Bị một chiếc đũa - ám khí Đường môn của lão Đường gõ
vào đầu, chuyện này coi như là xong.
Người duy nhất vẫn thấy trong lòng không yên là tôi,
tôi bắt đầu càng lúc càng sợ Mạt Mạt, mấy năm không gặp, cô ấy thay đổi quá
nhiều, từ một co gái trong sáng trở thành một mỹ nhân ghê gớm, cứ như thế này
liệu tôi có đoạn hồn tuyệt mệnh trong tay cô ấy không?
Thế là sau
đó, tôi bắt đầu im lặng, ngược lại Mạt Mạt và bọn lão Đường, Thịt
Chó trò chuyện rất vui vẻ, hơn nữa Mạt Mạt rất có chừng mực,phóng khoáng nhưng
không phóng túng, quyến rũ nhưng không phóng đãng, nói năng có chừng có mực.
Cuối cùng, lão Đường và Thịt Chó gần như đã bị thần phục, nhìn Mạt Mạt cứ như
nhìn nữ thần, còn nhìn tôi thì như nhìn tình địch ấy…
Lý ra thì bữa này là mọi người đến uống với lão Đường
vì tâm trạng lão Đường không vui, nhưng cả buổi chẳng thấy tâm trạng cậu ta có
tí hụt hẫng sa sút nào cả, cậu ta nói nhiều mà cũng phấn khích lắm…
Bên ngoài trời đã tối đen, tôi nhìn di động, cũng hơn
tám giờ rồi, lão Phó đề nghị đổi chỗ! Mọi người lại lần lượt đứng dậy.
Lúc ra khỏi phòng tôi kéo Mạt Mạt: “Mạt Mạt, em đừng
đi nữa, lát nữa Tiểu Phấn cũng phải về, anh sợ chỉ có mình em là con gái, chơi
với bọn anh chán lắm.”
Mạt Mạt cười: “Em hiểu rồi, mấy anh đi chơi mấy trò
của đàn ông đúng không? Được rồi, anh là chủ nhà mà, em nghe anh một lần.”
Tùy em, muốn giải thích thế nào cũng được.
Ra khỏi Hứng Nguyên, Mạt Mạt chào mọi người. Lão Phó
và Thịt Chó đều hiểu ra vấn đề, gật đầu chào cô ấy, xem ra hai người đó vẫn còn
rất hứng thú với Mạt Mạt, ánh mắt nhìn cô ấy rất chi là quyến luyến. Lão Đường
thì càng khó dứt hơn, cậu ta bước lên kéo Mạt Mạt lại: “Về á? Đừng về! Em
không thể rời xa quần chúng được! Hơn nữa tối thế này mình em vềnhà anh không
yên tâm!”
Tôi đưa tay ngăn lại: “Để cô ấy về đi, có cô ấy chúng
ta cũng mất tự nhiên!”
Mạt Mạt liếc tôi một cái rồi cười với lão Đường: “Đúng
đấy, anh Đường, em về đây, bao giờ rảnh chúng ta lại tụ tập đừng làm khó Bảo.”
Lão Đường buông tay như đang sinh li tử biệt, Mạt Mạt
tươi cười vẫy tay chào cậu ta rồi quay người đi mất.
Tôi quay lại vẫy tay với mọi người: “Đi nào, đi nào!
Không cần lo cho Mạt Mạt. Cô ấy gọi xe là về nhà thôi!”
Lão Phó nói: “Đằng nào tôi cũng lái xe, thuận đường
đưa cô ấy về đi.”
“Không cần!” Tôi lập tức kết thúc chủ đề đó, “Các ông
cũng thấy đấy, cô ấy như thế không bắt nạt lưu manh là tốt rồi, hơn nữa cô ấy ở
gần đây thôi, chúng ta đi đi!”
Tôi đang nói thì đằng sau vang lên tiếng bước chân.
Một đám mây đen che phủ trên trái tim tôi.
Tôi quay lại, Mạt Mạt chạy về phía tôi, sau đó tươi
cười chìa tay ra: “Chìa khóa!”
“Chìa khóa gì cơ?” Tôi ngớ ra.
“Chìa khóa nhà chúng ta ấy, anh không đưa chìa khóa
thì em về làm sao được?” Mạt Mạt xòe hai bàn tay ra, chớp chớp mắt lý luận.
Tôi vừa móc chìa khóa vừa trách móc: “Chìa khóa của em
đâu?”
“Em đi chơi với mấy anh mà, nên em vứt chìa khóa ở nhà
rồi, nhanh lên! Lái xe taxi đang đợi kia kìa!” Mạt Mạt giục, móng vuốt nhỏ xinh
đập tôi bôm bốp.
Tôi móc chìa khóa ra đưa cho Mạt Mạt, cô ấy cầm chìa
khóa và bồi thêm một câu: “Này, tốt nhất là anh về sớm một tí nhé, muộn quá là
em đi ngủ đấy, em để điện thoại cạnh gối, anh gọi vào di động của em ấy.” Nói
xong chạy mất.
Sau lưng tôi vang lên những tiếng “hứ hứ hừ hừ”, tôi
đang bực bội thì bỗng cảm thấy một làn gió lạnh buốt, sát khí trùng trùng phía
sau, bụng bảo dạ: Thôi tiêu rồi! Quả nhiên khi tôi vừa quay lại, còn chưa kịp
bày ra tư thế nghênh địch nào thì đã có ba con quỷ dữ dằn xuất hiện. nhe nhanh
giơ vuốt, bày ra thiên la địa võng, từ ba hướng vây lấy tôi, bao vây tôi ở
giữa.
Tôi khẽ cười, chính nghĩa ngất trời, không chút sợ
hãi, khinh bạc nhìn ba con quỷ, cười nói: “Đại ca, ba vị đạ ca, thế này là thế
nào?”
“Em gái ông à? Ha ha, em gái ông à?”
“Bạn bè bình thường…á?”
“Bạn bè bình thường sống cùng nhà…phải không? Hử?”
Sau những câu chất vấn kèm những tràng cười rất chi âm
u rừng rợn, mấy nắm đấm bắt đầu lượn qua người tôi, tôi thầm mắng trong bụng:
Mạt Mạt! Đồ yêu tinh! Tôi có làm quỷ cũng không tha cho cô đâu…
Thực ra tôi bảo Mạt Mạt về trước không chỉ vì sợ bại
lộ mối quan hệ của chúng tôi, đó chỉ là thứ yếu, điều tôi lo lắng hơn là lát
nữa đến mấy nơi như quá rượu, mấy tên này rượu vào lời ra, mượn rượu tấu hết
những chuyện không mấy tốt đẹp của tôi ra, nhỡ Mạt Mạt nghe được, thì còn gì là
hình tượng của tôi nữa!
Lão Phó lái xe đưa Tiểu Phấn về nhà trước sau đó mới
đến quán rượu.
Ngồi trên xe, tôi bóp bóp cái vai bị đau, lòng thầm
quyết tâm, tôi tin chắc rằng, mình nhất định có thể xử lí được Mạt Mạt!
Một tiếng gào thét lớn trong lòng: Tôi không tin! Dựa
vào kinh nghiệm đầy mình, thiên chất thông tuệ, tư duy nhanh nhạy, đầu óc phát
triển, IQ siêu việt này của tôi mà không thể đối phó với một cô nàng hồi trung
học tôi suýt nuốt gọn hay sao?
Một tiếng nói khác bỗng vang lên: Anh đã bị cô ấy chơi
mấy vố rồi?
Tôi không trả lời, lòng im lặng một lúc, tiếng nói đầu
tiên bảo: Bất cẩn, trước kia là do tôi bất cẩn, ô tô cũng có lúc chết máy nữa
là xe đạp.
Chiếc xe phóng như bay, mấy tên khốn nạn ngồi cạnh
đang buôn bán sôi nổi.
Tôi chợt nghi hoặc, hình như loáng một cái, trong đầu
tôi hiện lên một mảnh kí ức nào đó.
Là mảnh nào nhỉ? Đó là khi tôi và Mạt Mạt vừa ra khỏi
cửa.
Không sai, chiều nay khi tôi và Mạt Mạt ra khỏi nhà,
là Mạt Mạt khóa cửa, cô ấy còn đu đưa chiếc chìa khóa mới đánh trước mặt tôi
mấy lần, mấy lần nữa!
Một giọng nói bảo tôi: Xem ra, anh không phải là đối
thủ của Mạt Mạt rồi…
Chiếc xe dừng ở cửa khu nhà của Thịt Chó, Tiểu Phấn
xuống xe, chào mọi người rồi đi vào.
Tiểu Phấn vừa đi một cái là trên xe liền nổ tung, lão
Phó lái xe nên không quay lại được, nhưng lão Đường và Thịt Chó tự do mà, hai
tên đó kẹp tôi vào giữa, chửi tôi bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, đã
sống chung với một cô gái xinh đẹp như vậy mà không buồn nói một tiếng, không
hé một lời, đúng là không coi bạn bè ra gì mà, bà nội không phải là bà nội
ruột, bố cũng không phải là bố ruột…
Tôi hoàn toàn bị đánh bại, từng bước từng bước, Mạt
Mạt đã ép tôi chỉ còn nước cúi đầu trước thế lực hung ác, không thể trở thành
anh hùng đơn độc, hóa thân của chính nghĩa…
Bị ép vào đường cùng, tôi đành phải khai thật với lão
Phó, Thịt Chó và lão Đường, Mạt Mạt là mối tình đầu thời trung học của tôi, mấy
hôm trước tình cờ gặp lại ở Trùng Khánh, sau đó cùng đi ăn cơm, cô ấy đến nhà
tôi, bây giờ đang thuê một căn phòng ở nhà tôi, chúng tôi không hề có quan hệ
nam nữ, hoàn toàn chỉ là bạn cấp ba, bạn bè bình thường, quan hệ chủ nhà và
người ở trọ, những lời này có đất trời làm chứng, nhật nguyệt soi sáng!
Nói khô hết cả miệng mới kể xong, lão Đường và Thịt
Chó nhìn nhau sau đó cùng bật cười, lão Đường vỗ vai tôi: “Ông lừa ai hả? Bảo,
ông tốt xấu gì cũng là phóng viên nổi tiếng trong làng giải trí, nói dối cũng
không biết đường nói dối!”
Thịt Chó cũng cười mắng: “Trình độ nói dối cỡ này,
đừng nói là tôi và lão Đường, ngay cả lão Phó, ông hỏi xem lão Phó có tin
không?”
Lão Phó lái xe ở ghế trước liền phụ họa: “Tất nhiên là
không tin rồi!” Nói xong mới nhận ra vấn đề, “Này, hai tên khốn kia, ý hai ông
là sao? Bộ tôi ngốc hơn hai người hả?”
“Bây giờ người ngốc nhất là Lại Bảo! Kĩ thuật nói dối
tệ không thể tả!” Lão Đường mắng rồi quay sang cười với tôi, “Này, ông tốt
nghiệp trường báo chuyên nghiệp đúng không? Hay ông tốt nghiệp trường sư phạm
mầm non? Bịa chuyện lừa con nít!”
…Tôi không còn gì để nói, bà nó! Bây giờ nói thật chả
có ai tin! Nếu bạn mà bịa chuyện thì cứ phải nói là lan khắp Trung Hoa, không
ai là không biết!
Nhưng dù lão Đường và Thịt Chó có uy hiếp dọa dẫm dụ
dỗ thế nào đi nữa, tôi cũng không chịu thay đổi khẩu cung, chủ nhà và khách trọ
là chủ nhà và khách trọ! Lại còn định ép cung tôi nữa chắc?
“Ông đúng là cái đồ đã được lời còn ra vẻ bị thiệt! Có
một mỹ nữ xinh đẹp như thế làm áp trại phu nhân, ông có còn
nhân tính nữa không hả?” Lão Đường mắng.
“Đúng đấy, ông lại còn không biết nói thật với bọn
tôi! Lại còn thuê nhà! Ông coi bọn tôi là lũ óc…lợn chắc? Bọn này ranh như khỉ
ấy!” Thịt Chó mắng.
Oán khí tôi tích tụ từ lâu cuối cùng cũng bùng nổ, tôi
giãy giụa thoát khỏi gọng kiềm hai bên, tí nữa thì làm lật xe!
“Mẹ nó! Thuê nhà thật đấy! Nếu tôi và Mạt Mạt có cái
gì thật thì tôi đã khoe khoang từ lâu rồi! Một chuyện hay ho thế cơ mà, đảm bảo
các ông chỉ có nước hâm mộ, đố kị chết luôn ấy! Tôi giấu
diếm làm gì hả! Không phải thật mà! Không có mà tôi cũng đem ra nói thì tôi tự
sướng à! Tôi nói cho sướng mồm à…”
Quả nhiên hiệu quả.
Đàn ông có lúc phải mạnh mẽ, cứng rắn một chút!
Lão Đường và Thịt Chó đều ngẩn người ra, cứ nhìn tôi
chằm chằm, vẻ không thể hiểu nổi.
“Không có gì thật ư?” Lão Đường hỏi.
“Thật!” tôi chỉ tay lên trời thề, trang trọng như một
người đàn ông quân tử.
“Hai người không ở cùng nhau?” Thịt Chó hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Vẻ mặt của tôi hết sức nghiêm túc,
khẳng định như một người đàn ông thực thụ.
“Thế ông chẳng làm gì cả? Trong đầu cũng không có ý
nghĩ bậy bạ nào hết?” Lão Phó đang lái xe hơi nghiêng đầu lại hỏi.
“Tất nhiên là có rồi!” Hai mắt tôi rực lửa, thẳng thắn
thành thật như một người đàn ông chân chính.
Lão Đường, Thịt Chó và lão Phó đều im lặng, một lát
sau, cả ba tên súc sinh như có mối thần giao cách cảm, đồng loạt làm một động
tác khinh bỉ với tôi.
“Tối đến ở cùng nhà! Ông cũng muốn thế mà chẳng xảy ra
chuyện gì? Shit! Ông đúng không phải đàn ông!”
… Đấy đấy, tôi có phải là đàn ông không cũng không
phải do mình quyết định nữa!
Tôi điên quá liền hạ cửa kính xe xuống, thò nửa người
ra ngoài, ngẩng đầu lên hét: “Chiến đấu như một người đàn ông thực thụ!”
Khi chiếc xe phóng qua, một anh chàng say mèm đang dựa
vào cây cột đèn điện bên đường nôn thốc nôn tháo, nghe thấy tiếng hét của tôi
liền ngẩng đầu lên đáp: “Mày là đồ hồn nhập xác! Giây phút này mày không phải
là người!”
Tuyến đường hôm nay có hơi thay đổi, Thịt Chó nói cậu
ta phát hiện được một quán rượu rất hay, hôm nay đưa chúng tôi đến xem thế nào,
nếu được thì thêm một tụ điểm.
Đây là tin vui, nếu không chúng tôi chỉ lượn đi lượn
lại mấy cái quán cũ mãi.
Lão Đường phấn khởi: “Có múa thoát y không? Nghe nói
mấy hôm nay có mấy quán rượu, mời các em chân dài từ Nga sang!”
Thịt Chó lắc đầu: “Cái đó thì không biết, tôi chỉ thấy
không khí ở đó được, không ồn ào hò hét nhiều.”
Lão Phó lái xe, bấm còi bim bim mấy phát: “Không có
thì thôi, lão Đường, ông muốn xem múa thoát y thì về nhà tự soi gương mà thoát!
Tôi cũng muốn đổi chỗ! Mấy quán trước chả hay tí nào, nghe tên đã thấy quê
rồi!”
Vừa nghe thấy thế, tôi liền tỏ ra tán đồng: “Đúng thế!
Tên gì mà chim yêu đàn, tái hiện ngày hôm qua, hâm nóng giấc mơ rượu, trong một
nghìn dặm! Mấy quán rượu đó chúng ta hay đi chẳng có gu tí nào!”
Lão Đường và lão Phó đều lần lượt đồng ý, luôn mồm
chửi bới phụ họa.
Thịt Chó cúi đầu im lặng.
Lão Đường vỗ vai Thịt Chó: “Này, Thịt Chó, cái quán
ông bảo ở đâu? Tên gì?”
Thịt Chó không ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay chỉ: “Rẽ
phải ở phía trước, đến thì biết.”
Quán rượu đó không xa lắm, chỉ một lát sau chúng tôi
đã đến nơi, cả bọn xuống xe nhìn, tên của quán rượu là: Câu chuyện mùa xuân…
Sau khi Thịt Chó bị chúng tôi đập cho một trận tơi
bời, bốn thằng mới đi vào “Câu chuyện mùa xuân”, tối nay chúng tôi trải qua ba
tiếng ở “Câu chuyện mùa xuân”, có lẽ sau nhiều năm nữa, ở đây sẽ là thịnh hành
một bài hát: năm 2007, đó là vào mùa xuân, có bốn chàng ngốc, uống đến say mèm,
không biết trăng sao trời đất gì nữa trong quán rượu này…
Thực ra cái tên này rất quê, phong cách bài trí trong
quán rượu cũng được, rất đơn giản nhưng sáng sủa, không rườm rà, ánh sáng cũng
ổn, khi chúng tôi đi vào, trên sân khấu nhỏ, một đôi nam nữ đang say đắm song
ca bài hát chính trong phim “Anh hùng xạ điêu”- “Cuộc đời ý
nghĩa”
Cảm giác này rất hay, hoài cổ, thoải mái.
Khi nhân viên phục vụ đưa chúng tôi đến chỗ ngồi, lão
Phó huých huých tay tôi một cái, sau đó ra hiệu cho tôi nhìn lên sân khấu.
Tôi vừa nhìn lên liền mỉm cười.
Nam ca sĩ đang hát là Thanh Thu, tất nhiên đó chỉ là
nghệ danh, nhưng chúng tôi cũng chẳng buồn hỏi tên thật, chỉ là bèo nước gặp
nhau ấy mà, nhưng tên nhóc này đúng là rất có duyên với mấy người bọn tôi,
thường xuyên thấy cậu ta hát ở mấy quán rượu mà trước kia chúng tôi hay đến,
gặp nhiều nên cũng nhẵn mặt nhau, không ngờ hôm nay tình cờ đổi quán mà cũng
gặp được cậu ta.
Chúng tôi đều nhìn lên sân khấu, Thanh Thu cũng thấy
chúng tôi, vẻ mặt cậu ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, còn giơ tay lên chào.
Chúng tôi cũng vẫy tay chào lại sau đó được nhân viên phục vụ đưa đến chỗ ngồi.
“Nói trước nhé, hôm nay ai mời?” Tôi nhìn ra xung
quanh.
Lão Phó giơ tay: “Tôi! Mấy hôm nay tôi kiếm được một
món tiền bán RAM[1], hôm nay tính cho tôi!”
[1]
Một loại bộ nhớ trong máy tính
Thế là tôi gọi Chivas. Lão Phó khóc ròng.
Hát xong một bài, Thanh Thu xuống nghỉ, rời
khỏi sân khấu một cái là lao thẳng đến bàn chúng tôi, đặt tay lên vai tôi và
Thịt Chó, phấn khởi nói: “Trùng hợp quá! Đúng là duyên phận!”
Chúng tôi đều mỉm cười, Thịt Chó đánh vào tay Thanh
Thu: “Đừng sờ mó lung tung, tôi là người đã có gia đình rồi!”
Thanh Thu bật cười rồi quay sang nói với nhân viên
phục vụ: “Lấy cho một vại bia đen, tính vào tôi.” Dứt lời liền kéo ghế ngồi
xuống, “Anh Đường, Anh Nhục (Thịt), anh Phó, anh Bảo, các anh biết hôm nay em
hát thêm một điểm nữa nên đặc biệt đến cổ vũ em hả?”
Lão Phó bĩu môi: “Cậu á? Cậu tưởng cậu là đào kép hồi
đầu thế kỉ chắc? Lại còn đến cổ vũ nữa?”
Thanh Thu cũng không nổi giận, vẫn tươi cười, cậu ta
nghe lời chúng tôi đùa cung quen rồi. Hơn nữa, với người kiếm sống bằng nghề đi
hát ở mấy quán bar như cậu ta, khán giả đều là ông chủ, tươi cười đã thành quen
rồi.
“Thế thì tối nay đúng là khéo thật”,Thanh Thu ngồi
xuống, rút trong túi áo ra một bao thuốc mời chúng tôi. “Em kể mấy anh nghe,
lúc nãy trên sân khấu, em hát mà chả có tí cảm xúc nào cả, chẳng có gì thú vi,
ở Ái Cầm Điểu (Chim yêu đàn) em hát các anh ở dưới vỗ tay theo, thế mới gọi là
hát có cảm xúc chứ!” Dứt lời, cậu ta gõ tay xuống bàn, “Đây chính là duyên
phận!”
Lão Phó rít một hơi thuốc rồi ném bật lửa cho Thanh
Thu: “Như cậu nói thì, chúng ta đúng là có duyên thật, vậy tiền rượu hôm nay
cậu trả nhé?”
Thanh Thu hơi sững người nhưng rồi lập tức bật cười:
“Anh Phó, anh hài hước thật đấy! Làm ông
chủ không thể bắt nạt tầng lớp lao động như vậy được!”
Tôi liền xua tay: “Thanh Thu, đừng nói vậy, bọn này
chẳng có ông chủ ông chiếc gì cả đâu, chưa chắc đã kiếm được nhiều hơn cậu,
công ty anh Phó nhà cậu tổng cộng có năm người, anh Nhục (Thịt) thì nhiều thủ
hạ, có điều toàn chó, anh và lão Đường thì thôi khỏi nói, bán sức lao động đã
là gì, bọn anh còn phải không biết xấu hổ nữa kìa!”
Lão Đường gật đầu tán đồng, cầm ly rượu lên uống một
hớp: “Anh có muốn bán cũng chẳng ai mua, giờ thì đúng là một mái nhà tranh, một
trái tim vàng rồi!”
Thanh Thu cười khúc khích cười, không đáp lời, quen
thì quen nhưng chẳng qua cũng chỉ là bạn gặp trong quán rượu, nói thực thì còn
không thực sự coi là bạn bè nữa kia!
Nhưng lời tôi vừa nói là thật, mấy thằng ngồi ở đây,
chưa chắc Thanh Thu đã là người kiếm được ít nhất, hát trong quán bar, một
tháng kiếm được ba đến năm nghìn không phải là vấn đề, cậu ta lại hát ở mấy
quán liền, nếu nói hoài cổ một chút thì cậu ta chắc chắn là “Hộ vạn tệ”[2] rồi.
[2]
Hộ vạn tệ chỉ những gia đình có nhiều tiền, từ dùng trong những năm cuối thập
kỉ 70 thế kỉ 20 ở Trung Quốc
Có rất nhiều người cũng hát ở quán bar, trên cả nước
có nhiều học viện âm nhạc như thế, mỗi năm có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp?
Nhưng có mấy người trở thành ngôi sao ca nhạc? Mấy người ra được album? Có mấy
người lên được chương trình văn nghệ cuối năm?
Cũng như là trên cả nước có nhiều trường đào tạo về
diễn xuất như thế, mỗi năm có vô số nam thanh nữ tú ôm mộng trở thành ngôi sao
tốt nghiệp, nhưng có bao nhiêu ngôi sao thực sự?
Có thể so sánh thế này, những nam thanh nữ tú đó là
cá, muốn cắn câu, muốn người câu cá câu được mình, nhưng tự bạn bơi qua đó cắn
câu thì không được, bạn còn phải nhờ một con rùa khốn kiếp nào đó dưới nước bò
lên nói ngon nói ngọt với người câu cá vài câu: “Anh ơi, có con cá anh muốn câu
nó, anh chịu khó câu nó đi. Nếu câu lên nhìn thấy ngứa mắt anh lại vứt xuống
sông là được!”
Thật vậy, vì mấy ông chủ, đạo diễn, chế tác đó không
tự xuống sông mò cá, đều là cá tự nguyện cắn câu cả. Vì vậy có lúc, vì cũng
hiểu một chút tình hình trong giới đó nên tôi cũng thấy hơi thương cho thanh
Thu, không có cơ hội bán thân đành phải bán tiếng hát vậy.
Thanh Thu cười giả lả cho qua chuyện, thế là cũng
chẳng ai trêu cậu ta mời rượu nữa.
Thực ra cậu nhóc Thanh Thu này cũng được, ví dụ như ở
những quán rượu trước kia, sau khi chúng tôi quen biết, cậu ta thấy chúng tôi
sẽ hét lên trên sân khấu: “A! Mang cho các anh đây một đĩa hoa quả! Tính vào
tôi!”
Cậu ta nói chữ “nhỏ” rất khẽ, rất nhanh, ba chữ “đĩa
hoa quả” thì lại đặc biệt to, còn kéo dài giọng ra nữa, có vẻ vô cùng hào sảng
và trượng nghĩa.
Đường Đôn thì lại nhanh chóng tỏ thái độ ban đầu, mắt
cậu ta lén lút liếc về một phía gần đó, rồi lập tức áp sát Thanh Thu, cười gian
manh hỏi: “Này, cậu em, anh hỏi cái này, em có quen em gái lúc nãy hát cùng em
không?”
Thanh Thu hơi sững người, nhìn theo ánh mắt của lão
Đường: “Anh bảo Tiểu Văn á?”
Anh em đều hiểu tính lão Đường, hơn nữa lão Đường đúng
là có huệ nhãn, những cô gái mà cậu ta nhìn đến hầu như đều là hàng cao cấp.
Thế là bọn tôi cũng quay sang nhìn.
Cô ca sĩ lúc nãy đắm đuối hát song ca bài Cuộc đời ý
nghĩa trên sân khấu với Thanh Thu đang ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar với một
chia Heineken.
Cô gái có mái tóc dài, để mái búp bê, mặc một chiếc áo
xường xám cách tân thắt eo không tay, quân da đen, đi sandal, ngồi trên ghế cao
uống Heineken. Cô ấy nhìn xuống, đầu bàn chân đung đưa theo tiếng nhạc trong
quán, tuy cách hơi xa, nhưng có thể khẳng định, cô gái này có một đôi chân dài
và đường nết khuôn mặt khá tinh tế.
Lúc nãy khi đi vào, đèn trên sân khấu quá sáng, chúng
tôi đều không nhìn kĩ, hoặc là thông thường những cô gái đi hát quán bar như
thế đều trang điểm rất đậm, có người là để thu hút sự chú ý của người khác, có
người là để người quen không nhận ra mình.
Nhưng cô bé này thì khác, nhìn từ xa hình như chỉ
trang điểm nhẹ, sắc mặt thậm chí còn hơi tái xanh.
Tất cả mọi người ở bàn tôi đều nghiêng đầu sang một
hướng để nhìn về bên đó, nên đã nhanh chóng khiến ba người bàn bên cạnh cũng
nhìn theo, sau đó như là phản ứng dây chuyền vậy, người ngồi mấy bàn xung quanh
cũng tò mò nhìn về một hướng, tưởng là có chuyện gì mới lạ.
Đàn Trung Quốc, ha ha, đi bar cũng là dân thường, uống
rượu Tây cũng là dân thường, chỉ thích náo nhiệt, chẳng có gì khác biệt.
Quán bar cũng chỉ rộng cỡ đó, hơn một nửa số khách đều
nhìn về phía quầy bar, vì vậy rất nhanh anh chàng pha chế rượu đứng trong quầy
đã phát giác ra, sau khi đã xác định tất cả mọi người đều đang nhìn cô gái đó
liền mỉm cười, nói gì đó với cô ấy.
Cô gái đó ngẩng đầu lên, hơi sững người lại, khác ngồi
ở mấy bàn trước mặt cô ấy đều đang nghểnh cổ nhìn
thẳng vào cô ấy, cảnh tượng đột ngột ấy khiến cô ấy hơi hoảng.
Mặt đỏ ửng, cô gái vội vàng cúi đầu, đồng thời xoay
ghế khéo léo quay người, để lai cho các anh em một tấm lưng mảnh dẻ xinh đẹp.
Thực ra rất nhiều người không hề biết mình đang nhìn
cái gì, chỉ là người khác nhìn anh ta cũng
muốn nhìn vậy thôi, nhìn một lúc mà không phát hiện ra được cái gì đặc biệt,
rất nhiều người thôi không nhìn nữa, tiếp tục uống rượu nói chuyện.
Bàn chúng tôi cũng vậy, trừ lão Đường, lại còn định
liếc mắt đưa tình với người ta nữa.
“Đừng cố nữa, mắt ông còn bé hơn cái lỗ mũi tôi nữa,
người ta không nhìn thấy đâu!” Lão Phó cười trêu chọc cậu ta.
Đường Đôn không vừa ý: “Shit, lỗ mũi ông to hơn cả mũi
tinh tinh, ai thèm so với ông?”
Lão Đường quay đầu lại, tặng Thanh Thu một nụ cười
tươi như hoa: “Này cậu em, cậu em quen cô ấy không? Thân không? Cô ấy tên là gì
vậy?”
Thanh Thu nghiêng đầu nhìn: “Tiểu Văn, Chu Tiểu Văn.”
“Tên thật thì sao?” Lão Đường càng lúc càng hứng thú.
Thanh Thu gật đầu: “Chắc là tên thật đấy, cô bé đó lạ
lắm, chắc báo tên thật.”
“Wow!” Lão Đường huých cùi chỏ vào Thanh Thu, “Cậu có
quen thân với cô ấy không?”
“Cũng tạm, hồi trước quen ở một quán rượu khác, em
giới thiệu cô ấy đến quán này mà.”
“Hả? Thế hai người…” Lão Đường hơi tái mặt.
“Không có, không có đâu” Thanh thu vội vàng phủ định,
cứ như sợ có tin đồn ấy, “Làm gì có chuyện đó! Thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa
là! Hơn nữa…” Vừa nói cậu ta vừa cười tự giễu, “Hơn nữa người ta hoàn toàn
không để ý đến em, một cô nhóc trong sáng lắm.”
Khi Thanh Thu nói câu đó, tôi ngồi cạnh nghe, thầm gật
đầu trong lòng, ừ, có lẽ là một cô gái trong sáng, lúc nãy cô
ấy còn đỏ mặt nữa, từ đó là có thể thấy rồi.
“Cậu em gọi Tiểu Văn qua đây làm quen đi!” Lão Đường
bắt đầu cười rạng rỡ như nắng mùa hè, “Anh rất thích kết bạn. Thấy những người
trẻ tuổi vất vả cực khổ vì cuộc sống là anh muốn giúp làm vui.” Vừa nói, Lão
Đường còn đặt biệt nhấn mạnh vào câu, “Bất kể nam nữ.”
Mọi người đều bật cười, kể cả Thanh Thu.
“Anh Đường, em bắt đầu sùng bái anh rồi, đúng là đại
tướng của giới mặt dày, không, đại vương mới đúng!” Thịt Chó vừa cười vừa nâng
ly lên chạm nhẹ vào ly rượu trong tay lão Đường.
Lão Đường cũng cười, nhưng cười thì cười cũng không
quên nhiệm vụ, cậu tao huých Thanh Thu: “Cười cái khỉ gì, đi đi.”
Thanh Thu gật đầu cười: “Vâng, vâng vâng, em đi gọi
cô ấy thử xem sao.”
Lão Đường có hứng thú, chúng tôi nhiên cũng thấy hứng
thú. Đương nhiên tôi, Thịt Chó và lão Phó hoàn toàn không hứng thú như lão
Đường, chúng tôi chỉ xem cho vui, hoặc có thể nói chúng tôi thích xem lão Đường
mất mặt ra sao. Đó là cách chúng tôi thể hiện tình bạn vô giá của mình.
Lão Đường không sợ bị chúng tôi xem, đằng nào cũng
chẳng phải lần đầu. Tình huống cụ thể thế nào á? Nói thế này đi, Đường Đôn là
một người đàn ông tốt, bao năm qua, lão Đường và nhiều đời bạn gái cũ của cậu
ta yêu đương cũng gọi là vô cùng nồng nhiệt say đắm, yêu chết đi sống lại nhưng
có thể do lão Đường không được coi là vô cùng tốt, cho nên những cô gái đó cũng
không say đắm ngọt ngào với cậu ta lâu lắm, sơ sơ có thể tính, lão Đường đã
tham dự đám cưới của ba cô bạn gái cũ, có mấy cô không mời cậu ta, hoặc mời mà
cậu ta không đi, cho nên mỗi lần cậu ta say bét nhè liền bi thương nói một câu
đã nói rất nhiều lần: “Người yêu lại lấy chồng rồi, chú rể không phải tôi…”
Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác hoàn toàn
không đánh đổ lòng tự tin của lão Đường, cậu ta vẫn nỗ lực không ngừng, càng
bại càng hăng máu theo đuổi mỗi ý trung nhân của mình.
Về điểm này chúng tôi nhất trí cho rằng, lão Đường là
một người đàn ông kiên cường, rộng lượng, đã bị tình yêu làm tổn thương đến độ
mất cả cảm giác, vô âu vô lo, vô tâm vô tính.
Thanh Thu đã đi đến bên cạnh cười nói gì đó với cô gái
đó, cô ấy cũng cười với Thanh Thu, sau khi nghe Thanh Thu nói liếc nhìn về phía
chúng tôi.
Lão Đường liền tạo dáng trông cô cùng cool, cầm ly
rượu ra vẻ đang trầm tư suy nghĩ, hung dữ liếc chúng tôi thì thào: “Có nhìn tôi
không? Có phải đang nhìn tôi không?”
“Không.”
“Chắc chắn không thể nào.”
“Người ta có mù đâu.”
Thái độ của ba chúng tôi hết sức thống nhất.
Nhưng thật là bất ngờ, không lâu sau cô gái tên Tiểu
Văn đó theo Thanh Thu đi về phía chúng tôi thật. Thịt Chó thấy có trò hay liền
kéo chiếc ghế bên cạnh sang cạnh chỗ ngồi của mình, nhưng chỉ nửa giây sau, lão
Đường đã ngồi vào chỗ của cậu ta.
“Ông có Tiểu Phấn rồi.” Mắt lão Đường lóe ánh hung
hăng.
Thịt Chó bĩu môi, ngồi vào chỗ của lão Đường.
Thanh Thu và cô gái tên Tiểu Văn đó cùng bước tới.
Thanh Thu vừa cười vừa giới thiệu từng người một, chúng tôi không bắt tay mà
chỉ mỉm cười đứng dậy gật đầu, coi như là chào hỏi.
Trong ánh mắt giết người của Đường Đôn, Thanh Thu nuốt
nước bọt, ý tứ ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Tiểu Văn cười chào mọi người, lịch sự ngồi xuống, hoàn
toàn không có cái vẻ cố tỏ ra quyến rũ và lấy lòng của các nữ ca sĩ chúng tôi
thường gặp trong quán rượu, điều đó thực sự chiếm được chút cảm tình của chúng
tôi.
Lão Đường ngồi cạnh Tiểu Văn, trông phấn khở lạ
thường, có khi bây giờ nếu bên cạnh cậu ta có cây chuối, cậu ta có thể nhảy
phốc một phát lên cây, đu một cái bay ra rõ xa cũng nên…
Hỏi tuổi thì thiếu lịch sự nhưng Tiểu Văn trông khá
trẻ, dù có trang điểm một chút nhưng mắt rất sáng, trên người cũng không có mùi
nước hoa khó chịu.
Lão Đừng đã bắt đầu thao thao bất tuyệt tự giới thiệu
bản thân rồi: “Chào em, em là Tiểu Văn hả? Ha ha, anh họ Đường, em cứ gọi anh
lão Đường đi.”
Tiểu Văn lịch sự khẽ cười: “Không hay lắm, cứ để em
gọi là ông chủ Đường đi.”
Lão Đường sung sướng đập bàn cái chát: “Anh thì ông
chủ nỗi gì! Bây giờ anh là phóng viên kỳ cựu của một tòa soạn báo lớn, còn kiêm
chức tổng giám đốc nữa, giúp bạn bè quản lí một công ty kĩ thuật, à cậu ta đây,
tiểu Phó.” Lão Đường chỉ vào lão Phó, “Ngoài ra, anh còn hợp tác mở một trại
nuôi chó thuần chủng, với cậu ta, tiểu Nhục.” Lão Đường chỉ Thịt Chó.
Mấy anh em không ai nói gì, chỉ tươi cười, dùng ánh
mắt chửi tổ tiên lão Đường.
Lão Đường không hề bận tâm, ánh mắt không rời gương mặt
Tiểu Văn nửa giây, bình thường cậu ta cũng vậy, chỉ cần có người là bắt đầu ba
hoa bốc phét, lên trời xuống biển đủ cả, theo tư duy logic sau vô số lần bị tổn
thương của cậu ta thì mấy mối tình trước thất bại đều là vì cậu ta không đủ
giàu.
Bình thường lão Đường thường nói: “Đợi tôi trở thành
tỷ phú thì tha hồ tìm mỹ nữ! Cầm tiền đập vào mặt cô ta bảo cô ta cởi quần áo
ra nằm xuống! Cầm thêm ít tiền nữa, đập đến khi cô ta yêu tôi! Đến tháng à?
Shit! Đập tiền, hết luôn!”
Có điều lần này hình như lão Đường sai nước rồi, cô
nàng Tiểu Văn nghe lão Đường ba hoa xong, vẻ mặt chẳng có gì thay đổi, chỉ khẽ
cười, hơn nữa tôi để ý thấy, ánh mắt cô ấy thoáng qua vẻ khinh miệt.
Lão Phó ngồi cạnh cũng thấy rồi, vừa lén huých cùi chỏ
vào người tôi vừa cười.
Còn lão Đường lúc này đã hoàn toàn nhập tâm, có thể
thấy, cậu ta rất có vẻ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với cô em Tiểu Văn này, thế
là sau đó cậu ta trở nên cực kì sôi nổi hoạt bát, bắt đầu hoa chân múa tay tán
hươu tán vượn, hết chuyện cười này đến trò hề khác, hoàn toàn không cần tổng
duyệt trước, kể cứ gọi là mây mưa trải khắp, líu cả lưỡi vào, ai không biết có
khi còn tưởng cậu ta đang tự hôn mình ở đấy cũng nên.
Nhưng trò hề này lại khá là có hiệu quả, quả nhiên
Tiểu Văn đã bị chọc cười, đầu tiên còn rất đoan trang, sau đó bụm miệng cười
khúc khích, tít hết cả mắt lại, hàng mi dịu dàng chớp qua chớp lại làm lão Đường
càng thêm điên cuồng hơn.
Vừa cười, Tiểu Văn vừa quay sang nhìn chúng tôi: “Ấy,
sao các anh không cười?”
Chúng tôi ngớ người ra, rồi vội vàng lịch sự mỉm cười,
thực ra là không thể cười nổi, mấy bài lão Đường đang giở ra chúng tôi đều đã
từng nghe, có một ít còn là chúng tôi truyền thụ cho cậu ta, những người chuyên
tụ tập kể chuyện cười uống rượu ăn cơm như chúng tôi đâu có dễ chọc cười như
thế.
Lão Đường vô cùng thành khẩn cúi đầu: “Ha ha, Tiểu
Văn, nói thực nhé, anh biết em cười là để cổ vũ anh, họ không cười là vì anh kể
chán, thật đấy, trước kia anh cũng không biết kể chuyện lắm đâu, em cứ hỏi họ
thì biết, trước kia anh là người rất hay ngượng.”
Câu này làm cả bàn đều bật cười.
Tiểu Văn cũng hơi sững người, nhận ra sự đáng ngờ bên
trong, nhìn lão Đường rồi cũng cười.
Trò chuyện vui vẻ, lão Đường cũng uống không ít, tâm
trạng kích động đến nỗi nhất quyết phải hát song ca với Tiểu Văn bài Cuộc đời ý
nghĩa. Hơn nữa lão Đường đúng là quá trơ tráo! Cậu ta hát đến mức mà anh chàng
chơi đàn bên cạnh đánh sai cả điệu, khiến Tiểu Văn mấy lần suýt hát sai nhạc.
Càng đáng khâm phục hơn là, dù đã uống nhiều như thế, cậu ta vẫn không đánh mất
bản tính chân chất tiết kiệm, trước khi về vẫn cho chai Jack Daniel uống dở một
nửa vào túi mình.
Ra khỏi quán, chúng tôi đứng bên đường hóng một cơn
gió lạnh xong, rượu bắt đầu bốc lên đầu, mấy thằng thấy hơi váng đầu. Người
váng nhất là lão Đường, bắt đầu tự lắc qua lắc lại.
Lão Phó khởi động xe, tôi và Thịt Chó dìu lão Đường,
trong khi lí trí mơ màng cậu ta vẫn giữ được sự tỉnh táo của dục vọng, không
ngừng thò tay đẩy tôi: “Anh, anh trai ơi, giúp em một việc đi, hỏi hộ em số
điện thoại của Tiểu Văn, đại ân đại đức của anh, em suốt đời không quên!”
Bị cậu ta đẩy mãi tôi đành đầu hàng, quay vào quán
rượu, vừa hay gặp Thanh Thu.
“Cậu có số điện thoại di động của cô Chu Tiểu Văn đó
không? Cho anh.”
Thanh Thu hơi sững lại, nhìn tôi cười đầy thâm ý, rồi
rút di động ra bấm mấy cái, đọc cho tôi một dãy số.
Tôi lưu vào di động của mình, rồi vẫy tay chào Thanh
Thu, cậu ta bước tới rồi nói thêm một câu: “Anh Bảo, em cho anh biết một điều,
Tiểu Văn không dễ chơi dâu.”
Tôi không hiểu ý cậu ta, nhưng vẫn gật đầu ra khỏi
quán rượu.
Một
cô gái vừa xinh đẹp, vừa thuần khiết, vừa dịu dàng, vừa quyến rũ vừa đáng yêu,
Giống
một bông hồng,
Đàn
ông đều thích nói về cô ấy,
Nhưng
trước nay chưa có ai từng tận mắt nhìn thấy...