Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 57: 57: Chương 56




Hậu quả của một đêm phóng túng đã trực tiếp dẫn tới ngày hôm sau cả hai người đều không ai nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang.

Sở Cửu Ca cầm điện thoại như kẻ rối loạn tâm thần, trong giây lát đầu óc cậu như bị khởi động lại.

Cậu nhìn đồng hồ, nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn không biết bọn họ rốt cuộc là dậy sớm hay dậy muộn.

Kỷ Triệu Uyên ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa hỏi cậu: "Mấy giờ rồi?"
Sở Cửu Ca nói: "10 giờ rưỡi."
"Em hẹn bọn họ mấy giờ leo núi?" Kỷ Triệu Uyên đi chân trần đạp lên sàn nhà, duỗi tay dài cầm quần áo rớt trên ghế đưa cho Sở Cửu Ca, "Chúng ta lái xe từ đây qua đó cần một tiếng."
"Em hẹn lúc 8 giờ," Sở Cửu Ca ủ rũ cụp đuôi, bấm mở tin nhắn chưa đọc cho Kỷ Triệu Uyên xem, "Không còn kịp rồi, bọn họ đã khởi hành."
Kỷ Triệu Uyên chạm vào tấm lưng trần của Sở Cửu Ca, rất lạnh, anh cau mày rút điện thoại ra khỏi tay cậu.

"Em mặc quần áo vào đã rồi muốn nói gì thì nói." Kỷ Triệu Uyên chùm chiếc áo hoodie lên trên đầu Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca bị quần áo chùm lên, mắt không thể thấy khiến các giác quan khác của cậu càng thêm nhạy bén, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Kỷ Triệu Uyên đặt trên đầu cậu cách lớp quần áo, khiến cột sống cậu như có đòng diện chạy qua làm cho tê dại.

"Em nêu đặt thêm mấy cái báo thức," Sở Cửu Ca uể oải cực kỳ, thuận tay ôm chặt lấy eo Kỷ Triệu Uyên, "Xin lỗi anh nhé, em không có cách nào đưa anh đi leo núi Alps rồi."
Kỷ Triệu Uyên kéo cánh tay cậu từ trên người mình xuống, nheo mắt nhét tay cậu vào ống tay áo trái, ống tay áo phải, rồi kéo vạt áo xuống, lúc này mới mặc áo cho Sở Cửu Ca xong.

"Không sao cả," Kỷ Triệu Uyên ngồi xổm xuống trước mặt cậu, lấy quyển kế hoạch của cậu ra xem, "Hôm nay chúng ta có kể hoạch nào khác không?"
"Anh nói anh muốn đến dãy Alps nên em không đọc thêm kế hoạch nào khác hết." Sở Cửu Ca nằm về trên giường, ngửa mặt lên trời thở dài, "Sao em lại trắc trở như vậy chứ."
Kỷ Triệu Uyên một tay ngăn Sở Cửu Ca tiếp tục giương nanh múa vuốt, tầm mắt vẫn không rời khỏi vở.

Thật sự rất khó để một người có tính cách như Sở Cửu Ca lập kế hoạch.

Nhưng lần này cậu đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ, mỗi một tuyến đường đều được cậu đánh dấu rõ ràng, tất cả các trường hợp khẩn cấp và các biện pháp khẩn cấp trong quá trình leo núi đều được xem xét, thậm chí mọi số cuộc gọi điện thoại của các tổ chức cứu hộ địa phương cũng được ghi chú lại.

Kỷ Triệu Uyên nhìn cuốn sổ nở nụ cười, sau đó nhắm mắt lại, hai tay anh lướt trên không như thể trong tay anh đang quay một quả địa cầu vô hình.


Sở Cửu Ca hứng thú nhìn Kỷ Triệu Uyên, mãi cho tới khi Kỷ Triệu Uyên hít một hơi rồi mở mắt cậu mới mở miệng hỏi: "Cục cưng ơi, vừa nãy anh làm gì thế?"
"Khả năng tưởng tượng không gian của tôi rất tốt," Kỷ Triệu Uyên cất vở lại cẩn thận, đặt vào chiếc túi của bộ quần áo mùa đông mới của mình, "Em đã mang tôi đến núi Alps rồi."
"Ồ!" Sở Cửu Ca giả vờ bình tĩnh, nhưng ý cười bên khóe môi lại càng lan rộng dưới cái nhìn của Kỷ Triệu Uyên, cho đến khi nó chiếm toàn bộ căn phòng.

Cậu nhào qua ôm lấy cổ Kỷ Triệu Uyên từ phía sau, trọng lượng cả người đè nặng trên lưng Kỷ Triệu Uyên, "Anh thật sự là báu vật quý giá của em trên đời, sao anh lại tốt như vậy chứ!"
Kỷ Triệu Uyên cúi đầu hôn lên ngón áp út của cậu, "Bởi vì có em thương tôi."
Kỷ Triệu Uyên từng đối xử với tất cả mọi người bằng trái tim chân thành, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu được sự dịu dàng và hài hước độc đáo của anh, thậm chí còn nói nhiều hơn về những khuyết điểm của anh.

Chỉ có Sở Cửu Ca khác với bất kì ai khác, cậu hôn lên vết thương xấu xí của Kỷ Triệu Uyên, nói rằng những bông hoa đẹp nhất sẽ nở ở đây.

Bây giờ hoa đã nở, rất nhiều người đến để thưởng thức và tán thưởng, nhưng Kỷ Triệu Uyên chỉ bằng lòng đưa nó cho Sở Cửu Ca.

Bọn họ cuối cùng quyết định không lái xe, hai người nắm tay nhau tùy ý đi dạo trên phố.

Nếu gặp bảo tàng mà Kỷ Triệu Uyên cảm thấy hứng thú thì sẽ đi vào nhìn thử, gặp quán bar Sở Cửu Ca thèm thuồng thì dừng lại đi vào uống một chén cũng là một lựa chọn rất được.

Giáng sinh ở Đức giống hơn ở California, thương gia dành thời gian của họ để chỉnh trang mặt tiền cửa hàng, tất cả những ngưởi gặp trên đường đều có những đặc điểm của Giáng Sinh.

Mọi người coi trọng như vậy là điều có thể tha thứ được, dù sao tỉ lệ ông già Noel với bộ quần áo bông màu đỏ xuất hiện ở những nơi có băng tuyết lạnh nhiều hơn so với California.

Họ trang bị quần áo chống lạnh từ đầu tới chân, nhưng vẫn phải đầu hàng trước thiên nhiên, bị đông lạnh đến run rẩy.

Bọn họ đi leo một ngón núi nhỏ không biết tên ở Munich.

Sườn núi đúng là nhỏ tới đáng thương, bên trên được bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, tựa như chứa được hai người đàn ông cao lớn đã là cực hạn của nó.


Sở Cửu Ca ôm Kỷ Triệu Uyên, chỉnh ống kính và thêm phông nền đằng sau rồi đăng lên mạng xã hội, không chỉ thế cậu còn nối dối rằng mình đã chính phục được núi Alps.

Kỷ Triệu Uyên bình luận: "Tự rước lấy nhục."
Sở Cửu Ca không quan tâm, ấn đăng bài.

Sau đó, bọn họ đi dạo từ ngoại ô vào thành phó, các bảo tàng công cộng và triển lãm tư nhân họ đi ngang qua đều được treo biển báo nghỉ.

Sự thất vọng của Kỷ Triệu Uyên vô cùng rõ ràng, Sở Cửu Ca bóp khuôn mặt cục cưng nhà mình an ủi: "Em đã sớm nói với anh rằng nó không mở cửa đâu.

Thật ra, những nơi để tiếp thu thêm kiến thức này rất nhàm chán đối với hầu hết mọi người, ngày thường bọn họ đã bị ép tiếp thu bao nhiêu là kiến thúc mới, nghỉ rồi thì chả ai muốn học để chịu khổ cả, họ chỉ muốn ăn chơi đàng điếm thôi."
Kỷ Triệu Uyên dùng ánh mắt hỏi linh hồn Sở Cửu Ca, cậu đành phải mất bò mới lo làm chuồng: "Nhưng em không giống bọn họ, em chỉ muốn là chuyện người trưởng thành nên làm với anh thôi."
Kỷ Triệu Uyên miễn cưỡng tiếp thu lý do này, "Vậy chúng ta làm gì nữa đây, về khách sạn à?"
"Từ hẵng về" Sở Cửu Ca cười, sau đó nắm lấy tay Kỷ Triệu Uyên bỏ vào túi áo mình, "Chúng ta đi nếm thử bia Munich nào."
"Được." Vừa lúc Kỷ Triệu Uyên không lái xe, cùng cậu đi uống một ly cũng không sao.

Sở Cửu Ca vừa đi vừa dậm chân, bộ dáng buồn cười cực kỳ.

Cậu thật sự rất lạnh, chợt đột phát ý tưởng kéo Kỷ Triệu Uyên chạy đi.

Quán bar ở Munich chỗ nào cũng có, Sở Cửu Ca tắt bản đồ trên điện thoại, chạy về phía trước mà không có mục tiêu nào.

Họ băng từ đường này qua đường khác, dừng lại khi cảm thấy kiệt sức, khi nào cảm thấy được sẽ bước vào quán bar gần họ nhất.

Gió lạnh tràn vào bụng từ bên dưới kẻ hở của áo khoác khiến cậu khó thở, nhưng Sở Cửu Ca lại cười rất tươi, tinh thần cậu phấn chấn vô cùng.


Ban đầu Kỷ Triệu Uyên tính chiều cậu, nhưng thể lực anh dần không theo kịp, đành phải thở dốc kéo lấy Sở Cửu Ca, "Chúng ta nghỉ một chút đi."
"Chúng ta kiên trì chút nhé?" Sở Cửu Ca ngồi xổm xuống, "Để em cõng anh."
Sở Cửu Ca sợ Kỷ Triệu Uyên lạnh, gần như bọc anh thành một quả bóng, mà Kỷ Triệu Uyên cũng sợ cậu lạnh, bắt cậu mặc bên ngoài thêm ba lớp áo.

Cho nên khi Sở Cửu Ca cõng Kỷ Triệu Uyên đứng lên thì loạng choạng đi lên vài bước, cuối cùng phải đỡ cột điện ven đường mới miễn cưỡng đứng vững.

Kỷ triệu uyên cảm thấy hơi ngại, lần nữa đề nghị: "Hay mình nghỉ một lúc."
"Cục cưng ơi," Sở Cửu Ca cưỡng ép lê chân lên trước, "Mong anh có thể tin tưởng bài huấn luyện thể lực của đội bóng rổ trường UCLA được không!"
Kỷ Triệu Uyên không nói nữa, yên tâm nằm trên lưng Sở Cửu Ca.

Trọng lượng của Kỷ Triệu Uyên nhanh chóng vét sạch thể lực của Sở Cửu Ca, cậu chỉ có thể nghiến răng chống đỡ một đường, sau đó ngồi sụp xuống bên đường thở hổn hển, không thể nhúc nhích.

Cũng vì thế mà Kỷ Triệu Uyên không thể không chọn một quán bar gần đó, đỡ lấy Sở Cửu Ca đã sắp xỉu bước vào.

Quán bar này nhỏ vô cùng, quầy bar thu nhỏ như một căn bếp gia đình bình thường, chỉ mới đặt năm sáu bàn đã không còn không gian trống.

Sở Cửu Ca gọi tất cả các loại bia rồi kéo Kỷ Triệu Uyên đi vào góc ngồi.

"Em chưa từng thấy anh uống rượu," Sở Cửu Ca giúp Kỷ Triệu Uyên mở một chai, "Đây là lần đầu tiên anh uống à?"
"Đúng vậy." Kỷ Triệu Uyên gật đầu.

Sở Cửu Ca nếm thử trước, sau đó nâng ly lên trước mặt Kỷ Triệu Uyên, để cậu đỡ ly cho anh uống ngụm rượu lần đầu tiên trong đời.

Sở Cửu Ca đặt cánh tay lên lưng ghế sô pha của Kỷ Triệu Uyên, ánh mắt chờ mong mà nhìn anh, "Anh thấy sao?"
"Không giống như trong tưởng tượng của tôi, nó có vị của một loài thực vật." Kỷ Triệu Uyên lại uống thêm một ngụm, "Không phải tôi không thích uống rượu, mà là tôi không có cơ hội."
"Em không vui nếu anh nói vậy đâu," Sở Cửu Ca khiêu khích, nâng cằm anh lên đưa cho anh ly rượu, "Ngoài em anh còn muốn uống với ai nữa hả?"
Kỷ Triệu Uyên vốn không có khả năng đối phó với sự ngụy biện của Sở Cửu Ca, giờ bị cậu hôn càng khiến anh không thể nói gì để phản bác.

Nhưng may rằng bởi vì trước kia Kỷ Triệu Uyên không có cơ hội uống rượu, anh hoàn toàn không có cơ sở phóng túng, chỉ mới một ly bia mà đã say bảy phần.

Sở Cửu Ca nhìn anh, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.


Kỷ Triệu Uyên hoàn toàn không ý thức được tửu lượng của mình, anh cầm lấy một chai chuẩn bị mở ra.

Vừa nãy anh đã tháo kính mình ra, giờ thì men say bốc lên khiến anh vặn nửa ngày cái nắp cũng không dịch đi tí nào.

"Cục cưng ơi," Sở Cửu Ca nhéo gáy anh, nhẹ giọng dỗ dành, "Anh đừng uống nữa nhé?"
Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, đẩy bia sang phía Sở Cửu Ca.

Hiếm khi anh trẻ con như vậy, bộ dáng sau khi uống say trông ngốc cực kì, vô cùng giống bạn nhỏ Kỷ meow meow đang ngồi ở cổng trường mẫu giáo thành phố K mùa đông năm ngoái.

Trong lòng Sở Cửu Ca nhũn cả ra, đồng ý để Kỷ Triệu Uyên phóng túng một hồi.

Tuy nhiên, Kỷ Triệu uyên cuối cùng cũng không có say đến bất tỉnh nhân sự, anh uống thêm một ly liền ngừng.

Bia dù ngon đến đâu cũng không hấp dẫn bằng người trước mắt.

Anh dựa vào cổ Sở Cửu Ca ngửi một lúc lâu rồi cắn một miếng.

Sở Cửu Ca hét toáng, gần như bật dậy vì đau.

Cậu bất đắc dĩ vỗ mặt Kỷ Triêu Uyên, "Ăn ngon không?"
Kỷ Triệu Uyên liếm khóe miệng, lại liếm nơi mình vừa cắn, sau đó dán bên tai Sở Cửu Ca khàn giọng hỏi: "Khi nào mới có thể làm chuyện người trưởng thành nên làm?"
Sở Cửu Ca lập tức mềm chân, nửa ôm Kỷ Triệu Uyên chạy trối chết.

Lúc này chỉ mới chạng vạng, mặt trời còn chưa lặn nhưng ánh hoàng hôn màu đỏ rực đã che phủ một góc trời.

Ngay cả nhà thơ cả đời rất ít khi hạnh phúc cũng sẵn sàng nhường bước cho tình yêu đã từng viết —— "Bạn tới trần gian, bạn phải nhìn nắng, cùng người trong lòng bạn đi dạo trên đường."
Lúc này cả mặt trời và người trong lòng đều ở bên.

Vì vậy bọn họ đang đi dạo trên đường..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.