Sau khi
tốt nghiệp trung học, ít ra cũng bốn, năm năm rồi tôi không gặp cô ấy, cuộc
trùng phùng này thực sự làm tôi rất kích động.
Sao lại
kích động? Vì Mạt Mạt đã lớn rồi! Năm, sáu năm chớp mắt đã trôi qua, Mạt Mạt ở
trước mặt tôi bây giờ đã được thời gian nuôi dưỡng và thay đổi!
Tôi
đang lượn lờ trong siêu thị, bỗng nhiên một hương thơm thoang thoảng thu hút sự
chú ý của tôi, tôi bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi.
Các anh
em có kinh nghiệm đều biết, ở những nơi công cộng như siêu thị mà đột nhiên
ngửi thấy mùi nước hoa thì chắc chắn là quanh đó có con gái.
Mỹ phẩm
dưỡng da có hương thơm nhẹ chắc chắn là của mấy em học sinh còn ngây thơ; hương
thơm thanh mát như nước diệt khuẩn của y tá; mùi nước hoa quá nồng không phải
là mấy chị gái già thì cũng là những cô nàng chuyên trang điểm đậm không tự tin
vào nhan sắc của mình; ngửi thấy mùi tương… thế thì chắc chắn là đã đến khu bán
đồ ăn chín trong siêu thị.
Lạc đề
mất rồi.
Lúc đó
ngửi thấy mùi hương, tôi liền nhìn ngó xung quanh. Tuy tôi không ôm bất kì hy
vọng nào với chuyện quen được mỹ nữ giữa đường hay yêu từ cái nhìn đầu tiên,
nhưng nhìn cho sướng mắt thì cũng được, không ăn được thịt lợn bộ cũng không
được nhìn lợn chạy chắc.
Theo
mùi hương đó, tôi liền nhìn thấy một bóng hình mềm mại ở gần đó, tóc dài bay
bay theo gió, quai áo màu hồng phấn, váy ngắn màu trắng. Thông thường trong
tình huống này, tôi sẽ làm ra vẻ không có chuyện gì, nhanh chóng đi về phía đó,
vòng ra trước mặt xác định lại mặt hàng. Bây giờ con gái trên đường, nhìn đằng
sau hoàn toàn không thể nói lên được điều gì nữa rồi; tôi đã có không ít kinh
nghiệm trông xa cứ tưởng là tiên, nhìn gần mới hóa tổ tiên loài người.
Nhưng
hôm nay đúng là gặp ma rồi, cô gái trước mặt có đi siêu thị quái đâu? Rõ ràng
là đi hành quân thì đúng hơn, dù tôi bước nhanh cỡ nào cũng không vượt qua được
cô ấy!
Cuống
quá, tôi liền tiện tay vớ đại một món đồ trên giá hàng gọi: “Cô gì ơi, cô làm
rơi đồ này.” Chiêu này tuy có hơi vụng một tí nhưng mà cực kì hiệu quả.
Cô gái
quay đầu lại rồi thoáng một cái, ánh mắt từ không hiểu biến thành kinh ngạc và
vui sướng: “Lại Bảo!”
Tôi ngớ
người, gặp người quen sao? Đúng là trông quen, nhưng mà… đây là ai nhỉ?
“Em là
Mạt Mạt!” Tiếng kêu vui mừng đó làm tôi chợt nhớ ra cô ấy là ai, nhưng liền sau
đó là mắt chữ A mồm chữ O, không thể tin nổi vào mắt mình.
Mạt Mạt
á? Cô ấy là Mạt Mạt á? Ôi trời ơi, nghe nói con gái lớn thay đổi dữ lắm nhưng
cũng không đến mức thế này chứ? Tuy hồi trung học Mạt Mạt cũng không bị coi là
xấu gái, nhưng gương mặt mọc đầy trứng cá và thân hình màn hình phẳng đó vẫn
còn mới nguyên trong kí ức của tôi, sao bây giờ…gương mặt đó mịn màng như được
photoshop ấy! Hơn nữa thân hình này, cái quai áo màu hồng phấn kia sắp đứt đến
nơi rồi.
“Mạt
Mạt? Em là Mạt Mạt á?” Tôi kinh ngạc bước về phía trước, “Là em thật sao?”
Mạt Mạt
nghiêng đầu cười: “Thế nào? Không
nhận ra à?”
Tôi gật
đầu rối rít: “Ừ, em đi Hàn Quốc hả?”
Mạt Mạt
không hiểu: “Đâu có.”
“Em
không đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao lại trở nên xinh đẹp thế này?” Tôi
cố gắng ra vẻ quân tử một chút, nhưng không sao kiềm chế được hai con mắt lướt
một lượt từ mặt xuống chân Mạt Mạt.
Mạt Mạt
bật cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc xõa bên tai: “Mấy năm không gặp, anh càng
ngày càng mồm mép đấy.”
Tôi
cũng cười, nhưng đột nhiên lại không biết nói gì, chắc bộ dạng tôi bây giờ
thiếu lịch sự dữ lắm, cứ chằm chằm nhìn Mạt Mạt, nói chính xác là dán mắt vào
đôi “tiểu Mạt Mạt”.
“Anh
nhìn cái gì đấy hả?” Mạt Mạt mắng tôi một câu, cúi đầu nhìn món đồ trong tay
tôi rồi bật cười, “Giờ mà anh vẫn còn dùng cách lỗi thời này để bắt chuyện hả?”
Lúc này
tôi cũng cúi xuống nhìn, lúc nãy lòng yêu cái đẹp, muốn đánh giá cái đẹp trỗi
dậy, không để ý mình cầm cái gì, bây giờ mới biết trong tay tôi là bao cao su!
“Lại
còn phát sáng nữa chứ,” Mạt Mạt cười rung cả người, “Anh làm quen như thế à?
Không sợ người ta gọi bảo vệ hả?”
“Shit,
anh còn tưởng là mình ‘cái khó ló cái khôn’ cơ đấy, không ngờ lại là cái khó ló
cái ngu thế này!” Tôi cũng bật cười, nhưng giờ nghĩ lại cũng thấy hơi sợ. Lúc
đó tôi không buồn nhìn, nhỡ không phải là Mạt Mạt thì chắc một cái tát còn là
nhẹ ấy chứ.
Ra khỏi
siêu thị, Mạt Mạt nói hôm nay cô ấy nghỉ, hỏi tôi có thời gian không, hay là đi
đâu đó nói chuyện.
Tất
nhiên là tôi đồng ý. Chuyện nhảy việc còn chưa đâu vào đâu, thời gian này tôi
đang rảnh rỗi. Hơn nữa, gặp lại Mạt Mạt tôi không hề có cảm giác xa lạ và ngại
ngùng, mà như bạn cũ lâu ngày gặp lại, hơn nữa bây giờ Mạt Mạt xinh đẹp thế
này, dĩ nhiên là tôi muốn được ngắm cô ấy thêm chút nữa rồi.
Nhưng
khi Mạt Mạt dẫn tôi vào một cửa hàng gần đó, tôi nghĩ đến mấy chuyện ngày xưa,
nhìn thái độ của Mạt Mạt với tôi chắc cô ấy không còn bận tâm đến chuyện giữa
hai chúng tôi hồi trung học nữa rồi. Nhưng mức độ phóng khoáng của cô ấy cũng
làm tôi giật cả mình. Lúc nãy nói về cái bao cao su, mặt cô ấy không hề đổi
sắc, còn Mạt Mạt trong kí ức của tôi vẫn là cô nhóc nắm tay cũng căng thẳng,
lúc hôn không dám mở mắt ra.
Trong
quán cà phê, tôi và Mạt Mạt ngồi đối diện nhau, gọi hai cốc nước.
Không
biết hôm nay tôi bị làm sao, ngồi trước Mạt Mạt tôi có cảm giác không dám nhìn
thẳng vào cô ấy, mồm mép đáng ra phải là
thế mạnh của một thằng nhà báo lá cải như tôi mới phải, sao hôm nay lại thoái
hóa vậy nè? Mạt Mạt thì rất tự nhiên, cứ ngồi nhìn tôi cười mãi.
“Nói
chuyện đi.”
“Nói gì
cơ?” Tôi ngẩng lên hỏi lại, bỗng dưng có cảm giác mình như phạm nhân đang bị
thẩm vấn ấy.
Mạt Mạt
mím môi cười, tôi đoán chắc cô ấy có chuốt mascara! Nếu không lông mi làm sao
mà vừa dài vừa cong như thế được! Lúc cười không thể nào híp mắt lại, lông mi
cong cong đáng yêu như thế được!
“Nói
đi, muốn biết gì nào?”
Mạt Mạt
đùa xong tôi cũng thấy thoải mái hơn, thầm tự cổ vũ trong lòng: Thực ra tôi
cũng làm gì có lỗi với cô ấy đâu, việc gì phải căng thẳng!
“Thì
nói về chuyện tình cảm của anh mấy năm nay đi!” Mạt Mạt hơi nghiêng người về
phía trước.
Tôi
liền ngửi thấy hương thơm thanh mát trên người cô ấy, nhìn Mạt Mạt đã hoàn toàn
trở thành một mỹ nhân trước mặt mình, trong đầu tôi liền hiện lên vô số lần
thân mật với cô ấy trước kia.
Tôi cố
bình tĩnh lại, thả lỏng đầu óc, gượng cười nói: “Anh làm gì có chuyện tình cảm
gì, làm gì có ai để ý đến anh, không nhà, không xe, số thấu chi[1] trong
thẻ tín dụng còn nhiều hơn tiền trong tài khoản.”
[1]Số tiền sử dụng
vượt số dư có trên tài khoản thẻ của khách hàng.
“Ai bảo
thế, bây giờ anh cũng rất đẹp trai mà.” Mạt Mạt cười, cầm chiếc thìa nhỏ khuấy
cà phê trong cốc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Chưa kết hôn à?”
“Mới tí
tuổi đầu, vết thương tình đầu còn chưa lành đây này.” Tôi đáp.
“Xí.”
Mạt Mạt tất nhiên biết tôi đang ám chỉ điều gì, cô ấy lườm tôi một cái rồi lại
tươi cười hớn hở, “Này, Bảo, anh đừng bảo em là đến giờ anh vẫn còn gin đấy
nhé!”
Câu hỏi
này của Mạt Mạt quá đột ngột.
Tôi rất
ngại. Hơn nữa tôi cũng hiểu ra rằng, chắc chắn Mạt Mạt vẫn còn nhớ chuyện đó,
chuyện hồi trung học, suýt nữa thì cô ấy thất thân với tôi. Nhưng nói đi thì
phải nói lại, tôi cũng là người bị hại chứ bộ! Vì vậy tôi không trả lời câu hỏi
của cô ấy mà hỏi ngược lại: “Nói vậy em thì sao? Em vẫn còn gin chứ hả?”
“Anh
chết đi!” Mạt Mạt lườm tôi một cái cháy mặt, “Anh tưởng tất cả đàn ông đều nhát
gan như anh hả?”
… Câu
trả lời của Mạt Mạt trong phút chốc đã khiến tôi hiểu hai điều.
Thứ
nhất, cô ấy không còn gin nữa. Chắc chắn đã có thằng đàn ông to gan hơn tôi xử
lí cô ấy rồi, đồ chết tiệt!
Thứ
hai, cô ấy còn nhớ hết! Chuyện hồi trung học, cô ấy vẫn nhớ, chưa biết chừng
còn đang thù tôi ấy chứ!
“Anh
biết mà, xã hội phức tạp như vậy, người không có ai bảo vệ như em chắc chắn là
như cừu vào miệng sói rồi.” Tôi cố gượng cười, trong lòng lại vô cùng buồn bã.
Mạt Mạt đã thực sự trở thành một cô gái xinh đẹp, bạn nói xem sao lúc đầu tôi
lại ngu thế không biết! Tự dưng lại biếu không một mỹ nữ như thế này cho cái
thằng chết dẫm nào đó!
Mạt Mạt
bĩu môi, liếc tôi một cái, “Em muốn có người bảo vệ lắm, ai mà biết được mấy
năm nay anh chết dí ở xó nào.”
Ấy, câu
này có thâm ý đây!
Tôi vội
vàng hùa theo, “Anh cũng muốn bảo vệ em, nhưng như anh bây giờ có lái xe
Santana thì chắc em cũng coi anh là thằng làm thuê thôi.”
Mạt Mạt
đột nhiên im lặng, khẽ mím môi, nhìn tôi với một vẻ rất thương cảm, làm trái
tim tôi loạn nhịp.
“Em sao
thế?”
“Trong
mắt anh, em là người ham giàu khinh nghèo như vậy sao?” Mạt Mạt cao giọng hỏi.
Tôi hơi
hoảng, “Anh chỉ đùa thôi mà!”
Nói mãi
Mạt Mạt mới chịu cười, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Bây
giờ anh có bạn gái không?” Mạt Mạt hỏi.
“Không.”
“Đáng
thương thế cơ à? Không cô đơn sao?”
“Tất cả
dựa hết vào đôi tay khéo léo của anh.”
“Anh
không nghiêm túc được một tí sao?” Giọng nói của Mạt Mạt có vẻ giận nhưng gương
mặt thì vẫn tươi cười.
Dù gì
tôi và Mạt Mạt cũng từng có thời ở bên nhau, hơn nữa trừ bước cuối cùng hoàn
toàn thất bại ra, việc gì làm được cũng làm hết rồi, tuy mấy năm đã trôi qua,
nhưng cái gì nên nhìn thì đã nhìn rồi, cần sờ thì cũng sờ rồi, nên bây giờ ngồi
đối diện nhau thế này, chúng tôi nhanh chóng trở nên tự nhiên không chút câu nệ
và ngại ngùng. Nghe cách Mạt Mạt nói chuyện tôi biết cô ấy vẫn còn nhớ chuyện
chúng tôi hồi đó.
Đây là
một dấu hiệu tốt.
Trước
mặt tôi là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân từng thuộc về tôi, làm gì có
chuyện không muốn thử lại?
“Bây
giờ em có bạn trai không?” Tôi quyết định nhân cơ hội hỏi luôn.
“Có.”
Cô ấy trả lời rất dứt khoát.
Tôi như
bị dội một gáo nước lạnh.
Mạt Mạt
nói dứt lời, gương mặt liền nở nụ cười, cười rất cổ quái, rất thâm ý sâu xa làm
tôi rợn tóc gáy.
“Nói
xem, cảm giác của anh thế nào? Thất vọng? Ghen? Hay là đau lòng?” Mạt Mạt phấn
khích truy hỏi.
Tôi bĩu
môi: “Chả có cảm giác gì cả, nhưng anh không giả vờ rộng lượng đâu, đừng hòng
mong anh chúc phúc cho em.”
“Nhỏ
mọn.” Mạt Mạt nhướn mày.
Rồi hai
chúng tôi đều im lặng, cầm cốc cà phê lên uống.
“Thực
ra em rất vui được gặp lại anh, không ngờ hai chúng ta vẫn ở cùng thành phố.”
Mạt Mạt phá vỡ sự im lặng trước, “Buổi chiều em có việc, hôm khác chúng ta đi
ăn nhé?”
Đây là…
dấu hiệu gì nhỉ?
Tôi vừa
nghĩ vừa gật đầu.
Tôi và
Mạt Mạt trao đổi số điện thoại rồi cô ấy đứng lên đi trước.
Tôi
nhìn Mạt Mạt bước ra khỏi quán cà phê, chiếc áo hai dây màu hồng phấn ôm lấy bờ
em thon thả, chiếc váy bò trắng ngắn luôn có nguy cơ lộ hàng, cô ấy còn đeo một
chiếc ba lô to tổ chảng trên lưng nữa, khi bước đi, chiếc ba lô cứ nẩy vào mông
cô ấy bộp bộp,… tôi muốn làm cái ba lô đó biết mấy!
Tôi
buồn bã đứng dậy, nhân viên phục vụ bước đến, lịch sự đưa hóa đơn thanh toán
cho tôi. Không phải Mạt Mạt nói sẽ mời tôi sao? Sao con gái dễ quên thế nhỉ?
Tôi trả
tiền rồi ra khỏi quán cà phê, cảm thấy rảnh quá chả có gì làm.
Dạo này
tôi đang rảnh rỗi, vừa xin nghỉ ở một tòa soạn, chuẩn bị nhảy sang một tòa soạn
khác, nhưng tòa soạn nhận tôi còn đang cải tổ nên cho tôi nghỉ một tuần. Lúc
đầu tôi cũng sướng lắm, nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai mà tôi chẳng còn thấy
sướng tí nào nữa. Những phóng viên giải trí hay còn gọi là paparazzi như tôi
thường chạy rông cả ngày ngoài đường, sáng ở Bắc Kinh có khi chiều đã đến
Thượng Hải rồi. Bây giờ tự dưng rỗi rãi, lại thấy không có gì để làm, đây có
phải là bệnh nghề nghiệp không nhỉ?
Thôi
được rồi, tôi thừa nhận mình hơi khó chịu vì thấy bây giờ Mạt Mạt cũng ngon
lành nhưng cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa.
Ở ngoài
cũng chẳng có việc gì làm, thôi thì về nhà vậy.
Ngôi
nhà này khá được, tôi đã nghĩ kĩ rồi, sau này nếu không có cơ hội tự do yêu
đương, đành phải đi xem mặt thì căn nhà này sẽ là một trong các vốn liếng của
tôi. Căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông, ở tầng hai mươi lăm, môi trường ở khu
này cũng được, giá cả tất nhiên là không hề rẻ. Chỉ có điều, căn nhà này hiện
này vẫn chưa thể hoàn toàn coi là của tôi. Hơn một năm trước, một người bạn làm
bất động sản đã ngon ngọt dụ dỗ tôi mua căn nhà này trả góp với giá ưu đãi, thế
là tôi nghiến răng nghiến lợi trở thành nô lệ trả góp.
Tuy tôi
không chú ý trang hoàng về nội thất trong nhà, ngoài một số đồ đạc cần thiết ra
thì chẳng có gì cả, nhưng cũng phù hợp với nguyên tắc đơn giản là đẹp nhất của
tôi, tự lừa mình lừa người và cũng tự sướng luôn.
Lúc về
đến nhà đã là giữa trưa, tôi lấy mấy món đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra trộn lẫn
rồi đun nóng lên, uống mấy lon bia nhắm đĩa đồ ăn “hổ lốn” đó, trời rất nóng
nực, uống có một chút nhưng đã thấy hơi say, tôi đi tắm rồi bật điều hòa lên,
lao vào phòng ngủ đánh một giấc ngon lành.
Giấc
ngủ trưa gần như hoàn hảo của tôi bị tiếng chuông điện thoại chết tiệt ngắt
quãng, tôi mơ màng nhấc máy, là giọng nói như tiếng hát Phí Ngọc Thanh của lão
Đường.
Tôi
biết ngay mà, chỉ có cậu ta là có thể chọn đúng lúc để phá hoại thời khắc hạnh
phúc của người khác thôi, cậu ta là đồng nghiệp kiêm bạn tốt mà Phật tổ gửi đến
để quả báo tội lỗi kiếp trước của tôi. Tôi thường tự an ủi mình là kiếp này làm
bạn với cậu ta coi như là tu nhân tích đức cho kiếp sau vậy.
Lão
Đường tên thật là Đường Đôn, quê ở miền núi, lúc mới ra đây vẫn còn chân chất
mộc mạc, vào thành phố học trung học, sau đó thi đại học, đi làm… lăn lộn bao
nhiêu năm như thế, trên người cậu ta chẳng còn chút hương quê nào cả. Cậu ta là
phóng viên thể thao của tòa soạn này, lúc nào cũng rất thời thượng, rất thể
thao. Chiếc áo phông cậu ta đang mặc là của Nike, hơn nữa tôi còn biết, nếu mặc
ngược lại sẽ là của Adidas.
Lão
Đường phấn khích bảo tôi, cậu ta quen một mỹ nữ tuyệt sắc qua mạng, ở ngay
Trùng Khánh này thôi, tối nay hẹn gặp nàng, hỏi tôi có muốn đi cùng không, nếu
có lừa đảo gì thì còn tiếp ứng cho nhau.
“Ông
hẹn hò với người đẹp là việc của ông, tôi dính vào làm gì? Hơn nữa bây giờ
người ta không cướp của thì là cướp sắc, cả hai ông đều không có, lo lắng cái
nỗi gì, cứ yên tâm đi đi.”
Lão
Đường không giận, cậu ta khua môi múa mép thêm lúc nữa rồi sung sướng cúp máy.
Làm bạn
bao nhiêu năm rồi, cả hai đều rất hiểu nhau, tôi biết cậu ta hoàn toàn không
cần tôi cùng cậu ta đi gặp bạn trên mạng gì cả, cuộc gọi này chỉ để khoe khoang
với tôi mà thôi.
Bị tên
đó làm mất cả giấc ngủ, tôi ngồi dậy xem giờ, không ngờ mình đã ngủ một giấc
đến tận bảy giờ tối, người mà sống quá an
nhàn thì chắc chắn ngủ sẽ rất say, danh nhân đã bảo rồi, chất lượng giấc ngủ
của những người vô lo vô nghĩ đều rất cao. Phải như Thôi Vĩnh Nguyên[2] ấy thì
mới mất ngủ.
[2] Một nhà báo, MC
nổi tiếng của Trung Quốc, mắc chứng trầm cảm.
Tôi dậy
ra đường kiếm bữa tối kiêm bữa đêm. Làm một đĩa mỳ xào và hai chai bia ướp
lạnh, lúc về đã gần mười hai giờ nên tôi đi ngủ luôn.
Chắc là
do buổi chiều ngủ nhiều quá, lúc một giờ sáng tôi vẫn tỉnh như sáo, phim xem
nhiều đến nỗi học thuộc cả lời thoại rồi, tôi đang chán như con gián thì có tin
nhắn đến, tôi thuận tay nhấn nút đọc – là tin nhắn của Mạt Mạt.
“Ngủ chưa?”
Chỉ có
hai chữ đơn giản, thời gian là một giờ sáng, cô nàng chưa ngủ, nhắn tin cho
tôi… liên hệ một loạt nhân tố lại với nhau liền làm cho trái tim của tôi dậy
sóng.
Trả
lời: “Đang kích động vì cuộc trùng phùng sáng nay, vẫn chưa ngủ, em thì sao?”
Đợi một
lúc lâu mà không thấy cô ấy trả lời, như thế này đúng là giày vò người ta mà.
Tôi do
dự một chút rồi gọi cho cô ấy, mẹ kiếp! Cô nàng tắt máy rồi! Nửa đêm nửa hôm mà
dám chơi tôi hả!
Tôi cầm
điện thoại ngồi thần người ra, thêm vụ này tôi càng chẳng ngủ được nữa, tôi mở
mắt nhớ lại từng lời nói từng nụ cười của Mạt Mạt sáng nay, người ta bảo con
gái lớn thay đổi nhiều lắm, ai mà ngờ được là Mạt Mạt lớn lên lại xinh đẹp như
thế?
Trên
màn hình tivi vẫn đang phát bộ phim xem dở nhưng tất cả suy nghĩ của tôi đều
dồn hết vào Mạt Mạt, từ Mạt Mạt tôi nhớ đến nhiều chuyện nữa, hồi nhỏ làm văn
có một câu rất kinh điển là gì ấy nhỉ?
Mỗi lần
mở toang cánh cửa kí ức, chuyện xưa ào ạt tràn về như lúc bị Tào Tháo
đuổi…
Lúc đó
ở trường trung học tôi và Mạt Mạt học cùng khối nhưng không cùng lớp, cũng
không rõ là ai theo đuổi ai, bây giờ nhớ lại thì là một cậu bạn của tôi và một
cô bạn của Mạt Mạt đang yêu đương nồng thắm, nhưng lúc đó học trung học bị cấm
yêu, để tránh các bậc phụ huynh nghi ngờ, mỗi lần hai người đó hẹn hò thường
kéo theo một đống người để che mắt, trong số đó có tôi và Mạt Mạt.
Và lúc
đó Mạt Mạt không đầy đặn, không xinh đẹp, không gợi cảm, không quyến rũ, nhưng
lại được cái ngây thơ trong sáng, thế là lọt vào mắt xanh của thằng nhóc ngây
ngô là tôi đây.
Dù sao
thì hồi đó tôi chưa vợ, cô ấy chưa chồng, cô nam quả nữ, lửa gần rơm lâu ngày
cũng bén, thêm vào đó cả hai đều còn trẻ, vẫn chưa thực tế như bây giờ, tôi
không quan sát cái sự đảm đang hiền thục của cô ấy, cô ấy cũng không quan tâm
đến số dư trong sổ tiết kiệm của tôi, chỉ theo đuổi sự tâm đầu ý hợp theo đúng
ý nghĩ đơn thuần của từ đó, nhiều lần qua lại, liếc mắt đưa tình, đông qua xuân
đến thế là có tình cảm với nhau, thân mật với nhau rồi tự định ước chuyện cả
đời.
Vì vậy
nên trong cái thời đại toàn thể nổi loạn, toàn dân yêu sớm đó, tôi cũng không
thể thoát khỏi làn sóng chung, nói thế này đi, tôi và Mạt Mạt là điển hình của
kiểu hôn trước yêu sau.
Tôi vẫn
còn nhớ tối hôm đó, sau khi chúng tôi đã che giấu cho đôi cẩu nam nữ kia ngọt
ngào với nhau xong, đám kì đà cản mũi chúng tôi giải tán, như lệ thường, tôi
đưa Mạt Mạt về nhà.
Nụ hôn
đầu của tôi và cô ấy xảy ra vào một tối nào đó trong những tối như thế, ông
trời cũng nể mặt tôi, trước đó cô ấy đã uống bia, chuyện như chưa từng có tiền
lệ nhé! Mạt Mạt chưa bao giờ uống rượu, hôm đó không biết tại sao, tâm trạng cô
ấy rất tệ, uống hơn hai cốc bia, tối đó đưa cô ấy về, trên đường gió thổi nhẹ,
chắc là cô ấy bắt đầu thấy váng đầu, bước đi cũng hơi loạng choạng.
Tôi đi
cạnh cô ấy, luôn mồm nói nói cười cười, đường thì tối om, tôi vẫn còn mải mê
chém gió.
Đột
nhiên Mạt Mạt chạy ra vạt cỏ bên đường cúi người xuống nôn thốc nôn tháo. Tôi
sững ra rồi lập tức lao đến, vừa đỡ cô ấy vừa vỗ lưng, mồm thì khuyên mấy câu
đại loại như không biết uống thì đừng uống, một lúc lâu sau Mạt Mạt mới đứng
thẳng được dậy, lập cập lôi khăn giấy ra lau miệng, ai ngờ vừa quay lại liền
nhào thẳng vào lòng tôi khóc nức lên.
Quả này
thì tôi không suy nghĩ bậy bạ cũng không được rồi.
Sau một
vài điều chỉnh nho nhỏ của tôi, thì cả người Mạt Mạt áp sát vào người tôi, mùa
hè nóng nực, cả tôi và cô ấy đều chỉ mặc một cái áo, tôi có thể cảm thấy rõ
ràng, có hai khối nho nhỏ mềm mại áp chặt vào ngực tôi, cảm giác này thật là
tuyệt vời.
Tôi cúi
đầu nhìn cô ấy, an ủi mấy câu, mũi gần như dính vào trán cô ấy, thế này mới có
cảm giác chứ - ít nhất thì tôi cũng ngửi thấy mùi hương trên tóc cô ấy. Và điều
đó trực tiếp dẫn đến sự phấn khích manh động của tôi, đột nhiên toàn thân tôi
nóng bừng, cổ cũng nóng, cái miệng tự động nhẹ nhàng áp lên trán cô ấy.
Có lẽ
sự tiếp xúc ấm áp ướt át đó rất mới mẻ đối với Mạt Mạt nên khi tôi vừa mới rời
khỏi trán cô ấy, Mạt Mạt bỗng ngẩng đầu, giương đôi mắt còn long lanh nước đó
nhìn tôi rất lạ.
Khoảng
cách này gần quá, gần đến nỗi chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Nhìn
nhau như thế, hơi thở của Mạt Mạt liền lập tức trở nên gấp gáp. Nữ thần của tôi
ơi! Thở như thế quả là kích thích người khác! Não tôi liền bốc khói, thô lỗ cúi
đầu xuống, miệng đè nghiến lên miệng Mạt Mạt.
Chuyện
“hôn hít” này tuy trước đó tôi chưa bao giờ thực hành nhưng cũng nắm được một
ít kiến thức lí luận cơ bản.
Chỉ có
điều bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó thì tôi đúng là một thằng oắt con vắt
mũi chưa sạch, hành động quá là thô lỗ, phá hoại vẻ diệu kì của nụ hôn đầu. Còn
Mạt Mạt, chắc không ngờ tôi lại to gan thế hoặc dám ngang nhiên cướp nụ hôn đầu
của cô ấy như thế nên khi tôi ngậm lấy môi cô ấy, đồng thời đang thử đưa lưỡi
vào trong thì cô ấy bắt đầu hàng loạt đòn phản kích phòng vệ không mạnh lắm.
Gặp phải đòn phản kích không chút chiến thuật của đối phương, tôi bắt đầu thay
đổi sách lược, tôi đưa tay giữ chặt đầu cô ấy, bắt đầu hôn má cô ấy rồi đến cổ,
vành tai. Trong tình huống đó, lại là lần đầu tiên ôm một cô gái, không thể nào
không manh động được, bộ bạn tưởng tôi là tên đầu trọc cưỡi ngựa trắng chắc?
Điều
khiến tôi manh động ngoài việc Mạt Mạt thôi phản kháng và sự phản ứng nhạy cảm
của cơ thể cô ấy ra còn một lý do rất quan trọng nữa, đó là khi Mạt Mạt run
rẩy, nhắm tịt mắt lại, má thì đỏ bừng, rụt đầu như một chú mèo nhỏ đang trốn
tránh sự tấn công, miệng không ngừng nói: “Đừng mà, Lại Bảo, anh đừng như thế,
đừng như thế…”
Ai đã
nói khi phụ nữ nói đừng thực ra là đang rất muốn nhỉ?
Câu nói
đó chẳng có chút căn cứ khoa học nào, rất có thể đã hại vô số đàn ông trở thành
tội phạm cưỡng bức, nhưng trong tình thế đó thì lại vô cùng chính xác… ít nhất
thì tôi cho là thế.
Còn
chết người hơn là, Mạt Mạt vừa uống rượu, lại rất nhạy cảm, nên trong khi cô ấy
khẽ nói “Đừng mà, đừng mà” còn chen lẫn cả rất nhiều hư từ: “Á… ưm… a… á…”
Như thế
có chết không cơ chứ!
Như thế
có chết tôi không cơ chứ!
Như thế
có chết cái mạng này của tôi không cơ chứ!
(Haizz,
tôi còn thêm chữ được nữa đó!)
…
Không
biết đã hôn nhau bao lâu, miệng và lưỡi gần như tê dại rồi nhưng tôi vẫn thấy
chưa đã, khi tôi thả ra, âm thanh đó tôi vẫn còn nhớ rõ, nó như tiếng móng một
con bò rút khỏi đống bùn lầy vậy…
Nhưng
bạn tuyệt đối đừng hỏi tôi nụ hôn đầu có mùi vị gì. Trong sách thường viết, nụ
hôn đầu ngọt ngào như đường. Nụ hôn đầu của tôi, chỉ có vị bia lúc nãy Mạt Mạt
mới nôn xong.
… Đêm
khuya thanh vắng, tự dưng nhớ lại chuyện đó, không biết có phải vì tôi vừa uống
bia không, lúc nãy nằm trên giường nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ, tôi
có cảm giác như mình đang ở trong hoàn cảnh đó thật vậy, có thể ngửi thấy rất
rõ mùi bia của nụ hôn đầu, thậm chí hoàn toàn không biết mình đã ngủ như thế
nào. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng bạch, ánh nắng tràn vào phòng từ cửa sổ, dát lên
mọi đồ vật trong phòng một lớp bạc sáng, lúc mở mắt ra tôi giật cả mình, tưởng
mình đã được lên thiên đường.
Tôi
ngồi trên giường đờ đẫn một lúc, không biết đêm qua những cái đó là hồi ức hay
là giấc mơ, nhưng có một điều không thể phủ nhận là, thông qua sự so sánh giữa
Mạt Mạt trong quá khứ và hiện nay, không thể tránh được, tôi bắt đầu có cảm
giác khác lạ, không lẽ đây là cơ hội ông trời cho tôi nối lại mối “lương duyên”
với Mạt Mạt ư?
Không
biết đêm qua tôi ngủ lúc mấy giờ, tóm lại là sau khi tỉnh dậy, đánh răng rửa
mặt xong, vừa ăn mì vừa mở ti vi thì đang phát chương trình thời sự buổi trưa.
Tôi vừa
húp mì soàn soạt vừa lơ đãng xem ti vi, đột nhiên một tin tức làm tôi chấn
động, một anh chàng nào đó gặp mặt bạn gái qua mạng thì bị cướp, cô gái và đồng
bọn chỉ lột được có hơn trăm tệ từ chàng trai này, thẹn quá hóa giận, đã lột
truồng chàng trai rồi vứt ra đường… tôi chăm chú xem, tìm kiếm một người họ
Đường hay một gương mặt quen thuộc, nhưng cuối cùng chẳng thu hoạch được gì cả,
trong lòng vô cùng nuối tiếc.
Đang
rầu rĩ thì nhạc báo tin nhắn đến vang lên, hứ! Tiểu yêu tinh cuối cùng cũng trả
lời! Hơn nữa nội dung tin nhắn làm tôi sướng âm ỉ một hồi.
“Tối
nay có thời gian không? Cùng ăn cơm nhé?”
Tôi có
cần e thẹn không? Tôi lập tức nhắn lại: “Được!”
Chưa đến
hai giây sau, chuông điện thoại liền vang lên, lúc nãy em gọi điện luôn có phải
là tốt không! Tôi vừa “a lô” một tiếng, giọng nói ngọt ngào của Mạt Mạt đã dồn
dập lao xuống đầu tôi: “Anh mời nhé!”
Tôi
sững người, rồi ngay lập tức hiểu ra vấn đề liền đồng ý luôn.
Mạt Mạt
bật cười: “Anh mời em là đúng rồi! Không phải anh chưa có bạn gái sao? Tối nay
em đưa một mỹ nhân đến giới thiệu cho anh! Đợi điện thoại của em nhé!”
Bên đó
đã cúp máy, cả cuộc nói chuyện, tôi không nói được đến năm từ. Tôi thẫn thờ cầm
điện thoại, mang mỹ nhân đến ư? Giới thiệu cho tôi ư? Mạt Mạt giới thiệu bạn
gái cho tôi ư? Thôi xong rồi, nói vậy thì trước đó đều là tôi tự sướng ư? Mạt
Mạt tốt bụng muốn giới thiệu bạn gái cho tôi kia! Haizz, vừa làm tôi vui rồi
lại làm tôi buồn.
Thực ra
tôi thấy rất tiếc, hồi đó không nắm chắc cơ hội thất thân với Mạt Mạt, càng
thấy tiếc hơn là không có được đêm đầu tiên của Mạt Mạt, cho nên hôm nay sau
khi tình cờ gặp lại cô ấy, mọi hồi ức đều ập đến. Và cơ thể nhỏ bé, mềm mại,
yếu ớt nhưng vô cùng mịn màng của Mạt Mạt hồi đó lại hiện lên rõ ràng trong kí
ức của tôi. Mạt Mạt bây giờ lại trở nên xinh đẹp, gợi cảm, quyến rũ hút hồn như
vậy nữa.
Tóm lại
là… thằng khốn nào đã được lợi vậy? Đúng là vừa hối hận vừa nuối tiếc, muốn
khóc mà chẳng xong.
Sau khi
đau khổ chừng một giây, tôi bắt đầu tưởng tượng bữa tối nay Mạt Mạt sẽ đưa một
cô gái như thế nào đến. Theo lý mà nói Mạt Mạt xinh đẹp thời trang như thế, đám
bạn bè mà cô ấy chơi bây giờ chắc là không có sinh vật thuộc kỉ Jura đâu nhỉ…
Tôi có
kế hoạch mấy tiếng chiều nay sẽ chơi game, xem đĩa… Trong thời gian đó, tôi
nhận một cuộc gọi của lão Đường, nội dung là khóc lóc kể lể với tôi, tối qua
một lần nữa thất bại trong công cuộc yêu qua mạng, bắt tôi tối nay cùng đi uống
rượu để làm giảm nỗi đau thất tình của cậu ta.
Tôi
ngọt nhạt khuyên nhủ vài câu, bảo rằng trên đời này chỗ nào mà chả có hoa thơm,
Thượng đế mà có yêu thì cũng khổ chứ đừng nói là cậu ta, ai yêu mà chẳng gặp
khó khăn trở ngại, rồi khéo léo từ chối lời mời của cậu ta, bảo cậu ta gọi bọn
lão Phó, Thịt Chó, dù gì tôi cũng là một chàng trai độc thân hấp dẫn, hoàn toàn
không có tí kinh nghiệm thất tình nào để chia sẻ, giáo dục cậu ta…
Khó
khăn lắm mới kết thúc được cuộc gọi, tôi sung sướng cười thầm, Đường huynh, xin
lỗi nhé, tối nay đệ có hẹn với người đẹp rồi, hơn nữa còn là hai người đẹp kia!
Thành
thật mà nói,
Điều
khiến đàn ông cực kì đau khổ không phải là bị bồ đá,