Khí Trùng Tinh Hà

Chương 615: Trả lại vũ khí Thần đạo? Đừng hòng!



Tần Vân Nhiên biết cái đạo lý rèn sắt nhân lúc còn nóng, nở nụ cười tủm tỉm giống như tự nói với mình:
- Điện hạ, Thiên Đế Môn là tấm gương của rất nhiều thế lực ở Hiên Viên Khâu, mặc kệ thế lực của nhà nào đương nhiệm nhưng cũng đều giống nhau. Bởi vậy Điện hạ cần nói một câu công bằng, cho dù là muốn Tần gia ta trả lại vũ khí Thần đạo, chỉ cần Vô Song có được, Nhiên Phong Tử ta cũng nhất định dâng hai tay hoàn trả. Xin Điện hạ quyết định.
Cái này nhìn về ngoài giống như là tôn trọng Tân Vô Kỵ là truyền nhân của Thiên Đến Mô, sự thực là đem cái củ khoai lang nóng phỏng tay này ném cho Tân Vô Kỵ, để Tân Vô Kỵ tự quyết định.
Nếu như Tân Vô Kỵ thiên vị ủng hộ cho Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, vậy thì khó tránh được miệng lưỡi của thiên hạ, sau này xử lý đại sự của Thiên Đế Sơn, uy tín này chắc chắn đã bị ảnh hưởng.
Cho nên, Tần Vân Nhiên đoán chắc, Tân Vô Kỵ này không có khả năng trở quẻ, cho dù trong lòng hắn hoàn toàn hướng về Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông, cũng tuyệt đối không thể không màng tới danh dự của Thiên Đế Môn.
Quả nhiên, Tân Vô Kỵ trầm ngâm một lát, hiển nhiên là trải qua một phen đấu tranh trong nội tâm, mới mở miệng nói:
- Nếu là đã có hiệp ước quy định trước rồi, tự nhiên là phải trả lại vũ khí Thần đạo. Trái lại không có chuyện ước định trước, cứ theo như quy củ phổ biến của Đại lục Thiên Huyền, đó là không cần trả lại. Cụ thể là như thế nào thì ba vị đều là cường giả cấp bậc Thần đạo, có thể tự mình thương nghị biện pháp giải quyết. Hôm nay tranh chấp ở Phiêu Tuyết Lâu, cũng chẳng ra thể thống gì.
Tần Vân Nhiên cười cười giống như thị uy, hỏi:
- Hai kẻ các ngươi đã nghe rõ chưa? Điện hạ đã mở kim khẩu, đồ vật các ngươi cần, không có cửa cho các ngươi đâu. Quan hệ giữa chúng ta, trừ phi chém giết ngươi chết ta sống, căn bản là không có con đường thương nghị. Các ngươi một khi đã đem vũ khí Thần đạo cấp cho những gã thanh niên trẻ các ngươi đi tính kế người ta, thì cũng phải chuẩn bị tốt tinh thần vũ khí Thần đạo bị rơi mất chứ.
Trong lòng Yến Quy Nam tức giận, nhưng cũng biết, Tân Vô Kỵ một khi đã mở miệng, cục diện ngày hôm nay, muốn thảo luận trở về thì đều là không có khả năng.
Lôi Minh thì lại vẫn chưa từ bỏ ý định, mặc dù bọn họ là thế lực của tám môn Thiên Đế Sơn, nhưng số lượng vũ khí Thần đạo mà bọn chúng có được, một bàn tay cũng có thể đếm hết.
Hôm nay đánh mất một kiện, tự nhiên là vô cùng đau lòng. Nếu thực sự chỉ là đánh mất thì cũng thôi đi, nhưng lại lọt vào trong tay của Tần gia, đồng nghĩa với việc đem thịt của mình đi tẩm bổ cho Tần gia. Tổn hại chính mình, làm lợi cho kẻ địch. Đây mới là chuyện buồn bực nhất.
Quan trọng nhất chính là, Lôi Minh thủy chung vẫn không tin, Tần Vô Song này lại có thể thật sự giết được Lôi Tiêu và Yến Truy Dương.
Tận mắt nhìn thấy mới tin, không nhìn thấy sự thực, hắn thực rất khó tin ở điểm này.
- Điện hạ, Lôi mỗ ta đối với việc làm và lời nói của tiểu tử này có chút không tin. Ta muốn tự mình đi một chuyến xuống Hắc Tử Hải, tra xét đầu đuôi. Cho dù là thua thì cũng là tâm phục khẩu phục.
Lôi Minh quật cường nói.
Tân Vô Kỵ trong lòng cũng không định chấp thuận. Lôi Minh này thân là Tông chủ của Lôi Đình Tông, tốt xấu gì cũng là Chưởng môn một phương, sao có thể làm một việc mù quáng không biết nhẫn nhịn như vậy được?
Tân Vô Kỵ vẫn chưa biểu hiện thái độ thì mấy huynh đệ Mộ Dung Thiên Cực đồng thời lắc đầu tỏ vẻ phản đối.
Mộ Dung Thiên Cực nói:
- Điện hạ, Hắc Tử Hải này là cấm địa mấy ngàn năm của Phiêu Tuyết Lâu ta, ngoại trừ thí luyện của tông môn ba mươi năm một lần, không thể nào mở rộng đối với ngoại giới. Lần này cũng là tình huống đặc biệt nên mới để cho mấy vị thanh niên kia tiến vào, nếu biết kết cục cuối cùng lại là như thế này thì Mộ Dung Thiên Cực ta sẽ ngàn vạn lần không bao giờ đưa ra chủ ý này. Lôi Minh huynh nếu như tin tưởng Mộ Dung Thiên Cực ta, ta liền tự mình đi xuống một chuyến. Ngoài ta ra, bất kể kẻ nào khác của Phiêu Tuyết Lâu cũng đều không cho phép xông vào cấm địa của Phiêu Tuyết Lâu ta.
Lôi Minh đối với Tân Vô Kỵ là có chút kiêng kỵ, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ kiêng kỵ đối với Phiêu Tuyết Lâu. Trên thực tế, mặc kệ là Lôi Đình Tông hay là Thiên Phạt Sơn Trang, bọn họ đối với Phiêu Tuyết Lâu, có thể nói là không một chút kiêng nể gì. Bằng không thì cũng quả quyết không cử một tên thanh niên trẻ tuổi trong tông môn thừa dịp này mà chạy tới cầu hôn, nói trắng ra, chính là đem Phiêu Tuyết Lâu ra trêu đùa.
Cũng chính là bọn chúng đã dự liệu rằng thực lực của Phiêu Tuyết Lâu không thể qua được tám môn Thiên Đế Sơn bọn họ, cho nên mới làm ra những hành vi vô sỉ như vậy.
Yến Truy Dương thấy Lôi Minh xuất đầu, ở trong hoàn cảnh này, cũng đi tới, nói theo:
- Mộ Dung Lâu chủ, bất kể là có nói như thế nào thì bọn chúng cũng là gặp chuyện không may ở Phiêu Tuyết Lâu của các ngươi, hơn nữa nguyên nhân cũng là từ Phiêu Tuyết Lâu mà tới. Lôi Tông chủ muốn tự mình đi xuống cũng không phải làm chuyện bất lợi gì với Phiêu Tuyết Lâu các ngươi, làm sao mà không làm việc thuận theo lòng người như vậy?
Mộ Dung Thiên Cực lập trường kiên định, chính là lắc đầu:
- Yến Tông chủ, việc này là quy củ mà tổ tông lưu lại, thật không dám phá hư. Việc này xin chớ nhắc lại nữa.
Lôi Minh thấy Mộ Dung Thiên Cực ở trước mặt mình mà còn quyết liệt như vậy, thì trong lòng cũng là cực kỳ căm hận. Đệ tử môn hạ sống chết không rõ, vũ khí Thần đạo mất mác, hơn nữa bọn Tần gia trước mặt dạt dào đắc ý, mấy cái này cũng đủ khiến hắn tức giận phát điên lên rồi, lúc này lại thêm Mộ Dung Thiên Cực kiên định không chịu nghe lời như vậy, hắn sao mà có thể nuối trôi cục giận này đây. Trừng hai con ngươi lên, lãnh đạm nói:
- Mộ Dung Lâu chủ, nếu ta cứ cố tình đi xuống, vậy thì thế nào?
Mấy huynh đệ Mộ Dung Thiên Cực ngay lúc này lập trường lại vô cùng nhất trí, đều là lớn tiếng nói:
- Lôi Tông chủ, xin hãy tự trọng, có Điện hạ còn ở đây, mọi chuyện từ đầu đến cuối Điện hạ đều chứng kiến toàn bộ. Nếu như Lôi Tông chủ cố tình phá hư quy tắc, muốn xông vào cấm địa của Phiêu Tuyết Lâu ta, tựa hồ danh không chính ngôn không thuận đó?
Lôi Minh cười lạnh nói:
- Mộ Dung Thiên Cực, ngươi không nói việc này vẫn còn được, ngươi nói chuyện này, sao ta lại cảm thấy Phiêu Tuyết Lâu của ngươi cùng với Tần gia đã bố trí sẵn âm mưu? Hợp lực tính kế với Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông chúng ta? Nếu không mà nói, thì bọn chúng có bốn người, sao lại đánh không lại một thằng tiểu tử đi ra từ các quốc gia nhân loại? Trong Hắc Tử Hải này nhất định là có cái điều cổ quái gì đó, không cho ta điều tra rõ ràng thì chính là biểu hiện chột dạ của các ngươi.
Hắn lập tức chụp mũ xuống Phiêu Tuyết Lâu.
Tần Vân Nhiên đột nhiên đùa cợt nói:
- Lôi Minh, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, bốn nhà các ngươi trước đó đã cấu kết trước rồi? Cái gì mà bốn tên không đấu lại được một người? Lộ ra dấu vết rồi à? Hồ ly không giấu được đuôi nhỉ? Bốn kẻ chọi một, hắc hắc vẫn còn dám nói việc các ngươi không âm mưu tính kế đối với Tần gia chúng ta sao?
Lôi Minh lúc này cũng chẳng muốn đấu khẩu với Tần Vân Nhiên, cười lạnh nói:
- Nhiên Phong Tử, ngươi cũng đừng có đắc ý, bốn nhà chúng ta cho dù cấu kết với nhau, giữa Tần gia các ngươi và Phiêu Tuyết Lâu cũng chẳng có sạch sẽ gì. Bằng không Mộ Dung lão nhân có một đứa con gái, như thế nào lại đem vị hôn phu của con gái mình biến thành một kẻ trộm? Gian tình trong này nhất định là sớm đã có sự dây dưa với nhau rồi.
Lời này theo miệng của Lôi Minh nói ra, Tân Vô Kỵ nghe được cũng lập tức ngây người. Lôi Minh này còn là Tông chủ của một tông sao? Sao lại có mặt vô sỉ đến như thế này? Quả thực chẳng khác nào như người đàn bà chanh chua chửi nhau ở ngoài chợ cả. Thậm chí còn ác độc hơn rất nhiều.
Mộ Dung Nhạn nghe xong lời này, vốn dĩ đang vui vẻ vì Tần Vô Song trở về, lập tức sắc mặt sa sầm xuống, sắc mặt đại biến, trong đầu uất ức vô cùng nhưng lại khẽ cắn môi để không cho nước mắt rơi ra.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Lôi Minh:
- Lôi lão nhân, ngươi dù gì cũng là nhân vật tông sư, miệng của ngươi không có được rửa sao? Sao lại có thể thối đến như vậy?
Mộ Dung Thiên Cực tuy rằng đã tức giận tới cực điểm nhưng cuối cùng vẫn là không dám lập tức trở mặt với Lôi Đình, nhưng mối thù này coi như đã kết rồi.
Mộ Dung Thiên Cực vẫn cố theo lý mà nói:
- Lôi Tông chủ, ngươi nói hai nhà chúng ta kết cấu tính kế bốn người bọn chúng, không thấy việc này là vô cùng buồn cười sao? Mộ Dung Thiên Cực ta chẳng lẽ là thần tiên? Trước đó đã biết được bốn tên kia sẽ đột ngột tới Phiêu Tuyết Lâu nhà ta cầu thân? Nếu chúng ta không biết bọn chúng sẽ đến, thì lại thế nào mà bàn được âm mưu cái gì? Nếu như ngươi giận cá chém thớt Phiêu Tuyết Lâu ta, mở miệng là được, làm sao phải tìm một việc mà không thể có thực này mà nói?
Nói xong, Mộ Dung Thiên Cực quay sang Tân Vô Kỵ:
- Xin Điện hạ làm chủ cho Phiêu Tuyết Lâu ta.
Phiêu Tuyết Lâu hắn sở dĩ là mời người của Thiên Đế Môn tới chính là làm một nhân vật trọng tài, đặt Phiêu Tuyết Lâu ở bên ngoài cuộc tranh chấp. Nếu như Lôi Đình Tông kia dây mơ rễ má không rõ ràng, chính là công nhiên khiêu chiến với quyền uy của Thiên Đế Môn.
Tân Vô Kỵ tự nhiên là hiểu được điểm này, liếc mắt nhìn Lôi Minh, thản nhiên hỏi:
- Lôi Tông chủ, một khi đã là cấm địa của Phiêu Tuyết Lâu thì tự nhiên không được đi vào, cũng không hợp với quy củ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lôi Minh vẫn còn phẫn nộ nói:
- Lôi mỗ chính là lo lắng Phiêu Tuyết Lâu cấu kết với Tần gia, tính kế với Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông ta.
Những lời này hiển nhiên chính là cưỡng từ đoạt lý rõ ràng.
Tần Vân Nhiên châm chọc nói:
- Lôi Minh, khoan nói chuyện Tần gia với Phiêu Tuyết Lâu không có quan hệ gì với nhau, mà cho dù là có mối quan hệ, thì cũng chính là các ngươi không biết tự trọng trước tự mình nhúng tay vào chuyện người khác. Đệ tử Tần gia ta chạy tới Phiêu Tuyết Lâu để cầu thân, môn hạ đệ tử của các ngươi lại cùng đến làm loạn, không phải là có ác tâm sao? Nếu như không ác tâm phá hoại chuyện của người khác, ngược lại hẳn cũng đem cái mạng nhỏ bỏ lại ở nơi đây. Đây gọi là gì? Đây gọi là gậy ông đập lưng ông đó. Tự cho rằng mình thông minh!
Lôi Minh bị Tần Vân Nhiên nói như vậy, trợn mắt phồng mũi cũng không làm gì được. Người ta nói chính là tình hình thực tế, đây là việc mà bọn chúng tự mình tìm tới cửa.
Yến Quy Nam trong lòng tuy cũng tức giận nhưng cũng không có xúc động như Lôi Minh. Trong lòng tính toán một chút, chỉ biết việc hôm nay đã là một kết cục hoàn toàn thất bại rồi. Nếu tiếp tục dây dưa nữa, ngoài chuyện tự làm mất mặt chính mình ra, không cũng không có khả năng xoay chuyển thế cục, trong lòng tuy rằng vô cùng bất bình nhưng vẫn là bất đắc dĩ gánh chịu, chỉ có thể tạm thời lui một bước. Lập tức nói với Tân Vô Kỵ:
- Điện hạ, lần này, Thiên Phạt Sơn Trang ta nhận thua. Nhưng mà, sự tình liên quan tới vũ khí Thần đạo, Thiên Phạt Sơn Trang ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Xin bệ hạ hãy phê chuẩn cho Thiên Phạt Sơn Trang ta đấu thêm một trận nữa với Tần gia.
Tần Vân Nhiên cười lạnh nói:
- Còn so tài gì nữa? Chúng ta đáp ứng, người ta Mộ Dung lão đệ cũng không đồng ý đâu.
Yến Quy Nam vẻ lãnh đạm nói:
- Tỷ thí lần này cùng với Phiêu Tuyết Lâu không có liên quan. Tần Vô Song, ngươi có gan ứng chiến không?
Tần Vô Song không nghĩ tới Yến Quy Nam không biết xấu hổ như vậy, lại chính mình khiêu chiến.
- Yến Tông chủ, nếu là đệ tử trẻ tuổi của Thiên Phạt Sơn Trang các người đến đây, ta tự nhiên tiếp nhận. Nhưng nếu là lão nhân gia ngươi tự mình ra trận, vẫn là do Nhị Chưởng môn tới tiếp đãi ngươi thì tốt hơn.
Tần Vân Nhiên ha hả cười:
- Đúng vậy, Yến Quy Nam, bọn trẻ thì đã đánh giá qua rồi, còn hai lão gia hỏa chúng ta, nhân cơ hội khó có được này cũng tới luyện tập một chút đi.
Yến Quy Nam cặp mắt trợn lên:
- Nhiên Phong Tử, xem ra, ngươi là muốn khơi mào quyết chiến trước.
Tần gia, Thiên Phạt Sơn Trang với Lôi Đình Tông lúc đó đều rất rõ ràng, trong ba thế lực bọn họ sớm hay muộn cũng phải có một trận đại chiến sinh tử. Kết quả của trận đại chiến này cũng tất nhiên sẽ có một bên trận doanh diệt vong, một bên trận doanh sẽ vùng dậy.
Bất kể là bên nào, đối với thế cục này cũng đều có đầy đủ nhận thức. Bởi vậy, đối với sự uy hiếp của Yến Quy Nam, Tần Vân Nhiên cũng không có phản ứng quá mức, trong lòng một trận nghiêm nghị.
Nếu như bởi vì chuyện của Tần Vô Song mà kích động sự mâu thuẫn hai bên thì đây cũng không phải là chuyện mà hắn muốn thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.