Ở xung quanh cũng chỉ còn lại đôi ba con Băng Nguyệt Lang, nhưng bọn chúng cũng bỏ chạy tán loại, uy lực một chiêu vừa nãy đã dọa chúng nó sợ hãi kinh hoàng, nào còn ý chí ở lại chiến đấu đâu chứ.
Tử Yên há lớn cái miệng rộng đầy răng nanh của nó, hút giao long đan và tinh huyết bản mệnh của băng hệ giao long vừa nãy vào trong nội thể, xong xuôi, nó mới huyễn hóa lại nhân dạng, lon ton chạy đến bên cạnh Tần Vũ, đắc ý khoe khoang:
- Ca ca, muội mạnh chứ ?
Tần Vũ khóe miệng co giật, giơ lên ngón tay cái với nó:
- Mạnh!
Nó thích thú, giang rộng hai cánh tay chạy vòng quanh Tần Vũ, cười hi hi ha ha cả buổi, đúng là tính tình trẻ con.
Ba người Huân Nhi nhìn sang bên đấy cũng thầm mong mình có một cái tiểu muội thực lực hung hãn như Tử Yên hộ đạo.
Lý Thiến Mai cùng Lý Chính Thắng giờ đây cũng đã hiểu vì sao lão sư bọn họ chọn Tần Vũ mà không chọn ai khác để cùng bọn họ tiến vào đây, hẳn là lão đã tính toán sẵn biến số ở trong này, mới đưa ra quyết định như vậy.
Lý Thiến Mai nở một nụ cười tỏa nắng, khen Tử Yên:
- Tử Yên, muội thật lợi hại.
Huân Nhi cũng giơ lên ngón tay cái với nó, nàng vui vẻ nói:
- Muội là đỉnh nhất, Tử Yên!
Nó nghe hai nàng nói vậy, cái mũi cơ hồ muốn căng lớn hết cỡ, híp mắt cười hí ha hí hửng, hết chạy qua chỗ Huân Nhi, lại chạy qua chỗ Thiến Mai đắc ý khoe khoang.
Tần Vũ ở một bên ngồi xuống điều tức khôi phục thương thế, Tam Long cũng thu nhỏ thân hình, lặng lẽ trườn vào tay áo Tần Vũ quấn quanh lên tay hắn, âm thầm hồi phục về trạng thái đỉnh phong.
Tam Long ngày đêm quấn trên cánh tay Tần Vũ, hít vào thở ra hấp thụ khí tức dị hỏa trong người hắn, bây giờ lực công kích của hỏa diệm cũng trở mạnh mẽ hơn đồng loại mấy thành.
Đợi Tần Vũ gom đủ nguyên vật liệu để tiến hóa cho Tam Long, hắn sẽ biến Tam Long thành một con Hỏa Diệm Chân Long chân chính, sau này đi theo hắn trở thành thú cưỡi, bệ nghễ thiên hạ.
Mọi người quyết định dựng trại ở đây nghỉ ngơi một ngày một đêm khôi phục thương thế, ổn định trạng thái rồi mới tiếp tục tiến vào bên trong.
Lúc này Tần Vũ đang bày bố đại trận bảo vệ chỗ nghỉ ngơi của bọn họ, Lý Chính Thắng đang dựng hai cái lều trại ở bên trong để buổi tối bọn họ có chỗ ngả lưng.
Tử Yên và Kim Mao chạy khắp nơi gom củi gỗ về cho Tần Vũ chuẩn bị nấu lẩu, trời tuyết lành lạnh như thế này, ăn lẩu thì thật là tuyệt vời.
Tử Yên từ xế chiều đã liên tục làm nũng Tần Vũ nấu lẩu cho nó ăn, chiều nàng, Tần Vũ đồng ý, sai sử hai đứa nó đi thu gom củi gỗ xung quanh về đây cho hắn.
Bày bố xong đại trận, Tần Vũ liền đem dụng cụ nấu ăn ra bày bố một lượt, chuẩn bị đồ nghề nấu lẩu.
Lý Thiến Mai và Lý Chính Thắng lần trước được thưởng thức một lần ở Hồng Lâu, ăn đến nay vẫn còn nghiện.
Hơn nữa, bọn họ biết được Tần Vũ là người nghĩ ra món này, liền mong chờ “tổ nghề” thi triển công phu.
Lý Chính Thắng xoa xoa hai cái tay cho đỡ lạnh rồi giọng mang theo sự chờ mong nói:
- Tần huynh, hôm nay chúng ta lại ăn lẩu Sơn Ngưu sao ?
Tần Vũ gật đầu, hắn vui vẻ nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ ăn lẩu thảo dược.
Tử Yên và Kim Mao liên tục đưa tay quệt nước miếng, nhìn chăm chăm vào nước lẩu đang bắt đầu sôi lên trước mặt.
Mùi hương của thảo dược bốc lên thật hấp dẫn, Lý Thiến Mai và Cổ Huân Nhi cũng đã sớm không nhịn được, quây quần lại bên bếp lẩu, hơ tay trước dị hỏa, sưởi ấm thân thể.
Cảm giác này thật là mới lạ đối với mấy nàng.
Một lúc sau, Lý Chính Thắng vừa ăn xì xụp vừa nói:
- Hảo a, không ngờ trù nghệ của Tần huynh lại đỉnh như vậy!
Tần Vũ cười cười, khách khí nói:
- Chỉ là một chút tài mọn, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ thôi Lý huynh.
Bọn họ cứ vậy, vui vẻ hòa khí ăn uống trò chuyện cùng nhau, chốc chốc lại cười lên một tràng.
Đột nhiên cả hai người Chính Thắng và Thiến Mai cảm thấy nam nhân tên Tần Vũ trước mặt quả là một người đáng để kết giao.
Giữa đêm, không gian chung quanh trở nên yên tĩnh hơn hẳn, chỉ còn nghe tiếng lửa nổ tí tách, một ngọn lửa hồng thắp sáng bầu đêm đen kịt ở vùng băng tuyết hoang vu trơ trọi, như một điểm hy vọng le lói còn sót lại ở chỗ này.
Càng về đêm gió thổi càng lớn, ngọn lửa ở tâm đại trận, nhờ có pháp trận cản gió lại nên mới có thể duy trì, nếu không nó cũng đã sớm tắt.
Rừng lá kim xào xạc từng đợt, chốc chốc lại nghe tiếng sói tru bi thương, mấy con sói tu vi thấp, bắt đầu mò ra kiếm ăn lùng sục khắp khu rừng, từng tiếng lạo xạo vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
Tần Vũ chợt cảm thấy rợn sống lưng, cảm giác như có ai đó đang quan sát hắn từ xa, hắn hít một ngụm khí lạnh nhìn về phía cung điện đằng xa, bất chợt dâng lên một cổ lo lắng bất an, lẽ nào bên trong này vẫn còn tồn tại một lão nhân như Tiên Sơn bí cảnh.
Huân Nhi cũng cảm nhận được gì đó khẽ nép người vào vai Tần Vũ, nhìn ngọn lửa chập chờn trước mặt, nắm chặt lấy bàn tay hắn, trái tim nàng cũng trở nên an tĩnh hơn hẳn, những lúc như thế này, được ở người mình thương thật là an tâm, dễ chịu.
Tần Vũ thở ra một hơi, đành phải tùy cơ ứng biến, Tần Vũ lặng lẽ nhắm mắt thiền định, ôn dưỡng lại pháp bảo bên trong cơ thể một lần nữa, chuẩn bị cho ngày mai tiếp tục tiến về cung điện truyền thừa.
Diệm Cơ trong đan điền Tần Vũ vẫn như cũ ngày đêm hỗ trợ hắn ôn dưỡng kiếm thai của Vạn Kiếm Quy Tông kiếm trận, bây giờ kiếm trận đã có thêm khí tức của lôi hệ chân khí, vô cùng cương mãnh.
Nàng cẩn trọng nói với Tần Vũ:
- Ta cảm nhận được khí tức của hai cái thần hồn mạnh mẽ ở trong này!
Tần Vũ ngưng trọng hỏi lại nàng:
- Tỷ xác định là có tới hai cái lận sao?
Diệm Cơ khẽ gật đầu đáp lời hắn:
- Ân, đúng vậy, nhưng cái còn lại có vẻ như đang ngủ say.
Chuyện Diệm Cơ vì sao có thể cảm ứng được thần hồn bọn họ, Tần Vũ cũng không muốn hỏi nhiều, nếu nàng đã không nói, vậy thì hắn cũng phiền nàng làm gì, ai cũng có một vài bí mật riêng, miễn là họ không làm hại hắn là được, tỷ như hắn vẫn đang giấu mọi người chuyện mình có hệ thống.
Nói đoạn, Tần Vũ bắt đầu dùng chức năng của hệ thống ôn dưỡng sửa chữa lại Hàn Độc Tiễn.
Nhờ có hệ thống mà hắn tiết kiệm không ít công sức trong việc khôi phục lại Hàn Độc Tiễn sau mỗi lần sử dụng, chính vì vậy mà hắn có thể xài liên tiếp không ngớt như vậy.
Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ hắn là một tên nhị thế tổ có hàng trăm Hàn Độc Tiễn dự phòng mà thôi.
Một bên Huân Nhi cũng đang ôn dưỡng lại pháp bảo dải lụa đỏ của nàng bên trong đan điền, Tịnh Liên Yêu Hỏa vẫn lặng lẽ bồi dưỡng kinh mạch và cân cốt cho nàng từng ngày, đợt một khi cơ thể nàng có thể chịu được áp lực của nó, liền có thể huy động nó để sử dụng nó như Tần Vũ.
Ngày trước lão bà bà bên trong điện truyền thừa, hỗ trợ nàng phong ấn sức mạnh nó lại, từ từ giải khai theo tu vi của nàng, đợi nàng đến Hợp Thể kỳ liền có thể huy động toàn bộ sức mạnh của nó.
Năng lượng dị hỏa tỏa ra bị Huân Nhi dùng công pháp Dị Hỏa Phần Thiên hút lấy luyện hóa thần một phần của chân khí, đưa đi nuôi dưỡng kinh mạch và cân cốt, bây giờ nàng đã có thể chịu được bảy thành sức mạnh của nó, chẳng mấy chốc nữa, nàng có thể hoàn toàn chế ngự nó và dùng nó như một phần sức mạnh của nàng.
Nàng hiện tại đang tu luyện công pháp mà ngày trước Tần Vũ đưa cho nàng, nhờ vậy mà lực sát thương hỏa diệm của nàng bây giờ cũng đã mạnh hơn người bình thường ba bốn thành, chiến đấu hôm nay nàng vẫn còn giấu lại một ít sát chiêu, phòng người hai người Lý Thiến Mai có dị tâm còn có cái để hỗ trợ Tần Vũ phản sát bọn họ.
Lý Thiến Mai nhìn đốm lửa trước mặt, hai mắt trầm tư, miên man suy nghĩ về một đời này của nàng.
Trước giờ nàng tu luyện vì cầu trường sinh, nhưng mà sau khi xuất sơn, đến thế giới bên ngoài nàng lại cảm thấy nếu trường sinh mà lại quanh quẩn cô đơn một mình, liệu có đáng hay không.
Một cuộc đời dài đằng đẵng không người thân, không bạn bè, không đạo lữ, cứ vậy chống chọi với thời gian vô tận lạnh lẽo có phải là điều nàng đang thực sự truy cầu hay không.
Nàng thở dài một hơi, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Cổ Huân Nhi, Thiến Mai cảm thấy Huân Nhi thật là tự do tự tại, lại có đạo lữ ở bên cạnh, không bị ép thúc ràng buộc ở một chỗ như nàng, quả thật là hạnh phúc, nàng thật mong có một ngày chính mình cũng được như vậy.
Nhưng mà nàng cũng không hề hay biết những nỗi tâm tư mà Huân Nhi gánh vác, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người mỗi vẻ.