Hắc Bối Huyền Xà và Thôn Thiên Lục Ngô đều vô cùng đúng giờ, chờ ở địa điển chỉ định thứ nhất, hội hợp thành công với Tần Vô Song. Tần Vô Song cũng không hỏi han tình hình chiến đấu. Bởi vì, hắn nhìn qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn đã nhìn thấy ba Thần đạo cường giả đang đuổi theo hắn.
Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn tự động thu thập thần thức bởi vậy Tần Vô Song có thể phán đoán ra ba người đó một cách dễ dàng. Một là Tân Thiên Vũ của Thiên Đế Môn, một là Lôi Việt của Lôi Đình Tông và một là La Thông Thiên của La Thiên Đạo Trường.
- Hay lắm, hai Hóa Thần Đạo cường giả, Tân Thiên Vấn đúng là coi trọng ta!
Tần Vô Song cười thầm trong bụng, hắn có Âm Dương Tử Vân Dực nếu như thôi động toàn lực thì tốc độ cũng chẳng thua kém gì Thần đạo cường giả.
Quan trọng nhất là hắn có Linh Lực Nguyên Châu, giữa đường không cần phải dừng lại nghỉ ngơi có thể bay đường dài. Ưu thế này, Thần đạo cường giả cũng không thể bằng được.
Bởi vậy, cuộc chạy đua này cũng có thể coi như ngang tài ngang sức.
Ba ngày đã trôi qua, hắn nhận được truyền thức của Mộ Dung Nhạn thông báo cô đã tới Quy Vương Sơn và đã đi theo lộ tuyến mà Tần Vô Song chỉ thị, vào được trong sơn động.
Tần Vô Song trong lòng bình tĩnh lại, bảo cô ở yên trong sơn động chờ đợi, không phải lo lắng, lâu nhất là nửa tháng nữa hắn sẽ tới.
Mộ Dung Nhạn đã đến nơi an toàn khiến Tần Vô Song cũng bớt được nhiều lo lắng. Hắn quyết định sẽ đùa một phen với đám truy binh này.
Âm Dương Tử Vân Dực sau khi trải qua rất nhiều lần tiến hóa, hình thái đã không còn như lúc ban đầu nữa, có thể duy trì phi hành đường dài mà không có bất cứ vấn đề gì.
Tần Vô Song trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, những Thần đạo cường giả này rõ ràng đang ở Tần gia, sao có thể xác định được vị trí của hắn và đuổi theo chính xác được như vậy?
- Lúc trước ở Vạn Hoa Cốc, Tân Vô Kỵ đã từng sử dụng Truy Tung Phù với ta nên có thể theo dõi ta. Không lẽ đám Thần đạo cường giả này lại giở trò cũ? Nhưng lúc đó bọn chúng đang vây công Vấn Đỉnh Sơn cách đó hàng vạn dặm cơ mà, sao có thể thi triển Truy Tung Phù được?
Tần Vô Song nghĩ mãi mà không sao lý giải nổi liền hồi tưởng lại từ đầu đến cuối quá trình tấn công Tân gia, hình như hắn chưa từng tiếp xúc trực diện với một Thần đạo cường giả nào, vậy sao lại có thể bị hạ phù một cách lặng lẽ.
- Chẳng lẽ cấm chế của Thiên Đế Môn lại có thể tự động hạ Truy Tung Phù?
Tần Vô Song thầm nghĩ nhưng lại cảm thấy không giống như vậy.
Nếu như cấm chế của Tân gia có thể hạ Truy Tung Phù thì sao không trực tiếp trực tiếp công kích hắn? Mà lúc hắn tiến vào Tân gia, cấm chế có được khởi động đâu. Lúc cấm chế khởi động thì hắn đã lao ra ngoài rồi, còn dùng Thần Tú Cung mở đường, Truy Tung Phù gì trước khí thế của Thần Tú Cung sao có thể tiếp cận được hắn?
- Không đúng, có lẽ không phải là do cấm chế của Tân gia…
Đầu óc của Tần Vô Song rối loạn, bắt đầu suy nghĩ kỹ hơn.
Hắn nghĩ lại đem toàn bộ quá trình từ lúc rời Thiên Đế Sơn, đến khi bắt Tân Vô Sầu làm khôi lỗi, đến khi rời Thiên Đế Môn ngẫm nghĩ lại một lần.
Lần thứ nhất không phát hiện được gì.
Lần thứ hai, nghĩ lại thời điểm gặp Nhược Bình Tiên Tử, trong lòng Tần Vô Song không khỏi cảm thấy chấn động, hắn đột nhiên nghĩ lại mối băn khoăn lúc trước của mình.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, lúc ngẫm nghĩ về lời hẹn với Nhược Bình Tiên Tử hắn đã cảm thấy có chút gì đó không đúng, cảm thấy Nhược Bình Tiên Tử này vẫn là một mối nghi hoặc lớn.
- Vấn đề không lẽ xuất phát từ phía cô ta?
Tần Vô Song đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không hợp lý. Cẩn thận hồi tưởng lại những lời đã nói với Nhược Bình Tiên Tử.
- Cô ta nói mình có một đoạn tình duyên với Tân Vô Kỵ. Thực tế chứng minh, Tân Vô Kỵ đúng là đã từng quyến rũ Nhược Bình Tiên Tử, lợi dụng mối quan hệ với Nhược Bình Tiên Tử để truy tung ta. Cái này thì không giả. Nếu không sao hắn có thể dễ dàng thoát khỏi Vạn Hoa Cốc để truy sát ta? Những lời này của Nhược Bình Tiên Tử có lẽ không phải là giả. Nhưng mà…
Sắc mặt Tần Vô Song đột nhiên vụt thay đổi:
- Cô ta nói đi thu thập thi thể sót lại của Tân Vô Kỵ! Nhưng nhục thân của Tân Vô Kỵ tự nổ, thi cốt mất hết, ngay cả vũ khí Thần đạo còn biến thành tro bụi thì sao còn hài cốt để cô ta thu thập? Không lẽ nhặt ít bùn đất gần chỗ hắn tự nổ?
Tần Vô Song càng nghĩ càng thấy không ổn.
- Nữ nhân đó, đang nói dối! Nàng ta xuất hiện ở Thiên Đế Môn nhất định không phải để đưa hài cốt của Tân Vô Kỵ về mà có ý đồ khác. Nhưng cho dù nàng ta có ý đồ khác thì cũng là phụng mệnh của Lão yêu bà Diệu Vân, đến liên minh với Thiên Đế Môn để đối phó với Tần gia ta. Cái đấy cũng là nước giếng xa không cứu được hạn gần. Nga Mi Đạo Trường sao dám vượt qua Cấm địa của Thần, can dự vào chuyện nội bộ của Hiên Viên Khâu? Chuyện này đúng là không có khả năng!
Vượt qua Cấm địa của Thần, can dự vào chuyện nội bộ của Hiên Viên Khâu, Nga Mi Đạo Trường tuyệt đối không có gan làm mấy chuyện này, Tần Vô Song lập tức loại bỏ khả năng này.
- Vậy nữ nhân đó rốt cuộc muốn làm gì?
Tần Vô Song cảm thấy đầu mình sắp nổ tung:
- Nếu như nói có người thi triển Truy Tung Phù với ta thì nữ nhân đó đáng nghi nhất. Nhưng nếu như Nga Mi Đạo Trường muốn ngầm giúp đỡ Thiên Đế Môn thì sao lại phải sai một đệ tử không quan trọng như vậy đến? Với những cuộc tranh đấu cấp bậc Thiên Đế Sơn, một Nhược Bình Tiên Tử có thể làm được gì? Không lẽ, cô ta không phải Nhược Bình Tiên Tử? Là người của Thiên Đế Môn? Vậy lệnh bài của Nga Mi Đạo Trường là giả sao?
Tần Vô Song cảm thấy không phải vậy, tu vi của Thiên Đế Môn lấy nam tử là chính, nữ tu luyện giả ngoài Tân Thiên Vũ ra, căn bản không có nữ tu luyện giả kiệt xuất.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzCòn Nhược Bình Tiên Tử kia tu vi đúng là Kỳ Diệu Huyền Cảnh, không hề nhầm. Nếu như là đệ tử Thiên Đế Môn, có tu vi Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì thanh danh phải lan truyền mới đúng. Sao lại chẳng nghe thấy bao giờ. Cho nên, cô gái này kiểu gì cũng đúng là Nhược Bình Tiên Tử.
Tần Vô Song nghĩ đi nghĩ lại, mà không nghĩ ta được mang mối nào. Điều duy nhất có thể xác định là kẻ thi triển Truy Tung Phù với hắn chính là Nhược Bình Tiên Tử.
- Cô gái này quả nhiên tâm địa khó lường. Nếu như lúc đó không vội tấn công Thiên Đế Môn, không nghĩ đến mối quan hệ với Thủy Nhược Lan thì đã không để cô ta bỏ đi dễ dàng như vậy?
Tần Vô Song thầm nghĩ, mắt ngẫu nhiên liếc vào Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
- Ồ, sao lại thế này?
Tần Vô Song nhất thời ngẩn ra.
Mấy ngày nay, hắn chỉ tập trung quan sát ba đại Thần đạo cường giả truy tung mà không phát hiện ra, ngoài ba thần thức cường đại của ba Thần đạo cường giả còn có một thần thức yếu hơn một chút.
Thần thức này đúng là của Nhược Bình Tiên Tử mà hắn đã gặp ở Thiên Đế Môn!
Tần Vô Song thoáng giật mình, sao thần thức của Nhược Bình Tiên Tử này lại cảm thấy quen thuộc đến vậy!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vô Song đăm chiêu suy nghĩ, chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài thường thức của hắn. Trước lần gặp gỡ với Nhược Bình Tiên Tử ở Thiên Đế Môn, Tần Vô Song có thể xác nhận hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô ta, sao bây giờ lại cảm thấy thần thức của cô ta quen thuộc đến vậy.
Ngạc nhiên nhất là, thần thức này vô cùng quen thuộc, vô cùng bá đạo, khiến Tần Vô Song nhớ tới một nhân vật vô cùng đáng sợ căn bản không thể nào còn tồn tại.
- Đúng, chính là Tân Vô Kỵ!
Thần thức này làm Tần Vô Song nhớ tới Tân Vô Kỵ.
Mặc dù so với Tân Vô Kỵ trước đây có chút gì đó không giống, thiếu đi một chút đường hoàng, và thêm vài phần trầm ổn lẫn nham hiểm. Nhưng dòng lệ khí đó như cùng được sinh ra từ một nguồn vậy.
Tần Vô Song nếu như không quan sát kỹ thì sẽ không thể nào ngẫm ra được điều vi diệu trong này. Nghi hoặc trong lòng dâng lên, nếu không so sánh kỹ lưỡng thì sẽ không thể phát hiện khí tức của thần thức này có cùng một chiêu số với thần thức của Tân Vô Kỵ.
Nhưng trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn rõ ràng là Nhược Bình Tiên Tử. Vì vậy Tần Vô Song mới cảm thấy điều này nằm ngoài thường thức của hắn.
- Không lẽ Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn lại có sai sót?
Tần Vô Song cảm thấy không thể như vậy, món đồ này ngay cả Thần đạo cường giả cũng không thể làm nó sai sót, một Tân Vô Kỵ sao đủ khả năng này?
- Nhược Bình Tiên Tử nói cô ta có tình duyên một đêm với Tân Vô Kỵ, không lẽ thần thức của hai người này lại vô hình dung hợp với nhau? Chuyện này hình như cũng không đúng. Trừ phi bọn họ đã từng tu luyện lâu với nhau thì mới có thể dung hợp thần thức được, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tình duyên một đêm sao đã đủ để dấu vết thần thức sâu được như vậy?
Tần Vô Song dứt khoát loại bỏ phỏng đoán dung hợp.
- Vậy thì chuyện này nên lý giải thế nào?
Tần Vô Song quyết định sẽ dùng thần lực kiểm tra một chút tình hình của mình. Nếu như Truy Tung Phù vẫn còn thì có thể cảm nhận được, dù chỉ là một chút dấu vết.
Vận khí thần lực bắt đầu đuổi theo dấu vết của Truy Tung Phù. Quả nhiên điều khiến Tần Vô Song cảm thấy ngạc nhiên nhất, Truy Tung Phù này mang theo dấu ấn cá nhân mãnh liệt của Tân Vô Kỵ.
- Tân Vô Kỵ?
Tần Vô Song cảm thấy nội tâm trống rỗng đến đáng sợ:
- Không lẽ Tân Vô Kỵ vẫn chưa chết?
Suy nghĩ đáng sợ này vừa lướt qua, Tần Vô Song đã thấy toàn thân rung động. Tân Vô Kỵ không phải Thần đạo cường giả, căn bản không có Thần hồn xuất khiếu, không thể vứt bỏ nhục thân mà chạy được.
- Bất luận thế nào, Nhược Bình Tiên Tử này không thể giữ lại được! Con người này có quá nhiều điều đáng ngờ.
Tần Vô Song thầm nghĩ:
- Có lẽ, Tân Vô Kỵ cũng biết điều khiển khôi lỗi, khống chế Nhược Bình Tiên Tử, khiến Nhược Bình Tiên Tử phải làm theo ý hắn? Nên thần thức mới có dấu vết của Tân Vô Kỵ? Nhưng nếu như vậy, Tân Vô Kỵ chết rồi thì việc điều khiển cũng phải bị giải trừ, căn bản không thể còn dấu vết của hắn.
Khí tức của Tân Vô Kỵ vẫn còn, chỉ có một khả năng duy nhất là Tần Vô Kỵ chưa chết!
Tần Vô Song thì thào:
- Tiểu tử Tân Vô Kỵ dám giả chết tự nổ trước mặt ta vậy mà ta lại không nhìn ra? Xem ra, con trai Thiên Đế đúng là cũng có chút năng lực. Nhưng không biết một Thông Huyền Cảnh đỉnh phong như hắn sao có thể làm cho nguyên thần xuất khiếu, và sao lại có thể đoạt xá được thân thể của Nhược Bình Tiên Tử?
Bây giờ, Tần Vô Song cơ bản có thể xác định, Tân Vô Kỵ vẫn còn sống và mượn thân thể của Nhược Bình Tiên Tử để sống lại.
- Hèn chi, lúc mình ở Côn Lôn Tiên Tông cũng không nhìn thấy Nhược Bình Tiên Tử, cô ta là Đại đệ tử của Nga Mi Đạo Trường, lại là người chủ trì của Vạn Hoa Cốc, sao lại không ra mặt? Nhất định… nhất định là vậy!
Tần Vô Song đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Lúc đó chỉ vì hắn nóng ruột muốn tấn công Thiên Đế Môn nên mới bỏ qua Nhược Bình Tiên Tử! Không ngờ, lại là Tân Vô Kỵ hiện ngay trước mắt mình.
- Tân Vô Kỵ kia, chắc chắn sợ ta rồi, nếu không sao lại phải dùng thân phận của Nhược Bình Tiên Tử để qua mặt ta? Không chết, cũng tốt, vậy để lần này ta tiễn ngươi về quy thiên!
Trong đầu Tần Vô Song hiện lên một tia ác niệm, sát ý nhất thời trào như thủy triều.