Khí Trùng Tinh Hà

Chương 996: Tiên phong chiến đấu



Tần Vô Song nghe nhắc tới sư phụ Lý Huyền Phong, biểu tình lập tức ngưng trọng, trịnh trọng nói:
- Đại sư huynh, di mệnh của sư phụ, ta lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm. Ta tuy cũng kế thừa di nguyện của Xích Dương Thánh Hoàng, nhưng trong tim ra, ân tình tái tạo của sư phụ luôn là số một. Xích Dương Thánh Hoàng có ân đức tặng bảo vật, còn sư phụ có tạo hóa chi ân. Tình nghĩa không chia nông sâu, ân đức phải có sau trước. Ta là người thừa kế của sư phụ, nhất định không được quên nguồn cội.
Lý Bố Y không hề nghi ngờ Tần Vô Song quên đi nguồn cội, hắn từ khi Tần Vô Song còn thiếu niên đã âm thầm quan sát, biết vị sư đệ thiên tài này phẩm hạnh không có gì để phải phàn nàn.
- Sư đệ, mấy huynh đệ chúng ta đều tin ở ngươi. Những việc khách sáo này không cần nói nữa. Ngu huynh trong thời gian này dự định bế quan trăm năm, đột phá Chủ Thần. Mọi việc lớn nhỏ đều giao cho Lão Nhị và Lão Tam quản lý. Chỉ hy vọng, Đại lục Thiên Huyền ngày mai sẽ tốt hơn.
Tần Vô Song vô cùng vui mừng:
- Đại sư huynh, ngươi cảm ngộ thấy thiên cơ Chủ Thần rồi sao?
Lý Bố Y nói:
- Tất cả đều là nhờ Thánh Hoàng Thiên Thuyền, giúp ta trong vòng chưa tới hai trăm năm đã liên tục đột phá, đạt được tư cách ngày hôm nay.
Tần Vô Song cười nói:
- Đại sư huynh, Đại lục Thiên Huyền tuy có công, nhưng cũng không thể không kể tới điểm hóa của sư phụ. Hơn nữa, Tinh Hà Kết Giới mấy vạn năm nay, các ngươi cần tu khổ luyện, tuy chưa từng đột phá, nhưng cái gốc không ngừng tăng thêm. Đến nay là một cơ hội, tự nhiên bộc phát ra. Thực lực của các ngươi tăng lên vượt bậc, đó không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Thánh Hoàng Thiên Thuyền chỉ là phương tiện giúp các ngươi đột phá mà thôi.
Lý Bố Y gật gật đầu:
- Tuy nói như thế, nhưng nếu không có Thánh Hoàng Thiên Thuyền, tất cả đều chỉ là nói suông. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ha ha, vậy thì hãy để Thánh Hoàng Thiên Thuyền một lần nữa đem đến vận may cho ngươi. Đại sư huynh, ta hy vọng ngươi sớm tấn thăng Chủ Thần, quản lý Đại lục Thiên Huyền. Như vậy, ta mới có thể yên tâm theo đuổi vô thượng đại đạo!
Lý Bố Y sắc mặt trịnh trọng:
- Ngu huynh sẽ cố hết sức!

Lại nói về Âm Ma Thiên Tôn, điều khiển phi thuyền Thiên Tôn, không tới ba tháng đã tiến vào khu vực trung tâm của Tinh vực Đại Càn. Lúc này, Chủ Thần từ các nơi của Tinh vực Đại Càn cũng tập trung gần đông đủ rồi.
Đại Càn Thiên Tôn, cũng chuẩn bị tập kết trong một ngày gần đây, xuất phát về hướng Đại lục Thiên Huyền.
Đúng lúc đó, phi thuyền của Âm Ma Thiên Tôn, đã lọt vào mạng lưới tình báo của Đại Càn Thiên Tôn, Đại Càn Thiên Tôn nhận được tin báo, đồng thời với kích động, cũng có vài phần bình tĩnh.
- Cuối cùng cũng đến rồi sao? Cũng bình tĩnh đấy chứ?
Đại Càn Thiên Tôn bụng đầy oán niệm, nghĩ.
Gọi đủ tâm phúc nhân mã, nhanh chóng đi chặn lại. Dù sao cũng không thể để đối phương dễ dàng giết thẳng tới đại điện được. Nếu để như vậy thì mất mặt quá.

Tại khu vực cách Thiên Tôn Thần Điện mười vạn dặm, Đại Càn Thiên Tôn cuối cùng cũng có thể ngăn chặn được phi thuyền Thiên Tôn của đối phương lại. Đại Càn Thiên Tôn vì việc này mà cũng tổn thất không ít, phi thuyền Thiên Tôn của hắn không những bị công kích, mà mấy trăm phi thuyền Chủ Thần đem theo cũng bị sứt mẻ.
Cho dù như vậy, cũng không thể phá hỏng được phi thuyền Thiên Tôn của đối phương, mà chỉ có thể ngăn chặn không cho đi sâu vào hơn nữa. Cơ hồ có thể nói, bọn chúng đã tiêu hao một nguồn lực lớn mới có thể làm chậm lại khí thế xông vào Thiên Tôn Thần Điện của đối phương.
Âm Ma Thiên Tôn rõ ràng không chút sợ hãi, từ phi thuyền Thiên Tôn nhảy ra, ngồi phía trên phi thuyền, nhàn nhã nhìn ba tầng bao vây xung quanh, cười nói:
- Đại Càn Thiên Tôn, ngươi cảm thấy lũ tôm tép này bao vây ta, ngoài việc thêm chết chóc ra, còn có tác dụng nào khác hay sao?
Đại Càn Thiên Tôn vô cùng tức giận, tên này khẩu khí không nhỏ. Cường giả cấp độ Chủ Thần, trong mắt hắn chỉ là lũ tôm lũ tép, khẩu khí thật lớn!
Những Chủ Thần cường giả kia cũng vô cùng phẫn nộ. Thiên Tôn cường giả bọn họ không phải không từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một kẻ điên cuồng như vậy.
Chủ Thần không bằng Thiên Tôn, điều đó không sai. Nhưng mấy trăm Chủ Thần đủ để đối phó với một Thiên Tôn. Tên này giọng lưỡi huênh hoang như vậy, trừ phi đầu óc có vấn đề, không biết rằng đã lọt sâu vào vòng vây rồi hay sao?
Hay là thực sự có bản lĩnh lớn, căn bản không sợ việc này. Bất kể thế nào, những Chủ Thần cường giả này cũng đã bị kích động đến nổi giận, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, đem tên này vây chặt lấy!
Đại Càn Thiên Tôn lại thăm dò một phen, đối phương xem ra có chuẩn bị, một lời đã nói toạc ra thân phận của hắn. Tuy đây không phải việc khó gì, nhưng ít nhất có thể nhìn ra, đối phương nhằm vào Đại Càn Thiên Tôn hắn mà tới.
Thiên Tôn cường giả!
Đại Càn Thiên Tôn rất rõ thực lực của đối phương trước mắt, cũng không dám có chút lơ là. Đối phương có thể dễ dàng làm cho mấy chục Chủ Thần mất tích, tất nhiên phải có vài phần bản lĩnh.
- Các hạ rốt cuộc là ai, làm càn trong Tinh vực Đại Càn của ta, cũng nên khiêm tốn lại một chút rồi!
Âm Ma Thiên Tôn nghe xong lời này, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, cười lớn:
- Ta nói các hạ, ngươi hình như đã lầm thì phải. Huênh hoang phải là lũ tôm tép Tinh vực Đại Càn các ngươi. Bọn ta chỉ đi ngang qua Tinh vực Đại Càn, không mạo phạm gì, lại bị bọn ở Đại lục Phong Vân kia gây phiên toái cho chủ nhân của chúng ta. Nếu chỉ như vậy cũng chỉ là ân oán cá nhân, không ngờ Đại Càn Thiên Tôn ngươi không quản lý tốt thuộc hạ, lại còn dung túng cho chó dại cắn người. Ta hôm nay tới đây là phụng mệnh của chủ nhân ta, tới hỏi cho ra lẽ.
Những lời nói kiểu cả vú lấp miệng em, mà nghe ra lại vô cùng có lý. Điều này cũng hợp với phong cách của Âm Ma Thiên Tôn, hắn trước nay luôn hoành hành bá đạo.
Còn Đại Càn Thiên Tôn, cũng là hạng người như vậy. Hai kẻ bá đạo gặp nhau, chắc chắn là vô cùng hấp dẫn. Quả nhiên như vậy, Đại Càn Thiên Tôn nghe xong cười lạnh liên hồi:
- Một cái cớ hay lắm. Ngươi làm càn trong lãnh địa của ta, còn trách ngược lại ta. Ta đang muốn hỏi xem chủ nhân nhà ngươi là ai mà dám to gan vô lễ như thế?
- Nói tới chủ nhân nhà ta, chỉ e sẽ dọa chết ngươi. Đại Càn Thiên Tôn, tên chủ nhân ta, ngươi không có tư cách để hỏi, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thể thắng được ta không?
- Hừ, thắng ngươi, lẽ nào ngươi muốn độc đấu với ta sao?
Âm Ma Thiên Tôn nhún nhún vai:
- Nếu ngươi cho rằng ngươi người nhiều, muốn xông cả lên cũng chả sao. Nếu ngươi muốn có chút phong độ, độc đấu với ta, ta cũng vui vẻ phụng bồi.
- Hừ, giấu đầu hở đuôi, ngay cả tên chủ nhân ngươi cũng không dám nói ra. Một tên nô tài vô danh có tư cách gì làm đối thủ của Đại Càn Thiên Tôn ta?
- Ha ha, ngươi thực sự muốn biết sao? Chỉ e ngươi sợ vỡ mật.
Âm Ma Thiên Tôn cũng không tức giận, mà dùng khẩu khí giễu cợt hỏi lại.
- Có gan thì nói, Đại Càn Thiên Tôn ta không trêu được, thì cũng có người trêu được. Ngươi không định nói chủ nhân nhà ngươi là Thánh Hoàng cường giả, đến rong chơi ở Tinh vực Đại Càn của ta chứ?
- Ha ha, ngươi nói đúng rồi, chủ nhân của ta, chính là Thánh Hoàng cường giả. Năm xưa danh chấn thiên hạ, Tu La Vương đại nhân, ngươi nghe tới chưa?
Lúc này, hắn đương nhiên không tiện nói ra tên Tần Vô Song rồi. Chỉ đem tên Tu La Vương ra trêu đùa người mà thôi.
Đại Càn Thiên Tôn hiểu nhiều biết rộng, đương nhiên có nghe qua một số sự tích, nghe xong những lơi này, sửng sốt một chút, lập tức cười lớn:
- Quả nhiên là một kẻ ngông cuồng. Ngươi nói là Tu La Vương, sao không nói là Xích Dương Thánh Hoàng luôn đi. Ha ha, Xích Dương Thánh Hoàng và Tinh vực Đại Càn của chúng ta có một số lời đồn. Còn về Tu La Vương, chỉ nghe nói trăm vạn năm trước đã bị Xích Dương Thánh Hoàng đánh bại, sau đó không rõ tung tích. Lẽ nào chạy tới Tinh vực Đại Càn lánh nạn rồi?
Khẩu khí trêu chọc của Đại Càn Thiên Tôn, nếu Tu La Vương có mặt ở đây, hắn vì lời nói này, có thể chết mười lần không hết.
Âm Ma Thiên Tôn cười lạnh:
- Đại Càn Thiên Tôn, ngươi yên tâm, ta sẽ đem lời ngươi nói bẩm báo đầy đủ với Tu La Vương bệ hạ. Hy vọng đến lúc đó ngươi trong giấc mộng sẽ không bị Tu La Vương diệt cả Thần hồn nhé.
Thấy Âm Ma Thiên Tôn có vẻ rất nghiêm túc, Đại Càn Thiên Tôn có vài phần lo sợ. Nghe ra, tên này không phải đang nói đùa.
Lẽ nào Tu La Vương hung danh khắp thiên hạ năm xưa thật sự không bị Xích Dương Thánh Hoàng phong ấn, mà đã chạy thoát tới đây, lánh nạn tại Đại lục Thiên Huyền?
Nếu thực sự như thế, ân oán này lớn quá rồi. Tu La Vương có thể đánh không lại Xích Dương Thánh Hoàng, nhưng trong Tiểu Vũ trụ mà Tinh vực Đại Càn nằm trong đó, cho dù là Thánh Hoàng mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của Tu La Vương.
Nếu thực sự chọc giận Tu La Vương hung ác kia, thì quả là không hay. Tu La Vương mà làm thật, giết Đại Càn Thiên Tôn hắn có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, sống lưng Đại Càn Thiên Tôn lạnh toát, một cảm giác khẩn trương không dễ phát hiện ra, dâng lên trong lòng hắn.
Chỉ là, hắn đường đường là Thiên Tôn, kẻ nắm giữ Tinh vực Đại Càn, cho dù trong lòng sợ hãi, cũng không thể bị một hai câu chặn lại, quát lên một tiếng:
- Các hạ, cho dù lời đồn về Tu La Vương là có thật, các hạ ngang nhiên xông vào khu vực trung tâm của Tinh vực Đại Càn chúng ta, đó là sự mạo phạm rất lớn. Bản tọa bắt buộc phải cho ngươi biết, đây là lãnh địa của ai. Trong lãnh địa của ta, là rồng ngươi phải quỳ xuống, là hổ ngươi phải nằm xuống!
Âm Ma Thiên Tôn cao giọng cười lớn:
- Rất tốt, ta thích khẩu khí này của ngươi. Hy vọng bản lĩnh của ngươi cũng có thể làm ta hài lòng như khẩu khí của ngươi.
Ngọn lửa tức giận trong mắt Đại Càn Thiên Tôn phun ra, đôi pháp nhãn trừng ra, hai đạo ánh sáng xanh tím từ trong đồng tử của hắn bắn ra, biến thành hai đạo ánh sáng giết người, ầm ầm bắn tới.
Trong hư không cuồn cuộn nổi lên từng lớp từng lớp sóng công kích, làm cho cả hư không rung lên. Chủ Thần bốn phía không ai bảo ai đều tự động mở rộng vòng vây, nhường lại khu vực trung tâm làm chiến trường.
Âm Ma Thiên Tôn cười nhàn nhã, tay mở ra, hai đạo hắc chưởng lớn đem theo yêu hỏa chi quang, nhằm hướng thần quang kia bắn tới.
Đây là cuộc chiến của Thần hồn, cuộc đối đầu cấp bậc Thiên Tôn!
Một khi đánh ra, khí thế trong chốc lát dường như làm cho tinh hà nghiêng ngả.
Hai đại Thiên Tôn, không ngờ thực sự lao vào nhau.
Trong lịch sử của Tinh vực Đại Càn, chiến đấu cấp Thiên Tôn cơ hồ đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là Tinh vực Đại Càn và Tinh vực Vọng Xuyên đối địch như vậy, cường giả cấp bậc Thiên Tôn đối đầu, cũng chỉ là đối đầu tượng trưng, không phải là trường hợp rất cần thiết, tuyệt đối không bao giờ giở hết sức lực ra.
Thiên Tôn cường giả, dù sao cũng đứng đầu cả một Tinh vực, bá chủ một phương, không thích hợp làm tiên phong xung trận.
Nhưng giờ phút này lại là cục diện hoàn toàn khác. Đây không phải là đối kháng giữa các Tinh vực, nhưng còn hơn là đối kháng giữa các Tinh vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.