Sau khi Mộ Dung Thiên Cực rời đi, tất cả mọi người đều bị khí trường cường đại của ông làm cho kinh sợ, đại sảnh vốn dĩ đang ồn ào huyên náo, bỗng nhiên trở nên yên ắng lạ thường. Những tán tu này vốn huyên náo vô cùng, bây giờ lại chuyển sang thì thầm khe khẽ, cúi đầu rì rầm với nhau điều gì đó.
Hiển nhiên, bọn họ cũng vô cùng kiêng kỵ gã tùy tùng mà Mộ Dung Thiên Cực để lại.
Mặc dù chẳng có ai ở đó quen biết Mộ Dung Thiên Cực nhưng vẫn có chút tâm tư lung lạc, bao nhiêu năm lăn lộn, ít nhiều trong lòng cũng đã có chút nhãn quang.
Sau khi làm xong thủ tục, Ngũ Đức bước ra từ bên trong, đi tới bên Thiết Khiếu Tử, lạnh lùng nhìn hắn một hồi, cười mấy tiếng kỳ dị rồi quay đầu bước thẳng ra ngoài.
Hành động này khiến Thiết Khiếu Tử lạnh toát cả người, bàn tay đang cầm ly rượu phải kềm chế lắm mới không run lên bần bật.
Hắn cũng ngầm cảm nhận được phi vụ làm ăn này nhìn bề ngoài thì đúng là mới kiếm được ba ngàn hoàng tinh thạch, nhưng hình như hắn vừa gây ra họa lớn. Đang định nói mấy câu vớt vát thì Ngũ Đức đã bỏ đi xa, chẳng thèm để ý tới một nhân vật nhỏ như Thiết Khiếu Tử.
Thiết Khiếu Tử suy sụp quay về chỗ ngồi, chau mày ủ rũ.
Còn đại sảnh Công hội xung quanh hắn bắt đầu vang lên những tiếng thở lớn, hiển nhiên, đám người này lúc nãy chịu áp lực quá lâu, bây giờ nguy cơ được giải trừ mới dám thở mạnh.
Có người thấy Thiết Khiếu Tử chau mày ủ rũ, bật cười chế nhạo:
- Thiết Khiếu Tử, sao vậy? Phát tài lớn rồi, tiền rượu hôm nay ngươi phải mời đấy nhé?
- Đúng vậy! Cho dù tối nay ngươi có trả hết tiền rượu cho tất cả mọi người thì ngươi vẫn còn lời to lắm.
- Đúng rồi đúng rồi, phát tài lớn, không mời khách là không được.
Đám người này thi nhau lên tiếng. Thiết Khiếu Tử ủ rũ, miệng không ngừng than thở, cũng không biết là đang lẩm bẩm cái gì.
Lúc này, bất ngờ vang lên một giọng nói lạnh lùng:
- Kiếm được hay không cũng chưa chắc. Tiền này không phải dễ có đâu. Nói không chừng còn đại họa lâm đầu ấy chứ.
Người nói những lời này chính là tán tu đã lên tiếng chỉ trích gã Chấp sự định lừa bọn Tần Vô Song và từ chối lời mời của họ. Người này thần thái lãnh khốc, nói chuyện thì thẳng thắn chẳng kiêng dè.
Không ngờ lời của hắn lại nói trúng tâm sự của Thiết Khiếu Tử. Thiết Khiếu Tử mặt mũi tái nhợt, nghiến ken két hai hàm răng.
- Ha ha, Thiết Khiếu Tử, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, bị dọa đến nông nỗi ấy cơ à?
- Không phải là ngươi không muốn mời khách nên mới cố ý ra vẻ như vậy chứ?
Cả đám tán tu cứ ngươi một câu, ta một lời. Tán tu lạnh lùng lúc nãy cũng cười nhạt:
- Cái này không phải là giả đâu. Nói hắn giả vờ là các ngươi hồ đồ quá đấy. Trong lòng Thiết Khiếu Tử rõ hơn các ngươi nhiều.
Cửu Phương Vân Phi đột nhiên cười cười, đặt chén rượu trên tay xuống:
- Tính tiền!
Rồi thuận tay đặt mấy miếng tinh thạch xuống bàn, chỉ về phía bọn Tần Vô Song:
- Tính luôn cho ta cả bàn của ba người bạn kia nữa.
Nói rồi quay sang phía Tần Vô Song chắp chắp tay, chỉ mỉm cười, không chào hỏi rồi đi thẳng ra ngoài.
Tần Vô Song ngạc nhiên, đang định đứng lên thì lại thấy tán tu lạnh lùng bên cạnh nói tiếp:
- Kẻ mới đi ra cũng là một người hiểu chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
- Kẻ hiểu chuyện đích thực, uống hết rượu trong bình thì nên đứng dậy đi về.
Nói rồi gã tán tu lạnh lùng vỗ bàn:
- Tiểu nhị, tính tiền!
- Ê, tên này, chỉ nói lấp lửng một nửa là có ý gì! Có gì thì nói rõ ra, ra vẻ bí hiểm gì chứ?
- Đúng vậy, mấy anh em chúng ta đều là kẻ thô lậu, không hiểu ý của ngươi đâu.
Gã tán tu lạnh lùng bước ra đến cửa, đột nhiên quay đầu, bật cười quái dị:
- Không lẽ vẫn còn chưa hiểu? Thiết Khiếu Tử rõ hơn ai hết lai lịch của hai người vừa rồi. Hắn đã định che giấu, không nói ra sự thật. Nhưng người ta là cao nhân, chỉ nhìn qua đã biết ý đồ của Thiết Khiếu Tử, vạch trần bộ mặt dối trá của hắn. Thiết Khiếu Tử, nếu ta là ngươi, bây giờ ta đã đi rồi. Nhưng có đi được hay không…
Người này chưa nói hết lời, ngoài cửa đã truyền tới một giọng cười lạnh lẽo:
- Hắn không đi nổi đâu!
Lời nói chưa dứt đã có ba bốn võ sĩ toàn thân trang bị hoàn hảo từ ngoài cửa xông vào. Nhìn trang phục trên người họ đủ để thể hiện thân phận.
- Võ sĩ tùy tùng của Phủ chủ đại nhân!
Chỉ cần nhìn qua đã biết bốn người này thuộc những kẻ không nên đụng vào nên tất cả mọi người cùng nhất loạt im lặng. Gã tán tu lạnh lùng lúc nãy chỉ lắc đầu ngao ngán, cũng không thay đổi sắc mặt, ném một cái nhìn chế nhạo xen lẫn đùa cợt về phía mấy tên võ sĩ rồi bước ra ngoài.
- Ngươi cũng chờ một chút!
Khóe mắt gã tán tu lạnh lùng lóe lên một cái, thanh chiến đao không bao giờ rời tay chặn ngang trước ngực:
- Sao? Cả ta cũng phải ở lại à?
Khẩu khí người này kiệt ngạo và không hề có chút sợ hãi.
Thủ lĩnh của bốn tên võ sĩ thấy khí thế này không tầm thường, mặc dù không sợ nhưng suy tính một hồi cũng nhận thấy người này không nên đụng vào, lập tức khoát tay:
- Người này mặc dù nói năng bậy bạ nhưng không động chạm đến quý khách. Chỉ có cái miệng của kẻ tên là Thiết Khiếu Tử mới là không quản được, đắc tội với quý khách, giải hắn đi trước!
Thiết Khiếu Tử tái mặt, núp nhanh xuống dưới bàn, rồi một tia sáng màu vàng lóe lên trên người hắn, rồi lặn nhanh xuống đất.
Đây hiển nhiên không phải là Địa Hành Thuật mà chỉ là một loại phù nhờ vào sự giúp đỡ của địa hành thi triển Địa Hành Thuật chạy trốn.
Võ sĩ thủ lĩnh thấy vậy, cười nhạt, vừa cười vừa nói:
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Rung tay áo, kéo dài năm ngón tay với những dấu tay vĩ đại ra khỏi lòng bàn tay, không ngừng khuếch đại, ép mạnh xuống mặt đất.
Dưới tác động của lực ép này, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội như chuẩn bị sụp xuống, rung lắc không thôi.
Chiêu này, cũng là một loại phù vô hình, chuyên dùng để khắc chế các loại Địa Hành Thuật bình thường, khi nào đạt đến hiệu quả chỉ địa vi cương sẽ khiến người thực thi Địa Hành Thuật không tiến nổi nửa bước dưới lòng đất.
Hắn vừa ra hiệu, tên võ sĩ đằng sau liền lấy ra một dụng cụ kỳ quái, ngoại hình nhìn giống như cái la bàn, huơ huơ trên mặt đất.
- Ở kia!
Theo hướng chỉ của người kia, tên võ sĩ thủ lĩnh đột nhiên bay ra ngoài như luồng gió, rồi trong không trung biến thành một đạo tàn ảnh bay tới.
Đột nhiên, tên võ sĩ thủ lĩnh hét lên một tiếng, khẩu đoản thương trên tay dồn toàn lực bắn thẳng xuống đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vọng lên từ lòng đất, một dòng máu tươi vọt mạnh lên trời, thuận theo luồng thế đạo của khẩu đoản thương, trực tiếp bắn thẳng lên trần nhà Công hội.
Rồi dòng máu tươi tan ra, nhất thời tạo nên một trận huyết vũ, vương vãi khắp nơi.
Cũng may là những cao thủ có mặt ở đó, thấy huyết vũ bắn tới liền vung tay áo, quét huyết vũ ra xa, tránh dơ bẩn thân thể.
Ba người Tần Vô Song nãy giờ vẫn ngồi im một chỗ, quan sát toàn bộ quá trình xảy ra biến cố. Đám võ sĩ dưới tay Phủ chủ này không lẽ có thể ỷ thế lực quan phủ giết chóc vô độ?
Tên võ sĩ thủ lĩnh giết một mạng người mà dửng dưng như vừa giết chết một con kiến. Nhìn biểu hiện của hắn chẳng hề giống như một kẻ mới giết người.
Hắn sắc mặt bình thản quay sang nói với Chấp sự phụ trách Công hội:
- Chấp sự tiên sinh, phiền các ngài dọn dẹp dùm.
Gã Chấp sự mặt mũi tái mét, lắp bắp:
- Kha Đội trưởng, tên Thiết Khiếu Tử này sống bằng nghề buôn bán tin tức, làm nghề này cũng mấy chục năm rồi. Không biết hắn phạm tội gì mà hôm nay lại gặp phải họa diệt vong? Hơn nữa, chư vị muốn chấp pháp thì cũng mời bắt Thiết Khiếu Tử đưa đi. Chấp pháp ở ngay địa bàn Công hội chúng tôi, e rằng không ra thể thống?
Mí mắt Kha Đội trưởng lười biếng khiêu động, liếc liếc gã Chấp sự:
- Nói vậy, các hạ có dị nghị gì với chuyện này sao?
- Kha Đội trưởng, Công hội tôi từ xưa đến nay vẫn là nơi để các tán tu lui tới. Muốn chấp pháp trong Công hội chí ít cũng phải hỏi cho rõ chứ? Nói thế nào đây cũng là địa bàn Công hội.
- Ha ha ha, địa bàn Công hội?
Khẩu khí Kha Đội trưởng thập phần kiêu ngạo:
- Nói cho ngươi biết, ở Bài Sơn Phủ này không có địa bàn của ai ai ai hết, chỉ có địa bàn của Bài Sơn Phủ!
Nói rồi, khoát tay đi thẳng ra ngoài.
Thái độ cường hoành này khiến Chấp sự phụ trách Công hội cũng phải á khẩu không biết nói gì. Đụng phải con cua bò ngang này, ông còn có thể làm gì khác? Đạo lý có lớn thì cũng không lớn bằng nắm đấm của hắn.
Đối phương nói cũng không sai, trong cảnh nội Bài Sơn Phủ chỉ có địa bàn của Bài Sơn Phủ, Phủ chủ muốn trị ai không có nhiều thực lực dám phản kháng.
Kỳ lạ nhất là gã tán tu lạnh lùng lúc nãy đã đi tới cửa mà không nhân cơ hội bỏ đi, lại nán lại khoanh tay đứng nhìn.
Kha Đội trưởng đi tới cửa, liếc người này một cái:
- Sao? Không làm phiền ngươi thì ngươi không chịu đi hả?
Người này chỉ hừ một tiếng lạnh lùng, cười khẽ:
- Uy phong lớn quá, sát khí cũng lớn. Thật không hổ danh là võ sĩ thân cận của Phủ chủ đại nhân, bái phục bái phục.
Kha Đội trưởng cũng là kẻ biết ẩn mặt lánh đời, biết rằng đối đầu với người này sẽ chẳng có gì tốt đẹp nên chỉ cười nhạt nói:
- Cũng đừng nói bọn ta cậy thế bắt nạt người khác, tên Thiết Khiếu Tử đó không quản được cái miệng mình, tự hắn tìm đến cái chết, không thể trách ai được.
- Chỉ e chiêu nịnh nọt này của ngươi nịnh nhầm chỗ rồi. Ngươi cảm thấy Thiết Khiếu Tử đã động chạm đến khách quý, nhưng trong lòng khách quý dù có nghĩ như vậy thật thì với khí độ của họ thì cũng không cần lấy mạng Thiết Khiếu Tử. Các ngươi vội xun xoe như vậy…
Kha Đội trưởng giận dữ nói:
- Nghe khẩu khí ngươi có vẻ ngươi muốn đòi lại công bằng cho Thiết Khiếu Tử?
Tần Vô Song ít nhiều cũng có vài phần hảo cảm với gã tán tu lạnh lùng, thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền đứng ra dàn hòa:
- Chư vị, người thì cũng giết rồi, uy phong cũng đã làm xong rồi. Trong Công hội Liên minh Tán tu này hán tử huyết tính cũng không ít. Chư vị có lẽ cũng không định cố ý chọc giận quần chúng chứ?
Tần Vô Song vừa đứng dậy, lập tức liền có mấy tán tu cũng đứng dậy theo:
- Đúng vậy, dù có là thuộc hạ thân cận của Phủ chủ đại nhân thì cũng phải nể chút đạo lý chứ. Không lẽ tán tu chúng ta muốn chém muốn giết lúc nào cũng được à?
- Đúng vậy, chuyện này dù có phải kiện đến chỗ Phủ chủ đại nhân cũng phải đòi lại chút công đạo.
Kha Đội trưởng liếc nhanh sang Tần Vô Song rồi cũng phải vội vàng thu ánh mắt lại. Hắn đúng là vẫn chưa đủ dũng khí để chọc giận quần chúng, khoát tay, buông mấy câu đe dọa:
- Hôm nay đến đây thôi, mỗi người các ngươi tốt nhất nên quản lý cái miệng của mình, cái gì cần nói thì nói, cái gì không nên nói thì đừng nói linh tinh!
Nói rồi, rút nhanh ra ngoài.
Trận huyết quang tai ách bất ngờ vừa rồi bỗng nhiên lại kéo đám tán tu trong Công hội xích lại gần nhau hơn rất nhiều.
- Mẹ nó, rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì, mới nói mấy câu mà đã mất mạng, tán tu chúng ta không lẽ không có địa vị đến thế sao?
- Không phải sao? Trung niên áo tím đó rốt cuộc lai lịch thế nào? Thiết Khiếu Tử mới nói với hắn vài câu mà đã đụng chạm đến khách quý?
Gã tán tu lạnh lùng đứng ngoài cửa cười nhạt:
- Đây không phải là ý kiến của khách quý, chỉ là mấy tên nhãi ranh muốn qua mặt mà làm bậy, muốn nịnh bợ khách quý một chút thôi.
- Nói đi nói lại, ngươi đó rốt cuộc là ai?
- Vẫn chưa hiểu sao? Vị đại gia kia rõ ràng có liên quan đến những người trong lời mà Thiết Khiếu Tử nhắc tới!
- Cái gì gọi là có liên quan! Là do các ngươi ngu dốt nông cạn. Người đó chính là Lâu chủ của Phiêu Tuyết Lâu, là người được xếp trong năm mươi cường giả của Hiên Viên Khâu, là đại nhân vật mà ngay cả Phủ chủ đại nhân cũng không dám đắc tội: Mộ Dung Thiên Cực!
Những lời này khiến Tần Vô Song nhất thời chấn động, những gì lúc nãy mới phỏng đoán trong lòng, bây giờ đều đã được chứng thực!