Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 46: 46: Chương 45




Bữa tối vui vẻ của chủ nhà và khách mời.

Sở Cửu Ca ngồi đối diện Sở Tín và Hứa Vân, bên tay trái cậu là bà nội, bên tay phải là Kỷ Triệu Uyên.

Sở Tín đưa mắt ra hiệu cho cậu, cậu bóc một đĩa tôm nhỏ đưa cho bà nội, "Bà yêu của cháu ơi, bà dọn lại nhà cháu ở mấy ngày đi."
"Được," bà cụ gắp một con bỏ vào trong miệng, "Cháu có thể về nhà mấy ngày?"
"Tầm bảy ngày ạ," Sở Cửu Ca nói, "Ngày mai cháu tính dẫn Kỷ Triệu Uyên đi chơi, thời gian còn lại sẽ ở với bà."
Sở Tín ở một bên nói tiếp: "Mẹ, lần này dọn đến rồi thì đừng đi nữa, mẹ ở một mình bọn con cũng không yên tâm."
"Cháu theo phe ba cháu lúc nào vậy hả," bà cụ quay đầu trừng cậu một cái, "Giúp nó tính kế bà nội cháu sao."
Sở Cửu Ca mút nước sốt trên ngón tay, cười hì hì nghiêng lại gần bà nội, "Dọn về nhà cháu có gì không tốt ạ, chỉ cần duỗi tay ăn cơm mở miệng, cả nhà ai cũng chiều bà hết."
Bà cụ "Chậc" một tiếng, vẫn không quá tình nguyện, "Không thoải mái, mấy đứa phiền quá."
"Làm ơn đi bà, cho cháu một cơ hội đi," Sở Cửu Ca lại múc cho bà một chén đậu hũ gạch cua, "Bà cứ ở thử mấy ngày, nếu thật sự thấy không thích thì dọn về?"
Bà nội bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.

Bà cụ lại chuyển đề tài sang công việc của Hứa Vân, Sở Cửu Ca không hứng thú mấy, cậu chống cằm, đặt ngón trỏ lên má, cười hỏi Kỷ Triệu Uyên: "Ngày mai anh muốn làm gì?"
Kỷ Triệu Uyên ngước mắt đảo qua khóe miệng cậu, "Muốn đến xem chỗ xinh đẹp tuyệt trần đỉnh cao nào có thể nuôi ra được một người đàn ông quyến rũ như em."
"Khụ, khụ khụ......" Sở Cửu Ca không nghĩ rằng Kỷ Triệu Uyên vẫn còn nhớ câu nói xàm này, cậu đột ngột bị nước miếng mình làm sặc, ho xong rồi mới nói tiếp: "Đến trường em không?"
Kỷ Triệu Uyên không có ý kiến.

Anh không có quá nhiều tình cảm đối với thành phố này, nhưng bởi vì Sở Cửu Ca, anh dường như đã thiết lập được một mối liên hệ vinh dự với mọi thứ ở đây.


Anh không thể không mong đợi, sau khi đi trên cùng một con đường và nhìn thấy khung cảnh tương tự khắp nơi, liệu anh có thể bù đắp cho việc đến muộn của mình ở một mức độ nào đó không?
Kỷ Triệu Uyên lặng lẽ sờ đến phần cổ sau cổ áo mình, nhẹ nhàng ấn lên nơi đó một cái.

Sở Cửu Ca nhìn thấy động tác nhỏ của anh, hiểu rõ cười, không nói gì cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Tiểu Cửu," Sở Tín hắng giọng, rốt cuộc cũng hỏi tới vấn đề học hành, "Đơn xin học của con thế nào rồi?"
Sở Cửu Ca không thích nhắc đến điều này trên bàn ăn, trong lòng cậu có hơi mâu thuẫn nhưng lại không thể không ngoan ngoãn đáp: "Con đã gửi đi mấy bản rồi, nhưng không có hy vọng nhiều, tới tháng ba còn sẽ thi lần nữa."
Sở Tín ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt đặt lên đầu gối, "Lần trước người trung gian ba tìm cho con sao con không cần?"
"Cái người đó hỏi con toàn mấy thứ lung tung, thấy mà mệt." Sở Cửu Ca nói, "Mấy cái đó con đều tự làm được, chỉ là có hơi phiền thôi."
"Ừ",Sở Tín nói thêm, "Cũng có chút người rồi."
Hứa Vân buồn cười, cười vỗ lên mu bàn tay Sở Tín một cái, "Anh muốn khen con trai thì cứ khen thẳng đi."
"Mới tiến bộ nhỏ như vậy thì có cái gì mà khen," Sở Tín mím môi trừng Sở Cửu Ca, "Chờ tới khi nó đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông, biết mình nên làm cái gì thì khen cũng không muộn."
Sở Cửu Ca vô tội nằm không cũng trúng đạn, cậu bĩu môi, cúi đầu lầu bầu oán giận với Kỷ Triệu Uyên.

Ba con mới hàn huyên được mấy câu đã nhạt nhắt, Hứa Vân cổ vủ Sở Tín, "Anh chỉ hỏi về mỗi việc học, còn cuộc sống của con anh mặc kệ à?"
Sở Tín đã quen với chế độ người cha nghiêm khắc, hoàn toàn không biết nên giao tiếp hòa bình với con trai thế nào, rõ ràng là hài lòng lắm nhưng ngoài miệng một câu nói nhẹ nhàng cũng không nói được.

Ông lạnh mặt, gào một câu như đi đòi nợ: "Tiền sinh hoạt có đủ không?"
Sở Cửu Ca giật mình, ngẩng đầu nhìn ba mình, "Đủ, đủ rồi ạ."
Một câu đã xong, hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc.


Sở Tín bị cậu nhìn cho có chút ngượng ngùng, bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Sở Cửu Ca nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng lên của ba mình trước khi uống rượu, đột nhiên thấy buồn cười.

Cậu bưng ly của mình lên, cụng vào ly ba mình một cái, "Kính Sở tiên sinh vĩ đại."
Sắc mặt Sở Tín dịu đi, nâng ly lên với cậu, "Nâng ly chúc mừng cái gì? "
"Con rất tuyệt," Sở Cửu Ca không chút xấu hổ giơ ngón cái cho mình, "Ba dạy con thật tốt." Cậu cười ngả nghiêng về phía trước, ngồi xổm dựa vào chân cha mình, ngẩng đầu nhìn Sở Tín.

Sở Tín đã không tiếp xúc gần gũi như vậy với con trai của mình từ lâu rồi.

Sở Cửu Ca giống như một con báo nhỏ không tuân theo kỷ luật, cho dù ông có đau lòng cũng phải bất đắc dĩ để cậu một mình đi trải nghiệm, mọi điều muốn nói đều ẩn dưới sự khiển trách nghiêm khắc.

Sở Tín giơ tay đặt lên vai con trai mình, thấp giọng nói: "Cần gì thì cứ nói với nhà, ba không thể nào thật sự mặc kệ con được."
Sở Cửu Ca rót cho cả hai ly rượu đầy, kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh ba mình, cậu túm túm vạt áo sơ mi trước, "Bây giờ con vô cùng siêng năng tiết kiệm.

Ví dụ như hồi cuối tuần trước Kỷ......"
Cuối tuần trước, thí nghiệm của Kỷ Triệu Uyên cuối cùng của kết thúc, hai người "Ở riêng" hơn nửa tháng khi gặp lại nhau giống như củi khô bốc lửa, cúc áo sơ mi của Sở Cửu Ca bị anh kéo đứt hai cái, một cái rớt ở phòng khách, một cái rớt trên cầu thang.

Sở Cửu Ca kịp thời dừng xe, lái sang chỗ khác, "Con, con không cẩn thận làm đứt cúc áo, rồi tự tay con khâu lại đấy, ba xem nè!"

Sở Tín ấn mạnh vào vai cậu, nở một nụ cười hiếm thấy, "Không tệ."
Sở Cửu Ca cùng ba mình uống thêm vài ly, Hứa Vân thấy Sở Tín đã uống nhiều rồi, cướp ly của ông đi, "Anh đừng uống nữa, tiểu Cửu cũng không được uống nữa, đi tính tiền đi."
Sở Cửu Ca nhướng mày, rút thẻ từ trong túi ba mình, "Ba đã nói là ba mời khách đó nha."
Hứa Vân cười xoa đầu cậu, "Mau đi đi, bà nội con buồn ngủ rồi."
Sở Cửu Ca đứng lên vẫy tay với Kỷ Triệu Uyên, ý bảo anh đi với mình đi.

Kỷ Triệu Uyên gật đầu với bà cụ rồi cùng Sở Cửu Ca đi ra ngoài.

Mới đóng cửa lại, Sở Cửu Ca liền quay người qua lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Kỷ Triệu Uyên, "Cục cưng, vừa nãy em có nghe anh với mẹ em nói chuyện, anh làm cực kì tốt luôn!"
"Bắt chước tương tác xã hội," Kỷ Triệu Uyên nói, "Chỉ cần trí nhớ cùng chỉ số IQ là đủ rồi."
"Anh đừng nghĩ như vậy." Sở Cửu Ca lắc đầu.

Cậu cũng uống không ít, tuy rằng có đi hơi lảo đảo nhưng vẫn kiên trì nói: "Dù sao em cũng nghĩ rằng là anh đã tan vào với tự nhiên thôi."
Phía sau có người phục vụ đẩy toa xe ăn, Kỷ Triệu Uyên phản ứng nhanh kéo Sở Cửu Ca lại.

Thật ra anh biết rõ hơn ai hết bản thân đã phải ép cảm giác khó chịu xuống như thế nào để tìm chủ đề phổ biến, anh không phản bác, đẩy Sở Cửu Ca đi sát tường, nói rằng, "Có lẽ đi."
Sở Cửu Ca bật cười, thả lỏng dựa vào tường.

Đầu cậu có hơi choáng, ngoắc ngón tay với Kỷ Triệu Uyên, "Cục cưng, anh lại gần đây."
Kỷ Triệu Uyên nghe vậy thì bước lên một bước, một tay đỡ nách cậu, đỡ cậu vòng qua mình và bức tường.

"Cúc áo đóng tận trên cùng càng có vẻ cấm dục hơn, em thích nhất." Sở Cửu Ca liếm khóe môi, sau đó tay phải dọc theo eo Kỷ Triệu Uyên vuốt ve lên trên, ấn một cái trước ngực anh, "Em cũng nhớ chúng nó."
Cậu rõ ràng là mượn rượu giả điên, Kỷ Triệu Uyên nhìn gương mặt hơi say của cậu, xương gò má ửng màu đỏ nhạt, đôi mắt khẽ híp lấp lánh vô số ánh sao, đột nhiên anh cảm thấy cứ chiều cậu nghịch thêm chút nữa cũng không sao.


Một tay Kỷ Triệu Uyên đỡ cậu, một tay cởi một cúc áo của mình, kéo sợi bạc mảnh trên cổ cho cậu xem hai chiếc nhẫn.

Sở Cửu Ca vươn tay chạm vào mặt nhẫn, trên đó vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Kỷ Triệu Uyên.

Cậu không nói đùa, cậu thật sự nhớ cặp nhẫn này, "Cục cưng ơi, em......"
Cậu còn chưa nói xong, Kỷ Triệu Uyên đột nhiên buông tay cậu ra, đẩy cậu ra phía sau mình.

"Tiểu Cửu." Hứa Vân đứng ở chỗ tối của hành lang, nhỏ giọng gọi cậu
Sở Cửu Ca lập tức tỉnh cả rượu, cậu theo bản năng đứng trước mặt Kỷ Triệu Uyên, cắn đầu lưỡi ép bản thân phải bình tĩnh, "Mẹ, con tính tiền xong rồi."
"Tính tiền xong rồi thì sao không trở lại, bà con đã lên xe rồi." Hứa Vân đi tới, dùng mu bàn tay chạm vào trán cậu, "Con không thoải mái à?"
"Vâng," Sở Cửu Ca khom lưng dựa vào vai bà, "Đầu con có hơi đau, vừa nãy nếu Kỷ Triệu Uyên không đỡ con thì con đã đâm đầu vào tường rồi."
Hứa Vân ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên một cái, cũng không biết là có tin không, bà giơ tay xoa xoa huyệt thái dương cho con trai mình, "Khá hơn chút nào chưa?"
"Khá hơn rồi ạ, " Sở Cửu Ca gật đầu, cố nén cơn choáng đầu đứng thẳng, "Chúng ta cũng đi thôi."
Hứa Vân vỗ lưng cậu, giúp cậu vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo, "Xe dừng ở cửa đấy, con đi với tiểu Kỷ trước đi, ba con đang đi vệ sinh, mẹ chờ ba con rồi đi."
Sở Cửu Ca nói dạ rồi cùng Kỷ Triệu Uyên trầm mặc rời đi.

Đi ngang qua chỗ ngoặt cậu mới dám nắm tay Kỷ Triệu Uyên.

Tay Kỷ Triệu Uyên cũng mướt mồ hôi và run rẩy như cậu vậy.

"Vừa rồi dọa em sợ đến nhảy dựng," Sở Cửu Ca hỏi anh, "Anh sợ à?"
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, "Không sợ, chỉ là có hơi căng thẳng thôi."
"Anh không sợ là được," Sở Cửu Ca cười thở ra một hơi, "Em nghĩ mẹ em biết rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.