Khí Trùng Tinh Hà

Chương 468: Lấy lùi làm tiến



Tần Vô Song thấy Tô Tổng quản đột nhiên xuất hiện đã biết chuyện hôm nay không thể giải quyết êm thấm. Nhưng tố chất trong lòng hắn thì vẫn xuất sắc, dù trước mặt hắn có là một Hóa Hư Cảnh cường giả đột nhiên xuất hiện thì hắn cũng không thấy sợ.
Trong mắt Bao Bao và Cô Đơn đều có quang mang chớp động, rõ ràng là định một lời không hợp liền động thủ ngay.
- Tô Tổng quản, hảo nhãn lực.
Tần Vô Song lạnh lùng nói, nhưng trong lòng thì đang hết sức đề phòng, trầm ngâm trong miệng:
- Trận Áp Chủy Sơn ngày đó, Tô Tổng quản bỏ lại đám tán tu chúng ta, không ngờ lại chạy đến Đô thành Bài Sơn Phủ. Tô Tổng quản có biết ngươi lọt khỏi lưới của Tần gia châu Bách Diệp nhưng lại rơi vào lưới của La Thiên Đạo Trường, con cá lọt lưới sắp bị bắt lại rồi?
Khóe miệng Tô Tổng quản khẽ nhếch lên một tia giễu cợt, dửng dưng nói:
- Ta lại thấy thật kỳ lạ, sao ba huynh đệ ngươi có thể an toàn sống đến tận bây giờ. Câu hỏi lớn này không biết ba huynh đệ ngươi có thể giải đáp giúp ta không?
Cô Đơn lớn tiếng quát:
- Gã họ Tô kia, ngươi thật không biết xấu hổ, biết điều thì mau cút đi. Chúng ta từ nay về sau chẳng ai quen ai hết. Nếu như không biết điều, chúng ta quay về sẽ tố cáo hành tung của ngươi khắp thiên hạ, ta tin là đội truy bắt của Tần gia châu Bách Diệp không cần đến một tháng sẽ tìm thấy ngươi.
Tô Tổng quản nghe thấy những lời này, chỉ bật cười, nhưng hắn cũng không vội vạch trần.
Tô Tổng quản tay quơ nhẹ một cái, thanh trường kiếm màu trắng xanh lớn như cán của tấm chiêu bài đã xuất hiện trong tay. Quang hoa của kiếm như nước, nắm trong tay mặc dù sát khí không lộ ra ngoài nhưng bọn Tần Vô Song cũng không dám chậm trễ.
Cô Đơn quát lớn một tiếng:
- Ta đánh trận đầu!
Rồi tiến lên phái trước, vung tay áo, tung mạnh một quyền về phía trước, quyền này không có bất cứ hoa thức nào, nhưng nó vừa tung ra không trung nhất thời xuất hiện một luồng quyền cương chi khí uốn éo.
Quyền cương này đón gió phóng lên, nhất thời tán khai rồi ngưng kết thành những nắm tay hư hình tấn công trực diện vào đầu vào mặt Tô Tổng quản.
Bao Bao cũng rống lên một tiếng, đại bổng trong tay nhất vũ, tấn công từ phía bên hông. Nhất bổng múa may, như cát bay đá chạy bốn phía, tiếng gió rít điên cuồng bên tai.
Tần Vô Song cũng không dừng lại, Bá Vương Phá Trận Thương nhất thời chỉa lên, thân thể nhanh nhẹn lao về phía trước.
Tĩnh như trinh nữ, động như thỏ chạy, có thể dùng những hình ảnh này để miêu tả sự linh hoạt của thân thủ Tần Vô Song.
Một thương này của Tần Vô Song hoàn toàn xuất phát từ bổn niệm chứ không hề có bất cứ nghệ thuật hoa mỹ nào khác. Đây là thương pháp đầu tiên do hắn sáng tạo ra, chiêu thứ nhất: Giác Tỉnh Thức! Một thương này, diễn dịch trong tay Tần Vô Song, uy lực đương nhiên hơn hẳn bình thường.
Thương thế phóng ra, thanh Bá Vương Phá Trận Thương nhất thời gào rít như một con thương long giận dữ, phun mây phóng lên.
Tô Tổng quản cũng ngỡ ngàng, trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, biết ba huynh đệ Võ Tinh Hà là do bọn Tần Vô Song đóng giả, tu vi nhất định vô cùng cường hãn. Nhưng lúc này, dưới sự công kích của cả ba người, Tô Tổng quản vẫn chưa cảm nhận được cảm giác ưu việt của cảnh giới tu vi, tựa hồ chỉ trong chớp mắt đã bị ba luồng công kích vô cùng ăn ý, đẩy hắn vào cảnh giới của sự nguy hiểm.
- Đồ khốn này quả nhiên ẩn giấu thực lực!
Tô Tổng quản tức giận điên cuồng, vhân dẫm liền mấy bước nhưng vẫn không thể tiến lên trực diện nhận luôn ba đường công kích.
Hành động này của hắn chưa xong, cánh tay Tần Vô Song đột nhiên biến chiêu. Tiếp đó, một đường hoàng quang lóe sáng, như có bốn dải lụa vàng trong suốt quấn chặt trên người.
Tiếp theo, hoàng quang lóe lên, cuốn toàn bộ thân thể của ba người Tần Vô Song vào. Thế đạo này giống như một bàn tay lớn khổng lồ kéo ba người bọn họ rời khỏi mặt đất.
Tô Tổng quản lập tức bám theo, vẻ kinh ngạc ánh lên trong mắt, trường kiếm màu lam trong tay thôi động, liên tục bổ xuống.
Đường kiếm quang này nối tiếp đường kiếm quang kia, phong mang vô thất, cả mặt đất như vừa bị một con trâu cày qua, bị lật trở thành một đống hỗn độn.
Giữa không trung, Đổng Hùng cũng lao xuống.
- Lão Tô, sao lại để bọn chúng chạy thoát rồi?
Tô Tổng quản mặt mũi tím tái, ngưng trọng quan sát mặt đất xung quanh, luôn miệng chửi rủa:
- Cái tên đó quỷ kế đa đoan, hắn nhất định đã cảm nhận được lần này ta có thêm trợ thủ. Nên mới chỉ vừa đánh một đòn chiếu diện đã lập tức thôi động phù pháp bỏ chạy. Đây là Thổ Độn Phù thâm nhập thẳng xuống mặt đất, cao minh hơn Thổ Hành Phù nhiều. Bằng không, bọn chúng cũng không thể trốn nhanh như vậy được!
Sắc mặt Đổng Hùng đã bắt đầu có chút khó coi:
- Vậy chúng ta làm sao đây? Chẳng lẽ mất công vô ích?
- Đừng lo, độn thuật thâm nhập địa mạch này cần phải có độ sâu của địa mạch, khoảng cách độn cũng không được quá xa, nhiều nhất cũng chỉ trong phạm vi một ngàn dặm.
- Một ngàn dặm?
Tinh thần của Đổng Hùng hơi dao động:
- Nếu như trong một ngàn dặm thì không phải phạm vi bao phủ thần thức của Hóa Hư Cảnh chúng ta, khó có hi vọng tóm được chúng!
Tô Tổng quản gật gật đầu:
- Yên tâm đi, bọn chúng không chạy xa được đâu!
Tô Tổng quản đã thi triển Phụ Đồng Thuật, trên người bọn Tần Vô Song, thuật pháp này có công hiệu trong ba ngày. Trừ phi trong ba ngày này, bọn họ chạy được khỏi phạm vi bao trùm thần thức của Tô Tổng quản, nếu không Tô Tổng quản có thể thông qua môn thuật pháp thần kỳ này định vị được phương vị của bọn Tần Vô Song.
Đổng Hùng mừng rỡ ra mặt:
- Vậy thì nhanh lên!
Tổ Tổng quản chỉ nói:
- Đừng vội. Môn thuật pháp này có rất nhiều điều cấm kỵ, cũng có nhiều điều bất tiện. Chúng ta phải đảm bảo vùng này không có cường giả siêu cấp, nếu không thần thức của ta tìm kiếm lung tung, xúc phạm đến cường giả siêu cấp sẽ mang đến cho chúng ta không ít phiền phức.
- Được, vậy cứ tiến hành từng bước một, nếu đụng phải tầng thần thức phòng ngự cường đại nào thì tránh đi. Cảnh giới thần thức của ba tên đó không thể cường đại hơn huynh chứ?

Tần Vô Song thi triển tấm phù này, chính là tấm phù lợi dụng Thổ thuộc tính thi triển độn thuật. Đây là sách lược mà hắn đã chuẩn bị trước khi Tô Tổng quản đến. Với những gì Tần Vô Song hiểu thì tính cách của Tô Tổng quản này có thể so với hồ ly, với tính cách của hắn, nếu như đơn độc một mình tuyệt đối sẽ không đến tìm bọn họ.
Hắn chỉ có một mình, lại đang trong thời kỳ hồi phục trọng thương, tuyệt đối không dám đến, cũng không phù hợp với tính cách của hắn. Nếu như hắn dám động thủ thì đã động thủ ở cửa khách điếm Đô thành rồi, sao phải đợi đến bây giờ? Điều này chứng minh, Tô Tổng quản nhất định sẽ tới cùng đồng đảng.
Sở dĩ vẫn chưa xuất hiện là vì muốn âm thầm mai phục, chuẩn bị đợi cơ hội đánh lén. Tần Vô Song đương nhiên sẽ không để cho đối phương có cơ hội giáp kích hai mặt. Bởi vậy mới tranh thủ thế thượng phong ở ngay đòn công kích đầu tiên, thôi động Thổ Độn Phù rời đi.
Hoàng quang lóe lên trong một khe núi. Ba người bọn Tần Vô Song rơi xuống giữa bụi cỏ.
Bao Bao đứng thẳng người, nhìn quanh bốn phía, ngẩng đầu chỉ thấy một ngọn núi cao sừng sững trước mặt.
- Lão Đại, chúng ta đang ở chỗ quái quỷ nào đây?
Tần Vô Song sau khi vào Hiên Viên Khâu, lúc nào cũng nghiên cứu bản đồ, ít nhiều cũng có chút hiểu biết địa hình Hiên Viên Khâu.
Xem xét một lát, mới nói:
- Nếu ta đoán không sai, đây có lẽ là Thần Chỉ Sơn. Các đệ xem, năm ngọn cao phong nối tiếp nhau có giống như năm ngón tay của một bàn tay không?
Tần Vô Song phóng tầm mắt ra xa, trong lòng cũng không khỏi cảm khái sự thần kỳ của tạo hóa.
- Phải nói là giống thật.
Bao Bao cẩn thận nhìn lại, và cũng kinh ngạc vô cùng.
Cô Đơn thì có chút lơ đãng, hình như có vẻ không vui.
- Lão Nhị, huynh làm sao vậy?
Bao Bao tò mò hỏi.
Cô Đơn bĩu bĩu môi:
- Lão Đại, có phải chúng ta bảo thủ quá không? Tên họ Tô đó mặc dù thực lực cường đại, là Hóa Hư Cảnh nhưng lúc nãy chúng cũng không phải ở thế hạ phong, sao lại phải vội vã rời đi? Nếu như chúng ta không dám giao đấu với người có cảnh giới tu vi cường đại hơn chúng ta thì sao có thể nâng cao được?
Bao Bao hình như cũng có chút thắc mắc nhưng nội tâm lanh lợi nên không nói ra, cố ý nghị luận địa hình với Tần Vô Song, lúc này, nghe Cô Đơn nói vậy, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Cô Đơn. Cô Đơn thì không thèm để ý, vẻ mặt vẫn đầy vẻ buồn bực và ấm ức.
Tần Vô Song đương nhiên biết, Tử Điện Phần Diệm Thú là một gã cuồng chiến. Mạnh mẽ ép buộc đưa hắn rời khỏi đấu trường, trong lòng hắn không thoải mái là lẽ tất nhiên.
- Lão Nhị, đệ muốn đánh nhau, cơ hội còn có rất nhiều.
Tần Vô Song điềm nhiên nói:
- Trận chiến với Tô Tổng quản, thể tại tất hành. Nhưng, không phải thời gian này, cũng không phải địa điểm này.
- Vậy là thời gian nào, địa điểm nào?
Cô Đơn không kìm được hỏi.
- Thời gian có lẽ chúng ta không định được, nhưng địa điểm nhất định phải do chúng ta định!
Tần Vô Song khẩu khí kiên quyết.
Bao Bao thấy Tần Vô Song nói khẳng định mạnh mẽ như vậy, biết tình thế không đơn giản như họ tưởng tượng, hiếu kỳ hỏi:
- Lão Đại, trong này có học vấn gì?
- Hai người đệ dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi. Nếu như trận chiến này khẳng định thắng lợi, sao ta phải lãng phí một cái Thổ Độn Phù quý báu chứ?
- Đúng vậy, Lão Đại, may mà huynh thôi động Thổ Độn Phù, nếu như là những Địa Hành Phù bình thường thì nhất định không thể trốn khỏi sự truy kích của Hóa Hư Cảnh cường giả. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Bao Bao nói.
- Ta làm như vậy cũng là muốn tranh thủ thời gian cho chúng ta. Càng tranh thủ thì càng có lợi cho chúng ta trong việc phát huy hoàn cảnh!
Tần Vô Song khẩu khí thận trọng:
- Với tính cách đa nghi của Tô Tổng quản, nếu hắn chỉ có một mình, nhất định sẽ không dám đến truy lùng chúng ta. Nếu như ta đoán không lầm thì trên không trung hắn vẫn còn một đồng đảng. Hơn nữa tên đồng đảng này nhất định có giao tình sâu nặng với hắn! Thực lực cũng phải tương đương!
Bao Bao và Cô Đơn cùng ngẩn ra, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Thử nghĩ một chút, trong hoàn cảnh đó, nếu như chúng ta bị bọn chúng tả hữu giáp kích, hai Hóa Hư Cảnh một tả một hữu giáp kích chúng ta thì chúng ta có bao nhiêu phần trăm chiến thắng?
- Chuyện này…
Cô Đơn hít một hơi nặng nhọc, không dám nghĩ tiếp, ngập ngừng nói:
- Trừ phi Lão Đại có thời gian thôi động Thần Tú Cung, nếu không chúng ta ngay cả một phần hi vọng cũng không có.
Cô Đơn đến thời điểm này cũng không thể không thừa nhận.
- Lão Đại, Tô Tổng quản đó xem ra đã nghi ngờ thân phận của huynh rồi.
Một tia linh quang lóe lên trong đầu Bao Bao, đồng thời nói:
- Xem ra sau này chúng ta sẽ có rắc rối nối tiếp rắc rối rồi.
Cô Đơn thì vẫn rất lạc quan, bật cười hắc hắc:
- Rắc rối càng nhiều thì càng vui. Ta cũng muốn biết rốt cục sẽ có bao nhiêu kẻ không sợ chết đến nạp mạng.
Tần Vô Song lại lắc đầu:
- Thân phận, cái này Tô Tổng quản có lẽ đã đoán ra, nhưng với tính cách ích kỷ của hắn, chưa chắc đã chịu chia sẻ tin tức này với người khác. Bằng không hắn sớm đã bán thông tin cho Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu rồi!
- Tên họ Tô này, hắn rốt cuộc muốn gì?
Cô Đơn mắng.
- Mục tiêu của hắn e là không phải tiền thưởng mà là chúng ta!
Tần Vô Song lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.