Khí Trùng Tinh Hà

Chương 499



Tần Vô Song thản nhiên gật đầu:
- Có gặp qua Mộ Dung Lâu chủ ở Kê Quan Sơn rồi. Ông ấy rất quan tâm tiểu thư.
Mộ Dung Nhạn nghe Tần Vô Song nói vậy, yên tâm phần nào, dịu dàng hỏi:
- Cha ta không trách ta chứ?
- Ông có nói mấy câu, nhưng theo ta thấy, Mộ Dung Lâu chủ quan tâm nhiều hơn, trách móc rất ít. Ông ấy lo Mộ Dung tiểu thư sẽ đến những Cấm địa của Thần khác nên đích thân đi tìm tiểu thư.
Những sự lo lắng đúc kết trên mặt Mộ Dung Nhạn cũng nhất thời nới lỏng ra đôi chút như mây mù tan biến, tất cả mọi lo lắng đều tan ra như băng.
Tiểu Trúc thì lại càng nhẹ nhõm hơn, vuốt vuốt ngực, bộ dạng như vừa trút được một gánh nặng, nói:
- Tạ ơn trời đất, xem ra, lão gia không hề trách tiểu thư, vậy thì Tiểu Trúc cũng không lo bị lão gia đánh nữa rồi.
Tiểu nha đầu này cứ lo chạy trốn cùng tiểu thư, sau này quay về sẽ bị lão gia đánh mắng, nghe khẩu khí của Tần Vô Song, lão gia hiển nhiên không hề nổi trận lôi đình.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Tiểu Trúc cô nương, Mộ Dung Lâu chủ tấm lòng rộng lớn, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà trách cứ các cô đâu.
- Nói như vậy, lão gia không phản đối chuyện tiểu thư rời khỏi Phiêu Tuyết Lâu?
Mắt Tiểu Trúc lấp lánh niềm vui, cười hì hì hỏi.
- Ít nhất ta cũng không thấy ông có ý phản đối.
Tần Vô Song nói.
- Tốt rồi, tốt rồi!
Tiểu Trúc dường như có chút vui mừng hớn hở, quay sang nói với Mộ Dung tiểu thư:
- Tiểu thư, người nghe thấy chưa, trong lòng lão gia cũng không muốn gả tiểu thư cho tên La Đĩnh đó đâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung tiểu thư khẽ ửng đỏ, sẵng giọng quát:
- Không được nói linh tinh làm bẩn tai Tần công tử.
Bỏ được nỗi lo trong lòng, tâm trạng Tiểu Trúc càng trở nên vui vẻ hơn, cười nói vui vẻ:
- Tiểu thư, Tần công tử đã đi qua Hiên Viên Khâu thì khẳng định là đã biết chuyện của tiểu thư rồi, có đúng không, Tần công tử?
Tần Vô Song cũng không muốn nói là mình biết, có thể giấu, nhưng sẽ càng bối rối hơn nên cũng chẳng phủ nhận, mỉm cười nói:
- Có nghe qua và vô cùng khâm phục dũng khí cũng như quyết tâm của Mộ Dung tiểu thư.
Mộ Dung tiểu thư tuy phóng khoáng nhưng nghe Tần Vô Song trực tiếp nghị luận chuyện đào hôn của cô, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng. Đôi mắt trong như nước hồ thu không biết nhìn đi chỗ nào, dường như hơi co lại.
Tần Vô Song cũng là người thông minh, hiểu được tâm tư của Mộ Dung tiểu thư liền chuyển ngay chủ đề, hỏi:
- Mộ Dung tiểu thư, lần này định đi đâu à?
- Chỉ là muốn du ngoạn các quốc gia nhân loại một chuyến. Tần công tử, công tử muốn đi đâu?
Tần Vô Song nhìn về phía Chi Tế Sơn, ánh mắt lóe lên một tia sát khí lãnh liệt, nhưng không nói gì.
Mộ Dung Nhạn tâm tư tinh tế, nhìn ánh mắt này của Tần Vô Song cũng hiểu ra đôi chút:
- Tần công tử, huynh muốn ngăn cản những tán tu đó quá cảnh ở Chi Tế Sơn sao?
Tiểu Trúc cứng lưỡi, ấp úng nói:
- Một mình… đi chặn từng ấy người sao? Tần công tử, chuyện này nguy hiểm quá!
Tần Vô Song nở nụ cười chua xót:
- Ta còn sự lựa chọn nào khác sao? Nếu như để những tán tu đó quá cảnh, nếu như bên trong có kẻ điên cuồng mất trí nào đại khai sát giới trong các quốc gia nhân loại thì ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
- Không, Tần công tử, không phải lỗi của huynh!
Mộ Dung Nhạn bình thường nói chuyện ung dung bình thản, bây giờ đột nhiên lại trở nên có chút lo lắng.
- Mặc dù không phải lỗi của ta nhưng mọi chuyện chung quy cũng từ ta mà ra. Mộ Dung tiểu thư, ta đã quyết rồi.
Tần Vô Song khẩu khí kiên định.
Mộ Dung Nhạn kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, không hề che giấu sự quan tâm trong ánh mắt. Nhưng nhìn thấy biểu hiện kiên quyết của hắn lúc này, chỉ thở dài một tiếng, không khuyên nhủ gì thêm.
Tần Vô Song nói:
- Mộ Dung tiểu thư, xin cứ yên tâm. Tại hạ tự biết nặng nhẹ, nếu như một mình khó chống thì sẽ có lựa chọn khác.
- Tần công tử, huynh phải cẩn thận đấy. Đúng rồi, hai trợ thủ của huynh đâu?
Tiểu Trúc đột nhiên nhìn ngó xung quanh.
Mỗi người nhìn thấy Tần Vô Song đều gần như không quên hỏi thăm bọn Bao Bao, Cô Đơn.
- Bọn họ… tạm thời đang thất lạc với ta.
Mộ Dung Nhạn kinh ngạc ngẩng đầu, rõ ràng đã nghe ra một tia âu sầu bên trong khẩu khí của Tần Vô Song, không kìm được hỏi:
- Bao Bao không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Tần Vô Song thở dài một tiếng, nhưng vẫn cố chấp nói:
- Bọn họ nhất định sẽ không sao!
Đang nói đến đây thì đột nhiên dưới khách điếm vọng lên những tiếng ồn ào. Nghe như đang có rất nhiều người đang tranh cãi, cả khách điếm như muốn bị lật ngược lên.
- Tiểu Trúc, xuống xem có chuyện gì.
Tiểu Trúc dạ một tiếng, đi xuống một lát rồi vội vã quay lên, chẳng kịp vào cửa, đứng ngoài nói vội:
- Tiểu thư, bên ngoài xuất hiện rất nhiều tán tu, họ muốn nghỉ trọ. Nhưng khách điếm đã đầy khách, đám tán tu này nói chủ quán gạt người, gây sự lung tung.
Tần Vô Song khẽ biến sắc:
- Đến rồi sao?
Vừa dứt lời đã phóng ngay xuống lầu. Quả đúng như Tiểu Trúc nói, đại sảnh khách điếm đầy ắp các tán tu với đủ mọi dáng vẻ. Tần Vô Song nhìn lướt qua một lượt, đám người này phần lớn đều là Sơ Linh Võ Cảnh đến Trung Linh Võ Cảnh, tu vi hiển nhiên không hề cao.
Có vài người thậm chí còn chưa vào cả Tiên Thiên Linh Võ Cảnh. Nhìn qua cũng thấy, đám tán tu này có lẽ đều là tán tu của các quốc gia nhân loại. Từ cách ăn mặc của bọn họ cũng có thể nhìn ra điều này.
Tên tiểu nhị khổ sở giải thích:
- Chư vị đại gia, thật đúng không phải lừa các vị, khách điếm quá thật đã đầy rồi. Không còn phòng trống nữa. Không lẽ lại đuổi hết khách ra ngoài. Ai mà ngờ được khách trọ hàng ngày thưa thớt, hai ngày nay đột nhiên bạo tăng. Không chỉ khách điếm chúng tôi mà những khách điếm khác đều như vậy cả.
Đám tán tu vẫn không chịu buông tha:
- Ta mặc kệ, hay là ngươi dồn hết khách vào một phòng, dành lại một phòng trống cho chúng ta. Nếu không hôm nay chúng ta sẽ không đi đâu hết. Cả đêm chúng ta sẽ ở đây gây chuyện, bọn họ cũng đừng hòng nghỉ ngơi được.
Tên tiểu nhị khóc không nổi mà cười cũng không xong:
- Chư vị khách quan, sao chúng tôi dám mạnh mua mạnh bán như vậy. Ở đây có mấy bị thiện nam tín nữ. Hay là các vị tự đi tìm họ thương lượng. Chúng tôi làm kinh doanh, không tiện đắc tội.
- Nói như vậy, ngươi không dám đắc tội với họ, nhưng lại đắc tội được với bọn ta sao?
- Đúng vậy, khi dễ người quá đáng?
- Cái khách điếm rách rưới này, nói cho các ngươi biết, các đại gia đêm nay sẽ ở lại chỗ này, mấy ngày nữa có cầu xin chúng ta ở lại chúng ta cũng không ở.
- Hắc hắc, mấy ngày nữa, cái khách điếm này còn hay không còn không chắc. Nói cụ thể hơn Thiên Đoạn Thành có còn hay không, cũng cần phải xem lại.
Đám tán tu này ngươi một câu ta một câu ầm ầm cùng một lúc.
Tần Vô Song nghe thấy những lời này, trong lòng nhất động, bước xuống hỏi một tán tu trẻ tuổi:
- Huynh đệ, những lời này là có ý gì?
Gã thanh niên nhìn Tần Vô Song khí độ bất bình thường cũng có chút đề phòng, cười nhạt hỏi:
- Có ý gì? Huynh đệ ngươi muốn đến Chi Tế Sơn tu luyện sao? Ta khuyên ngươi cuốn gói hồi phủ nhanh nhanh đi!
- Nhưng là vì sao?
Tần Vô Song đã đoán được vài phần nhưng vẫn cố ý hỏi.
- Ngươi chưa nghe gì sao? Tu luyện giả của Hiên Viên Khâu đang tiến về phía Nam, bây giờ đã tới biên cảnh Chi Tế Sơn rồi, lúc nào cũng có thể trùng phá Chi Tế Sơn, tiến vào các quốc gia nhân loại. Gần đây, rất nhiều tán tu nhận được tin tức này đã rời Chi Tế Sơn. Tai họa này, không phải ai cũng dám đứng ra gánh vác.
Tần Vô Song ra vẻ ngạc nhiên:
- Hiên Viên Khâu là Cấm địa của Thần, chẳng có liên quan gì đến các quốc gia nhân loại, sao lại đến các quốc gia nhân loại làm gì.
- Huynh đệ, cái này thì ngươi không biết rồi, các quốc gia nhân loại chúng ta có một nhân vật khiến Cấm địa của Thần phải đỏ mắt. Người ta lần này đến là muốn lấy lại bảo vật Thần đạo. Haizz, chỉ e là các quốc gia nhân loại sẽ có một trận gió tanh mưa máu thôi. Mọi người nên tự cứu lấy mình.
- Nói như vậy, những tu luyện giả đó đã vào Chi Tế Sơn rồi?
Tần Vô Song hỏi.
- Tuy rằng vẫn chưa vào, nhưng ta đoán cũng nhanh thôi, không còn xa nữa đâu?
Tần Vô Song không hỏi thêm gì nữa mà bước nhanh ra ngoài, lượn một vòng quanh các khách điếm khác của Thiên Đoạn Thành, quả nhiên, cảnh tượng chẳng khác gì khách điếm vừa rồi. Khách điếm nào cũng đầy ắp tán tu rút lui từ Chi Tế Sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Tần Vô Song âm thầm quan sát, xác định không có cường giả Hiên Viên Khâu trà trộn bên trong mới tạm yên tâm. Đang định trở lại khách điếm, đột nhiên nhớ ra bản thân cũng không thể vào được. Bây giờ có quay lại cũng không tìm ra được chốn dừng chân nên tạm dừng bước, đi ra ngoài Thiên Đoạn Thành.
- Tiểu thư, Tần công tử rời đi rồi.
Khẩu khí Tiểu Trúc có chút lo lắng.
Mộ Dung Nhạn ừ một tiếng, dõi đôi mắt sáng như ngọc ra bầu trời đêm bên ngoài, dáng vẻ có chút ngây người, thần tình chăm chú, không biết đang nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, mới thở dài một tiếng.
- Tiểu thư, tại sao mỗi lần gặp Tần công tử, người lại thở dài?
Mộ Dung Nhạn lần này không quát lớn mà buồn bã nói:
- Tiểu Trúc, trong lòng Tần công tử còn khổ hơn ta nhiều. Ngươi có cảm nhận được không?
Tiểu Trúc là một người thẳng thắn, ngây ngô lắc đầu:
- Không có! Muội thấy Tần công tử rất bình tĩnh. Nhưng nếu là muội, gặp phải chuyện này muội cũng không biết phải làm sao.
- Ta cảm thấy, huynh ấy có vài chuyện không tiện nói cho chúng ta.
- Không lẽ lão gia đã nói gì với huynh ấy? Khiến huynh ấy trong lòng có chút khúc mắc?
Tiểu Trúc cũng tự cảm thấy mình thông minh.
- Có lẽ không phải, ta cảm thấy, là có liên quan đến La Thiên Đạo Trường.
Nói đến La Thiên Đạo Trường, những ngón tay Mộ Dung Nhạn lại nắm chặt đầy bực bội.
- Tiểu thư, việc những tán tu này quá cảnh, chắc không phải được cho phép đâu nhỉ?
Mộ Dung Nhạn giân dữ nói:
- Nếu như theo quy định nghiêm khắc của hiệp ước vạn năm thì khẳng định là không được cho phép. Nhưng khi không có ai truy cứu thì cái hiệp ước cũng chỉ là một tờ giấy rỗng tuếch. Thêm nữa, tán tu không giống với những thế lực có môn có phái. Bọn họ đánh xong rồi rút, rất khó truy cứu.
- Nhưng nếu Thiên Đế Sơn muốn ước thúc thì vẫn có thể ước thúc được đúng không?
Tiểu Trúc trề môi:
- Muội nghĩ Tần công tử nên đi Thiên Đế Sơn khiếu nại.
- Đi Thiên Đế Sơn…
Mộ Dung Nhạn thở dài một tiếng:
- Chỉ e rằng có người không để cho huynh ấy tiếp cận Thiên Đế Sơn. Mà đến Thiên Đế Sơn rồi, có được gặp Thiên Đế bệ hạ không lại là chuyện khác. Bây giờ, Tần gia Thiên Đế Sơn bốn bề thọ địch, một đệ tử Tần gia như huynh ấy muốn gặp Thiên Đế, trở lực rất lớn.
- Làm sao đây?
Tiểu Trúc than thở, đột nhiên hai mắt sáng ngời:
- Tiểu thư, hay là chúng ta đi Thiên Đế Sơn một chuyến?
Mộ Dung Nhạn cũng vừa hay xuất hiện ý niệm to gan này trong đầu, nghe Tiểu Trúc nói, không khỏi trong lòng chợt động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.