Ăn cơm xong Mạt Mạt có việc nên đi trước, trước khi
lên taxi cô ấy còn tươi cười vẫy tay với tôi: “Tạm biệt, ông xã.”
Tôi cũng tươi cười vẫy tay: “Tạm biệt, bà…”, lời vừa
đến miệng đã tắc nghẹn, nhìn đèn đuôi xe xa dần mới chầm chậm thốt ra hết:
“Người tình… cũ.”
Thấy cũng gần đến giờ rồi, tôi phi thẳng đến tòa soạn.
Ở bộ phận tin tức xã hội tôi tóm được lão Đường đang
vừa nhắn tin vừa rớt nước dãi, dưới chân cậu ta nước đọng thành vũng rồi, không
cần hỏi cũng biết cậu ta đang dùng ngón tay bày tỏ tình yêu với Tiểu Uyển.
“Tối qua thế nào? Xử chưa?” Tôi gác tay lên vai lão
Đường, cúi đầu đọc tin nhắn, kề sát má cậu ta hỏi.
Lão Đường giật nảy mình, vội vàng cất di động đi, quay
đầu nhìn tôi: “Hả?”
“Giả ngây à?” Tôi đập vào đầu cậu ta một cái.
Lão Đường xoay người hẩy cánh tay tôi ra: “Cái gì mà
xử chưa với xử rồi? Sao cậu lại thô tục như thế! Tớ là loại người đó sao? Tớ
rất không tán thành việc quan hệ trước hôn nhân đấy!”
Tôi thở dài, lại gõ vào đầu cậu ta cái nữa: “Đường tổ,
ngài đang nhắn tin chứ không phải gọi điện, Tiểu Uyển không nghe thấy đâu!”
Lão Đường ngẩn ra, tròn mắt nhìn tôi hai giây mới ờ
một tiếng. Lẽ nào kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học là thật sao? Đàn ông
khi yêu trí thông minh chỉ bằng một con chó sao?
Lão Đường đã chau mày ủ dột ngẩng đầu lên: “Haizz! Bảo
này! Con gái bây giờ mà bẽn lẽn e dè thì đúng là hết cách! Ngay kiếm cớ nắm tay
một cái cũng không có cơ hội…”
Tôi an ủi cậu ta: “Không sao, sẽ có bánh bao và cả mật
đào nữa.”
Lão Đường trợn mắt nghĩ một lúc rồi hớn hở giơ ngón
cái: “Hai cách so sánh này hay! Quá hay!”
Chẹp, kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học quá
chung chung, chó cũng phải phân chia trí tuệ cao thấp chứ?
“Tối có bận không? Đến Thông Thiên đi.” Tôi cúi xuống.
“Shit. Người anh em bây giờ đang là baby trong tình
yêu, còn đến đó làm gì?” Lão Đường trợn mắt.
“Tớ bảo cậu đi uống rượu với tớ!” Tôi cũng trợn, vẻ
hùng hổ của cậu ta lập tức xẹp lép.
Đọ trợn mắt thì tôi có ưu thế trời sinh, bạn cho Lâm
Nghệ Liên đọ trợn mắt với Triệu Vy, có mệt chết cô ấy cũng không thắng nổi! Có
điều trong mấy anh em, kém nhất phải kể đến đôi mắt của lão Phó. Nói thế này
cho dễ hiểu, dù lão Phó có trợn mắt to hết cỡ đứng bên đường chắc chắn cũng sẽ
có người đi qua chỉ vào cậu ta và nói: Nhìn kìa, anh chàng này sao lại đứng mà
ngủ được thế nhỉ?
Nhận lời thỉnh cầu tối nay đưa cả Tiểu Uyển đi cùng
của lão Đường, tôi lại gọi điện cho Thịt Chó hẹn giờ, bảo cậu ta lái con Hummer
của cậu ta ra lượn.
Thịt Chó cáu: “Tối có tất cả mấy mống? Bảo lão Phó lái
xe không phải đủ rồi sao, lại còn đòi động đến con xe yêu của tớ?”
Thịt Chó yêu chiếc Hummer ấy hơn cả Tiểu Phấn, nên
nhiều lúc cậu ta thà bắt taxi đi uống say, chứ không chịu mang tình yêu lớn
nhất của cậu ta ra.
“Đừng nhiều lời nữa, tối nay nói tiếp. Con xe ghẻ đó
của cậu mà không cho chạy đi thì thành hàng mẫu thật đấy!” Tôi kêu lên.
Thịt Chó cúp máy trong hậm hực.
Lão Đường vẫn ngồi cạnh phấn khích nhắn tin, rồi quay
sang nhìn tôi toe toét cười: “Này, Tiểu Uyển đồng ý tối nay cùng đi rồi.”
“Bây giờ cô ấy nghe lời cậu gớm nhỉ.” Tôi trêu.
Lão Đường bĩu môi, giơ điện thoại ra trước mặt tôi.
Tôi thấy tin nhắn phía trên là “Được em đi, chỉ cần không phải chỉ có hai chúng
ta là được, em không muốn chuyện tối qua xảy ra lần nữa, anh là đồ lưu… Đoạn
tiếp theo phải sang trang tôi không đọc được nhưng đoán mò cũng ra.
“Cậu không cưỡng bức người ta đấy chứ? Tôi nói cho cậu
biết, cùng làm việc trong một tòa soạn, nhìn mặt nhau suốt ngày, nhỡ người ta
báo cảnh sát…”
“Nói vớ nói vẩn gì đấy!” Lão Đường trợn mắt ngắt lời
tôi, “Tay tớ còn chưa cầm nhá! Tiểu Uyển ở nhà tớ toàn chơi với con chó đáng
chết đó thôi! Lão Thịt Chó này không biết cho tớ con chó gì mà vừa nhìn thấy
Tiểu Uyển, nó liền nằm kễnh bụng ra sàn, hoàn toàn thu hút sự chú ý của Tiểu
Uyển về phía nó!”
Tôi cười: “Ai bảo cậu mang bừa một con chó về, rước
một tình địch về nhà rồi phải không?”
Buổi tối cả nhóm tụ tập đông đủ, Thịt Chó đưa Tiểu
Phấn tới, lão Đường đưa Tiểu Uyển tới, còn tôi vẫn chỉ một thân một mình.
Lão Đường và Thịt Chó cảm thấy rất ngạc nhiên vì tôi
không gọi lão Phó tới, bình thường hễ có tụ tập, chỉ cần rảnh rỗi, mấy thằng
chúng tôi nhất định sẽ ra quân đầy đủ.
Tôi cũng lười giải thích, tiện mồm bảo đã gọi điện cho
lão Phó rồi, nhưng tối nay tên đó có hẹn với người đẹp. Trong trường hợp này sẽ
không có ai làm phiền lão Phó nữa, chúng tôi đều hiểu, lão Phó nghiêm túc đến
mức gần như biến thái với tình cảm, cậu ta là người yêu ít nhất trong số chúng
tôi nhưng lại là người tổn thương sâu nhất. Mỗi lần thất tình đều mất một thời
gian rất dài mới hồi lại được, dù là cậu ta bị người ta đá hay đá người ta, cả
ngày lúc nào trông cũng như thế giới của cậu ta sắp hủy diệt đến nơi, có lẽ bệ
rạc cũng là một trạng thái của cái đẹp không biết chừng.
Thực ra lí do tôi không gọi lão Phó rất đơn giản và rõ
ràng, tối nay là đến giúp Tiểu Văn chuyển nhà, để Yến Tử biết được, nói cho Hán
gian Tiểu Khiết, Tiểu Khiết báo cáo cho tướng quân Mạt Mạt, thế thì sẽ có phần
tiếp theo hết sức hỗn loạn.
Ở Thông Thiên, chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn dài phía
dưới sân khấu nhỏ, lão Đường phấn khởi giới thiệu Tiểu Uyển cho Thịt Chó và
Tiểu Phấn, Thịt Chó bắt tay Tiểu Uyển rất lâu không buông ra, cười nói: “Xinh
thế này anh phải nắm lâu một chút mới được.”
Lão Đường tức tốc tách bàn tay Thịt Chó ra nhưng lại
bị một câu nói của Tiểu Phấn triệt để hạ gục, ruột gan tan nát.
Tiểu Uyển đưa tay về phía Tiểu Phấn lịch sự mỉm cười:
“Chào chị.”
Tiểu Phấn cũng cười, bắt tay Tiểu Uyển lắc đầu: “Xinh
đẹp thế này, thật đáng tiếc.”
Tôi và Thịt Chó phá ra cười, Tiểu Uyển không hiểu, vẻ
mặt lão Đường ngây dại mất một lúc mới vừa lau mồ hôi vừa gọi rượu.
Khi chúng tôi tới Thông Thiên, Tiểu Văn đã tự đàn tự
hát trên sân khấu rồi, sau khi chúng tôi ngồi vào chỗ gọi rượu xong, Tiểu Văn
ôm đàn ghita ngồi trên ghế cao hát bài Sao nỡ để em
buồn với chất giọng chắc khỏe và hơi khan.
Nếu không có những trải nghiệm khắc cốt ghi tâm thì
tuyệt đối không thể hát cảm xúc như vậy được.
Sau một hồi đùa giỡn cười cợt, chúng tôi đều im lặng,
có lẽ là vì bị tiếng hát thu hút, chỉ cầm cốc rượu không uống, miệng ngậm thuốc
nhưng không đốt, đều ngoái đầu chăm chú nhìn Tiểu Văn trên sân khấu.
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi,
Tiểu Văn đứng dậy cúi người, mỉm cười gật đầu với chúng tôi.
Tiểu Phấn vừa vỗ tay vừa quay đầu lại mếu máo: “Em
không thể chịu được khi thấy người khác đáng thương.” Vừa nói, Tiểu Phấn vừa
đấm Thịt Chó một cú để xả bớt nỗi buồn bã trong lòng.
Thịt Chó trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết tại sao
mình lại bị đòn.
“Bảo, anh có hỏi Tiểu Văn sau này có dự định gì
không?” Tiểu Phấn nhìn tôi, “Vẫn tiếp tục lang thang sao?”
Tôi sững sờ, nói thực tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến
chuyện này, nói cách khác trong tiềm thức tôi cảm thấy, sau này Tiểu Văn có dự
định gì cũng không liên quan đến tôi, dù gì tôi và cô ấy cũng không thể phim
giả tình thật, lấy cô ấy về nuôi đến già chứ?
Theo một ý nghĩa nào đó tôi là đàn ông đã có vợ!
“Tiểu Văn á? Mọi người quen cô gái đang hát kia à?”
Nghê Tiểu Uyển ngồi cạnh hỏi.
Không đợi người khác mở miệng, lão Đường kéo Tiểu Uyển
một chút rồi ghé sát tai cô ấy kể lể, tôi ngồi cạnh nghe được đại khái, lần này
lão Đường rất cẩn trọng không nói năng lung tung, thêm mắm dặm muối, ngược lại
còn kể rất cảm xúc làm Tiểu Uyển cũng hơi xúc động.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, Tiểu
Văn xuống sân khấu tới chỗ chúng tôi.
“Em đã thu xếp xong rồi, đồ đạc không nhiều lắm, có xe
không anh?”
Tôi gật đầu chỉ Thịt Chó: “Anh đưa tài xế tới rồi, yên
tâm đi.”
Tiểu Văn khẽ cười với Thịt Chó: “Cảm ơn anh Nhục.” Nói
đoạn quay sang nhìn tôi rồi quay lại, “Em lên sân khấu đây, hôm nay em đã nói
với ông chủ rồi, hát ba bài nữa là xong thôi.”
Tôi gật đầu, Tiểu Văn mỉm cười chào mọi người rồi đứng
dậy.
“Là sao?” Tiểu Văn vừa đi Thịt Chó liền trợn mắt nhìn
tôi.
Tôi cười lấy lòng: “Anh Nhục, là thế này, Tiểu Văn
phải chuyển nhà nên muốn mượn em Hummer của anh chuyển ít đồ, Tiểu Văn cũng nói
rồi, không nhiều đồ đâu mà.”
Lão Đường ngồi cạnh chõ mồm vào: “Chuyển đi đâu?”
Tôi hơi ngập ngừng, thầm chửi rủa con lợn lắm mồm này
trong lòng rối rít như muỗi kêu: “Nhà tớ.”
Lão Đường đập bàn cái chát: “Tớ biết ngay mà!”
Tiểu Phấn và Thịt Chó cũng nhìn tôi như nhìn quỷ. Nhìn
một hồi, Thịt Chó ghé sát lại khẽ hỏi: “Bố Bảo, nhà bố… còn chứa được nữa sao?”
Tiểu Phấn không khách sáo: “Thế là thế nào? Bảo! Anh
phải giúp Tiểu Văn, đừng có mà có ý gì khác đấy!”
Tôi vội vàng xua tay, báo cáo tình hình trong nhà, nhà
tôi hiện nay không có ai, hoàn toàn có thể cho Tiểu Văn vào ở, giả vờ chúng tôi
đang sống chung để che mắt bố mẹ cô ấy sắp về nước. Tôi giấu nhẹm chuyện với
Mạt Mạt, chuyện này không thể nói ra được, đăng kí kết hôn á? Để đám cặn bã này
nghe được thì nửa đời sau của tôi coi như hủy hoại rồi.
Tiểu Phấn nghe xong thở dài: “Nhà không có ai á? Chỉ
có cô ấy và anh thôi à? Haizz, em thật sự không yên tâm.”
Tôi cáu: “Tiểu Phấn! Em nói thế làm tổn thương anh
quá, Tiểu Văn đang mang thai, anh có thể làm được gì chứ? Bộ anh là cầm thú
sao?”
“Đàn ông các người chính là cầm thú! Hứng nổi lên thì
không bằng cả cầm thú, có chuyện gì là không làm được?” Tiểu Phấn lớn tiếng
phản bác, vừa nói mắt còn liếc Thịt Chó một cái đầy ý nghĩa.
Tôi sững người, lẽ nào…
Lão Đường cũng nhìn thấy liền nổi hứng, há miệng chó
ra bắt đầu khạc ngà voi: “Thịt Chó, cậu không thế chứ?”
Thịt Chó nổi điên giơ tay ra vẻ định đánh, lão Đường
co rúm lại núp sau lưng Tiểu Phấn.
“Mọi người nói gì vậy?” Tiểu Uyển chớp mắt, không
giống đang giả bộ, mà thực sự không hiểu, nhưng cô ấy lập tức phấn khởi tròn
mắt nhìn tôi: “Lại Bảo, Tiểu Văn đó là bạn gái anh à? Xinh thế!”
Tôi đần người, toát mồ hôi hột: “Tiểu Uyển, vừa rồi
anh nói nhiều thế em không nghe à?”
Tiểu Uyển lắc đầu: “Em nghe Tiểu Văn hát, hay ơi là
hay!”
Một em tóc vàng hoe trăm năm khó gặp sao lão Đường lại
vớ được nhỉ!
Khi Tiểu Văn hát xong, chuyện chuyển nhà về cơ bản
cũng được mọi người đồng ý, Tiểu Phấn nhắc đi nhắc lại phải giúp người làm vui
đừng để đến lúc lại thành giúp người gây họa. Tôi gật đầu lia lịa, cuối cùng bị
nói nhiều bực quá mới bảo để ngày mai Tiểu Phấn cùng tôi đến bệnh viện làm phẫu
thuật thắt ống tinh, Tiểu Phấn phản pháo một câu làm tôi chết nghẹn.
“Thế tối nay tính là của ai?”
Trời ơi! Cứ như Tiểu Văn chuyển tới nhà tôi là chắc
chắn tôi sẽ ra tay không bằng! Thế là ý gì? Tiểu Văn có thể cho tôi cơ hội sao?
Đúng là!
Chúng tôi đang nói chuyện thì Tiểu Văn cầm ghita bước
tới, gật đầu với chúng tôi, ý bảo có thể đi được rồi.
Mọi người đứng dậy ra khỏi Thông Thiên, lão Đường hỏi
Tiểu Văn có nhiều đồ không, có cần cậu ta gọi khuân vác đến không, Tiểu Văn đáp
ít thôi, chỉ có một cái hòm, hai cái túi, tiện lắm.
Tôi tự hỏi: Sao lão Đường lại đột nhiên lên cơn tốt
bụng, sẵn sàng giúp đỡ cả cô gái mình không xơ múi được gì?
Lão Đường quay sang nhìn tôi cười đểu: “Nếu không
nhiều đồ thì tớ và Tiểu Uyển không đi nữa, tớ đưa Tiểu Uyển về nhà thăm Đường
Đường, cậu cũng biết tình cảm của tớ với Đường Đường đấy, trái tim đầy yêu
thương của tớ…”
“Cút!” Tôi giơ chân cho một đạp.
Lão Đường nhanh nhẹn nhảy lùi, mông rơi vào đúng cái
đầu gối đã giơ sẵn của Thịt Chó, đau nghiến cả răng, Thịt Chó đứng sau cười
nham hiểm, “Thế gọi là chân trước dễ tránh, gối sau khó phòng!”
Lão Đường kêu than: “Thịt Chó, đồ súc sinh! Á… cái
mông của tôi…” Vừa nói vừa bước mấy bước về phía Tiểu Uyển, kéo tay cô ấy,
“Chúng ta đi! Tránh xa chốn giang hồ phân tranh này, trở về Đào hoa đảo thôi!”
Tiểu Uyển khéo léo tránh được bàn tay của lão Đường,
sau đó tươi cười chào tạm biệt chúng tôi, sau khi quay đi liền khẽ rít lên với
lão Đường: “Anh đừng có mơ! Mấy giờ rồi, đưa em về nhà!”
“Lên xe rồi nói, lên xe rồi nói…” Lão Đường cảm thấy
hết sức mất mặt, vội vàng kéo cánh tay Tiểu Uyển, bắt một chiếc taxi, quay đầu
lại vẫy tay chào rồi lên xe chuồn mất.
Thịt Chó nhìn chiếc taxi lao đi, bĩu môi nói: “Lão
Đường và cái cô Nghê Tiểu Uyển này có thành được không?”
“Bất quá thì cậu ta lại tham dự thêm một đám cưới
người yêu cũ chứ gì!” Tôi nhún vai.
Thịt Chó và Tiểu Phấn đều bật cười.
Chiếc Hummer lao một mạch đến chỗ ở của Tiểu Văn. Chưa
đến hai mươi phút đã đến nơi.
Lúc chuyển đồ, nhìn căn phòng nhỏ Tiểu Văn thuê, lòng
đồng cảm của Tiểu Phấn lại ngập ngụa dâng tràn, lời chưa nói mắt đã đỏ hoe, cứ
than vắn thở dài liên tục, tôi và Nhục Nhục đã bê thùng vác hộp ra xe rồi.
Trước khi đi, Tiểu Văn còn cầm tay nắm cửa, nhìn ngắm
căn phòng với vẻ hết sức lưu luyến.
Phi tới nhà tôi.
Đưa tôi và Tiểu Văn về nhà tôi, giúp chuyển đồ lên
xong, Thịt Chó và Tiểu Phấn không ngồi lâu cũng ra về, trước khi vào thang máy
Tiểu Phấn còn nhìn tôi một lượt như nhìn kẻ tình nghi phạm tội, sau đó nhìn
chằm chằm vào mắt tôi: “Bảo, em nói cho anh biết…”
Thịt Chó lôi tuột Tiểu Phấn vào thang máy: “Em thuộc
tổ dân phố hay là phòng chống tệ nạn mà quản người ta lắm thế! Nhỡ người ta
thích nhau thật thì sao?”
Tôi và Tiểu Văn đứng trước cửa nhìn nhau, Tiểu Văn hơi
đỏ mặt.
Thịt Chó vội vàng cười nịnh: “Không không, ý anh là em
quản người ta kĩ thế làm gì? Nhỡ em làm thế là chia uyên rẽ thúy thì sao? Lại
còn một người đang có bầu nữa!”
Thịt Chó vừa dứt lời, mọi người còn chưa có phản ứng
gì cậu ta đã tự tát mình một cái: “Shit! Sao thế nhỉ! Mình bị lão Đường nhập
hồn sao!” Vừa nói vừa cười xin lỗi Tiểu Văn.
Tiểu Văn cũng mỉm cười lắc đầu tỏ ý không sao.
Đùa cợt chia làm hai loại đùa thiện ý và đùa ác ý,
đương nhiên cũng mỗi người một khác, bây giờ Tiểu Văn đang rất cảm kích chúng
tôi, tiếp xúc một thời gian cũng hiểu tính mấy thằng trong bọn, tất nhiên sẽ
không để ý. Nếu là lão Đường nói ra thì càng chẳng có ai để ý.
Nói thế này cho dễ hiểu, nếu lão Phó bảo muốn tự sát,
chúng tôi sẽ vô cùng căng thẳng, nếu lão Đường bảo muốn tự thiêu, chắc chắn
chúng tôi sẽ móc tiền ra cho cậu ta mua xăng.
Sau khi tiễn Thịt Chó và Tiểu Phấn về, tôi và Tiểu Văn
vào nhà, giờ thì chỉ còn lại hai chúng tôi thật rồi, không khí khó tránh khỏi
có hơi ngượng ngập. Tiểu Văn đứng im một chỗ, có vẻ chưa quen với môi trường
mới này, hai tay nắm chặt, e dè nhìn ngó xung quanh.
“Em… ở đâu?” Giọng cô ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tôi sợ nhất cái kiểu ngượng nghịu này, hơn nữa Tiểu
Văn còn có vẻ đáng thương trơ trọi, xinh xắn đáng yêu nữa chứ, chỉ nhìn thôi đã
muốn ôm cô ấy vào lòng rồi, nếu không sao người ta lại nói đàn ông thích những
cô gái nhỏ bé cần chỗ dựa, không thích những cô nàng hổ báo ghê gớm, nếu là
kiểu như Mạt Mạt và Tiểu Hy chắc tôi sợ tránh xa còn không kịp – tôi còn sợ họ
cưỡng bức tôi ấy chứ!
“À cái đó, em ở trong phòng ngủ! Đi theo anh! Ấy ấy!
Em đừng bê, anh bê hộ em là được rồi!” Tôi cố nén lòng dạ cầm thú của mình
xuống, lập tức nhiệt tình xách đồ cho cô ấy, dù sao đối với Tiểu Văn nơi đây
chỉ là nhà khách, tôi là chủ nhà.
Tiểu Văn mỉm cười đi theo tôi đang tay xách nách mang
vào phòng ngủ.
“Em ở đây, anh để đồ ở đây nhé, cái tủ kia anh để
trống cho em để đồ.” Tôi giơ tay chỉ tủ quần áo kê sát tường rồi chỉ lên
giường, “Ga trải giường và vỏ chăn anh mới thay, sạch sẽ lắm, điều khiển ti vi
ở kia kìa, buổi sáng ánh nắng ở đây hơi nhức mắt, em kéo rèm vào một chút là
được, dưới ngăn kéo kệ để ti vi có đĩa phim, phim gì cũng có, lúc rảnh rỗi em
xem cho đỡ buồn…”
Tôi lách chách nói một thôi một hồi, Tiểu Văn đứng bên
cạnh, không nhìn theo hướng tay tôi chỉ mà chỉ im lặng nhìn tôi khẽ cười.
Nụ cười của cô ấy làm tôi hơi rợn rợn: “Em sao thế?
Đừng cười nữa, anh sợ lắm.”
Tiểu Văn vừa cười vừa lắc đầu: “Anh làm em nhớ đến hồi
nhỏ, nhớ đến bố em.” Vừa nói Tiểu Văn vừa bật cười vui vẻ.
“Hả? Anh già thế sao? Bố em á?” Tôi vừa nói vừa chỉ
bụng Tiểu Văn “Anh giả làm bố nó, lại còn giống bố em, thế chẳng hóa ra anh
thành ông thỏ sao?”
Tiểu Văn hiểu ra cũng che miệng cười khúc khích.
“Ở nhà anh em cứ yên tâm đi,” Tôi cũng cười, giơ tay
ra trước mặt Tiểu Văn, “Đây cũng không phải lần đầu anh giả làm Liễu Hạ Huệ
rồi, em cứ yên tâm đi, anh không tệ thế đâu, nếu quả thực không chịu được thì
anh còn có “bàn tay mê hồn” cơ mà.”
Tiểu Văn tròn mắt nhìn tôi nhưng rồi nhanh chóng hiểu
ra ý tôi liền trách móc trừng mắt nhìn tôi: “May mà bố nó không phải là anh!”
Ha ha, cô nàng này lúc thoải mái cũng có thể đùa được
mấy câu! Cũng phải thôi, một mình lăn lộn bao nhiêu năm, trải qua bao sóng gió
như thế có khi còn hiểu biết hơn tôi ấy chứ, lấy đâu ra mà lắm hoa sen gần bùn
mà chẳng hôi tanh mùi bùn thế!
Tôi dẫn Tiểu Văn tham quan nhà một vòng cho quen, đợi
cô ấy tắm xong tôi cũng tranh thủ dội nước mấy phát, sau đó hai chúng tôi ngồi
trên sofa trong phòng khách nói chuyện.
Tóc Tiểu Văn còn ướt, cô ấy mặc một chiếc áo rộng kiểu
truyền thống, nhìn phong cách và hoa văn thì hình như là áo của Xi Shuang Ban
Na. Trên cổ đeo một chiếc dây chuyền rất tinh tế, cơ thể phảng phất hương thơm
sau khi tắm.
Lòng tôi không chút tạp niệm, thật đấy, tôi mà nói dối
thì tôi là con cún.
Một phần vì không nghĩ đến chuyện đó, phần khác là vì
có gánh nặng tâm lí rất lớn, theo lí mà nói nếu có xảy ra chuyện gì thật thì cũng
không phải là không thể, mềm không được còn có rắn nữa kia, nhưng bây giờ Tiểu
Văn đang mang bầu, nhỡ làm gì thật tôi bị đeo bám thì sao, phim giả tình thật
lại nảy ra trò mua một tặng một thì đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nói thực
nhé, khi tôi tìm vợ, cô ấy có còn gin hay không tôi chẳng quan tâm, tâm lí coi
trọng trinh tiết phụ nữ của đàn ông đúng là tư tưởng chỉ cho quan đốt lửa,
không cho dân thắp đèn điển hình, nhưng nếu cưới một người đang mang thai con
người khác thì… chuyện đó tôi khó lòng chấp nhận được, tôi đoán chắc các anh em
nam giới chẳng có mấy người cao thượng được đến thế. Đàn ông mà, giữa đường
thấy chuyện bất bình thì hét lên một tiếng vậy thôi, lúc cần ích kỉ phải ích
kỉ, chuyện đó cũng không thể trách cứ chúng tôi được.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Tiểu Văn co chân ngồi lọt thỏm
trên ghế sofa, hai tay ôm gối nghiêng đầu hỏi tôi.
Ôi mẹ ơi, đáng yêu quá, tí nữa thì lật đổ hết hàng
loạt suy nghĩ vừa rồi của tôi.
“Không có gì, anh đang nhìn cái dây chuyền của em, em
tự làm à?” Tôi nhìn sang chỗ khác, chỉnh đốn lại tư duy của mình, tôi tuyệt đối
không thể bị khuất phục được, chưa biết chừng tiểu Văn chuyển tới nhà tôi với
mục đích gì bí mật cũng nên! Nhỡ cô ấy vì đứa con mà quyến rũ tôi thì sao? Kiềm
chế! Phải kiềm chế!
Tiểu Văn cười híp mắt: “Ừ, đây là món đồ đầu tiên em
tự tay làm, đeo mấy năm rồi.”
Lúc này tôi mới ngắm kĩ, đó là một chiếc dây tết kiểu
Trung Quốc màu đen có gắn ba viên ngọc nhỏ mang phong cách gốm sứ Trung Hoa
điển hình, bên trên còn ẩn hiện hoa văn như totem. Có điều ba viên ngọc này
đang đậu ở một vị trí hết sức nhạy cảm, tôi không dám lại gần xem.
“Trông rất đẹp.” Tôi cười ngu ngơ.
Tiểu Văn gật đầu, tự cúi xuống ngắm dây chuyền, “Anh
nhìn đi, thời gian em làm chiếc dây này chính là quãng thời gian em chẳng muốn
gì cả, chỉ muốn mình sống, em cảm thấy mình giống như đồ gốm, nhìn bề ngoài có
vẻ cứng rắn nhưng thực ra lại rất dễ vỡ. Em làm hai chiếc, một chiếc tự mình
đeo, một chiếc dành cho người đàn ông yêu em mà có thể em sẽ gặp được trên
đường đời, em chỉ nghĩ để những thứ dễ vỡ ở vị trí gần trái tim là có thể được
bảo vệ chăng, ha ha.”
Vừa nói Tiểu Văn vừa sịt mũi, hình như cô ấy đã tự
khiến mình trở nên buồn bã.
Đầu óc tôi vẫn còn váng vất, đang cố gắng suy nghĩ rõ
ràng nên buột miệng hỏi một câu rất đáng ghét: “Chiếc còn lại đâu?”
“Chôn rồi.” Tiểu Văn cũng buột miệng trả lời không
buồn suy nghĩ.
Nói xong cô ấy sững ra, tôi cũng ngẩn người. Không khí
xung quanh dường như cũng ngẩn ra.
“Hi hi, nói chuyện này làm gì?” Tiểu Văn hất tóc, cố
che giấu sự thương cảm của mình trong ánh mắt, cố nở nụ cười với tôi, “Kể cho
em nghe chuyện của mấy anh đi, em cảm thấy mọi người rất thú vị!”
Tôi cũng gượng cười nhưng câu trả lời của Tiểu Văn lại
xuyên thẳng vào lòng tôi, thú thực ý nghĩ đầu tiên của tôi là người đàn ông sở
hữu chiếc dây chuyền của Tiểu Văn, cũng có thể chính là bố đứa bé trong bụng cô
ấy… đã chết.
Lúc đó vốn đã rất muộn rồi nhưng Tiểu Văn không có ý
muốn đi ngủ, tôi cũng ngại không nói, hai chúng tôi ngồi trò chuyện vẩn vơ trên
ghế sofa, chủ đề quanh đi quẩn lại chỉ xoay quanh lí lịch trích chéo của mấy
thằng bọn tôi, tôi tưởng chúng tôi sẽ nói đến phát mệt rồi chúc nhau ngủ ngon,
ai ngờ Tiểu Văn càng nói mắt càng sáng, hay có lẽ lâu lắm rồi không có ai nói
chuyện như thế này với cô ấy chăng.
Nói tới đồ trang sức và phụ kiện, Tiểu Văn lại bắt đầu
phấn chấn, “Lại Bảo, có thể vào mạng không? Em muốn xem cửa hàng của em.”
Tôi đưa cô ấy vào phòng làm việc, may mà trước đó tôi
đã xóa sạch tất cả dấu vết mà Cao Lộ Khiết để lại, không thể nhìn ra sơ hở nào
nữa, tôi đưa laptop của mình cho Tiểu Văn.
Trong phòng ngủ, Tiểu Văn mở cửa hàng trên taobao của
mình ra, sung sướng giới thiệu từng món đồ cho tôi. Tôi giả bộ nhìn màn hình,
thực ra phần lớn thời gian tôi lén nhìn Tiểu Văn, bộ dạng vui vẻ phấn khởi của
cô ấy rất giống một đứa trẻ chưa hiểu sự đời. Có lẽ là do Tiểu Phấn ảnh hưởng
chăng? Sao tôi lại cảm thấy lòng chua xót.
Tự giới thiệu một hồi xong, Tiểu Văn ngẩng lên nhìn
tôi cười rồi chỉ vào tôi nói: “Lúc nãy anh tắm xong đi ra em nhìn thấy rồi, cảm
ơn anh luôn đeo nó.”
Tôi vô thức sờ lên cổ, ha ha, ý cô ấy nói chiếc dây ba
sợi lông vũ này ư. Nhìn vẻ mặt thuần khiết, ánh mắt trong trẻo của Tiểu Văn lúc
này, tôi bắt đầu thực sự tin rằng trên thế giới này có chuyện gần bùn mà chẳng
hôi tanh mùi bùn rồi.
Nếu có người nói còn thuần khiết trong trẻo gì nữa?
Không phải đã có bầu rồi sao?
Ừ đúng là cô ấy có bầu! Nhừng tôi cảm thấy sự thuần
khiết trong trẻo của một người con gái là ở tâm hồn chứ không ở xác thịt, bạn
nghĩ sao?
Tôi đứng sau lưng Tiểu Văn, nhìn cô ấy gõ bàn phím
thoăn thoắt, mở hộp thư điện tử ra, có thư mới thật.
Tiểu Văn không ngẩng đầu lên, chỉ dán mắt vào màn hình
khẽ nói: “Là mẹ em.”
Tôi không nói gì, nhìn Tiểu Văn mở mail ra, bức mail
dài dằng dặc chi chít chữ là chữ.
Trong tình huống này tôi nghĩ mình nên rút lui, thư
của mẹ người ta, tôi xem không ổn lắm. Tôi không phải là con rể xịn, chỉ là
hàng giả thôi.
“Em đọc thư của mẹ em đi.” Tôi kiếm chuyện nói bừa một
câu.
Tiểu Văn lắc đầu: “Em chán ghét sự chuộc tội của họ
lắm rồi.” Cô ấy vừa nói vừa đóng hòm thư rồi quay lại nhìn tôi, “Tính theo giờ
của chúng ta thì bức mail này được gửi tối qua, trong thư viết chuyến bay dài
mười chín tiếng, vậy thì chiều ngày kia họ sẽ về tới nơi.”
Chiều ngày kia?... Còn thời gian diễn tập không nhỉ?
Tôi nhìn Tiểu Văn lòng hơi lo lắng. Nói thực lúc này,
niềm vui trong mắt Tiểu Văn đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự lạnh lùng và
thờ ơ.
Haizz, họ là hai mẹ con mà, sao hận một người có thể
hận đến độ mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm cũng vẫn hận như thế được nhỉ?
“Tiểu Văn, anh… anh không hiểu.” Vừa nói tôi vừa bước
lên vài bước, ngồi lên giường đối diện Tiểu Văn, “Có phải em rất hận bố mẹ mình
không?”
Tiểu Văn gật đầu.
“Hôm đó em nói bố mẹ em đối xử rất tệ với em, vậy lần
này sao em… nhất định phải gặp họ?” Tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, nhưng lúc đó
tôi chưa phải là ông bố ngoài biên chế.
Tiểu Văn khẽ cười như đang tự giễu mình: “Không phải,
Lại Bảo, bố mẹ em chẳng làm gì em cả, chỉ là họ ly hôn nên em hận họ. Là em cứ
luôn trốn tránh họ, họ không tìm được em, mấy năm qua mối liên hệ duy nhất chỉ
là gửi tiền và viết mail cho em, ngoài những chuyện đó ra em không muốn có bất
cứ liên hệ gì với họ, họ ly hôn rồi! Em không hiểu, lẽ nào họ không biết ly hôn
sẽ gây tổn thương lớn đến mức nào đối với con cái sao?”
Tiểu Văn hơi kích động, mắt cô ấy đỏ hoe nhưng vẫn cố
kiềm chế, tôi không tiện nói gì, chỉ nhìn cô ấy cho tới khi sắc đỏ trên mặt cô
ấy dần tan đi.
“Tiểu Văn, đừng như vậy, anh nghĩ anh có thể hiểu được
tâm trạng của em lúc này…”
“Vớ vẩn!” Đột nhiên Tiểu Văn kêu lên, đứng bật dậy,
“Câu nói tởm lợm nhất trên đời này chính là câu đó! Anh hiểu á! Những người tự
nhận là hiểu em nhiều quá rồi! Nhưng có thể hiểu được sao? Người có đôi mắt
sáng vĩnh viễn không thể hiểu được cuộc sống của người mù! Anh có thể nhắm mắt
mà sống cả ngày không? Có thể không?”
…Tôi hơi ngạc nhiên, tôi không ngờ Tiểu Văn sẽ kích
động như vậy, câu nói đó… tôi học trong phim truyền hình, tôi thấy trong đó
người ta toàn an ủi người khác như vậy mà, nhìn kiểu phản ứng này của Tiểu Văn
lẽ nào trước kia đã có vô số đồng bào cùng chung chí hướng với tôi an ủi cô ấy
như thế nhưng thực ra lại có mục đích không trong sáng?
Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Văn đứng xoay lưng
về phía tôi, không nói một lời, tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, thực ra tôi có ý
tốt an ủi nhưng tự dưng lại bị tế cho một bài như thế trong lòng cũng tức lắm,
nhưng lúc đi ra tôi thấy vai Tiểu văn run run, tôi không thể nhìn con gái khóc
được, nỗi giận dữ cũng tiêu tan hết, đã không an ủi được thì lui ra là hơn.
Đứng ngoài cửa phòng tôi cảm thấy mình đã hiểu Tiểu
Văn, sự lạnh lùng và giữ khoảng cách của cô ấy chỉ là ngụy trang, sự trong sáng
thuần khiết của cô ấy mới là sự chân thực được giấu kín, sự phẫn nộ bùng phát
vừa rồi của cô ấy cũng là thật, có một câu nói rất đặc biệt là gì ấy nhỉ? À
phải rồi! Cô ấy là một cô gái coi vết thương là hình xăm trên cơ thể, trong
lòng cô ấy, nỗi buồn cuộn chảy thành sông.
Tôi vừa ngủ vừa khoa chân múa tay như đánh võ mãi nghệ
đến sáng, lúc ngủ dậy vừa ra khỏi phòng làm việc, còn đang vươn vai, vặn mình
thì bỗng rùng cả mình vì Tiểu Văn đang tóc tai rối bù đứng trước cửa phòng tôi
cúi đầu.
“Em sao thế? Phạt đứng à? Bị Sadako nhập xác sao?” Tôi
bước lên vài bước, huơ huơ tay trước mặt cô ấy.
(Sadako: Nhân vật trong bộ phim ma Nhật Điện
thoại ma)
Tiểu Văn ngẩng lên nhìn tôi, cắn môi nói: “Lại Bảo,
tối qua… em xin lỗi.”
“Shit! Chuyện gì cơ? Anh quên rồi.” Tôi cười giả bộ
mất trí.
“Thực sự xin lỗi anh! Anh giúp em như vậy, em… em luôn
muốn xin lỗi anh, nhưng lại ngại không dám gõ cửa.” Gương mặt Tiểu Văn đầy vẻ
hối lỗi.
“Không cần phải vậy đâu.” Tôi cười, “Tiểu Văn, anh nói
thật nhé, căn nhà này của anh đã có mấy cô gái đến ở rồi.”
Thấy Tiểu Văn ngẩng phắt lên vẻ đầy kinh ngạc, tôi vội
vàng nói tiếp: “Nhưng họ chẳng có tí quan hệ nào với anh cả! Anh thề! Điều đó
nói lên cái gì, nói lên rằng anh luôn đối xử với phụ nữ ấm áp như gió xuân.”
Tiểu Văn phì cười.
“Em vẫn phải xin lỗi chứ, xin lỗi anh, Lại Bảo.” Tiểu
Văn vừa nói vừa như định bước tới làm động tác gì vỗ về tôi, nhưng sau một hồi
đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng cô ấy chỉ khe khẽ gật đầu.
Cả buổi sáng tôi và Tiểu Văn đi siêu thị mua rất nhiều
đồ ăn và đồ dùng hằng ngày để che mắt bố mẹ cô ấy. Những thứ như bàn chải đánh
răng, khăn mặt, cốc uống nước, tạp dề, bla bla… cốt chỉ để ngụy trang nhà tôi
thành tổ ấm nơi tôi và Tiểu Văn đã chung sống một thời gian dài. Kể ra cùng
Tiểu văn đi dạo phố sắm đồ, hỏi nhau xem có thích cái này không, cái kia không,
tôi có cảm giác như chúng tôi sống với nhau thật.
Sau khi mua một đống đồ xong, chúng tôi mướt mồ hôi
vác túi to túi nhỏ về nhà, nghỉ ngơi một lúc cho lại sức rồi bắt tay vào công
cuộc sắp xếp đồ đạc, sắp đặt hiện trường. Thực ra tôi cũng hơi nhấp nhổm trong
lòng, tối qua Tiểu Văn nói ngày kia bố mẹ cô ấy về tức là ngày mai rồi, ngày
mai cách hôm nay chưa tới hai mươi tư tiếng, gấp gáp quá, căng thẳng quá…
Tôi đang bày biện đồ đạc với Tiểu văn thì có điện
thoại, là Mạt Mạt.
Tiểu Văn biết ý nhìn tôi một cái rồi đi ra xa.
Tôi ra ban công nghe máy, giọng Mạt Mạt rất nhỏ: “Bảo,
anh đang ở đâu? Có thể ra ngoài một lúc không?”
“Đi đâu?”
“Anh đến nhà Tiểu Hy được không?”
“Bây giờ á?”
“Bây giờ.”
“Có chuyện à?”
“Ừ.”
“Giờ… anh đang…”
“Đừng nhiều lời! Nhanh lên!”
Cúp máy rồi.
Tôi dặn dò Tiểu Văn một thôi một hồi, cô ấy cười bảo
không thành vấn đề, mình cô ấy làm cũng được sau đó tiễn tôi ra cửa, trước khi
tôi đi còn khẽ nói: “Sau đó anh đến thẳng tòa soạn làm việc đi, tối nay về sớm
một chút, em làm cơm tối đợi anh.”
Tôi hơi choáng váng, cảm giác này dễ chịu quá! Đây
chính là nhà! Đây chính là bà xã! Đây chính là bến cảng chắn gió của đàn ông,
là mặt trời của tôi!
“Tiểu Văn, em như vậy anh không quen lắm, ha ha.” Tôi
thật thà nói, trong lòng hơi run rẩy một tí.
Tiểu Văn nghiên đầu cười: “Diễn tập một chút, hì hì.”
Khi tôi ra khỏi thang máy thì tin nhắn của Mạt Mạt
cũng tới, trong đó có viết rất chi tiết về địa chỉ nhà Tiểu Hy.
Ra khỏi nhà, gọi taxi, trên đường đi bồi hồi nhớ lại,
mười năm xa cách muôn trùng, nghĩ kĩ lại, chẳng thể quên, chuyến này đi, không
phải Mạt Mạt chết
thì là tôi tiêu…
Lòng thầm nghĩ không biết Mạt Mạt gọi tôi tới có việc
gì, lần này gọi tôi đến tận nhà Tiểu Hy càng khiến tôi sợ hãi, nhưng tôi đã lỡ
ra đường, đi qua phố phường, vượt qua núi sông, phi thẳng đến nhà Tiểu Hy ở
Giang Bắc mất rồi.
Nơi Tiểu Hy sống đúng là một khu nhà cực kì cao cấp,
cao cấp đến đáng sợ, khi tôi vào còn phải đăng kí, anh chàng bảo vệ đó cao to
không khác gì mấy anh trong đội thượng cờ ở Thiên An Môn ấy, cuối cùng còn bảo
tôi nói rõ vào nhà nào, bảo vệ liên lạc bằng đường dây nội bộ, được sự cho phép
của chủ nhà Tiểu Hy mới thả cho tôi đi, may mà địa chỉ rất rõ ràng, không khó
tìm. Mấy phút sau, tôi đã đứng trước cửa nhà Tiểu Hy.
Tôi nhấn chuông, trong nhà vang lên tiếng bước chân,
tiếp theo một giọng the thé cất lên: “Ai đấy?”
Nghe là biết đó là Cao Lộ Khiết, tôi cũng biết cô bé
đang nhìn tôi qua mắt thần, thế là tôi không nói gì, đút hai tay vào túi quần
tạo dáng rất cool.
“Ám hiệu!” Tiểu Khiết lại kêu lên: “Thiên vương áp địa
hổ.”
Tôi trừng mắt nhìn cái mắt thần trên cửa một cái rồi
quay đầu bỏ đi, ám hiệu á? Tưởng tôi muốn đến lắm đấy?
Cánh cửa lập tức mở ra, Cao Lộ Khiết cười nịnh hót rồi
quay người gào lên: “Anh rể đến rồi!”
Shit, xem ra Mạt Mạt chắc chắn đã đem giấy đăng kí kết
hôn ra rêu rao khắp nơi rồi, tôi cũng thăng cấp thành anh rể.
Nhìn Tiểu Khiết chạy vào phòng, tôi cũng đi theo.
Vừa vào cửa đã thấy căn nhà bài trí rất rộng rãi phóng
khoáng! Đồ nội thất trong nhà không một thứ gì không thuộc về cái loại tiền
không tiêu hết không thể chịu nổi, chỉ liếc mắt một cái tôi đã đoán chắc Tiểu
Hy bám được một anh đại gia! Hơn nữa còn là một đại gia tầm Siêu Xayda.
Đi vào trong mới phát hiện nhà còn có tầng hai! Chiếc
cầu thang xoắn chạy quanh cái cột trông mới xinh đẹp làm sao, khiến tôi nhìn mà
thèm rỏ dãi, đây chẳng phải chính là căn nhà hoành tráng mà tôi hằng mơ ước
sao! Nhưng nhân viên làm công ăn lương quèn như tôi thì đến Tết Congo chắc cũng
chả mua được.
Hay là tôi nhận Tiểu Hy là mẹ nuôi nhỉ?
Tôi đang đờ đẫn ngắm nghía thì Tiểu Hy hiện thân ở một
góc ngoặt cách đại sảnh không xa, Tiểu Khiết đi theo sau lưng, tôi lập tức hiểu
ra, sau góc ngoặt đó còn hoành tráng hơn nữa, căn hộ nhà rộng đến cỡ nào nhỉ?
Tôi ngồi xổm dùng ngón tay gõ gõ vào gạch lát nền,
ngẩng đầu hỏi Tiểu Hy: “Đây chắc là đá hoa cương thiên nhiên 100% hả?”
Tiểu Hy cười: “Sao anh nông dân thế? Đứng dậy đi!”.
Vừa nói cô ấy vừa kéo tôi dậy, sau đó nhìn khắp nhà một lượt theo ánh mắt tôi,
càng cười rạng rỡ hơn: “Anh sao thế? Nhìn cái gì? Lần đầu đến nhà em nên thấy
mới mẻ hả? Vậy lần sau khi em ở nhà một mình sẽ gọi điện cho anh!”
Tôi xua tay, đùa như thế dễ gây chết người lắm! Ai mà
biết ông xã của cô nàng có phải là mấy tay anh chị như Hứa Văn Cường hay Đỗ
Nguyệt Sênh gì đó không…
“Hôm nay anh là khách, khách quý!” Tiểu Hy mỉm cười,
“Cứ xem thoải mái đi, uống gì không?”
Tôi hơi sững người. Wow! Đúng là khác biệt, hỏi như
thế tôi chỉ thấy trên phim ảnh, chứ ngoài đời thì lấy đâu ra, như nhà tôi ngoài
rượu là trà, hoặc nước lọc, dám hỏi người ta uống gì sao?
Có điều đã đến đây rồi thì cũng giả bộ sành điệu một
chút, tôi ưỡn ưỡn ngực nói: “Có Chivas không?”
Tiểu Hy khẽ lườm tôi một cái rồi quay đi: “Đợi đấy.”
Shit! Có thật à? Tôi ngớ ngẩn đứng nhìn Tiểu Hy bước
tới một mặt tường phòng khách, giơ tay ra kéo… tôi phục rồi, không ngờ đó là
cửa! Bên trong là tủ rượu và quần bar riêng!
“Thêm đá không?” Tiểu Hy thành thục lấy một chai rượu
trong tủ, rút cốc ra rót rượu, không ngẩng đầu lên hỏi.
“Hả? À… tùy.” Tôi vừa chấn động vừa tự ti…
Tiểu Khiết đứng cạnh tôi cười tươi hơn hớn: “Anh rể,
hôm nay anh thật đẹp trai.”
“Ừ, anh biết.” Tôi buột miệng đáp, tâm tư rối bời,
thật không ngờ Tiểu Hy lắm tiền đến thế, so với cô nàng thì tôi chẳng phải đúng
là nông dân sao?
“Hứ.” Câu trả lời của tôi làm Tiểu Khiết buồn nôn,
quay người đi mất.
Tiểu Hy mang cốc rượu bước tới đưa cho tôi: “Em đưa
anh đi tham quan chút nhé!”
Tôi ngẩn ra, bừng tỉnh ngộ, shit! Tôi tới đây làm gì?
Tham quan? Phỏng vấn? Uống rượu? Mạt Mạt đâu?
Tiểu Hy hiểu ý tôi bèn giơ tay đẩy tôi một cái: “Ái
chà, nhớ bà xã rồi hả? Theo em lên gác.”
…Tiêu rồi, tôi biết ngay là Mạt Mạt đã tuyên truyền
rồi mà, chỉ là kết hôn giả, có cần làm thế không? Tôi kín đáo bao nhiêu! Tôi
chạy đến đây lén lút gặp vợ mới cưới, ở nhà còn một bà bầu…
Tôi theo Tiểu Hy lên gác, tầng hai có khoảng ba, bốn
căn phòng, tôi phục quá, trong phút chốc chợt động lòng nghĩ hay là mình… bám
Tiểu Hy?
“Cô ấy ở kia.” Tiểu Hy chỉ một cánh cửa, hạ giọng nói:
“Thái độ của anh tử tế vào, tâm trạng Mạt Mạt đang rất tệ.”
Ừ, cái đó tôi cũng đoán ra rồi, gọi tôi tới chắc chắn
không phải là để vào động phòng mà là có chuyện gì rồi.
Tôi bước lên vài bước, khẽ đẩy cửa phòng, điều chỉnh
lại vẻ mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì, Mạt Mạt có phải đang khóc lóc như
mưa ở trong đó không, tôi cần chuẩn bị cẩn thận để an ủi cô ấy mới được.
Cửa vừa mở ra, cảnh tượng trong phòng liền thu hết vào
tầm mắt, một chiếc giường kê sát cánh cửa sổ kính sát đất, đối diện là một màn
hình máy chiếu cỡ lớn treo trên tường, còn Mạt Mạt ngồi dưới sàn nhà giữa
giường và ti vi, bên cạnh bày đồ ăn vặt, đồ uống và mấy cái gối tựa, bạn đoán
cô ấy đang làm gì? Đang tập trung chơi điện tử chứ làm gì!
Shit! Tôi điên tiết, quay đầu chỉ vào Mạt Mạt trừng
mắt nhìn Tiểu Hy: “Thế này gọi là tậm trạng rất tệ à?”
Tiểu Hy trừng mắt lại: “Giải tỏa áp lực! Tâm trạng
không tốt nhất thiết phải trưng ra mặt chắc? Chưa từng nghe câu ngoài mặt vui
vẻ trong lòng cô đơn hả!”
…Chẹp, không nói lại cô nàng, mấy em chân dài được bao
này có sở trường đổi trắng thay đen, mồm mép thì thôi rồi, nếu không làm sao
đối phó được với các bà vợ có thể xông đến nhà bất cứ lúc nào?
Tôi bước vào phòng, đứng sau lưng Mạt Mạt, tức đến nỗi
mạch máu ở Thái Dương giật lên từng hồi, không thèm nói gì chỉ chằm chằm nhìn
Mạt Mạt. Tiểu Hy đã khẽ khàng đóng cửa lại chuồn mất rồi.
Mạt Mạt xếp chân bằng tròn dưới sàn nhà, chơi kích
động đến nỗi người cũng nghiêng bên này xọ bên kia, trong lúc vô cùng bận rộn
dành ra chút thời gian quay lại nhìn tôi một cái rồi lập tức quay đầu đi luôn:
“Anh đến rồi à, ngồi đi, đợi em đánh hết bàn này đã! Sắp xong rồi!”
Tôi nhìn đỉnh đầu Mạt Mạt chừng hai giây, ngẩng đầu
uống cạn cốc rượu rồi quay người bỏ đi!
Mẹ nó chứ! Cô tưởng cô là Từ Hy thì cũng không thể coi
tôi là Lí Liên Anh thật chứ! Cô nuôi tôi chắc? Tôi không thể chịu được nữa!
Tôi đột ngột mở cửa làm Tiểu Hy đang nấp bên ngoài
giật nẩy mình, gật đầu rồi đưa cái cốc cho cô ấy, tôi sải bước xuống lầu.
Đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và gấp
gáp, rõ ràng là có người đuổi theo, có hai giọng nói đang gọi tôi: “Bảo! Bảo
ơi!”
Trong phòng khách ở tầng một, Mạt Mạt và Tiểu Hy kẹp
hai bên tôi, hai cái miệng thi nhau nói những lời ngọt ngào dịu dàng.
Tôi rất giận nhưng đồng thời cũng cảm thấy lần này mình
quá nam tính, quá cool! Tôi bị kéo ra ngồi ở sofa, bên tai những tiếng khuyên
nhủ ngọt ngào vẫn vang lên không dứt, nhưng cơn giận trong lòng tôi vẫn chưa
bay hết, cứ hết lần này đến lần khác như thế, hổ không ra oai, em tưởng anh
làDoraemon chắc!
Mạt Mạt ngồi bên cạnh cười tít mắt, có vẻ cũng hơi
hoảng, hình như cô ấy cũng không ngờ là tôi sẽ giận đến mức này. Tiểu Hy khuyên
mấy câu xong đã đứng dậy rót rượu cho tôi rồi.
“Mạt Mạt, anh không biết trong lòng em đang nghĩ gì,
nhưng anh thấy thế là đủ rồi!” Tôi quay sang lạnh lùng nhìn Mạt Mạt, nói đầy bi
phẫn: “Anh cảm thấy anh đối xử với em rất tốt! Có chuyện gì anh cũng giúp em,
thậm chỉ cả chuyện kết hôn cũng vậy, dù có nguyên nhân gì anh cũng có truy hỏi
em câu nào không?”
“Bảo, em biết…” Mạt Mạt thấy tôi giận thật, vội vàng
cười tươi hết cỡ.
“Sao anh lại giúp em, lí do em biết, anh cũng biết, vì
em là mối tình đầu sao? Được rồi, anh cũng đã nói bây giờ anh vẫn thích em,
nhưng em không thể lợi dụng tình cảm của anh với em chứ?”
Mạt Mạt thấy sợ, hoặc thấy có lỗi chăng? Tóm lại là cô
ấy cúi đầu, vẻ mặt đầy lo lắng trông rất đáng thương, thật là hiếm thấy, “Bảo,
không phải đâu, em không…”
Tôi ngắt lời cô ấy: “Mạt Mạt, có một câu anh luôn muốn
nói, anh biết chúng ta không gặp nhau mấy năm rồi, anh không biết những năm qua
em đã trải qua những chuyện gì, nhưng anh cảm thấy em đã thay đổi thật rồi, em
của ngày xưa đã đi đâu mất rồi?”
Mạt Mạt cúi gằm xuống, tóc xõa che hết mặt, che cả vẻ
mặt của cô ấy.
Tôi tiếp tục kích động, ai mà biết có phải cô ấy đang
diễn kịch không? Tôi bị cô nàng này chơi cho phát sợ rồi! Gần đây bị cô ấy dắt
mũi chạy vòng vòng, hôm nay lại thế này, tôi vội vội vàng vàng chạy tới hóa ra
chẳng có việc gì hết!
“Anh luôn thử tìm kiếm hình bóng trước kia ở em nhưng
anh không tìm thấy! Chơi anh, em thấy thích thú lắm sao? Mấy năm nay em vẫn như
thế à? Có phải em coi việc chơi đùa đàn ông là niềm vui của mình không?”
Mạt Mạt nghe tôi nói thế bờ vai khẽ run rẩy, đầu càng
cúi xuống thấp, hơn nữa trong lúc phát tiết sự giận dữ tôi còn nghe thấy rõ
ràng tiếng nức nở - cô ấy khóc sao?
Tôi quay đầu lại, sắc mắt Tiểu Hy tối sầm giận dữ, cô
ấy giơ tay hất cả cốc rượu vào mặt tôi!
“Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy hả?”
Người
già sao vẫn mê tín như vậy?
Tuổi
rồng phải lấy tuổi khỉ, tuổi trâu phải lấy tuổi chuột,
Đó
đúng là mê tín!
Chẳng
lẽ không thể khoa học một tí sao?
Ví
dụ tôi thuộc cung Song Tử thì nhất định phải tìm một cô nàng cung Thiên Bình,