Khí Trùng Tinh Hà

Chương 683: Thần thú cũng thua thiệt



Tần Vô Song gần như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt đợi chết.
Vào đúng thời khắc cái xoáy ốc đó sắp nuốt chửng Tần Vô Song thì trong không trung bỗng thò ra một bàn tay lớn, như bác nông dân thu hoạch lúa mạch, lại giống như vị phụ huynh bắt cậu nhóc nghịch ngợm, dễ dàng bắt lấy vòng xoáy.
Bàn tay to lớn to chỉ tùy ý tóm rồi vặn một cái, đòn tấn công bá đạo kia hoàn toàn tan thành tro bụi.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ không thể ngờ được lại có biến cố như vậy, đồng tử giãn hết cỡ nhìn hư không.
Một gương mặt như cười như không, dường như là ảo ảnh xuất hiện bên cạnh Tần Vô Song. Khi nhìn rõ được gương mặt đó Tần Vô Song vô cùng kinh ngạc.
Người này là giang hồ thần toán mà Tần Vô Song đã gặp mấy lần ở các quốc gia nhân loại, Lý Bố Y! Tuy nhiều lần Tần Vô Song nhiều lần nghi ngờ Lý Bố Y là siêu cấp cường giả nhưng vẫn luôn cảm thấy không hiện thức lắm. Lúc này tận mắt nhìn thấy Tần Vô Song mới biết quả nhiên Lý Bố Y là cường giả bỡn cợt phong trần.
Chỉ từ việc Lý Bố Y tiếp chiêu của Thần thú Bạch Hổ đã có thể thấy ít nhất Lý Bố Y mạnh hơn Thần thú Bạch Hổ rất nhiều! Nếu không thì không thể nào hóa giải chiêu vừa rồi một cách dễ dàng như thế.
Lý Bố Y vẫn giữ gương mặt cười cười, khiến người ta nhìn thậm chí còn cảm thấy có phần dung tục, nhưng nghĩ đến thân thủ lúc trước của hắn thì đương nhiên sự dung tục ấy hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là sự thần bí vô hạn!
Trong đầu Tần Vô Song lập tức hiện lên tình hình mấy lần gặp Lý Bố Y, nhìn có vẻ như trùng hợp nhưng nghĩ kỹ thì không hề.
Tên giang hồ thuật sĩ thần bí này lại đúng là tuyệt thế cường giả ẩn danh, bỡn cợt với phong trần! Trong lòng Tần Vô Song cảm thấy chấn động không thể dùng bất cứ lời nào để hình dung.
Lý Bố Y cười híp mắt:
- Anh bạn, hình như chúng ta lại gặp mặt nhau rồi!
Chữ "lại" mà Lý Bố Y dùng thật kỳ diệu, vì gương mặt Tần Vô Song lúc này không phải gương mặt vốn có của hắn mà là dung mạo sau khi đeo mặt nạ Tâm Tùy Huyễn Tượng.
Nhưng chữ "lại" đã biểu đạt được hết ý tứ của Lý Bố Y.
Tần Vô Song nghe hắn nói vậy biết cuối cùng thì vẫn không giấu được tên Lý Bố Y này, hắn cười khổ:
- Chỉ là không ngờ lại gặp bằng cách này!
Lý Bố Y cười cổ quái:
- Ta cũng không muốn đâu. Nếu được thì ta muốn mỗi lần gặp đều lừa ngươi chút tiền uống rượu!
Tần Vô Song biết vị tiền bối cao nhân này thích đùa, chỉ cười:
- Ngươi nói nhiều như vậy có phải muốn ta mời uống rượu không?
Lý Bố Y bật cười ha ha, nhìn rất hoạt kê chứ đâu có giống một siêu cấp cường giả nhẹ nhàng chặn được đòn tấn công của Thần thú Hóa Thần Đạo tám kiếp?
Từ sau khi Lý Bố Y xuất hiện, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ vẫn lạnh lùng quan sát, trong lòng giận dữ vì tự dưng một tên từ đâu xông ra làm hỏng chuyện tốt của hắn.
- Ngươi là kẻ nào mà dám phá hỏng chuyện của ta?
Cuối cùng Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ không nhịn được nữa.
Lý Bố Y trợn mắt:
- Ta nói chuyện cũ với vị tiểu bằng hữu đây, con mèo nhỏ ngươi làu bàu cái gì?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ tốt xấu gì cũng là Thái cổ Thần thú, sống đã hàng vạn năm, từ hồi xuất đạo đến nay, đến đâu mà không có kẻ tâng bốc, nịnh nọt này nọ? Vậy mà lúc này lại bị gọi là con mèo con?
Đường đường là hậu duệ của Thần thú Bạch Hổ, lại bị gọi là "mèo con", đây tuyệt đối là sự sỉ nhục cực kỳ lớn. Dường như chỉ chớp mắt, nộ khí của Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ bốc lên tận đỉnh điểm.
- Nhân loại đáng ghét! Ngươi muốn tìm cái chết đấy phải không?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ gầm lên một tiếng, hai bộ vuốt quét một đường, bắn ra hai đạo ánh sáng trắng mạnh mẽ về phía Lý Bố Y.
Đòn tấn công của Thần thú quả thật là không tầm thường, lúc này con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ lại đang giận dữ, cả hư không như bị xé ra làm hai nửa, một luồng xoáy ốc khổng lồ cuốn về phía Lý Bố Y.
Thông Thần Hổ Trảo!
Đòn tấn công đó đến trước mặt Lý Bố Y thì lập tức biến ra vô số những con Bạch Hổ đem theo lực xung kích điên cuồng giơ nanh múa vuốt, tụ lại thành một lần sóng xung kích rất chân thực lao tới.
Giống như bỗng nhiên có hàng trăm nghìn con Thần thú Bạch Hổ tràn ra như thủy triều, khí thế như khiến cả không gian rung chuyển, chớp mắt ập xuống bao trùm lấy Tần Vô Song và Lý Bố Y. Hai người giống như con thuyền nhỏ đơn độc giữa đại dương mênh mông, không chỗ bám víu.
Lý Bố Y khẽ chau mày lầm bầm:
- Ta ghét nhất khi đang ôn lại chuyện cũ mà lại có kẻ đến phá đám. Con mèo này đúng là ồn ào quá!
Nói rồi, Lý Bố Y giơ năm ngón tay ra, bàn tay to như cái quạt phẩy tùy ý một cái.
Vù!
Một luồng sáng màu vàng bắn ra từ lòng bàn tay hắn, như chiếc quạt khổng lồ của tạo hóa quạt hết sạch sẽ mọi đòn công kích.
Trước đó bầu trời còn mây đen ngợp trời mà giờ đã lại trời cao trong xanh!
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ vốn nheo mắt định xem bộ dạng giãy dụa của đối phương, vì đòn này của nó đã tăng cấp lên vài lần so với đòn trước. Gần như có thể nói đây là tuyệt chiêu nên nó rất tự tin đợi nhìn bộ dạng thảm hại của đối phương.
Nhưng chỉ một giây sau, vẻ mặt của con Bạch Hổ giống như bỗng nhiên bị nhét cả một cái bánh bao lớn vào mồm vậy, hoàn toàn hóa đá.
Đòn tấn công nó lấy làm tự hào, đòn tấn công tất thắng của nó, không ngờ lại bị kẻ khác phá vỡ.
Hơn nữa lại phá vỡ một cách quá nhẹ nhàng, giản đơn như vậy! Người ta vốn chẳng làm gì, chỉ vung tay lên một cái là quét sạch sẽ đòn tấn công của nó!
Thần thú thân chinh bách chiến đương nhiên biết việc đòn tấn công bị quét sạch và bị chặn đứng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Nếu đối phương miễn cưỡng chặn được thì có nghĩa là thực lực của nó và đối phương là tương đương! Còn nếu không chặn được thì có nghĩa là thực lực của đối phương không bằng nó!
Nhưng tình hình lúc này là đối phương nghiền nát đòn tấn công của nó một cách nhẹ nhàng như thổi tắt một ngọn nến.
Đúng vậy, tuyệt đối là nghiền nát!
Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu tình hình diễn biến thành hai bên tấn công lẫn nhau thì Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ chỉ có hứng đòn, căn bản không có cơ hội đánh trả!
Khoảng cách là gì? Đây chính là khoảng cách, hơn nữa lại là khoảng cách chí mạng!
Nhất thời Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ chết sững người, một lúc lâu sau mới lén quan sát đối phương với ánh mắt không thể tin được. Nhìn thế nào thì kẻ có vẻ văn nhân tướng mạo chẳng có gì nổi bật này chẳng giống một cường giả có tu vi siêu tuyệt!
Đối phương ít nhất là Chân Thần Đạo, đây là sự đánh giá hiện tại của Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ. Thực ra, điều khiến Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ khó mở miệng là nó căn bản không thể nhìn ra rốt cuộc thực lực đối phương ra sao. Bất luận nó thăm dò thế nào thì cũng như thăm dò một cái vực không đáy, không thể biết được thực hư.
- Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai? Lẽ nào là Tộc trưởng Đồ Đằng Tộc?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nói đến đây thì sắc mặt hơi thay đổi.
Lý Bố Y bình thản nói:
- Con mèo nhỏ nhà ngươi, bao nhiêu năm rồi không có kẻ nào dám hạ thủ với ta. Gan ngươi cũng to thật, tốt lắm!
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ toát mồ hôi lạnh, lắp bắp mãi không nói nên lời.
- Thôi, ta không muốn nhìn thấy ngươi ở Mộng Huyễn Thiên Trì nữa. Đi đi, càng xa càng tốt!
Lý Bố Y dửng dưng nói. Nhưng trong khẩu khí đó lại mang một sự uy nghiêm của kẻ đứng trên cao. Chỉ một câu nói khiến Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ toàn thân run lẩy bẩy:
- Vâng, vâng!
- Cút đi, cũng không cần giải thích gì với Nga Mi Đạo Trường.
Lý Bố Y trừng mắt khiến Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ run lập cập.
Tuy nó là Thần thú trấn sơn của Nga Mi Đạo Trường, nhưng với địa vị của nó, nếu muốn bỏ đi thì căn bản không cần chịu trách nhiệm với bất cứ ai.
Cúi người chào Lý Bố Y xong, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ không dám ở lại, thân hình lao vọt đi, biến mất không còn chút dấu tích.
Từ sau khi Lý Bố Y xuất hiện, Tần Vô Song có cảm giác mơ hồ hỗn loạn. Mãi đến khi Lý Bố Y và con Thần thú xuất chiêu, rồi đến lúc Lý Bố Y quát con Thần thú, rồi cuối cùng Thần thú bỏ đi, cả quá trình này Tần Vô Song như đang nằm mơ, hoàn toàn bị chấn động đến cực điểm.
Hắn biết chắc chắn Lý Bố Y không đơn giản, nhưng hắn cũng biết Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ là Thần thú Hóa Thần Đạo tám kiếp, cũng sắp thăng cấp lên Chân Thần Đạo!
Nhưng mà, Thần thú mạnh như vậy, trước mặt Lý Bố Y lại líu ríu, ngoan ngoãn như mèo con. Sự kinh ngạc, chấn động trong lòng Tần Vô Song thế nào, không nói cũng hiểu.
Lý Bố Y uể oải vặn vặn người:
- Ài, xem ra muốn lừa ngươi để có rượu uống khó đây! Anh bạn, hình như mỗi lần gặp là ngươi lại có một dung mạo khác nhau! Ha ha… Anh bạn, làm tốt lắm!
Giọng nói mệt mỏi của Lý Bố Y lại vang lên, rồi hắn tự lẩm bẩm:
- Hình như lâu rồi chưa đến Mộng Huyễn Thiên Trì.
- Thần toán tiên sinh.
Tần Vô Song vẫn còn rất mơ hồ, hắn vốn muốn hỏi tại sao lại cứu hắn, nhưng người ta cứu thì cũng cứu rồi, hình như giờ hỏi nguyên nhân thì không hợp lắm.
- Anh bạn, có phải muốn hỏi tại sao bản thần toán lại đến Mộng Huyễn Thiên Trì không?
Ánh mắt Lý Bố Y mang vài phần ý trêu trọc.
- Thần toán tiên sinh thần thông quảng đại như vậy, có lẽ là khách của Côn Luân Tiên Tông?
- Khách?
Lý Bố Y khựng lại rồi gật đầu cười:
- Đúng, cũng có thể nói như vậy. Thôi được rồi, có lẽ ngươi cũng phải đến Vạn Pháp Triều Tông Hội đúng không? Cũng sắp tới lúc rồi, có đi không?
Tần Vô Song có phần khó xử:
- Thần toán tiên sinh, ta có ân oán riêng, nếu đến Vạn Pháp Triều Tông Hội thì e là sẽ bị bao vây.
Lý Bố Y cười hà hà:
- Tại Vạn Pháp Triều Tông Hội chúng không dám làm bừa đâu. Đi thôi, ta đưa ngươi đi một đoạn, nhắm mắt lại! Có điều khi đến đó ngươi vẫn về với Tần gia ngươi, ta vẫn là thần toán tiên sinh! Ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, biết chứ?
Tần Vô Song thấy lạ, đã cứu mình nhưng dường như lại không muốn dính líu gì đến mình, điều này khiến người ta khó hiểu!
Nhưng Tần Vô Song biết, cao nhân tiền bối hành sự đa phần thâm sâu khó dò, căn bản không thể suy đoán theo lẽ thường. Đặc biệt là Lý Bố Y xuất quỷ nhập thần, cả người đầy sự thần bí này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vô Song chỉ nói:
- Yên tâm đi!
Lý Bố Y gật đầu:
- Được, nhắm mắt lại, đi thôi!
Lý Bố Y đang định đi bỗng ánh mắt lóe lên sự kỳ lạ, nhìn về nơi Tân Vô Kỵ tự phát nổ với ánh mắt mang nhiều thâm ý. Rồi lắc lắc đầu không nói gì, thần quang lóe lên đã đến nơi cách đó nghìn dặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.