Khí Trùng Tinh Hà

Chương 645: Đấu trí đấu lực



Tần Thiếu Hồng bỗng nhiên thấy xuất hiện biến cố như vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chỉ có điều hắn vẫn là kẻ trong cuộc, một tia sợ hãi chợt lóe qua, đan điền cùng lúc thôi động, ngự không mà lên. Ánh đao vung lên, hướng bên trên mà chém xuống. Một đao trở tay xuất ra này, bay vụt đi, mang theo một đạo ánh sáng như cái đuôi dài, ánh ngân quang bắn ra mãnh liệt lạnh lẽo như nước, nhìn giống như lưu tinh cản nguyệt, khí thế tung hoành.
- Đốt!
Tần Vô Song rống to một tiếng, Bá Vương Phá Trận Thương điểm một cái, một đạo dòng nước xiết theo mũi thương bắn thẳng ra, bừng bừng cháy lên!
Lại một thương, bừng bừng cháy!
Thêm một thương nữa, mặt đất rung chuyển!
Tần Vô Song hít sâu một hơi, vung liền ba thương. Tốc độ cực nhanh, thật giống như một thương, hình thành một mạch, trên tốc độ và khí thế, đều có một loại phách khí không tha cho kẻ nào.
Mũi nhọn ba đạo thương nhất tề bắn tới, đụng vào đao mang của Tần Thiếu Hồng, ầm ầm bạo liệt.
Nổ vang!
Khí chấn động nổ tung vô cùng oanh liệt, chấn động bắn ra từng vòng từng vòng chảy ra, đủ loại màu sắc, vô cùng đẹp mắt.
Tần Thiếu Hồng đao thế vừa phản lại, cư nhiên cảm giác được một trận trên ngực có chút hít thở không thông, trong lòng rất kinh ngạc, khí lưu dâng lên cản lại, thân thể cấp tốc vút qua sau, ngự không lướt đi.
Tần Vô Song lại hướng tới kẻ địch, Âm Dương Tử Vân Dực tùy ý vừa di chuyển, liền đem lực lượng tăng lên kia bắn cho tan tành.
Lần này, Âm Dương Tử Vân Dực đúng là có dịp thể hiện chỗ tốt.
Tần Thiếu Hồng bị tiêu hủy mất lực lượng phản kích, muốn dùng thân thể lướt ngược lại để mà giảm bớt. Còn Tần Vô Song dùng Âm Dương Tử Vân Dực, nhẹ nhàng bâng quơ, liền có thể giảm bớt ảnh hưởng của khí áp tới mức cơ hồ có thể như không thấy tình cảnh đó nữa.
- Tần Vô Song, ngươi dùng cái yêu thuật gì đó?
Tần Thiếu Hồng lãnh đạm quát một tiếng, động viên chính bản thân mình, hắn nghĩ thấy Tần Vô Song này quả thực là một kẻ quái thai.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi mặc kệ ta dùng thần thông gì!
Kiêu ngạo một tiếng, hướng đi nhanh như sao băng lướt qua, trường thương trong tay lập tức bị đập bể, giống như mưa gió gầm thét, không ngừng đánh tới.
Một công kích rất nhanh này, đúng là một thức thứ tư do Tần Vô Song dày công nghĩ ra, Bạo Hạch Thức!
Một khi khởi động công kích, liền giống như một dòng khí nổ mạnh, tất cả các công kích, giống như từng đạt sóng lan tỏa ra bên ngoài, liên tiếp không ngừng mà vọt tới.
Phối hợp tốc độ Âm Dương Tử Vân Dực, Tần Vô Song vừa thi triển, thân ảnh trong hư không càng huyễn hóa nhiều hơn, chỉ trong một thoáng, không trung tất cả đều là tàn ảnh của Tần Vô Song, bốn phương tám hướng chèn ép đi tới.
Cái gì gọi là phô thiên cái địa, đây chính là phô thiên cái địa.
Tần Thiếu Hồng căn bản chưa kịp phản ứng ra liền bị khí thế này ngăn chặn, Lãnh Nguyệt Đoạn Thủy Đao múa may kín không một khe hở, phòng ngự tất cả yếu hại quanh thân, cước bộ không tự kìm hãm được lướt ra, đừng nói tiến lên trước thêm một bước, ngay cả tại chỗ phòng ngự này cũng khó, lựa chọn duy nhất, chính là không ngừng trốn tránh, không ngừng chạy trốn.
Trong lúc nhất thời, vốn dĩ là chiến đấu tương đương ngang tài ngang sức, vậy mà đột nhiên thành nghiêng về một phía, diễn luyện công phòng. Thương thức này của Tần Vô Song, tựa như điên cuồng, khí thế bám thiên địa, chấn đắc âm thanh nổ mạnh thảm thiết từ bốn phía trong hư không phát ra, khí lưu dòng xoáy bốn phía cũng là cuồn cuộn, phong vân biến ảo.
Tần Vô Song giờ phút này mới biết được, bản thân lại có thể chất chứa tiềm lực to lớn như thế. Chiêu thức công kích ấy, đừng nói Tần Thiếu Hồng, ngay cả bản thân Tần Vô Song cũng là rất bất ngờ.
Một chiêu công kích này, quả thực có xu thế thoát phá hư không. Thoát phá hư không, thế nhưng phải là thủ đoạn của cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh mới có được. Nhưng mà Tần Vô Song ẩn ẩn lại có được, nghĩ thấy cảnh giới chính mình giờ phút này là Kỳ Diệu Huyền Cảnh, thoát phá hư không, cũng chỉ là một khoảng cách nhỏ mà thôi.
- Ha hả, Lão Tam, cây thương này, vẫn là Bá Vương Phá Trận Thương. Nhưng mà thương pháp này, tựa hồ càng giỏi hơn tiền nhân à!
Tần Vân Nhiên đột nhiên thở dài cảm khái nói.
Tần Trọng Dương cũng là nhìn như say như mê:
- Thật không thể tưởng tượng được, ta còn nghĩ thấy hắn sẽ vận dụng vũ khí Thần đạo, không ngờ rằng…
Tuy rằng lời cũng không có nói hết, nhưng ý tại ngôn ngoại đã rất rõ ràng rồi.
Không cần vũ khí Thần đạo, đã đánh cho Tần Thiếu Hồng chật vật như thế, có thêm vũ khí Thần đạo, chỉ sợ căn bản Tần Thiếu Hồng càng không có khả năng đối kháng, chiến cuộc càng phải nghiêng về một phía.
Kẻ kinh ngạc nhất lại là Tôn giả Tri Hòe. Hắn biết Tần Vô Song này năng lực rất cao, trước đó cũng không hề đánh giá thấp thực lực của Tần Vô Song.
Nhưng mà giờ phút này khi nhìn thấy Tần Vô Song ra tay, mới thực sự hiểu được, gã thanh niên đến từ các quốc gia nhân loại này ẩn chứa tiềm lực đáng sợ cỡ nào, quả thực giống như một ngọn núi lửa, một khi phun trào, uy lực căn bản không thể đoán trước được!
- Tần Vũ… Tần Vũ… Tần Vũ lúc trước lợi hại, cũng không yêu nghiệt như hậu đại của hắn như vậy à. Nghĩ kẻ ở các quốc gia nhân loại này, một nơi cằn cỗi như thế, chẳng lẽ còn có thể nuôi dưỡng ra một hậu bối càng mạnh hơn tổ tiên hay sao?
Tôn giả Tri Hòe trong lòng rất không phục, cũng rất không cam lòng.
Hắn cảm thấy, Tần Vô Song này nếu như thắng Tần Thiếu Hồng, thì là trực tiếp đánh thẳng vào thể diện của Tôn giả như hắn, loại cảm giác này, khiến trong lòng hắn càng thêm cổ quái.
Mà những Đệ tử Trung tâm và các Trưởng lão, Tôn giả đang quan chiến ở bên dưới, nhìn thấy thủ đoạn của Tần Vô Song như thế, cũng đều xì xào bàn tán không thôi.
- Ta nói lão đệ, Tần Vô Song này thật sự chỉ có hơn hai mươi tuổi sao?
- Lại chẳng phải à? Quá là kinh người? Hơn hai mươi tuổi, Tần Thái Trùng sư huynh năm đó, cũng không có thực lực biến thái thế này? Tần Vô Song này, quá biến thái đi?
Đừng nói một đời Trưởng lão, lại là một đời những Tôn giả này, ở dưới sự công kích cuồng bạo của Tần Vô Song như thế, cũng cảm thấy âm thầm run sợ.
Công kích này, có lẽ đối với bọn họ mà nói, tạm thời là không hình thành được uy hiếp. Nhưng hắn vừa nghĩ tới tuổi tác và tiềm lực xuất hiện lúc này của Tần Vô Song, trong lòng như sóng to gió lớn, đã kinh sợ lại vui mừng. Có mấy lão gia hỏa, đôi mắt cũng đỏ hoe, môi cũng run run. Nguồn truyện: Truyện FULL
Âm thầm cũng suy nghĩ, có phải là tổ tiên Tần gia hiển linh, Tần gia rốt cục lại nghênh đón một kẻ thiên tài có thể dẫn dắt Tần gia thoát ra khỏi khốn cảnh, đi tới huy hoàng?
Thế hệ trước còn như thế, Đệ tử Trung tâm này, lại càng thêm tâm tư khâm phục. Một bộ phận Đệ tử Trung tâm ban đầu còn không khâm phục Tần Vô Song, lúc này trong lòng cũng đều choáng váng.
Lúc này mới hiểu được Tần Vô Song người ta căn bản không phải giả bộ, quả thật thực lực đúng thật là chân tài thật học như vậy.
Hưng phấn nhất vẫn là mấy gã đệ tử chi mạch bên ngoài như Tần Lam, thấy Tần Vô Song quá thần kỳ, đem Tần Thiếu Hồng bình thường không ai bì nổi đánh cho chật vật không chịu nổi như thế, mỗi người cũng nghĩ thấy thập phần nỗ lực, nếu không phải lo lắng đến ảnh hưởng không tốt sau này, bọn họ đã sớm công nhiên ủng hộ, khuyến khích Tần Vô Song.
Tần Vô Song chiếm được tiên cơ, tự nhiên không thể để Tần Thiếu Hồng có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Nhưng mà chung quy Tần Thiếu Hồng cũng là Hư Võ Đại viên mãn, một thân thực lực này, tuyệt đối không phải hư danh. Bị Tần Vô Song cho một trận loạn công, thân thủ nhất thời có chút loạn nhưng trận tuyến vẫn không loạn.
Trong giây lát, ánh đao vừa thôi động, Lãnh Nguyệt Đoạn Thủy Đao đột nhiên tốc độ cao luân chuyển lên đến, giống như một trận gió lớn cuốn ào ạt trên không trung.
Ngưng tụ dòng khí thành một đạo giống như tấm chắn, không ngừng khuếch tán đi ra, đem công kích của Tần Vô Song vừa vặn ngăn trở. Thân thể Tần Thiếu Hồng, thì lại đột nhiên uốn éo, theo bên cạnh lủi đi ra ngoài.
Tần Thiếu Hồng này, lại ngang nhiên dùng loại phương thức này, nhảy ra khỏi chiến cuộc.
Tần Vô Song thấy chiêu số dùng hết, để Tần Thiếu Hồng nhảy ra vòng chiến, nhưng cũng không nổi giận, ha ha cười, đem thu hồi Bá Vương Phá Trận Thương, xa xa thay đổi đầu thương, chỉ vào phương hướng mà Tần Thiếu Hồng đang đứng.
Tần Thiếu Hồng mặt như sương lạnh, nói:
- Tần Vô Song, ba chiêu của ngươi đều sử dụng hết rồi. Vậy tiếp nhận ba đao của ta đi!
Nói xong, Tần Thiếu Hồng thân đao vừa thôi động, trên sống đao lại nứt hở bắn ra một ngân quang đạo đẹp mắt, giống như một đạo đầu sóng cuốn đi tới, chỉ có chợt lóe, thân hình Tần Thiếu Hồng, vậy mà lại biến mất trong hư không.
Bốn phía, một mảnh ngân quang, vậy mà không có một tia khí tức.
Tần Thiếu Hồng này, ẩn hiện trong hư không! Cả người mang đao, cũng ẩn tàng lên đến. Loại công kích ẩn hình này, đối với cường giả Hư Võ Cảnh mà nói, cũng không tính lạ lẫm.
Nhưng có thể đem dấu hoàn toàn khí tức, cũng chỉ có cấp bậc tài năng của Hư Võ Đại viên mãn làm được. Tần Vô Song đứng trên đầu thương, cũng bình tĩnh tự nhiên.
Khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, ở trong biểu tình của hắn, chẳng những không có cảm giác đáng sợ, ngược lại có một loại thản nhiên như đã định liệu trước.
Tần Vô Song trong lòng bàn tay một quyển, trong tay liền đem ra một vật, vừa đưa vào Bá Vương Phá Trận Thương, liền bám vào phía trên chuôi thương.
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, thủ bút thần kỳ của Lỗ Tiên Lâu. Tần Vô Song dùng Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, trước đây luôn chiếm được vô số lần tiên cơ. Lần này, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ!
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn này, bất luận Tần Thiếu Hồng có biến hóa thần diệu bao nhiêu, cũng có thể minh xác không sai lầm vị trí hiện tại của hắn.
Nhưng mà Tần Thiếu Hồng này nếu như cảm thấy bản lĩnh trấn môn của hắn cao đến như thế, thì Tần Vô Song đương nhiên sẽ không ngại để cho hắn thi triển ra.
Muốn đánh bại một kẻ như là Tần Thiếu Hồng, cần ở thời điểm mà hắn đắc ý nhất, đánh bại sự kiêu ngạo của hắn, chỉ có lúc hắn cho rằng không ai có thể đánh phá được hắn mà đánh bại hắn, mới có thể làm cái gọi là lòng kiêu ngạo của hắn nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Đột nhiên nhất thời trong hư không phát ra từng trận âm thanh nổ mãnh liệt, bốn phương tám hướng, vô số tinh quang, không ngừng xuất hiện quang mang chói lọi, Tần Thiếu Hồng dưới sự yểm trợ của ngân quang, loại tràng cảnh kỳ diệu này có vẻ vô cùng dữ tợn.
Tần Vô Song cũng phảng phất nhập định, đối với mấy cái khí thế bạo phát này cũng là bất tri bất giác, không để ý tới. Hắn thế nào nhìn không ra, cái này căn bản chỉ là phô trương thanh thế của Tần Thiếu Hồng mà thôi, thủ đoạn cố ý khiến hắn nghĩ loạn lung tung. Mấy cái khí bạo này, chỉ là mê hoặc tai mắt kẻ khác.
Công kích chân chính, chỉ có một chiêu! Giờ phút này, vẫn là chưa xuất hiện.
Những kẻ dưới đài, hơi thở ngược lại trở nên khẩn trương dồn dập lên. Nhìn thấy bốn phía ngân xà phun động, phảng phất tiếng sấm, tất cả mọi người nghĩ thấy Tần Vô Song có phải là có chút quá mức khinh suất rồi không?
Còn Tần Vô Song kia, lại thủy chung mắt nhắm mắt mở, đối với mấy cái ngân xà điện vũ này căn bản coi như không thấy.
- Tần Thiếu Hồng, muốn ra tay, liền chạy nhanh đi! Nếu ngươi không ra tay, ta sẽ ra tay, sẽ không có cơ hội cho ngươi ra tay đâu.
Thanh âm của Tần Vô Song, thản nhiên mà tới. Thanh âm này, liền giống như một ngụm lợi kiếm, đem cỗ khí thế vốn đang súc tích mạnh mẽ của Tần Thiếu Hồng, một mạch phá tan thành một cái động lớn.
- Hừ… Hắn vậy mà có thể nhìn ra thủ đoạn thần thông của ta?
Sự tự tin của Tần Thiếu Hồng, lần đầu tiên xuất hiện dao động, xuất hiện có chút vết rách.
Tại thời điểm sử dụng ra một kích này, Tần Thiếu Hồng căn bản là không suy nghĩ đến chuyện bị đánh bại, hắn nghĩ thấy chiêu sát thủ này một khi thúc dục, Tần Vô Song căn bản không có khả năng may mắn tránh thoát.
Nhưng mà, tất cả đều là chuyện không nằm trong sự tính toán của hắn, Tần Vô Song từ đầu đến cuối, căn bản là không trúng phải một chút khoa trương thanh thế nào của hắn cả.
Tiễn đã ở trên dây cung, không thể không bắn! Tần Thiếu Hồng cắn răng một cái, đan điền thôi động, ánh đao lóe lên. Ngân quang ngưng tụ thành một đạo quang hoa màu bạc ngưng trọng, ầm ầm bổ ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.