Khí Trùng Tinh Hà

Chương 642: Đại sư huynh, Tần Thái Trùng




Không hề nghi ngờ, cái sân khấu tốt nhất theo như lời Tần Trọng Dương nói, đó là lần chọn lựa danh ngạch kỳ này. Tuy rằng nội dung cụ thể vẫn chưa được công bố, nhưng Tần Trọng Dương nói đã là đáp án rõ ràng.
Tần Vô Song trở lại Thăng Long Pha, tu luyện một đêm, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. Hắn biết, Chưởng môn nhân dự định đưa hắn từ trong bóng tối bắt đầu đi ra ánh sáng.
Tần Vô Song tuy rằng càng thích phát triển âm thầm, nhưng hắn cũng rõ ràng, đại trượng phu làm việc nhân đức không nhường kẻ khác, nếu như lùi bước, đó chính là biểu hiện không muốn đảm đương trách nhiệm. Cho nên hắn quyết định tiến lên nghênh đón những khó khăn. Mặc kệ thế nào, đây vẫn là một lần khiêu chiến.
Tần Vô Song thức dậy sớm, không nghĩ rằng Tần Lam còn thức dậy sớm hơn. Nhìn thấy Tần Vô Song, Tần Lam mặt mày rạng rỡ tới bắt chuyện:
- Vô Song, ngày hôm qua ngươi thực sự rất uy phong a.
Tần Vô Song đối với Tần Lam lại có chút hảo cảm, chí ít ngày hôm qua dưới cái loại tình hình đó, Tần Lam này không có trốn đi, cho thấy Tần Lam vẫn là có chút khí khái, cười cười:
- Không phải ta uy phong, mà là bọn chúng quá hèn mọn.
Tần Lam cười hắc hắc, nhiều ít có chút ý tứ lấy lòng, cũng nói:
- Vô Song, ngày hôm qua ta liên lạc một chút các đệ tử chi mạch bên ngoài, mọi người cùng giao lưu cho chút ý kiến.
- Cái gì?
Cặp lông mày của Tần Vô Song hơi nhíu lại. Hắn đại khái đoán được Tần Lam muốn nói cái gì, nhưng mà hắn đối với chuyện này căn bản không có nhiều hứng thú.
- Là như vầy, hiện tại Thăng Long Pha có vài cái phạm vi. Chúng ta đệ tử chi mạch bên ngoài vốn rất bị xa lánh. Cho nên mọi người đều nghĩ rất cần phải thành lập nên một cái phạm vi dành riêng cho những đệ tử chi mạch bên ngoài chúng ta. Ngươi thấy…
Nói ra, đệ tử chi mạch bên ngoài ở Thăng Long Pha xác thực có chút ấm ức kìm nén, nhưng mà, loại việc phạm vi này, đúng lúc Tần Vô Song cảm thấy vô cùng phản cảm. Hắn lần này định chiến ước với Tần Thiếu Hồng, kỳ thực điểm xuất phát chính là muốn ra sức phá tan cái quy củ phạm vi cố hữu đó.
Đứng từ góc độ vì tương lai sau này của Tần gia mà lo lắng, loại phạm vi bảo thủ này, khẳng định bất lợi đối với sự phát triển của Tần gia, thậm chí sẽ có thể trở thành sự trói buộc của Tần gia.
- Tần Lam, tâm tình các ngươi ta có thể hiểu được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tần Vô Song cũng chưa phát giận, mà là kiên trì nói:
- Thế nhưng, Tần gia chỉ có một. Nếu như đệ tử Tần gia để sự đấu tranh về khí phách mà trở nên tự trói buộc trong cái phạm vi nhỏ hẹp đó, tiền đồ của Tần gia, tất nhiên sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Tần Lam, nam nhi cần tự mình cố gắng, cái gì phạm vi, cái gì tiểu đội, đều là không đáng tin cậy. Tần gia có thể tồn tại trụ vững mấy vạn năm, một mực tại Thiên Đế Sơn, dựa vào không phải là cái phạm vi nhỏ hẹp đó, sự khôn vặt đó. Tần gia chỉ có một loại khí khái, đó chính là đoàn kết. Tuyệt đối không thể khiến nội chiến trở thành chính đạo của Tần gia. Cho nên, đề nghị của ngươi, ta không những không ủng hộ, thậm chí rất chán ghét. Nói như vậy, ngươi hiểu chứ?
Tần Lam cứng họng, hiển nhiên là không ngờ tới Tần Vô Song sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, miệng há hốc ra, nhưng cũng nói không ra lời.
- Vô Song. Ngươi… Ai!
Tần Lam thở dài một hơi:
- Cũng khó trách, thực lực của ngươi cường đại như thế, hoàn toàn có thể siêu nhiên như Tần Thái Trùng sư huynh, căn bản không cần bất cứ phạm vi gì cả.
Tần Vô Song nhìn thấy Tần Lam không có lĩnh hội được ý tứ của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra bầu không khí của Thăng Long Pha này đã thấm vào xương tủy rồi, ngày một ngày hai muốn cải biến thật là vô cùng trắc trở.
- Được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa. Chuẩn bị một chút, lập tức cần đến Chính Khí Đường.
- Tới Chính Khí Đường?
Tần Lam chớp con mắt:
- Ngươi… Tần Thiếu Hồng không phải muốn tìm ngươi quyết đấu sao?
- Hắc, quyết đấu, nhưng không phải ở chỗ này.
Tần Vô Song thản nhiên nhìn ra xa, quả nhiên, lúc này, Ngọc bài Truyền thức của tất cả các Đệ tử Trung tâm, đều thu được thông báo tụ họp.
Tần Lam sau khi thu được tin tức, vô cùng giật mình nhìn Tần Vô Song:
- Vô Song, ngươi sao biết là sẽ tụ tập?
- Tần Lam, ngươi muốn biết nguyên nhân, thì cố gắng đề thăng tu vi đi. Đợi ngươi có thể từ trong Đệ tử Trung tâm trổ hết tài năng, trong lòng sẽ không còn mấy quan niệm phạm vi nhỏ hẹp này nữa, có lẽ liền sẽ hiểu được.
Tần Lam như hiểu mà không hiểu nhìn Tần Vô Song, cảm thấy Tần Vô Song này thật là quá thần bí rồi. Một loại sùng bái phát ra từ tận đáy lòng thản nhiên nổi lên.
- Đi thôi!
Tần Vô Song gọi, phiêu nhiên rời khỏi.
Tần Lam vô tri vô giác, có chút suy nghĩ, vô thức theo sát phía sau.
Trong Chính Khí Đường, lần lần lượt lượt, các Đệ tử Trung tâm đã dần dần tề tựu. Lệnh triệu tập lần này cấp bậc rất cao, tất cả Đệ tử Trung tâm phải đến đông đủ.
Tần Vô Song lần này tận lực quan sát một chút, quả nhiên đúng như Tần Lam nói, túm năm tụm ba, đều có một cái phạm vi đặc thù nào đó, mà các Đệ tử Trung tâm cùng một phạm vi, cũng đều có ý thức tụ họp lại cùng một chỗ.
Tần Vô Song quan sát, tổng cộng có năm kẻ nhân khí vô cùng cao ngạo, mà năm người này, vừa vặn đều là Hư Võ Đại viên mãn, cũng là năm kẻ trong hàng ngũ Đệ tử Trung tâm thể hiện nổi trội nhất.
Trong đó bốn kẻ, Tần Vô Song trước đó đã gặp qua, phân biệt là Tần Thiếu Hồng, Tần Hạo, Tần Khê cùng với Tần Hồng Nhạn. Còn một kẻ ngày đó không tham gia cùng bọn với Tần Thiếu Hồng.
Người này, tên là Tần Chi Trữ, có vẻ có chút độc lập đặc biệt. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới nhân khí của hắn. Bên cạnh hắn, tụ tập Đệ tử Trung tâm, về mặt số lượng trái lại còn nhiều hơn Tần Thiếu Hồng một chút.
Tần Chi Trữ này vóc người thon gầy, nhưng khiến cho một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, khuyết điểm duy nhất là, trên khí chất của người này có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, so với những người khác có vẻ có chút không hợp nhau.
Nhưng Tần Vô Song trái lại đối với Tần Chi Trữ này có cảm giác rất tốt. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính giá Tần Chi Trữ không có tham trong sự kiện nháo sự của đám người Tần Thiếu Hồng.
Năm kẻ đó đều đến đông đủ, thêm Tần Vô Song, sáu nhân vật nghiễm nhiên trở thành nhân vật tiêu điểm trong hàng ngũ của các Đệ tử Trung tâm. Đương nhiên, tiêu điểm lớn nhất trong hàng ngũ Đệ tử Trung tâm, lúc này vẫn chưa tới.
- Rất kỳ quái à, ngày hôm nay cũng không phải ngày đại tụ hội theo ước định, vì sao triệu tập mọi người tới đây?
Các Đệ tử Trung tâm, phần lớn vẫn là tin tức chưa linh thông, cùng nhau dò hỏi.
- Ai biết đâu? Hay là phát sinh ra một chuyện trọng đại gì rồi chứ?
- Hắc hắc, các ngươi tin tức thô lậu vậy sao? Không có nghe nói sao? Tần Thiếu Hồng sư huynh, khiêu chiến kẻ mới tới là Tần Vô Song, hai người định ra sinh tử ước chiến rồi!
Cái tin tức giống như trái bom nổ này, nhất thời truyền khắp toàn bộ Chính Khí Đường, lúc này không có các Tôn giả và Trưởng lão ở đây, Đệ tử Trung tâm càng không kiêng nể gì cả, không ngừng nghị luận, bàn tán xôn xao cả lên.
Hiển nhiên, những Đệ tử Trung tâm này cũng chỉ là thích náo nhiệt. Hằng ngày tu luyện đều rất khô khan, khiến cho bọn họ đối với loại sự việc này vô cùng mẫn cảm, nghe nói có người muốn đi sinh tử quyết đấu, nhất thời hăng hái cả lên.
- Tần Thiếu Hồng sư huynh? Ngươi tự mình xuất thủ sao?
- Đó là đương nhiên rồi!
- Hây da. Hư Võ Đại viên mãn xuất thủ, thật đúng là đại hội lớn à. Lần này, chắc hẳn là Chưởng môn nhân đều vô cùng xem trọng nhỉ. Sư phụ của Thiếu Hồng sư huynh, chính là Tôn giả Tri Hòe, năng lực rất lớn đó!
- Tần Vô Song này, há chẳng phải là rất thảm rồi sao?
- Ai, ngươi nói Tần Vô Song này, vừa tới Vấn Đỉnh Sơn được bao lâu chứ? Thế nào lại mâu thuẫn với Thiếu Hồng sư huynh nhỉ? Chẳng lẽ hắn có mắt không tròng?
- Tại Thăng Long Pha chúng ta, ngoài Đại sư huynh Tần Thái Trùng, kể cả là Tần Chi Trữ sư huynh, cũng chưa chắc có thể thắng được Tần Thiếu Hồng sư huynh? Tần Vô Song này, lần này sợ rằng thực sự quá mất thể diện rồi.
- Ngươi nói Tần Vô Song cũng thật thích gây sự, một tên mới đến từ các quốc gia nhân loại, lại chọc giận Tần Thiếu Hồng sư huynh, đây là cố ý tự tìm phiền phức à.
- Cái này cũng không dễ nói. Không biết nội tình ân oán bên trong, ai cũng không thể nói rõ ràng được.
- Lại nói, Tần Vô Song hình như rất biết cách gây sự, nếu không cũng không đánh nhau với La Thiên Đạo Trường lớn đến như vậy.
- Không thể nói như vậy được. La Thiên Đạo Trường ức hiếp người quá đáng, Tần Vô Song phản kháng, đương nhiên, cũng không tính là gì? Hơn nữa Tần Thiếu Hồng sư huynh cường thế như vậy, hắn không gây khó dễ cho người khác thì thôi, kẻ khác còn dám gây khó dễ hắn sao? Sự tình trong này, đúng là không dễ nói.
Những Đệ tử Trung tâm này, mỗi kẻ đều tự có ý kiến riêng, cách nghĩ riêng. Nhưng tổng thể mà nói, thương tiếc cho Tần Vô Song cũng càng nhiều hơn.
Hiển nhiên, bọn họ đều nghe qua tên tuổi của Tần Vô Song đối phó với La Thiên Đạo Trường, nhưng tai nghe là hư, mắt thấy mới là thật. Tần Vô Song này danh tiếng ngập trời, thế nhưng bọn họ chưa thấy qua, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng thực lực của Tần Thiếu Hồng, rất nhiều người đều đã được chứng kiến qua.
Cho nên, mặc kệ ai ức hiếp ai, cảm giác chung của mọi người, Tần Vô Song và Tần Thiếu Hồng chênh lệch chính là rất lớn. Dù sao Tần Thiếu Hồng cũng là thực lực cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn.
Tần Vô Song tự nhiên sẽ không vô vị để mấy lời này ở trong lòng, chỉ như gió thổi qua tai, căn bản không so đo.
Hắn lúc này tâm trong như nước, loại ân oán cá nhân này, đối hắn mà nói chỉ lớn hơn hạt vừng một chút, hắn tự nhiên không thèm để ý.
Bọn đệ tử chi mạch bên ngoài như Tần Lam cũng đều tụ tập một chỗ, cũng không biết đang thảo luận cái gì, thỉnh thoảng đám đệ tử chi mạch bên ngoài này đều hướng ánh mắt nhìn về phía Tần Vô Song.
Chẳng qua chỉ là liếc mắt một chút, lập tức chuyển rời. Hiển nhiên cũng không muốn tiếp xúc ánh mắt quá mức đối với Tần Vô Song. Tần Vô Song này, đã hình thành một loại lực uy hiếp trong lòng bọn chúng rồi.
Lúc mọi người dang dồn dập bàn tán, suy đoán không ngừng, bên ngoài tiếng bước chân chợt vang lên, một nhóm các Trưởng lão cũng không ngừng đi tới, tiếp đó là mười hai vị Tôn giả, cũng đều lần lượt tiến đến.
Cùng vào với mười hai đại Tôn giả, còn có một gã hán tử vóc người khôi ngô, thanh tráng. Người này tướng mạo giản dị, có vẻ thập phần thật thà vụng về.
Nhưng sau khi tất cả Đệ tử Trung tâm nhìn thấy người này, vẻ mặt hiển lộ sự sùng bái.
- Thái Trùng sư huynh!
- Thái Trùng sư huynh tới!
Một đám cũng đều tiến lên tiếp đón. Đại hán khôi ngô này chính là Tần Thái Trùng, cảm giác không nộ tự uy, nghe mọi người bắt chuyện, vẫy vẫy tay, hào sảng cười nói:
- Đều tới rồi a!
Lần trước lúc thảo luận danh hiệu Đệ tử Trung tâm của Tần Vô Song, Tần Thái Trùng cách Vấn Đỉnh Sơn quá xa, không kịp trở về. Đây là lần đầu tiên Tần Vô Song nhìn thấy Tần Thái Trùng, thấy người này khí độ bất phàm, long hành hổ bộ, diện mạo hiên ngang, trong lòng cũng là âm thầm gật đầu, Tần Thái Trùng này, đúng là hảo hán tử.
Tần Thái Trùng sang sảng cười to, hướng bên Tần Vô Song bên này đi tới, nhiệt tình dào dạt mà hỏi thăm:
- Ngươi hẳn là Tần Vô Song sư đệ phải không?
- Thái Trùng sư huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Tần Vô Song cũng không chậm trễ, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Tần Thái Trùng quả thật không sai.
Tần Thái Trùng vỗ vỗ bả vai Tần Vô Song vô cùng yêu mến nói:
- Cừ thật, ta nghe kể về truyền thuyết của ngươi, làm rất khá đó. Trở về chúng ta cùng tới chỗ Nhị Chưởng môn uống rượu, ha ha ha.
Nói xong, kéo cánh tay của Tần Vô Song, cười to nói:
- Tới đây, ngồi cùng một chỗ với ta!
Tần Thái Trùng tính cách hào phóng, trong lúc giơ tay nhấc chân, rất có khí chất của đại ca. Hắn mời như vậy, mặc dù có chút thô lỗ, nhưng cũng không hiện rõ ra vẻ vô lễ, khiến cho kẻ cùng lúc tiếp nhận trong lòng cũng không cảm thấy có điều khúc mắc gì.
Không ngờ rằng, cử chỉ của Tần Thái Trùng, như cây cung bắn vào lòng bọn Đệ tử Trung tâm, phản ứng đều là hỗn tạp, mỗi kẻ không hề giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.