Tần Vũ đang nghỉ ngơi bên trong một gian phòng ở đình viện dành để đón tiếp sứ đoàn ngoại quốc, thì bất chợt Bối Nhĩ La đến gặp hắn nói là có chút chuyện cần nhờ hắn làm.
Bối Nhĩ La nói:
- Lục huynh, ta cần huynh đưa tin này đến cho gia tộc tể tướng Ngô quốc!
Tần Vũ cẩn trọng nói:
- Tin mật ?
Bối Nhĩ La gật đầu, sau đó nói mật hiệu cho Tần Vũ, rồi mới rời đi.
Tần Vũ cầm ngọc giản trên tay, lập tức tiến về gia tộc tể tướng Ngô quốc.
Thật ra tin này mà nói cũng chẳng phải là tin mật hay hệ trọng gì, chỉ là địa điểm gặp mặt trao đổi thông tin giữa hai bên, có lộ ra cũng chẳng sao, đổi một chỗ khác là được, đồng thời cũng biết Tần Vũ không thể dùng, trực tiếp giết chết.
Chủ yếu Bối Nhĩ La muốn nhân cơ hội này đánh giá Tần Vũ một hai, xem xem, hắn là người có thể tin tưởng được hay không.
Tần Vũ nhận nhiệm vụ liền hiểu rõ, cái này chẳng qua là Bối Nhĩ La muốn thử thách hắn, chứ không thể nào mới làm một lần nhiệm vụ liền giao cho hắn đi đưa tin hệ trọng được.
Tần Vũ chính vì biết như vậy liền vô cùng thể hiện cho Bối Nhĩ La xem, những chiêu trò này hắn lại quá rõ, thoắt cái Tần Vũ đang mang tin của gia tộc tể tướng Ngô quốc về cho tên họ Bối.
Bối Nhĩ La đọc tin trong ngọc giản xong liền vỗ vai Tần Vũ, rồi nói:
- Đa tạ Lục huynh!
Sau đó rời đi khỏi nơi nghỉ ngơi của Tần Vũ, Bối Nhĩ La hỏi cao thủ ẩn giấu một bên:
- Thế nào ?
Tên này vội nói:
- Không có gì bất thường, hành động vô cùng cẩn mật!
Bối Nhĩ La gật đầu, trong lòng vui vẻ hẳn lên, có lẽ lần này thật sự hắn thu được một cái trưởng lão khách khanh vô cùng đáng tin cậy.
Bây giờ chỉ cần bỏ thêm thời gian xây dựng tình cảm với Tần Vũ để hắn dốc lòng làm việc cho Bối Nhĩ La là được.
Cuộc gặp gỡ bí mật tiếp theo, quả như Tần Vũ dự đoán, hắn không được tham gia, chỉ ở ngoài xa canh chừng bảo vệ, còn Bối Nhĩ La cùng một vị lão nhân thần bí tiến vào mật thất bên trong bàn chuyện.
Lão nhân thần bí lúc này mở lời nói chuyện:
- Bên này các ngươi chuẩn bị như thế nào rồi ?
Một lão già mặt mũi đầy tàn nhang, chậm rãi nói:
- Gần như đã xong, chỉ cần một mồi lửa nữa mà thôi!
Lão nhân thần bí cũng gật đầu đáp lại, lão cười lạnh rồi nói:
- Bên ta cũng vậy, có lẽ phải hy sinh một vài người!
Bối Nhĩ La nói:
- Tiểu bối có thể giúp một tay.
Lão già mặt đầy tàn nhang hỏi lại:
- Bối công tử có diệu kế gì ?
Hắn nói to nhỏ với mấy người một hồi, rồi hai lão chỉnh sửa kế hoạch một tý rồi nhất trí hành động.
Hai ngày sau, bí cảnh tỷ võ giao lưu luận bàn hai nước bây giờ chật kín người, Bối Nhĩ La đang tỷ võ với nhị hoàng tử Ngô quốc, lúc này giao chiến đang vô cùng kịch liệt, ẩn ẩn cũng đã đến hồi kết, lúc này đột nhiên Bối Nhĩ La lạnh lùng phế một tay của nhị hoàng tử Ngô quốc.
Bên ngoài một mảnh xôn xao bàn tán, tỷ võ giao lưu giữa hai quốc gia mà lại ra tay tàn độc như vậy, không biết là muốn làm gì.
Hoàng đế Ngô quốc liền tức giận nói:
- Tam công chúa, Thương quốc các ngươi đây là muốn giao hảo với Ngô quốc chúng ta sao?
Tam công chúa trong lòng cấp bách, cái tên Bối Nhĩ La này làm cái gì vậy chứ, nàng cung kính nói:
- Bệ hạ, chuyện này chỉ là hiểu nhầm, tỷ võ luận bàn đao kiếm vô tình, Thương quốc chúng ta sẽ bồi thường thỏa đáng!
Tể tướng Ngô quốc nói:
- Ta lại thấy Thương quốc các ngươi cố tình làm như vậy, nhị hoàng tử đã sức cùng lực kiệt, vốn dĩ hai bên nên dừng lại mới phải, hà cớ gì phải ra tay nặng như vậy ?
Bên trong tỷ võ bí cảnh, Bối Nhĩ La sợ chưa đủ loạn, lại nói:
- Ài, ta không nghĩ Nhị hoàng tử người lại yếu đến phế vật như vậy!
Nhị hoàng tử Ngô quốc giận dữ nói lớn:
- Ngươi … ngươi…!
Rồi nhị hoàng tử Ngô quốc đột nhiên thả ra khí tức của lão tổ hoàng thất, oanh sát về phía Bối Nhĩ La, Bối Nhĩ La cười lạnh, cũng thả ra khí tức của lão tổ Bối gia.
Hai bên từ luận bàn tỷ võ đột nhiên oanh sát nhau, Tam công chúa hoảng hốt hét lớn:
- Mau dừng tay!
Bành! Bành!
Bởi vì Bối Nhĩ La chuẩn bị sẵn kế hoạch oanh sát địch nhân nên chiếm ưu thế hơn hẳn nhị hoàng tử, thoáng chốc, Bối Nhĩ La đã có thể oanh nát nhục thân của nhị hoàng tử.
Lúc này bên trong bên ngoài vô cùng hỗn loạn, Tần Vũ thấy vậy, cũng nhân lúc hai bên rối như tơ vò, thủ vệ nườm nượp lộn xộn lao vào bên trong bí cảnh, cực kỳ bí mật gài lên thân một tên thủ vệ Ngô quốc, một pháp bảo tiêu hao có chứa vũ kỹ Xuy Hỏa Chưởng ngũ sắc.
Đột nhiên, phía bên kia, một tên tử sĩ lao nhanh về phía Tam công chúa, hắn hét lớn:
- Chết đi con tiện tì Thương quốc!
Bành!
Hắn tự bạo thật ác liệt, dư uy một kích này cực lớn, chấn nát một vùng mười trượng xung quanh, mấy tên thủ vệ của nàng lẫn lão cao thủ Hợp Thể kỳ đỉnh phong còn chưa kịp phản ứng thì Tần Vũ lao đã nhanh về phía nàng, giơ lưng đỡ lấy một chiêu này, hắn ho ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói:
- Tiểu muội, muội không sao chứ ?
Tam công chúa hoảng hốt nói:
- Lục huynh, huynh ổn không ?
Tần Vũ ho ra hai ba búng máu lớn liên hồi, khoát khoát tay nói:
- Ta không sao ?
Nói rồi hắn lại ho liên tiếp hai ba búng máu cơ hồ bị thương không nhẹ, hắn vội nói:
- Tiểu muội, chạy mau!
Tam công chúa nước mắt lưng tròng nhìn hắn, rồi cắn răng theo Hứa phó thống lĩnh rời đi, nói vọng lại:
- Lục huynh, bảo trọng!
Tần Vũ thầm kêu may mắn, tên tử sĩ kia xuất hiện vừa đúng lúc, hỗ trợ hắn che giấu một sát chiêu vừa nãy thật sâu, bây giờ ai ai cũng thấy hắn đang bận hộ giá công chúa đến nỗi bị thương khá nặng.
Bên này Hoàng đế Ngô quốc tức giận gào thét lao vào bên trong bí cảnh.
- Hoàng nhi!
ĐÙNG!
Tên thủ vệ vừa nãy, vừa vặn đứng sát bên nhị hoàng tử bảo hộ Nguyên Anh bản mệnh của hắn, làm thần hồn hắn bị oanh sát, chết ngay tại chỗ, hoàng đế Ngô quốc nổi trận lôi đình gào thét khắp nơi.
- Aaa… ai dám hạ sát con ta!
Tam công chúa nước mắt lưng tròng, tại sao lại đột ngột loạn thành như thế này.
Bối Nhĩ La cũng hít một ngụm khí lạnh, chuyện này quá tầm kiểm soát rồi, nhục thân vỡ nát và mất mạng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hắn hết nhìn tể tướng Ngô quốc, rồi lại nhìn lão giả thần bí, ba người nhìn nhau, cái này là có kẻ ngư ông đắc lợi.
Tam công chúa bên ngoài cũng mau chóng được Hứa Chử và lão hộ vệ Hợp Thể kỳ đỉnh phong hộ giá rời đi, xung quanh tỷ võ khán đài bây giờ khắp nơi hoảng loạn, tình thế rối ren vô cùng.
Tần Vũ cũng vội thất thểu nằm trên Ám Lôi Báo chạy khỏi tỷ võ khán đài.
Chuyện hắn cần làm cũng đã làm xong, bây giờ Thương quốc đã mất đi mối giao hảo với Ngô quốc, thậm chí có thể trở mặt thành thù, chỉ còn lại một cái đồng minh là Trung quốc.
Bối Nhĩ La cũng trở về nơi nghỉ ngơi của sứ đoàn, vội vàng nói với toàn bộ thủ hạ lập tức rời khỏi kinh đô, thấy Tần Vũ bị thương không nhẹ, hắn sốt sắng hỏi:
- Lục huynh, có chuyện gì vậy ?
Tần Vũ gấp gáp nói:
- Tam công chúa bị người ám sát, ta may mắn cứu nàng một mạng!
Bối Nhĩ La thầm thở ra một hơi, tên họ Lục này đúng là phúc tinh của hắn, nếu Tam công chúa có mệnh hệ gì, Bối gia phải hứng cơn lửa giận của hoàng đế, hơn nữa, có thể Thương quốc và Ngô quốc sẽ đi đến chiến tranh diện rộng nhanh hơn dự tính.
Hắn vỗ vai Tần Vũ rồi nói:
- Lục huynh, huynh thật là phúc tinh của ta, Bối gia sẽ cố gắng hỗ trợ huynh hết sức có thể.
Tần Vũ giả bộ ngu ngơ không hiểu, hỏi hắn:
- Ài, ta cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình thôi, không biết Bối huynh nói vậy là có ý gì?
Bối Nhĩ La khoát khoát tay rồi nói:
- Lục huynh, trước hãy rời khỏi cho này, sau này ta sẽ nói rõ cho huynh nghe.
Nói đoạn Bối gia lẫn hoàng thất Thương quốc vô cùng cấp bách rời đi khỏi kinh đô Ngô quốc.
Tam công chúa ngồi trên xa hành, liên tục nhìn xuống phía Tần Vũ, thấy hắn vẫn bị thương không nhẹ, mặt mày nhợt nhạt cưỡi Ám Lôi Báo lao đi vun vút bên dưới, lâu lâu khóe miệng trào máu.
Nàng tự dưng có chút xót xa đau lòng, nàng nói với Hứa phó thống lĩnh:
- Hứa thúc thúc, phiền thúc mang đan dược chữa thương này cho Lục Thiếu Du.
Hứa phó thống lĩnh gật đầu, rồi mau chóng tiếp cận Tần Vũ, lão nói:
- Tiểu tử dùng mai đan dược này để chữa thương!
Nói đoạn, lão ngừng lại rồi mới nói tiếp:
- Ngươi làm tốt lắm!
Xong rồi lão mới rời đi.
Tần Vũ mỉm cười, chắp hai tay tạ lễ về phía hướng của lão vừa rời đi, nói lớn:
- Đa tạ Hứa phó thống lĩnh.
Bối Nhĩ La chợt nhớ ra, vừa nãy cấp bách quên không đưa đan dược chữa thương cao cấp cho Tần Vũ, hắn vội vã đích thân đến chỗ Tần Vũ, rồi nói:
- Lục huynh, huynh dùng thêm đan dược này, mau chóng hồi phục thương thế.
Là ta vừa nãy gấp gáp lỗ mãng rồi, mong Lục huynh lượng thứ!
Tần Vũ cười xuề xòa nói:
- Không hề gì, không hề gì.
Bối huynh không cần phải khách sáo như vậy.
Bối Nhĩ La nghe thấy lời này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tên Lục Thiếu Du trước mặt này thật biết điều.
Tần Vũ cũng giả bộ nuốt xuống hai viên đan dược nhanh chóng hồi phục thương thế.
Mười bảy ngày sau, mấy người bọn họ cũng đã an toàn về đến kinh đô.
Lúc này, ở đại điện yết triều của Thương quốc, hoàng đế Thương quốc nổi trận lôi đình nói lớn:
- Bối Nhĩ La tại sao khanh lại ra tay nặng như vậy.
Bối Nhĩ La lúc này oan ức nói:
- Thỉnh hoàng thượng minh xét, thần ra chiêu rất có chừng mực, không ngờ Ngô quốc nhị hoàng tử lại là một tên phế vật như vậy, làm sao có thể trách thần.
Hoàng đế Thương quốc quát lớn:
- Ngươi còn ngụy biện ?
Tể tướng đương triều đằng hắng nói lớn:
- Bệ hạ, hình như người có chút nhầm lẫn, người giết nhị hoàng tử Ngô quốc không phải nhi tử của thần, hơn nữa, thực lực hắn yếu như vậy, chẳng lẽ nhi tử của thần phải đứng im cho hắn đánh mới là lễ bang giao ?
Hoàng đế Thương quốc cũng cứng họng, tên này mồm mép quả nhiên lợi hại, trực tiếp lái sang chủ đề khác, quan trọng cuối cùng người hạ sát nhị hoàng tử Ngô quốc vẫn không phải là Bối Nhĩ La.
Hoàng đế nói:
- Hừ, tội chết có thể tha, tội sống khó thoát !
Lúc tể tướng giận dữ nói:
- Xin hỏi bệ hạ con trai thần phạm phải tội gì ? Còn Tam công chúa thì sao ? Công chúa là người dẫn đoàn ngoại giao lần này, để xảy ra trọng sự bậc này, lại vu oan giá họa lên đầu Bối Nhĩ La nhi tử của thần, bệ hạ người có phải hồ đồ rồi không ?
Hoàng đế quát lớn nói:
- Tam công chúa khắc sẽ phải chịu phạt, con trai ngươi không chịu nhường nhịn, oanh nát nhục thân hắn mới gây ra hệ lụy sau này!
Tể tướng tức giận nói lớn:
- Không lẽ nhị hoàng tử thả ra khí tức cao thủ diệt sát nhi tử của thần, thì nhi tử của thần phải đứng yên cho hắn diệt sát, mới là lẽ phải ? Bệ hạ cũng có nhi tử, người nói lời này có nghe được không ? Chư vị quan lại ở đây, xin các người cho ta một cái công đạo.
Bên dưới cũng xôn xao một mảnh, quả thật tể tướng nói không sai, người ra sát chiêu trước là nhị hoàng tử Ngô quốc, Bối Nhĩ La cũng chỉ là phòng thủ, không ngờ là khí tức lão tổ của Bối gia mạnh hơn mà thôi, điều này không thể gán ghép tội danh được.
Hơn nữa, người dẫn đoàn lần này là Tam công chúa, để xảy ra trọng sự như này, nàng cũng không thoát khỏi liên can, bây giờ chỉ xét tội mỗi Bối Nhĩ La thật sự là không đúng.
Lúc này Đại hoàng tử mới nói:
- Bệ hạ, nhi tử thấy tể tướng nói không sai, Bối Nhĩ La không hề có tội ở trong chuyện này, người có tội phải là tam muội mới đúng.
Hắn là thừa nước đục thả câu, bỏ đá xuống giếng.
Lúc này, quan lại là thủ hạ của nhị hoàng tử cũng châm thêm dầu vào lửa:
- Bệ hạ, chuyện này không thể trách Bối công tử, người nên chịu tội là Tam công chúa.
Tự nhiên các quan lại trong triều đồng loạt hô lớn:
- Thỉnh bệ hạ minh xét!
Hoàng đế thẫn thờ ngồi xuống long ỷ, cau mày nói:
- Được rồi, bãi triều!
Mấy vị hoàng huynh, hoàng đệ của Tam công chúa, nhìn nàng vô cùng đắc ý, Tứ hoàng tử không quên nói với nàng:
- Tam tỷ lần này đi oai phong về cũng thật là “oai phong”, phận nữ nhi nên biết an phận thủ thường, tam tòng tứ đức, chứ không nên làm hỏng đại sự bang giao hai nước như này.
Tam công chúa hai mắt ngấn lệ, không nói gì trực tiếp bỏ đi.
Ngũ hoàng tử âm trầm nhìn sang bên này, càng loạn hắn càng dễ hành động, hắn muốn hủy diệt cái hoàng thất mục rữa này, rửa nhục cho hắn, báo thù cho mẫu thân hắn.
Cho nên hơn chục năm nay, hắn cấu kết với Bối gia, từ từ hạ bệ từng người một.
Ngược lại Bối gia cũng muốn lợi dụng ngũ hoàng tử, sau này khống chế hắn lên ngôi, rồi nhường vị cho Bối Nhĩ La một cách hợp tình hợp lý, bởi vì trong tất cả các vị hoàng tử, hắn là người duy nhất không có bối cảnh sau lưng, dễ dàng bị khống chế hơn những vị hoàng tử khác.
Tam công chúa cải trang, trốn ra khỏi cấm thành, không hiểu sao nàng lại muốn đến gặp Tần Vũ, nàng cứ vậy lao đi trong vô thức.