Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 54: 54: Chương 53




Tới tháng bảy, không khí ở Berkeley tràn ngập hơi thở của Thái Bình Dương, ánh mặt trời chạy từ đường chân trời dọc theo bờ biển.

Kỷ Triệu Uyên mang theo Love chuyển đến Kansas công tác vào một buổi sáng đầy nắng, mà Sở Cửu Ca cũng bắt đầu tự tay chuẩn bị hành lí vào đại học của mình.

Sở Cửu Ca che giấu sự mất mát của mình và tiễn anh đi, "Từ hôm nay trở đi em có thể ở trong phòng này xưng vương rồi!"
Kỷ Triệu Uyên nhắm mắt lại, anh đã mất một thời gian dài xây dựng tâm lý và quyết định thỏa mãn sở thích xấu xa của Sở Cửu Ca.

Anh còn chưa kịp mở miệng, cô mèo nhỏ trong lòng ngực đã nhẹ kêu mấy tiếng "Meow meow", vừa kêu vừa đưa móng vuốt về phía Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca xoa đầu Love, đưa cho cô nàng miếng cá khô nhỏ để dời lực chú ý.

"Cục cưng ơi......" Cậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, cười đến có chút khó coi, "Anh còn chưa đi mà em đã nhớ anh rồi, làm sao đây?"
Kỷ Triệu Uyên cũng không biết, anh nhíu mày suy nghĩ một lát, "Có thể sau khi khai giảng thì sẽ đỡ hơn, bởi vì áp lực học tập rất lớn."
Sở Cửu Ca bất đắc dĩ đỡ trán, cậu kéo cổ áo Kỷ Triệu Uyên xuống nhón người lên hôn anh, "Vậy còn anh, anh có nhớ em không?"
Kỷ Triệu Uyên cúi người về phía trước hôn lên đôi môi vừa rời đi, "Đương nhiên là......"
Sở Cửu Ca theo khẩu hình anh, "Nhớ!"
Kỷ Triệu Uyên nhìn đôi mắt bừng sáng cùng vẻ mặt gian xảo của cậu, anh nở nụ cười nhẹ, rồi chậm rãi phun ra ba chữ, "Không, biết, nói."
Sở Cửu Ca đảo mắt nhìn trời, "Bỏ đi, em phải về nghỉ đây." Cậu bĩu môi, "Anh lái xe cẩn thận một chút, buổi tối ở khách sạn nhớ chăm sóc bé cưng, tới rồi thì gọi......!Đừng gọi điện thoại cho em!"
Kỷ Triệu Uyên khom lưng ngồi vào trong xe, đai an toàn còn chưa kịp kéo, cửa xe đã bị Sở Cửu Ca "Bộp" một tiếng đóng lại.


Anh ấn cửa số xe xuống, giơ tay câu lấy ngón áp út của Sở Cửu Ca, nghiêm túc nói: "Nếu tôi nhớ em, tôi sẽ nói cho em biết.

"
Sở Cửu Ca muốn cười, nhưng cậu mím chặt miệng, "Quả nhiên là phong cách học tập nhất quán và nghiêm túc của Kỷ tiên sinh nhà chúng ta."
Kỷ Triệu Uyên bóp ngón tay cậu rồi rút tay về đặt trên tay lái, "Tôi đi đây."
"Đi đi," Sở Cửu Ca vẫy tay với anh, "Tháng sau gặp."
Kỷ Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ gật đầu, "Tháng sau gặp."
Sau mười tiếng xa nhau, Kỷ Triệu Uyên sang đường dừng xe, bế Love đi vào một khách sạn.

Anh hơi do dự, gọi điện thoại cho Sở Cửu Ca, "Nhớ em."
Sở Cửu Ca đang ngủ, bị đánh thức nên còn hơi mơ màng, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì Kỷ Triệu Uyên đã cúp điện thoại.

Sở Cửu Ca hơi híp mắt, ôm điện thoại vang lên mấy tiếng "Tít tít" mà sửng sốt hồi lâu, sau đó khóe miệng khẽ cong lên.

Cậu lăn một vòng trên giường, nằm vào chỗ của Kỷ Triệu Uyên, lại lăn đến chỗ của mình nhảy nhảy, trong lòng giống như bị đệm thịt của Love dẫm, mềm mại đến vô tận.

Như một nhà thơ đã từng viết—— người được nhớ nhung, có lẽ biết hoặc không biết, nhưng họ đã ở trong vòng tay của người nhớ nhung rồi.

Cảm giác nhớ nhung này vượt qua mức tưởng tượng của cậu, thậm chỉ cậu có thể tự luyến nghĩ rằng từ khi cậu ngủ, không, từ lúc cậu xoay người vào nhà, Kỷ Triệu Uyên cũng đã im lặng ôm lấy cậu trong vòng tay rồi.

Cậu đã tìm thấy chút ngọt ngào trong cảm giác xa cách này, như thể con đường 2400 km từ California đến Kansas đã được phủ bởi lớp sô cô la trắng.


Sở Cửu Ca lại nằm xuống giường, cười tới ngu ngốc.

Cậu mới nhắm mắt lại một lại đã nhịn không được mở ra, cuối cùng vẫn gọi điện cho Kỷ Triệu Uyên, "Aloo!"
"Tỉnh rồi à?" Kỷ Triệu Uyên một tay cầm di động, một tay cầm con chuột.

Anh chuyển trang lên rồi nhìn một hình ảnh hiển vi trên đó, "Tôi đang đọc bản báo cáo gần đây của phòng thí nghiệm, còn tính sẽ gọi cho em sau khi nhìn thấy cấu trúc phân tử."
"Tình hình thế nào?" Sở Cửu Ca cười, "Trông em giống với mấy cái bánh quai chèo và mấy vòng tròn nhỏ nhỏ đó à?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Chỉ là nhìn thấy chỗ này thì nhớ em thôi."
"Sao anh có thể nói chính xác như vậy......" Sở Cửu Ca hơi tò mò, "Em rất muốn biết cảm giác nhớ của anh như thế nào đấy? Anh trả lời thử đi!"
"Một đoạn văn giống nhau mà tôi nhìn hai lần, lần đầu tiên tôi theo thói quen nhìn sang bên trái, lần thứ hai chính là tôi nhìn lại từ đầu." Kỷ Triệu Uyên nhíu mày suy tư, "Cảm giác ban đầu là bực bội và không thoải mái, nhưng sau khi đánh thức em thì vui vẻ hơn rồi."
"Em muốn gửi cho anh một icon cạn lời nhìn lên bầu trời......" Sở Cửu Ca bật cười, "Nhưng em lại cảm thấy yêu xa cũng không có gì là không tốt, Kỷ meow meow anh thật là quá tuyệt vời!"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Liên quan gì tới tôi?"
"Bởi vì anh đã khiến sự chờ đợi của em trở nên ngọt ngào." Sở Cửu Ca kể cho anh một câu chuyện xưa.

Bà ngoại Sở Cửu Ca là người Nam Kinh, khi còn sống bà thường tổ chức buổi tiệc cho mọi người ăn vào dịp tết Thanh Minh hàng năm.

Khi còn nhỏ cậu không chỉ tham ăn mà còn rất nóng nảy, từ lúc bà ngoại bắt đầu ép nước lá ngải cứu thì cậu đã ngồi không yên, trong đầu chỉ có mấy chữ muốn ăn.

Bà ngoại sống lâu hơn cậu nhiều năm, biết cách trị cậu sao cho thật chuẩn.


Rõ ràng là biết cậu đã thèm đến chảy nước miếng, bà ngoại lại đưa cho cậu một cái quạt hương bồ, bắt cậu ngồi xổm trước bếp lò quạt lửa, bên cạnh còn có một chiếc đồng hồ cổ dây cót.

Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm kim giây không chớp mắt, nhìn nó tiến lên từng cái một.

Ngay lúc cậu đói đến mức mặt xanh như đống rau kia thì bà ngoại mới chậm rãi mà cho gặp cho cậu một miếng bỏ vào trong chén.

Sau đó cậu không còn nhìn rõ bà ngoại và rau nữa, lúc ấy ngoại trừ mùi vị nóng ra thì cậu không nhớ gì khác, nhưng cảm giác cồn cào ruột gan khi chờ đợi vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cậu.

Sở Cửu Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm giống như linh hồn khổng lồ dịu dàng, dang rộng vòng tay đón lấy ngôi sao đã thắp lên mấy vạn năm ánh sáng, "Thật ra giờ em nghĩ lại thì việc chờ đợi cũng không khó đến thế, chờ thêm một giây giống như là đặt cược thêm một lần, đến cuối cùng cũng sẽ cảm thấy hài lòng hơn."
Nếu đối với hầu hết mọi người, bầu bạn là lời tỏ tình lâu dài nhất, thì theo cậu, chờ đợi là món quà tuyệt vời nhất Kỷ Triệu Uyên đã cho cậu.

"Cục cưng và bé cưng không biết đang ở đâu của em," Sở Cửu Ca nói, "Ngủ ngon."
Kỷ Triệu Uyên giơ tay xoa Love đã ngủ say, cũng "Chụt" một cái qua mic điện thoại, "Ngủ ngon, bé Cam của tôi đang ở California xa xôi."
Một tháng sau, Sở Cửu Ca xếp vali rồi đi ké xe của Lạc Mễ và Chris đến UCLA.

Đôi cẩu nam nam kia thuê căn hộ bên ngoài, cậu lại phải bỏ ra cái giá gấp đôi để ở phòng đơn trong trường khiến cậu hơi đau lòng.

Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc cho ngày khai giảng, rồi kết thúc tháng đầu tiên của chương chính học kì 1 năm nhất đầy khó khăn, Sở Cửu Ca sẽ có một ngày cuối tuần để bắt đầu cuộc hẹn đã lâu.

Có lẽ là đã quá quen thuộc, cậu thản nhiên mặc một chiếc áo phông rách rồi lên máy bay đi Kansas qua đêm, không còn để ý đến việc thay một bộ quần áo trước gương như ở Mojave nữa.

Môi trường làm việc ở Stowers thật sự vô cùng phù hợp với Kỷ Triệu Uyên, hầu hết những người trong phòng thí nghiệm đều rất ít nói và bận rộn với công việc của họ ngoại trừ những cuộc thảo luận và trao đổi cần thiết.


Anh cảm thấy thoải mái và các đề tài nghiên cứu mới của anh trở nên bắt mắt hơn.

Sở Cửu Ca vùi mình trên chiếc ghế sô pha mới của Kỷ Triệu Uyên, một bên xoa cái đuôi xù của Love, một bên liên tục cảm thán, "Em muốn chết muốn chết muốn chết."
"Đủ muối không?" Kỷ Triệu Uyên nhét đùi gà mới nướng xong vào miệng cậu, dùng thức ăn chặn sự lải nhải mãi của cậu.

"Đủ rồi," Sở Cửu Ca phồng má nhai nhai nuốt nuốt, sau đó nhổ xương vào thùng rác, "Thật ra không bỏ muối cùng được, dù sao em cũng là một con cá mặn."
Kỷ Triệu Uyên ngồi xuống bên cạnh cậu, tự nhiên đặt tay lên đùi cậu, anh đoán: "Đi học nghe không hiểu bài à?"
"Không tới mức nghe không hiểu, chỉ là em chưa thấy thích ứng thôi.

Cách giáo sư giảng bài, làm bài tập về nhà rồi làm báo cáo gì đó đối với em mà nói chúng đều là áp lực.

Giống như em là người chơi Tân Thủ mà bị bắt đi đánh Boss lớn ấy." Sở Cửu Ca đau đớn vô cùng lắc đầu, "Em còn tìm đường chết đăng ký đội tuyển vào tháng sau, bận muốn thành con quay luôn."
Kỷ Triệu Uyên hoàn toàn không để bụng cuộc sống địa ngục của cậu, "Nhất định phải đi qua con đường này."
Sở Cửu Ca bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, dùng tay bóp cổ mình, còn le lưỡi ra ngoài, "Anh biết dục tốc bất đạt mà, mầm hoa nhỏ bị rút mạnh ra kiểu gì cũng chết tươi."
Kỷ Triệu Uyên cúi đầu nhìn Sở Cửu Ca đang nằm trên ghế than trời than đất, không lo lắng chút nào.

Cậu tuy rằng miệng thì nói những lời chán nản, suy sút, nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạ thường, giống như con báo nhỏ nóng lòng muốn được trải nghiệm, tuy rằng những bước đầu sẽ có hơi lảo đảo, nhưng theo thời gian thì nó sẽ mạnh mẽ chạy như bay.

"Bỏ lưỡi vào," Kỷ Triệu Uyên nâng cằm cậu lên, "Tôi muốn hôn em."
"Tới đây nào," Sở Cửu Ca chu môi với anh, "Ở nhà dựa vào tình cảm an ủi, thuận tiện để cho hơi thở của học thần độ em luôn."
Kỷ Triệu Uyên bật cười, anh cúi xuống, dùng một tay ôm lấy má cậu rồi hôn lên.

Kỷ Triệu Uyên giữ lấy cậu bằng bàn tay còn lại, khi mười ngón tay đan vào nhau, Kỷ Triệu Uyên cũng trở thành áo giáp của Sở Cửu Ca..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.