Hắc Báo chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy không ngừng, rồi ý thức hắn vụt trở nên mơ hồ như đột nhiên xâm nhập vào một thế giới hỗn độn kỳ diệu.
Đương nhiên, trạng thái này chỉ kéo dài trong nháy mắt. Một lúc sau, ý thức của Hắc Báo dần trở nên thanh tỉnh. Tất cả mọi tình huống đều nảy sinh biến hóa. Trong thần thức của hắn đã dần hình thành một loại ý thức trung thành, khiến ý thức của Hắc Báo xoay chuyển triệt để.
Lúc này, trong mắt Hắc Báo không còn có vị trí của La Đĩnh nữa.
- Hắc Báo đã biết phải làm thế nào chưa?
- Biết, chủ nhân muốn ta quay trở lại bên La Đĩnh, đợi thời cơ chín muồi, tố giác hắn.
- Còn thời cơ lúc nào chín muồi, ngươi đã tham dự cả câu chuyện nên có lẽ ngươi hiểu?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
- Thuộc hạ hiểu.
- Cố gắng biểu hiện, sẽ có một ngày ta cho ngươi biết, lựa chọn hôm nay của ngươi không phải tai nạn mà là lựa chọn thông minh nhất trong đời ngươi.
Thân thể Hắc Báo khẽ run run, rồi lại gật đầu, xoay người rời đi.
- Chúc mừng chủ nhân, lại có thêm một thủ hạ đắc lực nữa.
Thiềm Cung Ngọc Thố nịnh nọt cười nói.
- Bây giờ không phải lúc chúc mừng, phải đợi đến lúc con bài này hoàn toàn phát huy tác dụng thì mới chúc mừng được! Ngọc Thố, nói với mọi người, ba ngày sau, chuẩn bị xuất phát!
- Xuất phát, đi đâu?
Thiềm Cung Ngọc Thố cũng có chút băn khoăn.
- Đi Thiết Mộc Châu Thành!
Mục tiêu kế tiếp của Tần Vô Song là Thiết Mộc Châu Thành. Hắn biết đám tán tu đó lúc này đã bị dọa cho vỡ mật, trừ phi là Hư Võ Đại viên mãn, nếu không thì Động Hư Cảnh cũng không dám lỗ mãng, nửa tháng tư sát trong Chi Tế Sơn, bọn Tần Vô Song đã khiến vài Động Hư Cảnh cường giả thiệt mạng, đương nhiên, những Động Hư Cảnh cường giả yêu quý tính mạng của mình sẽ không dám mạo hiểm nữa.
Sở dĩ nói ba ngày sau vì Tần Vô Song cũng có tính toán của hắn. Thời gian ba ngày đủ để Hắc Báo làm rất nhiều chuyện, phản hồi về rất nhiều tin tức.
Lại nói Hắc Báo quay trở lại được Thiết Mộc Châu Thành thì trời cũng bắt đầu tối. La Đĩnh có vẻ nôn nóng, vừa nhìn thấy Hắc Báo quay lại đã giận dữ quát:
- Ngươi đi đâu đấy?
Hắc Báo cẩn thận nói:
- Thiếu gia, thuộc hạ trước là đi điều tra hành tung của Mộ Dung tiểu thư, sau đó xác định bên cạnh Mộ Dung tiểu thư không có cường giả nào bảo hộ rồi mới quay trở lại đối phó với tên tán tu đã tung tin đồn làm tổn hại đến thiếu gia. Ai ngờ tên tán tu đó quá giảo hoạt, nghe phong thanh lập tức bỏ chạy, thủ hạ chỉ kịp thấy hắn chạy về phía Chi Tế Sơn nên mới đi theo điều tra đến cùng.
- Vậy ngươi đi lâu như vậy, rốt cuộc có điều tra được không?
La Đĩnh hỏi với vẻ giận dữ.
Hắc Báo lắc lắc đầu:
- Đuổi đến biên cảnh Chi Tế Sơn, thuộc hạ cảm thấy như hắn muốn thuộc hạ đi theo nên nghi là đằng sau còn có âm mưu gì, không đuổi theo nữa.
La Đĩnh trong lòng có chút khó chịu:
- Nói như vậy, ngươi đi theo lâu như thế, rốt cuộc cũng là vô dụng, đúng không?
- Thiếu gia, chí ít có thể xác nhận, kẻ tung tin đồn làm hại người rất có thể là đồng bọn của đám người trên Chi Tế Sơn.
- Xác định cái này thì được gì?
Cơn giận của La Đĩnh càng trở nên khó chịu:
- Xác nhận chuyện này thì kết quả cũng chỉ tệ hơn mà thôi. Đối phương sao lại mai phục ở đó? Sao lại phái người đi tung tin đồn? Hắc Báo, ngươi cho ta biết câu trả lời đi! Tất cả đều là do ngươi gây ra! Do ngươi làm không triệt để, để lộ thông tin. Nếu không, sao người ta có thể không bằng không chứng, sao lại lôi được cái tên La Đĩnh của ta ra!
Hắc Báo thở dài, hắn lúc này hiển nhiên không còn run run rẩy rẩy khi đứng trước La Đĩnh nữa. Lập trường bây giờ đã thay đổi, hắn nhìn La Đĩnh, với tâm lý của người đang nhìn kẻ ngu xuẩn. Bởi vì sự nóng nảy của La Đĩnh càng không thể khống chế thì hắn càng hả giận.
Chỉ có điều ngoài miệng thì hắn vẫn phải biện giải:
- Thiếu gia, thuộc hạ đã nói rất nhiều lần, nếu như tin tức lộ ra ngoài, tuyệt đối không phải là vấn đề của thuộc hạ!
- Không phải vấn đề của ngươi? Vậy không lẽ là vấn đề của ta? Chuyện của ta, ta rõ hơn ai hết, từ sau khi rời khỏi La Thiên Đạo Trường, ta gần như không tiếp xúc với ai, càng không thể tiết lộ bí mật. Chuyện này, trừ ngươi ra, chỉ có ta và những người tham dự mới biết. Những kẻ tham dự đó đã bị ngươi giết người diệt khẩu hết rồi. Ngươi nói xem, nếu như không phải là vấn đề của ngươi thì là của ai?
Hắc Báo trong lòng cảm khái không biết nói gì. Đến lúc này rồi mà La Đĩnh vẫn còn trốn tránh trách nhiệm. Dù Hắc Báo có không bị Tần Vô Song khống chế thần thức, nghe những lời này trong lòng cũng cảm thấy thập phần khó chịu.
Lúc này, hắn đương nhiên sẽ không tranh luận với La Đĩnh bất cứ điều gì, bình tĩnh nói:
- Chủ nhân, chân tướng thật giả thế nào đợi đến cuối cùng sẽ rõ, bây giờ thuộc hạ đi xem động tĩnh của Mộ Dung tiểu thư. Thuộc hạ cũng đã phái người dùng thủ đoạn đặc thù để liên lạc với Mộ Dung Thiên Cực rồi. Trừ phi ông ta cố ý tránh né, nếu không, ông ta nhất định sẽ tới.
Tình hình đã phát triển đến bước này, La Đĩnh cũng không còn cách nào khác. Chi Tế Sơn không thể đả thông thì nhất định phải nghĩ ra cách đả thông, nếu không, mưu kế của hắn khó mà thực hiện được. Nên bên phía Mộ Dung Nhạn chỉ có thể yên lặng chờ đợi tin tức.
Hay nói cách khác, cả hai bên, bên nào hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể ngồi im chờ đợi. Chuyện này khiến một người tâm cao khí ngạo như La Đĩnh cảm thấy rất thất bại.
Nguồn: http://truyenfull.xyzỞ một khách điếm trong Thiết Mộc Châu Thành, Tiểu Trúc vừa lấy nước nóng phục vụ Mộ Dung Nhạn rửa mặt xong, lại lấy thêm một chậu nước nóng nữa cho Mộ Dung Nhạn rửa chân.
Tiểu Trúc vừa bận rộn công việc, vừa hỏi:
- Tiểu thư, người nói xem tin tức mà chúng ta nghe được ở Công hội Liên minh Tán tu liệu có đáng tin hay không?
Mộ Dung Nhạn thần tình lộ chút u sầu, ngẩn ngơ nhìn ngọn nến trong phòng, như còn đang suy nghĩ chuyện gì, không để ý đến lời của Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc than thở:
- Tiểu thư, người đang nghĩ đi đâu vậy? Chẳng thèm để ý đến Tiểu Trúc.
Mộ Dung Nhạn đột nhiên nói:
- Tiểu Trúc, ngươi có nhớ lần chúng ta gặp Tần công tử ở Thiên Đoạn Thành, huynh ấy đã từng nhắc đến chuyện tán tu của Hiên Viên Khâu định vào các quốc gia nhân loại, nhưng chỉ nói nửa chừng, chưa nói hết không?
Tiểu Trúc ngẫm nghĩ một lúc, lẩm bẩm:
- Em nhớ rõ, huynh ấy cố ý vòng qua vấn đề này như không muốn nói sâu hơn.
- Tiểu thư, sao vậy? Người cảm thấy có điều không phải sao?
Mộ Dung Nhạn nói:
- Ta đoán huynh ấy lúc đó đã biết hết mọi chuyện rồi, rằng La Đĩnh đứng sau bày trò, nhưng lại không tiện nói ngay trước mặt chúng ta.
- Có gì mà không tiện?
Tiểu Trúc lại không thấy như vậy:
- Nếu như là em, biết La Đĩnh làm, nhất định sẽ vạch trần hắn.
- Ngươi là ngươi, huynh ấy là huynh ấy, Tần công tử nhất định nghĩ là ta cùng La Đĩnh có hôn ước. Nếu đứng trước mặt chúng ta mà nói điều không hay về La Đĩnh thì có vẻ không được quang minh chính đại. Tần công tử không phải là người thích nghị luận sau lưng người khác nên đương nhiên sẽ không vạch mặt La Đĩnh.
Tiểu Trúc nghe đến đây, bỏ hết mọi công việc đang làm, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới gật gật đầu:
- Tiểu thư, người không nói thì thôi, người nói rồi đúng là có chút đạo lý! Không phải toàn bộ chuyện này đều là do La Đĩnh đứng sau giở trò chứ?
- Chuyện này, Tần công tử hiển nhiên sớm đã nắm được. Lần này huynh ấy lựa chọn một mình đối mặt với cả đám tán tu đông đúc chứng tỏ huynh ấy sớm đã có kế hoạch!
Tiểu Trúc có giật mình, nói:
- Nói như vậy, Tần công tử cũng thật lợi hại. Tiến bộ quá nhanh. Em nhớ là thời gian mới gần hai năm, khi huynh ấy đối mặt với Cửu Cung Phái và La Vân, huynh ấy mới chỉ là một tu luyện giả Linh Võ Cảnh bình thường, cả Tinh La Điện lúc đó thúc thủ vô sách. Bây giờ, huynh ấy có thể một mình đối mặt với bao nhiêu tán tu như lang như hổ. Tiểu thư, Tần công tử thật khiến người ta bội phục.
Trong mắt Mộ Dung Nhạn khẽ ánh lên một tia vui vẻ, nói:
- Có lẽ hai năm vừa qua Tần công tử đã có kỳ ngộ khác, giống như lúc huynh ấy ở các quốc gia nhân loại, từ lúc huynh ấy xuất đạo đến giờ, hình như người ta đã quen dần với những bất ngờ mà huynh ấy mang đến.
Tiểu Trúc cười hì hì nói:
- Tiểu thư, em nghe nói có một kiểu thiên tài thực sự nhận được sự chiếu cố của ông trời, là thiên chi ngạo tử đích thực. Người nói Tần công tử có phải là kiểu ấy không?
- Chỉ mong là như vậy.
Khẩu khí Mộ Dung Nhạn có chút mong đợi, cộng thêm vài phần cảm thán:
- Trách nhiệm đè trên vai huynh ấy thực sự quá nặng. Nếu như có một ngày Tần công tử khiến Tần gia Thiên Đế Sơn thoát khỏi khó khăn thì đó sẽ lại là một truyền kỳ khác của Hiên Viên Khâu.
- Ha ha, một mình cản lại cuồng triều, từ xưa đến nay đều là đại anh hùng truyền kỳ.
Tiểu Trúc toét miệng cười:
- Tiểu thư, người có thể ở vậy đợi cho đến lúc đó không?
Mộ Dung Nhạn cười không được mà khóc cũng không xong, mỉm cười mắng yêu:
- Nha đầu, chuyện này có liên quan gì đến việc ta lập gia đình.
- Vâng, vâng.
Tiểu Trúc ra vẻ nghiêm túc:
- Em biết nếu không phải là nam nhân mà tiểu thư thích, tiểu thư cả đời sẽ không lập gia đình.
Mộ Dung Nhạn mỉm cười nói:
- Quỷ nha đầu, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Vừa nói xong những lời này, Mộ Dung Nhạn đột nhiên biến sắc, ngoắc tay ra hiệu với Tiểu Trúc, bảo Tiểu Trúc nấp vào sau lưng cô.
Rồi gần như đồng thời, ngoài cửa sổ bỗng lướt qua một con gió nhẹ, một giọng nói cũng không biết từ đâu cất lên:
- Mộ Dung tiểu thư…
- Ngươi là ai?
Mộ Dung Nhạn không hề tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh hỏi.
- Đừng hỏi ta là ai, ta chỉ muốn nói với cô là La Đĩnh đã biết hành tung của cô và đã phái người đi báo cho phụ thân cô biết, ép phụ thân cô phải đưa cô về Phiêu Tuyết Lâu. Nếu như cô không muốn gả cho tên La Đĩnh đó thì sớm ngày mai hãy rời khỏi đây, càng xa càng tốt!
Lòng Mộ Dung Nhạn khẽ chùng xuống:
- La Đĩnh cũng đang ở Thiết Mộc Châu Thành?
Giọng nói kia lạnh lùng nói:
- Cô đừng hỏi nhiều, biết nhiều quá không tốt cho cô đâu.
Nhưng Mộ Dung Nhạn chấp nhất vô cùng, kiên quyết hỏi:
- Trả lời ta, La Đĩnh có phải đang ở Thiết Mộc Châu Thành không?
Vấn đề với Mộ Dung Nhạn mà nói vô cùng quan trọng.
- Haizz, cô biết những điều này thì được lợi gì?
Giọng nói kia thở dài một tiếng.
- Nói như vậy lời đồn trong Công hội Liên minh Tán tu không phải là không chút đáng tin?
Mộ Dung Nhạn tiếp tục hỏi.
- Mộ Dung tiểu thư, cho dù cô biết được chân tướng sự việc thì đã làm sao? Cô có thể đối phó với La Đĩnh không? Cô có tìm được bằng chứng để vạch trần hắn không? Không sai, mọi chuyện đều là âm mưu của La Đĩnh để đối phó với Tần Vô Song, nhưng trước mắt, chỉ một người mới có thể vạch trần được âm mưu này, và người đó không phải là cô!
Giọng nói kia nói đến đấy, không phí thêm lời, dặn dò:
- Nếu như không muốn bị đưa trở về Phiêu Tuyết Lâu để ép thực hiện hôn ước thì hãy mau mau rời đi!
Nói đoạn, giọng nói đó lại bay đi theo gió.