Khoảng bảy giờ tối một số người trong toàn soạn đã ra
về. Nhưng lòng tôi rối bời có về nhà cũng chỉ uống rượu, tôi muốn tìm Mạt Mạt,
mọi người khuyên tôi rất có lí, nhưng tôi không biết tìm được Mạt Mạt tôi có
thể nói gì với cô ấy.
Nhiều khi con người là như vậy, dường như luôn nghe
thấy một người nói với một người khác: “Chúng ta nói chuyện đi.” Nhưng khi thực
sự ngồi với nhau mặt đối mặt thì hầu hết đều chẳng thể nói gì.
Càng muộn người trong tòa soạn càng ít, tôi vẫn ngồi
trước máy tính trong phòng làm việc đọc tin tức, ngắm gái xinh, xem ảnh, xem
video.
Các nữ đồng nghiệp xinh đẹp liên tục chào tạm biệt,
người từng nhận được ơn huệ của tôi thì hỏi có muốn về cùng không, có muốn cùng
đi ăn khuya không, tôi đều từ chối hết.
Tôi không muốn về nhà, một nơi trống trải như thế chỉ
càng làm cho tôi buồn bã hơn.
Hơn mười một giờ đêm, trong phòng làm việc hầu như
không còn ai. Chỉ có tôi ngồi trước máy tính hút thuốc, đờ đẫn, click chuột
không mục đích.
Mười hai giờ, tôi từ bỏ việc giết thời gian kiểu đó,
đứng dậy rời khỏi tòa soạn.
Tôi bắt taxi về, vào siêu thị mở cửa 24/24 giờ ở cổng
khu nhà mua một tá bia và mấy gói lạc.
Tôi không phải là một kẻ nghiện bia rượu nhưng có
những lúc còn có cách nào khiến người ta không suy nghĩ lung tung mà ngủ luôn
tốt hơn say rượu không?
Tôi lững thững đi vào nhà, vừa đi vừa hát, vào thang
máy, lại hát, ra khỏi thang máy bước tới trước cửa.
Lúc cầm chìa khóa tôi bỗng bật cười, cảm thấy mình rất
thú vị, cố tỏ ra thoải mái làm cái gì kia chứ?
Tôi mở cửa bước vào, tuột giày ra rồi lảo đả đi vào
phòng khách, ngồi xuống ghế sofa mở một lon bia ngửa cổ làm một hơi.
Đã!
Đang định làm hơi thứ hai thì chợt thấy chiếc ti vi
cách đó không xa có gì đó bất thường.
Tôi nhìn kĩ thì phát hiện trên khng ti vi có dán mấy
tờ giấy.
Ai mà thiếu đạo đức vậy?
Tôi bước tới mấy bước giật chúng xuống xem.
Nhưng chỉ liếc một cái tôi gần như sụp đổ, mắt không
thể rời khỏi tờ giấy đó nữa.
Những tờ giấy này là thư Mạt Mạt gửi cho tôi.
Cô ấy đã tới đây.
Tôi chằm chằm nhìn vào lá thư, hoàn toàn không có bất
cứ cử động nào, cứ thế đứng trước ti vi đọc tiếp.
“Bảo, có
lẽ đây là lần cuối cùng em gọi anh như thế này, sau này nếu có gọi thì chắc chỉ
gọi thầm trong lòng, trước mặt có lẽ sẽ chẳng có anh, hi hi, viết đến đây em đã
khóc rồi.
Thực ra có những chuyện em muốn nói cho
anh biết, nhưng em không biết phải mở miệng thế nào vì em sợ, anh biết không?
Anh là người bạn trai duy nhất của em từ nhỏ tới lớn, thậm chí ngay cả bây giờ
chuyện giữa chúng ta cũng là trải nghiệm yêu đương duy nhất của em.
Chắc chắn là anh không tin nhưng em nói
với em những điều này hết sức thật lòng.
Anh biết em sợ gì không? Em sợ vẻ mặt đó
của anh tối hôm em nói cho anh biết sự thật đó. Em thực sự rất sợ, có thể người
khác thế nào em cũng chịu đựng được nhưng anh như thế em chịu không nổi vì em
yêu anh.
Bị người mình yêu khinh thường, nỗi đau
đớn đó anh có hiểu không?
Tin nhắn của anh em nhận được rồi, em
không biết ý anh là gì, là quyết từ bỏ hay là hồi tâm chuyển ý, em tới tìm anh
nhưng anh không có nhà, em đợi anh nhưng anh không về, em nghĩ rất lâu, có
những lời thực sự không thể mở miệng nói trước mặt anh được, cho nên em viết
cho anh, đây có lẽ là cách tốt nhất.
Bảo, có phải anh vẫn luôn hận em vì đã
giấu giếm anh, cái gì cũng giấu anh? Em biết chúng ta chắc chắn sẽ chia cách,
em không xứng với anh, anh cũng sẽ không cần em, vậy em sẽ nói hết cho anh
biết. Em không thể làm gì đó để báo đáp anh như Tiểu Văn, để mình không quá hổ
thẹn em sẽ nói cho anh tất cả.
Nhớ hồi tốt nghiệp trung học anh liền biến
mất không? Lúc đó em rất đau lòng, đó là mối tình đầu của em, vừa yêu lần đầu
đã có cảm giác bị lừa anh biết cảm giác đó khó chịu ra sao không? Cho nên trong
thời gian qua, có lúc em cố tình chơi anh, thực ra nhiều lúc em cũng không muốn
thế nhưng vẫn làm vậy như một cách báo thù.
Em nói em vì tiền nên đính hôn với người
đàn ông khác, anh thấy rất kì lạ đúng không? Bản thân em cũng rất kinh ngạc, dù
gì trước khi tất cả những chuyện đó xảy ra em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm
những chuyện như thế, vì em không yêu người đàn ông đó, không yêu chút nào,
thậm chí còn rất ghét anh ta.
Em bắt đầu quen anh ta là khi học năm thứ
nhất, lần đó bạn em mời đến dự một bữa tiệc rượu, bạn em bảo đó là nơi tụ
tập của giới thượng lưu, ai cũng giàu có. Em chưa bao giờ tới một bữa tiệc rượu
như thế, anh hãy tin em, em không phải là kẻ ham hư vinh, em chỉ hiếu kì thôi.
Những người tới dự buổi tụ tập của giới thượng lưu này thường tìm một số nữ
sinh viên xinh đẹp đi làm bình hoa di động, em không hiểu nên ăn mặc rất bình
thường nên trông hơi nổi bật trong bữa tiệc. Anh ta nhìn thấy em, bắt đầu tiếp
cận em, nói chuyện với em, nhưng em hoàn toàn không quen anh ta. Trước khi về
anh ta xin số điện thoại của em, em không cho, anh ta đưa em số điện thoại của
anh ta, bảo có việc gì có thể tìm anh ta.
Em biết anh ta là ai từ bạn em, em không
ngờ anh ta còn trẻ như vậy mà đã giàu có đến thế, đó là sự giàu có mà người
bình thường như chúng ta không dám nghĩ tới. Đúng vậy, Bảo, có thể anh tưởng đó
là một ông già, nhưng anh ta rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.
Sau lần gặp đó, anh ta tìm được số điện
thoại của em, chuyện đó quá dễ dàng với anh ta. Hơn nữa anh ta rất giỏi, luôn
gọi điện đến những lúc em rất rảnh rỗi, mời em đi chơi, em từ chối. Anh ta nói
hy vọng có thể kết bạn với em, em cũng từ chối. Nói thực nếu đang học năm ba
hoặc năm tư có thể em sẽ đi chưa biết chừng, nhưng lúc đó em mới học năm nhất,
vết thương anh gây ra cho em vẫn chưa lành hẳn, lúc đó em tuyệt vọng với tình
yêu thậm chí rất hận đàn ông, lúc đó em có một suy nghĩ rất hoang đường mà
nhiều cô bé thường có – em cảm thấy cả đời này em sẽ không yêu nữa, vì nó quá
đau.
Nhưng anh ta không phải loại thanh niên
choai choai chỉ biết cắm đầu vào theo đuổi, em phải thừa nhận anh ta rất có thủ
đoạn. Anh ta không gọi điện quấy rầy em nữa nhưng lại thường xuyên nhờ người
gửi quà cho em, hình như anh ta có khả năng đặc biệt ấy, em vừa cảm thấy thích
một món đồ gì đó là mấy ngày sau anh ta liền nhờ người mang tới tặng em, nhiều
lần như thế em phát hiện ra anh ta đang quan sát cuộc sống của em, nhất cử nhất
động của em đều nằm trong mắt anh ta, điều đó làm em rất sợ hãi.
Nhưng em cũng không hiểu, em tưởng những
người lắm tiền như anh ta đều chỉ có ý chơi đùa với những cô gái như em, giống
như đàn ông các anh thường nói. Em không hiểu tại sao anh ta lại dành nhiều
công sức với em như vậy, em cảm thấy anh ta đang hưởng thụ niềm vui chinh phục
người khác.
Anh ta thực sự rất giàu có, vô cùng giàu
có, hơn nữa thiện cảm anh ta dành cho em cũng khiến một, hai cô bạn của em vô
cùng ngưỡng mộ, không phải em không yêu tiền, nhưng em ghét cảm giác này. Cảm
giác anh ta đứng trên cao còn mình như con cá anh ta muốn câu, em không muốn
làm con cá đó.
Có mấy lần không biết anh ta có mặt, em bị
anh ta lừa ra ngoài vài lần nhưng đều là cả đám người cùng đi chơi, anh ta cũng
rất lịch sự, rất có phong độ, không cho em uống rượu, cũng không quá chăm sóc
em, người đàn ông như vậy có lẽ nhiều cô gái sẽ thích, nhưng em ghét cảm giác
khi anh ta nhìn mình.
Sinh nhật em năm đó anh ta tặng em quà và
thiếp chúc mừng, nói anh ta chỉ muốn làm bạn với em, không muốn em nghĩ nhiều.
Sau vài lần tiếp xúc, em phải thừa nhận anh ta rất biết làm người khác vui
lòng, cũng chưa bao giờ có lời nói hay hành động nào không phải với em, em nhận
lời làm bạn anh ta, nhưng không cho anh ta lái xe đến trường tìm em, không cho
anh ta tặng quà nữa.
Sau đó còn có vài lần cùng nhau đi chơi,
cũng vẫn với một đám người, anh ta chưa bao giờ hẹn riêng em, đó là chỗ cao tay
của anh ta. Cũng trong những buổi tụ tập đó, em quen Tiểu Hy, Tiểu Hy rất thích
em, càng tiếp xúc nhiều, cô ấy kể cho em nghe rất nhiều chuyện về anh ta, nói
anh ta là người coi tình cảm như chuyện làm ăn, lúc đó em còn không hiểu ý Tiểu
Hy.
Tiểu Hy có những điểm rất giống em vào
thời điểm đó, có lúc rất bồng bột, có lúc vô âu vô lo, sau đó cô ấy cùng bạn
trai đi Hồng Kông, nhưng bọn em luôn giữ liên lạc, em báo chuyện tới Trùng
Khánh cho cô ấy đầu tiên, cô ấy không nói gì liền bay sang ngay, vì ở Trùng
Khánh cô ấy cũng có một căn hộ, cứ như vậy thời gian qua cô ấy luôn ở Trùng
Khánh với em.
Như Tiểu Hy nói, anh ta là người coi tình
cảm như chuyện làm ăn.
Bọn em cùng đi chơi, nhiều lần như vậy em
không còn đề phòng như trước nữa, có một lần buổi tối anh ta lái xe đưa em về,
sau đó anh ta dừng xe, nghiêm túc nói với em rằng anh ta thích em, không chỉ
chơi đùa mà thích thật. Em không chút do dự nói luôn với anh ta chuyện đó là
không thể vì em thực sự không thích anh ta, không thích một cách không có
lí do. Em bảo anh ta nếu anh ta tìm em với mục đích này thì làm bạn bè cũng không
thể nữa.
Anh ta rất ga lăng, nói sẽ tôn trọng em,
nhưng anh ta sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa anh ta nói anh ta ghét bỏ cuộc, càng
ghét thất bại hơn. Lúc đó em hơi sợ. Em cảm thấy anh ta bắt đầu bám lấy em.
Nhưng điều làm em bất ngờ là anh ta không
làm thế, sau đó một thời gian dài anh ta không liên lạc với em, nói thật là em
không thấy vui mà thậm chí còn thấy hơi hụt hẫng, đó cũng được coi là phản ứng
bình thường đúng không. Em tìm Tiểu Hy kể chuyện đó, cô ấy nói với em bốn chữ:
vờ tha để bắt.
Em hiểu ra, em cảm thấy mình bị chơi đùa,
cảm thấy anh ta đang khống chế mình, mỗi bước đi đều do anh ta tính toán tỉ mỉ.
Điều đó làm em rất giận, em nghĩ anh ta có thể biến mất khỏi cuộc sống của em
được rồi, em sẽ không mắc bẫy anh ta đâu.
Một thời gian sau, em không liên lạc với
anh ta, anh ta bắt đầu tìm đến em, có lẽ phản ứng lạnh nhạt của em làm anh ta
không vui. Anh ta bắt đầu đổi cách thức tấn công, trở nên chủ động hơn. Lại
không ngừng tặng quà, hơn nữa đều rất đắt tiền, em từ chối hết, bắt đầu tránh né
anh ta.
Sự việc thay đổi chính và thời điểm đó.
Sau mấy cuộc kiểm tra ở vài bệnh viện lớn, mẹ em bị chẩn đoán bị ung thư da.
Chuyện đó với em như sét đánh ngang tai. Từ nhỏ em đã mất bố, em không thể tin
được mình lại sắp mất đi người thân thiết nhất một lần nữa. Ung thư, từ đó quá
đáng sợ, nó gần như gắn chặt với cái chết.
Khối u của mẹ đã bắt đầu đè lên dây thần
kinh, tất cả các bác sĩ đều đề nghị không làm phẫu thuật, như vậy quá nguy
nhiểm, em cũng không thể chấp nhận việc mẹ ra đi trên bàn mổ vì vậy quyết định
điều trị hóa trị. Nhưng điều trị hóa trị cần phụ thuộc vào thuốc trong một thời
gian dài, điều thì thì ngoài Kháp Mã Cổ[1] ra
còn có một loại thuốc Tây có hiệu quả rất tốt nhưng nó đắt kinh khủng, khả năng
kinh tế của gia đình em không thể kham nổi.
[1]
Kháp Mã Cổ là một loại củ của người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, Tân Cương, Trung Quốc
có tác dụng điều trị ung thư.
Đương nhiên anh ta nhanh chóng biết được
được chuyện đó, anh ta tìm em, đồng ý bỏ tiền cho mẹ em chữa bệnh, điều kiện
rất đơn giản, anh ta muốn em kết hôn với anh ta.
Anh ta nói anh ta muốn dùng hôn nhân để
chứng minh anh ta không chỉ chơi đùa mà là thực lòng yêu em, nhưng lúc đó em
thấy ghét bỏ anh ta đến buồn nôn, khi anh ta lấy chuyện kết hôn để ép em, em
chỉ còn thấy chán ghét anh ta.
Nhưng em không thể trơ mắt nhìn mẹ em chờ
chết, em thực sự không thể! Lúc đó anh bảo em phải làm sao? Em đã nghĩ mọi
cách, thậm chí vay tiền Tiểu Hy, nhưng Tiểu Hy dù gì cũng chỉ là bồ nhí, cô ấy
không có nhiều tiền như vậy, càng không thể xin bạn trai một số tiền lớn như
vậy. Em cùng đường rồi, em phải cứu mẹ em.
Em đồng ý với anh ta, nhưng chỉ có thể
đính hôn trước, mẹ đang như vậy em không có tâm trạng nào để kết hôn. Anh ta tỏ
ra thông cảm, hơn nữa anh ta bỏ tiền ra cho mẹ em được điều trị ở bệnh
viện tốt nhất. Còn em đeo nhẫn anh ta đưa lên tay, em cảm thấy đời này thế là
xong rồi.
Bọn em đính hôn, anh ta bắt đầu công khai
lái xe đến trường đón em tới bệnh viện, lúc đó bạn bè xung quang đều bàn tán,
em biết họ nhìn em thế nào nhưng em không thể đi giải thích.
Sau đó đột nhiên anh ta nói có việc gấp
phải ra nước ngoài một thời gian, nhưng vẫn chi tiền điều trị bên này bình
thường. Anh ta cũng muốn khi anh ta trở về có thể kết hôn luôn, lúc đó em thực
sự hy vọng anh ta có thể nhanh chóng biến mất, dù chỉ một ngày cũng tốt.
Một ngày sau khi anh ta ra nước ngoài, khi
em đến phòng bệnh của mẹ, thấy một người phụ nữ ngồi trong phòng đang nói gì đó
với mẹ, mẹ em đã khóc, em kinh ngạc xông vào, người phụ nữ đó rất bình tĩnh,
hỏi em có phải Ngải Mạt Mạt không rồi bảo em ra ngoài nói chuyện.
Trong một quán trà gần bệnh viện, em biết
bà ta chính là mẹ của anh ta. Lúc đó em rất bất ngờ, em biết công ty của anh ta
là công ty của gia tộc, mẹ anh ta có vị trí rất cao, em thường nhìn thấy bà ta
trên ti vi. Em tưởng mẹ anh ta đến bàn với em chuyện kết hôn.
Nhưng mẹ anh ta đến tìm em chỉ vì một
chuyện đó là bà ta đã biết em và anh ta đã đính hôn, hy vọng em tránh xa anh ta
ra một chút, không muốn em làm ảnh hưởng đến tương lai của anh ta, theo mẹ anh
ta thì em đến với anh ta vì tiền, hơn nữa còn tìm mọi cách tiếp cận anh ta, mẹ
anh ta nói gia tộc nhà họ tuyệt đối không chấp nhận sự tồn tại của những kẻ xấu
xí như em. Tóm lại một câu là nhà em không xứng với nhà anh ta, em không xứng
với anh ta.
Mẹ anh ta nói rất bình tĩnh nhưng từng câu
từng chữ đều đang sỉ nhục em, cả đời này em cũng không thể quên được cảm giác
đó. Em khóc, nỗi ấm ức chưa từng có khiến em không thể kiềm chế được nước mắt
của mình, em bảo mẹ anh ta nếu bà ta có thể bảo con trai bà ta đừng đến đeo bám
em nữa thì em chắc chắn sẽ không đến tìm con trai bà ta.
Nhưng bà ta nói cho dù con trai bà ta thực
sự thích em, bà ta sẽ chi trả viện phí cho mẹ em. Còn em rời xa con trai bà ta,
cách tốt nhất để anh ta hoàn toàn bỏ cuộc là em lấy người khác.
Lúc đó em phải chịu hết mọi sự sỉ nhục,
khóc không thành tiếng, lúc về bệnh viện mẹ em cũng đang khóc. Mẹ em nhắm mắt,
lắc đầu liên tục bảo không được, em không thể tưởng tượng được bà ta nói những
lời sỉ nhục như thế nào với mẹ em, em thực sự rất hận hai mẹ con họ.
Nhưng em thật sự rất muốn thoát khỏi anh
ta, em thật sự không muốn vì chuyện đó mà lấy anh ta thật rồi tự hủy hoại đời
mình. Điều kiện mẹ anh ta đưa ra vừa hay là cắt đứt quan hệ với anh ta, nhưng
em quả thật không thể chịu được mẹ anh ta nhìn em như thế, em đính hôn với anh
ta vì tiền thật nhưng hoàn toàn không thèm muốn tiền bạc của cải nhà anh ta.
Em biết mẹ nói không được là có ý gì nhưng
em biết làm thế nào? Từ chối điều kiện của mẹ anh ta ư? Em biết đồng ý với mẹ
anh ta em sẽ mất hết tự trọng, có thể bị mẹ anh ta mặc sức sỉ nhục, nhưng giữa
sự tự trọng và tính mạng mẹ em, anh bảo em chọn cái gì?
Em nhận lời mẹ anh ta, em nói em sẽ nhanh
chóng kết hôn, em nói dối với mẹ anh ta là em có người yêu. Nếu không phải vì
bệnh của mẹ em thì em sẽ không ở bên anh ta. Mẹ anh ta rất giữ lời, đón mẹ em
đến Hồng Kong trị bệnh, bảo em nhanh chóng kết hôn.
Nói thực, khi em nghĩ đến đối tượng kết
hôn, người đầu tiên nghĩ tới là anh, không biết tại sao, dù sao anh cũng là mối
tình đầu của em, cũng là người bạn trai duy nhất của em cho tới nay, người đàn
ông duy nhất em từng yêu. Tuy lúc đó em vẫn rất hận anh. Lúc đó em nghĩ em phải
tìm anh. Kết hôn với anh xong đợi mọi chuyện kết thúc sẽ li hôn với anh coi như
là trả thù anh.
Nhưng những ngày qua tiếp xúc với anh em
phát hiện anh vẫn là Lại Bảo ngày xưa, em còn phát hiện mình vẫn yêu anh. Tuy
cũng hận anh nên suốt ngày chơi anh, nhưng nỗi hận đó không lớn hơn tình yêu em
dành cho anh. Em không biết mình nên làm gì, không biết nên nói với anh những
chuyện này thế nào.
Khi anh nói anh gặp lão Độ em đã biết thế
là hết, ít nhất anh cũng biết một số việc.
Em cũng có thể đoán ra lão Độ nói gì với
anh, dù sao thời gian đó, trong trường, trong đám bạn bè có nhiều lời đồn đại
rất không hay về em, theo họ thì em là một cô gái vì tiền mà bán rẻ bản thân,
một cô gái ham tiền bạc bám đại gia, một cô gái ham hư vinh.
Em đoán một khi anh biết những lời đồn đại
đó sẽ khinh bỉ em, thậm chí ghê tởm em. Nhưng em không biết nói với anh như thế
nào.
Bảo, em đã nói với anh quá nhiều, có thể
nói được em đã nói hết, chắc anh cảm thấy là quá hoang đường, không thể tin nổi
đúng không, thực ra Tiểu Hy có giới thiệu cho em mấy người nhưng em vẫn nghĩ
đến anh, nhưng giờ thì em biết đó là vì em tin anh. Em nhớ đến tình cảm chúng
ta từng có với nhau, em rất muốn dựa dẫm vào mối tình đầu của chúng ta, em có
một sự tin cậy lạ lùng đối với anh.
Lúc đó em đã nghĩ nếu cuối cùng anh biết
được chân tướng sự việc, chửi em, đánh em, chê em thì em cũng chịu vì chúng ta
từng là vợ chồng.
Nhưng Bảo ơi, em không ngờ anh sẽ đồng ý
giúp em nhanh như vậy, thậm chí không hỏi nguyên nhân.
Em về hỏi Tiểu Hy, Tiểu Hy bảo đàn ông vô
tư giúp một cô gái như vậy chỉ có một khả năng, anh ta yêu cô ta.
Anh có biết lúc đó em vui thế nào không?
Anh yêu em!
Anh biết tại sao sau đêm em nói muốn thuê
nhà anh mà mãi không đến chỗ anh ở không? Em sợ em sẽ không khống chế nổi mình,
em sợ mình sẽ ôm anh mà khóc.
Bảo, em đã nói với anh quá nhiều, quá
nhiều rồi.
Nhưng đêm đó, khi em nói với anh chuyện
đính hôn, vẻ mặt của anh cho em biết tất cả chỉ là mơ mà thôi.
Em biết em mang trên mình nhiều tiếng xấu,
lại còn từ bỏ lòng tự trọng vì tiền. Anh sẽ không chấp nhận em nữa cho dù anh
có yêu em.
Nhưng em rất cảm ơn anh, Bảo, cảm ơn anh
với tất cả tấm lòng.
Hôm đó phong bì chị Ninh đưa cho em mà anh
nhìn thấy là tiền điều trị của mẹ em. Chị Ninh là người giới đó, đối với em rất
tốt nên mẹ anh ta tìm mọi cách nhờ chị ấy làm chứng, ông Lí là luật sư, ông
Trương là người của mẹ anh ta.
Bây giờ anh đã hiểu chưa?
Anh có thể không tin nhưng em không muốn
giải thích thêm nữa, em đã rất có lỗi với anh rồi, anh có biết đi lừa dối, giấu
giếm người mình yêu khó khăn thế nào không?
Nhưng Bảo ạ, nếu em nói với anh những
chuyện này ngay từ đầu hoặc bảo anh em là cô gái từ bỏ tự trọng vì tiền, anh có
còn giúp em không? Anh sẽ không phỉ nhổ em chứ?
Hãy tha thứ cho em.
Bảo, anh đối tốt với em như vậy, em biết
báo đáp anh thế nào đây?
Bảo, hãy bảo trọng, anh là người tốt, nhất
định sẽ được hạnh phúc.
Bảo, em yêu anh. Chỉ yêu anh.”
…
Câu
chuyện Tây Du Kí dạy chúng ta, trong đời người có rất nhiều khó khăn vấp ngã,
không có Nữ Nhi quốc nào là không thể vượt qua.