Khí Trùng Tinh Hà

Chương 971: Con đường thang trời



Tần Vô Song bình thản ung dung, phảng phất giống như căn bản không nghĩ đến bọn họ lựa chọn như thế nào. Nhưng bọn người Thiết Hoằng, đều là vành mắt nổi đỏ, Đội trưởng nhân nghĩa như vậy, bọn họ xem như đã nhận thức rồi.
Đội trưởng như vậy, sao cho phép bọn họ không quên mình phục vụ?
- Đội trưởng, ngươi chạy trốn đi, không cần lo cho chúng ta!
Thiết Hoằng kêu lên.
- Đúng vậy, Đội trưởng, ngươi chạy trốn đi. Cho dù chúng ta có chết cũng không cần lo. Chỉ cần Đội trưởng ngươi chạy thoát được, sau này nhất định có thể báo thù cho chúng ta!
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ta là Đội trưởng, ta là người quyết định, các ngươi không cần nói nữa!
Một đám hán tử đều là đôi mắt đỏ bừng, không kìm được nắm chặt tay, bằng mọi cách cố gắng kìm nén trong lòng.
- Nhị vị, các ngươi chính là Chủ Thần cường giả, thoải mái một chút, không cần nói dài dòng.
Tần Vô Song thật ra không kiên nhẫn nổi thúc giục nói.
Lôi Chủ Thần và Đinh Vân Độ trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là Lôi Chủ Thần cười lạnh nói:
- Đến phía cuối chiếc cầu cầu vồng đó xem trước rồi hãy nói. Vân Độ Chủ Thần, ta dẫn đường, ngươi bọc hậu, thế nào hả?
- Ha ha, được thôi được thôi. Lôi Chủ Thần, mời!
Hai tên xấu xa vô sỉ, trước đó còn tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, trực tiếp gọi thẳng tên nhau, lúc này lại có thể cười tủm tỉm, không biết xấu hổ lấy tư cách Chủ Thần để xưng hô với nhau.
Trong lòng Tần Vô Song cười thầm, đến điểm cuối của chiếc cầu cầu vồng? Đây chính là điều hắn muốn. Cách thang trời càng gần, ý đồ càng có lợi!
Con chuột nhỏ bất đắc dĩ nói:
- Tên gia hỏa ngươi, thật sự là sát tinh. Vừa mới ra đã đụng phải loại chuyện phiền phức này, được rồi, ta hiện tại không còn chọn lựa, biết rõ là hố lửa, cũng phải cùng nhảy xuống với ngươi.
Đi đến phần cuối của chiếc cầu cầu vồng, ba đạo thang trời thông thiên đó, khí thế rộng rãi, mang tới cho người ta một loại cảm giác mờ ảo. Chỉ cần có người tiếp cận, thanh âm đó liền sẽ vang lên.
Thanh âm đó vang lên một lần, đem tình huống của thang trời đó giới thiệu một lần.
Ba đạo thang trời, phân biệt thông tới ba khu vực. Tàng bảo khố, Ngục giam Ác ma, và phương hướng chưa biết đi về đâu.
Lôi Chủ Thần và Đinh Vân Độ lại trao đổi ánh mắt, dùng thần thức trao đổi với nhau:
- Vân Độ Chủ Thần, ngươi cảm thấy tiểu tử này, sẽ không lừa gạt chúng ta chứ?
Đinh Vân Độ cười khổ nói:
- Ngươi có chắc chắn Huyết chú đó của hắn là giả hay không?
- Ta không chắc chắn, tiểu tử này cho dù có Thánh Hoàng Thần Khí, có chút át chủ bài cũng chưa biết được.
- Nói như vậy, ngươi muốn đáp ứng đề nghị của hắn sao? Hay là giải quyết nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng?
- Hừ, trước hết xem xem bọn chúng chọn thang trời nào. Nếu bọn chúng đi về hướng tử lộ, chúng ta hà cớ gì phải ngăn cản, thuận nước giong thuyền để bọn chúng đi là được rồi.
- Vấn đề là, ngươi nhìn ra đường nào là sinh lộ? Đường nào là tử lộ không?
- Hừ, trước hết xem xem bọn chúng chọn như thế nào?
Ánh mắt của hai đại Chủ Thần, đều tập trung trên người Tần Vô Song, Lôi Chủ Thần cười chế nhạo nói:
- Vũ Tinh Hà, nếu chúng ta đáp ứng đề nghị của ngươi, ngươi định chọn thang trời nào?
Tần Vô Song cười lạnh nói:
- Đừng nói ta chiếm tiện lợi của các ngươi, để các ngươi chọn trước!
Tần Vô Song có vẻ vô cùng rộng rãi, bộ dạng tùy theo khẩu khí của ngươi.
Điều này thật ra khiến Lôi Chủ Thần và Đinh Vân Độ bất ngờ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cười quái dị nói:
- Chúng ta cũng không ức hiếp tiểu bối, để ngươi chọn trước!
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi:
- Nói như vậy các ngươi đáp ứng rồi?
- Ngươi hãy nói chọn cái nào trước!
- Các ngươi chưa đồng ý, ta chọn cái gì? Không có công phu rảnh rang với các ngươi.
Tần Vô Song một chút cũng không nhượng bộ, khẩu khí vô cùng kiên định.
Nhìn thấy dáng vẻ không nghe người khác khuyên của Tần Vô Song, bọn họ càng cảm thấy Tần Vô Song có chút dựa vào, cuối cùng nên thối lui một bước:
- Được, tạm thời đáp ứng ngươi, ngươi chọn trước đi!
Trong lòng Tần Vô Song nghiêm nghị, giả vờ hình dáng trầm tư, giương mắt nhìn ba đường thang trời. Trên thực tế, hắn phái ra ba con rối, trong đó hai con đã băng diệt, Thần hồn của hắn sớm có cảm ứng. Như vậy một đường thông đạo còn lại, đương nhiên là an toàn.
Hiện giờ, hai tên gia hỏa này để hắn chọn trước, hiển nhiên là muốn lừa gạt hắn. Nếu ngay từ đầu chọn trúng đường sinh lộ, chỉ sợ hai tên gia hỏa đó sẽ nuốt lời, với nhân phẩm của bọn chúng, khẳng định tất nhiên sẽ nuốt lời.
Cho nên, Tần Vô Song quyết định chiến thuật chơi với bọn chúng một chút.
- Thiết Đội phó, các ngươi đến một cái đi. Xác suất sinh tồn một phần ba, ngươi phải kiềm chế một chút.
Khi nói lời này, Tần Vô Song cũng âm thầm truyền âm, nói cho Thiết Hoằng đâu là con đường sinh lộ, đồng thời kêu Thiết Hoằng chọn con đường tử lộ, đồng thời kêu những người khác phụ họa với hắn.
Thiết Hoằng biết Đội trưởng muốn đấu kế với hai Chủ Thần này, đương nhiên phối hợp, chỉ vào một đường tử lộ trong đó, kêu lên:
- Ta chọn đường này, các huynh đệ, các ngươi cảm thấy như thế nào?
- Chúng ta theo Đội trưởng!
- Hồ đồ!
Tần Vô Song lắc lắc đầu:
- Các ngươi phải nghe Thiết Đội phó!
- Chọn xong rồi chứ?
Lôi Chủ Thần ha ha cười hỏi:
- Chọn xong rồi, thì không được thay đổi!
- Đội trưởng, ngươi nói thế nào?
Thiết Hoằng lại hỏi chủ ý của Tần Vô Song.
Ánh mắt của Tần Vô Song, lại nhìn tới nhìn lui một con đường tử lộ còn lại:
- Thiết Đội phó, nếu không, các ngươi chọn đường đó đi!
Ánh mắt Tần Vô Song nhìn con đường tử lộ này, tay chỉ, cũng là con đường sống duy nhất, cũng chính là đường thang trời thông tới Tàng bảo khố.
- Chính là con đường đó, nhị vị các ngươi, có ý kiến gì có thể đề ra!
Tần Vô Song mỉm cười nói, nhưng trong biểu tình, lại có một biểu tình suy tính hơn thiệt lóe lên, dư quang lại len lén liếc nhìn sang một con đường tử lộ khác.
Chi tiết này, rơi vào tầm mắt của Lôi Chủ Thần, Lôi Chủ Thần ha ha cười lớn:
- Được, vậy thì con đường đó!
Tần Vô Song sắc mặt khẽ biến đổi, lập tức khôi phục như lúc ban đầu:
- Thiết Đội phó, tự các ngươi chọn đi, ta không đề nghị nữa!
Lôi Chủ Thần quát:
- Lựa chọn rồi cũng không thể thay đổi con đường mà ngươi nói.
Đinh Vân Độ vừa rồi cũng chú ý tới những chi tiết đó của Tần Vô Song, cũng cười nói:
- Đúng vậy, đều chọn lựa rồi, còn thay đổi cái gì? Ngươi nói là con đường này.
Tần Vô Song kêu lên nói:
- Nhị vị, người rời đi là bọn họ, theo lý phải do bọn họ chọn lựa chứ!
- Hừ, Vũ Tinh Hà, ngươi là Đội trưởng, bọn chúng cũng nói là theo Đội trưởng, nghe lời ngươi. Ngươi muốn lật lọng sao? Ngươi không sợ, chúng ta cùng lắm không cần địa vị Chủ Thần, giết chết các ngươi tại chỗ sao?
Tất cả mọi người đều đồng loạt biến sắc.
Tần Vô Song kìm nén hừ một tiếng, trong lòng cũng vui như nở hoa. Hai tên gia hỏa này, thật đúng là không dễ đối phó. May mà bản thân biểu diễn kỹ xảo coi như cao siêu, dương đông kích tây, cố ý xáo trộn hiểu biết của bọn chúng, chọn lựa đầu tiên, và dư quang nhìn lén thứ ba, đều là tử lộ.
Còn con đường mà hắn tùy ý chỉ ra, kỳ thực chính là sinh lộ. Trải qua một phen giả vờ của Tần Vô Song, hai tên Chủ Thần đều cảm thấy đây là Tần Vô Song kêu to với bọn họ, cố ý chọn tử lộ, để bọn họ phản đối, từ đó có cơ hội chọn lựa sinh lộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vì vậy, bọn họ càng kiên quyết không nhượng bộ.
Nào biết, bọn họ kiên quyết không nhượng bộ, ngược lại là tác thành cho mưu kế của Tần Vô Song.
- Đội trưởng, không cần tranh cãi nữa. Chúng ta đi là được, dù sao ba con đường này, đều có xác suất sống là một phần ba. Bọn họ đường đường là Chủ Thần đại nhân cũng không đoán trước được, chúng ta cũng không cần phí công suy nghĩ. Các huynh đệ, nếu là tử lộ, các ngươi dám hay không dám xông vào?
- Dám!
- Đội phó, nhưng Đội trưởng hắn…
Thiết Hoằng kêu lên:
- Đội trưởng xả thân vì nghĩa, bất kể kết cục như thế nào, chúng ta cũng nhận tấm lòng này của hắn. Nhớ kỹ, cả đời này của chúng ta có lẽ vĩnh viễn không gặp được Đội trưởng như vậy. Cho nên, khi ly biệt, xin Đội trưởng nhận của chúng ta một lạy!
Những hán tử tâm huyết này, đều là cúi đầu bái lạy.
Tần Vô Song liên tục lắc đầu, thần sắc ảm đạm. Đây thật ra không phải giả bộ, hắn đem sinh lộ để lại cho những người này, còn bản thân đi con đường nào, thật sự là không dễ nói.
Chỉ hy vọng vận khí tốt, tiến vào nơi chưa biết hướng đi, nếu như vậy, có lẽ còn có chút cơ hội sống sót, bằng không…
Phất phất tay, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Đi đi, nếu may mắn còn sống, còn nhớ đến Vũ Tinh Hà ta là được rồi!
Nói là nói như vậy, kỳ thực Tần Vô Song đã âm thầm ước định, nếu mọi người đều chạy thoát được số trời, gặp mặt ở nơi nào đều nói chuyện rõ ràng rồi.
- Các huynh đệ, đi!
Thiết Hoằng mắt hổ rưng rưng, nói:
- Đội trưởng, nếu chúng ta may mắn đi đến Tàng bảo khố, tất cả kho báu, ta bảo đảm, nhất định đợi ngươi sống quay về rồi mới phân, bất cứ ai cũng không thể lấy đi một thứ nào trước. Ai dám lấy, ta sẽ giết người đó!
Lời này nghe ra là hứa hẹn, kỳ thực là tuyên thệ thành tâm cống hiến sức lực với Tần Vô Song.
Lôi Chủ Thần âm hiểm cười nói:
- Đợi các ngươi có cơ hội sống hãy nói những lời này. Chúc các ngươi một bước đi vào Ngục giam Ác ma, ha ha…
Lâm Kinh Phong giống như trừng mắt nhìn Lôi Chủ Thần:
- Lôi thúc thúc, cho dù ta chết, hóa thành lệ quỷ cũng sẽ vẫn nhớ ngươi.
Lôi Chủ Thần nhún nhún vai:
- Vậy ngươi sớm hóa thành lệ quỷ thì tốt, ta không sợ ngươi nhớ thương ta đâu.
Đinh Vân Độ không bỏ qua thời cơ, nói móc một câu:
- Ta nói Lôi Chủ Thần ngươi, trước kia ngươi vì Lâm Kinh Phong mà trở mặt với ta, bây giờ lại gây náo chuyện đến mức này, ngươi nói đây là tội gì chứ?
Lôi Chủ Thần lạnh lùng nói:
- Đinh Vân Độ, cho ngươi mấy phần màu sắc, ngươi còn muốn mở phường nhuộm sao? Đừng phí lời vô ích với hắn nữa, vì Thiên Tôn Thần Khí, Thánh Hoàng Thần Khí, đừng nói là Lâm Kinh Phong, cho dù là thân sinh lão tử ta, nói bán cũng liền bán. Con đường tu luyện giả, chính là phải diệt nhân tính, tuyệt nhân luân. Ngươi đừng nói chúng ta có bao nhiêu vĩ đại, ta không thích nghe những lời vô nghĩa này.
Đinh Vân Độ cười cười, dựng thẳng ngón tay cái nói:
- Sảng khoái, ta phát hiện tên gia hỏa ngươi vẫn là có chút thú vị!
Nhìn theo đoàn người Thiết Hoằng rời đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn, Tần Vô Song mới quay đầu lạnh lùng nhìn hai người đó:
- Nhị vị, hai đường thang trời này, chọn một cái đi!
- Tiểu tử, không chọn không được sao?
Lôi Chủ Thần hắc hắc cười nói.
- Ngươi đừng nói với ta lại hối hận đấy!
Tần Vô Song lạnh lùng nói.
- Ha ha, đợi đã đợi đã, dù sao chúng ta cũng không vội. Thủ hạ của ta đã đưa linh thú của Thú Tộc tới, ta đưa mấy con vào dò đường, xem xem đường nào là đường của Tàng bảo khố!
Lôi Chủ Thần đĩnh đạc nói.
- Cao, vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn.
Tần Vô Song cũng lạnh lùng nói:
- Đợi, ai nói chúng ta phải đợi? Nhị vị, nếu sợ chết, vậy thì đừng ham muốn Thần khí của ta, ta đi một bước trước, các ngươi tới hay không tới, thì tùy các ngươi!
Nói xong, thân hình Tần Vô Song nhấc lên, tử quang ngút trời, hướng về một đường thang trời trong hai đường còn lại bay lượn mà lên.
- Tiểu tử, đứng lại, thật sự tưởng rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?
Hai người này thật ra lưu manh, trực tiếp đuổi tới.
Nổ vang, phần cuối thang trời, phảng phất giống như một cánh cửa lớn ầm ầm mở ra.
- Ha ha, hoan nghênh các ngươi tiến vào thế giới thang trời, thế giới thang trời này, một khi tiến đến, không có đường quay lại, duy nhất chỉ có xông vào đến cùng.
Thanh âm khi cửa thang trời đóng lại, thản nhiên nói.
Lôi Chủ Thần và Đinh Vân Độ đều ngẩn người, thầm thì nói:
- Lẽ nào vận khí tốt, tiến vào Tàng bảo khố sao?
- Đừng nằm mơ, đường mà bọn họ đi vào, chính là Tàng bảo khố. Đường chúng ta chọn, hoặc là Ngục giam Ác ma, hoặc là nơi chưa biết, nhị vị, hoan nghênh tiến vào lữ trình tử vong, ha ha…
Tần Vô Song cười chế nhạo. Âm Dương Tử Vân Dực thúc giục cực hạn, tiến nhập vào trong hư không.
- Đuổi theo!
Lôi Chủ Thần và Đinh Vân Độ vô cùng giận dữ, cấp tốc đuổi theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.