Kỷ Tây Qua bẻ ngón tay đếm ngày trên lịch, cuối cùng cũng ăn cục chocolate lớn nhất vào đúng ngày Giáng Sinh.
Sáng ngày hôm sau, Sở Cửu Ca và Kỷ Triệu Uyên cùng chạy đến sân bay quốc tế Los Angeles, Love đã được giao cho Kỷ Dương chăm sóc mấy ngày.
Sở Cửu Ca không nói cho ai rằng trong một ngăn vali của cậu có lén lút giấu một món đồ được lấy từ nhà họ Kỷ —— đó là chiếc tất Giáng sinh chứa toàn bộ mù quáng của Kỷ Triệu Uyên.
Đây gần như là vấn đề chung của con người, dù trong lòng đã rất rõ ràng nhưng vẫn muốn chứng minh bằng một số món đồ nào đó.
Cậu không nói cho Kỷ Triệu Uyên biết, cũng là sợ Kỷ Triệu Uyên cảm thấy cậu nhạt nhẽo quá.
Lần này khi về nước, Sở Cửu Ca – người đã tiêu xài tằn tiện nửa năm đã quả quyết vung tay mua hai tấm vé khoang hạng nhất.
Cậu hạ vách ngăn giữa các ghế xuống, quay đầu hỏi Kỷ Triệu Uyên: "Hình như trong nước không công nhận bằng lái xe quốc tế đúng không ạ?"
Kỷ Triệu Uyên uống một ngụm nước, gật đầu đáp: "Hình như là thế, tôi không rõ lắm."
"Ai......" Sở Cửu Ca phát sầu thở dài, "Xuất sư bất lợi rồi."
Kỷ Triệu Uyên đẩy mắt kính, quay đầu nhìn cậu, "Sao thế?"
"Em tính bao nuôi anh mấy ngày, mang anh đi trải nghiệm cuộc sống choáng ngợp trong vàng son," Sở Cửu Ca nói, "Em còn tính mượn xe của Kỷ Minh, nhưng giờ thì không được rồi."
Kỷ Triệu Uyên hỏi cậu: "Tại sao?"
Sở Cửu Ca không nói nên lời, rồi lúng túng mỉm cười, "Em.....không biết lái xe."
Kỷ Triệu Uyên nhướng mày, mím môi hơi cúi người xuống, giấu đi nét cười vui vẻ.
Sở Cửu Ca đỡ trán, chuyện không biết lái xe này thật là xấu hổ.
Cậu cắn môi dưới, làm như không có việc gì mà ha ha hai tiếng, "Dù sao thì cũng đã nói là choáng ngợp trong vàng son rồi, lái xe làm gì, mình tìm tài xế."
Kỷ Triệu Uyên ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh không có chút giễu cợt nào, anh nghiêm túc nói: "Tôi dạy em."
"Vâng ạ," Sở Cửu Ca dựa vào tấm ngăn, vươn tay nắm lấy tay anh, "Vậy em cảm ơn thầy Kỷ trước."
Sau khi ăn trưa trên máy bay, Sở Cửu Ca có hơi buồn ngủ, cậu cuộn mình trong chăn nửa nằm ngắm Kỷ Triệu Uyên đang đọc sách, "Từ sau khi anh tám tuổi, đây là lần đầu tiên anh về nước ạ?"
Kỷ Triệu Uyên đặt cuốn sách xuống, bóp nhẹ trán, "Không phải."
"Hửm?" Sở Cửu Ca tò mò, nâng đầu gối lên tay, "Anh về khi nào?"
Kỷ Triệu Uyên thấp giọng nói: "Năm tôi lớp 9 ông ngoại tôi qua đời, trước kia vào mỗi kỳ nghỉ mẹ sẽ đưa tôi về Trung Quốc."
"Em xin lỗi," Sở Cửu Ca cắn môi dưới, "Em có phải bị dính lời nguyền không mà luôn nhắc tới những chuyện xấu vậy."
"Đây không phải là chuyện xấu," Kỷ Triệu Uyên cười, "Ông ngoại tôi đã không làm cuộc phẫu thuật thứ ba, nằng nặc đòi về quê, mẹ với tôi không làm gi được nên đã chiều theo ý ông.
Đêm ông qua đời cả mẹ và tôi đều ở ngay bên cạnh, ông ra đi rất thanh thản, không có gì tiếc nuối."
Kỷ Triệu Uyên lúc ấy còn chưa hoàn toàn vượt qua những chướng ngại xã giao, nhưng lại rất hiếm khi có mối liên hệ tinh thần với ông ngoại.
Bệnh tình của ông đã tệ đến mức khiến các bác sĩ bất lực, thêm một cuộc phẫu thuật chỉ có thể mang lại cho ông một ít an ủi vô nghĩa thôi.
Anh không muốn ông phải chịu đựng nỗi đau để vì chấp niệm cực đoan từ tận đáy lòng họ, vì thế, anh đã thuyết phục mẹ mình ký vào thỏa thuận từ bỏ ca phẫu thuật.
Cho dù biết rõ cuộc phẫu thuật này chỉ là vô ích, ngoại trừ để ông chịu thêm một tội thì đến cả kéo dài hơi thở cũng không làm được.
Nhưng có thể đồng ý để cho người mình yêu nhất chết đi, điều này còn đau đớn hơn là cắt đi một miếng thịt trên người mình.
Kỷ Dương dựa vào cửa phòng bệnh khóc đến khi gục xuống, bà đã sùng bài ông già đang chống gậy dựa vào giường từ lâu, trong lòng bà thiếu sót một thứ, đó là người chồng, cho dù có Kỷ Triệu Uyên cùng Kỷ Tây Qua kết hợp thì cũng không thể đền bù điều đó.
Lúc thường nó có thể che giấu tai mắt của người, nhưng một khi chạm đến chữ "cha" nó sẽ lọt gió khắp nơi.
Vào đêm ông ngoại rời đi, trăng sáng sao thưa, đặc biệt ở nông thôn, thứ ánh sáng màu xám bạc trong veo đến mức muốn dán sát bên má người.
Người xưa luôn tin vào kiếp luân hồi, mà ông ngoại cũng vậy, ông nói rằng mình sẽ trở thành ngôi sao trên bầu trời, bảo vệ những người mà ông không nỡ rời bỏ dưới trần gian.
Sở Cửu Ca đột nhiên mở miệng hỏi: "Anh có muốn một ngôi sao không?"
Biết cậu luôn có một rổ lớn ý tưởng không thể tin được, Kỷ Triệu Uyên không nghĩ nhiều đã gật đầu, "Muốn."
Sở Cửu Ca nhìn những tầng mây trắng tinh dày đặc bên ngoài cửa sổ, mây cuộn mây tan, tư thái của nó mỗi lúc một khác.
Dường như có rất nhiều chuyện giống như dòng sông chảy quanh thành phố, ở lại một thời gian ngắn ngủi rồi rời đi mà không ngoảnh lại, mà thành phố ấy vẫn đứng vững một chỗ ngàn năm, nhớ mãi không quên, thâm tình nâng đỡ.
Nhưng vẫn sẽ luôn có điều gì đó mãi ở lại, ở lại trong cốt nhục, ở lại trong tận đáy lòng.
"Vậy thì sau này em sẽ đưa cho anh một ngôi." Cậu nghĩ rồi nói: "Ngôi sao của anh."
Máy bay bay rất êm, tuy thỉnh thoảng sẽ xóc nảy, mí mắt của Sở Cửu Ca ngày càng nặng, cậu nói cho Kỷ Triệu Uyên một tiếng rồi nằm xuống ngủ.
Kỷ Triệu Uyên ở bên cạnh an tĩnh đọc sách của mình, giết toàn bộ thời gian còn lại.
Khi máy bay hạ cánh cũng đã là tối muộn, Kỷ Triệu Uyên đi lấy hành lý ký gửi, Sở Cửu Ca thì chuẩn bị gọi điện cho Hứa Vân.
Nhưng mới vừa lấy điện thoại ra, Hứa Vân với Sở Tín đã đi tới gần cậu, chắc là họ đã chờ ở sân bay lâu rồi.
"Tiểu Cửu, con có đói bụng không?" Giọng của Hứa Vân ôn nhu, như thể mang theo hơi nước độc nhất vô nhị của phương nam, "Mẹ đã làm món mà con thích nhất, chỉ chờ con về thôi."
"Nhìn thấy mẹ là con hết đói rồi, con nhớ mẹ vô cùng!" Cậu ôm mẹ mình, vùi đầu vào cổ bà cọ cọ, nếu bà cụ nhìn thấy bộ dạng này thì nhất định sẽ nói cái đức hạnh của cậu y chang đậu đậu.
Hiếm khi Sở Tín không mắng con mình, ông đứng ở một bên đánh giá Sở Cửu Ca, gật đầu một cái nhẹ tới mức khó phát hiện.
"Con gầy hơn rồi," Hứa Vân đau lòng mà sờ mặt Sở Cửu Ca, "Chúng ta mau về nào, con ăn cho no rồi đi ngủ sớm một chút."
Sở Cửu Ca ôm lấy vai bà, cười nói: "Mẹ đừng vội, còn một người nữa."
"Còn một người......" Hứa Vân hơi sửng sốt, bà và Sở Tín nhìn nhau, rồi lại cẩn thận hỏi: "Là con gái hay con trai?"
Sở Cửu Ca cười chớp mắt với bà nhưng không trả lời, cậu ngước mắt hỏi Sở Tín, "Ba, ba có thấy con có gì khác không?"
Đây có lẽ là công năng siêu phàm của bậc cha mẹ, giống như sinh ra đã có được một cái kính lúp, một chút trưởng thành và tiến bộ của đứa trẻ đều sẽ bị phóng đại đến một trăm điểm.
Trong lòng Sở Tín trong lòng vui mừng, ngoài miệng lại không muốn thừa nhận.
Ông mất tự nhiên khụ khụ nói: "Có thể có thay đổi nào, một câu để khen con cũng không tìm thấy."
Hứa Vân trừng ông một cái, duỗi tay che con trai mình, "Em thấy tiểu Cửu đã trưởng thành hơn rồi."
Sở Cửu Ca cho mẹ mình ánh mắt tán thành, sau đó xoay người vẫy tay với Kỷ Triệu Uyên đang kéo hành lý đi tới, "Giới thiệu với hai người, đây là Kỷ Triệu Uyên, là chủ nhà, thần tượng, thầy giáo và ân nhân cứu mạng của con.
Vừa lúc nghỉ, cho nên con dẫn anh ấy về nhà mình chơi mấy ngày." Cậu lấy hắt cằm với Hứa Vân và Sở Tín, "Đây là mẹ và ba của em."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, gật đầu với họ.
Hứa Vân vốn nghĩ rằng Sở Cửu Ca sẽ ồn ào túi bụi với Kỷ Triệu Uyên, bởi vì dù sao con trai bà vốn không phải đứa thích gò bó, nhưng giờ xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, điều này làm cho bà có hơi kinh ngạc.
Bà cười vỗ lưng con trai mình, "Con đứa nhỏ này, sao lại có thể để khách đi lấy hành lí thế."
"Mẹ, mẹ cứ xem anh ấy là người nhà của mình đi." Sở Cửu Ca nhướng mày, nhưng vẫn lấy hành lý của mình từ trong tay Kỷ Triệu Uyên.
Sau khi hàn huyên vài câu, Sở Tín nhìn đồng hồ, nhắc mọi người rằng giờ đã không còn sớm nữa, về nhà rồi hẵng nói sau.
Ông cùng Hứa Vân đi phía trước, Hứa Vân nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ tiểu Kỷ này trông ngoan thiệt, nhưng lại không thích nói chuyện anh nhỉ."
"Người ta gọi là ổn trọng, em cho rằng ai cũng nói nhiều được như con trai em à." Sở Tín hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Sở Cửu Ca đang cười hì hì phía sau.
"Anh chỉ cần nghe thấy tiếng của nó là đã đau đầu rồi."
Ông ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng giọng điệu của ông lại là niềm tự hào không thể che giấu.
Hứa Vân hiểu rõ, nhưng không trêu, bà cười ôm lấy cánh tay ông, "Vậy đừng nghe nữa, em đỡ anh đi nhanh nhé."
Kỷ Triệu Uyên đi phía sau họ, vừa đi vừa nghe Sở Cửu Ca nói lung tung.
Thủ đô đêm nay rất dịu dàng, trên đỉnh đầu họ lướt qua tia sáng sao phản chiếu như làn sương mù.
Sở Cửu Ca kéo Kỷ Triệu Uyên đến gần, nói Kỷ Triệu Uyên nhìn mình, bản thân thì ngẩng đầu mở ta hai mắt nhìn ánh sao mờ trên trời.
"Em xin thông báo một chuyện!" Sở Cửu Ca nói.
Kỷ Triệu Uyên yên lặng nhìn góc nghiêng của cậu và đôi mặt dần nhuộm ánh sao, "Tôi nghe đây."
"Em tuyên bố ngôi sao này thuộc về anh!" Cậu chắn tầm mắt ba mẹ mình, lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Kỷ Triệu Uyên, "Anh nhìn nè, ngôi sao ở trong mắt em, mà em thì thuộc về anh.".