạng này của Gia
Ưu. Đóa kéo Gia Ưu đi xem bộ phim bi kịch và rồi đến lúc hết phim người khóc
rưng rức lại là Đóa, chứ Ưu không nhỏ một giọt
nước mắt.
Tiểu Đóa nói, nước mắt là bước đầu tiên để điều trị
tâm lý cho bản thân, còn Gia Ưu bây giờ là đang tự hủy
hoại mình.
Gia Ưu thấy mình chẳng cần
phải điều trị gì hết. Chỉ có điều cô
không khóc nổi thôi. Nếu nói cô bị bệnh thì đó
cũngchỉ là bệnh khô da, thiếu nước,
uống quá nhiều coca nóng. Cứđến mùa đông da cô lại khô
đến lạ, bôi bao nhiêu kem dưỡngda cũng
không ăn thua. Ngày nào cũng phải uống coca nóng.Cứ phải
rót cốc 500ml một lúc, uống hết cốc này sang cốc khác. Không uống cũng phải để
sẵn một cốc ở bên cạnh, nếu không không tập trung làm việc được, cơ thể sẽ run
suốt.
Nói chuyện này với bác sĩ Lã bị đòi trả thêm tiền
khám.
“Cô bây giờ còn bị nặng hơn trước rồi đấy”, bác sĩ
nói: “Giá ấy còn rẻ chán!”.
Cô tức đến độ muốn hất toẹt cốc trà vào mặt anh ta:
“Lang băm!, anh không tìm ra vấn đề của tôi lại còn đòi thêm tiền đúng là không
biết xấu hổ!”.
“Ừ thì tôi đã chỉ đường dẫn
lối cho cô còn gì. Có điều cô không chịu cố gắng đấy thôi”.
Gia Ưu không thèm đếm xỉa đến anh ta, cầm cốc trà lên
uống một hơi cạn sạch.
“Phung phí của giời quá!”, bác sĩ Lã lại lên tiếng.
“Lần sau anh cho cốc to hơn được
không? Bằng hạt mít thế này uống chẳng bõ!”. Gia Ưu nói xong tiện tay cầm một
cái bánh nướng lên ăn.
“Tôi xin cô, trà để uống thưởng thức từ từ từng ngụm.
Đàn gẩy tai trâu, trâu làm sao hiểu được hả?”. Bác sĩ Lã lên án cô, “không hiểu
cô làm vợ người ta như thế nào nhỉ?. Với người giỏi giang như chồng cô, tôi
thấy anh ấy sẽ có cách sống, nhìn nhận giống tôi”.
Ánh mắt cô tối sẫm lại, cười nói: “Thế nên mới ly
dị!”.
Bác sĩ Lã nhìn cô chằm chằm: “Cô hối hận không?”.
Gia Ưu rút một tờ giấy ăn ra lau mặt, thờ ơ nói: “Bánh
nướng này ăn không ngon bằng đợt trước. Bị nướng quá
tay hay sao ấy?”.
Biết rõ cô đang cố
tình tránh xa chủ đề ấy, bác sĩ Lã vẫn cười híp mắt
nói: “Nếu hối hận thì theo đuổi người ta đi. Đàn bà luôn bị so sánh
với kẻ tiểu nhân. Nên kệ đi, yêu thì cứ nói
ra”.
Gia Ưu trừng mắt nhìn bác sĩ, cầm túi xách đứng lên đi
thẳng.
Về đến nhà như thường lệ cô bật máy tính lên, lát sau
đã thấy báo có bạn lên mạng. Cô mở MNS ra, nick của Đàm Áo sáng choang. Cô gửi
một hình mặt cười cho anh.
Chờ mãi không thấy trả lời.
Cô đứng dậy đi úp mì ăn. Mấy bữa trước cô lên mạng mua
hẳn mấy thùng mì về ăn dần, vừa đơn giản lại gọn nhẹ.
Lúc quay lại cô thấy nick của Đàm Áo đã tối. Cô chẳng
thấy buồn, với điều khiển bật ti vi, nhưng không xem hình chỉ nghe tiếng.
Bỗng nhiên cô nhận được một mẩu tin hỏi hiệu thuốc gần
đường Hoa Nam nhất ở đâu? Cô
cứ ngỡ là Đàm Áo nên ngơ ngác không hiểu. Nhưng khi nhìn rõ là tin nhắn từ nick
Thiếu Hàng, suýt bị sặc mì, ho rũ rượi, nước mắt chảy giàn giụa. Ngập ngừng trả
lời: “Không rõ, anh muốn gì?’.
“Mua thuốc”.
Trong lòng cô trào dâng nỗi băn khoăn, chần chừ vài
giây cô hỏi: “Chị là ai?”.
“Cô không quen đâu”.
Gia Ưu càng khẳng định suy nghĩ trong đầu mình là
đúng: “Tại sao chị lại sử dụng MSN của anh ấy?”.
“Bật máy tính lên tự động đăng nhập đấy chứ”.
Trực giác mách bảo cô, người đang sử dụng máy tính ấy
là phụ nữ. Cô nhìn đồng hồ ở góc máy tính, hơn mười giờ, lòng dạ cô rối bời, mãi
mới trấn tĩnh được.
“Tôi đi mua thuốc đây.
Không nói chuyện với cô nữa”. Người ấy lại gửi cho cô một mẩu tin.
Cô đáp: “Ừ”.
Tối ấy cô mất ngủ cả đêm mải mê trăn trở giữa tình và
lý. Đầu cô cứ vẩn vơ hình ảnh của người đàn ông cao to mặc áo sơ mi trắng, có
đôi mắt to tròn và sâu thẳm như con gái.
Đầu giờ sáng
hôm sau tạp chí có cuộc họp. Lâu rồi,
ôngNiên toàn chỉ đạo từ xa, hiếm
khi hỏi đến tình hình chuẩn bị của tạp chí.
Lần này hình như có việc gì quan trọng nên triệu tập họp rất gấp,
yêu cầu toàn thể nhân viên phải có mặt.
Gia Ưu đành phải trang điểm đậm
đi làm, mà cô chưa làm thế bao giờ. Không có loại phấn nào cứu nổi hốc mắt thâm
quầng và làn da khô ráp của cô.
Tiểu Đóa pha bình cà phê đen. Gia Ưu uống cốc cà phê
đen đầy mới ngăn nổi cơn buồn ngủ không kéo đến. Cô cầm máy tính xách tay sang
phòng họp. Vẫn chưa tới giờ, mấy
nhân viên tới sớm đang chụm đầu tán gẫu.
Gia Ưu và Tiểu Đóa ngồi cạnh nhau. Tiểu Đóa nói khẽ:
“Tối qua tớ làm sushi, tiện thể mang cho cậu một hộp, cất trong tủ lạnh phòng
cậu. Tối mang về cho vào lò vi sóng hâm lại ăn nhé. Đừng ăn mì úp
nữa”.
“Đóa à, cậu đảm đang
thật dấy. Ai tu mấy kiếp mới lấy được cậu!”.
“Đừng có nịnh tớ. Không phải vì cậu ăn nhiều mì tôm
quá mặt sắp thành sợi mì tôm thì tớ cũng
mặc kệ”.
Gia Ưu cười cười, lấy điện thoại ra soi: “Cũng còn ổn
mà”.
“Hôm qua chị Hảo lại ngủ muộn à?”. Cậu Ngô ngồi đối
diện hỏi.
“Không chỉ thế đâu, chắc chắn là thức thâu đêm rồi”.
Tiểu Đóa lườm cô một cái.
Gia Ưu khống kìm nổi lòng mình nói luôn: “Chỉ có cậu
hiểu tớ nhất!”.
“Chị Hảo à, chị phải giữ gìn sức
khỏe chứ. Cứ thức mãi như vậy sao được”. Cậu Ngô vừa nói dứt lời, mọi người
xung quanh mỗi người chêm vào một câu.
“Đúng rồi đấy, chị Hảo đừng ỷ mình xinh đẹp trẻ trung
nhá, trẻ không chăm sóc tốt sau này hối hận đấy”.
“Chứ còn gì nữa!. À này, hôm nay nghe nói bên tòa nhà
Trung Thiên có người đột tử đấy”.
Mí mắt Gia Ưu giật
giật liên hồi, ngước về phía người nói hỏi: “Là nam
hay nữ?”
“Nam trẻ lắm, nghe nói là cũng giữ chức vụ gì đó. Là
người giỏi giang, mẫn cán, đột tử ngay trong cuộc họp buổi sáng. Khổ thân
thật”.
“Chuyện xảy ra lúc nào thế?”.
“Vừa xong. Em xem tin ở trên
blog”.
Gia Ưu mím chặt môi không nói, trong lòng thấy có điều gì bất ổn.
Tiểu Đóa hiểu được tâm tư của cô nên khẽ vỗ vai: “Không
phải đâu, không phải đâu, cậu đừng nghĩ vớ vẩn”.
Cuộc họp truyền hình bắt đầu, ông Niên xuất hiện trên
màn hình chào hỏi mọi người. Cô đành phải kiềm chế nỗi bất an đang dấy lên
trong lòng để chào hỏi ông.
Cô lén mở blog ra đọc tin ấy. Tin nói là một người đàn
ông ở trên tầng 26 tòa nhà Trung Thiên đã đột tử ngay trong cuộc họp vì mệt mỏi
do thức cả đêm trước để làm thêm.
Cô nhìn thấy tầng thứ 26, tay run lẩy bẩy, điện thoại
rơi bịch xuống sàn nhà. Mặt cô trắng bệch, hoảng hốt kéo ghế ra rồi đứng bật
dậy lao ra ngoài cửa mà chẳng thèm nhặt điện
thoại.
Tầng 26... tầng 26... công ty
của Thiếu Hàng ở tầng 26!.
Đến tòa nhà Trung Thiên cô thấy dưới sảnh có rất nhiều
phóng viên tập trung, trong đó cũng có người
quen ở Đài truyền hình. Cửa thang máy chật cứng người, khó khăn lắm cô mới len
được vào. Tim cô đập thình thịch,
thời gian thang máy đi lên khiến cô càng nghẹt thở gấp bội.
Thang máy kêu “reng” một cái bảo hiệu cửa mở ra. Cô
gần như dính vào khe cửa để thoát ra ngoài, không ai ra ngoài nhanh như cô.
Khi thấy phóng viên tủa đến công ty xây dựng ở phía
bên trong cùng của tầng 26, lòng cô mới thôi thấp thỏm, chân mới đặt được xuống
đất.
Chuẩn bị về, cô nhìn thấy Thiếu Hàng mặc bộ đồ comple
lịch sự. Phản ứng đầu tiên của cô là lẩn nhanh vào sau bức tường chắn. Anh
không đi một mình, vịn tay anh là một cô gái xa lạ. Chắc chắn Gia Ưu chưa gặp
cô gái này bao giờ.
Cô gái ấy có thân hình của một người mẫu, rất trẻ và
đẹp. Cô ấy thoa môi son màu đỏ tươi, dưới hàng lông mi cong
vút đen rợp là đôi mắt rất quyến rũ. Cô mặc chiếc váy của Chanel, chân đi đôi
giày cao gót không dưới 8cm.
Nhìn hai người cười cười nói nói đi vào trong thang
máy, cô gái còn thân mật đến độ chỉnh cho anh cổ áo, mặt Gia Ưu bỗng
u ám hẳn di.
Trên đường về cô nhận
được điện thoại của ông Niên. Sực nhớ ra thái độ thất lễ của mình trong cuộc
họp, cô xấu hổ đến độ mặt nóng ran lên như phát sốt, luôn mồm xin lỗi ông.
Ông Niên cười cười bỏ qua và mời cô làm bạn nhảy, cùng
ông tham dự buổi dạ tiệc từ thiện tối nay.
Từ khi làm việc tại tạp chí cô liên tục phải tham gia
các hoạt động tiệc tùng thế này nên cũng quen rồi. Chỉ có điều làm bạn nhảy của
ông Niên thì đây là lần đầu tiên.
Thôi thì sếp đã mở lời nên cô cũng đồng ý. Chiều hết
giờ làm việc cô về nhà thay quần áo, trang điểm kỹ càng.
Xe của ông Niên đã sẵn sàng đợi cô ở dưới tầng.
Lái xe chạy ra mở cửa xe cho cô, cô cảm ơn và tự tin
bước vào trong xe.
Ông Niên quan sát cô rồi nói: “Hôm nay em đẹp lắm!”.
“Cảm ơn sếp!”
Ông Niên cười cười rồi không nói gì thêm nữa.
Không biết có phải là ảo giác không mà tối nay Gia Ưu
cảm thấy ông Niên nhìn mình với ánh mắt rất lạ.
Khách dự tiệc rất đông, đi bên cạnh ông Niên nên luôn
mồm phải chào hỏi với mọi người. Đáng ra cô nhập vai rất tốt, tươi cười, khoan
thai, nhưng rồi tất cả loạn hết lên khi cô thấy một người.
Gia Ưu không thể ngờ rằng mình sẽ chạm mặt Thiếu Hàng
ở chốn này. Bạn nhảy của anh chính là cô người mẫu xinh đẹp sáng nay. Họ xuất
hiện với dáng vẻ của những cặp tình nhân. Cô gái chốc chốc lại ghé tai anh thầm
thì, còn anh luôn nghiêng đầu lắng nghe chăm chú.
Có thể ánh mắt của cô thẳng quá nên hình như Thiếu
Hàng cảm nhận được. Anh quay về phía Gia Ưu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Mặt anh không biểu lộ bất cứ tình cảm gì, quay đầu đi như không có chuyện gì
xảy ra.
Ông Niên vỗ vỗ vào bàn tay lạnh giá của Gia Ưu, cười
nói: “Chúng ta qua chào họ nhé?”.
Cô cười gượng gạo: “Vâng ạ”.
Đợi hai người tới gần, cô gái xinh đẹp nở nụ cười rạng
rỡ. Quan Thiếu Hàng đang mãi nói chuyện với người bên cạnh, cô khẽ chạm vào
người anh.
Thiếu Hàng quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt
Gia Ưu. Từ sâu trong đáy mắt anh có gì đó nổi sóng, nhưng rồi nguội lạnh rất
nhanh.
“Lại gặp nhau rồi”. Thiếu Hàng nói.
Gia Ưu không xác định nổi anh đang nói với mình hay
ông Niên. Nên chỉ nở nụ cười gượng gạo, không nói gì cả.
“Chào chị”. Cô gái xinh đẹp vui vẻ chìa tay về phía
cô: “Em xin tự giới thiệu, em tên là Chân Mạn Ninh.
Chị Hảo này, em rất thích các bài viết của chị, chị không giống những phóng
viên khác”.
Gia Ưu giơ tay bắt: “Chào Ninh, em quá khen chị rồi”.
Ông Niên bị lạnh nhạt sang một bên nhưng chẳng lấy làm
phiền lòng, ông cười nói: “Mạn Ninh
à, mấy hôm nay đi theo Thiếu Hàng học được những gì rồi?”.
Gia Ưu hỏi: “Hai người quen nhau ạ?”.
Ông Niên giải thích: “Mạn Ninh là em họ
tôi, học thiết kế ởMỹ, cùng nghề với
Thiếu Hàng”.
Gia Ưu có phần ngạc nhiên, cứ
ngỡ Mạn Ninh là người hay diễn viên gì đó, ai
ngờ không chỉ là một chân dài...
“Kể ra thì em và chị tối qua cũng nói chuyện với nhau
rồicòn gì”.
Ninh nói xong thì cả hai người đàn ông có mặt đều tỏ
vẻ khó hiểu.
Gia Ưu đã hiểu ra: “Hóa ra
tối qua là em, sau đấy có muađược thuốc không?”.
“Mua được chứ. Em đã chặn một chiếc tắc xi lại leo lên
ai ngờ xe qua khúc cua là tới”.
“Chuyện gì thế?”. Quan Thiếu Hàng nhìn Mạn Ninh hỏi
xem ra anh không biết chuyện.
“Tối qua anh không mang theo thuốc đau đầu còn gì? Em
đi mua nhưng không quen đường, vì thế em lên mạng hỏi chị Hảo”.
“Tiếc là chẳng giúp được gì em”. Gia Ưu vội nói.
Chủ đề này không đúng lúc tẹo nào, cô không đoán được
suy nghĩ của Chân Mạn Ninh. Ông Niên nhìn cô nở nụ cười như bỡn cợt, cô thấy
lúng túng quá chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất.
Rất may Thiếu Hàng nhanh chóng bỏ qua câu chuyện này,
anh nhìn ông Niên nói: “Anh Niên à, chúng ta tranh thủ trao đổi về dự án Phi
Nguyên được không?”.
“Được chứ”.
Hai người sánh bước đi ra ngoài, ánh mắt của Gia Ưu
như dán chặt vào người Thiếu Hàng chẳng khác gì keo con voi. Chân Mạn Ninh tò
mò hỏi: “Chị Hảo à, chị và anh họ em đang yêu nhau à?”.
Gia Ưu sững người: “Ôi không phải, em đừng hiểu nhầm”.
“Lạ nhỉ, anh họ em hiếm khi đưa bạn
gái đi cùng. Biết là anh ấy rất nhiều bạn gái, nhưng toàn là chồng hờ vợ tạm
thôi. Hôm nay lại đi cùng chị đến đây, điều đó cho thấy chị khác hẳn mọi
người”.
Gia Ưu cụt hứng nói: “Chị không quan tâm đến đời sống
riêng của sếp. Giữa chị và anh họ em chỉ đơn
thuần là quan hệ giữa sếp và nhân viên.
Ninh à, chị mệt rồi muốn về trước. Nhờ em chuyển lời
nói với anh Niên nhé”.
“Vâng. Hy vọng có dịp gặp lại chị”. Vẻ mặt và
ánh mắt của cô như một, nếu không phải lời nói thật thì cô ấy diễn quá giỏi.
Trước khi đi Gia
Ưu buột miệng hỏi: “Em cũng ở đường Hoa Nam à?”.
Mạn Ninh gật đầu: “Vâng, em mới chuyển đến mấy bữa
trước”.
Ánh mắt cô ủ ê, dù trang điểm đẹp đẽ cũng
không làm nó tươi sáng.
Ra khỏi bữa tiệc, cô vẫy một chiếc taxi. Vừa bước lên
xe cô thấy ngột ngạt bởi cái mùi quyện lẫn giữa mùi nước hoa và mùi xăng. Người
cô nôn nao cả lên. Cô gắng sức chịu đựng được hơn hai mươi phút thì lái xe bỗng
phanh gấp. Thế là bao nhiêu axit trong dạ dày trào ngược hết lên thanh quản. Cô
đòi dừng lại, vội vàng mở cửa xe lao ra ngoài, chạy vào vệ đường nôn thốc nôn
tháo.
Lái xe tìm chỗ đỗ xe sát vỉa hè xong, chạy đến hỏi han
cô.
Gia Ưu mệt mỏi, rút giấy ra lau mồm, rồi móc ví lấy
tiền trả cho lái xe. Lái xe định tìm tiền trả lại, Gia Ưu mệt đến độ không muốn
nói gì nữa, xua tay ra hiệu bảo lái xe đi đi.
Cô mặc chiếc váy liền quây màu đen, bên ngoài chỉ
khoác một chiếc áo mỏng bằng polyeste. Lúc này mới ngấm lạnh, người run bần
bật, không còn chút hơi sức nào để đi. Nhưng cô không muốn vẫy xe, cứ nghĩ đến
cái mùi lúc nãy cô lại rùng mình.
Cô quyết định đi bộ.
Đi chưa được bao xa, một người đàn ông mặc áo da màu
đen đi ngược chiều, liếc nhìn cô chằm chằm. Thấy cô trông có vẻ hoảng hốt, bước đi loạng
choạng, hắn liền giơ tay giật phắt chiếc túi xách màu đen của cô. Vì không
muốn khoác lên vai nên cô buộc sợi xích vào tay mình. Chính vì thế nên hắn
chững lại nhưng rồi vẫn quyết giật bằng được.
Trong nháy mắt, Gia Ưu trấn
tĩnh lại được, bám chặt lấy cánh tay của hắn và hét toáng lên: “Cướp...
cướp...!”.
Hắn văng tay, xô cô ra rồi co chân chạy một mạch.
Gia Ưu bị xô ngã xuống đất. Cô đi giày cao gót, không
nói không rằng tháo phăng giày ra, chân trần đuổi theo hắn.
Gã đàn ông thấy cô theo sát không rời, đột ngột đổi
hướng chạy băng qua phố về phía cầu vượt.
Con đường vắng lặng, còn trên cầu vắng tanh không bóng
người. Hắn ta đang chạy bỗng dừng phắt lại, quay người nhìn cô với ánh mắt thù
hằn.
Hắn buông mấy câu chửi tục tĩu, cười gằn: “Con này
không muốn sống rồi. Ông mày hôm nay sẽ dạy
cho mày một bài học!”. Hắn rút từ trong người ra một con dao găm sáng quắc chỉ
chỉ vào cô.
Cơn giá lạnh thổi ào tới làm cô run run.
“Lấy hết tiền trong túi, những thứ khác trả lại cho
tôi”. Gia Ưu nhượng bộ.
Hắn cười nghe rợn cả người: “Đừng nằm mơ, cút đi tao
còn tha cho. Nếu không ông mày...”.
Gia Ưu tức bầm gan tím ruột, cô nắm chặt nắm đấm, nhổ
bãi nước bọt về phía hắn: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Giờ bà sẽ đưa
mày đến công an phường nghỉ ngơi”.
Hắn tức điên người, xông lại tóm tay cô. Hai người túm
lấy nhau, trong lúc xô xát cô bị dao găm của hắn cứa vào tay. Cô thấy mu bàn
tay tê tê, nóng hôi hổi chứ không cảm thấy đau. Hắn ta thấy rõ ràng cô đang
chảy máu, ấy thế vẫn cứ lao vào như con thiêu thân, thầm nghĩ thôi quả này gặp
phải Chí Phèo rồi nên vội vã giũ ra. Hắn nắm chặt cái tay bị thương của cô.
Lúc này cô mới cảm thấy đau đến tận xương tủy, toàn
thân toát hết mồ hôi, cơ thể nhũn ra. Hắn nhân cơ hội ấy đạp mạnh vào bụng cô,
cô đau quá kêu thất thanh.
Hắn đang mừng rỡ vì được thoát thân, bỗng một bóng đen
ào đến. Hắn
chưa kịp hoàn hồn thì tay đã bị trói giật ra đằng sau. Hắn gào lên rồi lớn
tiếng chửi đổng.
Người ấy lạnh lùng đạp hắn ngã lăn trên đất. Hắn ngã
sấp, trán đập cộp xuống nền xi măng, chảy cả máu mũi. Biết gặp phải tay chẳng
vừa nên hắn van xin tha mạng. Người ấy lại giơ chân đạp mạnh một cái, hắn suýt
lăn huỵch xuống dưới cầu như một quả bóng.
Gia Ưu ngồi yên trên đất, sững sờ nhìn hình dáng mình
ngày đêm thương nhớ, mắt nóng hôi hổi, nước mắt tuôn trào.
Cô đến công an phường làm thủ tục. Anh công an ngạc
nhiên khi gặp lại cô: “Sao lại là cô?”.
Gia Ưu cười gượng, đừng nói là anh công an nghĩ không
ra, ngay bản thân cô cũng thấy quá lạ lùng. Trong vòng một tháng cô đến công an
phường và bệnh viện mấy lần liền. Còn nhiều hơn cả tổng số lần cô đi trong 26
năm qua.
Anh công an không yên tâm, khe khẽ dặn cô: “Có thời
gian cô nên đi chùa thắp hương”.
Gia Ưu chợt nghĩ, nếu anh công an này biết mình đi
thắp hương xong mất ngay chồng, không hiểu anh ấy còn khuyên như vậy nữa không.
Ra khỏi công an phường, Gia Ưu vừa đi vừa lấy các thứ
trong túi ra xem, lần chần không chịu đi nhanh. Thiếu Hàng đi đằng trước không
có ý đợi cô, anh lạnh lùng, dứt khoát bước vào trong xe.
Cô đã tìm được một thứ ở trong túi ấy, nắm chặt nó
trong lòng bàn tay. Lúc nãy vì nó mà cô mới
quên mình vật lộn với kẻ lưu manh Giờ nghĩ lại cũng thấy may là hắn ta chưa manhđộng,
nếu không bị đâm một nhát giờ này liệu cô còn sống được không?.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt nghiêng nghiêng lạnh
lùng của anh, cô ngập ngừng mãi rồi mới bước lên xe. Xe không bật điều hòa nóng
nên cô rùng mình vì lạnh. Thiếu Hàng cảm nhận được
điều ấy liền điều chỉnh kính lên. Cô vội ngăn anh: “Cứ mở đi ạ,
em không lạnh”.
Anh biết thừa cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của
cô nên cởi áo khoác đưa cho cô mặc.
“Em không cần. Anh cứ mặc vào đi kẻo lạnh”. Cô từ
chối.
Anh lạnh lùng cất tiếng: “Mặc vào đi”.
Cô đờ người ra rồi lặng lẽ khoác áo lên người.
Thiếu Hàng lái xe đưa cô về khu biệt thự Ấn tượng ban
mai. Suốt đường đi không khí rất ngột ngạt, hai người như đang cố tình ngầm thi
gan nhau, chẳng ai chịu lên tiếng trước.
Xe dừng ở dưới lầu, hai người vẫn chưa nói với nhau
câu nào. Bầu không khí khó xử khiến cho cơ thể họ như đông cứng lại.
Không biết khoảng bao nhiêu lâu trôi qua thì chuông
điện thoại của anh reo vang. Anh liếc mắt nhìn điện thoại. Trong lúc anh đang
định bấm nút nghe thì cô bặm môi lại rồi vội vàng nói: “Anh cứ nghe điện thoại
đi. Em đi lên đây...”.
Đúng lúc cô mở cửa xe ra thì một sức mạnh nào đó đã
kéo cô giật trở lại, điện thoại rơi xuống dưới ghế vẫn đang đổ chuông. Anh
chẳng buồn để ý đến những điều đó, nâng khuôn mặt cô lên và hôn ghì lấy. Đôi
môi lạnh cóng, nhưng hơi thở nóng hôi hổi và gấp gáp cho thấy sự bình tĩnh, ung
dung của anh trước đó chỉ là giả
tạo.
Với sức mạnh ấy thì sự chống đối yếu ớt của cô chẳng
có tác dụng gì. Nước mắt cô trào ra, mọi ấm ức trong lòng khiến cô thở không ra
hơi. Mọi dồn nén lâu nay đứt phựt như sợi dây đàn ở trong
lòng cô.
Môi cô đang bị anh ngấu nghiến, nhưng vẫn nghe thấy
tiếng khóc từ trong cổ họng của cô.
Bỗng nhiên Thiếu Hàng đẩy cô ra, ánh mắt nhìn cô sâu
thẳm đầy đau khổ, rồi gào lên như núi lửa tuôn trào: “Tại sao lần nào em cũng
không biết đúng sai là gì, không biết tiến lùi là sao?”.
Gia Ưu sững người lại, mắt rưng rưng lệ và cứ thế ngồi
thút tha thút thít.
“Trì Gia Ưu, anh
chịu đủ lắm rồi. Tại sao em chẳng chịu suy nghĩ gì cả cứ
làm những việc không đâu vào đâu thế?. Túi mất rồi thì cho mất chứ
làm sao? Có gì to tát để bất chấp cả tính mạng mình như thế?. Em để ý cả việc
lũ chó mèo sống chết ra sao, rồi cả Đàm Áo sống hay chết em cũng muốn nhúng tay
vào...”. Anh ngừng lại, mãi sau mới thốt lên đau đớn: “Trì Gia Ưu, đến
bao giờ em mới chịu quan tâm đến sự sống và cái chết của anh hả?”.
Cô lao ra khỏi xe với khuôn mặt còn đẫm
nước mắt chưa kịp lau khô.
Phần nhọn của chiếc nhẫn bạch kim làm tay cô nhói
đau. Nỗi đau ấy dường như đi từ lòng bàn tay cô lan tỏa
đến tận trái tim.
Cô ở trong phòng đọc sách đến quá nửa đêm, đôi mắt
sưng mọng trông thật đáng thương.
Chả trách anh ấy đã quên đi con
người của Trì Gia Ưu. Thực ra cô đã
thay đổi, trước đây cô có bao giờ khóc nhiều như vậy đâu. Hóa ra tình yêu thực
sự có sức mạnh làm con người ta thay đổi.
Lên giường, vẫn như mọi hôm, cô với hộp nhạc gỗ để ở
đầu giường đưa lên tai lắng nghe giọng hát nhẹ nhàng, du dương.
Cô buộc lại tóc rồi đứng dậy đi vào trong bếp hâm cốc
coca nóng. Gió ở bên
ngoài thổi xào xào, cành cây ngân hạnhở bên ngoài
cửa sổ chao nghiêng theo gió.
Cầm cốc ra cạnh cửa sổ đứng nhìn cảnh vậy tĩnh lặng ở
bên ngoài, tâm trạng cô rầu rĩ.
Bỗng ánh mắt cô dừng lại...
Xe của Thiếu Hàng vẫn đỗ ở đấy!
Cô thụt lùi vài bước và chạy đi tìm điện thoại bấm số gọi
cho Thiếu Hàng: “Anh vẫn chưa đi à?”.
Giọng anh chán nản vang lên: “Anh đi hay không liên
quan gì đến em?”.
Gia Ưu run cầm cập, vội cầm
lấy chiếc nhẫn để ở dưới gối:“Không đi thì anh lên đây đi. Đi thì thôi khỏi
phải lên”.
Điện thoại bỗng vang lên tiếng
tút tút của máy bận. Anh đãgác máy.
Cô chạy ra nhìn xuống dưới, anh đã khởi động xe. Cô
bực mình ném luôn chiếc nhẫn vào trong gầm giường. Nhưng chưađầy chục phút sau
cô lại lổm ngổm bò xuống dưới tìm.
Đúng lúc bước vào nhà, nhìn thấy bàn tay bị đau của cô
thò vào gầm giường mò mẫm cái gì đó, Thiếu Hàng chau mày hỏi: “Em
đang làm gì thế?”.
Cô giật bắn mình, nhìn anh tức giận nói: “Không phải
anh lái xe đi về rồi sao?. Đi vào cũng không hề đánh tiếng một câu?”.
Thiếu Hàng lườm cô: “Anh lái xe vào bãi đỗ xe. Em bị
điếc lại còn trách anh à?”.
Gia Ưu tức giận ngồi dậy: “Biết em bị điếc sao không
lên tiếng? Nửa đêm nửa hôm vào nhà người ta lại còn bày đặt lý lẽ?”.
“Cô bạn à, hình như ngôi nhà này cũng có phần của anh
đấy”, Thiếu Hàng bĩu môi châm chọc: “Nửa đêm nửa hôm về nhà mình lại phải trống
dong cờ mở à?”.
“Chúng ta ly dị rồi cơ mà?!” Cô nói khẽ.
Thiếu Hàng giận dữ: “Sao em cứ phải nhắc nhở anh
chuyện ấy nhỉ?”.
Gia Ưu im lặng, mãi sau mới “ừm” một tiếng.
Không khí gượng ép đến vài
phút rồi cả hai cùng phá lên cười. Lớn cả rồi đâu còn
bé bỏng gì nữa mà lại có những hànhđộng ấu trĩ đến vậy.
“Đứng dậy đi”. Anh vội bước đến kéo cô dậy.
Gia Ưu thuận đà ngả luôn vào người anh, buồn bực nói:
“Anh khai thật đi, khuya thế này chưa về
có phải là đợi em gọi lên đây không hả?”.
“Ừ, phải. Sao đến giờ em mới phát hiện ra anh hả?”.
QuanThiếu Hàng nói với giọng buồn buồn. Tối nay anh sợ phát khiếp cứ nghĩ đến
việc mình đến muộn một bước thôi có lẽ cô đã bị
hắn đâm cho một nhát rồi. Anh không dám nghĩ thêm gì nữa. Đúng là đời anh chưa
bao giờ lại gặp ai ngang bướng,
hiếu thắng đến thế. Nếu được, anh muốn cột chặt
cô vào bên mình, không cho rời nửa bước.
Tối hôm ấy anh ngủ lại chỗ cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy cô thấy mình mẩy đau nhừ khắp
nơi. Nghĩ đến những việc xảy ra trong
đêm qua cô liền chui tụt đầu vào
trong chăn.
Bốn bề xung quanh im lặng như tờ, cô quờ tay sang bên
trái, trống không...
Gần đến cuối năm Gia Ưu lại càng bận.
Suốt ngày suốt đêm cô vùi đầu vào công việc. Cô nhận
ra công việc có tác dụng giải sầu chẳng kém gì rượu. Thậm chí còn tốt hơn ấy,
uống rượu say sáng ngày hôm sau tỉnh dậy bị đau đầu, còn công việc thì không.
Tình hình sức khỏe của Đàm Áo cũng có chuyển biến tốt,
chỉ có điều anh ít nói
hơn xưa nhiều. Mấy lần Gia Ưu gọi điện cho anh, anh toàn gác máy sớm hoặc không
chịu nghe.
Mẹ Đàm Áo suốt ngày giục giã cô xin nghỉ việc để qua
Hông Kông kết hôn với Đàm Áo. Cô chỉ có mỗi cách trì hoãn chứ chẳng còn cách
nào hay hơn nữa.
Hôm nay họp xong như thường lệ cô quay về văn
phòng của mình. Thấy có một phong thư để
trên bàn, nhưng không lưu ý lắm vì nghĩ là thư quảng cáo. Hết giờ làm việc dọn
dẹp mặt bàn định vứt vào thùng rác thì thấy có
vẻ cứng cứng liền mở ra xem.
Đó là một tấm
thiệp mời. Cô chăm chú đọc nội dung, hóa ra chủ quán bar “Happy Lucky” định cư
đi nước ngoài nên sẽ đóng cửa quán. Trước khi đi sẽ tổ chức tiệc chia tay với
khách hàng thân thiết.
Gia Ưu thấy lạ, mọi người
toàn tổ chức tiệc khai trương chứ ai lại tổ chức tiệc đóng cửa. Lại còn gửi cả
giấy mời nữa. Từ sau khi lấy Thiếu Hàng, cô ít khi đặt chân đến những nơi đại
loại như là quán bar, sao họ lại
nghĩ ra cô nhỉ?.
Nhìn mãi, cô chợt thấy tên quán có vẻ quen quen, hình
như gặp đâu đó rồi thì phải. Trong giây lát cô chưa thể nhớ ra được về nhà đang
nấu mì cô mới sực nhớ ra.
Trì Gia Hảo đã nhắc đến tên quán bar Happy Lucky trong
nhật ký của mình. Đấy chính là nơi Gia Hảo và Thiếu Hàng đã vượt quá giới hạn
cho phép.
Cô hiểu rồi, họ gửi giấy mời chắc hẳn có gì đó liên
quan đến năm năm trước.
Cô quyết định ngày mai sẽ tham gia.
Có lẽ là đang chuẩn bị cho buổi tiệc đóng cửa nên đẩy
cửa vào, Gia Ưu thấy các nhân viên đang bận rộn làm việc. Cô đi đến trước quầy
bar chào nhân viên đang thu dọn quầy rượu. Cậu nhân viên quay đầu lại vui mừng
và ngạc nhiên chào chị: “Chào chị, chị đến rồi đấy ạ!”.
Gia Ưu không nghĩ cậu ta nhận ra mình nhanh đến thế,
có lẽ là nhầm người. Cô không bóc trần sự việc, cười cười nói: “Chị nhận được
thư mời của các em, tiệc đóng cửa, một ý tưởng sáng tạo. Là sếp các em nghĩ ra
à?”.
“Vâng. Bar của chúng em mở cửa được năm năm rồi, nhiều
khách quen lắm, một tuần ghé qua vài lần ý. Nói chung là có tình cảm với nhau”.
Cậu ấy nói với giọng xúc động.
Gia Ưu chỉ cười không nói gì, bỗng nhiên cô bị hút hồn
bởi một tấm ảnh dán trên tường. Cô lại gần nhìn, cậu nhân viên đứng đằng sau
giải thích: “Đều là ảnh của khách ruột đấy chị ạ”.
“Họ tự dán lên à?”.
“Một phần thôi, cao hứng thì họ dán,
còn lại là bọn em chọn ra rồi dán lên. Có nhiều khách
nổi tiếng đến chỗ em lắm”.
Gia Ưu mỉm cười không nói
theo nữa.
“À phải rồi, em nhớ trên này có dán ảnh hai anh chị đấy”.
Nụ cười trên môi cô vụt tắt, mặt nghiêm lại quay đầu
nhìn cậu ta.
Cậu nhân viên ngỡ cô không tin nên chạy đến chỉ cho
xem: “Mấy tấm này được chụp nhân dịp quán bar khai trương cách đây năm năm.
Đáng lẽ là cất hết rồi, nhưng vì chuẩn bị đóng cửa nên mấy hôm rồi mới chọn ra
dán ạ”.
Quả nhiên, Gia Ưu đã nhìn thấy tấm hình “mình” chụp
với Thiếu Hàng. Nhìn thoáng qua thôi nhưng cô thấy sửng sốt quá, người căng
lên, lúc sau run lập cập.
Cậu nhân viên thấy cô có điều gì không ổn, lo lắng
hỏi: “Chị có sao không?”.
Gia Ưu chầm chậm với tay bóc tấm hình đó xuống. Thời
gian ghi trên tấm ảnh là đêm trước khi Gia Hảo bị tai nạn xe hơi được mấy hôm.
Đứng bên cạnh Thiếu Hàng chính là Gia
Hảo. Gia Hảo để mái tóc ngắn được đánh rối tung lên, trang điểm rất đậm, mặc
chiếc áo hai dây bó sát người màu đen và váy bò siêu ngắn. Đôi chân dài càng
dài hơn bởi đôi bốt cao cổ. Mười ngón tay sơn màu đen sì.
“Đây không phải là tôi....” Gia Ưu lẩm bẩm.
“Chính là chị mà. Hôm ấy sếp em còn ra mời chị nhảy
cùng và cho nhau số điện thoại nữa. Sau này chị làm ở Đài Truyền hình trở thành
người nổi tiếng, làm sao bọn em nhầm người được?”. Cậu nhân viên lên tiếng phân
bua.
Gia Ưu bật cười, nụ cười không toát lên được sự vui
vẻ, mà chỉ thấy đau buốt đến tận cõi lòng.
“Hôm ấy bọn em còn quay video mà, chị xem nhé”. Cậu
nhân viên thấy là lạ trước thái độ của cô.
“Cô” trong video hoạt bát xinh
xắn, bám chặt lấy Thiếu Hàng nhảy mê say. Lạ là, không
chỉ thay đổi cách ăn mặc trang điểm mà cả tính cách, cử chỉ cũng thay đổi hoàn
toàn? Lạ lùng y như “cô” còn có cả Quan Thiếu
Hàng. Rõ ràng là anh ấy trông có vẻ không tỉnh táo, say say. Chỉ có ánh mắt sâu
thăm thẳm phảng phất u ám là đến giờ vẫn chưa thay đổi.
Giờ Gia Ưu đã hiểu hết sự tình.
Cô liêu xiêu, hồn bay phách lạc ra khỏi quán bar.
Trong lòng cứ miên man mãi về vấn đề ấy. Đó là cô quá hiểu em gái mình hay là
em gái mình quá hiểu cô.
Cô đến thăm mộ em gái. Hai năm nay, đây là lần đầu
tiên cô đến trước nấm mộ có tấm bia khắc tên mình.
Thực ra, Gia Ưu rất yêu quý em gái mình.
Sáng sáng ngồi đối diện ăn với nhau, tối cùng ngủ bên
nhau trên một chiếc giường. Cuộc sống chẳng khác gì đang
soi gương, như giơ tay ra là có thể sờ thấy được một cơ thể nóng hôi hổi, một
con người thực sự giống hệt mình. Đó quả là niềm vui và kỳ diệu mà người khác
không cảm nhận được.
Xét từ quan điểm duy vật biện chứng, trên thế giới này
không hề có hai chiếc lá giống nhau hoàn toàn. Đương nhiên cũng không thể có
hai người giống nhau hoàn toàn. Điểm khác nhau rõ nét giữa hai chị em nhà Ưu,
Hảo chính là chiều cao chênh nhau hai centimet.
Dù không để ý đến điều này thì nhìn cái cũng dễ dàng
phân biệt ai là chị ai là em, vì tính
cách củahọ hoàn
toàn khác nhau. Gia Ưu hiếu động, trong sáng; GiaHảo dịu
dàng ít nói. Gia Ưu tinh nghịch như con trai, đánh nhau đá
bóng, chẳng lúc nào ngồi yên. Cô ham chơi nên con trai cũng không theo kịp. Còn
Gia Hảo thì ngoan ngoãn, nhẹ nhàng
như một nàng công chúa, suốt ngày chỉ thích chơi đàn vẽ hoa. Từ nhỏ đến lớn
luôn để tóc dài, ngày nào Gia Hảo cũng được mẹ chải đầu tết tóc.
Nhưng đến hôm nay Gia Ưu mới
biết, em gái tài giỏi nhất không chỉ ở khoản học hành, cầm kỳ thi họa, mà là
còn giỏi cả khoản bắt chước.
Cô nhìn nấm mộ, chậm rãi cười và nói: “Gia Hảo ơi là
Gia Hảo, em giỏi lắm... giỏi lắm. Từ nhỏ đến lớn chị luôn nhường nhịn em. Để
rồi đến cuối em lại mặc quần áo của chị, đi bốt của chị, bôi sơn móng tay của
chị để dụ dỗ người đàn ông yêu chị... quá
giỏi!”.
“Lên giường thì sao hả? Anh ấy sẽ yêu em ư? Có phải
học nhiều quá hóa rồ không? Uổng
công chị luôn nghĩ em mình là thiên tài. Chị ngu thật, đến ngày hôm nay mới
biết được... Trì Gia Hảo, em là đứa
khốn nạn, vô cùng khốn nạn và là một con bé đáng thương!”.
“Có ý nghĩa gì không hả? Không phải em nói em rất yêu
Thiếu Hàng đấy sao? Nhưng em lại dùng thủ đoạn bỉ ổi ấy thì em có tư cách gì để
nói đến hai chữ tình yêu hả? Em chẳng có tư cách gì hết!”.
Gia Ưu nói hàng tràng dài và rồi bất giác nước mắt cứ
chảy dài trên mặt.
Cuộc đời sao éo le thế. Cô em gái song sinh giống cô
như hai giọt nước, cô em gái xinh đẹp, trong
trắng mà cô hết mực yêu thương lại
phản bội cô làm bao nhiêu việc xấu xa.
Cô nghĩ ngay đến chiếc hộp nhạc gỗ. Gia Hảo đã cố tình
đổi quà chắc chắn là Gia Hảo đã biết được tình ý của Thiếu Hàng thế nào rồi.
Mê cung trong trái tim cô đã dần được sáng tỏ. Thoạt
đầu cô cứ ngỡ là nhiều quà quá nên bị lẫn lộn. Sau này nghĩ kỹ cứ thấy có gì đó
không ổn. Với tính cách cẩn thận của Thiếu Hàng, dù không tự tay làm quà
cũng sẽ đánh dấu món quà để khỏi bị nhầm lẫn. Huống hồ lại
tặng cả hai chị em hộp nhạc gỗ?.
Chỉ có một giải thích duy nhất là Gia Hảo đã cầm hộp
nhạc đó và ném hỏng nó. Sau đó mua cái mới
cho Gia Ưu để cô lầm
tưởng là quà của Thiếu Hàng. Vì Gia Hảo biết kiểu gìThiếu
Hàng cũng hỏi chị gái mình về món quà này. Nếu tráo quà sẽ dễ bị lòi đuôi.
Quả là làm rất chu đáo, cô thấy sợ hãi trước suy tính
sâu xa của Gia Hảo.
Trên đường về nhà cô nhận được điện thoại của Đàm Áo.
“Em đang ở bên ngoài à?”. Đàm Áo hỏi thẳng.
Cô ngẩn người đáp: “Vâng, có việc gì không
ạ?”.
“Không có việc thì không
được gọi điện à?”.
Gia Ưu biết mình đã chạm phải nọc của anh nên gượng
cười và nói: “Không phải thế, anh ít khi gọi em vào giờ này. Em cứ nghĩ có việc
gì gấp”.
“Bao giờ em qua bên này?” Đàm Áo lại hỏi.
Cô lưỡng lự trong giây lát rồi nói: “Cuối năm có được
không ạ?”.
“Em không định xin thôi việc à?’’.
Cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Đàm Áo à, em thấy
chúng ta phải sống lý trí một chút. Em thôi việc được ngay, nhưng sau đó thì sao? Đi
Hồng Kông lấy anh và làm bà nội trợ gia đình dưới sự giám sát của mẹ anh ư? Em
xin lỗi, em không làm được điều ấy”.
Nói xong cô thấy lòng mình thanh thản đi nhiều.
“Chúng mình cưới nhau xong em vẫn đi làm được mà. ỞHồng
Kông có nhiều cơ hội lắm”. Đàm Áo vẫn cố vớt vát.
Gia Ưu bật cười và nói: ‘‘Đấy không phải là mấu chốt
của vấn đề”.
“Suy cho cùng, em không muốn sang đúng không?”.
“Em có thể mỗi tháng sang thăm anh một lần, thậm chí
là hai lần cũng không vấn đề gì. Nhưng...”.
“Nhưng em sẽ không lấy anh”. Đàm Áo lạnh lùng chen
ngang lời cô: “Có phải thế không?”.
Cô bặm môi rồi quyết định nói: “Anh cho em thêm thời
gian được không?”.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, Đàm Áo đã gác
điện thoại.
Gia Ưu thở dài. Cô lái xe ra
bờ biển hóng gió, mùi tanh tanh mằn mặn của biển cả bay phảng phất trong gió.
Cô lạnh đến độ mặt cứng đờ ra.
Cô không ở bãi biển một mình. Xa xa có mấy bạn trẻ như
là học sinh, sinh viên gì đó đang nô
đùa với nhau. Họ đi với nhau, có nam, có
nữ, có đôi có lứa. Khuôn mặt
tươi cười rạng rỡ như thể làm bừng sáng cả bầu trời đang u
ám. Họ cười, đùa, chạy, nhảy thoải mái.
Trong lòng cô bỗng thấy thất vọng cô cùng. Cô cũng đã
có những năm tháng vui đùa thoải mái như thế,
chỉ có điều mọi thứ đều đã trôi qua.
Cô xuống xe đi về phía họ và rồi dễ dàng nhận ra trong
đám đó có một cặp tình nhân. Cặp ấy cứ để ý đến sự xuất hiện cô đơn của cô. Rồi
cũng có người tinh mắt nhận ra: “Chị là Trì Gia Hảo
đúng không ạ? Em đã xem chương trình của chị rồi đấy!”.
Mấy cô cậu còn lại cũng thi nhau nói: “À, em nhớ ra
rồi, thảo nào thấy chị quen quen”.
Gia Ưu lắc đầu: “Không phải đâu, các bạn nhận lầm
người rồi”.
Họ thấy kiểu nói của cô không giống như đang
đùa nên sửng sốt thốt lên: “Giống nhau quá!”.
Một cô bé nói: “Em
thích đôi mắt của chị Hảo lắm, đôi mắt trong, thông minh và hấp dẫn. Chị có đôi
mắt giống hệt chị ấy”.
Gia Ưu cười: “Ừ ai cũng
nói thế”.
Bờ biển lại yên tĩnh sau khi họ ra về. Biển mùa đông
buồn lắm đến cả tiếng sóng biển nghe cũng thấy nao lòng.
Trên môi vẫn nở nụ cười nhưng sao thấy mình gượng gạo
thế, cô cảm thấy nỗi cô đơn đang xâm chiếm dần trong lòng mình.
Gia Ưu quỳ xuống và ôm chặt lấy mình.
Cuộc sống không bao giờ diễn ra như ta muốn.
Nếu sáu năm trước cô biết được Thiếu Hàng yêu mình thì
giờ hai người sẽ thế nào nhỉ?.