Ở Hồng Kong chẳng có gì
nhiều để nói, tâm tư của tôi vốn cũng chẳng đặt ở đó.
Tin tức chúng tôi cần phỏng vấn thiên hạ đã biết hết
từ đầu đường đến xó chợ đâu đâu cũng đang bàn tán suy đoán về chuyện Trương Bá
Chi có bầu, còn đương sự thì không ở Hồng Kông, nghe nói là để tránh đám nhà
báo đã bí mật đi du lịch rồi.
Để không đến nỗi trở về tay không, tôi bảo nữ đồng
nghiệp xinh đẹp thay mình liên hệ với rất nhiều đồng nghiệp, lôi ra ít tin tức
nội bộ, tất cả đều thuộc loại tin “Theo người biết được nội tình nhưng không
muốn lộ danh tính”.
Tôi bảo nữ đồng nghiệp xinh đẹp bất kể thật giả, cứ
viết hết đi, giới giải trí là vậy, tin tức giải trí cũng như vậy nốt, lấy đâu
ra lắm chuyện thật thế? Nếu tất cả đều là thật thì việc tạo scandal đã không
tồn tại rồi. Hơn nữa cho dù đắc tội với ngôi sao, có kiện cũng không kiện đến
tòa soạn chúng ta, chúng ta không phải là đơn vị truyền thông đầu tiên tung tin
này ra.
Sổ tay người làm báo nói rằng: Tin tức nhất định phải
đi sâu vào điều tra, phỏng vấn, nhận định phải có căn cứ vào sự thật, nhấn mạnh
vào tính chân thực.
Chỉ có điều, đó gần như là vô hiệu đối với tin tức
giải trí.
Đào bới được ít tư liệu, liên hệ với bạn bè trong
nghề, nhờ họ đưa nữ đồng nghiệp xinh đẹp cùng ra ngoài phỏng vấn bên lề, ví dụ
đi phỏng vấn những ngôi sao từng có tin đồn, từng có quan hệ yêu đương với
Trương Bá Chi, Tạ Đình Phong, sau khi nghe tin Trương Bá Chi có bầu họ phản ứng
ra sao.
Tôi hướng dẫn nữ đồng nghiệp xinh đẹp trong những cuộc
phỏng vấn như vậy, những ngôi sao nào nhân cơ hội muốn tự tạo scandal chắc chắn
sẽ nổi giận lôi đình hoặc nước mắt ngắn dài, những ngôi sao không phải đang
trong thời gian muốn lăng xê sẽ im lặng miễn bình luận, nhưng cho dù họ tránh
phỏng vấn, lúc viết bải cũng phải lấp lửng về vẻ đỡ đần hoặc ánh mắt ai oán của
họ lúc từ chồi cuộc phỏng vấn.
Tin tức mà, không phải đều do con người tạo ra sao.
Mấy thằng bạn cùng nghề đó nghe nói có người đẹp đều
vui vẻ đồng ý. Thế là sau nhiều lần làm nũng cầu xin tôi đi cùng không thành,
nữ đồng nghiệp xinh đẹp gánh trọng trách, đơn thương độc mã xông vào giới giải
trí hoa lệ của Hồng Kông.
Tôi ở trong phòng khách sạn nhàn rỗi sung sướng
Uống bia ăn vặt, xem ti vi học tiếng Hồng Kông. Nhắm
mắt dưỡng thần, vận công trị thương.
Chẳng có nhiều thứ để phỏng vấn lắm, chỉ một ngày rưỡi
là đã không còn gì để làm nữa. Tôi đặc biệt cho nữ đồng nghiệp xinh đẹp nửa
ngày đi dạo phố shopping, lại dạy cô ấy một số thủ đoạn và chiêu trò xài tiền
lộ phí mua đồ, nữ đồng nghiệp xinh đẹp hoàn toàn coi tôi là tri kỉ, vô cùng
ngưỡng mộ, cái kiểu này nếu tối này tôi có ám chỉ điều gì, cô ấy chắc chắn sẽ
nửa đêm thanh vắng xông vào phòng tôi, làm việc ai cũng biết là việc gì đấy.
Chắc chắn sẽ có bạn đọc hào sảng nói: Thế thì ông chơi
luôn đi! Ông khách sáo cái nỗi gì! Sao ông chán đời thế, ngu thế!
Ha ha, trước kia tôi đã từng nói thỏ
không ăn cỏ gần hang, chó nhà không phối giống với chó hàng xóm, chuyện nhỏ
không nhịn thì hỏng sự lớn, nếu xảy ra chuyện
nam nữ gì thật, hai người lại làm cùng phòng ban, nhỡ may truyền ra ngoài thì
đúng là bắt rắn bị rắn cắn, chuyên tạo tin đồn giờ bị dính tin đồn, thế thì náo
nhiệt quá.
Quân không cẩn trọng thì mất thần, thần không cẩn
trọng thì mất quân, tôi không cẩn trọng thì mất việc.
Sau hai ngày chúng tôi trở về Trùng Khánh.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp bịn rịn quyến luyến.
Tôi dạy cô ấy việc này phải có chừng mực, thấy được là
rút, lần đầu đi công tác nhất định phải tốc chiến tốc thắng, sau khi trở về làm
tổng biên tập vui vẻ, vừa lấy được tin tức về lại còn tiết kiệm kinh phí cho
tòa soạn, chắc chắn sẽ làm tổng biên tập hài lòng, lần sau chắc chắn sẽ yên tâm
cho cô đi nữa; ngược lại, nếu có một cơ hội này cô liền chơi liều mạng, chơi
cho hết sạch thời gian, lúc về báo cáo thanh toán sẽ làm tổng biên tập xót
tiền, thế thì lần sau có cơ hội cũng chẳng đến lượt cô.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp cảm thán: Hôm nay nghe anh nói
một lời bằng mười năm lăn lộn cuộc đời.
Thực ra là tôi có quá nhiều điều không thể yên lòng,
thời gian hai ngày tôi đã nghĩ rất rõ ràng nhiều vấn đề, hơn nữa cảm giác ấm ức
và giận dữ trước đó cũng bị bốn mươi tám tiếng bình tĩnh làm hao mòn gần hết
rồi, cũng đã đến lúc trở về kết thúc vụ việc rồi.
Hai ngày qua tôi không hề mở máy di động.
Hơn một giờ chiều, tôi ra khỏi sân bay Trùng Khánh,
vừa mở nguồn một lúc có vô số tin nhắn ào ạt kéo đến, tiếng chuông báo có tin
nhắn vang lên không ngớt.
Của Thịt Chó, lão Phó, lão Đường, Tiểu Văn, nhiều nhất
là của Mạt Mạt.
Hộp inbox đầy ắp tin nhắn, những tin còn lại không đọc
được, chỉ thấy mấy tin nhắn của Mạt Mạt.
“Bảo, rốt cuộc anh ở đâu? Tại sao không mở máy? Trả
lời em được không?”
“Bảo, em muốn nói chuyện với anh, em muốn nói với anh
một số chuyện…”
“Bảo, khi nào về gọi cho em, chúng ta li hôn.”
…
Tôi thở dài, cảm thấy rất buồn, nước
mắt chết trong lòng lại gợn sóng.
Tôi nói với nữ đồng nghiệp xinh đẹp ai về nhà nấy, tối
nay cô ấy ở nhà sắp xếp lại đống bản thảo, mai gặp ở tòa soạn.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp nói hay là về tòa soạn đi.
Tôi bảo bây giờ cô có gọi điện cho tổng biên tập, ông
ấy cũng sẽ bảo cô về nhà nghỉ ngơi, mai hãy đi làm, tin Trương Bá Chi có bầu
không còn là tin gấp nữa rồi, bài viết của chúng ta chủ yếu là tung ra tin bên
lề có liên quan.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp mỉm cười, lại cảm ơn tôi lần
nữa, lúc vẫy tay tạm biệt còn nói sẽ mời tôi ăn cơm.
Tôi cảm thấy rất tốt, dù Tiểu Văn đi rồi, Mạt Mạt cũng
đi rồi, bây giờ tôi còn có hai nữ đồng nghiệp xinh đẹp cảm thấy nợ ân tình tôi,
không nói đến việc kết hôn, chuyện yêu yêu đương đương chắc là cũng được.
Tôi lên taxi xem tiếp tin nhắn.
Tiểu Văn chỉ gửi một tin:
“Bảo, nghe nói anh đi Hồng Kông rồi hả? Về nhớ gọi cho
em nhé.”
Tôi không do dự bấm số gọi luôn cho cô ấy.
Thực ra trong lòng tôi còn rất quan tâm đến gia đình
ba người đó.
Hơn nữa, hai ngày qua tôi càng lúc càng cảm thấy mình
bắt đầu có một tình cảm mơ hồ nào đó đối với Tiểu Văn, nó đang từng chút từng
chút một lây nhiễm trong lòng tôi.
Chuông điện thoại reo mấy tiếng liền có người bắt máy,
tiếng cô ấy nhẹ nhàng vang lên: “A lô.”
“Tiểu Văn, là anh, anh về rồi.”
“Anh gọi đến làm cái gì? Em không muốn nghe thấy giọng
anh!” Đầu bên kia vang lên một tiếng thét.
Tôi giật mình, tôi gọi đến đâu vậy trời? Bàn Ty[1] đại
tiên? Năm trăm năm trước chắc?
[1]
Bàn Ty đại tiên chỉ nhân vật nhện tinh trong phim Tây Du Kí hài của Châu Tinh
Trì.
Đầu bên kia điện thoại khẽ ho một tiếng.
Tôi lập tức hiểu ra, bố mẹ Tiểu Văn đang ngồi bên
cạnh.
“Tiểu Văn, em không sao chứ?” Tôi cố hạ giọng, gần như
là thì thào để chắc chắn tiếng mình chỉ có Tiểu Văn nghe được.
Tiểu Văn hơi ngừng rồi lại nói với giọng lạnh lùng
giận dữ: “Nói cái gì? Có gì mà nói? Anh không phải là người!”
Chửi tôi à? Có lí thì nói lí, không lí chửi cái khỉ gì
mà chửi?
Tôi sững ra, nhanh chóng phân tích trong đầu, Tiêu Văn
nói câu đó nghĩa là trước đó tôi đã nói một câu như là “Chúng ta nói chuyện
đi.”
Tôi không nói gì, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói ở
đầu dây bên kia, hình như là mẹ cô ấy, nhưng không nghe rõ.
Tiểu Văn nức nở một chút.
Lại nữa?
“Được rồi, Lại Bảo, lúc nào có thời gian chúng ta nói
chuyện, nói rõ tất cả, kết thúc tất cả!” Tiểu Văn rất lạnh lùng, cứ như thật
ấy.
“Được.” Tôi chỉ có thể đáp vậy thôi.
“Được, năm giờ chiều nay, quán cà phê của chúng ta.”
Cô ấy lạnh lùng dứt lời rồi cụp mấy.
Quán cà phê của chúng ta, tôi biết, tôi và Tiểu Văn
cũng chỉ từng đến quán cả phê đó.
Tôi về nhà, mở cửa bước vào, căn nhà trống trải, im
lìm.
Tôi thay dép, chậm rãi đi quanh nhà, không thấy có gì
thay đổi, tủ quần áo trong phòng làm việc có quần áo giầy dép của Mạt Mạt tôi
giấu vào đó khi đón Tiểu Văn đến ở, trên giá sách trong phòng khách, tủ đầu
giường trong phòng ngủ có ảnh đôi của tôi và Tiểu Văn.
Đã hai ngày tôi không về nhà nhưng nhà cửa vẫn sạch sẽ
như thường, người lười biếng như tôi nếu không có người giục thì cũng rất ít
khi tự mình tổng vệ sinh, nhưng bây giờ trong nhà gần như không có một hạt bụi,
còn sạch sẽ hơn lúc tôi ở nhà!
Ai đã đến dọn dẹp? Tiểu Văn? Mạt Mạt? Hay là cô Tấm?
Tôi lượn một vòng, cuối cùng cũng có câu trả lời.
Nhà chắc là do Mạt Mạt dọn dẹp, vì trên bàn uống nước
trong phòng khách có một tờ giấy bị đè dưới chiếc cốc.
Đó là một tờ đơn li hôn, phía dưới đã có chữ kí của Mạ
Mạt. Ba chữ “Ngải Mạt Mạt” viết rất ngoằn ngoèo, dường như tay người kí ba chữ
này khi đó đang không ngừng run rẩy.
Cầm tờ li hôn trong tay tôi đứng lặng rất lâu.
Li hôn ư?
Nói thực, dù là mười ngày trước, từ này đối với tôi
vẫn còn vô cùng xa xôi và lạ lẫm.
Cần phải thừa nhận rằng lần đầu li hôn, tôi không có
chút kinh nghiệm nào.
Phải li hôn thật ư?
Có lẽ là nên, dù tôi không li hôn, Mạt Mạt cũng sẽ li
hôn, chắc cô ấy có cuộc sống của cô ấy, có mục đích và kế hoạch lâu dài của
riêng cô ấy. Còn tôi, tôi không biết mình có thể chấp nhận sống cùng một cô gái
đã hoàn toàn lừa dối mình, Mạt Mạt thông minh hơn tôi nhiều, tôi thực sự rất sợ
cô ấy, ở bên cô ấy có lẽ tôi bị bán đi còn giúp cô ấy đếm tiền nữa.
Nhưng nếu cô ấy li hôn thì đã phá vỡ bản thỏa thuận
đó, chuyện bất lợi như vậy cũng làm ư? Cô ấy muốn làm gì?
Tôi vừa suy nghĩ miên man vừa nằm ra ghế sofa, rút mấy
điếu thuốc ra hút để giết chết thời gian, cũng đang phập phồng chờ đợi chuyện
sắp xảy ra.
Đợi chút nữa cuộc gặp ở quán cà phê chắc là trận chiến
cuối cùng rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đối mặt với bố mẹ Tiểu Văn thế nào, vì
tôi hoàn toàn vô tội.
Tin nhắn của Tiểu Văn đến.
“Bảo, giúp em lấy ổ cứng trong laptop của em ra mang
tới cho em nhé.”
Nghĩa là sao?
Được rồi, tôi biết, đợi chút nữa là thực sự kết thúc,
sau khi bị Tiểu Văn chửi bới, bị bố mẹ Tiểu Văn dần cho một trận là cơ bản tất
cả đã kết thúc.
Tôi cầm tuốc nơ vít phi vào phòng ngủ.
Tôi tháo ổ cứng ra bọc lại cẩn thận, xong việc cũng đã
gần đến giờ hẹn, tôi đảo một vòng trong phòng khách, cầm tờ đơn li hôn lên xem,
khẽ cười rồi vứt lên ghế sofa.
Li hôn à? Ha ha, chắc đây là li hôn kiểu Trung Quốc
đúng không?
Tôi xuống taxi, đứng do dự gần quán cà phê một lúc
lâu, tôi có thể tưởng tượng ra sắc mặt và ánh mắt của bố mẹ Tiểu Văn khi nhìn
thấy tôi, hơn nữa cái mà tôi phải đối mặt chắc chắn là một trận đánh hà khắc,
sắc bén, e là sau trận này sẽ tạo ra ám ảnh tâm lí đối với tôi, chưa biết chừng
còn mắc “hội chứng sợ hãi bố mẹ vợ” cũng nên.
Tôi lấy hết can đảm mang trong lòng quyết tâm sợ gì ai
chứ!
Tôi nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm những ánh mắt thù
hận, đề phòng xem có thứ ám khí gì như cốc chén, ghế ghiếc gì đó đột ngột bay
tới không, đột nhiên một giọng nói vui vẻ vang lên gần đó: “Bảo, ở đây này!”
Tôi quay lại nhìn, Tiểu Văn tươi cười ngồi bên một
chiếc bàn nhỏ cách tôi không xa vẫy tay với tôi rồi đứng dậy bước về phía tôi.
Tôi cảnh giác quan sát, không phát hiện sát thủ nào ẩn
nấp trong góc tối, ngập ngừng bước từng bước về phía đó.
Nhìn nụ cười
trên gương mặt Tiểu Văn, hình như… không phải là tiệc Hồng Môn.
Tiểu Văn bước đến trước mặt tôi, nụ cười trên mặt tắt
dần, ánh mắt cô ấy trở nên thương xót, cô ấy chầm chậm đưa tay ra vuốt bên má
cô ấy từng đánh, giọng nói hết sức dịu dàng và đầy yêu thương: “Bảo, tội anh
quá.”
Trong phút chốc, tất cả mọi nỗi ấm ức và đau khổ tích
tụ trong lòng ào ạt đổ ra, nước mắt phun trào, môi run rẩy, tôi đau khổ nói:
“Số anh khổ quá!”, sau đó tôi òa khóc nức nở, đầu chúi vào ngực Tiểu Văn, hai
tay nắm thành nắm đấm ấm ức đấm vào ngực Tiểu Văn…
Không sai, tất nhiên là tôi đùa thôi, tôi không biến
thái đến mức đó đâu.
Được Tiểu Văn vuốt má, lòng tôi dậy sóng nhưng mặt vẫn
tươi cười, lắc đầu nói: “Không sao.”
“Còn đau không?” Tiểu Văn ngầng đầu nhìn tôi, bàn tay
lành lạnh vuốt ve má tôi, nước mắt của cô ấy dâng đầy khóe mắt.
“Em tưởng bọn em đánh anh bằng đòn La Hán chưởng hay
sao mà vẫn còn đau?” Tôi nghiêng đầu
định tránh bàn tay Tiểu Văn.
Nói thật cô ấy cừ sờ ra sờ vào thế này, sờ đến mức
làm trái tim nhỏ bé của tôi càng lúc càng đập nhanh.
Tiểu Văn cười, “Vẫn còn đùa được!”, dứt lời cô ấy bỏ
tay xuống, tự nhiên khoác tay tôi cùng ngồi xuống ghế.
Tiểu Văn nghiêm nghị gật đầu, “Rất giận dữ!”, nói xong
lại tự bật cười.
“Vậy… sao cô chú lại không đến?” Tôi truy hỏi, không
yên tâm lại liếc xung quanh.
“Không, bố mẹ nói chuyện này cho em tự giải quyết, hôm
nay nói chuyện rõ ràng với anh cho dứt khoát.” Tiểu Văn vừa nói, ánh mắt đột
nhiên lại trở nên buồn bã.
Haizz, quả là kết thúc thật.
“Bây giờ tình hình thế nào rồi?” Tôi cầm muỗng khuấy cà
phê, nhìn vào bụng Tiểu Văn ra hiệu.
Tiểu Văn mỉm cười đưa tay vuốt bụng: “Ý của bố mẹ là
nếu hôm nay nói chuyện với anh xong mà không có kết quả gì thì sẽ đi cùng bố
mẹ, em… đồng ý rồi.”
Tôi cảm thấy trái tim mình khẽ run lên, nhưng vẫn tươi
cười: “Tốt quá! Vậy đứa bé thì sao?”
“Đứa bé á, ha ha, bố mẹ vẫn nghĩ là của anh, nhưng có
giữ hay không thì cho em tự quyết định.” Tiểu Văn vừa nói vừa cúi đầu nhìn bụng
mình, “Em cũng đã nói con là của em, không liên quan đến bất cứ ai, em muốn
sinh nó ra, bố mẹ cũng đồng ý rồi.”
Nhìn xem, đúng là người sống và làm việc ở nước ngoài,
thoáng thế chứ.
“Tốt quá, tốt quá!” Tôi vỗ tay cười nói, “Như vậy
chuyện của em coi như là đại đoàn viên rồi! Anh cũng có thể thành công rút lui,
hi hi.”
Tiểu Văn cũng cười, cười rất khó coi. Cô ấy ngẩng đầu
nhìn tôi, ánh mắt tỏ ra xin lỗi và thương xót: “Bảo, em xin lỗi, đáng lẽ ra em
chuẩn bị tự thú nhận, không ngờ lại làm cho anh…”
“Không sao đâu.” Tôi xua tay, “Anh quen rồi.”
“Thật đấy, Bảo! Em có lỗi với anh, em thực sự không
muốn bố mẹ em có ấn tượng như thế này với anh, lại còn làm anh phải chịu oan
ức, làm anh bị đánh…” Tiểu Văn rướn người kích động nói, càng nói giọng càng
nhỏ.
“Được rồi, được rồi!” Tôi vội vàng làm không khí bớt
căng thẳng, “Dù thế nào tình hình hiện nay và dự kiến cũng gần như nhau, giải
quyết cũng ok. Bố mẹ em nhìn anh thế nào không quan trọng, có lẽ đời này cũng
không có cơ hội gặp mặt nữa.”
Đây được coi là một câu nói đùa nhưng khi nói ra sao
lại buồn bã như vậy?
Hai người bắt đầu trở nên im lặng.
Tôi đốt một điếu thuốc, Tiểu Văn uống cà phê.
Một lúc lâu sau, Tiểu Văn đột ngột ngầng đầu lên, nheo
mắt tươi cười hỏi: “Bảo, cô gái tối hôm đó chính là Mạt Mạt phải không?”
Tôi gật đầu.
“Thật là xinh đẹp.” Tiểu Văn cũng gật đầu.
Chúng tôi lại im lặng.
Một lúc lâu sau, lần này tôi mở miệng trước: “À, Tiểu
Văn tối hôm đó em khóc dữ như vậy, sao lại…”
Tiểu Văn ngắt lời tôi, cố nặn ra một nụ cười, “Em giả
bộ đó nếu không bố mẹ em sao tin được?” Dứt lời cô ấy cúi xuống, tôi nghe thấy
tiếng cô ấy thở dài, điều chỉnh hơi thở, khi ngẩng lên cô ấy nhìn thẳng vào mắt
tôi, “Bảo, nhưng tối hôm đó, Mạt Mạt là thật đấy.”
“Cái gì thật cơ?” Tôi ngẩn ra.
“Giận dữ, đau lòng, và cả ánh mắt thù hận lúc nhìn em
nữa.” Tiểu Văn nghiêng đầu cười, ánh mắt ngước lên như đang nhớ lại, “Thật đấy,
Bảo, Mạt Mạt thật sự ghen, thật sự hận em, đều là phụ nữ, em biết.”
“Cô ấy bệnh rồi.” Tôi bĩu môi.
“Còn lâu! Bảo, cô ấy cũng yêu anh, nếu một cô gái
không thực sự yêu anh, cô ấy sẽ không đau lòng vì anh. Nếu là giả, cô ấy có thể
giận dữ, khóc lóc giải tỏa một trận, nhưng chắc chắn sẽ không đau lòng nhưng
Mạt Mạt thực sự đau lòng.”
Tiểu Văn không ngừng nói như cô ép buộc tôi tin vào
điều gì đó.
Tôi chỉ cười, tôi có thể tin lời Tiểu Văn nói, nhưng
như thế thì có ích gì?
“Tối hôm đó, cô ấy hiểu lầm em rồi, đúng không?”
TiểuVăn lo lắng rướn người huơ huơ tay trước mặt tôi để lôi kéo sự chú ý của
tôi, “Em hỏi anh đấy, anh giải thích với cô ấy chưa?”
Tôi gật đầu, “Giải thích rồi, cô ấy không tin, ha ha.”
“Nếu là em em cũng không tin.” Tiểu Văn cúi đầu tự nói
với mình, nghĩ thế nào cô ấy đột nhiên trợn tròn mắt, “Bảo, anh có thể gọi điện
cho Mạt Mạt để em gặp cô ấy trực tiếp giải thích không?
“Hả? Bây giờ á?” Tôi ngớ ra rồi vội lắc đầu, “Hôm khác
đi, bây giờ anh không có tâm trạng.”
“Không thể đổi ngày khác được,” Giọng Tiểu Văn bỗng
bình tĩnh lại, “Em không còn thời gian nữa.”
“Tại sao?” Tôi có một dự cảm chẳng lành.
Tiểu Văn khẽ cười gượng: “Hôm nay em ra đây nói chuyện
với anh, nếu không có kết quả gì, ngày mai em sẽ lên máy bay đi cùng bố mẹ em.”
Tôi lặng người.
Đi ư? A, đi, tốt quá, đây không phải là kết quả chúng
tôi muốn sao? Chuyện này tôi đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng tại sao trong
lòng tôi lại buồn đến vậy?
Tôi tỉnh ra, lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, Tiểu Văn, em
không biết chuyện giữa anh và Mạt Mạt đâu, em hoàn toàn không cần giải thích gì
với cô ấy cả, không cần thiết.”
Tiểu Văn đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi: “Bảo, ngày
mai em phải đi rồi, nếu không giải thích với Mạt Mạt lòng em sẽ thấy không yên,
em sẽ không yên lòng cả đời, xin anh đấy!”
Tôi do dự.
“Bảo, em không quan tâm sau này anh và Mạt Mạt sẽ ra
sao, nhưng em không thể mang trong lòng sự hổ thẹn này mà ra đi được, em đã cảm
thấy có lỗi với anh nhiều lắm rồi. Em xin anh đấy!”
Tiểu Văn khẽ chau mày cầu xin, khóe mắt lại hơi ướt.
Tôi thở dài, lắc đầu, tôi nhìn cô ấy rồi chầm chậm rút
điện thoại ra.
Mạt Mạt nhận điện thoại của tôi với giọng vui mừng tột
độ, tôi lại không có tâm trạng đâu mà phối hợp với cô ấy, chỉ lạnh lùng bảo cô
ấy ra ngoài có việc rồi nói địa chỉ.
Giọng nói của Mạt Mạt lập tức trở nên ảm đạm, hình như
đã hiểu tôi gọi cô ấy ra làm gì, buồn bã nói cô ấy biết rồi, sẽ đến ngay. Tôi
cúp máy, bắt đầu uống tách cà phê thứ hai, vừa nói chuyện với Tiểu Văn vừa đợi.
Tôi đưa ổ cứng cho Tiểu Văn, hỏi cô ấy nếu mai phải đi
thì khi nào đến nhà tôi lấy đồ.
Tiểu Văn nói không cần những thứ đó nữa, không cần
mang theo, chỉ cần ổ cứng này là đủ rồi.
Tôi rất tò mò nhưng không tiện hỏi thêm.
Tiểu Văn nhận ra ý tôi bèn
tươi cười giải thích, trong ổ cứng có nhật ký của cô ấy mấy năm qua và cả ảnh
chụp chung của cô ấy và anh ta nữa.
Tất nhiên tôi hiểu anh ta là ai.
Tôi ra vẻ giận dữ, chất vấn Tiểu Văn để lại đống lộn
xộn đó cho tôi dọn dẹp hả?
Tiểu Văn cũng cười: “Anh có thể vứt đi, nhưng anh sẽ
không làm vậy đâu.”
Khoảng nửa tiếng sau, cửa quán cà phê mở ra, tôi quay
đầu lại nhìn thấy Mạt Mạt bước vào nhìn xung quanh, vừa hay chạm vào ánh mắt
tôi, trong phút chốc ánh mắt cô ấy di chuyển, khi nhìn thấy Tiểu Văn, cô ấy
sững ra.
Tôi vẫy tay với cô ấy, cô ấy cắn môi, chầm chậm bước
tới.
Mạt Mạt ngập ngừng gật đầu, nhìn tôi, Tiểu Văn chỉ vào
vị trí bên cạnh tôi: “Mời chị ngồi.”
Mạt Mạt nhìn tôi, tôi hiểu ý TiểuVăn, bất lực dịch vào
trong. Mạt Mạt mới ngồi xuống bên cạnh.
“Chị là Mạt Mạt đúng không?” Tiểu Văn thân thiện mỉm
cười, “Em là Chu Tiểu Văn, nói thẳng nhé, hôm nay hẹn chị ra đây là để giải
thích chuyện ở nhà Lại Bảo tối hôm đó.”
Mạt Mạt nghi hoặc nhìn Tiểu Văn, không nói gì.
Tiểu Văn bắt đầu kể, gần như là không chút giấu giếm,
từ quan hệ của mình và bố mẹ đến đứa trẻ trong bụng, đến cuộc gặp gỡ giữa cô ấy
và mấy thằng bọn tôi ở quán bar, làm quen cho đến chuyện cầu xin tôi giúp đối
phó với bố mẹ, rồi đến tối hôm đó.
Mạt Mạt ngồi nghe, vẻ mặt càng lúc càng kinh ngạc, khi
Tiểu Văn kể đến một tình tiết nào đó Mạt Mạt cũng có vẻ thương cảm. Cuối cùng,
ánh mắt đã có chút đồng cảm, tuy vẫn còn thoáng vẻ hoài nghi.
Không nghi ngờ gì, những điều Tiểu Văn kể hoàn toàn
trùng khớp với những gì tôi giải thích với Mạt Mạt tối đó.
“Mạt Mạt, đừng nghi ngờ nữa,” Tiểu Văn kể xong, khẽ
rướn người về phía trước, “Gọi chị ra đây thế này có hơi mạo muội, nhưng ngày
mai em phải ra nước ngoài, có lẽ sẽ không trở về nữa. Em sợ không có cơ hội
giải thích với chị.” Vừa nói Tiểu Văn vừa nhìn tôi, “Mạt Mạt, Lại Bảo là một
người tốt, em tin hai người sẽ hạnh phúc, em chúc phúc cho hai người.”
Mạt Mạt ngẩn ra rồi ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào
Tiểu Văn sau đó chầm chậm quay sang ai oán nhìn tôi.
“Tiểu Văn, hôm đó… chúng ta …” Mạt Mạt tỏ ý xin lỗi
nhìn Tiểu Văn, không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Tiểu Văn lắc đầu cười nói: “Mạt Mạt, tha lỗi cho em
không còn thời gian, em xin nói thẳng. Hôm đó là lần đầu tiên em nhìn thấy chị,
trước đó Lại Bảo đã kể về chị với em rất nhiều lần, kể về mối tình đầu và cả
cuộc hôn nhân thỏa thuận của hai người nữa.”
“Rất nhiều lần á?” Tôi vội hỏi Tiểu Văn.
“Chuyện kết hôn thỏa thuận cũng nói á?” Mạt Mạt quay
sang trách tôi, “Anh kể cả chuyện đó với Tiểu Văn, vậy tại sao chuyện của hai
người anh không nói cho em biết trước?”
Tôi bĩu môi nhìn Mạt Mạt: “Phụ nữ với phụ nữ không
giống nhau, anh nói với Tiểu Văn cô ấy có thể hiểu, anh mà nói với em chưa biết
chừng em sẽ làm loạn lên!”
“Anh!” Mạt Mạt trợn mắt, “Anh cho em là loại người như
thế à?”
Tiểu Văn ngồi đối diện vội xua tay: “Được rồi, được
rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, nghe em nói hết đã.”
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, Mạt Mạt quay đầu nhìn
Tiểu Văn.
“Mạt Mạt, hôm đó là lần đầu em nhìn thấy chị nhưng em
cũng biết sơ về quá khứ của hai người, hơn nữa tất cả biểu hiện của chị ngày
hôm đó khiến em hiểu rằng, chị yêu Lại Bảo, đúng không?” Tiểu Văn nói, xua tay
với Mạt Mạt, “Đừng phủ nhận, chúng ta đều là phụ nữ, em có thể nhận ra điều
đó.”
Mạt Mạt vốn định nói gì đó nhưng Tiểu Văn nói vậy, cô
ấy im lặng cúi xuống.
Tiểu Văn bắt đầu tấn công tôi, “Lại Bảo, anh có nhớ em
từng nói với anh là chuyện kết hôn ý nghĩa thế nào với phụ nữ không? Cho dù vì
mục đích gì mà kết hôn giả, phụ nữ cũng sẽ tìm người mình tin cậy nhất, người
có thể dựa dẫm nhất, nếu Mạt Mạt không yêu anh, không tin anh, chị ấy sẽ không
thực sự đi đăng kí với anh, anh cũng biết dù là anh có thỏa thuận kết hôn gì đó
thì khi ra tòa cũng chưa chắc có thể được coi là chứng cớ, không phải sao?”
… Tôi không nói gì, muốn ra sao thì ra.
“Mạt Mạt, Lại Bảo thực sự là một người tốt, anh ấy rất
lương thiện, thật sự là người dù có sống cùng một mái nhà cũng không có ý đồ
xấu xa. Người như thế bây giờ hiếm lắm” Tiểu Văn tiếp tục nói với giọng chầm
chậm, thuyết phục.
Ánh mắt Mạt Mạt dán xuống đất, chầm chậm gật đầu như
đang suy tư điều gì.
“Em rất may mắn vì quen được người bạn như anh Lại
Bảo. Vì thế em cũng hy vọng anh ấy sẽ hạnh phúc.” Tiểu Văn khẽ cười, giơ tay ra
kéo cánh tay Mạt Mạt, nắm bàn tay cô ấy trong tay mình, “Chị thì sao?”
Nói cái gì thế!
Tôi và Mạt Mạt gần như cùng ngẩn ra, nhìn Tiểu Văn.
“Chu Tiểu Văn, em kiêm nghề mai mối nữa hả?” Tôi hơi
cáu, thế này không phải là làm mọi chuyện rối thêm sao?
Tiểu Văn liếc tôi một cái: “Anh im miệng, ai nói
chuyện với anh?”
Mạt Mạt chau mày, khẽ cắn môi, nhìn vào mắt Tiểu Văn
nói: “Tiểu Văn, tôi hiểu rồi, tôi muốn cám ơn cô hôm nay có thể… nhưng, có những
chuyện cô không biết, vì vậy tôi không dám hứa với cô điều gì.”
Hai tay Tiểu Văn nắm tay Mạt Mạt, khẽ vỗ vào tay cô
ấy: “Mạt Mạt, thú thực nếu không phải Bảo Bảo yêu chị, người đàn ông như anh ấy
em cũng muốn mang đi!”
Tôi trợn mắt: “Mang đi á? Bộ anh là đồ vật hả?”
“Anh chả là cái gì cả.” Hai giọng nói đồng thanh đáp.
Tiểu Văn và Mạt Mạt nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Mẹ kiếp, hai người họ hoàn hảo rồi, tôi là cái thá gì?
“Em có thứ này muốn đưa cho chị.” Tiểu Văn đột nhiên
buông tay ra, cúi đầu mở túi xách mang theo, cô ấy lôi ra một chiệc hộp nhỏ bọc
vải nhung màu đen, “Mạt Mạt, đây là quà em tặng chị, cũng coi như là lời chúc
phúc của em.”
Vừa nói Tiểu Văn vừa mở hộp ra, khẽ khàng đặt trước
mặt Mạt Mạt.
Mạt Mạt nhìn vào hộp, tôi cũng nhìn theo.
Đó là một chiếc dây chuyền màu đen có ba chiếc lông
vũ.
Mạt Mạt nhìn đăm đăm vào nó như đang suy nghĩ điều gì
rồi đột ngột quay phắt sang nhìn tôi, tốc độ nhanh đến nỗi làm tôi giật cả
mình.
“Cái này anh ấy…” Mạt Mạt chỉ vào cổ tôi.
Tiểu Văn mỉm cười gật đầu: “Đúng, chiếc của Bảo cũng
do em làm, đều là chúc phúc, truyền thuyết nói trước khi bốc cháy phượng hoàng
đã rớt ra ba chiếc lông, ai có được chúng sẽ có ba điều ước.”
Tiểu Văn vừa nói vừa đứng dậy cầm chiếc dây chuyền đó
bước ra phía sau nhẹ nhàng đeo vào cổ Mạt Mạt.
Mạt Mạt nãy giờ vẫn sững sở, vẫn đang cúi đầu nhìn ba
chiếc lông vũ trước ngực, rồi đưa tay khẽ vuốt ve.
Vừa đeo cho Mạt Mạt, Tiểu Văn vừa nói: “Có điều là do em
làm nên dây chuyền của hai người em có quyền ước trước, lấy của mỗi người một
điều ước, điều ước thứ nhất chính là hy vọng hai người hạnh phúc, điều thứ hai
hy vọng hai người có thể mãi mãi ở bên nhau, điều ước còn lại hai người tự nắm
lấy đi.”
Đeo cho Mạt Mạt xong Tiểu Văn quay lại chỗ ngồi, gương
mặt vẫn tươi cười.
Không biết có phải là ảo giác không nhưng sao tôi cảm
thấy trong mắt Tiểu Văn có một thoáng buồn bã không dễ nhận ra?
Mạt Mạt vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve ba chiếc lông
vũ! Một giọt nước mắt rơi xuống làm ướt mu bàn tay.
“Được rồi Tiểu Văn, nói chuyện của em đi!” Tôi không
chịu được cảnh tượng này, bắt đầu đổi chủ đề, “Em đi như vậy chắc là không ó cơ
hội gặp lại nữa, ở nước ngoài phải chăm sóc mình cho tốt đấy!”
Tiểu Văn gật đầu, khóe mắt hoe đỏ rồi vội quay đi, kìm
nước mắt lại.
Mạt Mạt ngồi bên cạnh chầm chậm ngước mắt nhìn Tiểu
Văn, nước mắt rơi lã chã, run giọng nói: “TiểuVăn, cảm ơn cô.”
Tiểu Văn cười: “Em đang báo ân mà. Lại Bảo đã giúp em
một việc lớn như vậy.” Vừa nói vừa chỉ Mạt Mạt, “Chị cũng thế, không phải chị
cũng phải báo ơn sao?”
Mạt Mạt ngớ ra, nướcmắt rơi càng nhiều hơn, môi cô ấy
run rẩy, lắc đầu, ánh mắt mơ màng, “Nhưng tôi… nhưng tôi…”
Đang nói bỗng nhiên Mạt Mạt đứng dậy, xách túi ôm mặt
quay người chạy ra khỏi quán cà phê.
Tôi và Tiểu Văn đều kinh ngạc, Tiểu Văn phản ứng
trước, cô ấy kêu lên: “Đuổi theo đi!”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đuổi theo ư?
Truyện Quỳnh Dao chắc? em tưởng anh là người đàn ông như gió chắc? Không đuổi
theo được đâu.”