Khí Trùng Tinh Hà

Chương 465: Nguy cơ đột nhiên tới



Mộ Dung Thiên Cực!
Tất cả đại thế lực trong Hiên Viên Khâu này Bao Bao đều có giao tình, nhưng Mộ Dung Thiên Cực, Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu thì Bao Bao Lại không quen.
- Lão Đại, là Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu, ông ấy lại treo giải muốn bắt huynh? Cái này nên bắt đầu từ đâu đây?
Bao Bao truyền âm hỏi.
Bản thân Tần Vô Song cũng không rõ, không lẽ nguyên nhân chỉ vì Tần Vô Song hắn và Mộ Dung tiểu thư có một đoạn giao tình? Nếu như chỉ vì vậy thì Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu đúng là khinh người quá đáng.
Bên trong Công hội, mọi người tranh luận sôi nổi, Tần Vô Song thì ngược lại không muốn trì hoãn nhiều.
Buông chén rượu, mang theo bọn Bao Bao, Cô Đơn nhanh chóng rời đi.
La Thiên Đạo Trường và Phiêu Tuyết Lâu mâu thuẫn như vậy khiến con đường ở Hiên Viên Khâu của Tần Vô Song nhất thời trở nên gian nan hơn rất nhiều.
Hắn lúc này cũng không biết có nên cảm ơn tên Kha Đội trưởng đã giết chết Thiết Khiếu Tử nhiều chuyện nữa hay không, hay là nên trách móc Kha Đội trưởng đã giết người vô tội.
Những lời Thiết Khiếu Tử nói vô cùng bất lợi cho Tần Vô Song. Bởi vì Thiết Khiếu Tử đã chỉ rõ Tần Vô Song hắn lúc này đã vào Hiên Viên Khâu, hơn nữa còn có quan hệ với Tần gia Thiên Đế Sơn. Như vậy, những ngày tiếp theo hành tẩu Hiên Viên Khâu chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều nguy hiểm rình rập. Đối với Tần Vô Song mà nói, tuyệt đối là một rắc rối lớn.
Trở lại khách điếm nghỉ ngơi, Bao Bao vẫn còn huyên thuyên không ngừng, rõ ràng là vẫn còn khó chịu với giải thưởng của Mộ Dung Thiên Cực.
Theo quan điểm của Bao Bao, Mộ Dung Thiên Cực làm vậy rõ ràng là đã xát muối lên vết thương của Tần Vô Song.
Cô Đơn cũng mắng nhiếc dữ dội:
- Con gái của mình không quản được lại trút giận lên đầu Lão Đại chúng ta, Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu tu vi có thể cao nhưng phương diện làm người thật không có nguyên tắc.
Bao Bao lẩm bẩm:
- Lão Đại, huynh nói Mộ Dung Lâu chủ sao lại làm vậy? Không lẽ chỉ vì Mộ Dung tiểu thư có vẻ thân thiết với huynh sao?
Cô Đơn nhếch miệng cười, nói:
- Đâu có thân thiết đâu? Lão Đại chúng ta hình như cũng không có chuyện gì với Mộ Dung tiểu thư mà?
- Ta cũng nghĩ như vậy. Không lẽ Mộ Dung Lâu chủ làm vậy là để chứng minh cho La Thiên Đạo Trường thấy? Nếu như đúng là như vậy thì Mộ Dung Lâu chủ thật khiến người ta thất vọng quá.
- Đúng là thất vọng vô cùng, sợ ác rút đầu!
Tần Vô Song nghe bọn họ không ngừng nghị luận đành quay sang khuyên giải:
- Hai ngươi cũng đừng vội ra kết luận. Ta thấy Mộ Dung Lâu chủ, lệnh tôn của Mộ Dung tiểu thư không có nhiều địch ý đâu. Nếu như có địch ý, ông ta chỉ cần bỏ thêm chút tiền vào giải thưởng của La Thiên Đạo Trường là được rồi!
Những lời này khiến Bao Bao tỉnh ngộ, nghĩ một lúc, vỗ đùi nói:
- Cũng đúng, Mộ Dung Lâu chủ nhắc đi nhắc lại là muốn nhìn thấy người sống. Xem ra, ông ta không hề có ý định đẩy Lão Đại đến chỗ chết.
Bao Bao bật cười khinh khích:
- Lão Đại, đệ hiểu rồi. Có khả năng Mộ Dung Lâu chủ cũng muốn xem nhân phẩm và tu vi của huynh thế nào?
- Chọn con rể à?
Cô Đơn nghe thấy vậy, cũng nổi hứng tò mò, háo hức ghé sát lại.
Tần Vô Song ra vẻ giận dữ:
- Cái miệng hai ngươi chỉ toàn ăn nói linh tinh. Các ngươi nói ít một chút không à?
- Bớt nói vài câu đương nhiên cũng không phải không được. Nhưng sinh ra cái miệng mà lại không để nói chuyện thì có lỗi với nó quá? Lão Đại, nói thật. Đệ hỏi huynh, huynh rốt cuộc có cảm giác thế nào với Mộ Dung tỷ tỷ?
Câu hỏi vô cùng hóc búa này không chỉ mình Bao Bao hiếu kỳ mà ngay cả Cô Đơn cũng xáp lại, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Tần Vô Song. Tần Vô Song thấy hai người họ nhắc đi nhắc lại dung nhan mỹ mạo của Mộ Dung tiểu thư.
Với phong độ siêu nhiên cử trọng nhược khinh của cô, không thể không nói, bất luận là tài nghệ hay võ công, dung mạo hay khí chất, Tần Vô Song chưa gặp ai bằng được Mộ Dung tiểu thư.
Hôm nay biết được Mộ Dung tiểu thư bỏ đi vì muốn đào hôn, trên cơ sở tán thưởng của Tần Vô Song, không khỏi có thêm vài phần bội phục.
Phải biết rằng một cô gái có dũng khí như vậy, thế giới này hiếm vô cùng.
- Lão Đại, huynh chí ít cũng thể hiện chút ít thái độ chứ.
Bao Bao thục giục.
Tần Vô Song thở dài:
- Ta với Mộ Dung tiểu thư chỉ là quân tử chi giao. Nếu nói Mộ Dung tiểu thư, quả thật là nữ tử cả đời ta chưa từng gặp qua. Nhưng nếu nói có tình cảm sâu hơn thì hơi có chút cưỡng ép rồi.
- Lão Đại!
Bao Bao gần như sắp phát điên:
- Vậy huynh có thích hay là không thích người ta? Không thể nói trực tiếp một chút sao?
Tần Vô Song chẳng biết nói gì với cái suy nghĩ đơn giản của Bao Bao, không lẽ trên thế giới này chỉ có thể được lựa chọn giữa thích và không thích?
- Lão Đại, đệ biết huynh định nói gì. Nhưng bây giờ đệ hỏi huynh. Nếu như chỉ được chọn giữa thích và không thích, huynh sẽ chọn cái nào?
Câu hỏi này đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, khiến Tần Vô Song muốn lấp lửng nước đôi cũng không được.
Nghĩ một lúc, Tần Vô Song thở dài nói:
- Vậy là thích đi! Một giai nhân như Mộ Dung tiểu thư, ai lại không thích được chứ?
- Ha ha, vậy thì dễ giải quyết rồi. Đệ thấy Mộ Dung tỷ tỷ cũng rất có hảo cảm với huynh. Vô Song lão đại, như đệ nói, La Thiên Đạo Trường khinh người quá đáng. Vậy thì chúng ra sẽ cướp luôn cô dâu của chúng. Cho chúng tức chết luôn.
- Đúng vậy, La Thiên Đạo Trường muốn truy sát huynh thì chúng ta sẽ quay trở lại đánh vào mặt bọn chúng, đánh càng kêu càng tốt.
Cô Đơn rõ ràng là kẻ chỉ sợ thiên hạ bất loạn, lúc này hắn mà không gây chuyện mới lạ.
- Lão Đại, đừng do dự nữa, cứ quyết định vậy đi. Nhân phẩm và tu vi của Mộ Dung tỷ tỷ đều cao, hơn nữa còn mỹ mạo như hoa. Huynh đi đâu để tìm được cô gái tốt như vậy?
- Ha ha, đệ thấy làm thế này cũng tốt. Quan trọng nhất là có thể khiến La Thiên Đạo Trường biết được sự lợi hại của Lão Đại chúng ta.
Cô Đơn đứng bên cạnh nói giúp.
Hai tên dở hơi ngươi một câu, ta một câu thảo luận rôm rả. Như kiểu bọn họ đang thảo luận chuyện đại sự cả đời của mình vậy, tần Vô Song chẳng còn biết nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn thừa nhận, Mộ Dung tiểu thư bất luận phương diện nào, trong lòng Tần Vô Song đều có một phân lượng đặc thù.
Phân lượng này không giống như những cô gái khác. Với sư tỷ Chu Phù, Tần Vô Song có một loại tình đồng cốt nhục đồng môn chi nghĩa. Với Đồng Dao lại là một loại hoạn nạn chi giao thuần túy. Còn Mộ Dung tiểu thư, mặc dù nói là bình thủy tương phùng, nhưng nhất cử nhất động của Mộ Dung tiểu thư lại chạm vào một sợi cầm huyền nào đó sâu trong lòng Tần Vô Song.
Tần Vô Song chưa bao giờ nghiên cứu kỹ, nhưng hắn biết, đó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Bây giờ bị bọn Bao Bao đào sâu hỏi kỹ, Tần Vô Song chợt phát hiện, hình ảnh Mộ Dung tiểu thư đột nhiên sống lên trong lòng hắn.
Cung đàn như thiên tốc nhất bàn của lần đầu tương ngộ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, rồi sau đó những lần giúp hắn giải vây, Mộ Dung tiểu thư lại thể hiện mặt ôn nhu hiền dịu của mình.
Hôm nay nghe được thân thế của Mộ Dung tiểu thư, những hình ảnh dĩ vãng về cô lại không ngừng đan kết vào nhau, khiến ấn tượng về Mộ Dung tiểu thư trong lòng hắn nhất thời rõ ràng hơn rất nhiều.
Cô gái ngoại nhu nội cương ấy, đúng là có khí chất đứng trên mọi người của cô. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không ngăn nổi tiếng thở dài.
- Lão Đại, huynh thở dài gì vậy?
Tiểu Bao Bao cười trêu chọc.
- Thế cục gian nan, bất luận là một mình Tần Vô Song ta hay cả gia tộc Tần gia thì cũng đều đang trong tình trạng nước lửa hỗn loạn. Nếu ta còn tâm trạng nghĩ mấy chuyện nhi nữ tình trường thì đúng là không có chút nghĩa khí.
Tần Vô Song nói đến đây, nội tâm lại khôi phục lại bình tĩnh, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ chấm dứt dề tài này. Mười vạn tiền thưởng cũng được, trăm vạn tiền thưởng cũng được. Không thể ngăn được bước chân ta tiến vào Thiên Đế Sơn. Ta chỉ biết, trở ngại ngăn trở càng gian nan thì nội tâm ta càng cường đại!
- Lão Đại, vậy…
- Bao Bao, ân đức của Mộ Dung tiểu thư, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Nếu như có một ngày, ta tạo dựng được danh tiếng ở Hiên Viên Khâu này, hết thảy mọi vấn đề sẽ tự nhiên được giải quyết. Bây giờ dù có suy nghĩ vỡ đầu thì cũng không nghĩ ra được gì. Thực lực chúng ta mới đặt ở đây đã vô tình bị hút vào giữa lốc xoáy không thể kháng cự. Lúc cấp bách này chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ không ngừng.
Bao Bao và Cô Đơn cũng bị thái độ kiên định của Tần Vô Song lây nhiễm, nhất loạt gật đầu:
- Lão Đại, huynh nói đúng! Bọn đệ nghe lời huynh! Hiên Viên Khâu, hãy đợi đấy. Tên của ba huynh đệ ta rồi sẽ có một ngày trở thành truyền kỳ của Hiên Viên Khâu.
Sau khi thống nhất quan điểm, Tần Vô Song cũng không bị mê hoặc nữa. Cho dù bên ngoài bây giờ ồn ào náo nhiệt, đều đang thương thảo làm thế nào đối phó với Tần Vô Song hắn. Nhưng bọn chúng làm sao biết được Tần Vô Song đang ở ngay trước mắt chúng, quan sát trò hề của từng người từng người một.
Tần Vô Song cũng biết Bài Sơn Phủ nằm trên giao giới giữa Chi Tế Sơn và Hiên Viên Khâu nên chủ đề liên quan đến Tần Vô Song đương nhiên cũng náo nhiệt hơn một chút. Bởi vì Tần Vô Song hắn muốn vào Hiên Viên Khâu. Nhất định phải đi qua Bài Sơn Phủ! Bởi vậy, Bài Sơn Phủ này không nên lưu lại quá lâu.
Ngày thứ hai, ba người bọn Tần Vô Song đã thanh toán xong xuôi, đang định ra khỏi khách điếm thì cặp mắt sắc bén của Tần Vô Song đã kịp nhìn thấy từ con đường đối diện vội vàng lóe lên một bóng người.
Ánh mắt người này đang chăm chú hướng về phía khách điếm. Thoáng thấy ba người Tần Vô Song, kẻ đó rõ ràng cũng giật mình.
- Là hắn?
Tần Vô Song nghĩ thầm.
Cũng may người này sau khi liếc qua ánh mắt không dừng lại lâu mà tăng nhanh cước bộ, bước sang đường, biến mất trong đám đông.
- Tô Tổng quản!
Bao Bao và Cô Đơn đều nhận ra hắn.
- Tên đó vẫn chưa chết.
Sắc mặt Bao Bao vô cùng khó coi, đầu óc hắn rất linh hoạt, nhìn thấy Tô Tổng quản đã hiểu tình hình không được ổn.
- Lão Đại, làm sao đây?
- Rời đây trước đã, tìm chỗ thay đổi ngoại hình. Tên Tô Tổng quản này tính cách rất đa nghi. Ngoại giới đều thịnh truyền đám người Trần Sâm toàn quân bị diệt. Hắn lúc nãy nhìn thấy chúng ta, trong lòng nhất định sẽ có rất nhiều phỏng đoán. Nếu như để hắn đoán ra manh mối nào, chúng ta sẽ có rắc rối lớn.
Bao Bao và Cô Đơn cùng đồng ý rằng ba người không nên lưu lại đây lâu, đi nhanh ra khỏi cổng thành.
Trình tự xuất thành đơn giản hơn vào thành rất nhiều, ba người Tần Vô Song rời khỏi Đô thành Bài Sơn Phủ, không dừng bước ngựa, tiến nhanh về phía Bắc.
Vụ ồn ào của Thiết Khiếu Tử, với sự đa nghi và giảo hoạt của Tô Tổng quản, chỉ cần liên hệ ba người bọn hắn với Tần gia châu Bách Diệp thì tuyệt đối có thể dễ dàng đoán ra thân phận của Tần Vô Song. Một khi đoán ra, có nghĩa là thân hình đã bại lộ.
Cái chờ đợi phía trước bọn Tần Vô Song sẽ chỉ còn là truy sát không chết không thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.