Khí Trùng Tinh Hà

Chương 247



Không biết bao nhiêu lần, Tần Vô Song dựa vào loại phương thức này liền tìm ra được cơ hội, tìm được sơ hở của đối phương, trong tình thế xấu mà chuyển bại thành thắng. Đấu với Triệu Mục Chi, đấu với Vi Dực sư huynh đều là như thế.
Nhất là trận chiến cùng với Vi Dực sư huynh, Tần Vô Song dưới tình thế không có một chút ưu thế gì, lâm vào tình trạng chiến đấu vô cùng hung hiểm, nhưng cuối cùng vẫn tìm ra được một tia cơ hội, mạnh mẽ đem cục diện nắm bắt ở trong tay.
Chiến cục lần này, hiển nhiên so với lần chiến đấu với Vi Dực sư huynh vẫn còn hung hiểm hơn một chút. Tần Vô Song bất luận là cố gắng thế nào cũng vẫn là không thể tìm ra được cơ hội ra tay thích hợp.
Bởi vì tốc độ của con Phong Lang kia thực sự là quá nhanh. Tần Vô Song ở trong tình thế không có một một chút ưu thế nào, hiệu suất phản kích cũng rất không lạc quan.
Thành ra Tần Vô Song lúc này, căn bản không hề nghĩ sẽ lựa chọn kỹ năng đánh lén. Tốc độ di chuyển của Phong Lang nhanh như vậy, Tần Vô Song cũng không muốn bại lộ ra những con bài tẩy cuối cùng.
Nhưng mà Tần Vô Song cũng không hẳn là không có nửa điểm ưu thế. Hắn biết da của Phong Lang có thể triệt tiêu linh lực nhưng xét đến cùng cũng không có cách gì đối diện trực tiếp với công kích cả, bởi vậy hắn một khi tiến hành phản kích tự nhiên đều là dùng Tử Dương Kiếm mà thăm hỏi nó.
Đầu Phong Lang kia cũng vô cùng giảo hoạt, hễ Tần Vô Song dùng Tử Dương Kiếm đánh tới, hắn liền trốn đi. Lúc Tần Vô Song dùng sợi roi xà hình, nó lại hoàn toàn không tránh né. Bởi vậy, sợi roi ở trong tay Tần Vô Song lại chỉ như dùng để trưng bày mà thôi. Nhưng mà Tần Vô Song cũng không dự định thu roi về, thấp thoáng trong lúc đó, hắn đã có ý tưởng vô cùng to gan lớn mật.
Ý tưởng này vừa tới, Tần Vô Song không nhịn được, nhiệt huyết sôi trào. Nếu kế hoạch này thực sự có thể thực thi được, vậy thì khẳng định là phi thường nghịch thiên.
- Có lẽ, sự đột phá ta, chỉ có thể trông cậy vào đầu chiến lang này mà thôi.
Ý niệm trong lòng Tần Vô Song chợt lóe lên, khẽ cười. Bước chân không mảy may loạn, không ngừng lùi lại. Hắn tự nhiên thu hồi thế công, không hề phản kích, mà là dùng toàn bộ dùng toàn bộ tinh thần ứng phá vỡ công kích của đầu Phong Lang độc ác này.
Hắn muốn xác định rõ ràng đặc điểm công kích của đầu Phong Lang hung mãnh này trước, sau đó mới tìm cách đánh thẳng vào đặc điểm vận công của nó. Bình thường mà nói, linh lực của linh thú chính là dựa vào nội đan của nó cung ứng.
Mà nội đan của linh thú thường ở trong vùng trước ngực của chúng. Vùng này đối với loài bò sát bốn chân mà nói, tương đối bí mật, rất khó để có thể công kích tới.
Những cây cỏ thảo tùng ở hai bên đường bỗng chốc tách ra hai bên, một đạo phong lãng tức tốc xông đến, đầu Phong Lang này sau khi đánh ra ba đạo phong lãng, toàn thân trực tiếp phóng tới Tần Vô Song mà công kích. Tần Vô Song nhìn rõ ràng lộ tuyến, liền dùng Tử Dương Kiếm chém mạnh về phía đó.
Một đạo kim quang thất luyện bổ mạnh xuống mặt đất, nhất thời mặt đất cũng tách ra thành một khe hở lớn, trực tiếp hướng tới Phong Lang mà kéo dài tới. Đầu Phong Lang kia rít lên một tiếng, thừa dịp khe hở kia phóng tới liền nhất thời chui xuống. Đầu Phong Lang này còn có thể chui được xuống mặt đất!
Lần này, thế nhưng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tần Vô Song, hắn biết Phong Lang thủ đoạn cao cường, nhưng không nghĩ tới khả năng của hắn lại có thể phong phú tới vậy, lại còn có thể chui xuống lòng đất!
- Chiến linh thú trung cấp quả nhiên không tầm thường.
Tần Vô Song âm thầm khen ngợi, trong lòng càng nhiều hơn là cảm giác khát vọng. Thân thể nhanh chóng lùi lại, nhảy lên trên một gốc đại thụ, mũi chân điểm nhẹ, dẫm lên một nhánh cây chìa ra bên ngoài, nhoáng một cái, quan sát sự biến hóa trên mặt đất.
Tuy rằng đầu Phong Lang có thể chui xuống lòng đất, nhưng không thể nào hoàn toàn che dấu được khí tức, chỉ cần có một chút khí tức linh lực dao động thì không thể thoát được sự truy tung của Tần Vô Song. Tần Vô Song đối với kỹ năng chui xuống lòng đất của nó thì không hề lo sợ.
Nếu đầu Phong Lang này bất động trốn luôn dưới lòng đất, phục kích hắn, Tần Vô Song còn có chút kiêng kỵ. Bởi vì không biết vào lúc nào, nó đang nấp ở dưới mặt đất lợi dụng mình không phòng bị tấn công lên trên thì cũng vô cùng khó đỡ.
Nhưng mà Phong Lang này, nằm ở dưới lòng đất dưới sự quan sát của hắn, Tần Vô Song cũng tự nhiên không lo lắng. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa nhân loại và linh thú, kiêu ngạo tự phụ, thích phô trương thanh thế, khoe thực lực.
Đầu Phong Lang này trải qua giao chiến cùng với Tần Vô Song, trong lòng đã nhận định, cảnh giới linh lực của Tần Vô Song còn lâu mới bằng được bản thân nó là Chiến linh thú trung cấp, mà các loại chiến kỹ của hắn cũng không có gì đáng ngại. Bởi vậy, nó bây giờ đang nghĩ đến các loại phương pháp tàn bạo, giết chết nhân loại này, sau đó hút khô khí hải của hắn, cắn nuốt đầu linh thú kia của hắn. Đó là toàn bộ chủ ý trong đầu của Phong Lang. Nó cảm thấy, kỹ năng chui xuống lòng đất này của mình có thể khiến Tần Vô Song khó mà phòng ngự được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vù!
Tần Vô Song bên tai vừa động, nghe dưới nền đất truyền tới một âm thanh trận thanh âm đụnh mạnh, rễ cây đại thụ dưới chân hắn không ngừng bị bật lên.
Cái lực lượng đụng mạnh này vô cùng bá đạo, không ngừng hướng thẳng lên trên, vụn gỗ trên thân cây đại thụ rơi xuống tán loạn, toàn bộ thân đại thụ nhất thời vỡ ra hai bên.
Đột nhiên, trong thân cây bị phá ra một cái động lớn. Đầu Phong Lang kia giống như một cái máy khoan, toàn thân ngưng tụ lại thành một mũi nhọn hướng từ dưới chân Tần Vô Song mà đánh lên.
Tần Vô Song quát một tiếng lớn, sợi roi xà hình trong tay rung một cái, xoay vòng trong không trung, quấn thành ba vòng dây trùm xuống thân thể của đầu Phong Lang kia.
Vừa quấn tay một cái, sợi roi xà hình đã cuốn lấy thân thể của Phong Lang thành ba vòng. Tay Tần Vô Song rung mạnh, tần suất cực nhanh, cơ hồ có thể chặn lại toàn bộ đường chui trở xuống của Phong Lang.
Tần Vô Song một bên di chuyển, dưới chân không ngừng lùi ra phía sau. Đột nhiên, cánh tay hắn kéo mạnh, chiếc roi dài trong tay hắn thắt chặt, trói buộc thân hình của Phong Lang. Đầu Phong Lang này có chút đắc ý, đối với roi sợi roi xà hình không một chút mảy may để ý. Dù rằng thân thể nó đang bị trói chặt, nhưng nó cũng không hề sợ hãi, bởi vì nó căn bản không hề sợ hãi bất kỳ sự công kích nào của chiếc roi xà hình đó.
Cho dù Tần Vô Song định dùng sợi roi dài này trói nó nhưng nó cũng rất tự tin, ở phương diện lực lượng tuyệt đối sẽ không thua một nhân loại cấp bậc Sơ Linh Võ Giả.
Bởi vậy, ngân quang trên toàn thân nó chợt lóe, lông tơ toàn thân nó lại lần nữa hung hăng dựng đứng lên. Đột nhiên cái mồm to như chậu máu hét lên một tiếng, ngân quang trên người càng phát sáng hơn, hóa ra nó định dùng lực lượng cơ thể của mình, đem sợi roi xà hình của Tần Vô Song hất văng tung tóe. Mà đúng lúc này, trên khóe miệng của Tần Vô Song lại hiện lên một tia mỉm cười khó có thể nhận ra.
Đầu Phong Lang này thực lực quả thật rất mạnh, nhưng mà Tần Vô Song lúc này lại vô cùng khoái trá. Hắn không ngừng dụ hoặc, cuối cùng cũng làm cho sự đề phòng của con Phong Lang hạ xuống mức thấp nhất, biến tâm lý kiêu căng của nó bành trướng lên đến trình độ cực đại.
Mà đúng lúc này, đầu Phong Lang kia cho rằng cũng chỉ đơn giản là hất văng tung tóe một cây roi Tiên Thiên Sơ Linh Khí mà thôi, nên căn bản không hề có chút kinh sợ. Lại không thể ngờ rằng, ý nghĩ này của nó đã đẩy nó rơi thẳng xuống vực sâu. Nó hôm nay đã biến thành một con mồi của Tần Vô Song, là một con sơn dương đang đợi làm thịt!
Tần Vô Song cười hắc hắc, ngón cái hai tay gắt gao cầm lấy cái chuôi của sợi roi xà hình, Bắc Minh Đại Pháp vận hành một đường, theo con đường quen thuộc kéo dài đi ra ngoài.
Hóa ra, ba cái vòng trói này của Tần Vô Song vô cùng tinh tế, vừa đúng lúc trói ngay chỗ nội đan của đầu Phong Lang. Dưới sự hấp thu linh lực của Bắc Minh Đại Pháp, đầu Phong Lang kia chỉ cảm thấy khí hải bên trong viên nội đan kia nhất thời trống không. Bất cứ linh lực nào vừa mới thúc dục ra, giống như đá chìm dưới đáy biển, không còn một chút tin tức.
Mới đầu nó hoàn toàn không để ý tới, lại thúc giục một lần nữa, linh lực bá đạo xuất ra khỏi khí hải, vừa tới tầng ngoài, liền lập tức giống như bị một cái lực lượng gì đó rút hết đi vậy.
Con Phong Lang kia có chút không tin tưởng, lại thúc giục lần nữa, một hơi làm liền ba cái, lần nào cũng là giống nhau. Lúc này nó mới ý thức được trong chuyện này có chút không đúng. Nó liền vội thét dài một tiếng, thân thể phóng vút lên trên không, muốn bức cho Tần Vô Song phải buông tay ra.
Mà giờ phút này, Tần Vô Song đã giống như một khối nam châm vậy, không ngừng hấp thụ linh lực, sao lại có thể dễ dàng buông tay? Mặc kệ cho đầu Phong Lang này có giãy dụa thế nào đi nữa, hắn thủy chung vẫn phóng sát ngay bên cạnh của nó, không ngừng phóng tới, thuận theo thế di chuyển của Phong Lang mà phóng theo, không cho nó giãy ra.
Mà đầu Phong Lang giờ phút này chỉ cảm thấy có hai luồng lực lượng không biết là cái gì kia, phóng vọt thẳng vào bên trong nội đan của hắn, phi thường bá đạo không ngừng hấp thụ linh lực dự trữ trong nội đan của hắn. Hai đạo lực lượng này, thật giống như mấy con giòi bám trong xương mu bàn chân của nó, bất luận nó giãy dụa thế nào thì nó cũng không thể nào thoát khỏi được.
Lúc mới đầu, nó giãy dụa hất ra vẫn khiến cho Tần Vô Song cảm giác được có mười phần thực lực, không thể dễ dàng ứng đối, nhưng chỉ một lát sau, lực lượng trong những cú giãy dụa của nó yếu đi một cách vô cùng rõ ràng.
Thật giống như hai gã đại lực sĩ đang tiến hành kéo co vậy, lúc đầu là ngang sức ngang tài, hai bên giằng co. Trải qua một lúc sau, khi lực lượng của một bên không ngừng tăng lên còn lực lượng của bên còn lại không ngừng bị hút đi, cục diện tự nhiên sẽ dần nghiêng về một phía. Vẻ mặt của đầu Phong Lang này cũng bắt đầu từ kinh dị chuyển hóa thành sợ hãi, tái xanh đến tuyệt vọng, cuối cùng không còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa, bị Tần Vô Song bám lấy, toàn bộ linh lực bên trong khỏa nội đan đã bị Tần Vô Song hấp thu hoàn toàn.
Một đầu Chiến linh thú bị hấp thu sạch nội đan, thật giống như một con hổ bị gỡ hết móng vuốt, hoàn toàn không thể hung hãn được nữa, giống như con chó chết nằm sấp trên mặt đất, mềm nhũn thành một đống bất động.
Tần Vô Song biết, loại Chiến linh thú này nếu không đem tiêu hủy nội đan của nó, thì mặc dù đã hút cạn linh lực tinh hoa thì cho nó một khoảng thời gian, nó vẫn có thể khôi phục lại được như cũ.
Con Phong Lang này, hắn căn bản là không hề khách sáo, sau khi hấp thu toàn bộ nội đan, Tử Dương Kiếm vung lên, chém thẳng xuống đầu Phong Lang. Đầu Phong Lang này, có thể nói toàn thân đều là báu vật, Tần Vô Song xử lý hết đống máu chảy ra, đem thi thể của con sói cho vào bọc hành lý trữ vật.
Răng và móng vuốt của đầu Phong Lang cũng vô cùng sắc bén, có thể chế tạo thành vũ khí Tiên Thiên cấp trung linh, Tần Vô Song sao lại lãng phí được? Mà da của nó có thể triệt tiêu linh lực công kích, lại càng thêm thần kỳ, tự nhiên là thứ tốt, Tần Vô Song vui vẻ thu nạp.
Trận chiến này, ước chừng giằng co cũng gần một ngày. Tần Vô Song nhìn một mớ đống hỗn độn xung quanh thì biết không thể nào tiêu hủy được hết vết tích của trận chiến. Lập tức hắn cũng không lãng phí thời gian, điều tức thổ nạp một chút, đem linh lực đã hút được của đầu Phong Lang không ngừng dung hợp tiến vào trong khí hải.
Một lát sau, Tần Vô Song như nhớ ra điều gì, đem khí tức Tiên Thiên ẩn nấp xuống, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi hiện trường.
Trận chiến này, Tần Vô Song đã chạm tới cánh cửa của sự đột phá, đã cảm giác được bắt đầu tiến nhập vào cảnh giới Tiên Thiên Trung Linh Võ Cảnh.
Cho nên, hắn phải tìm được một hoàn cảnh cực kỳ thích hợp, đem hòa tan hoàn toàn linh lực hấp thu từ con Phong Lang. Một khi hòa tan xong mấy cái linh lực này thì hắn biết, hắn đã chính thức bước vào cánh cửa của Trung Linh Võ Cảnh.
Trung Linh Võ Cảnh, là cảnh giới trong mộng khiến cho vô số Tiên Thiên cường giả thèm muốn, nhưng thủy chung cũng không thể nào đạt tới, nhưng thật sự Tần Vô Song đã chạm đến được rồi.
Tất cả cái này, thoáng như một giấc mộng vậy. Phải biết rằng, rất nhiều Tiên Thiên võ giả khổ cực vất vả cả đời cũng đều không thể từ cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh đột phá tới Trung Linh Võ Cảnh. Mà Tần Vô Song tới sau mà đến trước, cũng chỉ chưa tới một năm thời gian đã đạt được. Tin tức này mà truyền ra bên ngoài thì lại không biết khiến cho bao nhiêu Tiên Thiên võ giả phải thổn thức cảm khái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.