Khí Trùng Tinh Hà

Chương 960: Cánh cửa không gian



- Đội trưởng, ngươi không sao chứ?
Các thành viên khác, đều thân thiết xông tới. Tất cả đều tràn ngập sự quan tâm. Mặc dù bọn họ tận mắt nhìn thấy vừa rồi Đội trưởng rất chật vật, nhưng mà, bọn họ thật sự không những cảm thấy chuyện này có sỉ nhục gì, ngược lại càng thêm bội phục Tần Vô Song.
Dưới loại tình hình vừa rồi, bọn họ cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được khả năng đầy đủ có thể hủy thiên diệt địa của luồng uy áp đó, còn Đội trưởng, thân ở trong đó, lại còn có thể chạy trốn được.
Xem ra, Đội trưởng này, quả nhiên là không đơn giản!
Bảy đại Thú vương, cũng đều ân cần đi tới. Lúc này, bọn họ đã xem Tần Vô Song là người tâm phúc, đương nhiên là không muốn nhìn thấy Tần Vô Song xảy ra chuyện.
Tần Vô Song lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Lợi hại, lợi hại, nếu không phải ta tiến trước một bước, ý thức được nguy cơ, đưa ra lựa chọn chính xác, bây giờ sợ rằng đã bị kim quang đó thôn tính rồi.
- Chết tiệt, bảo tháp này, quả nhiên là ảo cảnh!
Lỗ Hùng chửi bới nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng mất hứng, liên tiếp hai cảnh tượng đều là ảo cảnh sao? Lẽ nào trong Đại Hạp Cốc này, không có cảnh tượng chân thật sao?
Trong đầu mỗi người, đều dâng lên một luồng cảm giác mất mác cường liệt. Liên tục bị thất bại, loại cảm giác này, xác thực rất kém cỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngay cả Đội trưởng luôn làm gì cũng thuận lợi trong lòng bọn họ, lúc này cũng thiếu chút nữa mất mạng. Đối với thất bại tâm lý của bọn họ, càng thêm nghiêm trọng.
Tần Vô Song thật ra rất bình tĩnh, tiếp tục khôi phục nụ cười bình tĩnh của hắn.
- Chư vị, không cần nổi giận. Bất cứ một nơi một đi không trở lại nào trong thiên hạ, đều không phải mở rộng cửa cho các ngươi tiến vào. Hôm nay, nhân duyên của ta đến được nơi này, ta sẽ có cách dẫn các ngươi tiến vào!
Khí phách của Tần Vô Song đột nhiên sinh ra, những lời này, khiến những người khác đều tinh thần rùng mình.
- Đúng, mọi người không cần nổi giận. Đại phúc duyên, há có thể dễ dàng có được như vậy sao? Không có trắc trở, thoải mái tiến vào, có thể có bao nhiêu phúc duyên? Chỉ có trải qua mưa gió, mới có cầu vồng đẹp mắt thôi!
Thiết Hoằng cũng bắt đầu động viên tinh thần mọi người.
- Hắc hắc, Đội trưởng, những ảo cảnh này, chúng ta hiện tại không cần tin. Ta thấy ảo giác đó, là cạm bẫy!
Lỗ Hùng cộc lốc nói.
Tần Vô Song lại lắc đầu nói:
- Không, một khi là ảo cảnh, đương nhiên là thật thật giả giả. Nếu ngươi cảm thấy mỗi lần đều là ảo cảnh, vậy thì có thể bỏ qua chỗ chân thực!
- Không sai, chúng ta không thể nghẹn thức ăn thừa. Trong vô số con đường sai lầm, luôn có một con đường thông đến chân lý và quang minh.
- Đội trưởng, ngươi mau nhìn, nhìn ở đó!
Lúc này lại có người kêu lên, lần này, càng thêm mê hoặc. Phương hướng đó, lại có thể xuất hiện một cây cầu giống như cầu vồng, phảng phất giống như nối tiếp thế giới.
Vô số loài chim điềm lành bay múa trên cây cầu cầu vồng đó. Hình vòng cung hoàn mỹ, khiến cây cầu cầu vồng đó có vẻ đồ sộ dị thường.
- Cảnh giả, cảnh giả!
Lỗ Hùng không khỏi lắc đầu, cái đầu cực đại giống như cái trống lắc, trong miệng không ngừng chửi bới:
- Bọn chúng đều là cảnh giả!
- Bên kia cũng có, mau xem, mau xem…
Phương hướng phía Bắc, lại có một cảnh tượng khiến người ta không thể tượng tượng nổi. Trong hư không, lại hiện ra một chiếc cầu thang thật dài, từ đường chân trời kéo thẳng đến phía chân trời.
Cầu thang này, hoàn toàn giống như bạch ngọc khắc thành, mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng tinh khiết. Hai bên cầu thang, không có tay vịn, chính là treo lơ lửng giữa trời như vậy. Kéo dài bất tận đến tận trời cao.
Chiếc thang trời này, giống như là thông đến một thế giới thần kỳ bên kia vậy, khiến người ta tràn ngập cảm giác muốn kiếm tìm.
Chiếc cầu cầu vồng, thang trời, cộng thêm cung điện, bảo tháp trước đó. Các loại dị tượng xuất hiện, hiển nhiên là tỏ rõ một sự thực.
Cho dù bọn họ không tiến vào Vạn Thần Quật, cũng đã đến ranh giới của vùng đất.
- Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng…
Đột nhiên, bên trong hư không vang lên từng trận thanh âm cổ quái, trong tầm nhìn của mọi người, màn trời rộng lớn xung quanh, lại vô cớ hiện ra tám cánh cửa không gian cực lớn.
Lối vào của tám cánh cửa không gian đó, biểu hiện các loại cảnh tượng cổ quái, hoặc bi hoặc vui, hoặc thần thánh hoặc tà ác, hoặc lấp lánh rực rỡ, hoặc tàn héo mất tinh thần…
- Cánh cửa không gian?
Trong đầu Tần Vô Song lóe lên một ý niệm cổ quái.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, trong lòng Tần Vô Song liền dâng lên cảm giác khác thường. Đây là lúc chọn lựa cửa vào sao?
Lựa chọn cánh cửa nào, là sống là chết? Là siêu việt, hay là ảo diệt?
Hô hấp của tất cả mọi người, đều dồn dập. Phảng phất không cần thuyết minh, tất cả đều biết, thời điểm chọn lựa đến rồi.
Trong ánh mắt của mỗi người, vẻ cuồng nhiệt đã thiêu đốt đến cực hạn. Một luồng ý niệm xúc động, phảng phất như kêu gọi bọn họ, thúc giục bọn họ, cổ động bọn họ tiến về phía trước, tiến về phía trước…
Nhưng mà, cuối cùng ánh mắt của bọn họ vẫn dừng lại trên mặt Tần Vô Song, cần có người đáng tin cậy lên tiếng, bọn họ mới có thể có quyết định cuối cùng.
- Đội trưởng, phải đưa ra quyết định sao?
Thiết Hoằng thấp giọng hỏi.
- Theo ta, đi!
Ánh mắt của Tần Vô Song, tập trung trên cánh cửa không gian phía Đông, vì hắn nhìn thấy được một loại hy vọng sống còn từ trong cánh cửa đó.
Đây không đơn giản là một loại trực giác, mà là khi nhìn thấy cánh cửa đó, huyết mạch trong xương cốt truyền thừa từ sư phụ, mới có thể nhanh chóng bắt đầu khởi động, một loại cảm giác kiếm tìm thúc giục hắn xuyên qua cánh cửa đó.
- Đây nhất định là sư phụ dạy cho ta đưa ra lựa chọn!
Tần Vô Song biết, huyết mạch bắt đầu khởi động kỳ quái như vậy, nhất định là từ một phần truyền thừa huyết mạch từ sư phụ thăng hoa.
Làm việc nghĩa không được chùn bước!
Dưới loại tình hình này, nếu ngay cả năng lực cảm ứng Thánh Hoàng cường giả của sư phụ cũng không đáng tin cậy, vậy phán đoán của bản thân Tần Vô Song hắn lại càng không đáng tin.
Huống hồ, bản thân hắn cũng thấy tán đồng nhất đối với cánh cửa đó. Cái này gọi là thầy trò đồng tâm, anh hùng có cách nhìn giống nhau!
Cánh cửa không gian đó, cũng vừa vặn là cái có trang trí đáng sợ nhất, cũng là cánh cửa dữ tợn nhất. Phảng phất, đó căn bản không phải là một cánh cửa không gian thông tới hy vọng, mà là cánh cửa không gian thông tới tử địa vĩnh hằng, thông tới địa ngục. Cảnh tượng lóe lên trong mắt mọi người bây giờ, giống như quỷ vật của mười tám tầng địa ngục đang chịu trăm cảnh tra tấn vậy.
Nhưng mà, Tần Vô Song lại chọn cánh cửa này.
Địa ngục và thiên đường, tựa hồ vĩnh viễn đều chỉ là giữa một ý niệm. Một ý niệm là thiên đường, một ý niệm là địa ngục.
Ầm!
Tất cả thân ảnh, xuyên qua cánh cửa không gian đó.
Trong nháy mắt khi bọn họ vượt qua, thân hình của tất cả mọi người, phảng phất đột nhiên thoải mái đi rất nhiều. Nhìn xung quanh, lại là một vùng yên lặng.
Tất cả cảnh tượng, lại khôi phục lại hình dáng bản thân Đại Hạp Cốc lúc đầu. Làm gì có thiên đường, làm gì có địa ngục? Lại làm gì có cung điện bảo tháp? Làm gì có chiếc cầu cầu vồng và thang trời?
Tất cả, giống như một giấc mơ vậy. Nhưng giấc mơ này nhớ lại, lại chân thực như vậy, lại ấn tượng khắc sâu như vậy.
- Đội trưởng, làm thế nào đây?
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tần Vô Song lại cười nói:
- Các ngươi lẽ nào không cảm thấy, chúng ta đã bước qua một cửa hay sao? Cánh cửa không gian này, chính là quan khẩu thứ nhất. Đáng được chúc mừng, chúng ta đã thông qua hy vọng, con đường phía sau, sẽ bằng phẳng hơn một chút!
- Thông qua?
Mọi người một trận kinh ngạc, lập tức mặt lộ vẻ vui mừng như điên.
Chính vào lúc này, Ngọc bài Truyền thức của Sư Vương lại truyền đến tin hiệu thần thức.
- Sư Vương bệ hạ, vừa rồi, có một đạo uy năng cường đại, tiến vào Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc. Luồng uy năng này, phảng phất có thể hủy diệt toàn bộ Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, vô cùng bá đạo!
Ý niệm đầu tiên trong đầu Sư Vương là, Chủ Thần đến rồi!
- Bệ hạ, còn có một tin tức, Chủ Thần của Đại lục Thiên Tượng, cũng đã đến Ô Thước Tinh rồi, thế cục càng ngày càng hỗn loạn, hai bên giằng co, thế cục rất không ổn. Xem ra hai bên đều rất khắc chế, nhưng chiến đấu giống như chỉ chực bùng phát!
Sư Vương gật gật đầu:
- Làm tốt lắm, tiếp tục quan sát. Có bất cứ động tĩnh gì, đều phải báo cáo kịp thời. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải nghe lệnh của ta, tất cả thủ lãnh Thú Tộc, không được nghe lời đồn thổi, cũng không được để người khác mê hoặc, nhớ kỹ, Cự Thú Tộc không thể nội loạn!
Sư Vương đem thế cục bên ngoài lại nói lại một lần, Tần Vô Song có chút khẽ giật mình:
- Uy năng cường đại xâm lấn, lẽ nào thật sự là Lôi Chủ Thần?
- Khẳng định là hắn!
Sư Vương oán hận nói:
- Nếu là những người khác, ví dụ như đám người Nã Ba Tuần, thủ hạ của ta đều biết chứ. Hơn nữa, uy áp của Nã Ba Tuần, bọn họ cũng nhận thức qua rồi. Nghe khẩu khí của bọn họ, hiển nhiên là còn cường đại hơn Nã Ba Tuần. Đó cũng chỉ có Chủ Thần mà thôi!
Tần Vô Song thì thào thở dài:
- Chủ Thần… tới nhanh quá. Xem ra, bọn Tuyết Điêu và Đại Tượng Vương vẫn bị Lôi Chủ Thần đào móc được một chút tin tức. Bằng không, Lôi Chủ Thần này, không thể hành động nhanh như vậy, đuổi tới được Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này!
- Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm sao?
Nghe thấy Chủ Thần xâm lấn Đại Hạp Cốc này, trong lòng tất cả mọi người nhất thời cảm thấy một trận lo lắng.
Mặc dù là cấp bậc Thiên thần Cao cấp như Nã Ba Tuần, ở Đại Hạp Cốc nơi Ác ma nguyền rủa này, bọn họ cũng cảm thấy có thể chu toàn một chút. Nhưng Chủ Thần tự mình đến đây, bọn họ thậm chí ý nghĩ phản kháng cũng không có. Cho dù có, cũng là phí công. Sự cường đại của Chủ Thần, tuyệt đối là thứ mà bọn họ có thể chống cự được. Bất cứ ảo tưởng gì, ở trước mặt Chủ Thần, đều sẽ trở thành vô cùng vô lực thiếu sức sống.
- Đội trưởng, chúng ta phải gia tăng tốc độ. Nơi này cách bên ngoài, cũng chỉ xa mười mấy vạn dặm. Tốc độ của Chủ Thần, chỉ sợ không cần một tiếng?
- Vứt bỏ các nhân tố khác đi, Chủ Thần muốn tìm đến đây, cũng chỉ là chuyện hai canh giờ. Đây vẫn là phỏng chừng lạc quan!
- Không biết, Chủ Thần đó có thể vượt qua cánh cửa không gian không?
Tần Vô Song biết rất rõ thực lực của Chủ Thần, tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được, bất kể dùng phương thức gì, đều không thể chống lại Chủ Thần.
Phương thức tốt nhất, chính là không cần đối mặt Chủ Thần. Một khi đối mặt, rất có thể không còn con đường nào khác, duy nhất chỉ có đường chết.
Chênh lệnh thực lực, cách rất xa!
Chủ Thần, đó xác thực là tồn tại vượt ra cực hạn của bọn họ. Cho dù Tần Vô Song có Thiên Tôn Thần Khí, thậm chí có Thánh Hoàng Thần Khí, tất cả đều là phù vân. Với tu vi hiện giờ của hắn, nếu thật sự đối mặt với Chủ Thần, Thiên Tôn Thần Khí cũng vậy, Thánh Hoàng Thần Khí cũng vậy, căn bản không có bất cứ tác dụng gì!
- Đường rút lui của chúng ta, hiện tại tin tốt duy nhất chính là, chúng ta vượt qua được cánh cửa không gian, đây có lẽ là bảo đảm lớn nhất để trốn tránh được truy kích của Chủ Thần. Bất kể như thế nào, chúng ta cần phải tiến về phía trước, chỉ có không ngừng tiến về phía trước, mới có thể vĩnh viễn duy trì khoảng cách với kẻ địch.
Tần Vô Song nói đến đây, không hề do dự, dẫn đám người, tiếp tục xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.