Khí Trùng Tinh Hà

Chương 373: Chìa khóa Linh lực



Bất luận nguy cơ tiềm tàng của Tinh La Điện thế nào thì kế hoạch nên thực hiện vẫn phải thực hiện. La Thiên Đạo Trường tuy là thế lực lớn ở Hiên Viên Khâu, nhưng có sự ràng buộc từ vạn năm nay, cũng không thể làm bừa. Bị Mộ Dung tiểu thư cảnh cáo như vậy, cứ cho sau này chắc chắn phải hành động gì đó nhưng cũng không thể vì một chút tranh chấp của các quốc gia nhân loại mà đặt cả La Thiên Đạo Trường vào tình thế nguy hiểm.
Đến nay danh tiếng của Tinh La Điện có thể nói là lan rộng khắp thiên hạ. Đánh bại Cửu Cung Phái, tiêu diệt Thiên Cơ Tông, những chuyện này đã được xác thực và lan truyền tới mọi ngóc ngách của các quốc gia nhân loại.
Ngay cả Đế Thích Cung của Đế quốc Thiên Hành và Cửu Ô Thần Miếu của Đế quốc Cửu Ô cũng phải kinh ngạc. Bọn họ ngàn vạn lần không thể ngờ được một tông môn nhỏ bé của một Đế quốc Trung phẩm mà lại có thể đánh bại Cửu Cung Phái!
Nếu Tinh La Điện đã đánh bại được Cửu Cung Phái, vậy thì dù là Cửu Ô Thần Miếu hay Đế Thích Cung thì đều phải cảnh giác cao độ. Vì thực lực của họ cũng không hơn Cửu Cung Phái là bao!
Ở các quốc gia nhân loại, ba chữ Tinh La Điện có thể nói là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Vì thế, khi những tấm giấy mời họp Đại hội Đồng minh được phát ra. Gần ba mươi tông môn lớn nhỏ, dù là Đế quốc Trung phẩm hay Đế quốc Hạ phẩm, Vương quốc hay Công quốc đều không dám chậm trễ vội vàng phái người có thực lực mạnh nhất tông môn mình đến Tinh La Điện với phong cách long trọng nhất.
Cuộc họp Đại hội Đồng minh này của Tinh La Điện thật ra chỉ là sự bắt đầu. Chủ đề chính của cuộc họp này là kế hoạch nắm giữ cả khu vực phía Đông, trở thành Đế quốc Thượng phẩm của Đế quốc Đại La. Bất cứ ai cũng không cản trở được.
Trong đại điện Tinh La Điện, cấp cao Tinh La Điện đang tích cực thảo luận về cuộc họp đồng minh sắp tới.
- Chư vị, giấy mời đã phát đi được một tháng rồi, cũng chỉ còn nửa tháng nữa là đến lúc khai hội. Thời gian gần đây mọi người đều bận rộn công việc của mình. Dù là phụ trách tiếp đón bên ngoài hay xử lý công việc bên trong thì đều phải dồn hết tâm sức vào đó. Mọi nỗ lực của chúng ta sẽ đảm bảo cho sự thành công tốt đẹp của cuộc họp lần này!
Trác Bất Đàn đứng trong đại điện, trịnh trọng nói:
- Về cuộc họp đồng minh, mọi người có ý kiến gì cứ phát biểu thoải mái. Nhiều người thì nhiều cách, chỉ cần có tác dụng bọn ta sẽ tiếp nhận.
Truân Trung Trì lên tiếng đầu tiên:
- Đại Điện chủ, các nước khác thì dễ, ta chỉ lo Long Hổ Môn trở mặt. Nếu Long Hổ Môn không hợp tác thì liệu chúng ta có thể hạ thủ, áp đảo chúng không?
Trác Bất Đàn trầm ngâm không nói gì, Chung Vô Ẩn lại nói:
- Long Hổ Môn đã không trượng nghĩa như thế chúng ta cũng không cần phải nghĩ đến những giao tình trước đây với chúng! Hơn nữa, được làm vua thua làm giặc, đây là nguyên tắc của Đại lục Thiên Huyền. Nếu Long Hổ Môn của chúng lớn mạnh chắc chắn cũng không khách khí với Tinh La Điện chúng ta. Vì thế không có cái gì gọi là nhẫn tâm hay không. Chúng ta cứ làm theo quy tắc là được.
Hiếm khi Truân Trung Trì lại cùng ý kiến với Chung Vô Ẩn, gật đầu nói:
- Đại Điện chủ, Lão Tam nói không sai. Quy tắc thiên địa, cá lớn nuốt cá bé. Tinh La Điện nay đã không thể bình đẳng với các nước phía Đông nữa. Đại hội Đồng minhphía Đông cũng là ý trời, chính là ông trời muốn cục diện của phía Đông chúng ta càng thêm sáng sủa. Nhiệm vụ cao cả này phải do Tinh La Điện chúng ta gánh lấy.
Các vị Điện chủ khác cũng gật đầu:
- Đúng vậy, trời cho không lấy sẽ gặp họa. Đại Điện chủ, nếu Long Hổ Môn phản đối thì hãy khai đao với chúng trước tiên!
Trác Bất Đàn một đời hào kiệt, không phải không quyết định được chuyện này mà là đang suy nghĩ nên đối phó với Long Hổ Môn thế nào, làm thế nào mà không làm ảnh hưởng danh dự và uy tín của Tinh La Điện mà vẫn có thể khiến Long Hổ Môn cam tâm tình nguyện thần phục.
Trầm ngâm một lúc Trác Bất Đàn mới lên tiếng:
- Mọi người đã đánh giá sai Thời Thừa Long rồi. Sau khi thấy cảnh tượng trước sơn môn Tinh La Điện, hắn về chắc chắn có tính toán. Nếu Tinh La Điện chúng ta vẫn không gục ngã trước Hư Võ Cảnh cường giả, nên lựa chọn thế nào hắn là kẻ hiểu rõ hơn ai hết.
Các Điện chủ khác đều ngẫm nghĩ một lúc rồi cùng gật đầu. Trác Bất Đàn bỗng nói với Tần Vô Song:
- Vô Song, con theo ta. Ta có chuyện riêng muốn hỏi con.
Tần Vô Song đi theo vào mật thất, Trác Bất Đàn nói:
- Vô Song, ngồi xuống chúng ta từ từ nói chuyện.
Tần Vô Song ngồi xuống một chiếc ghế đá:
- Đại Điện chủ có gì dặn dò?
Trác Bất Đàn nói:
- Chuyện của Thiên Cơ Tông con làm rất dứt khoát, rất gọn ghẽ. Chỉ là lúc đó sự việc gấp gáp, ta và sư phụ con cũng không ngờ con lại một lúc giết sạch Thiên Cơ Tông. Quên không dặn con một việc quan trọng.
- Đại Điện chủ, là chuyện gì vậy?
Tần Vô Song có phần bồn chồn. Trác Bất Đàn thở nhẹ:
- Chuyện này có liên quan đến việc đi đến Vô Tận Đông Hải. Vốn dĩ, việc đi khám phá Vô Tận Đông Hải trước nay vẫn luôn do ba Đế quốc phía Đông chúng ta nắm giữ. Thiếu bất cứ nước nào đều không được thực hiện. Con biết tại sao không?
Tần Vô Song nói:
- Con biết một vài điều về Vô Tận Đông Hải, nhưng còn tại sao nhất định phải có ba nước thì con không biết.
Trác Bất Đàn gật đầu:
- Nói đến chuyện này cũng dài lắm. Ít nhất phải quay ngược lại lịch sử hàng nghìn năm trước. Ta nói ngắn gọn thôi. Giữa ba nước trước nay luôn có một thỏa thuận liên quan đến Vô Tận Đông Hải. Bản thỏa thuận quy định số người đi Vô Tận Đông Hải mỗi hai mươi năm. Tại sao lại có thỏa thuận này? Vì đường vào Vô Tận Đông Hải có một chiếc khóa bị phong ấn linh lực. Trận pháp linh lực này cần Chìa khóa Linh lực của ba nước mới mở được. Vì thế, hàng nghìn năm nay thế lực bên ngoài đều không thể vào Vô Tận Đông Hải!
Tần Vô Song lúc đó mới hiểu ra:
- Thì ra là vậy.
Lòng hắn bỗng chùng xuống:
- Chìa khóa Linh lực? Hỏng rồi, Cao Nhạc bị Cô Đơn ném vào ngọn lửa, không hề thấy thứ gì như Chìa khóa Linh lực, liệu có bị lửa thiêu rụi rồi không?
Trác Bất Đàn nghĩ một lúc lắc đầu:
- Chìa khóa Linh lực rất kiên cố, nó là thanh ngọc kiếm tràn đầy linh lực, dài bằng cánh tay, có lẽ sẽ không bị lửa thiêu cháy. Ta dám nói chắc chắn Chìa khóa Linh lực đó vẫn còn!
Tần Vô Song có cảm giác mất mát:
- Sớm biết thì con đã chú ý. Nay đám phế tích Thiên Cơ Tông không biết có bao nhiêu người đến xem. Giờ đi tìm hy vọng cũng không nhiều.
Trác Bất Đàn thở dài:
- Theo những gì ta đoán về Cao Nhạc, chỉ có hai khả năng. Hoặc là Thiên Cơ Tông vẫn còn cá lọt lưới, như vậy chắc chắn Chìa khóa Linh lực nằm trong tay hắn. Vì đó là vốn luyến để Thiên Cơ Tông vùng dậy lần nữa. Hoặc là Thiên Cơ Tông không còn nữa, Cao Nhạc hủy luôn Chìa khóa Linh lực khiến chúng ta không được lợi ích gì.
Phân tích này rất có lý, Tần Vô Song cũng tán đồng, hắn hỏi:
- Đại Điện chủ, vậy chúng ta nên làm thế nào? Có cần đi tìm hiểu không?
Trác Bất Đàn nói:
- Ta gọi con đến cũng là nói chuyện này. Đợi sau cuộc họp đồng minh, con sẽ phụ trách việc này. Lứa đệ tử trẻ tuổi Tinh La Điện cũng chỉ có con gánh vác được trách nhiệm nặng nề này.
Tần Vô Song biết chuyện khám phá Vô Tận Đông Hải là vô cùng quan trọng:
- Được, đệ tử sẽ đi một chuyến!
Rồi bỗng nhớ đến một chuyện, hắn hỏi:
- Đại Điện chủ, Cao Nhạc đã câu kết Cửu Cung Phái liệu có đưa Chìa khóa Linh lực cho Tả Thiên Tứ không?
Trác Bất Đàn nghĩ một lúc thì lắc đầu:
- Không đâu. Nếu Chìa khóa Linh lực mà hắn cũng giao cho Cửu Cung Phái thì Thiên Cơ Tông còn gì mà nói điều kiện với Cửu Cung Phái? Cửu Cung Phái có thể hoàn toàn gạt Thiên Cơ Tông sang một bên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Cũng đúng, vậy đệ tử sẽ đi tìm hiểu hỏi thăm xem có tin tức phong thanh gì không.
Trác Bất Đàn trịnh trọng nói:
- Chuyện này rất quan trọng, nếu chiếc chìa khóa đó mất tích, có lẽ Vô Tận Đông Hải sẽ mãi mãi là câu đố, sẽ không còn ai vào được nữa.
Tần Vô Song tò mò hỏi:
- Đại Điện chủ, tuy đệ tử chưa đến Vô Tận Đông Hải bao giờ nhưng đã gọi là biển thì không thể nào lại chỉ có một đường ra chứ?
Trác Bất Đàn thở dài:
- Vùng bờ biển giáp ranh giữa Vô Tận Đông Hải với ba nước phía Đông dài hàng vạn dặm, rất hoang vu, gió cát cuồn cuộn, sương khói mù mịt. Muốn đến bờ biển của Vô Tận Đông Hải cũng vô cùng gian nan. Dù có đến, thì Vô Tận Đông Hải bao la như vậy, không phải con nói ra là ra được. Đi nhầm một bước rất có thể gặp phải biển động, sóng dữ, có thể nói đi bước nào nguy hiểm bước đó. Chỉ có một đường ra duy nhất, tuy cũng nguy hiểm nhưng có đường từng có người đi qua, có cột mốc, ít nhiều vẫn có manh mối dò theo, không đến nỗi mất phương hướng trong biển rộng mênh mang. Vô Tận Đông Hải diện tích lớn nhất, cũng thần bí nhất trong số các cấm địa của Thần.
Tần Vô Song đã hiểu tại sao ba nước phía Đông lâu nay không hề sợ nước khác thâm nhập, thì ra là vì nguyên nhân này.Vô Tận Đông Hải nguy hiểm như vậy, chả trách mấy đời đệ tử đi mà không ai quay về.
- Vô Song, chiếc chìa khóa của Thiên Cơ Tông liên quan đến chuyến đi Vô Tận Đông Hải lần này. Chỉ có lấy được nó thì mới mở được đường vào. Nếu không, đường bờ biển kéo dài hàng nghìn dặm cũng không thể liều mình đi vào. Vì trong lịch sử, những cường giả vào Vô Tận Đông Hải bằng con đường khác đều bỏ mạng ở đó!
Tần Vô Song gật đầu:
- Chỉ cần nó vẫn còn, đệ tử nhất định sẽ lấy được nó!
- Được, Vô Song, ta phái con đi làm việc này, một là vì thực lực của con nổi trội, hai là vì con có phúc duyên người khác không so bì được.
Trác Bất Đàn nói.
- Đệ tử hiểu!
Trác Bất Đàn cười:
- Được rồi, chúng ta đi ra thôi.
Vừa đến đại điện, Truân Trung Trì đang từ ngoài đại điện đi vào, mặt mày tươi rói, rõ ràng là vừa đi giải quyết chuyện gì, thấy Tần Vô Song ra thì vẫy tay:
- Vô Song, con lại đây.
Tần Vô Song tiến lại:
- Sư phụ, việc gì khiến sư phụ vui vậy?
Truân Trung Trì cười ha ha:
- Cũng không phải vui, vừa rồi Liễu Sứ giả tìm hai sư đồ ta nói một chuyện, ta suýt thì quên mất.
- Sư phụ chuyện gì vậy?
- Con có nhớ, trước khi con đến Tinh La Điện, chúng ta từng đi qua Cực Âm Sơn không?
Tần Vô Song nghe đến cái tên Cực Âm Sơn, sắc mặt bỗng tối lại, Cực Âm Lão Quái, cái tên từng hắn phải nghiến răng ken két.Lão tiểu tử này lẽ nào lại giở trò gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.