Khí Trùng Tinh Hà

Chương 498



- Đại Điện chủ, La Thiên Đạo Trường này khinh người quá đáng, vi phạm hiệp ước vạn năm không biết bao nhiêu lần. Chúng ta có lẽ nên đi Thiên Đế Sơn cáo trạng!
Chung Vô Ẩn mặt mày phẫn uất, rõ ràng là cảm thấy rất phẫn uất với hành vi của La Thiên Đạo Trường.
Truân Trung Trì cũng trịnh trọng gật đầu:
- Đi Thiên Đế Sơn, đường xá xa xôi. Nhưng La Thiên Đạo Trường mạnh mẽ như vậy, nếu phía Thiên Đế Sơn không ra tay ngăn cản, sớm muộn gì các quốc gia nhân loại cũng lâm vào tai nạn. Lúc trước, cả năm đại Cấm địa của Thần cùng tham gia ký kết hiệp ước. La Thiên Đạo Trường công nhiên xé bỏ, không chỉ Thiên Đế Sơn không chấp nhận được bọn họ mà những Cấm địa của Thần khác cũng sẽ ra mặt can thiệp. Lúc đó, Hiên Viên Khâu sẽ trở thành kẻ thù chung của những Cấm địa của Thần khác. Trách nhiệm này La Thiên Đạo Trường sao có thể gánh được!
Trác Bất Đàn thở dài:
- Cáo trạng nói thì dễ, nhưng chuyện này, nếu chúng ta không lấy được chứng cứ xác thực thì sao kiện được La Thiên Đạo Trường?
Quan điểm của Tần Vô Song cũng tương tự Trác Bất Đàn, hắn nói:
- Chư vị Điện chủ, con đường đến Thiên Đế Sơn, nhất định phải đi. Nhưng nếu chỉ dựa vào việc cáo trạng, khẳng định không được, ít nhất nước xa cũng không cứu được hạn gần.
- Vô Song, con có đối sách nào hay không?
Truân Trung Trì sớm đã quen với biểu hiện yêu nghiệt của đệ tử, cất tiếng hỏi đầy mong đợi.
- Sư phụ, con định sẽ mai phục ở biên cảnh Chi Tế Sơn, khiến đám tán tu này có đi không có về. Chỉ có giết cho bọn chúng sợ thì chuyện này mới có kết quả. Những thủ đoạn khác đều không hiệu quả bằng giết chóc!
Tần Vô Song ngữ khí lành lạnh, thái độ cứng rắn khiến năm vị Điện chủ đều cảm thấy giật mình. Thái độ này của Tần Vô Song, bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng ra được. Bởi vì Tần Vô Song hành sự thường giữ chừng mực, trừ phi đụng chạm đến vảy ngược của hắn thì mới nổi giận, bất chấp thủ đoạn như vậy.
Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút bọn họ cũng hiểu, Tần Vô Song lúc nào cũng nặng tình với gia tộc, với tông môn. La Thiên Đạo Trường lợi dụng lời đồn nhằm vào Tinh La Điện, nhằm vào Thiên Tứ Vương Phủ, đúng là đã đụng chạm đến vảy ngược của Tần Vô Song rồi.
Truân Trung Trì động dung nói:
- Vô Song, chỉ dựa vào sức của mình con làm chuyện đại sự này chẳng phải có chút yếu ớt sao? Đúng rồi, hai người bạn của con đâu?
Kim Hầu Vương và Tử Điện Phần Diệm Thú bọn họ đều đã gặp qua, biết là trợ thủ đắc lực của Tần Vô Song. Tần Vô Song mũi hơi cay cay, lắc đầu nói:
- Sư phụ, Bao Bao và Cô Đơn đều thất lạc rồi.
- Thất lạc? Vì sao? Không lẽ là vì La Thiên Đạo Trường?
- La Thiên Đạo Trường? Bọn họ vẫn chưa có cái tư cách đó!
Tần Vô Song khẩu khí trầm trọng:
- Thế lực liên quan đến chuyện này còn mạnh hơn La Thiên Đạo Trường nhiều! Chúng ta hiện tại khoan hãy nhắc đến chuyện này. Chư vị Điện chủ, chúng ta ở Tinh La Điện cũng phải chuẩn bị tốt. Con sẽ bố trí sẵn một đường phòng tuyến ở quan khẩu Chi Tế Sơn. Các vị bên này lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng rút lui. Đương nhiên, đệ tử sẽ dồn toàn lực không để cho một tán tu nào của Hiên Viên Khâu có thể vào các quốc gia nhân loại tàn sát bừa bãi!
- Vô Song, con đơn thương độc mã, quá nguy hiểm!
Truân Trung Trì thập phần ân cần.
- Sư phụ, xin hãy tin con. Mặc dù bây giờ Bao Bao, Cô Đơn không còn nữa, nhưng lần này con đi Hiên Viên Khâu cũng không phải là không có thu hoạch gì. Trong tay con có đủ những át chủ bài để chu toàn với chúng!
Truân Trung Trì quay sang nhìn Trác Bất Đàn lắc lắc đầu. Lần này, bọn họ nhìn thấy một loại phách khí chưa từng có trên người Tần Vô Song, khiến bọn họ ý thức được Tần Vô Song đã trưởng thành vượt qua phạm vi nhận thức của họ. Bây giờ hắn có thể một mình đối diện với mọi chuyện, thậm chí chủ đạo toàn cục.
- Vô Song, mọi chuyện phải hết sức cẩn. Có thể dốc toàn lực nhưng tuyệt đối không thể miễn cưỡng bản thân.
Truân Trung Trì vỗ vỗ vai Tần Vô Song.
- Chúng ta bên này sẽ làm đúng như kế hoạch, để các Đệ tử Trung tâm đợi ở bên cạnh Vô Tận Đông Hải. Một khi chiến sự căng thẳng thì chúng ta càng phải khẩn trương hơn, dời tất cả bọn họ vào trong Vô Tận Đông Hải. Vô Song, nếu như con không thể chống đỡ thì hãy đến Vô Tận Đông Hải hội hợp, biết chưa?
- Đại Điện chủ, nói vậy, đã thu thập được Lạc Quy Vân rồi sao? Đã lấy được chiếc Chìa khóa Linh lực thứ ba?
Tần Vô Song tỏ ra rất vừa lòng:
- Tốt, có con đường này, con càng yên tâm hơn.
Đại Điện chủ mỉm cười nói:
- Vô Song, đây là công lao của con, nếu như không phải con thì những người ở Cửu Ô Thần Miếu sao có thể cấp cho chúng ta Khuy Thần Thuật? Chiếc Chìa khóa Linh lực thứ ba được giấu sau hậu sơn của sơn môn Thiên Cơ Tông, nếu không có thủ đoạn này thì sao có thể giành được chiếc Chìa khóa Linh lực thứ ba.
- Bọn người Lâm Điển cũng phục tùng rồi?
Tần Vô Song lại hỏi.
- Lâm Điển thật ra cũng là một nhân vật.
Trác Bất Đàn tán dương:
- Sau khi hắn đến, hiểu rất rõ vị trí của mình, không hề ỷ mạnh hống hách, lúc nào cũng tôn trọng năm vị Điện chủ, cống hiến không ít sức lực cho Tinh La Điện. Vô Song, đây vẫn là công lao của con.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đợi sau khi hắn dung nhập triệt để vào Tinh La Điện, cống hiến sẽ càng lớn hơn. Chư vị Điện chủ, lần này con tự mình quay về, bên ngoài không ai hay biết. Chư vị Điện chủ cũng không được tiết lộ hành tung của con. Như vậy, chuyện con mai phục ở Chi Tế Sơn mới gây nên bất ngờ.
- Chuyện này đương nhiên!
Năm vị Điện chủ đồng loạt ứng đáp.
Tình huống khẩn cấp, Tần Vô Song cũng không có thời gian ôn lại chuyện cũ, sau khi thương lượng xong mọi chuyện với năm vị Điện chủ, nếu như không thể ngăn chặn thế cục tán tu xâm lấn thì Tần Vô Song sẽ trực tiếp đến Vô Tận Đông Hải cùng họ hội hợp.
Đương nhiên, tất cả những sự an bài này sẽ được tiến hành trong bí mật.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở Tinh La Điện, ngày hôm sau, Tần Vô Song lặng lẽ quay về Thiên Tứ Vương Phủ Bách Việt Quốc. Phía Tần Liên Sơn đã chuẩn bị xong mọi thứ cho chuyến đi săn.
Đương nhiên, đây chỉ là một sự ngụy trang. Tần Liên Sơn giao cho Tần Vô Song một bản danh sách, trong đó có khoảng bảy tám chục người.
Nhóm người này cũng là đệ tử nòng cốt của Thiên Tứ Vương Phủ. Đội ngũ săn bắn xuất phát, vòng một vòng, tiến sâu vào trong Đại Thương Sơn, đến trên vách núi rồi leo xuống bằng dây thừng, tránh mọi tai mắt, cuối cùng coi như đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người. Như thế này có thể tránh xa mọi tai mắt của mọi người.
Tần Vô Song đi vào trong sơn động, ở cùng mọi người một đêm, kể lại hết mọi chuyện ở Hiên Viên Khâu, giản lược những chuyện liên quan đến Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, còn lại đều kể chi tiết.
Tần Liên Sơn nghe mà như say như mê:
- Tần gia Thiên Đế Sơn… Quả nhiên, Tần gia trong thiên hạ này đều không quên gốc. Vô Song, Tần gia châu Bách Diệp đó cũng thật kiên cường. Cả Tần Thời Tốn tiền bối nữa càng là cao nhân phong phạm.
Tần Vô Song nhớ tới Tần Thời Tốn, trong lòng lại thấy buồn. Nhớ tới lời dặn của Tần Thời Tốn, cho đến chết cũng không quên quay về Thiên Đế Sơn. Dù có chết, thì thân xác của muốn táng trong tổ mộ Tần gia.
- Phụ thân, bộ khải giáp phòng ngự này là vấp bậc Hư Võ Cảnh. Bây giờ, con không cần dùng tới nó nữa, xin tặng lại cho phụ thân.
Tần Vô Song mang bộ áo giáp lấy từ Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận đưa cho Tần Liên Sơn. Có trang bị này, dù có bị Linh Võ Đại viên mãn công kích thì phụ thân cũng không hề hấn gì.
- Cậu ơi, cậu lại phải đi rồi sao?
Tiểu Thành Thành ngẩng đầu, ngây thơ hỏi.
- Thành Thành, cậu đi đánh kẻ xấu.
Tần Vô Song đứng lên, nói với Tần Liên Sơn:
- Phụ thân, mọi người ở trong này rất hợp để tu luyện. Con ra quan khẩu biên cảnh Chi Tế Sơn, phục kích đám tán tu không biết sống chết ấy. Nếu như tình hình nguy cấp, con sẽ quay về Đại Thương Sơn đưa mọi người đến nơi an toàn!
- Được! Vô Song, con nhớ bảo trọng!
- Bảo trọng!
Tần Tụ và Đạt Hề Minh cùng bước lên ôm lấy Tần Vô Song.

Tần Vô Song từ biệt người nhà, không do dự, lao thẳng tới biên cảnh Chi Tế Sơn. Chi Tế Sơn này đối với hắn đã trở nên quá quen thuộc.
Trên đường, Tần Vô Song cũng vô cùng cẩn thận, đảm bảo không có tán tu nào đi về phía Đế quốc Đại La sớm trước kế hoạch. Hai ngày sau, Tần Vô Song đã đến biên cảnh Chi Tế Sơn của Đế quốc Cửu Ô.
Mặc dù Tần Vô Song bây giờ đã là Luyện Hư Cảnh cường giả nhưng ra ra vào vào Hiên Viên Khâu vẫn phải đi bằng cánh cửa cố định, bởi vì những chỗ khác trên biên cảnh đều có phong ấn cực mạnh, là kết quả hợp thành của các cường giả đỉnh cấp thuộc năm đại Cấm địa của Thần. Ngoài lối vào cố định này, muốn vượt qua từ những kết giới khác, căn bản là không thể!
Đương nhiên, với thủ đoạn bây giờ của Tần Vô Song, muốn ra vào bằng cửa cố định cũng rất đơn giản. Chỉ trong một ngày, Tần Vô Song đã tới được Thiên Đoạn Thành trên biên cảnh Chi Tế Sơn.
Đây là tòa thành trì cuối cùng giữa các quốc gia nhân loại và Cấm địa của Thần. Tần Vô Song lúc trước đã đến đây nên đương nhiên không có gì lạ. Hắn dự định dừng lại ở Thiên Đoạn Thành nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ vào Chi Tế Sơn.
Ngẩng đầu nhìn thấy một khách điếm, Tần Vô Song vừa bước vào thì từ trong khách điếm cũng bước ra một bóng người.
Bóng dáng nhỏ xinh ấy ngước nhìn Tần Vô Song, ngạc nhiên:
- Tần công tử…
Tần Vô Song từ trước đến giờ đi Thiên Đoạn Thành đều đeo mặt nạ, lần này khôi phục bộ mặt thật, rất ít giao tiếp, cứ nghĩ không ai nhận ra hắn. Vậy mà không ngờ lại gặp phải người quen ở đây.
- Tiểu Trúc cô nương? Sao cô lại ở đây?
Thân ảnh này không ai khác, chính là nha hoàn cận thân của Mộ Dung Nhạn, Tiểu Trúc!
Tiểu Trúc lộ vẻ vui mừng, cười hì hì nói:
- Không chỉ có mình ta ở đây đâu, tiểu thư nhà ta cũng ở đây. Được rồi, để ta đi nói với tiểu thư.
Nói đoạn, quay sang Tần Vô Song làm bộ mặt quỷ rồi chạy nhanh lên lầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không ngờ lại có thể cùng Mộ Dung Nhạn không hẹn mà gặp, Tần Vô Song nhất thời nhớ lại lần gặp Mộ Dung Thiên Cực, rồi lần cùng Mộ Dung Nhạn hàn huyên chuyện cũ. Những hình ảnh ấy cứ hiện về khiến Tần Vô Song cảm thấy tâm trạng thật tốt.
Đang suy nghĩ thì Tiểu Trúc đã chạy như bay xuống:
- Công tử, tiểu thư nhà ta đang ở trên lầu.
Gặp lại Mộ Dung Nhạn, phong thái của cô ta vẫn như trước, chỉ là dung nhan có thêm vài phần mệt mỏi sau một chuyến đi xa.
Nhìn thấy Tần Vô Song, Mộ Dung Nhạn có vẻ bối rối, nhẹ nhàng nói:
- Tần công tử, xin lỗi.
Tần Vô Song nhẹ nhàng mỉm cười:
- Mộ Dung tiểu thư có đại ân với ta, sao lại phải xin lỗi?
- Tần công tử, giải thưởng được treo ở Hiên Viên Khâu, tiểu thư nhà ta đều nghe qua rồi. Cảm thấy rất có lỗi. Lần này, tiểu thư nhà ta đang chuẩn bị đi Tinh La Điện báo tin.
Tiểu Trúc nhanh mồm nhanh miệng nói.
- Mộ Dung tiểu thư, việc này, đều là La Thiên Đạo Trường cường hoành bá đạo gây ra. Ta đã đem tình báo truyền về Tinh La Điện, làm phiền Mộ Dung tiểu thư quan tâm.
Mộ Dung Nhạn nghe Tần Vô Song nói vậy mới thoáng cảm thấy an tâm, nhưng Tiểu Trúc thì phẫn giận dữ bất bình:
- La Thiên Đạo Trường thật không biết xấu hổ, ta đoán, lệnh truy sát cấp hai ấy không chừng do cái tên La Đĩnh đó bày ra!
Tần Vô Song cười khẽ, không nói gì.
- Tần Vô Song, nghe nói huynh đã đi Hiên Viên Khâu, lời đồn này có phải thật hay không?
- Không giả!
Tần Vô Song cũng chẳng giấu giếm, tính theo thời gian thì hiện nay hắn xuất hiện ở Chi Tế Sơn cũng không quá đột ngột.
Tiểu Trục lại chu miệng định hỏi gì, nhưng đã bị Mộ Dung Nhạn nói:
- Nha đầu, nhiều chuyện!
Tiểu Trúc le le lưỡi, cười hì hì nói:
- Tiểu thư cũng nhiều chuyện vậy, nhưng cứ để trong lòng, không thấy buồn sao? Tiểu Trúc làm cái loa cho người, chẳng lẽ không được?
Nói rồi, Tiểu Trúc lại cười hỏi:
- Tần công tử, nghe nói lão gia nhà ta cũng treo thưởng muốn gặp công tử, không biết đã gặp chưa.
Mộ Dung Nhạn nghe Tiểu Trúc hỏi vậy, cũng lo lắng quay sang nhìn Tần Vô Song, rõ ràng là cũng rất muốn nghe câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.