Khí Trùng Tinh Hà

Chương 363: Cây roi Nộ Giao, vũ khí Hư Võ Cảnh



Trời bắt đầu đổ mưa, lúc này đang là mùa hạ, hễ mưa là như trút nước, mưa rào rào cảm tưởng như dải ngân hà bị thủng mất một lỗ, để nước cứ thế ào xuống vậy.
Tần Vô Song đi trong mưa gió bão táp nhưng lòng phục thù không hề bị nước mưa rửa trôi đi mà ngược lại ngày một dữ dội hơn.
Trong đầu hắn hồi tưởng lại hết lần này đến lần khác trận chiến hôm đó ở Tinh La Điện. Theo lý, Triệu Hằng đã chết, Chúc Đại Trung cũng bị tiêu diệt, chỉ cần giết Cao Nhạc nữa là ân oán này sẽ chấm dứt. Nhưng Tần Vô Song biết, ý nghĩ đó là bảo thủ, là bị động. Trên Đại lục Thiên Huyền, bị động có nghĩa là sẽ bị chịu đòn. Theo kinh nghiệm của hắn, bất cứ cục diện nào, kẻ bị động mãi mãi sẽ bị hứng đòn. Ví dụ như Bách Việt Quốc, vô duyên vô cớ bị Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc liên kết xâm lược… Ví dụ như Đế quốc Đại La lần này, cũng mơ hồ dẫn đến con sói ác Cửu Cung Phái. Đây không phải là thế giới mà "ta không phạm người, thì người không phạm ta". Người không phạm ta, ta không phạm người cũng được thôi. Nhưng nếu phạm rồi thì phải trả lại gấp mười lần. Chỉ có cứng rắn mới có thể đứng vững.
Đạo lý của thế giới này không phải dựa vào cái mồm, cũng không phải vào sự chỉ trích, kháng nghị, mà là dùng nắm đấm để tranh, dùng thực lực để cướp.
Cửu Cung Phái có nắm đấm to, chúng muốn tấn công Tinh La Điện, căn bản không cần bất cứ ai đồng ý. Công bằng, đạo lý… căn bản chẳng có ai quan tâm những điều đó, cũng chẳng có ai dám nghi ngờ gì.
Vì trong mắt người đời, Cửu Cung Phái lớn mạnh, còn Tinh La Điện nhỏ bé, ý mạnh hiếp yếu, chuyện bình thường! Đó là đạo lý mà Tần Vô Song mới ngộ ra.

Ba ngày sau, Tần Vô Song và Bao Bao đang đứng trong một sơn cốc. Phía dưới sơn cốc đó là chủ lực của Thiên Cơ Tông.
Ba ngày nay, Tần Vô Song liên thủ với Bao Bao tập kích vài lần. Một lần giết mười mấy tên. Mỗi lần giết xong thì lập tức bỏ đi ngay.
Qua vài giờ thì lại đuổi theo tập kích một trận nữa. Cứ thế, Thiên Cơ Tông có thể nói là thương vong nặng nề. Hơn một trăm người, sau vài lần bị tập kích chỉ còn lại bốn năm chục. Tuy Cao Nhạc và Bạch Cốt Kinh vẫn sống nhưng cốt cán của Thiên Cơ Tông thì có thể nói là tổn thất đến bảy tám phần.
Lúc này trời vẫn đang mưa nhỏ, Cao Nhạc lạnh băng nói:
- Các hạ rốt cuộc là ai, có thù oán gì với Thiên Cơ Tông? Đại khai sát giới như vậy không sợ đạo trời trừng phạt sao?
Tần Vô Song cười lạnh lùng:
- Cao Nhạc, Thiên Cơ Tông ngươi câu kết Cửu Cung Phái, ý đồ xưng bá phíaĐông, dẫn sói vào nhà, có bao giờ nghĩ đến hai chữ đạo trời không?
Cao Nhạc hít vào một hơi khí lạnh:
- Ngươi là người Tinh La Điện?
Tần Vô Song bình thản:
- Ngươi không cần biết ta là ai. Ngươi chỉ cần biết chuyện của khu vực phía Đông thì nên để nội bộ tự giải quyết. Nhưng Thiên Cơ Tông ngươi lại dẫn Cửu Cung Phái đến, đó chính là tự đào mồ chôn mình. Ta chẳng qua là thay trời hành đạo, khiến Thiên Cơ Tông ngươi biến mất khỏi thế gian này. Không trừ bỏ Thiên Cơ Tông, liệu có ngày nào bình yên?
Cao Nhạc giận dữ:
- Thay trời hành đạo? Ngươi là kẻ nào mà dám tự xưng thay trời hành đạo?
Bao Bao cười kỳ quái:
- Lão già họ Cao, Lão Đại ta là cường giả Hiên Viên Khâu, trên Đại lục Thiên Huyền này, ở các quốc gia nhân loại thì huynh ấy là trời!
- Trời?
Cao Nhạc cười lạnh:
- Ngươi đối phó với Thiên Cơ Tông thì dễ, nhưng có dám đấu với Cửu Cung Phái không? Mềm nắn rắn buông, có ai mà không làm được?
Tần Vô Song cười khinh miệt:
- Cao Nhạc, kế khích tướng của ngươi không có tác dụng gì đâu. Cửu Cung Phái tấn công Tinh La Điện, Thiên Cơ Tông các ngươi phụ trách mai phục, vây bắt những con cá lọt lưới. Tính toán này cũng tốt lắm! Nhưng Cửu Cung Phái lại là kẻ khoác lác, căn bản không chịu nổi một đòn. Nếu không phải đánh bại Cửu Cung Phái rồi thì sao ta lại rỗi hơi ở đây chơi bịt mắt bắt dê với ngươi?
Cao Nhạc giật mình, nhìn sang Bạch Cốt Kinh, ánh mắt đầy kinh hãi. Rõ ràng chúng đã bị chấn động bởi tin này, nhất thời không phân biệt được thật giả.
- Bao Bao, cho chúng biết gần đây chúng ta làm được những gì đi!
Tần Vô Song cười nhạt.
- Được thôi!
Bao Bao cười tít:
- Gần đây, trước tiên là chúng ta tập kích Cửu Cung Phái ở con đường vách núi, giết hai Trưởng lão Cao Linh Võ Cảnh. Rồi giết Triệu Hằng và Đao Hải Đường ở trong rừng. Tiếp đó là chơi bịt mắt bắt dê với Tả Thiên Tứ. Sau nữa là giết tám Trưởng lão còn lại của Cửu Cung Phái. Đại khái là có chút việc như thế.
Cơ mặt Cao Nhạc co giật liên hồi, ánh mắt đầy khủng hoảng và tuyệt vọng:
- Không thể nào, Cửu Cung Phái là tông môn lớn mạnh nhất các quốc gia nhân loại. Chỉ dựa vào các ngươi không thể nào diệt được Cửu Cung Phái! Không thể nào!
Bao Bao cố ý làm ra vẻ bất lực:
- Lão Đại, hình như lão già họ Cao này không tin lắm thì phải.
Tần Vô Song cười:
- Chỉ nói cho hắn biết vậy thôi, tin hay không quan trọng gì?
Cao Nhạc sắc mặt thảm hại, nhìn Bạch Cốt Kinh, chúng đều biết rất có thể kẻ này nói không phải hư ngôn. Chúng ra hiệu với nhau rồi bỗng toàn thân phát ra ánh sáng vàng bao trùm cả hai rồi đột ngột biến mất.
- Đường đường là Tông chủ của Thiên Cơ Tông mà lúc nguy cấp lại bỏ lại đồng môn thái chạy!
Bao Bao tức giận:
- Đúng là trơ trẽn!
Định đuổi theo thì Tần Vô Song cười nói:
- Cứ để chúng đi. Chúng ta dọn dẹp bọn cá con đã rồi bắt con cá lớn cũng được.
Bao Bao biết Tần Vô Song có kế hoạch của mình, gật đầu, xoa xoa nắm đấm:
- Lão Đại, đám này toàn là Sơ Linh võ giả và Trung Linh võ giả, ta không có hứng thú ăn. Chi bằng ta biến thành Kim Hầu Vương nghiền nát chúng một lượt luôn!
Tần Vô Song quét mắt một lượt ngẫm nghĩ:
- Tinh anh của Thiên Cơ Tông cơ bản đã bị tiêu diệt hết, đâu chỉ còn lại loại thứ phẩm. Thôi vậy, ông trời có đức hiếu sinh!
Nghĩ vậy, hắn nói tiếp:
- Thiên Cơ Tông tự hủy tiền đồ, dẫn sói vào nhà, vốn đáng bị giết sạch sẽ. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, các ngươi tự phế đan điền, hủy công lực của mình thì ta sẽ tha chết cho.
Đám người Thiên Cơ Tông nhìn nhau, có vài người cứng rắn hét lên:
- Tự cổ Thiên Cơ Tông chỉ có người chết đứng chứ không có kẻ sống quỳ! Muốn bọn ta tự phế đan điền sao, nằm mơ đi! Mọi người hãy tách nhau ra mà chạy, xem chúng đuổi được mấy người!
Những người khác vốn đang do dự, nghe đồng môn hét lên như thế, khí huyết dâng trào, tất cả gật đầu:
- Mọi người chia nhau ra. Vì Thiên Cơ Tông, không được từ bỏ!
Nói rồi tất cả tản ra khắp các phía bỏ chạy.
Bao Bao cười lạnh:
- Lão Đại, chúng không trân trọng cơ hội mà huynh cho chúng rồi. Làm gì đây?
Tần Vô Song nói:
- Tùy ngươi!
Bao Bao cười lớn:
- Được thôi, tất cả có bốn mươi hai tên. Thiếu tên nào ta chịu trách nhiệm!
Vừa dứt lời Bao Bao chạy vù xuống khỏi sơn cốc.
Cơ thể nhỏ bé của Bao Bao mỗi lần xông tới là cắn chết một tên, mà tình trạng chết vẫn thê thảm như trước, ngực thủng, đan điền bị hủy.
Phạm vi bao phủ của linh lực Bao Bao, một Linh Võ Đại viên mãn, đương nhiên là không tầm thường. Môn nhân của Thiên Cơ Tông tuy đều là Tiên Thiên cường giả nhưng khoảng cách cảnh giới lại kém quá xa Bao Bao. Tuy chạy tản ra nhưng dưới sự cảm ứng của Bao Bao, tất cả đều công cốc.
Bỗng Tần Vô Song vung tay lên, một đạo ánh sáng đỏ rực ngưng tụ lại thành một đòn công kích bắn thẳng về phía trước.
Những nơi nó đi qua, dù là cây cối hay núi đá, tất cả đều tan vụn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Uỳnh! Sáu bảy tên đang chạy bị ánh sáng đỏ rực nuốt gọn, nháy mắt bị nghiền nát, máu thịt, xương cốt bắn ra xung quanh.
Bao Bao cười lớn:
- Lão Đại, đòn tấn công mạnh lắm!
Tần Vô Song cười:
- Phía nam giao cho ta, còn lại giao cho ngươi.
Bao Bao cười hắc hắc:
- Được thôi!
Tần Vô Song tay cầm một cây roi dài hơn, to hơn cây roi xà hình cũ, khí thế mạnh mẽ tựa như rồng cuốn.
- Không hổ là vũ khí cấp Hư Võ Cảnh!
Tần Vô Song mừng rỡ. Vừa rồi cách xa như vậy, nếu dùng cây roi xà hình cũ thì không thể đánh tới nơi. Chỉ tiện tay vung cây roi Nộ Giao Chi Hồn này lên thôi mà đã có khí thế như vậy! Đòn đầu tiên thành công, Tần Vô Song lập tức rất có hứng thú với Nộ Giao Chi Hồn. Hắn tiếp tục đuổi theo những tên tháo chạy về hướng nam.
Truy kích lũ cá con này Tần Vô Song đương nhiên không cần phải dùng đến Thần Tú Cung. Hắn liên tiếp quất ra ba roi Nộ Giao Chi Hồn, tạo nên ba đạo khí kình tựa vòi rồng lao vút về phía trước.
Đám khí kình chuyển động trong hư không rồi bỗng biến to ra gấp mười lần, tiếp tục lao tới.
Dùng vũ khí Hư Võ Cảnh đối phó với cường giả Sơ Linh võ giả và Trung Linh võ giả thì đúng là mổ gà bằng dao giết trâu. Dứt khoát và chuẩn xác, ba đạo khí kình cuốn lấy toàn bộ đệ tử Thiên Cơ Tông rồi nghiền nát, cơ thể chúng không còn thành hình hài gì nữa. Tần Vô Song đã quen việc giết chóc thế này, không phải hắn thích giết người mà là đạo lý "nuôi hổ sẽ để lại hậu họa" của hắn.
Bao Bao cũng đại triển thần uy, một lúc sau đám người chạy trốn kia đã bị Bao Bao giết cho tan tác hết. Bao Bao hét:
- Lão Đại, ta đuổi hướng Bắc, còn sáu con cá lọt lưới. Huynh đuổi theo sau nhá!
Tần Vô Song dùng thần thức xác định không còn kẻ nào lọt lưới nữa mới đuổi theo Bao Bao.
Uy lực của cây roi Nộ Giao Chi Hồn khiến Tần Vô Song kinh ngạc. Vũ khí cấp Hư Võ Cảnh, quả thật là vũ khí Linh Võ Cảnh không thể sánh bằng.
So với cây roi xà hình trước đây của hắn, uy lực của Nộ Giao Chi Hồn mạnh hơn không chỉ mười lần.
Nhớ lại trận chiến ở Tinh La Điện, nếu mình có cây roi này, lại có tu vi Cao Linh Võ Cảnh hiện nay thì dù không dùng Thần Tú Cung cũng có thể chiến đấu với Triệu Hằng! Hắn nghĩ:
- Tả Thiên Tứ, dù sau lưng ngươi có Hiên Viên Khâu, nhưng nếu còn muốn nhằm vào Tinh La Điện ta, rồi sẽ có ngày Tần Vô Song ta lấy mạng ngươi!
Lúc này Tần Vô Song đã vứt hết mọi lo lắng, Hiên Viên Khâu thì sao? Tả Thiên Tứ chẳng qua là một Linh Võ Đại viên mãn. Dù hắn có quan hệ thân thích với Hiên Viên Khâu thì cũng thể thay đổi sự thực là hắn chẳng có địa vị gì ở đó. Nếu không thì hắn hà tất phải đến các quốc gia nhân loại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.