Khí Vận Hệ Thống

Chương 52: 52: Nhân Sinh





Tần Vũ mở hai mắt, chưa kịp định thần, Cổ Huân Nhi đã lao vào lòng hắn.

Tần Vũ vuốt nhè nhẹ mái tóc Huân Nhi, thuận thế thơm lên trán nàng một cái.
Đột nhiên Huân Nhi nhu thuận nói:
- Ta, ...!ta chuẩn bị phải về gia tộc.
Nàng có chút tiếc nuối nói với Tần Vũ, trong lòng nói ẩn ẩn sự không cam lòng, lần này nàng trốn ra ngoài đi chơi, phát hiện thượng cổ bí cảnh nên ham vui đi vào lịch luyện, nàng mất tích mấy tháng, người trong nhà hẳn đã loạn thành một bầy, nên bây giờ nàng không thể không về, hơn nữa, nhũ mẫu của nàng vẫn đang đợi nàng ở bên ngoài bí cảnh.
Nói đoạn nàng đưa cho hắn ngọc bội tín vật của nàng, cẩn thận căn dặn:
- Nếu huynh có cái thứ hai lão bà, ta với tỷ ấy nhất định sẽ lăng trì huynh!
- Di!
Tần Vũ hết hồn nhìn nàng, hung hăng như vậy, tiểu nãi nãi này tính khí giấm chua cũng thật là lớn.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn đưa cho nàng một cái nhẫn ngọc, đeo lên ngón áp út, xong rồi hắc hắc cười, nàng cũng không hiểu hắn là đang làm cái gì.

Đoạn, Tần Vũ dặn dò cẩn thận:
- Cái nhẫn này là tín vật của ta, nàng tuyệt đối không được tháo ra.
- Ân, ta biết rồi.
Gật đầu đồng ý với Tần Vũ, nàng đưa bàn tay lên ngắm nghía, thích thú nhìn cái nhẫn ngọc trước mặt, rồi một bộ dễ thương cười hihi.
...

Từ một mảnh hư không đột ngột xuất hiện hai nhân ảnh, cái đại môn truyền tống cũ nát đằng sau, sinh sinh đổ nát, bụi bặm mù mịt.
Tần Vũ lần nữa nhìn lại, thật là một mảnh hoài niệm.

Trong cái bí cảnh này, Cổ Huân Nhi trải qua đủ loại cảm xúc, nhìn lên bầu trời trong xanh, nàng bất giác thở dài, trong lòng tản mát một tia tiếc nuối.
A...!nàng a nhẹ lên một tiếng, là Tần Vũ hôn nàng, lại còn cường ngạnh cắn môi nàng nhẹ một cái.
- Hỗn đản, huynh thực sự quá vô sỉ.
Huân Nhi vừa mắng vừa vung tay chân đấm đá hắn loạn xạ.
- E hèm!
Bất chợt, nhũ mẫu Huân Nhi xuất hiện, trường bào màu đen, mũ trùm kín mặt, khuôn mặt không có thứ gì che khuất, mà Tần Vũ không thể nào nhìn được khuôn mặt thật sự của lão nhân gia này.

Lão phụ nhân liếc nhìn Tần Vũ một cái đầy thâm ý, chợt thấy trên đai lưng hắn treo ngọc bội tín vật của Huân Nhi, lão phụ nhân lắc đầu thở dài.
- Lại là một đoạn nghiệt duyên a.
Giọng bà lão cực thấp, thấp đến nỗi chỉ có mỗi lão nghe được.
Lão Thái bà vậy mà vô thanh vô thức xuất hiện, nhũ mẫu Huân Nhi giật bắn mình, tung người nhanh chóng đem Huân Nhi bảo hộ đằng sau.
- Tần thiếu chủ đã nghịch đủ chưa?
- Đã nhọc lòng nãi nãi, Tần Vũ mong người bỏ qua.
Tần Vũ lanh lẹ lấy lòng, lão Thái bà lấy trượng gỗ gõ nhẹ đầu hắn.
- Được cái miệng lưỡi trơn tru.

Đoạn nhìn sang nhũ mẫu Huân Nhi, rồi từ tốn nói:
- Vẫn mong Cổ tộc tự trọng!
Nhũ mẫu Huân Nhi giật mình, nàng với Huân Nhi nãy giờ cũng chưa báo ra thân phận, đối phương chỉ một cái liếc nhìn, liền nhận ra thân phận cổ tộc của hai người, nhũ mẫu của Huân Nhi trong lòng hết sức khẩn trương, hết sức phòng bị, gắt gao nhìn lão Thái bà.
- Trở về thôi.
Lão Thái bà nhẹ giọng nói, trực tiếp bỏ qua hai người nhũ mẫu Huân Nhi.
- Nếu có người ăn hiếp nàng đến Tần gia Trung châu thành Đông Vực tìm ta.
Tần Vũ hét lớn về phía nàng, Huân Nhi một bụng ấm áp.

Nàng là không biết một bên nhũ mẫu nàng đang tột độ hoảng sợ, nhũ mẫu nàng đã nhận thức ra lão Thái bà, nhưng lão phụ nhân cũng không có nói cho Huân Nhi, một lòng ém xuống.
- Tiểu thư, chúng ta cũng nên về thôi.
Huân Nhi hai mắt ẩm ướt nhìn về phương hướng Tần Vũ vừa đi, nàng vẫn là không bằng được hắn, không có bỏ xuống được.

Bỗng chốc tu tu khóc lớn, lão phụ nhân chợt hiểu ra mọi chuyện, bất đắc dĩ thở dài.

"Haizz, cái nghiệt duyên này ..."
...
Tần thế gia đại môn, Nam Cung Uyển Nhi lần nữa chạy qua trông ngóng Tần Vũ, chờ mãi đến xế chiều, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Tần Vũ đâu, đột nhiên mất tích 3 tháng, chẳng nói chẳng rằng làm Nam Cung Uyển Nhi nàng lo lắng cho hắn.


Nhưng mà nàng cũng đã quen, trước giờ hành tung của Tần Vũ là thần thần bí bí như vậy.

Đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng có chút không nắm được, bởi hắn như vậy lại càng làm cho nàng nhớ nhung.
Một dạng tiu nghỉu quay bước đi về.
- Tìm ta?
Sau lưng nàng vang lên một thanh âm quen thuộc, nàng chạy vội xà vào lòng hắn, khóc nức nở thành tiếng, từ cái ngày song tu đến giờ, nàng vẫn không ngừng nghĩ về hắn, đột nhiên sau đại điển hắn liền biến mất một mạch tới bây giờ, làm nàng thật sự ủy khuất.
- Ta sai rồi, làm nàng ủy khuất.
Tần Vũ dịu dàng vuốt ve Nam Cung Uyển Nhi đang khóc tu tu trong lòng.

Nam Cung Liệt trên lầu các đằng xa, thở dài một hơi.

"Con gái lớn vẫn là không giữ được nha".

Nói đoạn Nam Cung Liệt thật muốn đem cái tên xú tiểu tử này đánh thành đầu heo.
...
Nam Cung Uyển Nhi muốn tìm Tần Vũ là nói lời tạm biệt nàng sẽ theo lão tổ về tu luyện chi địa của Nam Cung gia tộc, tiến hành bế quan đột phá Nguyên Anh kỳ, nàng cũng không nắm chắc bao lâu sẽ đột phá thành công, nên mới xin lão tổ đợi hắn quay về nói với hắn một tiếng, nàng khóc mấy ngày mấy đêm, hết cách lão tổ đành thuận theo ý nàng, dù sao lão tổ Nam Cung thế gia vẫn rất là cưng chiều nàng.
...
Trung Châu thành đột nhiên an tĩnh hơn mọi khi, con cháu thế gia lục đục theo trưởng bối trong nhà, bắt đầu tiềm tu đột phá Kim Đan đỉnh phong, hoặc trực tiếp đột phá Nguyên Anh kỳ, chuẩn bị cho gia nhập thượng cổ tông môn tu luyện và đích hệ thiếu chủ tranh đoạt chi chiến.
Trung Châu thành mấy ngày này, dân chúng thái bình, cuộc sống an an ổn ổn trôi qua, họ có chút không quen, bình thường con cháu thế gia khí thế lẫm lẫm liệt liệt đi qua đi lại trong thành, đụng độ kiếm cớ quần ẩu với nhau náo thành một bầy sôi nổi, nay tự dưng vắng lặng họ có chút không quen, lão bán hồ lô bên đường thầm ước: "Mong nhị thế tổ đá bay cái chùm hồ lô của ta a, sáng giờ vẫn là chưa bán được cây nào".

Bình thường mấy lão bán không được, liền kiếm chỗ mấy con cháu thế gia tụ tập cố ý đứng gần, bọn họ đánh nhau vô tình làm hỏng hàng của mấy lão, mấy cái tiểu thư nhỏ nhắn trong nhà vậy mà lại một đường xách tiền đi bồi hoàn cho mấy lão.


Cho nên, thành thực mà nói, mấy ngày bán ế, mấy lão vẫn là mong con cháu thế gia đánh nhau khí thế một chút nha.
Tần Vũ có chút cô đơn, nhấm nháp ly rượu nhìn quanh cảnh sinh hoạt dưới thành, mấy nay đám thế gia chi tử đi bế quan, không có ai kiếm chuyện với hắn làm hắn thật có chút không quen, quần ẩu nhau lâu như vậy cũng có chút tình cảm, dù sao vẫn có câu nói: không đánh không quen.

Hơn nữa cái đám này chỉ mới 14 15 tuổi đầu, chỉ là ngựa non háu đá, hơn nữa, một khi có đám khác chọc vào liền là đoàn kết một khối chà đạp địch nhân, cái này không khác gì đám trẻ ranh trong xóm dưới địa cầu, làm Tần Vũ có chút hoài niệm.
- Làm sao đăm chiêu vậy?
Đang nghĩ ngợi Lâm Ngạo lên tiếng, Tần Vũ liếc nhìn, sắc mặt ý nói "Muốn ăn đòn hả?"
Lâm Ngạo vội hòa hoãn nói:
- A, Tần huynh đừng hiểu lầm, ta sang đây xin huynh chuộc lại cây thương Long Vũ.
Lâm Ngạo cũng chuẩn bị đi bế quan tu luyện, nhưng mà kẹt nỗi Tần Vũ lần trước đánh hắn bầm dập thuận tay lấy luôn cây thương (xem lại chương 24), nên hắn một mực chờ đến giờ xin chuộc lại cây thương.
Chuyện này không có gì xa lạ với đám con cháu thế gia, bọn chúng bình thường cũng hùng hổ dọa người đổ cược khắp nơi, ngày nhỏ chưa có đủ hoàng kim tệ vẫn là mấy nhóc thò lò mũi xanh vẫn là trưởng bối trong nhà mất mặt sang xin chuộc lại.
Bây giờ bọn hắn trong tay tự có tích lũy, liền là tự mình đi chuộc, dù gì thiên cấp binh khí đối với con cháu thế gia cũng không phải là hiếm gì, hơn nữa mấy cái binh khí này đặc biệt luyện chế theo đặc điểm của từng con cháu thế gia, cho nên mà nói có lấy đến tay cũng khó phát huy chân chính uy lực, nhưng mà tranh thủ đào mỏ, hố một phen thì vẫn là đáng tiền nha!
Nghĩ nghĩ Tần Vũ giơ 5 ngón tay, Lâm Ngạo cười lớn nói:
- 5 vạn, vẫn là Tần huynh rộng lượng.
Tần Vũ nhấp nhấp chén rượu, đoạn dẽ cá bỏ vào miệng từ tốn nhai xong rồi nói:
- Ý ta là 50 vạn a...
Lâm Ngạo hét lớn:
- Tần huynh trực tiếp giết ta đi, ta muốn đại chiến lại với huynh một trận!
Hồng Lâu lại một mảnh om sòm, Tần Vũ khoái trá cười lớn.
Mấy lão bán hồ lô cũng nhanh chân chạy qua a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.