Ngay thời khắc mấu chốt này, cảm ứng được diễn viên hô hoán, Y Lộ Thước từ trên trời giáng xuống.
Từ đó thành công giải cứu diễn viên đang lâm vào nước sôi lửa bỏng.
Nếu chậm thêm một chút, dự đoán diễn viên sắp bị Tỳ Bà công chúa bức tới trong góc cũng sẽ kinh nghiệm một lần gặp được chuyện cũ nghĩ lại mà kinh của Hoàng Phủ đại hiệp.
Chứng kiến hình dạng yếu ớt tới bạo phát của diễn viên, Y Lộ Thước trêu chọc nói:
- Ai u, có phải ta đã quấy nhiễu tới các ngươi không?
Nghe được đối phương chế giễu, Sở Lưu Hương ngượng ngùng nhu nhu mũi nói:
- Phú huynh, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta..
- Ngươi chính là nam nhân bất lực!
Tỳ Bà công chúa đột nhiên lớn tiếng quát to, nếu không phải hai người còn cách nhau rất xa, nàng hẳn là đã thưởng cho hắn một bạt tai thật mạnh.
* * *!
Sở Lưu Hương.
* * *!
Y Lộ Thước.
Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên bị người mắng là kẻ bất lực, còn là một nữ nhân mắng, cảm giác này.. vô cùng ngạc nhiên.
Một nam nhân nếu bị nữ nhân mắng là kẻ bất lực, hơn phân nửa sẽ lửa giận xung thiên, làm ra một việc khiến cho nàng hiểu được có lời có thể nói, có lời không được tùy ý nói ra miệng.
Sở Lưu Hương lại không tỏ vẻ có chút tức tối, bởi vì chính hắn cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình thật sự là quá tệ.
Nếu bị Hồ Thiết Hoa bọn họ hay biết, nhất định sẽ bị giễu cợt.
Đêm dài yên tĩnh, Tỳ Bà công chúa dùng tạo hình khiến cho người suy nghĩ sâu xa xuất hiện nơi này, mục đích không phải là vừa xem liền hiểu ngay sao?
Hắn vốn nên tự mình đắc ý.
Một nam nhân nếu làm cho một cô nương mỹ lệ vứt bỏ toàn bộ thẹn thùng làm ra chuyện thỉnh mời, hắn nên có chút kiêu ngạo cùng đắc ý. Nếu hắn cũng có ý tứ trong phương diện kia với cô nương này, sẽ theo nước đẩy thuyền, vượt qua một đêm ngươi tình ta nguyện tuyệt vời.
Nguyên bản Sở Lưu Hương cũng không để ý tiếp nhận ý tốt của Tỳ Bà công chúa đến một đoạn sương sớm nhân duyên.
Điều kiện tiên quyết là phương thức đối phương xuất hiện đừng rung động tới như vậy.
Kết luận, luận nguyên nhân Tỳ Bà công chúa câu dẫn nam nhân thất bại, hẳn là vì phương thức xuất tràng của nàng không đúng.
Phải luận như thế nào, làm cho một vị cô nương mất hết mặt mũi là việc mà một nam nhân không nên làm.
Đối phương bởi vậy thẹn quá hóa giận là có thể thông cảm.
Chẳng lẽ không cho phép nàng thốt ra ác khí, phát ti3t một chút lửa giận trong lòng sao.
Tỳ Bà công chúa đích xác thật hỏa lớn, nàng dùng đôi mắt thâm thúy mỹ lệ lạnh lùng trành Sở Lưu Hương.
Gió lạnh thổi lên làn da mềm mại của nàng, nổi lên một tầng da gà khiến nàng rùng mình.
Nàng giống như không cảm giác được rét lạnh, thắt lưng thẳng thắn, không hề nhúc nhích, cả người phảng phất như sắp sát nhập vào trong đêm đen. Lại hình như là một điểm phát quang, sáng ngời chói mắt làm người không dám lờ đi, chiếu sáng cả bóng đêm.
Sau một lúc lâu nàng rút cánh tay ngọc trở về, rồi sau đó vươn một tay ra.
Cánh tay mảnh mai mà xinh đẹp, còn kẹp lên hai bình rượu.
Tâm tình của nàng hiển nhiên thật không xong, cánh tay bởi vì dùng sức quá độ mà biến thành trắng nhợt.
Nàng cắn chặt môi hồng kiều diễm, trong mắt hiện lên ngọn lửa băng sương, sau đó hừ lạnh một tiếng, hai bình rượu hung hăng nện bên chân Sở Lưu Hương.
Bành một tiếng, bình rượu vỡ vụn, rượu chảy đầy đất.
Trong chốc lát mùi rượu bốn phía, một thứ gì đó tựa hồ cũng theo bình rượu vỡ vụn, cuối cùng bị gió thổi tan, rốt cục tiêu tán không thấy.
Với vẻ tuyệt sắc của nàng trăm kế ngàn phương câu dẫn nam nhân lại thất bại, chính là sỉ nhục khó rửa sạch trong đời nàng.
Nam nhân con mẹ nó lại bất lực, ánh mắt nàng kém cỏi bao nhiêu mới tuyển một tên trông khá mà không dùng được.
Nhất thời Tỳ Bà công chúa xấu hổ phẫn phẫn dục tuyệt.
Mặt mũi mất hết, còn bị người ngoài chứng kiến, nàng hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Hung ác trừng mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ, nàng hít sâu một hơi, như nghĩ thông suốt việc gì đầy mặt hung ác vặn vẹo ôm mền chạy lấy người.
Con mẹ nó loại nam nhân bất lực như vậy không cần cũng tốt!
Phi!
Lão nương không gì lạ!
Tỳ Bà công chúa phẫn hận giậm chân, lại xoay đầu trừng mắt Sở Lưu Hương một cái.
* * *!
Sở Lưu Hương.
- Đinh! Mọi người đều vui vẻ. Tỳ Bà công chúa bởi vì yêu sinh hận, nguy cơ trinh thao của diễn viên hóa giải. Thế giới này nguy hiểm trùng điệp, diễn viên cũng không thể tránh, vì bảo đảm nhân thân diễn viên an toàn, hệ thống đặc biệt tặng vũ khí phòng thân "Khổng Tước Linh".
Lý do hệ thống thiên vị diễn viên là vì cái gì?
Chân ái.
Khổng Tước Linh là một cây quạt xếp, mặt quạt màu trắng, còn điểm lông chim làm đẹp. Lắc nhẹ cây quạt, có thể do chủ nhân khống chế b ắn ra ám khí có tính sát thương cường đại.
Không sợ dùng hết, không cần cố kỵ, vốn là sản phẩm tuyệt diệu dùng tại nhà hay đi lữ hành.
Diễn viên không cần làm gì, có thể không duyên cớ nhận được phần thưởng của hệ thống, trong lòng Y Lộ Thước căm giận bất bình.
Sở Hiên không phải nói hệ thống là lượng thân tạo ra cho hắn sao!
Sao hắn lại cảm giác là làm theo yêu cầu cho Sở Lưu Hương.
- Đinh! Diễn viên có được mị lực khôn cùng bắt đầu hoài nghi tự phủ định mình, làm huynh đệ tốt của diễn viên, mời ký chủ an ủi tâm linh bị thương của diễn viên, đưa bả vai cho hắn mượn đi, thưởng một căn phòng bằng hoàng kim.
Phòng hoàng kim?
Đôi mắt mèo lấp lánh phát quang, tình tự phẫn hận lập tức biến mất không thấy.
Tượng trưng vỗ vỗ bả vai diễn viên, Y Lộ Thước an ủi:
- Nữ nhân sao, thật thiện biến, dỗ dành thì tốt rồi.
Sở Lưu Hương lắc đầu, bật cười nói:
- Vợ của huynh đệ không thể lấn.
Tỳ Bà công chúa là lão bà của lão Hồ, hắn còn chưa vô sỉ tới mức nhúng chàm nữ nhân của huynh đệ.
Giống như nghe được chuyện đùa, Y Lộ Thước ngồi xuống bên cạnh diễn viên, cố ý hạ thấp tiếng nói:
- Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, vốn nên động phòng hoa chúc mà tân nương tử lại chạy ra bên ngoài thông đồng nam nhân..
* * *!
Bị tân nương tử thông đồng – Sở Lưu Hương.
Sắc mặt hắn chợt biến, thần sắc có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nghi hoặc hỏi:
- Ý của ngươi là..
Mắt mèo màu đen chậm rãi chớp chớp, Y Lộ Thước gật đầu khẳng định nói:
- Nàng nhất định là muốn ly gián hữu tình thâm hậu giữa ngươi cùng Hồ huynh.
Cáp?
- Ngươi nhất định suy nghĩ..
Y Lộ Thước nhanh chóng điều chỉnh diễn cảm, cười lạnh nói:
- Ha ha, chỉ bằng nàng cũng muốn ly gián cảm tình giữa ta cùng lão Hồ, thật quá ngây thơ rồi đi.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Hắn tuyệt đối không có nghĩ như vậy.
Nhu nhu mũi, không muốn tiếp tục đề tài này Sở Lưu Hương nói:
- Phải rồi.. Phú huynh sao lại tới đây.
Nhìn lên bầu trời, Y Lộ Thước thần sắc cao thâm, nói:
- Bởi vì ta nghe tin tức cầu cứu.
Thanh âm hệ thống leng keng bên tai thật sự rất phiền, hắn đành bỏ chạy đi ra nhìn xem là tình huống nào, huyên náo trinh thao của diễn viên gặp nguy cơ là như thế nào.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Hắn tuyệt đối không có lớn tiếng kêu cứu