Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, uống
hai lon bia. Không biết vì tôi uống nhanh quá hay là vì con gái tắm
rất lâu. Thực ra cũng có lúc lạ thật đấy, vì con gái bao giờ cũng
tắm chậm hơn con trai. Dù cấu tạo cơ thể có khác nhau đến mấy nhưng
cũng không dư ra bao nhiêu diện tích chứ.
Tôi rất muốn nhìn trộm, nhưng lí trí và đạo
đức bảo tôi rằng không được!
Tôi nghe theo lời khuyên bảo của lí trí và đạo
đức, vì đã thử vài lần, cửa nhà vệ sinh rất khít, không có khe hở.
Cho nên khi Mạt Mạt hé cửa, thò ra một cánh tay
đẫm nước, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách với vẻ quân tử
ngời ngời, hai chân khép chặt.
“Này, anh có áo choàng mặc đi ngủ không? Hay là
đưa em một bộ đồ của anh đi!” Mạt Mạt kêu lên.
“Để làm gì?” Tôi mừng run người, lien tục phát
tín hiệu đây này!
“Em không cầm chắc vòi hoa sen, quần áo ướt hết
rồi.” Mạt Mạt nói, “Cả chiếc Mp3 để trên bệ rửa mặt cũng ướt rồi,
của ai vậy?”
Tôi muốn khóc quá, anh ở một mình, em nói xem
là của ai?
Không có áo choàng, tôi đàn ông đàn anh, chuẩn
bị cái đó làm gì, trước giờ tắm xong tôi toàn để trần chạy ra ngoài,
như những người mẫu nam nổi tiếng thế giới sau cánh gà ấy……
Tôi tìm một bộ đồ ngủ sạch đưa ra cánh tay thò
ra một nửa đó, Mạt Mạt vừa cầm vừa tra khảo: “Có sạch không đấy?
Giặt chưa?” Vừa nói vừa đưa lên mũi ngửi, “Tạm được.”
Thực ra với kiểu chà đạp này tôi rất muốn nổi
giận, nhưng chỉ trong thoáng chốc tôi không còn bận tâm gì đến lòng
tự tôn nữa, vì khi Mạt Mạt làm động tác đưa lên mũi ngửi, cánh cửa
nhà tắm tất nhiên sẽ được mở rộng ra một chút, tôi cũng rất tự
nhiên lần theo khe hở đó lén lút ngó một cái……chết tiệt, tôi hận hơi
nước!
“Anh nói, có phải vì chuyện sau tốt nghiệp anh
không liên lạc với em, cho nên em luôn hận anh không?” Tôi phập phồng
hỏi, cảm thấy câu hỏi của mình có tí đồ thêm dầu vào lửa.
Không ngờ Mạt Mạt lại cười, kiểu cười giễu
cợt cố tình nặn ra: “Có đến mức ấy không? Hận anh á? Lại còn hận
nhiều năm thế à? Bộ em không muốn sống nữa sao?”
Cô nhóc này chắc không bị thần kinh phân liệt
chứ? Nếu không sao càng nhìn càng thấy giống người có hai tính cách
vậy?
Dù thế nào thì tôi vẫn nghĩ Mạt Mạt có việc
gì đó giấu tôi. Hoặc không nên nói vậy, không thể gọi là giấu được,
bây giờ tôi chẳng là gì của cô ấy cả, nhiều nhất là một người bạn,
cô ấy chỉ không muốn cho tôi biết mà thôi.
Thôi bỏ đi bỏ đi, ngủ thôi, thôi kệ cô ấy có
việc gì, cô ấy không nói thì tôi không hỏi, đỡ tự chuốc phiền phức
vào người!
Nhưng, gặp lại là tình cờ thật sao? Cứ như vậy
gặp lại, sau đó hẹn ăn cơm, sau đó mấy ngày thì giả say đến nhà tôi,
rốt cuộc cô ấy có ý gì? Vẫn còn thích tôi ư? Hay đến tìm tôi lánh
nạn? Muốn chuốc say tôi rồi lấy sạch đồ đạc trong nhà ư? Lẽ nào…cô
ấy muốn nhân lúc tôi say, cắt thận của tôi đem đi bán? Bây giờ các bộ
phận cơ thể người rất có giá ở chợ đen…
Không thể nào! Đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện
đến đâu hay đến đó, ngủ thôi! Đằng nào sáng mai cô ấy đi, cứ coi như
không có chuyện gì xảy ra là xong! Theo mình về nhà mà không chịu
thân mật với mình một tí, mình còn ở đây mà suy với luận cái nỗi
gì?
Đúng! Đi ngủ, nghĩ nhiều thế không mệt sao? Mai
hễ trời sáng, cô ấy đi đường cô ấy, tôi đi đường tôi, muốn thì làm
bạn sau này liên lạc, không muốn thì cứ coi như một giấc xuân mộng đi!
Có cái gì đâu!
Hôn tôi xong, Mạt Mạt liền lập tức thả tay ra,
cô ấy đứng dậy, hớn hở nhìn tôi, nghiêng đầu nói: “Bảo, em biết anh
mà! Chắc chắn không thành vấn đề!”
“Cái gì không thành vấn đề?” Tôi chẳng hiểu mô
tê gì.
“Anh đó! Anh là người tốt!” Mạt Mạt cười tươi
như hoa, “Một đêm bình yên chứng minh rằng mấy năm qua anh không hề thay
đổi, thích ra vẻ buông thả bất cần nhưng thực ra vẫn là một người
đàn ông gan bé.”
Tôi trợn mắt: “Anh gan bé á? Em bảo anh gan bé?
Mạt Mạt! Em có biết trước mặt đàn ông không được phép nói một số
lời không? Riêng chữ “bé” đã là đại kị của nam giới rồi, em lại còn
thêm chữ gan bé. Ý em là sao? Hay là anh to gan một lần cho em xem
nhé!”
Mạt Mạt thấy tôi kích động như vậy cũng không
sợ hãi, vẫn cười tươi rói: “Anh bực cái gì, ý em không phải thế,
không phải anh gan bé, anh là chính nhân quân tử.”
Nghe câu này tôi thấy dễ chịu tí chút, nhưng
mặt vẫn lạnh như tiền.
“Bảo, em không có ý khác thật mà.” Mạt Mạt
vẫn giải thích, “Anh thế này em rất vui, thật đấy! Trước kia hồi
chúng ta ở bên nhau ấy, anh làm em rất yên tâm, bây giờ anh cũng không
thay đổi, thật tốt.”
Tôi ngơ ngác: “Anh làm sao mà khiến em yên tâm?”
Mạt Mạt tươi cười bước lên một bước, ngồi
xuống sofa: “Anh quên rồi à? Lúc chúng ta hẹn hò, suýt chút nữa đã
như thế rồi, nhưng em không ngờ anh còn nhỏ như thế đã biết thương bạn
gái rồi, anh không…”
Tôi á? Thương…bạn gái?
“Mấy năm nay em luôn nhớ đến chuyện đó, bây giờ
con trai như anh quá ít, anh rất tôn trọng con gái, sợ em hối hận, anh
liền không ép em nữa. Anh biết không? Tiểu Hy cũng biết chuyện này, cô
ấy thấy không thể hiểu nỗi.”
Mạt Mạt vừa nói vừa nghiêng đầu, ánh mắt sáng
lấp lánh như đang nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng tôi hiểu rồi!
Mạt Mạt coi tôi là quân tử! Tưởng hồi đầu tôi
không hoàn thành bước cuối cùng là vì cô ấy đau, hoặc sợ cô ấy hối
hận! Xem ra kí ức của Mạt Mạt có chút nhầm lẫn, chẳng lẽ cô ấy
quên là lúc đó tôi cũng kêu đau sao?
Thôi bỏ đi, bạn xem Mạt Mạt cười tươi như hoa
mùa xuân, ấm áp như nắng mùa hạ thế này, chắc chắn cô ấy đang đắm
chìm trong những hồi ức thuộc về cô ấy, hơn nữa trong hồi ức của cô
ấy tôi là một người tốt, chuyện này rất tốt mà!
Thế là tôi cười với Mạt Mạt.
“Tối qua ban đầu em cũng rất lo lắng.” Gương mặt
Mạt Mạt rạng ngời, cô ấy đứng dậy, vươn vai một cái, “Bây giờ em
chẳng lo tí nào nữa.”
So với hôm qua, hôm nay Mạt Mạt có hơi khác, cô
ấy không trang điểm. Nói thực, không trang điểm Mạt Mạt trông càng xinh
hơn, rất trong sáng, thuần khiết.
Thực ra tôi rất ghét con gái trang điểm, nhất
là trang điểm đậm.
Tôi luôn cho rằng, trang điểm là thủ đoạn tự
hủy hoại mình mà phụ nữ sau ba mưới lăm tuổi mới đáng làm.
Tuổi trẻ, tuổi trẻ chính là tài sản, làn da
của bạn, tất cả linh kiện trên mặt bạn đều đang ở giai đoạn đẹp đẽ
nhất, là lúc chúng tỏa sáng nhất trong đời bạn, bạn việc gì phải
dùng đủ thứ hầm bà lằng chát lên chúng, che lấp chúng?
Sửa lông mày, tốt thôi, xoa kem dưỡng da, rất
bình thường, kể cả uốn mi cũng là để cho đẹp, nhưng tôi luôn có thể
thấy rất nhiều cô gái trẻ bôi vẽ đủ thứ lên mặt mình, trông như diễn
viên hát Kinh kịch ấy, hoặc chát thêm bột phấn, cứ như biến mặt
thành đồ ăn vậy, thế thì kinh khủng quá, khiến mình già như ba mươi
lăm hoặc hơn thế nữa, quá là khủng khiếp.
Đợi đến khi những cô bé này hơn ba mươi tuổi,
trên đường gặp người quen, nghe người quen khen ngời: “Oa, cậu chẳng
già đi chút nào, trông giống hệt như mười năm trước.” Những cô bé đã
trở thành phụ nữ này liền rất vui, liền cười tít mắt, liền cảm
thấy mình xinh đẹp trời sinh, không hề thay đổi, trường sinh bất lão,
thực ra mười năm trước họ đã như vậy rồi, đương nhiên không già đi.
Cho nên khi Mạt Mạt để mặt mộc, thanh thoát
trong trẻo đứng trước mặt tôi, tim tôi lại bắt đầu bay bổng.
Mạt Mạt đứng trước mặt tôi, vẫn còn đang đắm
chìm trong niềm vui vì hành vi quân tử của tôi, đột nhiên nhìn thấy
vẻ mặt dâm tà của tôi, ánh mắt đờ đẫn nhìn cô ấy liền nhướn mày:
“Này! Anh nhìn cái gì đấy? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tôi hoàn hồn, vội vàng lắc đầu rối rít: “Không
có, …chúng ta đi ăn sáng đi.”
“Được!” Mạt Mạt gật đầu, vào phòng ngủ lấy
túi xách, vừa đi vừa gọi, “Ăn gì bây giờ? Anh đưa em đi ăn món gì ngon
ngon, nong nóng nhé! Tối qua em ăn uống linh tinh, dạ dày vẫn còn khó
chịu đây này!”
Tôi đứng dậy làm mấy động tác thể dục, thở
dài, khi Mạt Mạt quay lại, tôi vừa kéo cô ấy vừa nói: “Em đừng kén
chọn nữa, công chúa của anh, ăn tạm cái gì đó thôi, hôm nay em không đi
làm à?”
Chúng tôi ra phố, cô ấy kéo tôi đi đánh chìa
khóa thật, đáng lẽ tôi còn ôm ấp một tia hy vọng, ngỡ là cô ấy hù
họa đùa mình, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc này, tôi dám khẳng định
mình gặp rắc rối rồi.
Có một câu nói thế nào nhỉ? Không bắt được hồ
ly còn hôi hám đầy người, huống hồ cô nàng này bây giờ như hồ ly
tinh, chơi đùa tôi trong lòng bàn tay cứ như không ấy.
Cô ấy kiên quyết như thế tôi không có cách nào
khác, lại không muốn cãi cọ trên đường, đành phải cố gắng kéo dài
thời gian để tôi nghĩ kĩ càng đã, tất cả những chuyện này là sao.
Mạt Mạt nhanh chóng phát hiện ra tôi đang bị cô
ấy kéo đi mà lòng không muốn liền đột ngột dừng lại, ngoái đầu
nhìn tôi, nửa cười nửa không: “Bảo, em cho anh cơ hội cuối cùng, đi
đánh chìa khóa với em.”
“Là anh nói đấy nhé!” Mạt Mạt lạnh mặt, thả
tay tôi ra, đi lên trước mấy bước rồi dừng lại, xoay người, chỉ sang
bên cạnh mình, “Bảo, em đếm đến ba, anh lập tức qua đây, sau đó ngoan
ngoãn cùng em đi đánh chìa khóa, nếu không thì…”
Tôi cười: “Ha ha! Em uy hiếp anh à? Em tưởng anh
sợ chắc? Sợ uy hiếp anh đã không làm phóng viên giải trí rồi!”
“Có kẻ sàm sỡ!” Mạt Mạt đột ngột nói, sau đó
nhìn tôi chằm chằm, “Lại Bảo, bây giờ em hét câu này lên thì hậu quả
anh tự chịu nhé!”
Trên phố tuyệt đối đừng xảy ra chuyện. Ở Trung
Quốc bạn chỉ cúi xuống buộc dây giày cũng có vài người hiếu kì
thích hóng hớt vây lại, nữa là cô gái xinh đẹp như Mạt Mạt, cô ấy
mà hét thật, chắc chắn sẽ hút lại chừng chục người anh hùng cứu
mỹ nhân, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha gì đó.
Tôi lẽo đẽo đi sau Mạt Mạt, nhăn nhó lảm nhảm:
“Này, Mạt Mạt, tóm lại là có chuyện gì thế? Em nhất định phải ở
chỗ anh sao?”
“Anh tò mò gớm nhỉ, thích nghe ngóng tin vịt
ghê, anh quan tâm đến chuyện của em làm gì?” Mạt Mạt trợn mắt.
“Đây là chuyện của em à? Em đòi ở nhà anh thì
phải cho anh một lý do chứ!” Tôi bị cô ấy chọc phá đến độ mất khả
năng suy nghĩ logic rồi.
“Được rồi, được rồi.” Mạt Mạt ra vẻ bất lực,
“Cứ coi như em thuê đi được chưa? Em trả tiền nhà, một tháng hai trăm
tệ đủ không? Nếu không đủ tăng thêm năm mươi tệ!”
Con số này thật là hợp với tôi[1]…
[1]
Trong tiếng Trung, 250 đồng nghĩa với ngu ngốc.
Tôi nhíu mày, chợt nghĩ ra một kế, lấy hết can
đảm chiến đấu tiếp: “Mạt Mạt, em có đưa anh hai nghìn tệ cũng không
được! Em không thể bắt anh ngày nào cũng ngủ sofa được!”
Oa, lúc nói câu này tôi thật cool ghê! Vấn đề
này sắc bén như vậy, hơn nữa lại có cả nghĩa bóng nữa! Hoặc em
đừng ở nhà anh, hoặc chúng ta ngủ chung một giường! Anh là chủ nhà,
em phải nghe anh! Ở địa bàn của anh, anh làm chủ!
Mạt Mạt đi chậm lại, ngoái đầu nhìn tôi rất
đột nhiên như vỡ lẽ ra điều gì: “Anh không nói em cũng không nghĩ ra
đấy, sao em có thể để anh ngủ sofa được.”
Tôi sướng rơn, thắng rồi! Há há há, bầu trời
hôm nay thật trong sáng, trên nền trời trong trẻo vài cụm mây trắng
lững lờ trôi, đẹp như tâm trạng của tôi vậy.
Mạt Mạt nói tiếp: “Tối qua em đã xem rồi, không
phải phòng làm việc của anh còn trống sao?”
Hả? Nổi gió rồi, mây đen ùn ùn kéo tới…
“Chúng ta đánh chìa khóa xong sẽ vào siêu thị
mua cho anh một cái đệm, để trong phòng làm việc, được không?”
Trời đổ mưa như trút nước…
“Anh đần người ra làm gì vậy? Em nghĩ anh ngủ
trong phòng làm việc, em ngủ trong phòng ngủ, nếu không thì…nếu anh
nỡ lòng thì em ngủ trong phòng làm việc, anh ngủ trong phòng ngủ
được không? Có điều em biết anh không nhẫn tâm đâu…”