Tề Uy cùng Đàm Tu Trúc đi rồi, Sở Cửu Ca ở trong đội bóng của trường có hơi không được tự nhiên, không có ai để cãi nhau nên chỉ có thể đem tinh lực dư thừa vào việc luyện tập, mà nhờ họa được phúc, kỹ năng của cậu tiến bộ hơn nhiều.
Trong học tập, cậu càng ngày càng như cá gặp nước, lúc đầu còn phải tìm Kỷ Triệu Uyên để nói hết những đau khổ, hít hà khí của học thần.
Sau này, cậu đã loạng choạng tìm ra phương pháp học tập cho riêng mình, vất vả thì vẫn vất vả, nhưng cảm giác thành tựu sau khi đã chăm chỉ tăng lên gấp bội.
Thậm chí còn trở thành người có kinh nghiệm, thân thiện giúp đỡ những sinh viên Trung Quốc mới đến, giúp cho tinh thần Lôi Phong luôn tồn tại.
Đảo mắt lại gần đến lễ Giáng Sinh, bởi vì sự trì hoãn quá nghiêm trọng, Sở Cửu Ca chỉ còn chưa đầy một tuần để lên kế hoạch cho chuyến đi của họ.
Mấy ngày liền Sở Cửu Ca huấn luyện xong liền vội vã trở về ký túc xá, đến cơm tối cũng chỉ giải quyết bằng một cái bánh hamburger.
Sở Cửu Ca ngồi trước máy tính kiểm tra kế hoạch, duỗi tay lấy hamburger bắt đầu gặm, lại vừa gặm vừa gọi điện thoại cho Kỷ Triệu Uyên.
"Hello cục cưng," Sở Cửu Ca vội vàng cắn miếng to, nước sốt salad dính bên khóe miệng, cậu đành phải vươn lưỡi liếm đi, "Anh nói xem chúng ta nên đi Châu Âu hay Đông Nam Á?"
"Tôi không có ý kiến," Kỷ Triệu Uyên còn đang tăng ca, ép giọng xuống thấp nhất, "Em quyết định đi."
"Đây là chuyến du lịch đầu tiên của anh, em muốn nghe suy nghĩ của anh." Sở Cửu Ca hướng dẫn từng bước, "Anh muốn leo núi tuyết hay lướt sóng?"
Nếu Sở Cửu Ca đã nói như vậy thì Kỷ Triệu Uyên đành phải dừng việc đang làm và suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc.
Lần này Sở Cửu Ca đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ từ rất sớm, nói rằng cậu muốn đi du lịch với anh.
Sở Cửu Ca đã nhắc anh không biết bao nhiêu lần về điều này mỗi ngày, khiến anh cũng không nhịn được mà chờ mong.
Kỷ Triệu Uyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi muốn đi xem dãy Alps [1]."
"Okela!" Sở Cửu Ca cười lớn, búng tay một cái, "Để em xem đường đi, anh cảm thấy chúng ta nên đi theo đoàn hay đến Munich [2] rồi tự đi?"
Kỷ Triệu Uyên lần này học ngoan, không còn không sao cả nữa mà là suy nghĩ cẩn thận mới chọn chuyến du lịch tự lái.
Sao khi bọn họ quyết định địa điểm, Sở Cửu Ca liền cúp điện thoại để Kỷ Triệu Uyên tiếp tục làm việc, còn cậu thì vừa ghi chú vừa xem đánh giá của cư dân mạng.
Kỷ Triệu Uyên mới vừa cúp điện thoại thì có đồng nghiệp đến tìm, người đó đứng trước bàn anh do dự thật lâu mới mở miệng: "Weller, anh có kế hoạch gì cho lễ Giáng Sinh không? Tôi cần phải đến Tennessee [3] một chuyến, anh có thể trông khay nuôi cấy giúp tôi không?"
Trước đây Kỷ Triệu Uyên sẽ không từ chối yêu cầu này, Giáng Sinh lúc trước của anh chỉ có hai chỗ để đi, một là về Orange County cùng người nhà, hai là ở phòng thí nghiệm tăng ca, cả hai đều không có khác biệt lớn với anh.
Nhưng năm nay thì khác, anh có một kế hoạch không thể bở lỡ.
"Xin lỗi, tôi đã có kế hoạch rồi." Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, lời nói dịu dàng từ chối đối phương, "Vợ chồng tôi sắp đi du lịch."
Đồng nghiệp có hơi thất vọng, nhưng vẫn chúc họ đi chơi vui vẻ.
Trước đêm Bình An một ngày, bọn họ lên chuyến bay đến Munich.
Máy bay cất cánh vào ban đêm, ban ngày họ phải làm chuyện của riêng mình, Sở Cửu Ca đi học ở California, Kỷ Triệu Uyên làm việc ở Kansas, nhưng giờ đây họ đang dựa vào nhau và chia sẻ những câu chuyện thú vị cho người kia nghe.
Sở Cửu Ca nắm tay Kỷ Triệu Uyên, thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón tay anh, cậu cảm thấy tất cả những điều này đều không chân thật, giống như nằm mơ vậy, thế mà bọn họ đã ở bên nhau hơn một năm.
"Mối quan hệ giữa con người với nhau thật sự rất kỳ diệu.
Một khi có bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào trong quỹ đạo trưởng thành của em, có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp được em." Sở Cửu Ca cảm thán, "Nếu em không xuất hiện, anh sẽ ở bên những người khác sao?"
Kỷ Triệu Uyên nắm chặt lấy tay Sở Cửu Ca: "Giả thiết không tồn tại, bởi vì em xuất hiện."
Sở Cửu Ca vô cùng lý trí, còn có hơi nóng nảy: "Nếu! Em nói là nếu!"
"Không có nếu," Kỷ Triệu Uyên dịch tới gần cậu, hai cái đầu tựa vào nhau, "Như Oscar Wilde [4] đã nói, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài yêu em."
Vô luận qua bao lâu, Sở Cửu Ca đều bị cầm tù bởi những lời yêu thương thẳng thắn của Kỷ Triệu Uyên, cậu chưa bao giờ cưỡng lại được quả bóng thẳng của Kỷ Triệu Uyên, từng bước hãm sâu.
Trên radio thông báo máy bay sắp cất cánh, có tiếng ngáy của khách hàng vô cùng mỏi mệt, có tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ cùng tiếng dỗ dành của người mẹ, tại lối đi nhỏ, hai tiếp viên hàng không đang cẩn thận kiểm tra đai an toàn của mọi người.
Sở Cửu Ca nép mình bên cạnh Kỷ Triệu Uyên, tình cảm nóng rực như thiêu như đốt gần như trào ra và khiến cậu tan chảy.
Cậu nghiêng đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, mũi chua xót, hốc mắt đỏ lên, trong lòng mềm nhũn rối tung.
Lúc này, máy bay đang chuyển hướng, toàn bộ đèn trong khoang bị tắt ngay lập tức.
Sở Cửu Ca không nhịn nổi dù là một giây, cậu nghiêng đầu hôn lên môi Kỷ Triệu Uyên, cho dù xung quanh hoàn toàn chìm trong bóng tối, việc tìm lại đôi môi mà cậu đã hôn vô số lần cũng không ảnh hưởng gì.
Sở Cửu Ca dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: "Em cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài yêu anh."
Khi đèn khoang bật sáng trở lại, bọn họ đã lên tới trời cao.
Bên ngoài cửa sổ máy bay là bầu trời đêm tối và xanh ngắt, ấn tượng của mọi người về những đám mây trắng như bông cũng trở nên đen kịt.
Sở Cửu Ca cảm thấy mình thậm chí không cần nhìn bầu trời sao mênh mang bên ngoài, cậu chỉ nhìn Kỷ Triệu Uyên thôi cũng đã cảm thấy mỹ mãn.
Chuyến bay kéo dài mười một tiếng kết thúc trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, khi chân họ chạm lên mặt đất lần nữa thì đã trưa ngày hôm sau.
Sở Cửu Ca đã liên hệ trước với đội leo núi của Hiệp hội Alpine để chuẩn bị vào núi cùng họ vào ngày lễ Giáng sinh, vì vậy hôm nay họ vẫn còn một ngày để chuẩn bị.
Sở Cửu Ca đến khách sạn để hành lý, Kỷ Triệu Uyên cầm hộ chiếu đi thuê xe, sau đó bọn họ ăn bữa trưa đơn giản rồi đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Sở Cửu Ca cầm cuốn ghi chú nhỏ, dò từng cái một, "Chúng ta phải mua quần áo màu đông, bao tay, cọc leo núi, còn phải mua một chút Snickers."
"Mua thêm hai cái bình giữ ấm nữa," Kỷ Triệu Uyên chỉnh độ ấm trong xe cao hơn, "Buổi tối nhớ sạch đầy pin camera và mang thẻ nhớ dự phòng theo."
Sở Cửu Ca gật đầu đồng ý, lấy bút ra ghi chú lại.
Bọn họ ở trong tiệm quần áo chọn tới chọn lui, Kỷ Triệu Uyên không có yêu cầu nhiều với quần áo, anh tiện tay cầm một bộ mùa đông màu camel rồi đi vào phòng thử đồ.
Sở Cửu Ca lại kén chọn cực kì, một lát thì ngại kiểu này không hợp, một lát thì cảm thấy cái màu này không đẹp, chọn nửa ngày cũng không chọn được bộ nào thích hợp.
Cậu tựa vào quầy thu ngân nghe hướng dẫn viên mua sắm nói về quần áo, vốn đang chán muốn chết đảo mắt thì lại bị Kỷ Triệu Uyên hấp dẫn.
Kỷ Triệu Uyên đã thay quần áo xong, anh đang đứng trước gương để sửa lại cổ áo.
Sở Cửu Ca bỏ tờ hướng dẫn mua sắm xuống, bước nhanh qua ôm lấy Kỷ Triệu Uyên từ sau lưng, dựa cằm vào cổ anh.
"Cục cưng, lần đầu tiên em thấy anh mặc thoải mái như vậy đấy," Sở Cửu Ca cười, "Không ngờ anh mặc đồ thể thao trông đẹp đến thế!"
"Vậy lấy cái này đi," Vành tai Kỷ Triệu Uyên ửng đỏ, duỗi tay kéo khóa xuống tính đi thay.
"Em thử thêm hai bộ nữa, em mua hết cho anh." Sở Cửu Ca ôm anh không chịu buông tay, khóe kéo của Kỷ Triệu Uyên dừng nửa đường không thể xuống tiếp.
Hướng dẫn viên vô cùng nhạy bén, nghe vậy lập tức lấy tới vái bộ mới cho Kỷ Triệu Uyên xem.
Kỷ Triệu Uyên bị bao vây hai bên, chỉ có thể thở dài: "Em bỏ tay ra."
Sở Cửu Ca chơi xấu, ôm chặt hơn nữa, "Vậy anh có thử hay không?"
Kỷ Triệu Uyên không thể làm gì cậu, lắc đầu cười khổ: "Em không bỏ tay ra thì tôi thử thế nào?"
Sở Cửu Ca cười chiến thắng, cậu thật sự vô cùng thích Kỷ Triệu Uyên mặc quần áo mùa đông.
Dáng người của Kỷ Triệu Uyên vốn đẹp, nhưng lúc nào anh cũng mặc áo sơmi quần tây, tuy rằng đẹp trai và cấm dục lắm, nhưng cảm giác như anh có một loại xa cách không thể hiểu được với tất cả mọi người, khiến Sở Cửu Ca thấy là đau lòng.
Giờ thì Kỷ Triệu Uyên mặc một bộ đồ dày, trên chân là đôi bốt cổ cao ngớ ngẩn, khiến Sở Cửu Ca chỉ hận không thể đội thêm cho anh một cái mũ len, bọc anh như cái bánh bao là tốt nhất, như vậy mới càng xịn càng thơ ngây đáng yêu.
Cuối cùng Sở Cửu Ca chỉ mua một bộ đồ thực dụng cho bản thân, còn Kỷ Triệu Uyên thì cậu không chỉ mua mấy đôi giày và quần áo, mà còn mua một loạt những món đồ không cần thiết theo hướng dẫn mua sắm.
Sở Cửu Ca khiêng bao lớn bao nhỏ, mới vừa bước ra khỏi cửa hàng liền bắt đầu hối hận.
Cậu nhét tất cả vào cốp xe, uy hiếp Kỷ Triệu Uyên: "Em đã tốn số tiền lớn đầy, sau này anh ít nhất phải mặc một lần một tuần trong lòng em mới cân bằng."
Kỷ Triệu Uyên có thể làm gì, đương nhiên đồng ý cậu thôi.
Vì phần lớn số tiền được chi cho việc mua sắm quá đà, họ phải ăn hai tô mì bò tại một nhà hàng Trung Quốc gần khách sạn, lấy hai cây kem bạc hà miễn phí từ quầy lễ tân ở sảnh, rồi về phòng để trải qua đêm Bình An nghèo nàn của họ.
Sở Cửu Ca mở cửa sổ, tựa vào lưng nhìn xuống những cây hoa bạc sáng mà cảm khái vạn ngàn.
Vào thời điểm này khi họ còn ở Orange County, Kỷ Dương lo lắng tình cảm trẻ tuổi của cậu sẽ không thể dài lâu.
Nhưng giờ đã một năm trôi qua, tình cảm của cậu không chỉ vơi bớt mà càng ngày càng sâu đậm.
Có lẽ cậu đã trưởng thành, đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp gỡ rất nhiều người thú vị, nhưng tất cả những thứ hoàn hảo này không khiến cậu dao động tí nào, nó chỉ khiến cậu càng thấy Kỷ Triệu Uyên quý giá với cậu biết bao nhiêu.
Có lúc cậu cảm thấy năm tháng trôi quá thật chậm, cậu có thể bình tĩnh sáng chiều với Kỷ Triệu Uyên, nhưng có lúc lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, dùng cả đời cho Kỷ Triệu Uyên cũng không đủ.
Gió lạnh tràn vào, Sở Cửu Ca quay đầu nhìn Kỷ Triệu Uyên, nhưng không cảm thấy lạnh chút nào.
Kỷ Triệu Uyên đi tới đóng cửa sổ, ngồi xuống mép giường cạnh cậu.
Sở Cửu Ca mở gói kẹo ra, đút cho cậu và Kỷ Triệu Uyên mỗi người một viên, "Em thật sự thích anh vô cùng, muốn nói cho anh nghe điều đó mỗi ngày, nói thật là nhiều, nói thật là lâu."
"Trông em có vẻ hơi buồn," Kỷ Triệu Uyên xoa nóng lòng bàn tay rồi che khuôn mặt lạnh băng của Sở Cửu Ca, "Như vậy có tốt hơn chút nào không?"
Bàn tay ấm áp của Kỷ Triệu Uyên chậm rãi đi xuống, một tay chạm lên khóe mắt Sở Cửu Ca.
Vì vậy, vào đêm Bình An, Sở Cửu Ca không còn tinh lực để rên rỉ nữa, trước khi hôn mê, trong kí ức cậu chỉ còn nụ hôn vị bạc hà và Kỷ Triệu Uyên vị bạc hà.
Chú thích:
[1] Dãy alps – An-pơ (tiếng Pháp: Alpes, tiếng Đức: Alpen, tiếng Ý: Alpi) là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, trải dài qua 8 quốc gia (từ tây sang đông), lần lượt là: Pháp, Thụy Sĩ, Ý, Monaco, Liechtenstein, Áo, Đức và Slovenia.
[2] Munich – München (phát âm tiếng Đức: [ˈmʏnçn̩]; tiếng Bavaria: Minga [ˈmɪŋ(ː)ɐ]; tiếng Anh: Munich) là thủ phủ của tiểu bang Bayern, là thành phố lớn thứ ba của Đức sau Berlin và Hamburg và là một trong những trung tâm kinh tế, giao thông và văn hóa quan trọng nhất của Cộng hòa Liên bang Đức.
[3] Tennessee (/tɛn[invalid input: ɨ]ˈsiː/ (nghe); tiếng Cherokee: ᏔᎾᏏ) là một trong 50 tiểu bang của Hoa Kỳ.
[4] Oscar Wilde, tên đầy đủ là Oscar Fingal OFlahertie Wills Wilde, là một nhà văn nổi tiếng người Ireland.
Ông sinh ngày 16 tháng 10 năm 1854 tại thành phố Dublin thuộc Ireland, và mất ngày 30 tháng 11 năm 1900 tại Paris vì viêm não.
Nguyên nhân cái chết của ông vẫn còn là một nghi vấn đối với các nhà khoa học..