Sở Cửu Ca tỉnh dậy vì đói, cậu vừa mới động, Kỷ Triệu Uyên đang ngủ giấc nông của dậy theo.
Hai người hai mắt nhìn nhau, người nào người nấy cũng có hơi ngại ngùng.
"Ục ục" vài tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ này, Kỷ Triệu Uyên giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cậu, "Em đói sao?" Sau đó lại ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực mình bao trọn lấy, "Có đau không?"
Thật ra giọng của Kỷ Triệu Uyên vẫn lạnh lùng như mọi ngày, nhưng ở trong ổ chăn kín thế này lại có chút dịu dàng và lãng mạn khó tả.
"Cam nevel" Sở Cửu Ca ban nãy háo hức cung cấp kiến thức cho Kỷ Triệu Uyên, giờ lỗ tai đỏ như muốn rỉ máu.
"Anh, anh đừng nói gì hết......" Cậu xoay người ôm lấy Kỷ Triệu Uyên, vùi đầu mình vào, "Em sắp chết đói tới nơi rồi."
Kỷ Triệu Uyên nhìn đống quần áo vương vãi trên mặt đất, quyết định khỏi mặc nữa đứng dậy đi nấu cơm.
Sở Cửu Ca ôm gối đầu cuộn tròn lại thành một cục, trong đầu cậu chỉ toàn là những dấu vết xanh tím trên vai Kỷ Triệu Uyên mà cậu đã gặm cắn.
Cậu có hơi ảo não, không biết trong lòng Kỷ Triệu Uyên bây giờ đang nghĩ điều gì, ngẫu nhiên bắn với người quen à? Hay cần chịu trách nhiệm cho tình một đêm? Hay còn là cái gì khác nữa......!
A a a a a a! Kỷ Triệu Uyên sao có thể bình tĩnh như vậy cơ chứ! Sở Cửu Ca cắn rằng vò mái đầu xoăn của mình càng thêm rối bời, trong lòng cảm thấy vô cùng không cân bằng.
Cậu yếu ớt đứng dậy, duỗi thẳng người lên, chỗ đó đã được rửa hoàn toàn sạch sẽ, chỉ là eo còn có hơi mỏi, cũng không có cảm giác không thoải mái muốn chết trong truyền thuyết.
Sở Cửu Ca ôm lấy cuốn ghi chép yêu đương, nửa quỳ trên sàn nhà thư phòng sững sờ.
Sau khi tiếp xúc gần gũi da thịt với Kỷ Triệu Uyên, bị Kỷ Triệu Uyên một bên gọi bé Cam một bên mạnh bạo đâm thẳng vào, những điều đó đều khiến cậu hưng phấn vô cùng.
Cậu cũng không hiểu bản thân mình bị gì nữa, sự bất lực và mất mát không thể giải thích này cứ như là hiền giả thời gian [*] vậy.
[*]: cảm giác sau khi làm xong.
Khi Kỷ Triệu Uyên nấu cơm xong đi lên gọi cậu thì liền nhìn thấy cậu ủ rũ cụp đuôi nằm bò trên mặt đất, anh kéo ồng quần mình lên ngồi xổm xuống, "Không thoải mái sao?"
Sở Cửu Ca ngẩng đầu nhìn anh, hậm hực nói: "Anh nói đi! Rốt cuộc anh là thứ gì vậy hả?!"
Kỷ Triệu Uyên đang định duỗi tay xoa đầu cậu bị hỏi tới sửng sốt, không xác định chỉ vào bản thân "Tôi sao?......!Chắc là linh trưởng siêu cấp."
"Thế còn bản thể của anh thì sao?" Sở Cửu Ca xoay người nằm lên đầu gối Kỷ Triệu Uyên," Em cảm giác như mình đang quay về truyện thư sinh và hồ ly ấy, anh hút hết tinh lực của em, cả người em đều héo rũ, đã thế còn nghĩ nhiều nữa."
Cậu gục đầu xuống, trông có hơi buồn bã nhưng lại đáng yêu vô cùng.
Kỷ Triệu Uyên không nghĩ nhiều nữa, vô cùng tự nhiên hôn lên đỉnh đầu cậu, "Nếu nói như vậy thì người bị hút khô phải là tôi mới đúng chứ."
Đù má! Kỷ Triệu Uyên nghiêm túc nói mấy lời lưu manh như này cậu hold không có nổi!
"Anh, anh anh anh......!A a a a a a!" Sở Cửu Ca vùng vẫy bò dậy che miệng Kỷ Triệu Uyên, "Anh câm miệng đi, không cho anh nói nữa!"
Kỷ Triệu Uyên duỗi tay đỡ lấy cậu, tốt bụng gật gật đầu, sau đó làm động tác kéo khóa bên miệng.
Sở Cửu Ca có hơi bực hình, xé tờ ghi chép yêu đương ra rồi vỗ vào lòng bàn tay anh, "Em không vẽ nữa, anh tự đi mà vẽ, nào đủ rồi thì nói em là được."
Kỷ Triệu Uyên giơ lên nhìn, phía trên đã bị Sở Cửu Ca lén đẩy cao lên, khóe miệng anh cong lên nụ cười khéo, sau đó kẹp tờ giấy ghi chéo nhăn nhúm vào cuốn "Nhật ký yêu đương" của mình.
Sở Cửu Ca vẫn còn ngồi dưới đất, nhìn anh từ dưới lên, "Có thể nói cho em nghe rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì không?" Cậu vừa nói vừa khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt cậu vừa ngượng vừa ủy khuất, "Anh chủ động hôn em, ôm em, còn nói em là......!Anh......!bé Cam, anh......!Rõ ràng là anh rất thích em mà."
Kỷ Triệu Uyên dựa vào bàn, khoanh chân thư thái, nhìn xuống cậu nhưng không trả lời.
Sở Cửu Ca ngẩng cổ lên có hơi mỏi, cậu cảm thấy hốc mắt mình cũng hơi xót rồi.
Cậu là người rất dễ khóc, cũng sợ đau, chiều nay cái cảm xác bị xé rách rồi lại bị lấp đầy ấy, cậu cả một tiếng kêu đau cũng không dám thốt lên, sợ rằng trong lúc vô tình mình sẽ làm hại Kỷ Triệu Uyên.
Sự trầm mặc của Kỷ Triệu Uyên giờ này khắc này càng khiến cậu cảm thấy giống như lăng trì, lòng còn đau hơi thể xác, "Vậy......!Không phải rất thích thì cũng có một chút......!Một chút chút thích chứ."
Kỷ Triệu Uyên vẫn không nói gì cho tới khi cậu trợn tròn mắt, phồng má lên muốn nén nước mắt không có tiền đồ của mình về, Kỷ Triệu Uyên mới cười chỉ chỉ miệng mình.
Hả? Sở Cửu Ca bi thương tới không kịp suy nghĩ, cậu nhìn Kỷ Triệu Uyên có hơi há mồm, có ý gì? Cần phải hôn một cái à?
Kỷ Triệu Uyên chỉ chỉ đôi môi mím lại của mình, sau đó lắc lắc đầu, làm động tác im lặng.
"......!Kỷ Triệu Uyên anh phiền muốn chết," Sở Cửu Ca vô cùng muốn nôn ra máu, tức giận đánh vào cẳng chân anh, "Anh mau nói đi!"
Kỷ Triệu Uyên cười kéo cậu đứng dậy, "Tôi sẽ cảm thấy an tâm nếu được chạm vào người em."anh không có chút ngại ngùng nào, thoải mái tự nhiên ôm lấy Sở Cửu Ca, thả lỏng khi được mùi hương cam vờn quanh, "Em rất hấp dẫn đối với tôi, tôi không cưỡng lại được."
"Vậy thì sao?" Sở Cửu Ca hỏi anh.
Vậy thì sao, đây là thích sao? Kỷ Triệu Uyên không thể trả lời.
Quá trình quét não năm 8 tuổi cho anh thấy rõ ràng rằng một số mạch cảm xúc giữa vỏ não trán và hạch hạnh nhân không được kết nối với nhau, anh không thể nhận thức và thể hiện tình yêu dễ dàng như những người bình thường.
Kỷ Triệu Uyên thở dài, "Có thể có, nhưng tôi không sẵn lòng thừa nhận đấy là thích."
Sở Cửu Ca không hiểu, hơi hơi nhíu mày, "Vì sao?"
"Điều đó là bất bình đẳng," Kỷ Triệu Uyên nói, "Những gì tôi có thể thể hiện quá ít, lại rất kì lạ, như thế sẽ không có giá trị."
Ánh mắt Sở Cửu Ca quét Kỷ Triệu Uyên từ trên xuống, sau đó ác ý bóp chặt lấy má anh bóp bóp, "Bác sĩ Adam nói rằng anh vô cùng tự tin, những lời này là tự anh nghĩ à?"
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, "Trích dẫn từ 《 Hướng dẫn đầy đủ về hội chứng Asperger》."
Trong thư phòng thiếu ánh sáng, Kỷ Triệu Uyên giống như một con thú mệt mỏi, từ chối bữa tối cuối cùng mà không có lí do.
Lúc này Sở Cửu Ca mới để ý rằng đôi mắt Kỷ Triệu Uyên vẫn luôn trốn tránh, rõ ràng là cảm xúc căng thẳng và tự ti, ngay cả cánh tay đang ôm eo cậu cũng hơi run rẩy.
Cậu nghiêng đầu kiên nhẫn nhìn Kỷ Triệu Uyên, mỉm cười rất mãn nguyện.
Cùng là cảm xúc của tình yêu, nhưng nó chỉ khác cách cảm nhận và biểu hiện của người có hệ thần kinh bình thường, có nghĩa là nó kém giá trị hơn người khác ư? Kỷ Triệu Uyên do dự và không thể quyết định.
"Đừng có nghĩ nữa, anh thích em đấy!" Sở Cửu Ca vươn tay xoa hàng lông mày nhíu lại của anh, cắn một cái lên cằm anh, sau đó hôn lên, "Nhanh nói anh thích em đi!"
Kỷ Triệu Uyên được cậu dịu dàng hôn lên, tới đầu ngón tay cũng ấm áp.
Làm sao có thể may mắn như vậy? Làm sao có thể ấm áp đến thế? Kỷ Triệu Uyên cảm thấy bản thân như đang ôm một mặt trời nhỏ, ấm áp dễ chịu và tràn đầy hy vọng.
Anh giống như lữ khách đang lạnh vì cơn rét, ôm chặt lấy Sở Cửu Ca, sau đó thấp giọng nói: "Tôi thích em."
Kỷ Triệu Uyên ôm cậu xoay người, đặt cậu ngồi trên bàn sách, sau đó một bên xoa gáy cậu, một bên vội vã hôn lên môi cậu.
Sở Cửu Ca cảm giác như môi mình đã bị Kỷ Triệu Uyên cắn nát, trong miệng tràn ra vị tan của máu, cậu không rõ vì sao Kỷ Triệu Uyên lại đột nhiên kích động như vậy.
Cậu thả lòng người, hai chân thon dài vòng qua bên hông Kỷ Triệu Uyên, kéo khoảng cách của hai người càng gần.
Kỷ Triệu Uyên vuốt ve dọc theo cổ cậu xuống, bóp lên phần ngực cậu, "Nếu thật sự không có giá trị......!Em có còn muốn không?"
Cả người Sở Cửu Ca vừa mỏi vừa tê, đột nhiên tình dục trào tới như nước lũ, cậu không còn hứng để nói gì nữa, chỉ muốn trầm mê vào.
Đầu lưỡi Kỷ Triệu Uyên liếm qua xương quai xanh cậu, còn cố ý vòng qua hai điểm đang đứng thẳng trên ngực cậu, nhưng lại không chịu đưa vào.
Kỷ Triệu Uyên nhẹ nhàng dùng răng cắn lên núm vú sưng tấy của cậu, "Có muốn không?"
Sở Cửu Ca thật sự sắp điên rồi, mỗi lần cậu tiến lên phía trước, Kỷ Triệu Uyên lại lui về phía sau một chút, cậu đã sắp ngã xuống đất rồi nhưng vẫn không thể giảm bớt cơn ngứa trước ngực.
Hai tay cậu ôm lấy lưng Kỷ Triệu Uyên như sắp chìm vào, "......!Em, em chính là......!Ông chủ đất," cậu thở hổn hển, hạ thể đã cương cứng, nguồn nóng cứng rắn ấn vào bụng Kỷ Triệu Uyên "Tất cả những thứ của anh......!Tất cả đều mua bằng giá cao......!Em muốn tất cả."
Sở Cửu Ca ngoan ngoan thả lỏng cả người để Kỷ Triệu Uyên muốn làm gì thì làm.
Mỗi lần mà anh chạm vào, Sở Cửu Ca đều làm ra phản ứng trực tiếp và chân thành nhất, cậu thích anh tới cỡ nào đều lấy ra cho anh xem.
Anh trông có vẻ hài lòng, cười nửa quỳ đi xuống, sau đó cởi quần Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca ngây ngốc cảm nhận những nụ hôn tinh tế mềm mại rơi xuống đùi mình, sao đó bao quy đầu được bao bọc trong không gian mềm mại ấm áp.
Hai mắt cậu bất giác đỏ lên, chỉ cần nhìn Kỷ Triệu Uyên đang quỳ gối giữa hai chân cậu, cậu đã muốn bắn ra rồi.
"Anh......!Anh không cần......" Sở Cửu Ca luồn những ngón tay vào tóc anh, thắt lưng duỗi thẳng.
Kỷ Triệu Uyên hôn lên miệng chuông của cậu, liếm qua từng nếm nhăn, sau đó hậu đậu bao bọc lấy toàn bộ dục vọng của cậu.
Ngón chân Sở Cửu Ca cuộn tròn, bàn tay dùng sức tới muốn kéo hết tóc của Kỷ Triệu Uyên.
Cậu còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận khoái cảm này, Kỷ Triệu Uyên đã không cẩn thận cắn lên chỗ mẫn cảm nhất.
"A!" Sở Cửu Ca rùng mình, không thể tránh khỏi mềm nhũn, sau đó một bên ấn bả vai Kỷ Triệu Uyên đẩy anh ra khỏi, một bên chửi thầm vì sao cho dù là dùng phía sau hay dùng phía trước người đau luôn là cậu?
Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cậu, có hơi mờ mịt, "Em không thích sao?"
"Em siêu thích!" Sở Cửu Ca không muốn đả kích anh, giơ chân lên kéo anh hôn, sau đó nhét người anh em nửa mềm nửa cứng vào trong quần, "Em chỉ đói thôi."
Sở Cứu Ca nói, bụng còn vô cùng thức thời reo lên, cậu xoa bụng nhìn Kỷ Triệu Uyên chớp mắt, "Nhìn đi, em đói lắm rồi.".